Chương 48
Giá Oản Chúc
16/07/2015
Lời này của Đẩu Bái vô cùng chính xác.
Chu Hồng Hồng đúng là hoài nghi cậu ta. Cô cảm giác cậu ta không giống một thực tập sinh, nào có thực tập sinh nào lớn lối như vậy. Sau này liên tưởng đến thân phận con nhà giàu của cậu ta, cô cảm thấy cửa sau của cậu ta chắc rất lớn. Hơn nữa cậu ta vẫn chưa tốt nghiệp, đã có thể trực tiếp tham dự thiết kế, nếu chỉ là sinh viên đến thực tập bình thường mà đã được như thế thì công ty này có khác gì cái chợ.
Cô nắm chặt di động.
Trước khi lên xe, nhìn điện thoại, có bảy tám cuộc gọi tới bị chặn lại. Trong đó có sáu cuộc là của Trình Ý, hắn thật sự là bám riết không tha.
Chu Hồng Hồng ở thành phố này bảy năm, đều là ở cùng Trình Ý. Cô cũng không qua lại nhiều với các bạn cùng học thời đại học, nếu tính bạn tốt, thì cũng chỉ là thời học trung học, nhưng giờ đây đã mỗi người một nơi.
Thói quen của cô là, nếu gặp phải việc gì, sẽ tìm Trình Ý trước. Tuy rằng hắn đã bị cho vào sổ đen.
Chu Hồng Hồng mắt thấy xe tiếp tục vững vàng hướng tới phương hướng cô không biết tên, cô cố gắng hết sức làm cho mình có vẻ thoải mái chút, "Không có gì, tới nơi thì nói tôi."
Cô cùng Đẩu Bái đi ra, các đồng nghiệp đều biết. Chắc chắn cậu ta sẽ không dám có ý đồ gì...
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng suy tính cẩn thận lại, cô lấy tập tư liệu che giấu, nhắn một tin nhắn cho Trình Ý, kèm theo vị trí trên GPS ——
Tôi có việc, anh đợi lệnh tôi.
Sau đó cô xoá bỏ số của hắn khỏi danh sách sổ đen.
Đẩu Bái nhìn không sót hành động của cô, sau đó vẻ tươi cười của cậu ta cũng biến mất.
Giống như trước đây vậy, cậu ta đối với Chu Hồng Hồng không hẳn là cố ý bắt buộc.
Sau khi rời khỏi trấn Hoàng Khê, có đôi khi nhớ tới cô, cậu ta sẽ có chút tiếc nuối. Nhưng cũng chỉ vậy thôi. Cậu ta không tin cái gọi là nhất kiến chung tình (*vừa gặp đã yêu), hơn nữa, cô chẳng qua cũng chỉ là có chút nhan sắc mà thôi, so với đám oanh oanh yến yến quay chung quanh cậu ta, Chu Hồng Hồng cũng không cao hơn mấy lần.
Nhưng khi nghe được đoạn đối thoại của cô và Hoàng Dĩnh ở quán cà phê, trong lòng cậu ta lại có một loại cảm xúc không thể nói rõ xuất hiện. Thấy Chu Hồng Hồng cùng tên họ Trương gần gũi thân thiết, cậu ta cũng thấy rất chói mắt. Cho nên, cậu ta mượn chút cơ hội trong công việc, cố ý tạo ra tin đồn của hai người. Sau này lời đồn lan rộng ra, cậu ta cảm thấy nếu đem Chu Hồng Hồng kéo lại gần cũng không tồi.
Cậu ta nghĩ chắc hẳn mình đã thích Chu Hồng Hồng.
Cậu ta điều tra cuộc sống sinh hoạt của cô, đơn giản chỉ là ba điểm trên một đường thẳng. Công ty, ký túc xá, chợ. Cuối tuần cũng không thấy cô cùng ai hẹn hò.
Không ngờ được cái kia yêu nghiệt kia lại xuất hiện.
Lúc Đẩu Bái nghe được đồng nghiệp thảo luận chuyện tối hôm qua ở dưới cổng ký túc xá nhân viên, cậu ta liền biết người đàn ông kia là ai.
Nhân chứng thấy chuyện xảy ra, miêu tả lại như thế này. "Ôi trời! Người đàn ông đó dữ như Diêm La, hai tay ôm lấy cô ấy khiêng đi mất chả thấy tăm hơi. Tuy rằng mình chỉ liếc mắt một cái, nhưng mà." Cô ta uống một hớp nước lấy lại giọng, "Trời ạ! Vẻ ngoài quả thực rất tuyệt! Đến mình cũng muốn bị anh ta bắt đi. Khuôn mặt đó, dáng người kia, còn cả vẻ lực lưỡng! Ôi! Mình không thể tiếp tục nhớ lại nữa!"
