Hai Hoàng Đế Yêu Nhau Thế Nào?
Chương 32: Không lên giường trừ khi cần thiết
Bỉ Tạp Bỉ
06/07/2024
Suy xét đến môi trường khắc nghiệt của đại mạc, chuyến đi về phía tây lần này, Triệu Miên ngoại trừ mang theo Chu Hoài Nhượng, còn mang theo tất cả các cao thủ võ nghệ siêu phàm, bao gồm cả nhóm người Thẩm Bất Từ, An Viễn Hầu.
Bạch Du phải luyện chế thuốc giải không thể rời đi, Triệu Miên ra lệnh cho nàng ấy ở lại Kinh Đô chờ lệnh. Dung Đường càng không cần phải nói, thân thể của ông ấy không thể chịu đựng được ánh nắng thiêu đốt trên đại mạc, mùa đông lạnh giá ở Kinh Đô cũng không thích hợp với ông. Triệu Miên vốn muốn mời ông ấy đến dưỡng bệnh ở miền nam Tân Cương, nơi quanh năm giống như mùa xuân, nhưng ông ấy nhất quyết quay về Thượng Kinh.
Dung Đường nói: "Thần đã đến Kinh Đô theo lệnh của Bệ hạ, xong việc, thần nên hồi kinh đích thân báo cáo với Bệ hạ."
Triệu Miên không miễn cưỡng: "Thầy lên đường bảo trọng."
Bên kia, Ngụy Chẩm Phong cũng đang chuẩn bị cho chuyến đi về phía tây. Trước khi khởi hành, y bất ngờ nhận được mật chỉ đến từ Thịnh Kinh.
Trước đó y đã viết ra sách lược đối với Nam Tĩnh của mình trong bản tấu gửi về Thịnh Kinh, còn đặc biệt chỉ đích danh cậu thanh niên trẻ vừa mới kết hôn, làm chuyện phòng the quá độ kia thực hiện chuyến đi. Y vốn không mong đợi sẽ nhận được hồi âm từ phụ thân ở Thịnh Kinh, nhưng không ngờ cậu thanh niên trẻ đã cấp tốc quay về trước khi y xuất phát.
Ngụy Chẩm Phong không khỏi tò mò, rốt cuộc loại tinh thần nào đã chống đỡ cho cậu thanh niên trẻ, cậu ta thực sự đã thực hiện được một chuyến vừa đi vừa về giữa Kinh Đô và Thịnh Kinh chỉ trong vòng mười ngày.
Ngụy Chẩm Phong cẩn thận nhìn viên quan nhỏ tên Kỷ Xung này. Mũi tuy không còn đen nữa, nhưng hai mắt đỏ ngầu, mặt đỏ mắt đỏ, đây là dấu hiệu của tâm hoả dư thừa.
Kỷ Xung bị tiểu Vương gia nhìn đến nỗi toàn thân dựng tóc gáy, nuốt xuống một ngụm nước bọt hỏi: "Vương gia còn dặn dò gì nữa không? Nếu không có, thuộc hạ xin lui xuống trước?"
"Gấp cái gì." Ngụy Chẩm Phong cười tủm tỉm, nhưng trong mắt ấp ủ đầy ý xấu, "Ngươi trở về đúng lúc, bổn vương dự định trở về đại mạc, cần mang theo rất nhiều người."
Sắc mặt Kỷ Xung đột nhiên cứng đờ, giống như bị sét đánh.
"Bốn vương thấy xương cốt của ngươi đặc biệt, là thể chất phù hợp để di chuyển và sinh tồn trên đại mạc, ở lại Đại sứ quán Bắc Uyên thật sự là phí phạm nhân tài." Ngụy Chẩm Phong nửa đùa nửa thật nói: "Như vậy, ngươi trở về thu dọn, ngày mai ngươi cùng bốn vương đi về phía tây, thế nào?"
Kỷ Xung khóc không ra nước mắt, vẻ mặt bi thảm hỏi: "Dám hỏi tiểu Vương gia, thuộc hạ đã phạm vào thiên quy hay sao? Mà ngài phải trừng phạt ta thế này......"
Ngụy Chẩm Phong thầm nghĩ bổn vương cũng có phạm thiên quy đâu, không phải còn thảm hơn ngươi hay sao?
Ngụy Chẩm Phong chỉ thuận miệng nói, ai ngờ ngày hôm sau Kỷ Xung thực sự vác hành lý đến báo cáo. Nghe nói là Kỷ phu nhân biết được Vương gia muốn "trọng dụng" phu quân nhà mình, nên cưỡng chế cậu ta đến, kêu cậu ta nắm giữ cơ hội phục vụ Vương gia hiếm khi có được này, đừng cứ mãi nghĩ đến thú vui phòng the, làm nhiều chính sự hơn.
