Chương 14
Tiểu Kết Ngủ Ngày
07/08/2016
Lãnh Thế Thiên ghé
bên đường mua giỏ đầy trái cây ngon đem vào bệnh viện thăm bà Khuynh Đề. Cô bảo chỉ cần anh vào thăm là được, nhưng anh lại muốn lần đầu ra mắt
bà không được thất lễ. Cô cười nhẹ.
Anh và cô bước vào bệnh viện An Bình trước sự trầm trồ, ồn ào hai bên đường đi. Hai bóng dáng bước đến đâu, làm người ta phải ghen tị đến đó.
Khí thế Lãnh Thế Thiên anh thật bức người, bận áo sơ mi Armani xanh, quần tây đen, đôi giày bóng loáng cùng màu. Nếu như nói đàn ông đẹp trai nhất khi bận áo sơ mi và quần tây, thì anh chính là yêu nghiệt hơn cả vẻ đẹp trai đó.
Khuôn mặt anh không có góc chết, yêu mị làm người khác nhìn tim phải đập loạn, đôi chân dài thẳng tấp bước đi nhẹ nhàng. Phong thái luôn cao ngạo, lạnh nhạt với xung quanh càng tạo lên nét đẹp trời phú ban cho anh khó có ai sánh bằng.
Còn cô luôn xinh đẹp ngay cả lúc cố gắng nhịp bước cùng anh, nhỏ nhắn nhưng chưa từng lép vế trước anh. Khuôn mặt thanh tú ửng hồng thẹn thùng vì anh nắm tay cùng bước đi. Tạo nên cảnh tượng nam và nữ khập khiễn về chiều cao, nhưng đi chung lại đẹp đôi đến lạ kỳ.
Anh mở cửa phòng bà Khuynh Đề, đã thấy trong phòng bệnh chẳng có ai ngoài bên góc giường bệnh cuối cùng có một người bà khuôn mặt sáng phúc hậu đang đan len.
''Bà à, sao lại đan len vào giờ này? Không tốt cho mắt đâu a.'' Khuynh Đề nhăn mặt, chạy lại lấy cuộn len từ tay bà.
''Ai da, mắt bà đâu kém vậy đâu a. Với lại ngồi trong phòng hoài cũng chán, bà nhờ cháu bà Châu kế giường mua giúp len để đan cho Đề Nhi của bà bao tay, dù sao cũng sắp sang đông rồi.'' Bà cười, thấy sau lưng Khuynh Đề còn một người con trai ''Khuynh Đề, cháu không giới thiệu cho bà chàng trai sau lưng là ai sao?''
Lãnh Thế Thiên anh bước đến đặt giỏ trái cây lên bàn, cúi chào bà.
''Con là Lãnh Thế Thiên, là bạn trai của Khuynh Đề.''
''A, tốt quá. Lại đây ngồi kế bà.'' Bà mừng rỡ, không ngờ cháu gái bà có người yêu, lại còn là một chàng trai siêu cấp đẹp trai a.
''Bà…'' Khuynh Đề mắc cỡ nhìn bà.
Trời ạ, bà lúc nào cũng vậy. Đợt trước cô dẫn Đỗng Sơn vào thăm bà, bà đã kéo Đỗng Sơn ngồi gần mình, hỏi anh rất nhiều về cô vì bà cứ tưởng anh là bạn trai của cô. Làm cô khó xử nhìn anh, thật sự lúc đó cô muốn biến mất khỏi trái đất này luôn a.
''Ai da, đứa cháu ngốc này, có bạn trai đẹp trai vậy lại giấu bà a.'' Bà xua xua tay, cười rạng rỡ với Lãnh Thế Thiên.
Lúc anh bước vào bà đã để ý đến anh, chàng trai hơn cháu bà một cái đầu này rất có khí chất đàn ông phong lưu thành đạt, nhưng nhìn ánh mắt anh lại có chút chân thật không giống những chàng trai theo đuổi Khuynh Đề bà gặp. Đồ trên người anh bận tuy đơn giản, nhưng nhìn chất vải và đường may cũng đoán được anh là người của giới nhà giàu có thượng lưu.
Nhưng bà lo lắng, anh sẽ yêu thương Đề Nhi của bà bao lâu..
