Hai Hoàng Đế Yêu Nhau Thế Nào?
Chương 6: Tay của Lý Nhị cứ thế vén rèm che mặt của Triệu Miên lên
Bỉ Tạp Bỉ
06/07/2024
Hai nữ tử này đến là để cứu Lý Nhị, trước mắt các nàng có hai lựa chọn. Thứ nhất, xông thẳng vào Thẩm Bất Từ bất kỳ lúc nào cũng có thể lấy mạng của Lý Nhị, trước tiên để Lý Nhị thoát hiểm rồi nói sau. Thứ hai là bắt giặc thì bắt vua trước, nếu có thể bắt được chủ nhân nắm giữ tính mạng của Thẩm Bất Từ, còn sợ không cứu được một Lý Nhị nho nhỏ sao.
Bất kể các nàng lựa chọn như thế nào, cũng không cần Triệu Miên phải làm gì. Hắn không hề nhúc nhích đứng yên tại chỗ, thong dong nhìn hai nữ thích khách kia cách mình càng lúc càng gần, thậm chí không cần nói một câu "Hộ giá".
Trong nháy mắt, hai thích khách đã đến trước mặt Triệu Miên. Các nàng tựa như muốn bắt hắn trước, tiến tới nắm toàn cục trong tay. Khi các nàng cách Triệu Miên khoảng hơn mười bước, hai thanh kiếm nhọn hoắt bất chợt chặn đường đi của các nàng.
Hai người cả kinh, dốc hết toàn lực ổn định thân hình, may mắn còn có thể kịp thời dừng bước. Phản ứng của các nàng đã tính là nhanh, nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, mũi kiếm vẫn là suýt nữa sượt qua cổ các nàng.
Ảnh vệ vẫn luôn ở trong bóng tối bảo vệ Thái tử Điện hạ rốt cục cũng có cơ hội hiện thân. Triệu Miên hạ lệnh: "Bắt sống."
Lý Nhị nghe vậy, vẻ không vui giữa hai hàng lông mày mới tan đi một chút, nhưng thần sắc vẫn lạnh hơn nhiều so với lúc giả vờ làm người giết cá, đây có lẽ mới là biểu tình chân chính của y khi đối mặt với người giống kẻ địch mà không phải là kẻ địch.
Triệu Miên lại bổ sung một câu: "Đừng để bản thân bị thương."
Những ảnh vệ này lấy việc bảo vệ an nguy của hắn làm nhiệm vụ, nếu cần phải giết địch một ngàn tự tổn hại một ngàn hai cũng sẽ không tiếc hy sinh. Nếu như hắn không nhắc nhở một câu, ảnh vệ bị thương tàn phế thì Đông Cung còn phải tốn tiền chữa trị cho bọn họ.
Các ảnh vệ đồng loạt nói: "Dạ!"
Nữ tử mặc áo xanh thấy phe địch nhiều hơn, bọn họ giống như một bức tường không thể phá hủy, vững vàng đứng xung quanh quý công tử đội nón có rèm che mặt kia. Bắt giặc thì bắt vua trước không sai, nhưng các nàng căn bản không nhìn thấy "vị vua" kia, chỉ có thể nhìn thấy ống tay áo dài hoa lệ xa xoa bị gió thổi tung bay của hắn.
Nữ tử áo xanh nghiến răng, quyết định nhanh chóng: "Ta cầm cự, ngươi đi cứu chủ nhân trước!"
Nữ tử áo đỏ lập tức xoay lưỡi kiếm, dùng sức đâm vào Thẩm Bất Từ ở một bên, nào ngờ lại có hai thanh niên áo đen xuất hiện, chắn ở trước mặt Thẩm Bất Từ.
Các nàng thậm chí ngay cả tư cách chiến đấu với Thẩm Bất Từ cũng không có.
Nữ tử áo đỏ gấp không chịu nổi, suy sụp nói: "Bọn họ rốt cuộc mang theo bao nhiêu người vậy!"
Thẩm Bất Từ là thị vệ cận thân của Thái tử Điện hạ, nếu như xảy ra tình huống cần y ra tay, thì đó chính là sự thất trách nghiêm trọng của rất nhiều ảnh vệ Đông Cung, cho dù cuối cùng Điện hạ bình yên vô sự, bọn họ cũng khó thoát tội, nhất định sẽ bị Thừa tướng nghiêm khắc trừng phạt.
So với nữ tử áo đỏ, nữ tử áo xanh kia có vẻ bình tĩnh hơn nhiều: "Cầm cự rồi nói sau."
Nữ tử áo đỏ hẳn là muốn cầm cự chờ viện binh. GIống như hắn giấu rất nhiều ảnh vệ, Lý Nhị cũng không chỉ có hai người có thể sử dụng.
Bốn ảnh vệ của Đông Cung chống lại hai thích khách, vốn là nắm chắc phần thắng. Nhưng bởi vì Thái tử Điện hạ muốn bắt sống, lại không cho phép bọn họ bị thương, đám ảnh vệ động thủ khó tránh khỏi có chút hạn chế.
Còn nữa, hai nữ thích khách này đúng là có chút công phu trên người, ra tay nhìn như mềm mại, thực ra lưu loát, bước chân nhanh nhẹn, rất giỏi né tránh. Thân thủ như thế đặt ở Đông Cung cũng là người xuất sắc có thể bộc lộ hết tài năng. Dưới tình huống các nàng dốc hết sức lực, liều chết đánh một trận, trong khoảng thời gian ngắn haibên thế nhưng có thể đánh tới đánh lui, khó phân cao thấp.
"Thân thủ không tệ." Triệu Miên thờ ơ nói, "Người của ngươi?"
"Thế nào, muốn làm quen không? Vậy để ta giới thiệu cho ngươi một chút." Lý Nhị hất hất cằm về phía các nữ thích khách,"Người mặc áo xanh tên là Vân Ủng, người mặc áo đỏ tên là Hoa Tụ."
Triệu Miên liếc xéo Lý Nhị một cái.
Tên thật của mình thì sống chết không nói, tên của thuộc hạ lại thoải mái nói ra, nghĩ cũng biết hai nữ tử này là nhân vật nhỏ không có danh tiếng, cho dù biết tên của các nàng cũng không thể tra ra.
Triệu Miên mắt nhìn cuộc chiến, nhưng trong lòng lại nghĩ đến một chuyện khác.
Người của hắn và Lý Nhị đều có thân thủ không tầm thường, Vạn Hoa Mộng còn có thể gieo được cổ độc trong cơ thể hắn và Lý Nhị dưới tình huống không hề kinh động đến bất kỳ ai. Có thể nói, chỉ cần Vạn Hoa Mộng muốn, gã có thể dễ dàng diệt trừ trọng thần của một nước, thậm chí là khả năng dành ngôi vua ở nước khác.
Vạn Hoa Mộng... rốt cuộc là lão quái vật gì.
"Công tử," giọng nói của Thẩm Bất Từ kéo suy nghĩ của Triệu Miên trở về, "Nếu cứ giằng co như thế, viện binh của đối phương tới, sợ rằng phe ta bất lợi."
