Chương 33
Giá Oản Chúc
16/07/2015
Chu Hồng Hồng bị Trình Ý kéo ngửa ra sau, cảm giác hắn càng cắn càng hăng say, hơn nữa hô hấp bắt đầu dần dần thay đổi thành nặng nề. Cô biết, tên cầm thú này ước chừng đã muốn động tình.
Cô rất không vui chụp đầu của hắn, "Tôi có lời muốn nói, anh cách xa ra một chút."
Trình Ý nào chịu nghe theo, hắn chỉ tạm ngưng xâm nhập vào cổ cô, đổi thành áp môi lên môi của cô, trằn trọc lặp lại sự nhấm nháp.
Góc độ nghiêng của đầu Chu Hồng Hồng lại rất thích hợp cho một nụ hôn dài.
Hắn chặn lấy môi cô, một hồi môi răng quấn quít lẫn nhau, giọng nói ái muội, lúc đầu lưỡi có ý đồ thăm dò vào trong, cô lại cắn chặt răng cố thủ.
Hắn không nhanh không chậm, tiếp tục quấn quýt trên môi của cô.
Cô vẫn không nhả ra, hắn liền bắt đầu liếm dọc theo vành môi của cô.
Áo khoác của Chu Hồng Hồng đặt ở trên sofa ngoài phòng khách, hiện tại cô chỉ quàng một chiếc khăn trước ngực cộng thêm một cái áo lông.
Bàn tay Trình Ý vừa đặt lên đôi núi no đủ của cô liền bóp. Hắn nhéo nhéo, bóp bóp, cảm thấy cách một lớp quần áo cảm giác không tốt, hắn liền duỗi vào trong áo của cô, đẩy nội y của cô lên, chậm rãi vân vê đánh bóp.
Cảm xúc lạnh lẽo trên tay hắn khiến cho cô run run một chút, mà sự mềm mại hiếm có của hắn làm cho cô càng thêm run động.
Động tác của Trình Ý kéo dài trong chốc lát, rốt cục xác định một sự việc. Hắn rời môi cô, năm ngón tay nâng khối mềm mềm của cô lên, cúi đầu cẩn thận chu đáo hỏi. "Tại sao lại nhỏ đi?"
Chu Hồng Hồng bởi vì lời này mà từ trong mê loạn tỉnh táo lại, tức giận đến dùng sức đấm hắn.
Hắn lại tỏ vẻ tươi cười lưu manh vốn có, suồng sã ôm lấy cô bóp vài cái, "Không sợ, thường xoa bóp một chút sẽ to lên ngay thôi."
Cô cảm giác được biến hóa của thân thể hắn, vội vàng nói. "Trình Ý, tôi và anh nói chuyện đứng đắn một chút, anh đừng làm rộn."
Trình Ý hiển nhiên là tinh trùng đã lên não, vùi mặt vào đôi tuyết trắng của cô lẩm bẩm nói: "Chúng ta đi lên trên giường làm việc chính đáng đi."
"Ai muốn cùng anh làm những thứ đó." Cô dùng lực đẩy đầu của hắn, "Tôi hỏi anh, bằng tốt nghiệp của tôi, anh để ở đâu hả?"
Hắn ngẩng đầu lên, không chút để ý. "À, trong lúc dọn dẹp nhà cửa, đã cất đi rồi."
"Trả lại cho tôi."
Hắn nhìn chằm chằm vẻ giận dữ của cô, ấm áp nói: "Cô muốn bằng tốt nghiệp làm gì chứ?"
"Đồ của tôi, anh quản làm gì?"
"Chu Hồng Hồng..." Hắn một lần nữa ôm chặt lấy cô, liếm gương mặt cô, cuối cùng vẫn không nói ra nửa câu sau đó.
Chu Hồng Hồng quyết tâm không để hắn mê hoặc nữa, giãy dụa "Anh đừng có lại động chân động tay, nguyên tắc của anh đi đâu hả, không phải là không ăn đồ dùng lại sao?"
Lời này vừa nói ra, Trình Ý cứng người, sau đó thật sự buông cô ra.
Hắn nhìn cô nhanh chóng kéo áo lót xuống, sửa sang lại quần áo, sau đó thở phì phò trừng hắn.
Hắn trước kia thích nhất là nhìn khuôn mặt cô tức nghẹn như bánh bao, Chu Hồng Hồng nhất định là không biết, lúc cô sưng mặt lên, một chút khí thế hung dữ đều không có, ngược lại, vô cùng đáng yêu.
"Tôi có chuyện, chúng ta ra ngoài ăn cơm rồi nói." Chu Hồng Hồng thầm nghĩ phải đến một nơi công cộng nào đó hai người mới có thể nói chuyện bình thường được.
