Chương 1
Tiểu Kết Ngủ Ngày
04/07/2016
“Pằng”
Cô cảm giác ngực mình thật đau, tay chân cô cử động không nổi nữa, cô mất dần ý thức, đôi mắt mờ đi.
Thật lâu lúc sau cảm giác đau đớn ấy qua đi, cô mở mắt nhìn xung quanh, trước mắt cô là màng mờ trắng ảo, có bóng dáng nhỏ nhắn từ từ bước gần lại cô.
“Khuynh Đề, đi thôi.” giọng nói thật trong trẻo vang lên.
“Đi... đi đâu? Cô là ai?” Khuynh Đề sợ hãi, đây là đâu sao chỉ thấy một màu trắng toát, lạnh lẽo thế này...
“Đi thôi, nơi thuộc về cô, nơi không có đau thương, nơi không có chết chóc. Nơi cô không cần mỗi ngày phải nghe lời sai khiến, không phải sống như một con rối chém giết. Và là nơi không có Lãnh Thế Thiên, đi thôi.” bóng dáng nhỏ đó chạy lại nắm tay cô cười vang.
Bóng mờ trắng dần hiện ra, là một cô bé tầm 13-14 tuổi, cặp mắt tinh anh, đôi môi mọng cười lên thật đẹp, đôi má ửng hồng, mái tóc bầu ngang vai, cô bé mặc bộ váy trắng dài đến chân, thật trong như thiên sứ.
Cô thẩn thờ ba giây, khi nhớ lại cô bé nhắc đến ba từ “Lãnh Thế Thiên” tim cô nhói lên “Không được, cậu chủ cần tôi bảo vệ, tôi không thể bỏ đi được. Buông tôi ra!” cô hét lên, kéo tay cô bé khỏi tay cô.
“Tại sao? Nếu không có cô bảo vệ cho anh ta, thì cũng sẽ có người khác bảo vệ, anh ta thiếu gì ảnh vệ. Cô có yêu anh ta quá hóa ngốc không hả? Theo anh ta lâu thế, hắn có bao giờ để ý cô một lần chưa, có quan tâm cô dù chỉ một lần chưa? Tại sao cô vẫn một mực muốn theo anh ta, hừ.” cô bé tức giận nhìn cô, đúng là con người, yêu quá hóa ngốc nghếch a.
“Tô.. i.. tôi không có yêu anh ta.” Cô chết trói cũng không muốn cho người khác biết mình yêu anh, đó là tình cảm cô giấu tận sâu trong trái tim cô, cô không muốn ai biết cả.
Cô bé nhìn cô khuôn mặt đã ửng đỏ như quả cà chua “Ây da, cô đúng là ngốc, ai nhìn cô thì cũng biết cô yêu anh ta. Cả anh ta cũng biết, nhưng chỉ là không nói thôi...” hừ, nhìn cô khi nhắc đến anh ta đôi mắt tràn ngập tình yêu nồng đậm, lừa người à.
Cô bé bỗng đâm chiêu, tay chống cằm. Khuynh Đề chột dạ nhìn cô bé, nuốt nước bọt lãng tránh qua chuyện khác “Nè, mà cô bé là ai? Đây là đâu, sao chỉ có một màu trắng vậy?”.
“Nè... nè...” Một hồi lâu cô bé không trả lời, Khuynh Đề sốt ruột.
Mắt cô bé lóe sáng, ngẩn đầu lên nhìn Khuynh Đế không trả lời câu hỏi, cười cười “Cô muốn sống lại một lần nữa không?”.
Khuynh Đề kinh sợ “Sốn.. g.. cô bé nói tôi sống một lần nữa là sao? Tôi chết rồi sao?”
“Ừm, cô chết cách đây mười phút rồi, cô quên cô đỡ đạn cho anh ta (Lãnh Thế Thiên) mà chết sao?”
“A...” cô gần như nhớ lại. Buổi sáng cô và Lãnh Thế Thiên cùng thêm hai ảnh vệ đó là Ẩn Long và Ẩn Diệc, từ văn phòng tổng giám đốc bước vào thang máy chuyên dụng tổng giám đốc để xuống tầng hầm giữ xe. Vừa bước xuống tầng hầm liền bị một đám người bịt mặt bao vây xung quanh, cô nhớ không lầm thì gần những hai mươi tên, tên cầm dao, tên cầm gậy, có tên cầm cả thanh sắt dài, mà chỉ có cô và thêm hai ảnh vệ nữa bảo vệ Lãnh Thế Thiên. Cho dù cô có gần năm năm học võ, tay không đánh trả thì cũng không chống lại nổi quá nhiều người bịt mặt này, cô kiệt sức. Lúc cô gần như ngã khuya, Lãnh Thế Thiên bước tới giải vây cho cô, anh đánh trả thì trong góc xe một người bịt mặt bước ra, trên tay cầm súng hét lên “Lãnh Thế Thiên, mày chết đi!”, cô không để ý thân thể mình đang đau đớn, chạy đến ôm anh.