Triệu Miên tuy rằng không muốn gây ra mạng người, nhưng cũng sẽ không để cho mình rơi vào thế hạ phong: "Vậy kêu bọn họ nên đánh thế nào thì đánh thế ấy."
Lời này vừa nói ra, đám ảnh vệ ra tay không còn e dè nữa, mỗi một chiêu mỗi một thức đều đánh vào chỗ yếu hại của thích khách. Dưới thế tấn công sắc bén của bọn họ, Vân Ủng và Hoa Tụ rất nhanh không chống đỡ nổi, cầm kiếm cũng vô cùng gắng sức. Cứ tiếp tục như vậy, đừng nói là cứu được chủ nhân, bản thân các nàng cũng sắp mất mạng tới nơi.
Hoa Tụ bị ép liên tục lùi về phía sau, giơ ngang kiếm ngăn cản, trong miệng đầy mùi máu: "Chủ nhân, bây giờ làm sao đây!"
"Có thể làm sao đây," Lý Nhị thu bớt ý cười trong giọng nói có mang theo sự hưng phấn nóng lòng muốn thử, "Các ngươi đến cũng đã đến rồi."
Trái tim Triệu Miên chìm xuống, chợt cảm thấy không ổn. Trong dư quang, một tàn ảnh màu đen nhanh chóng tấn công về phía hắn, mắt thấy sắp chạm vào hắn, bên tai chợt vang lên giọng nói của Thẩm Bất Từ: "Công tử cẩn thận!"
Trong tia lửa xẹt của kim loại, Triệu Miên được Thẩm Bất Từ bảo vệ ở phía sau, kéo giãn khoảng cách với Lý Nhị. Lý Nhị cúi đầu nhìn bàn tay trống rỗng của mình, tiếc nuối nói: "Đáng tiếc, thiếu chút nữa."
Triệu Miên hiểu ra, trừng mắt lạnh lùng nhìn Thẩm Bất Từ: "Ngươi còn nói y không biết võ công?"
Thẩm Bất Từ trầm giọng nói: "Thuộc hạ sơ sót."
Lý Nhị hất cành cây trên mặt đất cầm trong tay. Lúc này y không nói mấy lời vô nghĩa nhiều nữa, đối mặt với ánh mắt cảnh giác của chủ tớ Triệu Miên và Thẩm Bất Từ, chỉ có một chữ đơn giản: "Nào."
Thẩm Bất Từ lập tức nghênh chiến.
Thân pháp và bộ pháp của Lý Nhị tương tự như Vân Ủng Hoa Tụ, nhưng giỏi hơn các nàng không biết bao nhiêu bậc. Thẩm Bất Từ kiếm phong sắc bén, kêu lên vun vút khắp nơi. Lý Nhị cũng sẽ không ngốc đến mức dùng cành cây đón nhận lưỡi kiếm trắng, để tránh mũi kiếm, y lộn ngược một cái trên không trung, một nam nhân lớn như vậy rơi xuống đất nhẹ nhàng không tiếng động, thế mà không làm tung một chút bụi mù nào.
Trên người tên giết cá có nhiều điểm đáng ngờ, Triệu Miên tất nhiên hoài nghi y không phải không biết võ công, chỉ là đang cố ý che dấu thân thủ. Nhưng hắn thật không ngờ, Lý Nhị thế mà lại có thể đến mức không phân cao thấp với Thẩm Bất Từ, lại còn dưới tình huống y dùng cành cây làm kiếm.
Thẩm Bất Từ năm nay mới hai mươi bốn, trong thế hệ trẻ của Nam Tĩnh là cao thủ số một số hai. Lý Nhị có thể đánh ngang tay với hắn, tuổi thật chắc chắn là ba mươi... không, ba mươi lăm trở lên.
1
Ồ, một ông lão à.
Triệu Miên càng nhìn sắc mặt càng không vui, cũng may chiến trường bên kia đã gần kết thúc. Vân Ủng Hoa Tụ đồng loạt bị thương, bị ảnh vệ bắt giữ ở bên cạnh, kiếm sớm không biết bị ném đi đâu.
Một ảnh vệ hỏi: "Công tử, xử trí hai người này thế nào?"
"Không vội," Triệu Miên nói, "Các ngươi trước hết đi hỗ trợ, có thể đánh hội đồng thì tuyệt đối không đấu một mình."
Lý Nhị nghe thấy lời này không khỏi đồng ý: "Rất có lý."
Khi ảnh vệ đang muốn giúp Thẩm Bất Từ một tay, thì nảy sinh biến cố, trong rừng rậm truyền đến từng trận tiếng vó ngựa từ xa đến gần, nghe âm thanh, ít nhất có vài con.
Trong nháy mắt, bóng người tới đã tiến vào tầm mắt của mọi người. Hoa Tụ thấy rõ nam tử cầm đầu, mừng rỡ quá đỗi: "Các ngươi tại sao bây giờ mới đến!"
Vân Ủng đang đau đớn ôm ngực, thấy thế cũng lộ ra nụ cười: "Cũng may, không tính là quá muộn. "
Viện binh của Lý Nhị đã đến. Tiếp viện vừa đến, phe Lý Nhị liền trở thành phe đông thế mạnh, tình thế trong khoảnh khắc đảo ngược.
Bên dưới mũ trùm đầu, Triệu Miên mặt mày căng thẳng, cực kỳ khó chịu đối với chuyện mình đột nhiên lâm vào hoàn cảnh bất lợi.
Mới đầu hắn chỉ là muốn dụ rắn ra khỏi hang, điều tra ra thân phận thực sự của Lý Nhị, cũng không phải thật sự muốn ra tay giết đám người Lý Nhị. Hắn và Lý Nhị có chung kẻ địch mạnh, mục tiêu đều là thuốc giải độc Thư hùng song cổ, mặc dù không phải là bạn, nhưng cũng chưa chắc là địch. Hắn có thể kết luận, Lý Nhị trước mắt vẫn sẽ không triệt để xé rách da mặt với hắn, cũng sẽ không đả thương hắn.
Nhưng cho dù hai bên ngầm đồng ý đến điểm là ngưng và thăm dò lẫn nhau, hắn cũng không thể thua.
"Đến vừa đúng lúc." Lý Nhị xoa xoa cổ tay, lau mồ hôi, sau đó chỉ vào Thẩm Bất Từ nói, "Người này có chút khó xử lý, giao cho các ngươi, ta đi báo thù trước."
"Vâng, chủ nhân."
Lý Nhị dứt lời, chợt lắc mình một cái, thân pháp quỷ dị biến mất trước mắt Thẩm Bất Từ. Thẩm Bất Từ nhận ra điều gì đó, trên khuôn mặt quanh năm trầm ổn hiện ra vẻ khẩn trương và bất an. Y đột nhiên xoay người, định đuổi theo Lý Nhị, nhưng bị mấy người phe địch đồng loạt xông lên quấn lấy, hoàn toàn không có cách nào thoát thân, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Nhị trực tiếp tới gần Thái tử Điện hạ: "Công tử!"
Triệu Miên bình thản nói: "Đừng hoảng."