Đoàn người Bắc Uyên hành trang nhẹ nhàng đơn giản, mỗi người một con ngựa chiến, một ngày ba bữa gặm lương khô uống nước lạnh. Nhìn lại Nam Kinh, cỗ xe cần thiết để Thái tử Điện hạ đi đường đã được cải tạo mới một phen, cửa sổ treo những tấm rèm dày để che ánh nắng thiêu đốt. Do sự chênh lệch nhiệt độ rất lớn giữa ngày và đêm trên đại mạc, chiếu mát và và chăn đã được chuẩn bị sẵn trên xe. Thẩm Bất Từ cũng mua rất nhiều khối băng, một mặt có thể bảo quản nguyên liệu nấu ăn tốt hơn, một mặt giảm bớt nóng cho Điện hạ.
Càng gần đến đại mạc, khí hậu khắc nghiệt càng trở nên rõ rệt.
Mùa đông lạnh giá của tháng mười một ở Trung Nguyên, thế mà ban ngày ở đại mạc nóng bức như mùa hè. Dọc trên đường đi, không có một bóng râm nào, cũng không có cỏ cây hoa lá gì có thể hấp thụ sức nóng, ánh mặt trời thiêu đốt chiếu trực tiếp lên cơ thể của tất cả những người cưỡi ngựa, trong vòng hai ngày, người nào người nấy của Bắc Uyên cũng bị rám nắng đen thui, nhiều người còn bị lột mất một lớp da.
Vào ngày thứ bảy sau khi khởi hành, Hoắc Khang Thắng bị giam giữ trong xe tù dần dần nhận ra rằng bọn họ đang đi về hướng đại mạc, điều này khiến gã vô cùng bất an. Lợi dụng lúc cả đoàn dừng lại ăn trưa, gã chặn Triệu Miên đang đi ngang qua, giọng điệu thô lỗ hỏi: "Các ngươi muốn đưa ta đi đâu?"
Sau vài ngày dưới ánh mặt trời thiêu đốt, cả người Hoắc Khang Thắng giống như một con mực nằm ngửa bị mất nước, miệng khô nứt nẻ như mặt đất trong cơn hạn hán, bộ râu khô quắt như cỏ chết.
Còn Triệu Miên trước mặt vẫn là dáng vẻ sống trong nhung lụa, một thân hoa gấm sang trọng xa xỉ khiến hắn trông thật tươi mát, từ đầu đến chân ngay cả một sợi tóc cũng toát ra vẻ tinh tế.
Phía sau hắn, Chu Hoài Nhượng cầm ô cho hắn, đảm bảo ánh mặt trời phiền toái sẽ không làm tổn hại đến làn da mỏng manh quý giá của Thái tử Điện hạ.
Triệu Miên nói: "Đương nhiên là đi tìm kho báu Tây Hạ."
Mặt mũi Hoắc Khang Thắng chợt lộ ra vẻ căng thẳng.
Khóe miệng Triệu Miên khẽ nhếch lên: "Phản ứng này của ngươi, xem ra chúng ta không tìm sai phương hướng."
"Ai!" Hoắc Khang Thắng lao đến mép xe tù, hai tay bị xích túm lấy hàng rào sắt, khoé mắt nứt ra gào lên: "Ai nói cho các ngươi biết?!"
"Bốn vương khuyên ngươi bớt hỏi mấy câu hỏi không thể có đáp án đi", Ngụy Chẩm Phong đi ngang qua lấy chiếc ô từ tay Chu Hoài Nhượng, đứng sau lưng Triệu Miên, "Trong sa mạc, nói quá nhiều có thể sẽ khiến bản thân chết khát đó."
Hoắc Khang Thắng trừng mắt nhìn y, đột nhiên cười nhe nhởn, lộ ra hai hàng răng to: "Cho dù ngươi biết là sa mạc thì thế nào? Sa mạc lớn như thế, các ngươi tìm đến chết cũng tìm không ra!"
Ngụy Chẩm Phong nở nụ cười mang ý nghĩa không rõ ràng: "Chuyện này bổn vương sẽ nghĩ cách, các hạ không cần lo lắng cho chúng ta."
Lúc này, Thẩm Bất Từ tìm đến Triệu Miên, nói: "Công tử, đến giờ dùng bữa rồi."
Triệu Miên đi về phía xe ngựa của mình, ngay khi Ngụy Chẩm Phong định đi theo, đã bị Chu Hoài Nhượng đưa tay ra ngăn lại: "Này này này, tiểu Vương gia ngài đi đâu vậy? Bữa trưa của ngài ở đằng kia."
Ngụy Chẩm Phong nhìn về phía lều trại của mình, đúng lúc thấy Kỷ Xung lấy ra hai cái bánh lớn từ trong túi hành lý: "Vương gia, ăn cơm thôi!"
Ngụy Chẩm Phong: "......"
Chu Hoài Nhượng nhân cơ hội giật lại chiếc ô, đuổi theo Thái tử Điện hạ: "Tạm biệt Vương gia!"