"Vậy cô làm cho tôi bắn ra trước đi, nếu không làm sao đi ra ngoài?" Tay Trình Ý động một chút, rốt cục nhịn xuống không bóp lên đôi núi tròn trịa kích thích cô.
Hắn rất muốn cô, hận không thể bắt cô gạt đi hết mọi chuyện mà trực tiếp làm cô. Nhưng mà cô còn để ý chuyện chia tay lần trước.
Lần trước lời chia tay là hắn nói, nhưng bây giờ hắn lại không bỏ xuống được sĩ diện kêu cô chớ rời đi, vì thế muốn lấy lòng cô, hi vọng cô mềm lòng coi như hai người chưa từng phát sinh chuyện gì, khôi phục lại cuộc sống trước kia.
Thấy ngữ điệu của hắn có vẻ dịu đi, cô lại càng dữ. "Chuyện của anh, tự anh đi mà xử lý."
Nụ cười của hắn phai đi.
Thấy vẻ mặt đó của hắn Chu Hồng Hồng lại hoảng, sợ hắn muốn Bá Vương ngạnh thượng cung, cẩn thận đề phòng.
Ai ngờ, Trình Ý chỉ cười lạnh, xoay người đi vào phòng tắm, "Vậy cô đợi một chút."
Chu Hồng Hồng kinh ngạc trước thái độ khác thường của hắn, nhưng cô không có tỉ mỉ tìm hiểu, sợ hắn thay đổi chủ ý, liền vội vàng ra khỏi phòng ngủ. Đi ra thấy đống quần áo trên ghế sofa kia, cô càng vò cho nó loạn hơn.
Trình Ý thì ngược lại, giải quyết thật lâu.
Chu Hồng Hồng không muốn nghĩ đến hắn, nhưng trong đầu lại khống chế không được những hình ảnh tưởng tượng kia.
Trình Ý chắc chắn dùng tay trái, bởi vì hắn thuận tay trái.
Trước kia cũng từng có trường hợp như thế này, cô cũng từng lấy tay giúp hắn làm qua rồi. Cô không dám nặng tay, kết quả tay đã mỏi muốn rã ra rồi nhưng hắn còn chưa phóng ra.
Hắn cũng buồn bực, "Theo tốc độ này của cô, ngày mai chắc còn chưa ra được."
"Vậy làm sao bây giờ?"
Hắn gợi lên ý cười, hôn cô thật sâu trong chốc lát, sau đó thở hổn hển, "Vợ, dùng vết chai của cô mài tôi đi."
"Không đau sao?" Cô cũng là bởi vì sợ tay thô ráp, cho nên rất nhẹ nhàng.
"Đau, nhưng kích thích."
Cô vẫn không dám cầm, tuy rằng cuối cùng vẫn giúp hắn phóng ra, nhưng hắn lại thầm oán khó chịu. Đợi cho kỳ kinh nguyệt của cô chấm dứt, sẽ là ngày hắn được tận hưởng.
Trình Ý đi ra liền thấy được Chu Hồng Hồng ngẩn người như đi vào cõi thần tiên. Không biết cô đang suy nghĩ gì, vẻ mặt ngơ ngác, nhưng động tác gấp áo vẫn còn rất lưu loát.
Hắn gọi cô, "Đi thôi."
"A?" Chu Hồng Hồng phục hồi tinh thần lại, lăng lăng nhìn hắn.
Hắn thấy bộ dạng ngốc nghếch của cô, bình tĩnh nói: "Không phải là cô đói bụng sao?"
Cô đáp được, đứng lên ngắm nhìn đống quần áo chỉnh tề bên cạnh, cũng có chút căm tức, tại sao trong lúc vô ý lại giúp hắn dọn dẹp xong rồi.
Trình Ý đứng ở cổng vòm, lắc lắc cái vòng chìa khóa chờ cô.
Lúc Chu Hồng Hồng đẩy cửa lớn đi ra, lơ đãng liếc mắt nhìn tay trái của hắn, mở miệng hỏi, "Anh rửa tay chưa?"
"Chưa." Trình Ý bình tĩnh với ngón tay đến trước mũi cô, "Nếu không thì cô ngửi một chút?"
Cô muốn tránh tay hắn ra, nhưng lại động đến cổ, vì thế không thể không nín thở nhìn ngón tay trước mắt. "Anh có thấy ghê tởm hay không hả?"
Hắn như đem mặt cô làm khăn lau, vuốt tay lau vài cái, cười đến mê hồn, "Thơm không?"
Cô lại tức giận, vòng qua hắn đi đến thang máy , "Đi thôi."