Giữa hắn và Lý Nhị không còn người khác, hắn đã chuẩn bị tốt chiến đấu mặt đối mặt với Lý Nhị.
Nam Tĩnh tuy rằng chuộng văn, những cũng biết tầm quan trọng của võ công cưỡi ngựa bắn cung. Triệu Miên thân là thái tử Đông Cung, khi còn nhỏ đã tập võ cùng với Trấn quốc Đại tướng quân, cũng là một trong tứ đại cao thủ thiên hạ, nổi danh cùng với Vạn Hoa Mộng, thân thủ cho dù kém Thẩm Bất Từ, nhưng đối phó với một vài tôm binh cua tướng cũng dư dả.
Nhưng hắn quên mất, mình còn có một người nữa.
Chu Hoài Nhượng vẫn luôn trốn trong xe ngựa bỗng nhiên từ trong xe giáng xuống, không chút do dự chắn trước mặt hắn: "Công tử, ta đến đây!"
Triệu Miên sửng sốt, lớn tiếng hung dữ nói: "Ai cho ngươi xuống, quay về."
Cho dù là đến điểm thì ngưng, nhưng đao kiếm cũng là không có mắt. Chu Hoài Nhượng, một thư sinh ngay cả gà cũng không dám giết, làm sao dám đi ra ngoài hả?!
Chu Hoài Nhượng thở hồng hộc, bị hung dữ cũng không lùi bước, trong tay ôm chặt một thanh kiếm: "Ta, ta đến đưa kiếm cho công tử!"
Triệu Miên thích màu sắc rực rỡ, duy chỉ có bội kiếm của hắn là một thanh trường kiếm toàn thân trắng như tuyết, chuôi kiếm và vỏ kiếm không trang trí quá nhiều, thanh nhã như sương, so với phong cách ngày thường của hắn có chút khác biệt.
Trong rất nhiều binh khí, hắn giỏi nhất chính là cung tên, kiếm đứng thứ hai. Dùng kiếm đối phó với Lý Nhị phần thắng của hắn không lớn, nhưng hiện giờ hắn chỉ có thanh kiếm này.
"Ném kiếm qua đây......" Triệu Miên thấy bóng dáng đột nhiên xuất hiện phía sau Chu Hoài Nhượng, sắc mặt biến đổi, "Cẩn thận phía sau!"
Chu Hoài Nhượng theo bản năng xoay người, bất ngờ không kịp đề phòng phát hiện trước cổ mình có một thanh chủy thủ phát ra ánh sáng lạnh lẽo, đầu tiên là chớp chớp mắt, sau đó ——
"A!"
Thư sinh nhu nhược phát ra một tiếng kêu kinh thiên động địa, sau đó hai mắt trắng dã, ngã thẳng xuống.
"...... Tiểu Nhượng?!" Dưới tình thế cấp bách, Triệu Miên cũng không nhận ra mình dùng tên gọi lúc còn bé để gọi Chu Hoài Nhượng. Hắn bước nhanh đến bên cạnh Chu Hoài Nhượng, chỉ thấy Chu Hoài Nhượng nằm thẳng đơ, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp đều đều, trên người không có chút xíu vết thương nào.
Nói cách khác, Chu Hoài Nhượng bị dọa ngất xỉu.
Triệu Miên thở phào nhẹ nhõm, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía thủ phạm, ánh mắt như dao: "Ngươi làm tốt lắm."
Lý Nhị giang hai tay ra, có một chút áy náy, nhưng không nhiều lắm: "Ta cũng không biết hắn không chịu được dọa như vậy —— Ngươi còn có ai nữa không?"
Tạm thời không còn nữa. Hắn tập võ từ nhỏ, nhưng muốn hắn thật sự tự tay xử lý người khác, đây là lần đầu tiên.
"Chuyện tệ hại đến mức này, thế mà lại để ta tự mình động thủ." Triệu Miên cầm lấy kiếm, chậm rãi đứng lên, trong giọng nói lộ ra vẻ cao ngạo, "Một đám phế vật."
Lý Nhị không hiểu gì nhìn Triệu Miên: "Vừa rồi còn khẩn trương như vậy, bây giờ lại mắng người ta là phế vật, tự ngươi nghe lời nói của ngươi có mâu thuẫn không."
Triệu Miên muốn động thủ thì tuyệt đối sẽ không nói nhảm. Hắn rút trường kiếm ra, vỏ kiếm bị hắn tiện tay ném sang một bên, thân kiếm trắng như tuyết dưới ánh hoàng hôn như kim xà uốn lượn, đột nhiên lao về phía Lý Nhị: "Không mâu thuẫn! "
Lý Nhị nhanh tay lẹ mắt dùng chủy thủ ngăn cản một kích này của hắn, sau đó xoay người vung dao phản kích. Trước mắt Triệu Miên hiện lên một luồng ánh sáng lạnh lẽo, tiếp theo đó là tiếng vải rách, áo gấm của hắn thế mà bị cắt đi một góc.
Triệu Miên nhìn miếng vải trên mặt đất, một lần nữa thấy rõ sự chênh lệch võ nghệ giữa hắn và Lý Nhị. Đừng nói là hắn, phóng mắt ra khắp toàn bộ Đông Cung chỉ sợ cũng chỉ có Thẩm Bất Từ mới có thể đánh một trận với Lý Nhị.
Lý Nhị tùy ý xoay đổi hướng chủy thủ trong tay, nói: "Ngươi đánh không lại ta."
"Vậy thì thế nào." Triệu Miên không chút hoang mang nói, "Ngươi lại không dám đánh ta bị thương."
Lý Nhị cười: "Chắc chắn như vậy?"
Triệu Miên nói, "Ngươi còn cần mượn lực của ta để đối phó Vạn Hoa Mộng, không phải sao."
Lý Nhị hào phóng thừa nhận: "Phải. Vì vậy, ta sẽ không đánh ngươi bị thương, chứ không phải là "không dám" đánh ngươi bị thương."
Triệu Miên cười lạnh một tiếng, một lần nữa giơ kiếm lên: "Vẫn luôn nói nhảm nhiều như trước."
Đúng như Triệu Miên dự đoán, bất kể hắn ra tay với Lý Nhị tàn nhẫn bao nhiêu, Lý Nhị cũng chỉ tránh chứ không chiến. Hắn chỉ cần bắt được điểm này, cầm cự đến khi Thẩm Bất Từ xử lý xong mấy tên tôm binh cua tướng kia sẽ tới tương trợ, Lý Nhị vẫn là tù nhân của hắn.
Đối mặt với thế công không chút nương tay của Triệu Miên, Lý Nhị né rồi lại tránh, tránh rồi lại né, dần dần có chút mất kiên nhẫn, sau khi lẩm bẩm một câu "Có thôi đi không", thì tung người lên, nhảy vào trong rừng lau sậy cách đó không xa.
Đang mùa thu lá vàng, những cây lau sậy này mọc khá cao, mênh mông bát ngát cả một vùng lớn, giống như lông vũ đung đưa giữa trời, người vừa đi vào đã bị bao phủ mất tiêu bóng dáng.
Triệu Miên cầm kiếm đứng trước mảnh rừng, nhìn một vùng màu vàng mênh mông, trầm tư một lát, xoay người rời đi.