Bà muốn nói chuyện riêng với anh, nên giả vờ ho nhẹ, bảo Khuynh Đề đến bác sĩ Hoàng lấy thuốc cho bà và đi gọt trái cây mời Lãnh Thế Thiên.
Lãnh Thế Thiên lắc đầu bảo không cần, nhưng ánh mặt bà làm anh phải im lặng. Anh biết bà muốn nói chuyện riêng cùng anh.
Khuynh Đề gật đầu bước đi, hơi bất an vì để lại anh và bà trong phòng bệnh.
Bà hiền từ nhìn Lãnh Thế Thiên, bàn tay nhăn nheo theo năm tháng nắm lấy tay anh ''Con năm nay bao nhiêu tuổi?''
''Con năm nay 27 tuổi.'' Anh cảm giác được ấm áp từ bàn tay bà qua anh.
''Thế còn gia đình con thì sao?''
''Ngoài ba mẹ con còn một người chị.''
Bà nở nụ cười hiền hậu ''Con đừng lo, bà chỉ là muốn hỏi thăm về bạn trai cháu gái bà thôi.'' Bà mở lời tiếp: ''Con và Khuynh Đề quen nhau khi nào? Sao bà già này không biết..''
''Dạ.. con và cô ấy quen biết nhau gần hai tháng. Nhưng.. bà, chuyện này có lẽ sẽ hơi đường đột.. '' Anh khó khăn trả lời. Dù chỉ biết cô được hai tháng, nhưng anh lại nghĩ mình đã gặp cô từng rất lâu rồi.
Anh hít một hơi sâu ''Con muốn kết hôn cùng Khuynh Đề.''
Bà kinh ngạc nhìn anh. Một lúc sau tịnh tâm lại ''Còn con bé? Nó có đồng ý không?''
''Dạ, cô ấy đã đồng ý.''
''Mà con có chắc chắn không Thế Thiên? Dù sao chuyện kết hôn là chuyện trọng đại cả đời người, không phải chỉ nói ngày một ngày hai..''
''Con chắc chắn! Dù thật sự còn và Khuynh Đề quen nhau chưa bao lâu, nhưng con là thật sự yêu cô ấy.'' Anh rất kiên định.
''Thế còn ba mẹ con? Con đã nói chuyện này cho gia đình chưa?'' bà tò mò.
Anh gật đầu ''Trước khi đến thăm bà, con đã dẫn Khuynh Đề về ra mắt gia đình. Ba mẹ con rất yêu mến Khuynh Đề, bà hãy yên tâm.''
Hai người vào một mãnh trầm tư. Lý Lan bà mở lời, cắt ngang sự ngột ngạt trong phòng bệnh viện này.
''Ai da, mới đây con bé đã sắp lấy chồng rồi..'' bà mỉm cười, thở dài.
''Bà..'' Anh áy náy trong lòng.
Ánh mắt bà có chút tin tưởng nhìn anh ''Thế Thiên, bà tin con sẽ đem lại hạnh phúc cho Khuynh Đề, bà dù sao cũng chẳng sống được bao lâu nữa, không thể bên con bé cả đời. Giờ bà rất yên tâm khi gửi gắm Khuynh Đề lại cho con, con bé là đứa con gái tốt.''
''Con hứa với bà, sẽ yêu thương chăm lo cho cô ấy cả đời.'' Anh luôn tin tưởng mình sẽ đem lại hạnh phúc cho Khuynh Đề.
''Bà chỉ mong con đừng bao giờ phụ lòng con bé..'' Đứa cháu gái bà, thiếu tình yêu thương ba mẹ từ rất nhỏ, lớn lên lại kiên cường một mình. Nhưng bà rất rõ Khuynh Đề rất yếu lòng, dù sao thì con bé cũng là con gái, cần được yêu thương nuông chiều.
Anh gật đầu, trấn an bà.
Tiếng mở cửa vang lên, Khuynh Đề bước vào với dĩa trái cây đã gọt rất đẹp mắt, nhìn khá ngon.
Cô cảm thấy có gì đó rất lạ, nhìn bà rồi Lãnh Thế Thiên. Hai người từ lúc nào đã thân thiết gọi bà bà cháu cháu. Cô chu mỏ, hờn dỗi ngồi sà vào lòng bà.