Ngày mùa đông thiêu đốt, Thẩm Bất Từ làm toàn đồ ăn nhẹ để xua tan cái nóng và giảm nhiệt. Các món rau chủ yếu là món trộn lạnh, khai vị chua ngọt; Các món tinh bột chủ yếu là cháo nguội và mì lạnh, ăn kèm với thịt xông khói đã được chế biến sẵn ở Kinh Đô từ trước.
Ngược lại, đám người Bắc Uyên giống như những người tị nạn chạy trốn đến sa mạc.
Hoa Tụ gặm cái bánh to đùng nhạt nhẽo vô vị, không nhịn được hỏi: "Vương gia, Nam Tĩnh có phải thật sự giàu hơn Bắc Uyên rất nhiều không ha."
"Là thật đó". Kỷ Xung khô khốc nói: "Chỉ nói tới kho thóc trong quốc khố, Bắc Uyên và Đông Lăng cộng lại, e rằng còn chưa bằng một nửa Nam Tĩnh."
Vân Ủng vẫn luôn không nói nhiều, cũng tham gia cuộc bàn luận của mọi người: "Lần trước ta nghe Bạch tỷ tỷ nói, tiền lương mỗi tháng của tỷ ấy là con số này, cứ bảy ngày lại có được hai ngày nghỉ."
Hoa Tụ nói: "Lần trước Thẩm thị vệ bắt được Hoắc Khang Thắng có công lao, lương tháng này cũng tăng gấp đôi."
Ngụy Chẩm Phong: "...... Các ngươi vừa phải thôi nha."
Làm việc cho Thái tử Điện hạ ở Đông cung Nam Tĩnh quả thực là một công việc tốt đẹp. Ở Đông Cung thì không cần phải nói, thức ăn và quần áo là thứ tốt nhất trong cung. Cho dù ra ngoài đi xa cùng với Điện hạ, Điện hạ cũng không bao giờ đối xử tệ với bọn họ. Điện hạ ăn cái gì bọn họ ăn cái đó, ở trong khách điếm cũng nhất định là phòng thượng hạng tốt nhất trong thành, thỉnh thoảng bị bệnh, còn có Bạch thần y với y thuật cao siêu khám bệnh miễn phí cho bọn họ.
Còn mong gì hơn nữa chứ.
Không chỉ vậy, Thái tử Điện hạ cũng rất quan tâm đến vẻ bề ngoài của bọn họ. Thấy da của bọn họ bị phơi đen, còn nghĩ ra biện pháp bảo vệ bọn họ khỏi bị phơi nắng.
Vì vậy, khi Ngụy Chẩm Phong đến tìm Triệu Miên, đã thấy cảnh tượng Triệu Miên lấy ra một hộp kem dưỡng đưa cho Thẩm Bất Từ.
"Đây là loại kem dưỡng do Bạch Du đặc biệt chế tạo cho Cô, thoa lên da có tác dụng chống nắng." Triệu Miên nói, "Mỗi ngày ngươi thoa một lớp lên những vùng da tiếp xúc ánh nắng mặt trời, đừng để mình biến thành da đen."
Thẩm Bất Từ: "Thuộc hạ không dùng."
"Nhất thiết phải dùng." Triệu Miên mạnh mẽ nói, "Da đen không được phép vào Đông cung."
Thẩm Bất Từ: "...... Dạ."
Triệu Miên lại nói: "Ngươi cũng đưa cho mấy người khác dùng, bao gồm cả lão Hầu gia." Da ngươi có rám nắng hay không chỉ là chuyện thứ yếu, đừng để lão nhân gia bị phơi nắng đến nỗi mắc bệnh ngoài da gì đó.
Ngụy Chẩm Phong quan sát hồi lâu đột nhiên thốt ra một câu: "Còn ta thì sao?"
Triệu Miên nhìn chàng thanh niên: "Ngươi? Ngươi làm sao?"
"Tại sao ngươi không cho ta kem chống nắng? Ngươi không sợ ta bị rám nắng sao?"
Triệu Miên nói: "Không sợ."
Ngụy Chẩm Phong cười thành tiếng: "Kỳ lạ, trước đây ngươi không nói như vậy. Triệu Miên, ta là gì đối với ngươi hả, bạn thân khuê phòng?"
Sợ rằng còn không bằng bạn thân khuê phòng.
Ngay cả An Viễn Hầu cũng có kem chống nắng, thế mà y không có, quá đáng rồi.
Triệu Miên không hiểu làm sao: "Nhưng ngươi không bị rám nắng."
Thể chất của Ngụy Chẩm Phong khá đặc biệt, tiếp xúc với ánh nắng gay gắt suốt một ngày cùng lắm là trên mặt có thêm hai đốm ửng đỏ, buổi tối ngủ một giấc, qua hôm sau lại trắng tươi trở lại. Chẳng trách, tiểu Vương gia quanh năm bôn ba bên ngoài, khi trở về vẫn có thể là một thiếu niên trắng nõn tươi tắn.