Kết quả là, mấy phần tử ưa tám chuyện của công ty lại càng thêm kích động. Chuyện tình cảm của cô nhân viên mới thật đặc sắc, hơn nữa lại có đến ba người đàn ông, loại hình hoàn toàn khác nhau, có thể thấy được, khẩu vị của cô nhân viên mới này vô cùng phong phú.
Sau khi biết được chuyện này, lúc đi qua phòng thị trường lúc, Đẩu Bái ngắm Chu Hồng Hồng vài lần. Vừa đúng lúc cô đứng dậy đi đổ nước, trong nháy mắt khi vừa đứng lên, mặt của cô vặn vẹo một chút, hơn nữa cậu ta nhìn thấy cô bước đi có chút mất tự nhiên.
Sau khi bắt cô đi tên đàn ông kia khẳng định là đã làm gì đó.
Ngay lập tức, cậu ta liền phát hoả. Chu Hồng Hồng thân thể khó chịu, cậu ta càng muốn cô phải cùng mình đi ra ngoài. Cô không hiểu quy củ ở studio, cậu ta càng muốn cô đi làm chân chạy việc. Cậu ta nghĩ đến mọi phản ứng, phản kháng của cô, nhưng không đoán được Chu Hồng Hồng sẽ gửi vị trí của mình đi.
Nghĩ đến đây, Đẩu Bái cười cười, kêu lái xe mau chóng đến studio, nói là đừng để cho người mẫu chờ lâu.
Chu Hồng Hồng trong lòng không yên, cho đến khi ra khỏi khu vực này, trên đường phố dần dần có người qua lại, cô mới hơi thả lỏng.
Xe dừng ở cửa studio, Đẩu Bái mới nhìn cô một cách đầy ý vị nói, "Chị họ đã lo lắng hơi nhiều rồi."
Chu Hồng Hồng rất là xấu hổ, lúc mới xuống xe đã truyền địa chỉ cho Trình Ý. Nhưng giờ xem ra, nơi này đúng là nơi chụp ảnh, chỉ là một studio cô không biết tên mà thôi.
Vì thế cô đành thừa dịp Đẩu Bái ở trước cửa nói chuyện, gọi cho Trình Ý, "Anh đừng có tới đây." Sau đó cô nhanh chóng tắt máy.
Đoàn người đến trước cửa đón Đẩu Bái, sau đó liền trực tiếp dẫn bọn họ đến phòng chụp ảnh. Chu Hồng Hồng đi qua hành lang, nhìn quanh, phòng studio này tuy rằng chưa từng nghe tên, nhưng quy môn thấy cũng không nhỏ.
"Chị họ, đừng để bị lạc." Giọng nói đầy chế nhạo của Đẩu Bái truyền đến.
Cô vội vàng đuổi theo.
Vào phòng chụp ảnh, Chu Hồng Hồng mới phát hiện tổ đồng nghiệp phụ trách quảng cáo cũng đã đến. Sau khi chào hỏi lẫn nhau, từng người đều nhìn catalog sản phẩm.
Ý của Đẩu Bái là trong chiều hôm nay chọn trước mấy mẫu điển hình để chụp.
Hình tượng sản phẩm là nội dung Chu Hồng Hồng phụ trách. Lật lật cuốn sổ tay phía sau, nhíu mày, cô không biết nội y tình thú cũng ở trong lần quy hoạch này.
Kiểu dáng là do Đẩu Bái chọn, Chu Hồng Hồng phải nói ra ý tưởng sản phẩm, cũng coi như là ý kiến đại diện cho phòng thị trường.
Tổ quảng cáo nói chuyện với nhiếp ảnh gia về lý niệm của mình (*lý niệm = lý tưởng cùng quan niệm).
Trong lúc lơ đảng, cô thấy cách đó không xa, trên góc Gaza, nằm một cô thiếu nữ. Cô ta từ từ nhắm hai mắt, trên người bọc một tầng vải trắng.
Đẩu Bái nhìn theo ánh mắt Chu Hồng Hồng, bình thản nói, "Người mẫu, là Tiểu Trịnh tìm."
Sau khi chuẩn bị ổn thoả, một người thanh niên trầm mặc đến đẩy đẩy cô người mẫu.