Hắn còn lâu mới đuổi theo, hắn đánh cũng không lại, đợi lát nữa kêu đám người Thẩm Bất Từ đuổi theo là được.
Ai ngờ hắn mới bước ra được một bước, sau gáy bị một lực tác động, hắn không khống chế được mà ngã về phía sau, tầm nhìn theo đó bị một mảng vàng rực chiếm trọn.
Bốn phía đều là lau sậy cao lớn nhưng mềm mại, chỉ có phía sau dựa vào thứ gì đó rắn chắc. Triệu Miên có thể nghe được tiếng đánh nhau ở bên ngoài, nhưng tầm mắt lại bị lau sậy ngăn cản không nhìn được gì, nghĩ hẳn là đám người Thẩm Bất Từ cũng không nhìn thấy tình huống bên chỗ hắn.
Lúc này, giọng nói của Lý Nhị vang lên trên đỉnh đầu hắn: "Muốn chạy à."
Cổ áo sau của Triệu Miên bị Lý Nhị xách lên, hắn có thể cảm giác được đầu ngón tay nóng bỏng của Lý Nhị đụng vào một mảng da nhỏ của mình. Trong tư thế khuất nhục này, lưng còn bị ép phải dựa vào ngực nam nhân, hắn không khỏi thẹn quá hóa giận: "Buông tay!"
Lý Nhị thong thả mở miệng: "Thật không giấu diếm, mấy ngày nay thiếu chút nữa khiến ta nghẹn khuất muốn chết. Không phải ta nói chứ, ngươi cũng thích giả vờ quá nhỉ, công tử?"
Triệu Miên giãy giụa, nhưng bị Lý Nhị đè càng mạnh hơn, căn bản không nhúc nhích được.
"Lý Nhị," Triệu Miên gằn từng chữ cảnh cáo, "Đừng tìm chết."
Lý Nhị cười nhạo một tiếng, sau đó dùng giọng điệu bị doạ sợ nói: "Ngươi thật hung dữ nha, ta sợ quá."
Cùng lúc với chữ "sợ" cuối cùng được Lý Nhị nói ra khỏi miệng, đầu gối Triệu Miên đột nhiên truyền đến một cơn đau, hắn phản ứng không kịp, bả vai cũng bị đè mạnh xuống ——
Triệu Miên sững sờ mở to hai mắt, xuyên qua tấm rèm che hơi trừng mắt nhìn bùn đất đen kịt ướt nhẹp. Trong đầu hắn trống rỗng, chỉ có cơn đau âm ỉ nơi đầu nói cho hắn biết đã xảy ra chuyện gì.
Hắn bị buộc phải quỳ xuống trong bụi cây.
Hắn đã quỳ xuống?
Với một người khác ngoại trừ phụ hoàng, thừa tướng, tổ mẫu?
Lại còn ở trong một mảnh rừng lau sậy dơ bẩn ở nước khác, bị một nam nhân da đen cưỡng ép quỳ xuống?
...... Lý Nhị!!
Triệu Miên toàn thân cứng đờ, giống như bị hoá đá, không nhúc nhích. Lý Nhị quan sát hắn, trêu chọc nói: "Ai da, ta đột nhiên hiểu ra tại sao ngươi thích nhìn người khác quỳ, nhìn ngươi quỳ như vậy đúng là sảng khoái, so với nhìn mấy thím ở sạp bên cạnh cãi nhau còn thú vị hơn —— Ta thích xem."
Triệu Miên có khi nào chịu nhục nhã như vậy. Sau một cú sốc ngắn ngủi, hắn từng chút từng chút tìm lại được lý trí, lấy lại giọng nói của mình. Hắn tức giận nghiến răng nghiến lợi, ngực giống như sắp nổ tung, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay hận không thể tự tay lột đi lớp da đen của Lý Nhị: "... Súc sinh!"
"Cứng miệng như vậy, thế thì ngươi tiếp tục quỳ đi," Lúc này Lý Nhị không còn tư thái bán cá nhỏ bé thấp hèn hồi đầu nữa, rất giống một kẻ ác đang xem kịch, "Quỳ mười ngày tám ngày, làm cho ta thêm sảng khoái một chút."
Vẻ hung ác dần dần nổi lên trong mắt Triệu Miên, mạnh mẽ quay đầu lại, căm hận trừng mắt nhìn Lý Nhị, tựa như muốn chọc vô số cái lỗ ở trên mặt y.
Lý Nhị nhất định phải chết, hắn nói, Ngọc Hoàng đại đế cũng không cứu được.
Hắn muốn Lý Nhị quỳ ở mỗi một mảng lau sậy, mỗi một núi đao, mỗi một cái chợ ở khắp Nam Tĩnh Bắc Uyên Đông Lăng.
Hắn muốn mỗi ngày thức dậy đều có thể nhìn thấy Lý Nhị quỳ trước mặt mình.
Hắn muốn Lý Nhị quỳ đến chết!
Cách một chiếc mũ che mặt Lý Nhị cũng có thể cảm nhận được cơn tức giận ngút trời của đối phương, điều này ngược lại càng khơi dậy sự ác liệt trong xương cốt của y. Sức lực trong tay Lý Nhị gia tăng, vừa định lên tiếng trào phúng, lại nghe thấy người dưới thân kêu lên một tiếng đau đớn: "Đau......"
Thái tử Điện hạ được chúng tinh phủng nguyệt mà lớn lên, 18 năm qua thân thể gần như chưa từng nếm phải đau đớn, thừa tướng tuy rằng nghiêm khắc với hắn, nhưng chưa bao giờ phạt lên thân thể hắn. Cho dù là đi theo Trấn quốc đại tướng quân tập võ, đại tướng quân đối với hắn cũng là yêu thương có thừa, đập một chút đụng một cái đều phải mời thái y chẩn trị.
Mà bây giờ, hai tay hắn bị Lý Nhị quặt ngược lại giữ ở phía sau, bả vai lại bị dùng sức đè lên như vậy, thật sự quá đau hắn mới không nhịn được rên một tiếng.
Rên xong hắn liền hối hận, thân phận của hắn thế nào, làm sao có thể kêu đau trước mặt một tên giết cá được.
Sĩ khả sát, bất khả nhục, nợ máu phải trả bằng máu.
Triệu Miên nghiến chặt răng, ép mình không phát ra bất kỳ thanh âm nào nữa.
Lý Nhị nhướng mày một cái: "Đau?" Hơi thở của y mang theo ý cười, trong nụ cười lại mang theo ý đùa cợt, "Yếu ớt." Nói xong, y lại giơ tay lên, đưa tới phía trước mắt Triệu Miên: "Nào nào nào, để ta xem diện mạo của ngươi có phải cũng yếu ớt như vậy hay....."
Tay Lý Nhị cứ thế vén rèm che mặt của Triệu Miên lên.
Bóng ngả về tây, say trong gió thu. Thiếu niên quỳ gối giữa tầng tầng lớp lớp lau sậy gợn sóng, đôi má trắng nõn ửng đỏ như vừa uống rượu, cũng không biết là bị ánh hoàng hôn chiếu rọi, hay là bị chính mình làm cho tức giận.