Ngụy Chẩm Phong hơi ngẩn ra: "Sao ngươi biết?"
Triệu Miên giải thích: "Bởi vì ta đã quan sát ngươi từ sớm nhất."
Ngụy Chẩm Phong im lặng một lát, khôi phục lại vẻ bình thường: "Ồ, không có gì nữa, tiếp tục lên đường thôi."
Theo mặt trời lặn về tây, cái nóng như thiêu như đốt giảm dần, thay vào đó là một cơn lạnh đột ngột. Mọi người lần lượt khoác áo choàng vào nhưng vẫn không thể ngăn được cơn gió bắc đang gào thét. Gió lạnh cuốn cát vàng bay lên, cào đau rát cả mặt, cho dù là tiểu Vương gia đã quen gian khổ cũng không muốn chịu đựng sự giày vò này, để mắt tới cỗ xe sang trọng của Thái tử Điện hạ.
Xe ngựa được che rèm kín mít, tiếng gió hú gần như bị chặn ở bên ngoài. Triệu Miên đang nằm trong chăn gấm ấm áp, dưới ánh nến đọc cuốn sách cổ về Hĩ tộc mà Chu Hoài Nhượng đã tìm thấy. Đột nhiên, cánh cửa được mở ra từ bên ngoài.
Tiểu Vương gia là người duy nhất dám lên xe mà không hỏi ý kiến hắn.
Triệu Miên không ngước mắt lên, hỏi: "Sao vậy."
"Bên ngoài gió lớn, ta vào trong này trốn một chút." Ngụy Chẩm Phong vừa nói vừa phủi bụi cát trên người.
Triệu Miên chế giễu nói: "Vương phủ các ngươi nghèo đến mức xe ngựa cũng không mua nổi sao ---- Đừng phủi nữa, đừng làm bẩn xe ngựa của Cô."
Ánh mắt Thái tử Điện hạ ngạo nghễ, sắc bén bức người, nói ra lời khó nghe như thế, nhưng khuôn mặt lại đẹp quá đáng.
Thật sự khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Ngụy Chẩm Phong ngồi xuống bên cạnh Triệu Miên: "Bây giờ ngươi chán ghét ta không phải hơi muộn rồi sao? Đang xem cái gì?"
Triệu Miên lật một trang sách, lãnh đạm nói: "Có nói ngươi cũng không có hứng thú."
Ngụy Chẩm Phong quả thực không có hứng thú. Bây giờ y đang ở rất gần Triệu Miên, gần đến mức y có thể ngửi thấy mùi trà thoang thoảng trên người đối phương.
Nghỉ đêm ở nơi hoang dã, Triệu Miên không tiện thay đồ ngủ, chỉ tháo ngọc quan xuống. Mái tóc dài của thái tử Điện hạ lúc này xõa ra trước ngực, còn có một lọn tóc quăn tinh nghịch trên xương quai xanh của hắn.
Ngụy Chẩm Phong nhìn thấy mà nóng mắt lên, cầm lòng không đậu nghiêng người ghé qua.
Triệu Miên cảm nhận được chàng thanh niên đang tiến đến gần, cuối cùng ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là cặp nốt ruồi quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Triệu Miên ngẩn ngơ một lúc.
Ngụy Chẩm Phong...... muốn làm gì?
Ngay khi chóp mũi hai người sắp chạm vào nhau, Triệu Miên đột nhiên hoàn hồn, giơ tay lên, dùng đầu ngón tay chạm vào môi chàng thanh niên: "Vương gia?"
Ngụy Chẩm Phong không tiếp tục tiến tới, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế, thấp giọng hỏi hắn: "Triệu Miên, ngươi có từng nghĩ qua, chuyện lên giường này, thật ra không cần phải chọn ngày không."
Triệu Miên nhướng mày, nói: "Ta đương nhiên biết. Không thể nghi ngờ, chuyện ta biết nhất định nhiều hơn ngươi."
Hầu kết Ngụy Chẩm Phong lăn lên lăn xuống: "Vậy ngươi có muốn......?"
Triệu Miên nhìn y: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Ngụy Chẩm Phong chân thành nói: "Ngươi và ta cùng tuổi, không lý nào chỉ có một mình ta muốn, ngươi thì không muốn phải không?"
Triệu Miên đáp lại câu hỏi của Nguỵ Chẩm Phong bằng sự im lặng.
Nhưng Ngụy Chẩm Phong không tin.
"Ngươi mười tám tuổi, không phải ba mươi tám, vì sao không muốn?" Ngụy Chẩm Phong không thể hiểu được, "Lần trước ta không làm ngươi bị thương, còn tắm rửa cho ngươi."
Triệu Miên chậm rãi nói: "Lần trước đúng là không đau bằng lần đầu, nhưng ta cũng không cảm thấy thoải mái lắm."
Vẻ mặt Ngụy Chẩm Phong đột nhiên cứng đờ, giống như bị sét đánh.