Cô người mẫu đứng lên xốc theo tấm vải trắng, phía dưới cô ta chỉ mặc nội y. Nhưng cô ta rất thản nhiên, đứng lên đi về phòng thay đồ.
Nhưng Chu Hồng Hồng lại đỏ mặt.
Chờ người mẫu đi ra, cô ấy liền trực tiếp đi về phía ngọn đèn bên kia. Cô người mẫu có dáng người rất tốt, tỉ lệ chia đều tương xứng, da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, nhìn giống con lai.
Cô ta nhìn thấy Đẩu Bái, nở nụ cười rạng rõ, "Chào đại thiết kế Đẩu."
Đẩu Bái vô cùng lạnh lùng, chỉ gật gật đầu, dời mắt đi nơi khác.
Cô người mẫu thấy Chu Hồng Hồng, rõ ràng rất sửng sốt, nhưng sau đó làm như không thấy, đi đến vị trí chụp hình.
Chu Hồng Hồng là lần đầu tiên nhìn thấy hiện trường chụp ảnh, cô cho rằng chỉ cần lắc lư, tạo tư thế là xong. Ai ngờ, nhiếp ảnh gia thường tạm dừng, chạy đến thảo luận góc độ, ánh sáng, làm sao có thể bộc lộ hết ưu điểm của sản phẩm, vân vân.
Chu Hồng Hồng cảm giác rất xấu hổ, thật khó mở miệng, nhưng Đẩu Bái và tổ quảng cáo lại thảo luận rất sôi nổi. Đang lúc đứng ngồi không yên, di động của cô vang lên. Có cảm giác như được cứu thoát, cô nói, "Tôi đi nghe điện thoại."
Cô chạy nhanh cách xa đám đàn ông kia.
Trình Ý ở bên đầu kia điện thoại kia cẩn thận hỏi, "Chu Hồng Hồng?"
"Hả?" Cô chưa kịp phản ứng lại, "Sao thế?"
"Không phải là em kêu anh đợi lệnh sao, anh đến rồi." Nghe được là cô, hắn cảm thấy dễ chịu hơn, giọng điệu lưu manh lại đến nữa.
"Anh làm sao đến được?"
"Là em cho anh địa chỉ."
Chu Hồng Hồng lúc này mới tỉnh ngộ lại. "Tôi chẳng phải đã kêu anh đừng đến."
"Không nghe thấy, gió quá lớn." Trình Ý rút chìa khóa xe, lười biếng nói. "Anh đến cửa rồi, nhưng cô tiếp tân không cho anh vào."
Cô liếc về phía Đẩu Bái, "Tôi đang làm việc."
"Anh đến cùng em thôi." Hắn có vẻ rất khéo hiểu lòng người.
Chu Hồng Hồng thở dài, đúng là cô đã dẫn hắn đến, "Anh đứng ở cửa, chớ có vào."
Có một câu này, hắn cười, "Anh chờ em." Sau đó hắn tự nhiên như ở nhà, đến sofa khu khách chờ ngồi xuống, lấy điện thoại cầm tay ra chơi game.
Một lát sau, một thanh niên mập mạp trầm lặng từ bên trong đi ra, nhìn thấy Trình Ý, hắn đánh giá một chút. Bởi vì bị cận thị, tên ngốc kia chỉ nhìn thấy dáng của Trình Ý, thấy hắn thật cao, "Ừ" một tiếng, đi đến gần.
Trong quá trình đến gần Trình Ý, ánh sáng trong mắt hắn càng ngày càng toả sáng hơn. Hắn nở một nụ cười thật tươi, "Vị tiên sinh này, anh đến nhận lời mời sao?"
Trình Ý từ trong trò chơi ngẩng đầu, thái độ vô cùng lãnh đạm.
Sau khi anh ta nhìn thấy khuôn mặt Trình Ý, miệng nhếch lên thành hình chữ O, "Tư chất thật tốt, rất lâu rồi tôi chưa từng nhìn thấy."
"Cút." Chỉ một chữ, mặt anh ta lập tức đóng băng.
Anh ta lấy từ trong túi tiền ra một khăn tay nhỏ, lau mồ hôi, "Vị tiên sinh này, à... Tôi là đạo diễn, họ Hoàng. Chỉ có chút danh tiếng thôi, bình thường, gọi tôi là Hoàng Dẫn là được rồi."
Trình Ý nhắc lại, "Cút."