Chu Hồng Hồng thật sự thấy may mắn vì hai người bọn họ lên thang máy là xuống thẳng đến dưới tầng hầm, nếu không lại đối mặt với mấy người bảo vệ nhiệt tình chào "Ông Trình", "Bà Trình". Lúc cô chỉ có một mình cảm thấy còn đỡ ngại, nếu cùng xuất hiện với Trình Ý lại cảm thấy xưng hô này khiến cô lúng túng.
Sau khi ngồi lên xe, hai người lại không nói chuyện.
Chu Hồng Hồng vốn đề phòng Trình Ý có hành động gây rối, nhưng không biết là hắn đang suy nghĩ gì, tư tưởng không tập trung.
Cô cứng cổ nhìn gò má của hắn một lúc, sau đó thẳng tắp nhìn về phía trước.
Hắn còn đang tràn đầy thanh xuân, tuổi trẻ sung sức, mà cô đã bắt đầu trên con đường níu kéo tuổi xuân rồi.
Cô đều đã quên tại sao mình chỉ vì một cái tin nhắn mà hiểu lầm, tại sao lại cố chấp tới tận bây giờ. Chỉ có điều khi quay đầu nhìn lại quá khứ của mình cho hắn, trong lòng cô thấy nỗi tủi thân của mình đã đến điểm tới hạn. Cô càng ngày càng sợ nhìn thấy hắn, bởi vì chỉ cần nhìn hắn sẽ nhắc nhở cô, tiêu tốn bảy năm cũng chưa thể làm cho hắn yêu cô, bản thân cô thất bại biết chừng nào.
Xe lái vào đường chính, lại bắt đầu một hàng dài kẹt xe.
Trình Ý thấy phía trước dòng xe cộ trì trệ không nhúc nhích, dứt khoát mở kính xe xuống. Gió lạnh thấu xương trong thoáng chốc thổi vào, hắn ăn mặc rất đơn bạc, lại thờ ơ chẳng để ý. Ngược lại ,Chu Hồng Hồng ngồi bên cạnh bị đông cứng rụt người lại một chút.
Hắn đốt một điếu thuốc.
Chu Hồng Hồng thấy thế lại hờn dỗi. Cô không thích hắn hút thuốc, hơn nữa trước kia chỉ cần có cô ở trên xe, hắn đều không hút thuốc lá. Cô oán giận nói: "Đừng hút, hôi muốn chết. Trước kia không phải nói không hút trên xe hay sao?"
"Vậy cô trở về quản tôi đi." Hắn quay đầu nhìn cô.
Cô dùng tay vịn cổ của mình nhìn lại hắn, ngẩn ngơ cảm thấy trong mắt của hắn có một thứ cảm xúc nóng bỏng đang đốt lên. Cô quay đầu lại, tránh được ánh mắt của hắn.
Hắn cười cười tự giễu, tiếp tục đón gió lạnh, hút thuốc.
Trình Ý đối với mấy chuyện tà môn ma đạo rất hiểu, hắn chơi được, thậm chí có thể nói là dày công tôi luyện. Nhưng mà chuyện tình yêu, hắn không dính vào.
Có rất nhiều phụ nữ từng nói thương hắn, yêu khuôn mặt của hắn, yêu tiền của hắn. Hắn đều cười nhạt.
Hắn đối với tình yêu chỉ biết là cái loại cảm giác mông lung năm đó dành cho Thời Tiệp Nghệ, còn với việc Chu Hồng Hồng đối với mình cẩn thận chăm sóc. Hắn biết Chu Hồng Hồng tốt, cho nên việc hắn báo đáp cho cô chính là, cô là duy nhất của hắn.
Chuyện cái bao trong thùng rác kia, sau khi hắn phân tích rõ ràng những điểm đáng ngờ, cũng liền không nhắc lại nữa. Hắn không biết tên mặt trắng đáng ghét kia có phải là chưa thử qua một đêm làm bảy lần hay không, cho nên mới chia đều lượng dịch trong từng cái bao như thế.
Xe phía trước rốt cục cũng bắt đầu di động, Trình Ý dụi thuốc lá, nhích từng bước ra khỏi đoạn đường, mới mở miệng nói, "Chu Hồng Hồng, chuyện cái thùng rác lần trước, không liên quan cô."
Chu Hồng Hồng cho là phía sau sẽ có ba chữ "Thật xin lỗi", nhưng mà sự thực chứng minh cô đã suy nghĩ nhiều rồi.
Cô đáp trả hắn một tiếng "Ừ".
Sau đó, không khí vẫn ngưng trệ. Cho đến khi Trình Ý hỏi cô muốn ăn cái gì, cô mới cảm giác có đề tài để nói.