''Bà a, bà chỉ có mỗi cháu là đứa cháu thôi nha.'' Cô liếc nhìn anh ''Thế Thiên anh đừng hòng cướp bà khỏi tay em.''
Anh và bà cô bỗng bật cười, cô cũng có mặt trẻ con vậy sao? thật đáng yêu nha.
Không khí trở nên ồn ào, ba người trong phòng bệnh trò chuyện vui vẻ giữ mùa thu sắp sang đông, càng ấm áp mùi gia đình.
***
Lúc sau vì mệt mỏi bà thiếp đi, Lãnh Thế Thiên và Khuynh Đề đắp chăn cho bà, bước ra về.
Trời hôm nay trăng thật đẹp, ánh lên bóng dáng hai người đang bước đôi trên hành lang bệnh viện.
Anh quyết định sẽ chuyển bà đến bệnh viện nổi tiếng nhất thành phố A và mời bác sĩ nước ngoài về phẫu thuật ung thư dạ dày cho bà.
Cô lắc đầu từ chối ''Anh giúp em quá nhiều rồi. Còn về bà, hãy để em tự lo được không?''
''Em bây giờ là vợ sắp cưới của anh, tại sao không để anh giúp? Bà của em, bây giờ cũng là bà của anh mà.'' Anh nhíu mày, sao cô ngốc này cứ tự gánh lấy tất cả, không chịu san sẻ cho chồng cô, là anh đây.
''Nhưng.. tiền viện phí rất nhiều a.'' cô không muốn lại đem thêm gánh nặng cho anh.
Anh bật cười, bỗng bế cô lên làm cô hốt hoảng la lên ''A.'' một tiếng.
Ngón tay anh chợt chạm vào đôi môi anh đào của cô ''Em nghĩ Lãnh Thế Thiên anh là ai hả? ''
Lãnh Thế Thiên anh hô mưa gọi gió trên thương trường bao năm nay, ai gặp anh cũng phải kính nể anh bội phần. Tiền đối với anh chưa bao giờ quan trọng, mà cô bây giờ người quan trọng nhất đời anh.
Anh ôn nhu nhìn cô, cô lúc nào cũng thuần khiết như nước làm anh yêu thương mãi không thôi. Đôi mắt long lanh vô hại mở to, càng làm anh muốn phạm tội a.
''Em..em..'' Cô bối rối, má ửng hồng.
''Khuynh Đề, hay em không muốn gả cho anh, nên không muốn anh giúp em?'' Anh giả vờ đau khổ.
Cô hốt hoảng, lắc đầu '' Không có, Thế Thiên em không có ý như vậy..''
''Vậy thì tốt! Khuynh Đề hãy nghe lời anh, được không..'' ánh mắt anh như van xin cô.
Lòng cô yếu ớt, nghe giọng nói ngọt ngào của anh làm cô muốn tan chảy, vội gật đầu.
''Thế Thiên.. thả em xuống.''
Môi anh hôn lên môi cô một cái, ngăn chặn cô nói tiếp. Anh không thả cô xuống cứ thế bước đi. Cô thật nhẹ a, tướng lại gầy ốm nữa, anh ôm cô nhẹ nhàng như bông gòn, không tốn tí sức lực nào. Anh phải nhờ mẹ tẩm bổ cho cô vài món ngon, như thế cô mới mập mạp lên, anh ôm mới thích chứ.
Bước đến cổng bệnh viện, mọi người ngang thấy cảnh tượng anh bế cô ngọt ngào vậy không khỏi trầm trồ ghen tị. Còn cô thì ngại đến mức khuôn mặt áp sát vào vai anh, giờ có lỗi chui xuống cô cũng muốn chui a, thật mắc cỡ quá a.
Anh càng thích thú, còn nói lớn ''Cô ấy là vợ sắp cưới của tôi, hôm nay là ngày tôi cầu hôn cô ấy thành công. Mọi người chúc phúc cho tôi và cô ấy được không?''
Xung quanh ồn ào náo nhiệt hẳn lên, nhiều tiếng nói vang lên chúc mừng anh và cô. Các cô gái thì than thở ganh tị với cô, nhưng lại không thấy mặt được hôn thê của chàng trai đẹp trai hơn cả nhiều minh tinh điện ảnh này.