"Đừng sợ a." Rõ ràng chân Hoàng Dẫn đang phát run, nhưng hắn vẫn còn an ủi Trình Ý, "Gần đây tôi đang tuyển người mẫu nam, anh rất thích hợp..."
Trình Ý lạnh lùng đứng lên, dáng người cao to khiến cho Hoàng Dẫn có áp lực cực lớn.
Hoàng Dẫn cười khan vài tiếng, thể hiện bản tính cố chấp với nghệ thuật. "Hiện tại ở bên trong có một người mẫu nữ khá đặc biệt, chụp một bộ album giấu mặt, một bộ ba vạn. Thế nào?"
Trình Ý không chịu để ý, muốn đi ra.
"Năm vạn, có được không? Là giấu mặt!"
Trình Ý bỗng nhớ tới cái gì đó, dừng chơi di động, dựng lên một vẻ tươi cười, "Bên trong ai đang chụp vậy?"
Hoàng Dẫn thụ sủng nhược kinh (*được yêu thích sủng ái mà thấy kinh ngạc), "Chụp nội y, giấu mặt. Chụp xong cái này, còn có một kiểu nội y tình thú nóng bỏng, cái đó đắt hơn." Anh chàng trước mặt này không biết có chịu chụp hình nóng bỏng hay không nữa.
Trình Ý hiểu ngay, hắn không có hứng thú đối với việc làm người mẫu chụp nội y, nhưng hắn thầm nghĩ vợ mình còn ở bên trong. Hắn liền đi thẳng vào bên trong.
Còn Hoàng Dẫn lại giống như là người hầu, đi vào theo.
Chu Hồng Hồng thấy Trình Ý đang đi nhanh về phía mình, đều trợn tròn mắt. Cô vội vàng nghênh đón, "Không phải nói anh ở bên ngoài chờ sao?"
"Em cũng không nói cho anh biết là chụp loại này." Hắn nhìn khắp bốn phía, phát hiện hiện trường đa số đều là nam, vì thế sưng mặt lên. Nhìn kỹ lại, cái tên mặt trắng kia cũng có mặt.
Trình Ý cầm lấy tay trái Chu Hồng Hồng, vẻ chiếm hữu một cách rõ ràng.
Chu Hồng Hồng sợ hắn lại sắp nổi nóng, đè tay hắn lại, ra hiệu hắn đừng làm rộn.
Trình Ý đối mắt với Đẩu Bái xong, rũ mắt hỏi Chu Hồng Hồng, "Tên mặt trắng kia vì sao cũng ở đây?"
"Cậu ta thực tập ở công ty." Chu Hồng Hồng nhớ đến việc Trình Ý hiểu lầm cô vào được công ty là dựa vào đàn ông, cô nghĩ hắn chắc muốn thẩm vấn, phát tiết.
Nhưng ngoài dự đoán, Trình Ý chỉ cầm lấy tay cô hôn một cái, "Anh ở đây nhìn, cùng em."
Chu Hồng Hồng kinh ngạc thấy hắn không có thái độ đùa giỡn.
Hắn thấy biểu hiện hồ nghi của cô, lại rất vênh váo, "Anh ném hết rượu đi rồi. Chờ em tan việc, chúng ta phải đi mua đồ ăn. Được không? Sớm tan tầm một chút nhé."
Hoàng Dẫn đứng ở một bên, con mắt đảo liên tục. Lúc này hắn mới phát hiện, diện mạo Chu Hồng Hồng cũng coi như là không tồi.
Đến khi chụp hình sản phẩm tình thú, người mẫu yêu cầu dọn sân, Chu Hồng Hồng cũng không có mặt mũi đợi, lôi kéo Trình Ý đi ra ngoài.
Hoàng Dẫn đang muốn thừa dịp cơ hội này lấy số điện thoại của Trình Ý, lại bị một cuộc điện thoại khác làm cho kinh hỉ (*kinh ngạc +vui mừng). "Adonis? Rốt cuộc cậu cũng gọi cho tôi..."
Trình Ý đứng không xa lắm, nghe thấy câu nói này, đột nhiên quay đầu nhìn Hoàng Dẫn một cái, sau đó hỏi Chu Hồng Hồng, "Hắn vừa rồi nói cái gì mà chết chết đó?"
Chu Hồng Hồng đọc lại một lần cho hắn nghe.
Trình Ý ôm cô, cúi đầu xuống bên tai cô nói, "Nếu anh nhớ không lầm, ba của đứa bé trong bụng Thời Tiệp Nghệ cũng tên là chết chết gì gì đó ."