Cô nhìn đoạn đường gần đó, "Có muốn ăn lẩu dê bọ cạp không?"
Hắn thuận miệng hỏi.
Mấy cửa hàng lẩu không dễ đỗ xe, Trình Ý nhớ đến Cố Dĩ Thanh cũng mở nhà hàng cao cấp ở gần đây, nhà hàng còn chiếm dụng một tầng hầm làm chỗ để xe.
Lúc trước Cố Dĩ Thanh cho Trình Ý tấm thẻ VIP của nhà hàng, nhưng mà Trình Ý chưa từng tới nơi này. Hắn vốn không quen ăn cơm Tây.
Chu Hồng Hồng lấy cớ không muốn đi bộ quá xa, kêu cho Trình Ý cho cô xuống xe ngay ở cổng nhà hàng. Thật ra cô cảm thấy đi chung với hắn có cảm giác khó chịu.
Cô nhìn quanh trang hoàng phía ngoài nhà hàng.
Trình Ý đã từng nói đầu bếp nhà hàng này còn không bằng vợ hắn, Cố Dĩ Thanh lúc ấy đã đen cả mặt.
Chu Hồng Hồng xấu hổ không thôi, âm thầm nhắc nhở Trình Ý không cần quá càn rỡ, hắn lại ôm chầm cô, dường như khiêu khích nói với Cố Dĩ Thanh: "Vợ của tôi là đầu bếp có giá trên trời."
Cố Dĩ Thanh ngày đó rất buồn bực, vốn định ở lại trong nhà Trình Ý, để biết một chút về tay nghề đầu bếp có giá trên trời của cô, nhưng lại bị đuổi ra.
Chu Hồng Hồng nhớ lại đoạn hồi ức này, không tự chủ liền mỉm cười.
Đúng lúc này, bên cạnh đi qua hai cô gái. Một người trong lúc đầu nhìn Chu Hồng Hồng liếc mắt một cái, đi hai bước, bỗng lại quay đầu nhìn. Sau đó cô ta nói câu gì đó với cô gái mặc váy liền màu xanh biếc.
Cô gái mặc váy màu xanh biếc kinh ngạc quay đầu.
Nhìn thấy Chu Hồng Hồng cô gái chần chờ hỏi: "Chu Hồng Hồng?"
Chu Hồng Hồng nghi ngờ xoay người sang chỗ khác, nhìn thấy hai cô gái trước mặt, cũng rất giật mình.
Hai người này là bạn học thời đại học của cô. Cô gái mặc váy màu xanh biếc còn là bạn cùng phòng với cô, tên là Hoàng Dĩnh. Một người khác là Phùng Nhã Phi.
Phùng Nhã Phi khuôn mặt tươi cười ân cần thăm hỏi.
Ba người hàn huyên vài câu, Hoàng Dĩnh đột nhiên hỏi Chu Hồng Hồng, "Cậu cũng tới tham gia tiệc tẩy trần của Trương Nhạc Minh hả?"
Chu Hồng Hồng sợ run lên, lắc đầu.
Hoàng Dĩnh cười đến ý vị thâm sâu, "Anh ta đi nước ngoài cũng không thấy cậu đến tiễn, về nước cậu cũng không tới, uổng công anh ấy trước kia chăm sóc cậu như thế."
"Mình không biết chuyện của anh ấy." Đây là lời nói thật.
Phùng Nhã Phi nhìn ra Hoàng Dĩnh muốn nhằm vào Chu Hồng Hồng, vội chạy lại dàn xếp. "Chu Hồng Hồng, thời gian trước mình có liên lạc với cậu, nhưng mà số điện thoại di động của cậu đổi rồi hả."
Chu Hồng Hồng không muốn nói chuyện nhiều. "Ừ. Mình còn có việc ——"
Hoàng Dĩnh lại không buông tha, "Cậu đã kết hôn chưa? Cái anh người yêu siêu cấp đẹp trai của cậu đâu rồi?"
"Sắp." Chu Hồng Hồng chỉ có thể trả lời như vậy.
"Đã nhiều năm như vậy, vẫn còn chưa có kết hôn sao?" Hoàng Dĩnh cười đến càng vui vẻ. "Mình đã sớm nói với cậu rồi, bề ngoài đẹp trai cũng không thể làm cơm ăn, tìm người thành thật sống mới tốt."
Chu Hồng Hồng cũng không muốn dây dưa đến chuyện này, đang muốn tìm cớ rời đi, bên cạnh bỗng nhiên có một cỗ lực kéo lấy cô.
Lưng của cô dựa vào trong vòm ngực quen thuộc.
Trình Ý đem Chu Hồng Hồng bảo vệ vào trong ngực, lạnh lùng nhìn về phía Hoàng Dĩnh.