Miệng anh cong lên đường cong đẹp chết người, gật đầu cám ơn mọi người rồi đi đến bãi đậu xe.
Anh và cô bước vào bệnh viện An Bình trước sự trầm trồ, ồn ào hai bên đường đi. Hai bóng dáng bước đến đâu, làm người ta phải ghen tị đến đó.
Khí thế Lãnh Thế Thiên anh thật bức người, bận áo sơ mi Armani xanh, quần tây đen, đôi giày bóng loáng cùng màu. Nếu như nói đàn ông đẹp trai nhất khi bận áo sơ mi và quần tây, thì anh chính là yêu nghiệt hơn cả vẻ đẹp trai đó.
Khuôn mặt anh không có góc chết, yêu mị làm người khác nhìn tim phải đập loạn, đôi chân dài thẳng tấp bước đi nhẹ nhàng. Phong thái luôn cao ngạo, lạnh nhạt với xung quanh càng tạo lên nét đẹp trời phú ban cho anh khó có ai sánh bằng.
Còn cô luôn xinh đẹp ngay cả lúc cố gắng nhịp bước cùng anh, nhỏ nhắn nhưng chưa từng lép vế trước anh. Khuôn mặt thanh tú ửng hồng thẹn thùng vì anh nắm tay cùng bước đi. Tạo nên cảnh tượng nam và nữ khập khiễn về chiều cao, nhưng đi chung lại đẹp đôi đến lạ kỳ.
Anh mở cửa phòng bà Khuynh Đề, đã thấy trong phòng bệnh chẳng có ai ngoài bên góc giường bệnh cuối cùng có một người bà khuôn mặt sáng phúc hậu đang đan len.
''Bà à, sao lại đan len vào giờ này? Không tốt cho mắt đâu a.'' Khuynh Đề nhăn mặt, chạy lại lấy cuộn len từ tay bà.
''Ai da, mắt bà đâu kém vậy đâu a. Với lại ngồi trong phòng hoài cũng chán, bà nhờ cháu bà Châu kế giường mua giúp len để đan cho Đề Nhi của bà bao tay, dù sao cũng sắp sang đông rồi.'' Bà cười, thấy sau lưng Khuynh Đề còn một người con trai ''Khuynh Đề, cháu không giới thiệu cho bà chàng trai sau lưng là ai sao?''
Lãnh Thế Thiên anh bước đến đặt giỏ trái cây lên bàn, cúi chào bà.
''Con là Lãnh Thế Thiên, là bạn trai của Khuynh Đề.''
''A, tốt quá. Lại đây ngồi kế bà.'' Bà mừng rỡ, không ngờ cháu gái bà có người yêu, lại còn là một chàng trai siêu cấp đẹp trai a.
''Bà…'' Khuynh Đề mắc cỡ nhìn bà.
Trời ạ, bà lúc nào cũng vậy. Đợt trước cô dẫn Đỗng Sơn vào thăm bà, bà đã kéo Đỗng Sơn ngồi gần mình, hỏi anh rất nhiều về cô vì bà cứ tưởng anh là bạn trai của cô. Làm cô khó xử nhìn anh, thật sự lúc đó cô muốn biến mất khỏi trái đất này luôn a.
''Ai da, đứa cháu ngốc này, có bạn trai đẹp trai vậy lại giấu bà a.'' Bà xua xua tay, cười rạng rỡ với Lãnh Thế Thiên.
Lúc anh bước vào bà đã để ý đến anh, chàng trai hơn cháu bà một cái đầu này rất có khí chất đàn ông phong lưu thành đạt, nhưng nhìn ánh mắt anh lại có chút chân thật không giống những chàng trai theo đuổi Khuynh Đề bà gặp. Đồ trên người anh bận tuy đơn giản, nhưng nhìn chất vải và đường may cũng đoán được anh là người của giới nhà giàu có thượng lưu.
Nhưng bà lo lắng, anh sẽ yêu thương Đề Nhi của bà bao lâu..
Bà muốn nói chuyện riêng với anh, nên giả vờ ho nhẹ, bảo Khuynh Đề đến bác sĩ Hoàng lấy thuốc cho bà và đi gọt trái cây mời Lãnh Thế Thiên.