Chu Hồng Hồng đúng là hoài nghi cậu ta. Cô cảm giác cậu ta không giống một thực tập sinh, nào có thực tập sinh nào lớn lối như vậy. Sau này liên tưởng đến thân phận con nhà giàu của cậu ta, cô cảm thấy cửa sau của cậu ta chắc rất lớn. Hơn nữa cậu ta vẫn chưa tốt nghiệp, đã có thể trực tiếp tham dự thiết kế, nếu chỉ là sinh viên đến thực tập bình thường mà đã được như thế thì công ty này có khác gì cái chợ.
Cô nắm chặt di động.
Trước khi lên xe, nhìn điện thoại, có bảy tám cuộc gọi tới bị chặn lại. Trong đó có sáu cuộc là của Trình Ý, hắn thật sự là bám riết không tha.
Chu Hồng Hồng ở thành phố này bảy năm, đều là ở cùng Trình Ý. Cô cũng không qua lại nhiều với các bạn cùng học thời đại học, nếu tính bạn tốt, thì cũng chỉ là thời học trung học, nhưng giờ đây đã mỗi người một nơi.
Thói quen của cô là, nếu gặp phải việc gì, sẽ tìm Trình Ý trước. Tuy rằng hắn đã bị cho vào sổ đen.
Chu Hồng Hồng mắt thấy xe tiếp tục vững vàng hướng tới phương hướng cô không biết tên, cô cố gắng hết sức làm cho mình có vẻ thoải mái chút, "Không có gì, tới nơi thì nói tôi."
Cô cùng Đẩu Bái đi ra, các đồng nghiệp đều biết. Chắc chắn cậu ta sẽ không dám có ý đồ gì...
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng suy tính cẩn thận lại, cô lấy tập tư liệu che giấu, nhắn một tin nhắn cho Trình Ý, kèm theo vị trí trên GPS ——
Tôi có việc, anh đợi lệnh tôi.
Sau đó cô xoá bỏ số của hắn khỏi danh sách sổ đen.
Đẩu Bái nhìn không sót hành động của cô, sau đó vẻ tươi cười của cậu ta cũng biến mất.
Giống như trước đây vậy, cậu ta đối với Chu Hồng Hồng không hẳn là cố ý bắt buộc.
Sau khi rời khỏi trấn Hoàng Khê, có đôi khi nhớ tới cô, cậu ta sẽ có chút tiếc nuối. Nhưng cũng chỉ vậy thôi. Cậu ta không tin cái gọi là nhất kiến chung tình (*vừa gặp đã yêu), hơn nữa, cô chẳng qua cũng chỉ là có chút nhan sắc mà thôi, so với đám oanh oanh yến yến quay chung quanh cậu ta, Chu Hồng Hồng cũng không cao hơn mấy lần.
Nhưng khi nghe được đoạn đối thoại của cô và Hoàng Dĩnh ở quán cà phê, trong lòng cậu ta lại có một loại cảm xúc không thể nói rõ xuất hiện. Thấy Chu Hồng Hồng cùng tên họ Trương gần gũi thân thiết, cậu ta cũng thấy rất chói mắt. Cho nên, cậu ta mượn chút cơ hội trong công việc, cố ý tạo ra tin đồn của hai người. Sau này lời đồn lan rộng ra, cậu ta cảm thấy nếu đem Chu Hồng Hồng kéo lại gần cũng không tồi.
Cậu ta nghĩ chắc hẳn mình đã thích Chu Hồng Hồng.
Cậu ta điều tra cuộc sống sinh hoạt của cô, đơn giản chỉ là ba điểm trên một đường thẳng. Công ty, ký túc xá, chợ. Cuối tuần cũng không thấy cô cùng ai hẹn hò.
Không ngờ được cái kia yêu nghiệt kia lại xuất hiện.
Lúc Đẩu Bái nghe được đồng nghiệp thảo luận chuyện tối hôm qua ở dưới cổng ký túc xá nhân viên, cậu ta liền biết người đàn ông kia là ai.
Nhân chứng thấy chuyện xảy ra, miêu tả lại như thế này. "Ôi trời! Người đàn ông đó dữ như Diêm La, hai tay ôm lấy cô ấy khiêng đi mất chả thấy tăm hơi. Tuy rằng mình chỉ liếc mắt một cái, nhưng mà." Cô ta uống một hớp nước lấy lại giọng, "Trời ạ! Vẻ ngoài quả thực rất tuyệt! Đến mình cũng muốn bị anh ta bắt đi. Khuôn mặt đó, dáng người kia, còn cả vẻ lực lưỡng! Ôi! Mình không thể tiếp tục nhớ lại nữa!"