"Nếu như bề ngoài xấu xí có thể làm cơm ăn, một mình cô là có thể nuôi sống cả nhà cô rồi."
Cô rất không vui chụp đầu của hắn, "Tôi có lời muốn nói, anh cách xa ra một chút."
Trình Ý nào chịu nghe theo, hắn chỉ tạm ngưng xâm nhập vào cổ cô, đổi thành áp môi lên môi của cô, trằn trọc lặp lại sự nhấm nháp.
Góc độ nghiêng của đầu Chu Hồng Hồng lại rất thích hợp cho một nụ hôn dài.
Hắn chặn lấy môi cô, một hồi môi răng quấn quít lẫn nhau, giọng nói ái muội, lúc đầu lưỡi có ý đồ thăm dò vào trong, cô lại cắn chặt răng cố thủ.
Hắn không nhanh không chậm, tiếp tục quấn quýt trên môi của cô.
Cô vẫn không nhả ra, hắn liền bắt đầu liếm dọc theo vành môi của cô.
Áo khoác của Chu Hồng Hồng đặt ở trên sofa ngoài phòng khách, hiện tại cô chỉ quàng một chiếc khăn trước ngực cộng thêm một cái áo lông.
Bàn tay Trình Ý vừa đặt lên đôi núi no đủ của cô liền bóp. Hắn nhéo nhéo, bóp bóp, cảm thấy cách một lớp quần áo cảm giác không tốt, hắn liền duỗi vào trong áo của cô, đẩy nội y của cô lên, chậm rãi vân vê đánh bóp.
Cảm xúc lạnh lẽo trên tay hắn khiến cho cô run run một chút, mà sự mềm mại hiếm có của hắn làm cho cô càng thêm run động.
Động tác của Trình Ý kéo dài trong chốc lát, rốt cục xác định một sự việc. Hắn rời môi cô, năm ngón tay nâng khối mềm mềm của cô lên, cúi đầu cẩn thận chu đáo hỏi. "Tại sao lại nhỏ đi?"
Chu Hồng Hồng bởi vì lời này mà từ trong mê loạn tỉnh táo lại, tức giận đến dùng sức đấm hắn.
Hắn lại tỏ vẻ tươi cười lưu manh vốn có, suồng sã ôm lấy cô bóp vài cái, "Không sợ, thường xoa bóp một chút sẽ to lên ngay thôi."
Cô cảm giác được biến hóa của thân thể hắn, vội vàng nói. "Trình Ý, tôi và anh nói chuyện đứng đắn một chút, anh đừng làm rộn."
Trình Ý hiển nhiên là tinh trùng đã lên não, vùi mặt vào đôi tuyết trắng của cô lẩm bẩm nói: "Chúng ta đi lên trên giường làm việc chính đáng đi."
"Ai muốn cùng anh làm những thứ đó." Cô dùng lực đẩy đầu của hắn, "Tôi hỏi anh, bằng tốt nghiệp của tôi, anh để ở đâu hả?"
Hắn ngẩng đầu lên, không chút để ý. "À, trong lúc dọn dẹp nhà cửa, đã cất đi rồi."
"Trả lại cho tôi."
Hắn nhìn chằm chằm vẻ giận dữ của cô, ấm áp nói: "Cô muốn bằng tốt nghiệp làm gì chứ?"
"Đồ của tôi, anh quản làm gì?"
"Chu Hồng Hồng..." Hắn một lần nữa ôm chặt lấy cô, liếm gương mặt cô, cuối cùng vẫn không nói ra nửa câu sau đó.
Chu Hồng Hồng quyết tâm không để hắn mê hoặc nữa, giãy dụa "Anh đừng có lại động chân động tay, nguyên tắc của anh đi đâu hả, không phải là không ăn đồ dùng lại sao?"
Lời này vừa nói ra, Trình Ý cứng người, sau đó thật sự buông cô ra.
Hắn nhìn cô nhanh chóng kéo áo lót xuống, sửa sang lại quần áo, sau đó thở phì phò trừng hắn.
Hắn trước kia thích nhất là nhìn khuôn mặt cô tức nghẹn như bánh bao, Chu Hồng Hồng nhất định là không biết, lúc cô sưng mặt lên, một chút khí thế hung dữ đều không có, ngược lại, vô cùng đáng yêu.
"Tôi có chuyện, chúng ta ra ngoài ăn cơm rồi nói." Chu Hồng Hồng thầm nghĩ phải đến một nơi công cộng nào đó hai người mới có thể nói chuyện bình thường được.
"Vậy cô làm cho tôi bắn ra trước đi, nếu không làm sao đi ra ngoài?" Tay Trình Ý động một chút, rốt cục nhịn xuống không bóp lên đôi núi tròn trịa kích thích cô.