"Cho nên Cô thấy, Vương gia và Cô vẫn nên......." Triệu Miên dừng một chút, chuyển sang dùng lời lẽ chính thức hơn, "không lên giường trừ khi cần thiết."
Bạch Du phải luyện chế thuốc giải không thể rời đi, Triệu Miên ra lệnh cho nàng ấy ở lại Kinh Đô chờ lệnh. Dung Đường càng không cần phải nói, thân thể của ông ấy không thể chịu đựng được ánh nắng thiêu đốt trên đại mạc, mùa đông lạnh giá ở Kinh Đô cũng không thích hợp với ông. Triệu Miên vốn muốn mời ông ấy đến dưỡng bệnh ở miền nam Tân Cương, nơi quanh năm giống như mùa xuân, nhưng ông ấy nhất quyết quay về Thượng Kinh.
Dung Đường nói: "Thần đã đến Kinh Đô theo lệnh của Bệ hạ, xong việc, thần nên hồi kinh đích thân báo cáo với Bệ hạ."
Triệu Miên không miễn cưỡng: "Thầy lên đường bảo trọng."
Bên kia, Ngụy Chẩm Phong cũng đang chuẩn bị cho chuyến đi về phía tây. Trước khi khởi hành, y bất ngờ nhận được mật chỉ đến từ Thịnh Kinh.
Trước đó y đã viết ra sách lược đối với Nam Tĩnh của mình trong bản tấu gửi về Thịnh Kinh, còn đặc biệt chỉ đích danh cậu thanh niên trẻ vừa mới kết hôn, làm chuyện phòng the quá độ kia thực hiện chuyến đi. Y vốn không mong đợi sẽ nhận được hồi âm từ phụ thân ở Thịnh Kinh, nhưng không ngờ cậu thanh niên trẻ đã cấp tốc quay về trước khi y xuất phát.
Ngụy Chẩm Phong không khỏi tò mò, rốt cuộc loại tinh thần nào đã chống đỡ cho cậu thanh niên trẻ, cậu ta thực sự đã thực hiện được một chuyến vừa đi vừa về giữa Kinh Đô và Thịnh Kinh chỉ trong vòng mười ngày.
Ngụy Chẩm Phong cẩn thận nhìn viên quan nhỏ tên Kỷ Xung này. Mũi tuy không còn đen nữa, nhưng hai mắt đỏ ngầu, mặt đỏ mắt đỏ, đây là dấu hiệu của tâm hoả dư thừa.
Kỷ Xung bị tiểu Vương gia nhìn đến nỗi toàn thân dựng tóc gáy, nuốt xuống một ngụm nước bọt hỏi: "Vương gia còn dặn dò gì nữa không? Nếu không có, thuộc hạ xin lui xuống trước?"
"Gấp cái gì." Ngụy Chẩm Phong cười tủm tỉm, nhưng trong mắt ấp ủ đầy ý xấu, "Ngươi trở về đúng lúc, bổn vương dự định trở về đại mạc, cần mang theo rất nhiều người."
Sắc mặt Kỷ Xung đột nhiên cứng đờ, giống như bị sét đánh.
"Bốn vương thấy xương cốt của ngươi đặc biệt, là thể chất phù hợp để di chuyển và sinh tồn trên đại mạc, ở lại Đại sứ quán Bắc Uyên thật sự là phí phạm nhân tài." Ngụy Chẩm Phong nửa đùa nửa thật nói: "Như vậy, ngươi trở về thu dọn, ngày mai ngươi cùng bốn vương đi về phía tây, thế nào?"
Kỷ Xung khóc không ra nước mắt, vẻ mặt bi thảm hỏi: "Dám hỏi tiểu Vương gia, thuộc hạ đã phạm vào thiên quy hay sao? Mà ngài phải trừng phạt ta thế này......"
Ngụy Chẩm Phong thầm nghĩ bổn vương cũng có phạm thiên quy đâu, không phải còn thảm hơn ngươi hay sao?
Ngụy Chẩm Phong chỉ thuận miệng nói, ai ngờ ngày hôm sau Kỷ Xung thực sự vác hành lý đến báo cáo. Nghe nói là Kỷ phu nhân biết được Vương gia muốn "trọng dụng" phu quân nhà mình, nên cưỡng chế cậu ta đến, kêu cậu ta nắm giữ cơ hội phục vụ Vương gia hiếm khi có được này, đừng cứ mãi nghĩ đến thú vui phòng the, làm nhiều chính sự hơn.
Đoàn người Bắc Uyên hành trang nhẹ nhàng đơn giản, mỗi người một con ngựa chiến, một ngày ba bữa gặm lương khô uống nước lạnh. Nhìn lại Nam Kinh, cỗ xe cần thiết để Thái tử Điện hạ đi đường đã được cải tạo mới một phen, cửa sổ treo những tấm rèm dày để che ánh nắng thiêu đốt. Do sự chênh lệch nhiệt độ rất lớn giữa ngày và đêm trên đại mạc, chiếu mát và và chăn đã được chuẩn bị sẵn trên xe. Thẩm Bất Từ cũng mua rất nhiều khối băng, một mặt có thể bảo quản nguyên liệu nấu ăn tốt hơn, một mặt giảm bớt nóng cho Điện hạ.