Kết quả là, mấy phần tử ưa tám chuyện của công ty lại càng thêm kích động. Chuyện tình cảm của cô nhân viên mới thật đặc sắc, hơn nữa lại có đến ba người đàn ông, loại hình hoàn toàn khác nhau, có thể thấy được, khẩu vị của cô nhân viên mới này vô cùng phong phú.
Sau khi biết được chuyện này, lúc đi qua phòng thị trường lúc, Đẩu Bái ngắm Chu Hồng Hồng vài lần. Vừa đúng lúc cô đứng dậy đi đổ nước, trong nháy mắt khi vừa đứng lên, mặt của cô vặn vẹo một chút, hơn nữa cậu ta nhìn thấy cô bước đi có chút mất tự nhiên.
Sau khi bắt cô đi tên đàn ông kia khẳng định là đã làm gì đó.
Ngay lập tức, cậu ta liền phát hoả. Chu Hồng Hồng thân thể khó chịu, cậu ta càng muốn cô phải cùng mình đi ra ngoài. Cô không hiểu quy củ ở studio, cậu ta càng muốn cô đi làm chân chạy việc. Cậu ta nghĩ đến mọi phản ứng, phản kháng của cô, nhưng không đoán được Chu Hồng Hồng sẽ gửi vị trí của mình đi.
Nghĩ đến đây, Đẩu Bái cười cười, kêu lái xe mau chóng đến studio, nói là đừng để cho người mẫu chờ lâu.
Chu Hồng Hồng trong lòng không yên, cho đến khi ra khỏi khu vực này, trên đường phố dần dần có người qua lại, cô mới hơi thả lỏng.
Xe dừng ở cửa studio, Đẩu Bái mới nhìn cô một cách đầy ý vị nói, "Chị họ đã lo lắng hơi nhiều rồi."
Chu Hồng Hồng rất là xấu hổ, lúc mới xuống xe đã truyền địa chỉ cho Trình Ý. Nhưng giờ xem ra, nơi này đúng là nơi chụp ảnh, chỉ là một studio cô không biết tên mà thôi.
Vì thế cô đành thừa dịp Đẩu Bái ở trước cửa nói chuyện, gọi cho Trình Ý, "Anh đừng có tới đây." Sau đó cô nhanh chóng tắt máy.
Đoàn người đến trước cửa đón Đẩu Bái, sau đó liền trực tiếp dẫn bọn họ đến phòng chụp ảnh. Chu Hồng Hồng đi qua hành lang, nhìn quanh, phòng studio này tuy rằng chưa từng nghe tên, nhưng quy môn thấy cũng không nhỏ.
"Chị họ, đừng để bị lạc." Giọng nói đầy chế nhạo của Đẩu Bái truyền đến.
Cô vội vàng đuổi theo.
Vào phòng chụp ảnh, Chu Hồng Hồng mới phát hiện tổ đồng nghiệp phụ trách quảng cáo cũng đã đến. Sau khi chào hỏi lẫn nhau, từng người đều nhìn catalog sản phẩm.
Ý của Đẩu Bái là trong chiều hôm nay chọn trước mấy mẫu điển hình để chụp.
Hình tượng sản phẩm là nội dung Chu Hồng Hồng phụ trách. Lật lật cuốn sổ tay phía sau, nhíu mày, cô không biết nội y tình thú cũng ở trong lần quy hoạch này.
Kiểu dáng là do Đẩu Bái chọn, Chu Hồng Hồng phải nói ra ý tưởng sản phẩm, cũng coi như là ý kiến đại diện cho phòng thị trường.
Tổ quảng cáo nói chuyện với nhiếp ảnh gia về lý niệm của mình (*lý niệm = lý tưởng cùng quan niệm).
Trong lúc lơ đảng, cô thấy cách đó không xa, trên góc Gaza, nằm một cô thiếu nữ. Cô ta từ từ nhắm hai mắt, trên người bọc một tầng vải trắng.
Đẩu Bái nhìn theo ánh mắt Chu Hồng Hồng, bình thản nói, "Người mẫu, là Tiểu Trịnh tìm."
Sau khi chuẩn bị ổn thoả, một người thanh niên trầm mặc đến đẩy đẩy cô người mẫu.
