Chương 23
Tiểu Kết Ngủ Ngày
09/08/2016
''Chúng ta còn gì xa lạ, em lại chào kiểu cách xa như thế?'' Lãnh Thế Thiên
muốn chấm dứt sự im lặng sau khi trợ lý Vinh bước ra ngoài, ước chừng đã 5 phút đồng hồ.
Crystina cười nữa miệng, đôi mắt có chút đau khổ xẹt ngang rồi biếng mất ''Không xa lạ, nhưng chắc có lẽ sẽ sắp.''
Lãnh Thế Thiên ngước nhìn Crystina, khó hiểu ''Anh không hiểu?''
''Anh tức nhiên là không hiểu? À, đúng rồi. Một kẻ ngốc như anh đúng là nên không hiểu.'' Crystina với lấy cuốn tạp chí trên bàn, lại là tạp chí kinh doanh.
Crystina cô nhớ lần đầu tiên gặp Lãnh Thế Thiên, lúc đó anh đang ngồi một mình trong căn-tin của trường, một tay cầm chiếc hamburger, một tay lật cuốn tạp chí kinh doanh People, mắt chăm chú nhìn nhưng chưa từng ngẩn đầu nhìn xung quanh, anh như cách biệt với xung quanh, lạnh nhạt thờ ơ, nhưng lại đem đến sức hút mãnh liệt.
Lúc đó anh là chàng trai 18 tuổi du học, ở quê người nhưng chưa từng sợ hãi, anh lạnh lùng với mọi thứ quanh mình, chỉ biết học và học.
Crystina nhớ lại rất nhiều quãng thời gian cực khổ để tiếp cận anh, mất đến một tuần liền dài anh mới mở miệng nói chuyện cùng cô, dù chỉ là một từ ''Ừ'' đơn giản không có ý nghĩa gì, nhưng đối với cô, đó coi như là một thành tích đáng nể để cô tiếp tục có ý chí để theo đuổi anh. Lãnh Thế Thiên đã bất đầu nói chuyện cùng cô.
''Crystina, có gì cứ nói rõ, anh không thích vòng vo. Anh không có thời gian để chơi đoán mò với em. Nếu em cần người chơi đoán suy nghĩ thì nên tìm người khác đi.'' Lãnh Thế Thiên khó chịu, tầm mắt trên người cô chưa đầy ba giây đã rời đi.
''Đúng! Anh không có thời gian cho em, mà anh chỉ có thời gian dành cho cô vợ mới cưới của anh đúng không?'' Crystina cô chưa từng thấy anh nói như vậy với mình, vì tính tự ái trỗi dậy không cho phép cô thất thế.
''Em … Hai chuyện này hoàn toàn khác nhau.'' Lãnh Thế Thiên anh đau đầu nhìn Crystina.
Crystina giặm gót giày, đứng dậy bước xuyên qua bàn làm việc của Lãnh Thế Thiên, bước ba bước dừng lại đứng kế bên anh.
Lãnh Thế Thiên bất ngờ, xoay ghế đối diện nhìn Crystina, nghi hoặc nhưng vẫn không nói lời nào, chỉ là ánh mắt anh có tia lạnh lùng xuyên thấu làm lòng cô đau đớn.
Vẫn là đôi mắt đó, đôi mắt sắt bén âm trầm đó đã cuống hút lấy cô, là đôi mắt cô hằng đêm mơ thấy, cũng vì đôi mắt này cô đau đớn biết bao nhiêu lần. Lãnh Thế Thiên anh chưa từng dùng đôi mắt ôn nhu nhìn cô, cô tận cùng vì điều gì mà cứ mãi mê mong chờ nơi đáy mắt đấy?
Xa lạ, lạnh lẽo đó là những gì cô luôn nhận được khi nhìn thẳng vào đôi mắt anh.
Crystina nở nụ cười bỡn cợt, đôi mắt nhìn Lãnh Thế Thiên có tia yêu thương nồng đậm, cũng có tia hận anh vô tình như gió, thổi qua cuộc đời cô rồi lại như chưa bao giờ tồn tại.
Bàn tay Crystina nhẹ nhàng đặt đầu đối mình lên chiếc ghế, thân thể chỉ cách 6cm đã gần đến Lãnh Thế Thiên. Ngón tay cô chạm đến đôi môi anh, kịp ngăn chặn anh mở lời.