Càng gần đến đại mạc, khí hậu khắc nghiệt càng trở nên rõ rệt.
Mùa đông lạnh giá của tháng mười một ở Trung Nguyên, thế mà ban ngày ở đại mạc nóng bức như mùa hè. Dọc trên đường đi, không có một bóng râm nào, cũng không có cỏ cây hoa lá gì có thể hấp thụ sức nóng, ánh mặt trời thiêu đốt chiếu trực tiếp lên cơ thể của tất cả những người cưỡi ngựa, trong vòng hai ngày, người nào người nấy của Bắc Uyên cũng bị rám nắng đen thui, nhiều người còn bị lột mất một lớp da.
Vào ngày thứ bảy sau khi khởi hành, Hoắc Khang Thắng bị giam giữ trong xe tù dần dần nhận ra rằng bọn họ đang đi về hướng đại mạc, điều này khiến gã vô cùng bất an. Lợi dụng lúc cả đoàn dừng lại ăn trưa, gã chặn Triệu Miên đang đi ngang qua, giọng điệu thô lỗ hỏi: "Các ngươi muốn đưa ta đi đâu?"
Sau vài ngày dưới ánh mặt trời thiêu đốt, cả người Hoắc Khang Thắng giống như một con mực nằm ngửa bị mất nước, miệng khô nứt nẻ như mặt đất trong cơn hạn hán, bộ râu khô quắt như cỏ chết.
Còn Triệu Miên trước mặt vẫn là dáng vẻ sống trong nhung lụa, một thân hoa gấm sang trọng xa xỉ khiến hắn trông thật tươi mát, từ đầu đến chân ngay cả một sợi tóc cũng toát ra vẻ tinh tế.
Phía sau hắn, Chu Hoài Nhượng cầm ô cho hắn, đảm bảo ánh mặt trời phiền toái sẽ không làm tổn hại đến làn da mỏng manh quý giá của Thái tử Điện hạ.
Triệu Miên nói: "Đương nhiên là đi tìm kho báu Tây Hạ."
Mặt mũi Hoắc Khang Thắng chợt lộ ra vẻ căng thẳng.
Khóe miệng Triệu Miên khẽ nhếch lên: "Phản ứng này của ngươi, xem ra chúng ta không tìm sai phương hướng."
"Ai!" Hoắc Khang Thắng lao đến mép xe tù, hai tay bị xích túm lấy hàng rào sắt, khoé mắt nứt ra gào lên: "Ai nói cho các ngươi biết?!"
"Bốn vương khuyên ngươi bớt hỏi mấy câu hỏi không thể có đáp án đi", Ngụy Chẩm Phong đi ngang qua lấy chiếc ô từ tay Chu Hoài Nhượng, đứng sau lưng Triệu Miên, "Trong sa mạc, nói quá nhiều có thể sẽ khiến bản thân chết khát đó."
Hoắc Khang Thắng trừng mắt nhìn y, đột nhiên cười nhe nhởn, lộ ra hai hàng răng to: "Cho dù ngươi biết là sa mạc thì thế nào? Sa mạc lớn như thế, các ngươi tìm đến chết cũng tìm không ra!"
Ngụy Chẩm Phong nở nụ cười mang ý nghĩa không rõ ràng: "Chuyện này bổn vương sẽ nghĩ cách, các hạ không cần lo lắng cho chúng ta."
Lúc này, Thẩm Bất Từ tìm đến Triệu Miên, nói: "Công tử, đến giờ dùng bữa rồi."
Triệu Miên đi về phía xe ngựa của mình, ngay khi Ngụy Chẩm Phong định đi theo, đã bị Chu Hoài Nhượng đưa tay ra ngăn lại: "Này này này, tiểu Vương gia ngài đi đâu vậy? Bữa trưa của ngài ở đằng kia."
Ngụy Chẩm Phong nhìn về phía lều trại của mình, đúng lúc thấy Kỷ Xung lấy ra hai cái bánh lớn từ trong túi hành lý: "Vương gia, ăn cơm thôi!"
Ngụy Chẩm Phong: "......"
Chu Hoài Nhượng nhân cơ hội giật lại chiếc ô, đuổi theo Thái tử Điện hạ: "Tạm biệt Vương gia!"
Ngày mùa đông thiêu đốt, Thẩm Bất Từ làm toàn đồ ăn nhẹ để xua tan cái nóng và giảm nhiệt. Các món rau chủ yếu là món trộn lạnh, khai vị chua ngọt; Các món tinh bột chủ yếu là cháo nguội và mì lạnh, ăn kèm với thịt xông khói đã được chế biến sẵn ở Kinh Đô từ trước.