Sang trọng xa hoa, nhân gian chấn động.
Lý Nhị hơi ngẩn ra, nhưng vẫn nói xong chữ cuối cùng: "... không."
+
Triệu Miên ngước mắt nhìn lại.
Ánh mắt của hai người trong ánh sáng rực rỡ bất ngờ va vào nhau.
Bất kể các nàng lựa chọn như thế nào, cũng không cần Triệu Miên phải làm gì. Hắn không hề nhúc nhích đứng yên tại chỗ, thong dong nhìn hai nữ thích khách kia cách mình càng lúc càng gần, thậm chí không cần nói một câu "Hộ giá".
Trong nháy mắt, hai thích khách đã đến trước mặt Triệu Miên. Các nàng tựa như muốn bắt hắn trước, tiến tới nắm toàn cục trong tay. Khi các nàng cách Triệu Miên khoảng hơn mười bước, hai thanh kiếm nhọn hoắt bất chợt chặn đường đi của các nàng.
Hai người cả kinh, dốc hết toàn lực ổn định thân hình, may mắn còn có thể kịp thời dừng bước. Phản ứng của các nàng đã tính là nhanh, nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, mũi kiếm vẫn là suýt nữa sượt qua cổ các nàng.
Ảnh vệ vẫn luôn ở trong bóng tối bảo vệ Thái tử Điện hạ rốt cục cũng có cơ hội hiện thân. Triệu Miên hạ lệnh: "Bắt sống."
Lý Nhị nghe vậy, vẻ không vui giữa hai hàng lông mày mới tan đi một chút, nhưng thần sắc vẫn lạnh hơn nhiều so với lúc giả vờ làm người giết cá, đây có lẽ mới là biểu tình chân chính của y khi đối mặt với người giống kẻ địch mà không phải là kẻ địch.
Triệu Miên lại bổ sung một câu: "Đừng để bản thân bị thương."
Những ảnh vệ này lấy việc bảo vệ an nguy của hắn làm nhiệm vụ, nếu cần phải giết địch một ngàn tự tổn hại một ngàn hai cũng sẽ không tiếc hy sinh. Nếu như hắn không nhắc nhở một câu, ảnh vệ bị thương tàn phế thì Đông Cung còn phải tốn tiền chữa trị cho bọn họ.
Các ảnh vệ đồng loạt nói: "Dạ!"
Nữ tử mặc áo xanh thấy phe địch nhiều hơn, bọn họ giống như một bức tường không thể phá hủy, vững vàng đứng xung quanh quý công tử đội nón có rèm che mặt kia. Bắt giặc thì bắt vua trước không sai, nhưng các nàng căn bản không nhìn thấy "vị vua" kia, chỉ có thể nhìn thấy ống tay áo dài hoa lệ xa xoa bị gió thổi tung bay của hắn.
Nữ tử áo xanh nghiến răng, quyết định nhanh chóng: "Ta cầm cự, ngươi đi cứu chủ nhân trước!"
Nữ tử áo đỏ lập tức xoay lưỡi kiếm, dùng sức đâm vào Thẩm Bất Từ ở một bên, nào ngờ lại có hai thanh niên áo đen xuất hiện, chắn ở trước mặt Thẩm Bất Từ.
Các nàng thậm chí ngay cả tư cách chiến đấu với Thẩm Bất Từ cũng không có.
Nữ tử áo đỏ gấp không chịu nổi, suy sụp nói: "Bọn họ rốt cuộc mang theo bao nhiêu người vậy!"
Thẩm Bất Từ là thị vệ cận thân của Thái tử Điện hạ, nếu như xảy ra tình huống cần y ra tay, thì đó chính là sự thất trách nghiêm trọng của rất nhiều ảnh vệ Đông Cung, cho dù cuối cùng Điện hạ bình yên vô sự, bọn họ cũng khó thoát tội, nhất định sẽ bị Thừa tướng nghiêm khắc trừng phạt.
So với nữ tử áo đỏ, nữ tử áo xanh kia có vẻ bình tĩnh hơn nhiều: "Cầm cự rồi nói sau."
Nữ tử áo đỏ hẳn là muốn cầm cự chờ viện binh. GIống như hắn giấu rất nhiều ảnh vệ, Lý Nhị cũng không chỉ có hai người có thể sử dụng.
Bốn ảnh vệ của Đông Cung chống lại hai thích khách, vốn là nắm chắc phần thắng. Nhưng bởi vì Thái tử Điện hạ muốn bắt sống, lại không cho phép bọn họ bị thương, đám ảnh vệ động thủ khó tránh khỏi có chút hạn chế.
Còn nữa, hai nữ thích khách này đúng là có chút công phu trên người, ra tay nhìn như mềm mại, thực ra lưu loát, bước chân nhanh nhẹn, rất giỏi né tránh. Thân thủ như thế đặt ở Đông Cung cũng là người xuất sắc có thể bộc lộ hết tài năng. Dưới tình huống các nàng dốc hết sức lực, liều chết đánh một trận, trong khoảng thời gian ngắn haibên thế nhưng có thể đánh tới đánh lui, khó phân cao thấp.
"Thân thủ không tệ." Triệu Miên thờ ơ nói, "Người của ngươi?"
"Thế nào, muốn làm quen không? Vậy để ta giới thiệu cho ngươi một chút." Lý Nhị hất hất cằm về phía các nữ thích khách,"Người mặc áo xanh tên là Vân Ủng, người mặc áo đỏ tên là Hoa Tụ."
Triệu Miên liếc xéo Lý Nhị một cái.
Tên thật của mình thì sống chết không nói, tên của thuộc hạ lại thoải mái nói ra, nghĩ cũng biết hai nữ tử này là nhân vật nhỏ không có danh tiếng, cho dù biết tên của các nàng cũng không thể tra ra.
Triệu Miên mắt nhìn cuộc chiến, nhưng trong lòng lại nghĩ đến một chuyện khác.
Người của hắn và Lý Nhị đều có thân thủ không tầm thường, Vạn Hoa Mộng còn có thể gieo được cổ độc trong cơ thể hắn và Lý Nhị dưới tình huống không hề kinh động đến bất kỳ ai. Có thể nói, chỉ cần Vạn Hoa Mộng muốn, gã có thể dễ dàng diệt trừ trọng thần của một nước, thậm chí là khả năng dành ngôi vua ở nước khác.
Vạn Hoa Mộng... rốt cuộc là lão quái vật gì.
"Công tử," giọng nói của Thẩm Bất Từ kéo suy nghĩ của Triệu Miên trở về, "Nếu cứ giằng co như thế, viện binh của đối phương tới, sợ rằng phe ta bất lợi."
Triệu Miên tuy rằng không muốn gây ra mạng người, nhưng cũng sẽ không để cho mình rơi vào thế hạ phong: "Vậy kêu bọn họ nên đánh thế nào thì đánh thế ấy."