Lãnh Thế Thiên thấy vậy cũng im lặng, mặc cho cô để những ngón tay lên môi anh, chà xát.
''Thế Thiên, anh có biết anh vô tình lắm không?'' Crystina dùng ngón cái nhẹ nhàng lướt qua đôi môi anh. Đôi môi cô thèm khát suốt 9 năm trời muốn chạm vào.
Lãnh Thế Thiên đôi mắt vẫn lạnh lùng, im lặng không muốn trả lời.
''Anh hiểu rõ, em vẫn yêu anh 9 năm, tại sao anh phá nát cái tia hy vọng yếu ớt của em?'' Crystina nâng mắt nhìn Lãnh Thế Thiên, thật sự nghiêm túc hỏi.
''……'' Lãnh Thế Thiên vẫn dùng cách im lặng, như biểu đạt sự thờ ơ giữa tình cảm Crystina dành cho anh. Anh biết rất rõ ràng tình cảm của Crystina, nhưng lại chẳng có cảm xúc tình yêu nào khi bên cạnh cô.
Suốt 9 năm trời anh không phải bù nhìn mà không nhận ra, chỉ là anh nghĩ sẽ dùng thời gian để nói cho cô hiểu, anh chỉ xem cô là bạn, xem cô như một đối tác trên thương trường cũng như trong công việc.
Cái ngày anh dẫn cô theo đến nước Pháp công tác, đã xảy ra rất nhiều chuyện. Lần đầu anh bị chuốt rượu, nhưng vẫn còn tỉnh táo để khống chế được Crystina say xỉn đang muốn ngã nhào vào ôm lấy anh. Lần thứ hai, là khi anh đang ngồi bàn bạc chuyện làm ăn với khách hàng là nữ ở nhà hàng Buffer, cô bước đến không nói một lời đuổi khách hàng nữ của anh đi. Lần thứ ba càng nghiêm trọng, không biết tại sao cô lại có được chìa khóa dự phòng của anh, mở cửa và cởi đồ trước mặt anh, làm anh kinh hãi không thôi, cuống cuồng lấy khăn che thân thể cô rồi bước khỏi phòng, đêm đó anh thuê phòng ở khách sạn khác để ngủ.
Ngày hôm sau anh đặt vé trở về thành phố A nhưng không đi cùng Crystina, anh có nghe loáng thoáng cô trong ngày hôm đó cũng bay về thành phố A nhưng chỉ sau vài ngày đã về New York gấp, đến nay mất liền liên lạc.
Lãnh Thế Thiên anh muốn dùng cách im lặng nhưng lại càng Crystina như càng điên tiết lên thêm. Cô như tức nước tràn bờ, đôi tay trắng nõn xinh đẹp, không đợi cùng nhau đánh gấp gáp vào lồng ngực anh, bật khóc.
''Tại sao lại yêu cô ta? Tại sao anh lại muốn cưới cô ta? Cô ta có gì tốt hơn em? Em đã yêu anh ròng rã 9 năm trời, cái kết này em không chấp nhận.Em chưa từng chấp nhận…''
''Cô ta chỉ vừa cùng anh được hai tháng thôi, cô ta đâu hiểu rõ anh bằng em? Anh thích ăn gì, làm việc gì em điều biết rất rõ, cô ta không sánh được bằng em đâu…''
''Thế Thiên trở về bên em đi, em chấp nhận cả việc anh từng yêu cô gái khác. Chỉ cần anh nói cần em, em liền chấp nhận tất cả.''
''Cô ta không xứng đáng với người hoàn hảo như anh, chỉ có em thôi, Thế Thiên. Cô gái xấu xí đó, em không cho phép có được anh.''
''Thôi đủ rồi!'' Lãnh Thế Thiên tức giận khi Crystina so sánh giữa cô với Khuynh Đề vợ anh, đôi tay giữa không trung đã nắm lấy hai cổ tay Crystina dừng lại.
''Anh không cho phép em dám nói Khuynh Đề như thế, cô ấy là vợ anh, anh không cho phép em có thể nói xấu cô ấy.'' Anh nghiến răng, lời nói như có răng đe cũng có hù dọa.