Ngược lại, đám người Bắc Uyên giống như những người tị nạn chạy trốn đến sa mạc.
Hoa Tụ gặm cái bánh to đùng nhạt nhẽo vô vị, không nhịn được hỏi: "Vương gia, Nam Tĩnh có phải thật sự giàu hơn Bắc Uyên rất nhiều không ha."
"Là thật đó". Kỷ Xung khô khốc nói: "Chỉ nói tới kho thóc trong quốc khố, Bắc Uyên và Đông Lăng cộng lại, e rằng còn chưa bằng một nửa Nam Tĩnh."
Vân Ủng vẫn luôn không nói nhiều, cũng tham gia cuộc bàn luận của mọi người: "Lần trước ta nghe Bạch tỷ tỷ nói, tiền lương mỗi tháng của tỷ ấy là con số này, cứ bảy ngày lại có được hai ngày nghỉ."
Hoa Tụ nói: "Lần trước Thẩm thị vệ bắt được Hoắc Khang Thắng có công lao, lương tháng này cũng tăng gấp đôi."
Ngụy Chẩm Phong: "...... Các ngươi vừa phải thôi nha."
Làm việc cho Thái tử Điện hạ ở Đông cung Nam Tĩnh quả thực là một công việc tốt đẹp. Ở Đông Cung thì không cần phải nói, thức ăn và quần áo là thứ tốt nhất trong cung. Cho dù ra ngoài đi xa cùng với Điện hạ, Điện hạ cũng không bao giờ đối xử tệ với bọn họ. Điện hạ ăn cái gì bọn họ ăn cái đó, ở trong khách điếm cũng nhất định là phòng thượng hạng tốt nhất trong thành, thỉnh thoảng bị bệnh, còn có Bạch thần y với y thuật cao siêu khám bệnh miễn phí cho bọn họ.
Còn mong gì hơn nữa chứ.
Không chỉ vậy, Thái tử Điện hạ cũng rất quan tâm đến vẻ bề ngoài của bọn họ. Thấy da của bọn họ bị phơi đen, còn nghĩ ra biện pháp bảo vệ bọn họ khỏi bị phơi nắng.
Vì vậy, khi Ngụy Chẩm Phong đến tìm Triệu Miên, đã thấy cảnh tượng Triệu Miên lấy ra một hộp kem dưỡng đưa cho Thẩm Bất Từ.
"Đây là loại kem dưỡng do Bạch Du đặc biệt chế tạo cho Cô, thoa lên da có tác dụng chống nắng." Triệu Miên nói, "Mỗi ngày ngươi thoa một lớp lên những vùng da tiếp xúc ánh nắng mặt trời, đừng để mình biến thành da đen."
Thẩm Bất Từ: "Thuộc hạ không dùng."
"Nhất thiết phải dùng." Triệu Miên mạnh mẽ nói, "Da đen không được phép vào Đông cung."
Thẩm Bất Từ: "...... Dạ."
Triệu Miên lại nói: "Ngươi cũng đưa cho mấy người khác dùng, bao gồm cả lão Hầu gia." Da ngươi có rám nắng hay không chỉ là chuyện thứ yếu, đừng để lão nhân gia bị phơi nắng đến nỗi mắc bệnh ngoài da gì đó.
Ngụy Chẩm Phong quan sát hồi lâu đột nhiên thốt ra một câu: "Còn ta thì sao?"
Triệu Miên nhìn chàng thanh niên: "Ngươi? Ngươi làm sao?"
"Tại sao ngươi không cho ta kem chống nắng? Ngươi không sợ ta bị rám nắng sao?"
Triệu Miên nói: "Không sợ."
Ngụy Chẩm Phong cười thành tiếng: "Kỳ lạ, trước đây ngươi không nói như vậy. Triệu Miên, ta là gì đối với ngươi hả, bạn thân khuê phòng?"
Sợ rằng còn không bằng bạn thân khuê phòng.
Ngay cả An Viễn Hầu cũng có kem chống nắng, thế mà y không có, quá đáng rồi.
Triệu Miên không hiểu làm sao: "Nhưng ngươi không bị rám nắng."
Thể chất của Ngụy Chẩm Phong khá đặc biệt, tiếp xúc với ánh nắng gay gắt suốt một ngày cùng lắm là trên mặt có thêm hai đốm ửng đỏ, buổi tối ngủ một giấc, qua hôm sau lại trắng tươi trở lại. Chẳng trách, tiểu Vương gia quanh năm bôn ba bên ngoài, khi trở về vẫn có thể là một thiếu niên trắng nõn tươi tắn.
Ngụy Chẩm Phong hơi ngẩn ra: "Sao ngươi biết?"
Triệu Miên giải thích: "Bởi vì ta đã quan sát ngươi từ sớm nhất."