Cô người mẫu đứng lên xốc theo tấm vải trắng, phía dưới cô ta chỉ mặc nội y. Nhưng cô ta rất thản nhiên, đứng lên đi về phòng thay đồ.
Nhưng Chu Hồng Hồng lại đỏ mặt.
Chờ người mẫu đi ra, cô ấy liền trực tiếp đi về phía ngọn đèn bên kia. Cô người mẫu có dáng người rất tốt, tỉ lệ chia đều tương xứng, da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, nhìn giống con lai.
Cô ta nhìn thấy Đẩu Bái, nở nụ cười rạng rõ, "Chào đại thiết kế Đẩu."
Đẩu Bái vô cùng lạnh lùng, chỉ gật gật đầu, dời mắt đi nơi khác.
Cô người mẫu thấy Chu Hồng Hồng, rõ ràng rất sửng sốt, nhưng sau đó làm như không thấy, đi đến vị trí chụp hình.
Chu Hồng Hồng là lần đầu tiên nhìn thấy hiện trường chụp ảnh, cô cho rằng chỉ cần lắc lư, tạo tư thế là xong. Ai ngờ, nhiếp ảnh gia thường tạm dừng, chạy đến thảo luận góc độ, ánh sáng, làm sao có thể bộc lộ hết ưu điểm của sản phẩm, vân vân.
Chu Hồng Hồng cảm giác rất xấu hổ, thật khó mở miệng, nhưng Đẩu Bái và tổ quảng cáo lại thảo luận rất sôi nổi. Đang lúc đứng ngồi không yên, di động của cô vang lên. Có cảm giác như được cứu thoát, cô nói, "Tôi đi nghe điện thoại."
Cô chạy nhanh cách xa đám đàn ông kia.
Trình Ý ở bên đầu kia điện thoại kia cẩn thận hỏi, "Chu Hồng Hồng?"
"Hả?" Cô chưa kịp phản ứng lại, "Sao thế?"
"Không phải là em kêu anh đợi lệnh sao, anh đến rồi." Nghe được là cô, hắn cảm thấy dễ chịu hơn, giọng điệu lưu manh lại đến nữa.
"Anh làm sao đến được?"
"Là em cho anh địa chỉ."
Chu Hồng Hồng lúc này mới tỉnh ngộ lại. "Tôi chẳng phải đã kêu anh đừng đến."
"Không nghe thấy, gió quá lớn." Trình Ý rút chìa khóa xe, lười biếng nói. "Anh đến cửa rồi, nhưng cô tiếp tân không cho anh vào."
Cô liếc về phía Đẩu Bái, "Tôi đang làm việc."
"Anh đến cùng em thôi." Hắn có vẻ rất khéo hiểu lòng người.
Chu Hồng Hồng thở dài, đúng là cô đã dẫn hắn đến, "Anh đứng ở cửa, chớ có vào."
Có một câu này, hắn cười, "Anh chờ em." Sau đó hắn tự nhiên như ở nhà, đến sofa khu khách chờ ngồi xuống, lấy điện thoại cầm tay ra chơi game.
Một lát sau, một thanh niên mập mạp trầm lặng từ bên trong đi ra, nhìn thấy Trình Ý, hắn đánh giá một chút. Bởi vì bị cận thị, tên ngốc kia chỉ nhìn thấy dáng của Trình Ý, thấy hắn thật cao, "Ừ" một tiếng, đi đến gần.
Trong quá trình đến gần Trình Ý, ánh sáng trong mắt hắn càng ngày càng toả sáng hơn. Hắn nở một nụ cười thật tươi, "Vị tiên sinh này, anh đến nhận lời mời sao?"
Trình Ý từ trong trò chơi ngẩng đầu, thái độ vô cùng lãnh đạm.
Sau khi anh ta nhìn thấy khuôn mặt Trình Ý, miệng nhếch lên thành hình chữ O, "Tư chất thật tốt, rất lâu rồi tôi chưa từng nhìn thấy."
"Cút." Chỉ một chữ, mặt anh ta lập tức đóng băng.
Anh ta lấy từ trong túi tiền ra một khăn tay nhỏ, lau mồ hôi, "Vị tiên sinh này, à... Tôi là đạo diễn, họ Hoàng. Chỉ có chút danh tiếng thôi, bình thường, gọi tôi là Hoàng Dẫn là được rồi."
Trình Ý nhắc lại, "Cút."