Lãnh Thế Thiên lắc đầu bảo không cần, nhưng ánh mặt bà làm anh phải im lặng. Anh biết bà muốn nói chuyện riêng cùng anh.
Khuynh Đề gật đầu bước đi, hơi bất an vì để lại anh và bà trong phòng bệnh.
Bà hiền từ nhìn Lãnh Thế Thiên, bàn tay nhăn nheo theo năm tháng nắm lấy tay anh ''Con năm nay bao nhiêu tuổi?''
''Con năm nay 27 tuổi.'' Anh cảm giác được ấm áp từ bàn tay bà qua anh.
''Thế còn gia đình con thì sao?''
''Ngoài ba mẹ con còn một người chị.''
Bà nở nụ cười hiền hậu ''Con đừng lo, bà chỉ là muốn hỏi thăm về bạn trai cháu gái bà thôi.'' Bà mở lời tiếp: ''Con và Khuynh Đề quen nhau khi nào? Sao bà già này không biết..''
''Dạ.. con và cô ấy quen biết nhau gần hai tháng. Nhưng.. bà, chuyện này có lẽ sẽ hơi đường đột.. '' Anh khó khăn trả lời. Dù chỉ biết cô được hai tháng, nhưng anh lại nghĩ mình đã gặp cô từng rất lâu rồi.
Anh hít một hơi sâu ''Con muốn kết hôn cùng Khuynh Đề.''
Bà kinh ngạc nhìn anh. Một lúc sau tịnh tâm lại ''Còn con bé? Nó có đồng ý không?''
''Dạ, cô ấy đã đồng ý.''
''Mà con có chắc chắn không Thế Thiên? Dù sao chuyện kết hôn là chuyện trọng đại cả đời người, không phải chỉ nói ngày một ngày hai..''
''Con chắc chắn! Dù thật sự còn và Khuynh Đề quen nhau chưa bao lâu, nhưng con là thật sự yêu cô ấy.'' Anh rất kiên định.
''Thế còn ba mẹ con? Con đã nói chuyện này cho gia đình chưa?'' bà tò mò.
Anh gật đầu ''Trước khi đến thăm bà, con đã dẫn Khuynh Đề về ra mắt gia đình. Ba mẹ con rất yêu mến Khuynh Đề, bà hãy yên tâm.''
Hai người vào một mãnh trầm tư. Lý Lan bà mở lời, cắt ngang sự ngột ngạt trong phòng bệnh viện này.
''Ai da, mới đây con bé đã sắp lấy chồng rồi..'' bà mỉm cười, thở dài.
''Bà..'' Anh áy náy trong lòng.
Ánh mắt bà có chút tin tưởng nhìn anh ''Thế Thiên, bà tin con sẽ đem lại hạnh phúc cho Khuynh Đề, bà dù sao cũng chẳng sống được bao lâu nữa, không thể bên con bé cả đời. Giờ bà rất yên tâm khi gửi gắm Khuynh Đề lại cho con, con bé là đứa con gái tốt.''
''Con hứa với bà, sẽ yêu thương chăm lo cho cô ấy cả đời.'' Anh luôn tin tưởng mình sẽ đem lại hạnh phúc cho Khuynh Đề.
''Bà chỉ mong con đừng bao giờ phụ lòng con bé..'' Đứa cháu gái bà, thiếu tình yêu thương ba mẹ từ rất nhỏ, lớn lên lại kiên cường một mình. Nhưng bà rất rõ Khuynh Đề rất yếu lòng, dù sao thì con bé cũng là con gái, cần được yêu thương nuông chiều.
Anh gật đầu, trấn an bà.
Tiếng mở cửa vang lên, Khuynh Đề bước vào với dĩa trái cây đã gọt rất đẹp mắt, nhìn khá ngon.
Cô cảm thấy có gì đó rất lạ, nhìn bà rồi Lãnh Thế Thiên. Hai người từ lúc nào đã thân thiết gọi bà bà cháu cháu. Cô chu mỏ, hờn dỗi ngồi sà vào lòng bà.
''Bà a, bà chỉ có mỗi cháu là đứa cháu thôi nha.'' Cô liếc nhìn anh ''Thế Thiên anh đừng hòng cướp bà khỏi tay em.''