Lời này vừa nói ra, đám ảnh vệ ra tay không còn e dè nữa, mỗi một chiêu mỗi một thức đều đánh vào chỗ yếu hại của thích khách. Dưới thế tấn công sắc bén của bọn họ, Vân Ủng và Hoa Tụ rất nhanh không chống đỡ nổi, cầm kiếm cũng vô cùng gắng sức. Cứ tiếp tục như vậy, đừng nói là cứu được chủ nhân, bản thân các nàng cũng sắp mất mạng tới nơi.
Hoa Tụ bị ép liên tục lùi về phía sau, giơ ngang kiếm ngăn cản, trong miệng đầy mùi máu: "Chủ nhân, bây giờ làm sao đây!"
"Có thể làm sao đây," Lý Nhị thu bớt ý cười trong giọng nói có mang theo sự hưng phấn nóng lòng muốn thử, "Các ngươi đến cũng đã đến rồi."
Trái tim Triệu Miên chìm xuống, chợt cảm thấy không ổn. Trong dư quang, một tàn ảnh màu đen nhanh chóng tấn công về phía hắn, mắt thấy sắp chạm vào hắn, bên tai chợt vang lên giọng nói của Thẩm Bất Từ: "Công tử cẩn thận!"
Trong tia lửa xẹt của kim loại, Triệu Miên được Thẩm Bất Từ bảo vệ ở phía sau, kéo giãn khoảng cách với Lý Nhị. Lý Nhị cúi đầu nhìn bàn tay trống rỗng của mình, tiếc nuối nói: "Đáng tiếc, thiếu chút nữa."
Triệu Miên hiểu ra, trừng mắt lạnh lùng nhìn Thẩm Bất Từ: "Ngươi còn nói y không biết võ công?"
Thẩm Bất Từ trầm giọng nói: "Thuộc hạ sơ sót."
Lý Nhị hất cành cây trên mặt đất cầm trong tay. Lúc này y không nói mấy lời vô nghĩa nhiều nữa, đối mặt với ánh mắt cảnh giác của chủ tớ Triệu Miên và Thẩm Bất Từ, chỉ có một chữ đơn giản: "Nào."
Thẩm Bất Từ lập tức nghênh chiến.
Thân pháp và bộ pháp của Lý Nhị tương tự như Vân Ủng Hoa Tụ, nhưng giỏi hơn các nàng không biết bao nhiêu bậc. Thẩm Bất Từ kiếm phong sắc bén, kêu lên vun vút khắp nơi. Lý Nhị cũng sẽ không ngốc đến mức dùng cành cây đón nhận lưỡi kiếm trắng, để tránh mũi kiếm, y lộn ngược một cái trên không trung, một nam nhân lớn như vậy rơi xuống đất nhẹ nhàng không tiếng động, thế mà không làm tung một chút bụi mù nào.
Trên người tên giết cá có nhiều điểm đáng ngờ, Triệu Miên tất nhiên hoài nghi y không phải không biết võ công, chỉ là đang cố ý che dấu thân thủ. Nhưng hắn thật không ngờ, Lý Nhị thế mà lại có thể đến mức không phân cao thấp với Thẩm Bất Từ, lại còn dưới tình huống y dùng cành cây làm kiếm.
Thẩm Bất Từ năm nay mới hai mươi bốn, trong thế hệ trẻ của Nam Tĩnh là cao thủ số một số hai. Lý Nhị có thể đánh ngang tay với hắn, tuổi thật chắc chắn là ba mươi... không, ba mươi lăm trở lên.
1
Ồ, một ông lão à.
Triệu Miên càng nhìn sắc mặt càng không vui, cũng may chiến trường bên kia đã gần kết thúc. Vân Ủng Hoa Tụ đồng loạt bị thương, bị ảnh vệ bắt giữ ở bên cạnh, kiếm sớm không biết bị ném đi đâu.
Một ảnh vệ hỏi: "Công tử, xử trí hai người này thế nào?"
"Không vội," Triệu Miên nói, "Các ngươi trước hết đi hỗ trợ, có thể đánh hội đồng thì tuyệt đối không đấu một mình."
Lý Nhị nghe thấy lời này không khỏi đồng ý: "Rất có lý."
Khi ảnh vệ đang muốn giúp Thẩm Bất Từ một tay, thì nảy sinh biến cố, trong rừng rậm truyền đến từng trận tiếng vó ngựa từ xa đến gần, nghe âm thanh, ít nhất có vài con.
Trong nháy mắt, bóng người tới đã tiến vào tầm mắt của mọi người. Hoa Tụ thấy rõ nam tử cầm đầu, mừng rỡ quá đỗi: "Các ngươi tại sao bây giờ mới đến!"
Vân Ủng đang đau đớn ôm ngực, thấy thế cũng lộ ra nụ cười: "Cũng may, không tính là quá muộn. "
Viện binh của Lý Nhị đã đến. Tiếp viện vừa đến, phe Lý Nhị liền trở thành phe đông thế mạnh, tình thế trong khoảnh khắc đảo ngược.
Bên dưới mũ trùm đầu, Triệu Miên mặt mày căng thẳng, cực kỳ khó chịu đối với chuyện mình đột nhiên lâm vào hoàn cảnh bất lợi.
Mới đầu hắn chỉ là muốn dụ rắn ra khỏi hang, điều tra ra thân phận thực sự của Lý Nhị, cũng không phải thật sự muốn ra tay giết đám người Lý Nhị. Hắn và Lý Nhị có chung kẻ địch mạnh, mục tiêu đều là thuốc giải độc Thư hùng song cổ, mặc dù không phải là bạn, nhưng cũng chưa chắc là địch. Hắn có thể kết luận, Lý Nhị trước mắt vẫn sẽ không triệt để xé rách da mặt với hắn, cũng sẽ không đả thương hắn.
Nhưng cho dù hai bên ngầm đồng ý đến điểm là ngưng và thăm dò lẫn nhau, hắn cũng không thể thua.
"Đến vừa đúng lúc." Lý Nhị xoa xoa cổ tay, lau mồ hôi, sau đó chỉ vào Thẩm Bất Từ nói, "Người này có chút khó xử lý, giao cho các ngươi, ta đi báo thù trước."
"Vâng, chủ nhân."
Lý Nhị dứt lời, chợt lắc mình một cái, thân pháp quỷ dị biến mất trước mắt Thẩm Bất Từ. Thẩm Bất Từ nhận ra điều gì đó, trên khuôn mặt quanh năm trầm ổn hiện ra vẻ khẩn trương và bất an. Y đột nhiên xoay người, định đuổi theo Lý Nhị, nhưng bị mấy người phe địch đồng loạt xông lên quấn lấy, hoàn toàn không có cách nào thoát thân, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Nhị trực tiếp tới gần Thái tử Điện hạ: "Công tử!"
Triệu Miên bình thản nói: "Đừng hoảng."
Giữa hắn và Lý Nhị không còn người khác, hắn đã chuẩn bị tốt chiến đấu mặt đối mặt với Lý Nhị.
Nam Tĩnh tuy rằng chuộng văn, những cũng biết tầm quan trọng của võ công cưỡi ngựa bắn cung. Triệu Miên thân là thái tử Đông Cung, khi còn nhỏ đã tập võ cùng với Trấn quốc Đại tướng quân, cũng là một trong tứ đại cao thủ thiên hạ, nổi danh cùng với Vạn Hoa Mộng, thân thủ cho dù kém Thẩm Bất Từ, nhưng đối phó với một vài tôm binh cua tướng cũng dư dả.