“Pằng” một tiếng, cô cảm giác ngực mình thật đau thật khó thở, cô cố mở mắt ra nhìn anh, chỉ thấy anh hốt hoảng kêu tên cô, anh ôm cô vào lòng. Vừa lúc đó thang máy mở ra, cô chỉ nghe thấy nhiều tiếng súng nổ rồi đôi tai ù đi, mắt nhắm lại. Lúc cô mở mắt là ở đây, à thì ra cô chết thật rồi.
“À, chết thật rồi.” cô cười, có gì đó thật mất mát.
“Nè cô, muốn sống lại không?” cô bé bị Khuynh Đề không để ý, bực bội ra mặt.
Cô không nghĩ ngợi trả lời “ Không!”.
“Tại sao? Không phải ai cũng tham sống sợ chết sao, cô thật kỳ lạ.”
“Sống mà không có tương lai, không mục đích sống. Sống không có gia đình cạnh bên, sống như một cô nhi, sống thật cô đơn tôi sống làm gì?” Cô cười chua chát, nghĩ đến những năm tháng đã qua cô thà không sống nữa, làm một oan hồn lẩn quẩn có khi vui vẻ hơn.
Cô bé bực mình, lấy trong túi ra một tờ giấy lẩm bẩm một hồi mới thốt lên “Tôi cho cô một cơ hội nữa, lần này hãy sống vì cô, sống sao cho đáng tôi đã giúp cô. Kiếp này không như kiếp trước của cô hay không là do cô định đoạt, tôi chỉ mong cô đừng làm tôi thất vọng.” Bỗng sau lưng cô bé tỏa hào quang thật chói mắt, từ từ biến mất và cô bé cũng không còn thấy đâu nữa.
“Nè.. nè.. cô bé, vậy là sao... ch...” chưa nói hết câu Khuynh Đề bị một màng đen cuốn lấy, bất tỉnh...
Cô cảm giác ngực mình thật đau, tay chân cô cử động không nổi nữa, cô mất dần ý thức, đôi mắt mờ đi.
Thật lâu lúc sau cảm giác đau đớn ấy qua đi, cô mở mắt nhìn xung quanh, trước mắt cô là màng mờ trắng ảo, có bóng dáng nhỏ nhắn từ từ bước gần lại cô.
“Khuynh Đề, đi thôi.” giọng nói thật trong trẻo vang lên.
“Đi... đi đâu? Cô là ai?” Khuynh Đề sợ hãi, đây là đâu sao chỉ thấy một màu trắng toát, lạnh lẽo thế này...
“Đi thôi, nơi thuộc về cô, nơi không có đau thương, nơi không có chết chóc. Nơi cô không cần mỗi ngày phải nghe lời sai khiến, không phải sống như một con rối chém giết. Và là nơi không có Lãnh Thế Thiên, đi thôi.” bóng dáng nhỏ đó chạy lại nắm tay cô cười vang.
Bóng mờ trắng dần hiện ra, là một cô bé tầm 13-14 tuổi, cặp mắt tinh anh, đôi môi mọng cười lên thật đẹp, đôi má ửng hồng, mái tóc bầu ngang vai, cô bé mặc bộ váy trắng dài đến chân, thật trong như thiên sứ.
Cô thẩn thờ ba giây, khi nhớ lại cô bé nhắc đến ba từ “Lãnh Thế Thiên” tim cô nhói lên “Không được, cậu chủ cần tôi bảo vệ, tôi không thể bỏ đi được. Buông tôi ra!” cô hét lên, kéo tay cô bé khỏi tay cô.
“Tại sao? Nếu không có cô bảo vệ cho anh ta, thì cũng sẽ có người khác bảo vệ, anh ta thiếu gì ảnh vệ. Cô có yêu anh ta quá hóa ngốc không hả? Theo anh ta lâu thế, hắn có bao giờ để ý cô một lần chưa, có quan tâm cô dù chỉ một lần chưa? Tại sao cô vẫn một mực muốn theo anh ta, hừ.” cô bé tức giận nhìn cô, đúng là con người, yêu quá hóa ngốc nghếch a.