Hắn rất muốn cô, hận không thể bắt cô gạt đi hết mọi chuyện mà trực tiếp làm cô. Nhưng mà cô còn để ý chuyện chia tay lần trước.
Lần trước lời chia tay là hắn nói, nhưng bây giờ hắn lại không bỏ xuống được sĩ diện kêu cô chớ rời đi, vì thế muốn lấy lòng cô, hi vọng cô mềm lòng coi như hai người chưa từng phát sinh chuyện gì, khôi phục lại cuộc sống trước kia.
Thấy ngữ điệu của hắn có vẻ dịu đi, cô lại càng dữ. "Chuyện của anh, tự anh đi mà xử lý."
Nụ cười của hắn phai đi.
Thấy vẻ mặt đó của hắn Chu Hồng Hồng lại hoảng, sợ hắn muốn Bá Vương ngạnh thượng cung, cẩn thận đề phòng.
Ai ngờ, Trình Ý chỉ cười lạnh, xoay người đi vào phòng tắm, "Vậy cô đợi một chút."
Chu Hồng Hồng kinh ngạc trước thái độ khác thường của hắn, nhưng cô không có tỉ mỉ tìm hiểu, sợ hắn thay đổi chủ ý, liền vội vàng ra khỏi phòng ngủ. Đi ra thấy đống quần áo trên ghế sofa kia, cô càng vò cho nó loạn hơn.
Trình Ý thì ngược lại, giải quyết thật lâu.
Chu Hồng Hồng không muốn nghĩ đến hắn, nhưng trong đầu lại khống chế không được những hình ảnh tưởng tượng kia.
Trình Ý chắc chắn dùng tay trái, bởi vì hắn thuận tay trái.
Trước kia cũng từng có trường hợp như thế này, cô cũng từng lấy tay giúp hắn làm qua rồi. Cô không dám nặng tay, kết quả tay đã mỏi muốn rã ra rồi nhưng hắn còn chưa phóng ra.
Hắn cũng buồn bực, "Theo tốc độ này của cô, ngày mai chắc còn chưa ra được."
"Vậy làm sao bây giờ?"
Hắn gợi lên ý cười, hôn cô thật sâu trong chốc lát, sau đó thở hổn hển, "Vợ, dùng vết chai của cô mài tôi đi."
"Không đau sao?" Cô cũng là bởi vì sợ tay thô ráp, cho nên rất nhẹ nhàng.
"Đau, nhưng kích thích."
Cô vẫn không dám cầm, tuy rằng cuối cùng vẫn giúp hắn phóng ra, nhưng hắn lại thầm oán khó chịu. Đợi cho kỳ kinh nguyệt của cô chấm dứt, sẽ là ngày hắn được tận hưởng.
Trình Ý đi ra liền thấy được Chu Hồng Hồng ngẩn người như đi vào cõi thần tiên. Không biết cô đang suy nghĩ gì, vẻ mặt ngơ ngác, nhưng động tác gấp áo vẫn còn rất lưu loát.
Hắn gọi cô, "Đi thôi."
"A?" Chu Hồng Hồng phục hồi tinh thần lại, lăng lăng nhìn hắn.
Hắn thấy bộ dạng ngốc nghếch của cô, bình tĩnh nói: "Không phải là cô đói bụng sao?"
Cô đáp được, đứng lên ngắm nhìn đống quần áo chỉnh tề bên cạnh, cũng có chút căm tức, tại sao trong lúc vô ý lại giúp hắn dọn dẹp xong rồi.
Trình Ý đứng ở cổng vòm, lắc lắc cái vòng chìa khóa chờ cô.
Lúc Chu Hồng Hồng đẩy cửa lớn đi ra, lơ đãng liếc mắt nhìn tay trái của hắn, mở miệng hỏi, "Anh rửa tay chưa?"
"Chưa." Trình Ý bình tĩnh với ngón tay đến trước mũi cô, "Nếu không thì cô ngửi một chút?"
Cô muốn tránh tay hắn ra, nhưng lại động đến cổ, vì thế không thể không nín thở nhìn ngón tay trước mắt. "Anh có thấy ghê tởm hay không hả?"
Hắn như đem mặt cô làm khăn lau, vuốt tay lau vài cái, cười đến mê hồn, "Thơm không?"
Cô lại tức giận, vòng qua hắn đi đến thang máy , "Đi thôi."