Nhưng hắn quên mất, mình còn có một người nữa.
Chu Hoài Nhượng vẫn luôn trốn trong xe ngựa bỗng nhiên từ trong xe giáng xuống, không chút do dự chắn trước mặt hắn: "Công tử, ta đến đây!"
Triệu Miên sửng sốt, lớn tiếng hung dữ nói: "Ai cho ngươi xuống, quay về."
Cho dù là đến điểm thì ngưng, nhưng đao kiếm cũng là không có mắt. Chu Hoài Nhượng, một thư sinh ngay cả gà cũng không dám giết, làm sao dám đi ra ngoài hả?!
Chu Hoài Nhượng thở hồng hộc, bị hung dữ cũng không lùi bước, trong tay ôm chặt một thanh kiếm: "Ta, ta đến đưa kiếm cho công tử!"
Triệu Miên thích màu sắc rực rỡ, duy chỉ có bội kiếm của hắn là một thanh trường kiếm toàn thân trắng như tuyết, chuôi kiếm và vỏ kiếm không trang trí quá nhiều, thanh nhã như sương, so với phong cách ngày thường của hắn có chút khác biệt.
Trong rất nhiều binh khí, hắn giỏi nhất chính là cung tên, kiếm đứng thứ hai. Dùng kiếm đối phó với Lý Nhị phần thắng của hắn không lớn, nhưng hiện giờ hắn chỉ có thanh kiếm này.
"Ném kiếm qua đây......" Triệu Miên thấy bóng dáng đột nhiên xuất hiện phía sau Chu Hoài Nhượng, sắc mặt biến đổi, "Cẩn thận phía sau!"
Chu Hoài Nhượng theo bản năng xoay người, bất ngờ không kịp đề phòng phát hiện trước cổ mình có một thanh chủy thủ phát ra ánh sáng lạnh lẽo, đầu tiên là chớp chớp mắt, sau đó ——
"A!"
Thư sinh nhu nhược phát ra một tiếng kêu kinh thiên động địa, sau đó hai mắt trắng dã, ngã thẳng xuống.
"...... Tiểu Nhượng?!" Dưới tình thế cấp bách, Triệu Miên cũng không nhận ra mình dùng tên gọi lúc còn bé để gọi Chu Hoài Nhượng. Hắn bước nhanh đến bên cạnh Chu Hoài Nhượng, chỉ thấy Chu Hoài Nhượng nằm thẳng đơ, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp đều đều, trên người không có chút xíu vết thương nào.
Nói cách khác, Chu Hoài Nhượng bị dọa ngất xỉu.
Triệu Miên thở phào nhẹ nhõm, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía thủ phạm, ánh mắt như dao: "Ngươi làm tốt lắm."
Lý Nhị giang hai tay ra, có một chút áy náy, nhưng không nhiều lắm: "Ta cũng không biết hắn không chịu được dọa như vậy —— Ngươi còn có ai nữa không?"
Tạm thời không còn nữa. Hắn tập võ từ nhỏ, nhưng muốn hắn thật sự tự tay xử lý người khác, đây là lần đầu tiên.
"Chuyện tệ hại đến mức này, thế mà lại để ta tự mình động thủ." Triệu Miên cầm lấy kiếm, chậm rãi đứng lên, trong giọng nói lộ ra vẻ cao ngạo, "Một đám phế vật."
Lý Nhị không hiểu gì nhìn Triệu Miên: "Vừa rồi còn khẩn trương như vậy, bây giờ lại mắng người ta là phế vật, tự ngươi nghe lời nói của ngươi có mâu thuẫn không."
Triệu Miên muốn động thủ thì tuyệt đối sẽ không nói nhảm. Hắn rút trường kiếm ra, vỏ kiếm bị hắn tiện tay ném sang một bên, thân kiếm trắng như tuyết dưới ánh hoàng hôn như kim xà uốn lượn, đột nhiên lao về phía Lý Nhị: "Không mâu thuẫn! "
Lý Nhị nhanh tay lẹ mắt dùng chủy thủ ngăn cản một kích này của hắn, sau đó xoay người vung dao phản kích. Trước mắt Triệu Miên hiện lên một luồng ánh sáng lạnh lẽo, tiếp theo đó là tiếng vải rách, áo gấm của hắn thế mà bị cắt đi một góc.
Triệu Miên nhìn miếng vải trên mặt đất, một lần nữa thấy rõ sự chênh lệch võ nghệ giữa hắn và Lý Nhị. Đừng nói là hắn, phóng mắt ra khắp toàn bộ Đông Cung chỉ sợ cũng chỉ có Thẩm Bất Từ mới có thể đánh một trận với Lý Nhị.
Lý Nhị tùy ý xoay đổi hướng chủy thủ trong tay, nói: "Ngươi đánh không lại ta."
"Vậy thì thế nào." Triệu Miên không chút hoang mang nói, "Ngươi lại không dám đánh ta bị thương."
Lý Nhị cười: "Chắc chắn như vậy?"
Triệu Miên nói, "Ngươi còn cần mượn lực của ta để đối phó Vạn Hoa Mộng, không phải sao."
Lý Nhị hào phóng thừa nhận: "Phải. Vì vậy, ta sẽ không đánh ngươi bị thương, chứ không phải là "không dám" đánh ngươi bị thương."
Triệu Miên cười lạnh một tiếng, một lần nữa giơ kiếm lên: "Vẫn luôn nói nhảm nhiều như trước."
Đúng như Triệu Miên dự đoán, bất kể hắn ra tay với Lý Nhị tàn nhẫn bao nhiêu, Lý Nhị cũng chỉ tránh chứ không chiến. Hắn chỉ cần bắt được điểm này, cầm cự đến khi Thẩm Bất Từ xử lý xong mấy tên tôm binh cua tướng kia sẽ tới tương trợ, Lý Nhị vẫn là tù nhân của hắn.
Đối mặt với thế công không chút nương tay của Triệu Miên, Lý Nhị né rồi lại tránh, tránh rồi lại né, dần dần có chút mất kiên nhẫn, sau khi lẩm bẩm một câu "Có thôi đi không", thì tung người lên, nhảy vào trong rừng lau sậy cách đó không xa.
Đang mùa thu lá vàng, những cây lau sậy này mọc khá cao, mênh mông bát ngát cả một vùng lớn, giống như lông vũ đung đưa giữa trời, người vừa đi vào đã bị bao phủ mất tiêu bóng dáng.
Triệu Miên cầm kiếm đứng trước mảnh rừng, nhìn một vùng màu vàng mênh mông, trầm tư một lát, xoay người rời đi.
Hắn còn lâu mới đuổi theo, hắn đánh cũng không lại, đợi lát nữa kêu đám người Thẩm Bất Từ đuổi theo là được.
Ai ngờ hắn mới bước ra được một bước, sau gáy bị một lực tác động, hắn không khống chế được mà ngã về phía sau, tầm nhìn theo đó bị một mảng vàng rực chiếm trọn.