Anh và bà cô bỗng bật cười, cô cũng có mặt trẻ con vậy sao? thật đáng yêu nha.
Không khí trở nên ồn ào, ba người trong phòng bệnh trò chuyện vui vẻ giữ mùa thu sắp sang đông, càng ấm áp mùi gia đình.
***
Lúc sau vì mệt mỏi bà thiếp đi, Lãnh Thế Thiên và Khuynh Đề đắp chăn cho bà, bước ra về.
Trời hôm nay trăng thật đẹp, ánh lên bóng dáng hai người đang bước đôi trên hành lang bệnh viện.
Anh quyết định sẽ chuyển bà đến bệnh viện nổi tiếng nhất thành phố A và mời bác sĩ nước ngoài về phẫu thuật ung thư dạ dày cho bà.
Cô lắc đầu từ chối ''Anh giúp em quá nhiều rồi. Còn về bà, hãy để em tự lo được không?''
''Em bây giờ là vợ sắp cưới của anh, tại sao không để anh giúp? Bà của em, bây giờ cũng là bà của anh mà.'' Anh nhíu mày, sao cô ngốc này cứ tự gánh lấy tất cả, không chịu san sẻ cho chồng cô, là anh đây.
''Nhưng.. tiền viện phí rất nhiều a.'' cô không muốn lại đem thêm gánh nặng cho anh.
Anh bật cười, bỗng bế cô lên làm cô hốt hoảng la lên ''A.'' một tiếng.
Ngón tay anh chợt chạm vào đôi môi anh đào của cô ''Em nghĩ Lãnh Thế Thiên anh là ai hả? ''
Lãnh Thế Thiên anh hô mưa gọi gió trên thương trường bao năm nay, ai gặp anh cũng phải kính nể anh bội phần. Tiền đối với anh chưa bao giờ quan trọng, mà cô bây giờ người quan trọng nhất đời anh.
Anh ôn nhu nhìn cô, cô lúc nào cũng thuần khiết như nước làm anh yêu thương mãi không thôi. Đôi mắt long lanh vô hại mở to, càng làm anh muốn phạm tội a.
''Em..em..'' Cô bối rối, má ửng hồng.
''Khuynh Đề, hay em không muốn gả cho anh, nên không muốn anh giúp em?'' Anh giả vờ đau khổ.
Cô hốt hoảng, lắc đầu '' Không có, Thế Thiên em không có ý như vậy..''
''Vậy thì tốt! Khuynh Đề hãy nghe lời anh, được không..'' ánh mắt anh như van xin cô.
Lòng cô yếu ớt, nghe giọng nói ngọt ngào của anh làm cô muốn tan chảy, vội gật đầu.
''Thế Thiên.. thả em xuống.''
Môi anh hôn lên môi cô một cái, ngăn chặn cô nói tiếp. Anh không thả cô xuống cứ thế bước đi. Cô thật nhẹ a, tướng lại gầy ốm nữa, anh ôm cô nhẹ nhàng như bông gòn, không tốn tí sức lực nào. Anh phải nhờ mẹ tẩm bổ cho cô vài món ngon, như thế cô mới mập mạp lên, anh ôm mới thích chứ.
Bước đến cổng bệnh viện, mọi người ngang thấy cảnh tượng anh bế cô ngọt ngào vậy không khỏi trầm trồ ghen tị. Còn cô thì ngại đến mức khuôn mặt áp sát vào vai anh, giờ có lỗi chui xuống cô cũng muốn chui a, thật mắc cỡ quá a.
Anh càng thích thú, còn nói lớn ''Cô ấy là vợ sắp cưới của tôi, hôm nay là ngày tôi cầu hôn cô ấy thành công. Mọi người chúc phúc cho tôi và cô ấy được không?''
Xung quanh ồn ào náo nhiệt hẳn lên, nhiều tiếng nói vang lên chúc mừng anh và cô. Các cô gái thì than thở ganh tị với cô, nhưng lại không thấy mặt được hôn thê của chàng trai đẹp trai hơn cả nhiều minh tinh điện ảnh này.
Miệng anh cong lên đường cong đẹp chết người, gật đầu cám ơn mọi người rồi đi đến bãi đậu xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.