"Đừng sợ a." Rõ ràng chân Hoàng Dẫn đang phát run, nhưng hắn vẫn còn an ủi Trình Ý, "Gần đây tôi đang tuyển người mẫu nam, anh rất thích hợp..."
Trình Ý lạnh lùng đứng lên, dáng người cao to khiến cho Hoàng Dẫn có áp lực cực lớn.
Hoàng Dẫn cười khan vài tiếng, thể hiện bản tính cố chấp với nghệ thuật. "Hiện tại ở bên trong có một người mẫu nữ khá đặc biệt, chụp một bộ album giấu mặt, một bộ ba vạn. Thế nào?"
Trình Ý không chịu để ý, muốn đi ra.
"Năm vạn, có được không? Là giấu mặt!"
Trình Ý bỗng nhớ tới cái gì đó, dừng chơi di động, dựng lên một vẻ tươi cười, "Bên trong ai đang chụp vậy?"
Hoàng Dẫn thụ sủng nhược kinh (*được yêu thích sủng ái mà thấy kinh ngạc), "Chụp nội y, giấu mặt. Chụp xong cái này, còn có một kiểu nội y tình thú nóng bỏng, cái đó đắt hơn." Anh chàng trước mặt này không biết có chịu chụp hình nóng bỏng hay không nữa.
Trình Ý hiểu ngay, hắn không có hứng thú đối với việc làm người mẫu chụp nội y, nhưng hắn thầm nghĩ vợ mình còn ở bên trong. Hắn liền đi thẳng vào bên trong.
Còn Hoàng Dẫn lại giống như là người hầu, đi vào theo.
Chu Hồng Hồng thấy Trình Ý đang đi nhanh về phía mình, đều trợn tròn mắt. Cô vội vàng nghênh đón, "Không phải nói anh ở bên ngoài chờ sao?"
"Em cũng không nói cho anh biết là chụp loại này." Hắn nhìn khắp bốn phía, phát hiện hiện trường đa số đều là nam, vì thế sưng mặt lên. Nhìn kỹ lại, cái tên mặt trắng kia cũng có mặt.
Trình Ý cầm lấy tay trái Chu Hồng Hồng, vẻ chiếm hữu một cách rõ ràng.
Chu Hồng Hồng sợ hắn lại sắp nổi nóng, đè tay hắn lại, ra hiệu hắn đừng làm rộn.
Trình Ý đối mắt với Đẩu Bái xong, rũ mắt hỏi Chu Hồng Hồng, "Tên mặt trắng kia vì sao cũng ở đây?"
"Cậu ta thực tập ở công ty." Chu Hồng Hồng nhớ đến việc Trình Ý hiểu lầm cô vào được công ty là dựa vào đàn ông, cô nghĩ hắn chắc muốn thẩm vấn, phát tiết.
Nhưng ngoài dự đoán, Trình Ý chỉ cầm lấy tay cô hôn một cái, "Anh ở đây nhìn, cùng em."
Chu Hồng Hồng kinh ngạc thấy hắn không có thái độ đùa giỡn.
Hắn thấy biểu hiện hồ nghi của cô, lại rất vênh váo, "Anh ném hết rượu đi rồi. Chờ em tan việc, chúng ta phải đi mua đồ ăn. Được không? Sớm tan tầm một chút nhé."
Hoàng Dẫn đứng ở một bên, con mắt đảo liên tục. Lúc này hắn mới phát hiện, diện mạo Chu Hồng Hồng cũng coi như là không tồi.
Đến khi chụp hình sản phẩm tình thú, người mẫu yêu cầu dọn sân, Chu Hồng Hồng cũng không có mặt mũi đợi, lôi kéo Trình Ý đi ra ngoài.
Hoàng Dẫn đang muốn thừa dịp cơ hội này lấy số điện thoại của Trình Ý, lại bị một cuộc điện thoại khác làm cho kinh hỉ (*kinh ngạc +vui mừng). "Adonis? Rốt cuộc cậu cũng gọi cho tôi..."
Trình Ý đứng không xa lắm, nghe thấy câu nói này, đột nhiên quay đầu nhìn Hoàng Dẫn một cái, sau đó hỏi Chu Hồng Hồng, "Hắn vừa rồi nói cái gì mà chết chết đó?"
Chu Hồng Hồng đọc lại một lần cho hắn nghe.
Trình Ý ôm cô, cúi đầu xuống bên tai cô nói, "Nếu anh nhớ không lầm, ba của đứa bé trong bụng Thời Tiệp Nghệ cũng tên là chết chết gì gì đó ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.