Chu Hồng Hồng thật sự thấy may mắn vì hai người bọn họ lên thang máy là xuống thẳng đến dưới tầng hầm, nếu không lại đối mặt với mấy người bảo vệ nhiệt tình chào "Ông Trình", "Bà Trình". Lúc cô chỉ có một mình cảm thấy còn đỡ ngại, nếu cùng xuất hiện với Trình Ý lại cảm thấy xưng hô này khiến cô lúng túng.
Sau khi ngồi lên xe, hai người lại không nói chuyện.
Chu Hồng Hồng vốn đề phòng Trình Ý có hành động gây rối, nhưng không biết là hắn đang suy nghĩ gì, tư tưởng không tập trung.
Cô cứng cổ nhìn gò má của hắn một lúc, sau đó thẳng tắp nhìn về phía trước.
Hắn còn đang tràn đầy thanh xuân, tuổi trẻ sung sức, mà cô đã bắt đầu trên con đường níu kéo tuổi xuân rồi.
Cô đều đã quên tại sao mình chỉ vì một cái tin nhắn mà hiểu lầm, tại sao lại cố chấp tới tận bây giờ. Chỉ có điều khi quay đầu nhìn lại quá khứ của mình cho hắn, trong lòng cô thấy nỗi tủi thân của mình đã đến điểm tới hạn. Cô càng ngày càng sợ nhìn thấy hắn, bởi vì chỉ cần nhìn hắn sẽ nhắc nhở cô, tiêu tốn bảy năm cũng chưa thể làm cho hắn yêu cô, bản thân cô thất bại biết chừng nào.
Xe lái vào đường chính, lại bắt đầu một hàng dài kẹt xe.
Trình Ý thấy phía trước dòng xe cộ trì trệ không nhúc nhích, dứt khoát mở kính xe xuống. Gió lạnh thấu xương trong thoáng chốc thổi vào, hắn ăn mặc rất đơn bạc, lại thờ ơ chẳng để ý. Ngược lại ,Chu Hồng Hồng ngồi bên cạnh bị đông cứng rụt người lại một chút.
Hắn đốt một điếu thuốc.
Chu Hồng Hồng thấy thế lại hờn dỗi. Cô không thích hắn hút thuốc, hơn nữa trước kia chỉ cần có cô ở trên xe, hắn đều không hút thuốc lá. Cô oán giận nói: "Đừng hút, hôi muốn chết. Trước kia không phải nói không hút trên xe hay sao?"
"Vậy cô trở về quản tôi đi." Hắn quay đầu nhìn cô.
Cô dùng tay vịn cổ của mình nhìn lại hắn, ngẩn ngơ cảm thấy trong mắt của hắn có một thứ cảm xúc nóng bỏng đang đốt lên. Cô quay đầu lại, tránh được ánh mắt của hắn.
Hắn cười cười tự giễu, tiếp tục đón gió lạnh, hút thuốc.
Trình Ý đối với mấy chuyện tà môn ma đạo rất hiểu, hắn chơi được, thậm chí có thể nói là dày công tôi luyện. Nhưng mà chuyện tình yêu, hắn không dính vào.
Có rất nhiều phụ nữ từng nói thương hắn, yêu khuôn mặt của hắn, yêu tiền của hắn. Hắn đều cười nhạt.
Hắn đối với tình yêu chỉ biết là cái loại cảm giác mông lung năm đó dành cho Thời Tiệp Nghệ, còn với việc Chu Hồng Hồng đối với mình cẩn thận chăm sóc. Hắn biết Chu Hồng Hồng tốt, cho nên việc hắn báo đáp cho cô chính là, cô là duy nhất của hắn.
Chuyện cái bao trong thùng rác kia, sau khi hắn phân tích rõ ràng những điểm đáng ngờ, cũng liền không nhắc lại nữa. Hắn không biết tên mặt trắng đáng ghét kia có phải là chưa thử qua một đêm làm bảy lần hay không, cho nên mới chia đều lượng dịch trong từng cái bao như thế.
Xe phía trước rốt cục cũng bắt đầu di động, Trình Ý dụi thuốc lá, nhích từng bước ra khỏi đoạn đường, mới mở miệng nói, "Chu Hồng Hồng, chuyện cái thùng rác lần trước, không liên quan cô."
Chu Hồng Hồng cho là phía sau sẽ có ba chữ "Thật xin lỗi", nhưng mà sự thực chứng minh cô đã suy nghĩ nhiều rồi.
Cô đáp trả hắn một tiếng "Ừ".
Sau đó, không khí vẫn ngưng trệ. Cho đến khi Trình Ý hỏi cô muốn ăn cái gì, cô mới cảm giác có đề tài để nói.
Cô nhìn đoạn đường gần đó, "Có muốn ăn lẩu dê bọ cạp không?"
Hắn thuận miệng hỏi.