“Tô.. i.. tôi không có yêu anh ta.” Cô chết trói cũng không muốn cho người khác biết mình yêu anh, đó là tình cảm cô giấu tận sâu trong trái tim cô, cô không muốn ai biết cả.
Cô bé nhìn cô khuôn mặt đã ửng đỏ như quả cà chua “Ây da, cô đúng là ngốc, ai nhìn cô thì cũng biết cô yêu anh ta. Cả anh ta cũng biết, nhưng chỉ là không nói thôi...” hừ, nhìn cô khi nhắc đến anh ta đôi mắt tràn ngập tình yêu nồng đậm, lừa người à.
Cô bé bỗng đâm chiêu, tay chống cằm. Khuynh Đề chột dạ nhìn cô bé, nuốt nước bọt lãng tránh qua chuyện khác “Nè, mà cô bé là ai? Đây là đâu, sao chỉ có một màu trắng vậy?”.
“Nè... nè...” Một hồi lâu cô bé không trả lời, Khuynh Đề sốt ruột.
Mắt cô bé lóe sáng, ngẩn đầu lên nhìn Khuynh Đế không trả lời câu hỏi, cười cười “Cô muốn sống lại một lần nữa không?”.
Khuynh Đề kinh sợ “Sốn.. g.. cô bé nói tôi sống một lần nữa là sao? Tôi chết rồi sao?”
“Ừm, cô chết cách đây mười phút rồi, cô quên cô đỡ đạn cho anh ta (Lãnh Thế Thiên) mà chết sao?”
“A...” cô gần như nhớ lại. Buổi sáng cô và Lãnh Thế Thiên cùng thêm hai ảnh vệ đó là Ẩn Long và Ẩn Diệc, từ văn phòng tổng giám đốc bước vào thang máy chuyên dụng tổng giám đốc để xuống tầng hầm giữ xe. Vừa bước xuống tầng hầm liền bị một đám người bịt mặt bao vây xung quanh, cô nhớ không lầm thì gần những hai mươi tên, tên cầm dao, tên cầm gậy, có tên cầm cả thanh sắt dài, mà chỉ có cô và thêm hai ảnh vệ nữa bảo vệ Lãnh Thế Thiên. Cho dù cô có gần năm năm học võ, tay không đánh trả thì cũng không chống lại nổi quá nhiều người bịt mặt này, cô kiệt sức. Lúc cô gần như ngã khuya, Lãnh Thế Thiên bước tới giải vây cho cô, anh đánh trả thì trong góc xe một người bịt mặt bước ra, trên tay cầm súng hét lên “Lãnh Thế Thiên, mày chết đi!”, cô không để ý thân thể mình đang đau đớn, chạy đến ôm anh.
“Pằng” một tiếng, cô cảm giác ngực mình thật đau thật khó thở, cô cố mở mắt ra nhìn anh, chỉ thấy anh hốt hoảng kêu tên cô, anh ôm cô vào lòng. Vừa lúc đó thang máy mở ra, cô chỉ nghe thấy nhiều tiếng súng nổ rồi đôi tai ù đi, mắt nhắm lại. Lúc cô mở mắt là ở đây, à thì ra cô chết thật rồi.
“À, chết thật rồi.” cô cười, có gì đó thật mất mát.
“Nè cô, muốn sống lại không?” cô bé bị Khuynh Đề không để ý, bực bội ra mặt.
Cô không nghĩ ngợi trả lời “ Không!”.
“Tại sao? Không phải ai cũng tham sống sợ chết sao, cô thật kỳ lạ.”
“Sống mà không có tương lai, không mục đích sống. Sống không có gia đình cạnh bên, sống như một cô nhi, sống thật cô đơn tôi sống làm gì?” Cô cười chua chát, nghĩ đến những năm tháng đã qua cô thà không sống nữa, làm một oan hồn lẩn quẩn có khi vui vẻ hơn.
Cô bé bực mình, lấy trong túi ra một tờ giấy lẩm bẩm một hồi mới thốt lên “Tôi cho cô một cơ hội nữa, lần này hãy sống vì cô, sống sao cho đáng tôi đã giúp cô. Kiếp này không như kiếp trước của cô hay không là do cô định đoạt, tôi chỉ mong cô đừng làm tôi thất vọng.” Bỗng sau lưng cô bé tỏa hào quang thật chói mắt, từ từ biến mất và cô bé cũng không còn thấy đâu nữa.
“Nè.. nè.. cô bé, vậy là sao... ch...” chưa nói hết câu Khuynh Đề bị một màng đen cuốn lấy, bất tỉnh...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.