Bốn phía đều là lau sậy cao lớn nhưng mềm mại, chỉ có phía sau dựa vào thứ gì đó rắn chắc. Triệu Miên có thể nghe được tiếng đánh nhau ở bên ngoài, nhưng tầm mắt lại bị lau sậy ngăn cản không nhìn được gì, nghĩ hẳn là đám người Thẩm Bất Từ cũng không nhìn thấy tình huống bên chỗ hắn.
Lúc này, giọng nói của Lý Nhị vang lên trên đỉnh đầu hắn: "Muốn chạy à."
Cổ áo sau của Triệu Miên bị Lý Nhị xách lên, hắn có thể cảm giác được đầu ngón tay nóng bỏng của Lý Nhị đụng vào một mảng da nhỏ của mình. Trong tư thế khuất nhục này, lưng còn bị ép phải dựa vào ngực nam nhân, hắn không khỏi thẹn quá hóa giận: "Buông tay!"
Lý Nhị thong thả mở miệng: "Thật không giấu diếm, mấy ngày nay thiếu chút nữa khiến ta nghẹn khuất muốn chết. Không phải ta nói chứ, ngươi cũng thích giả vờ quá nhỉ, công tử?"
Triệu Miên giãy giụa, nhưng bị Lý Nhị đè càng mạnh hơn, căn bản không nhúc nhích được.
"Lý Nhị," Triệu Miên gằn từng chữ cảnh cáo, "Đừng tìm chết."
Lý Nhị cười nhạo một tiếng, sau đó dùng giọng điệu bị doạ sợ nói: "Ngươi thật hung dữ nha, ta sợ quá."
Cùng lúc với chữ "sợ" cuối cùng được Lý Nhị nói ra khỏi miệng, đầu gối Triệu Miên đột nhiên truyền đến một cơn đau, hắn phản ứng không kịp, bả vai cũng bị đè mạnh xuống ——
Triệu Miên sững sờ mở to hai mắt, xuyên qua tấm rèm che hơi trừng mắt nhìn bùn đất đen kịt ướt nhẹp. Trong đầu hắn trống rỗng, chỉ có cơn đau âm ỉ nơi đầu nói cho hắn biết đã xảy ra chuyện gì.
Hắn bị buộc phải quỳ xuống trong bụi cây.
Hắn đã quỳ xuống?
Với một người khác ngoại trừ phụ hoàng, thừa tướng, tổ mẫu?
Lại còn ở trong một mảnh rừng lau sậy dơ bẩn ở nước khác, bị một nam nhân da đen cưỡng ép quỳ xuống?
...... Lý Nhị!!
Triệu Miên toàn thân cứng đờ, giống như bị hoá đá, không nhúc nhích. Lý Nhị quan sát hắn, trêu chọc nói: "Ai da, ta đột nhiên hiểu ra tại sao ngươi thích nhìn người khác quỳ, nhìn ngươi quỳ như vậy đúng là sảng khoái, so với nhìn mấy thím ở sạp bên cạnh cãi nhau còn thú vị hơn —— Ta thích xem."
Triệu Miên có khi nào chịu nhục nhã như vậy. Sau một cú sốc ngắn ngủi, hắn từng chút từng chút tìm lại được lý trí, lấy lại giọng nói của mình. Hắn tức giận nghiến răng nghiến lợi, ngực giống như sắp nổ tung, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay hận không thể tự tay lột đi lớp da đen của Lý Nhị: "... Súc sinh!"
"Cứng miệng như vậy, thế thì ngươi tiếp tục quỳ đi," Lúc này Lý Nhị không còn tư thái bán cá nhỏ bé thấp hèn hồi đầu nữa, rất giống một kẻ ác đang xem kịch, "Quỳ mười ngày tám ngày, làm cho ta thêm sảng khoái một chút."
Vẻ hung ác dần dần nổi lên trong mắt Triệu Miên, mạnh mẽ quay đầu lại, căm hận trừng mắt nhìn Lý Nhị, tựa như muốn chọc vô số cái lỗ ở trên mặt y.
Lý Nhị nhất định phải chết, hắn nói, Ngọc Hoàng đại đế cũng không cứu được.
Hắn muốn Lý Nhị quỳ ở mỗi một mảng lau sậy, mỗi một núi đao, mỗi một cái chợ ở khắp Nam Tĩnh Bắc Uyên Đông Lăng.
Hắn muốn mỗi ngày thức dậy đều có thể nhìn thấy Lý Nhị quỳ trước mặt mình.
Hắn muốn Lý Nhị quỳ đến chết!
Cách một chiếc mũ che mặt Lý Nhị cũng có thể cảm nhận được cơn tức giận ngút trời của đối phương, điều này ngược lại càng khơi dậy sự ác liệt trong xương cốt của y. Sức lực trong tay Lý Nhị gia tăng, vừa định lên tiếng trào phúng, lại nghe thấy người dưới thân kêu lên một tiếng đau đớn: "Đau......"
Thái tử Điện hạ được chúng tinh phủng nguyệt mà lớn lên, 18 năm qua thân thể gần như chưa từng nếm phải đau đớn, thừa tướng tuy rằng nghiêm khắc với hắn, nhưng chưa bao giờ phạt lên thân thể hắn. Cho dù là đi theo Trấn quốc đại tướng quân tập võ, đại tướng quân đối với hắn cũng là yêu thương có thừa, đập một chút đụng một cái đều phải mời thái y chẩn trị.
Mà bây giờ, hai tay hắn bị Lý Nhị quặt ngược lại giữ ở phía sau, bả vai lại bị dùng sức đè lên như vậy, thật sự quá đau hắn mới không nhịn được rên một tiếng.
Rên xong hắn liền hối hận, thân phận của hắn thế nào, làm sao có thể kêu đau trước mặt một tên giết cá được.
Sĩ khả sát, bất khả nhục, nợ máu phải trả bằng máu.
Triệu Miên nghiến chặt răng, ép mình không phát ra bất kỳ thanh âm nào nữa.
Lý Nhị nhướng mày một cái: "Đau?" Hơi thở của y mang theo ý cười, trong nụ cười lại mang theo ý đùa cợt, "Yếu ớt." Nói xong, y lại giơ tay lên, đưa tới phía trước mắt Triệu Miên: "Nào nào nào, để ta xem diện mạo của ngươi có phải cũng yếu ớt như vậy hay....."
Tay Lý Nhị cứ thế vén rèm che mặt của Triệu Miên lên.
Bóng ngả về tây, say trong gió thu. Thiếu niên quỳ gối giữa tầng tầng lớp lớp lau sậy gợn sóng, đôi má trắng nõn ửng đỏ như vừa uống rượu, cũng không biết là bị ánh hoàng hôn chiếu rọi, hay là bị chính mình làm cho tức giận.
Sang trọng xa hoa, nhân gian chấn động.
Lý Nhị hơi ngẩn ra, nhưng vẫn nói xong chữ cuối cùng: "... không."
+
Triệu Miên ngước mắt nhìn lại.
Ánh mắt của hai người trong ánh sáng rực rỡ bất ngờ va vào nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.