Mấy cửa hàng lẩu không dễ đỗ xe, Trình Ý nhớ đến Cố Dĩ Thanh cũng mở nhà hàng cao cấp ở gần đây, nhà hàng còn chiếm dụng một tầng hầm làm chỗ để xe.
Lúc trước Cố Dĩ Thanh cho Trình Ý tấm thẻ VIP của nhà hàng, nhưng mà Trình Ý chưa từng tới nơi này. Hắn vốn không quen ăn cơm Tây.
Chu Hồng Hồng lấy cớ không muốn đi bộ quá xa, kêu cho Trình Ý cho cô xuống xe ngay ở cổng nhà hàng. Thật ra cô cảm thấy đi chung với hắn có cảm giác khó chịu.
Cô nhìn quanh trang hoàng phía ngoài nhà hàng.
Trình Ý đã từng nói đầu bếp nhà hàng này còn không bằng vợ hắn, Cố Dĩ Thanh lúc ấy đã đen cả mặt.
Chu Hồng Hồng xấu hổ không thôi, âm thầm nhắc nhở Trình Ý không cần quá càn rỡ, hắn lại ôm chầm cô, dường như khiêu khích nói với Cố Dĩ Thanh: "Vợ của tôi là đầu bếp có giá trên trời."
Cố Dĩ Thanh ngày đó rất buồn bực, vốn định ở lại trong nhà Trình Ý, để biết một chút về tay nghề đầu bếp có giá trên trời của cô, nhưng lại bị đuổi ra.
Chu Hồng Hồng nhớ lại đoạn hồi ức này, không tự chủ liền mỉm cười.
Đúng lúc này, bên cạnh đi qua hai cô gái. Một người trong lúc đầu nhìn Chu Hồng Hồng liếc mắt một cái, đi hai bước, bỗng lại quay đầu nhìn. Sau đó cô ta nói câu gì đó với cô gái mặc váy liền màu xanh biếc.
Cô gái mặc váy màu xanh biếc kinh ngạc quay đầu.
Nhìn thấy Chu Hồng Hồng cô gái chần chờ hỏi: "Chu Hồng Hồng?"
Chu Hồng Hồng nghi ngờ xoay người sang chỗ khác, nhìn thấy hai cô gái trước mặt, cũng rất giật mình.
Hai người này là bạn học thời đại học của cô. Cô gái mặc váy màu xanh biếc còn là bạn cùng phòng với cô, tên là Hoàng Dĩnh. Một người khác là Phùng Nhã Phi.
Phùng Nhã Phi khuôn mặt tươi cười ân cần thăm hỏi.
Ba người hàn huyên vài câu, Hoàng Dĩnh đột nhiên hỏi Chu Hồng Hồng, "Cậu cũng tới tham gia tiệc tẩy trần của Trương Nhạc Minh hả?"
Chu Hồng Hồng sợ run lên, lắc đầu.
Hoàng Dĩnh cười đến ý vị thâm sâu, "Anh ta đi nước ngoài cũng không thấy cậu đến tiễn, về nước cậu cũng không tới, uổng công anh ấy trước kia chăm sóc cậu như thế."
"Mình không biết chuyện của anh ấy." Đây là lời nói thật.
Phùng Nhã Phi nhìn ra Hoàng Dĩnh muốn nhằm vào Chu Hồng Hồng, vội chạy lại dàn xếp. "Chu Hồng Hồng, thời gian trước mình có liên lạc với cậu, nhưng mà số điện thoại di động của cậu đổi rồi hả."
Chu Hồng Hồng không muốn nói chuyện nhiều. "Ừ. Mình còn có việc ——"
Hoàng Dĩnh lại không buông tha, "Cậu đã kết hôn chưa? Cái anh người yêu siêu cấp đẹp trai của cậu đâu rồi?"
"Sắp." Chu Hồng Hồng chỉ có thể trả lời như vậy.
"Đã nhiều năm như vậy, vẫn còn chưa có kết hôn sao?" Hoàng Dĩnh cười đến càng vui vẻ. "Mình đã sớm nói với cậu rồi, bề ngoài đẹp trai cũng không thể làm cơm ăn, tìm người thành thật sống mới tốt."
Chu Hồng Hồng cũng không muốn dây dưa đến chuyện này, đang muốn tìm cớ rời đi, bên cạnh bỗng nhiên có một cỗ lực kéo lấy cô.
Lưng của cô dựa vào trong vòm ngực quen thuộc.
Trình Ý đem Chu Hồng Hồng bảo vệ vào trong ngực, lạnh lùng nhìn về phía Hoàng Dĩnh.
"Nếu như bề ngoài xấu xí có thể làm cơm ăn, một mình cô là có thể nuôi sống cả nhà cô rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.