Ngụy Chẩm Phong im lặng một lát, khôi phục lại vẻ bình thường: "Ồ, không có gì nữa, tiếp tục lên đường thôi."
Theo mặt trời lặn về tây, cái nóng như thiêu như đốt giảm dần, thay vào đó là một cơn lạnh đột ngột. Mọi người lần lượt khoác áo choàng vào nhưng vẫn không thể ngăn được cơn gió bắc đang gào thét. Gió lạnh cuốn cát vàng bay lên, cào đau rát cả mặt, cho dù là tiểu Vương gia đã quen gian khổ cũng không muốn chịu đựng sự giày vò này, để mắt tới cỗ xe sang trọng của Thái tử Điện hạ.
Xe ngựa được che rèm kín mít, tiếng gió hú gần như bị chặn ở bên ngoài. Triệu Miên đang nằm trong chăn gấm ấm áp, dưới ánh nến đọc cuốn sách cổ về Hĩ tộc mà Chu Hoài Nhượng đã tìm thấy. Đột nhiên, cánh cửa được mở ra từ bên ngoài.
Tiểu Vương gia là người duy nhất dám lên xe mà không hỏi ý kiến hắn.
Triệu Miên không ngước mắt lên, hỏi: "Sao vậy."
"Bên ngoài gió lớn, ta vào trong này trốn một chút." Ngụy Chẩm Phong vừa nói vừa phủi bụi cát trên người.
Triệu Miên chế giễu nói: "Vương phủ các ngươi nghèo đến mức xe ngựa cũng không mua nổi sao ---- Đừng phủi nữa, đừng làm bẩn xe ngựa của Cô."
Ánh mắt Thái tử Điện hạ ngạo nghễ, sắc bén bức người, nói ra lời khó nghe như thế, nhưng khuôn mặt lại đẹp quá đáng.
Thật sự khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Ngụy Chẩm Phong ngồi xuống bên cạnh Triệu Miên: "Bây giờ ngươi chán ghét ta không phải hơi muộn rồi sao? Đang xem cái gì?"
Triệu Miên lật một trang sách, lãnh đạm nói: "Có nói ngươi cũng không có hứng thú."
Ngụy Chẩm Phong quả thực không có hứng thú. Bây giờ y đang ở rất gần Triệu Miên, gần đến mức y có thể ngửi thấy mùi trà thoang thoảng trên người đối phương.
Nghỉ đêm ở nơi hoang dã, Triệu Miên không tiện thay đồ ngủ, chỉ tháo ngọc quan xuống. Mái tóc dài của thái tử Điện hạ lúc này xõa ra trước ngực, còn có một lọn tóc quăn tinh nghịch trên xương quai xanh của hắn.
Ngụy Chẩm Phong nhìn thấy mà nóng mắt lên, cầm lòng không đậu nghiêng người ghé qua.
Triệu Miên cảm nhận được chàng thanh niên đang tiến đến gần, cuối cùng ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là cặp nốt ruồi quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Triệu Miên ngẩn ngơ một lúc.
Ngụy Chẩm Phong...... muốn làm gì?
Ngay khi chóp mũi hai người sắp chạm vào nhau, Triệu Miên đột nhiên hoàn hồn, giơ tay lên, dùng đầu ngón tay chạm vào môi chàng thanh niên: "Vương gia?"
Ngụy Chẩm Phong không tiếp tục tiến tới, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế, thấp giọng hỏi hắn: "Triệu Miên, ngươi có từng nghĩ qua, chuyện lên giường này, thật ra không cần phải chọn ngày không."
Triệu Miên nhướng mày, nói: "Ta đương nhiên biết. Không thể nghi ngờ, chuyện ta biết nhất định nhiều hơn ngươi."
Hầu kết Ngụy Chẩm Phong lăn lên lăn xuống: "Vậy ngươi có muốn......?"
Triệu Miên nhìn y: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Ngụy Chẩm Phong chân thành nói: "Ngươi và ta cùng tuổi, không lý nào chỉ có một mình ta muốn, ngươi thì không muốn phải không?"
Triệu Miên đáp lại câu hỏi của Nguỵ Chẩm Phong bằng sự im lặng.
Nhưng Ngụy Chẩm Phong không tin.
"Ngươi mười tám tuổi, không phải ba mươi tám, vì sao không muốn?" Ngụy Chẩm Phong không thể hiểu được, "Lần trước ta không làm ngươi bị thương, còn tắm rửa cho ngươi."
Triệu Miên chậm rãi nói: "Lần trước đúng là không đau bằng lần đầu, nhưng ta cũng không cảm thấy thoải mái lắm."
Vẻ mặt Ngụy Chẩm Phong đột nhiên cứng đờ, giống như bị sét đánh.
"Cho nên Cô thấy, Vương gia và Cô vẫn nên......." Triệu Miên dừng một chút, chuyển sang dùng lời lẽ chính thức hơn, "không lên giường trừ khi cần thiết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.