Crystina bỗng run rẩy, đây là lần đầu tiên Lãnh Thế Thiên lớn tiếng với cô, chỉ vì cô ả Khuynh Đề đó. Lòng cô càng ghen ghét đang xen, càng hận thù một nhiều.
Lãnh Thế Thiên đụng vào tay Crystina, cảm giác lúc này không biết tại sao người trước mặt anh lại xấu xí vô cùng, anh hất tay cô sang một bên đứng dậy, bước đi cách xa cô.
Crystina vì cú hất tay của anh khá mạnh, nên ngã sang một bên. Lúc bình tĩnh lại thấy Lãnh Thế Thiên anh đang mở cửa muốn bước ra khỏi phòng, vừa nghe tiếng cửa mở cô hốt hoảng như sợ mất đi anh, chạy đến ôm lấy anh không buông.
''Đừng… Thế Thiên, đừng rời xa em.''
Lãnh Thế Thiên khó chịu rất muốn lấy tay Crystina khỏi người mình, nhưng cuối cùng lại thôi, đôi tay thả lỏng xuống mặc cho Crystina ôm chầm lấy anh khóc lóc.
Anh thật sự không thể tin được Crystina – cô gái anh quen biết cao ngạo ngất trời, chưa từng muốn thua kém một ai, bây giờ đang ôm lấy anh van nài mà nức nở.
Nếu nói Lãnh Thế Thiên anh lạnh lùng, vô tình cũng không đúng, dù sao đi chăng nữa, Crystina và anh cũng quen biết 9 năm trời, xem như cũng có một chút gì đó gọi là tình cảm bạn bè.
Đợi được một lúc lâu, Lãnh Thế Thiên bèn xoay người, kéo tay Crystina khỏi eo anh. Mệt mỏi, vừa muốn lên tiếng nói với Crystina vài câu, thì nghe tiếng loạt xoạt ngoài cửa, vừa lúc anh quay đầu nhìn, đã thấy Khuynh Đề cũng nghiêng đầu vào ngó nhìn xung quanh.
Bốn mắt chạm nhau, Lãnh Thế Thiên anh như giựt điện, cuống cuồng đẩy Crystina ra khỏi xa người mình.
''Thế Thiên…'' Crystina vì hành động của anh một lần nữa, xen lẫn bực tức là quyết tâm, càng chạy lại ôm lấy anh.
Những hành động nãy giờ của Lãnh Thế Thiên và Crystina đã vào hết tầm mắt của Khuynh Đề cô.
Khuynh Đề kinh sợ đứng tại chổ run rẩy, đôi mắt mở to, cả chiếc camen cầm trong tay càng siết chặt. Và sau lưng là tiếng trợ lý Vinh hốt hoảng.
''Phu nhân đừng mở cửa!.''
Trợ lý Vinh thở gấp chạy đến, thì đã thấy cánh cửa phòng tổng giám đốc đã được mở. Vừa cùng lúc nhìn thấy Crystina cô ta đang ôm chặt Lãnh Thế Thiên, còn Lãnh Thế Thiên và Khuynh Đề thì bất động nhìn nhau.
Trợ lý Vinh bèn than thở trong lòng : ''Chuyến này chết chắc rồi!''
Crystina cười nữa miệng, đôi mắt có chút đau khổ xẹt ngang rồi biếng mất ''Không xa lạ, nhưng chắc có lẽ sẽ sắp.''
Lãnh Thế Thiên ngước nhìn Crystina, khó hiểu ''Anh không hiểu?''
''Anh tức nhiên là không hiểu? À, đúng rồi. Một kẻ ngốc như anh đúng là nên không hiểu.'' Crystina với lấy cuốn tạp chí trên bàn, lại là tạp chí kinh doanh.
Crystina cô nhớ lần đầu tiên gặp Lãnh Thế Thiên, lúc đó anh đang ngồi một mình trong căn-tin của trường, một tay cầm chiếc hamburger, một tay lật cuốn tạp chí kinh doanh People, mắt chăm chú nhìn nhưng chưa từng ngẩn đầu nhìn xung quanh, anh như cách biệt với xung quanh, lạnh nhạt thờ ơ, nhưng lại đem đến sức hút mãnh liệt.
Lúc đó anh là chàng trai 18 tuổi du học, ở quê người nhưng chưa từng sợ hãi, anh lạnh lùng với mọi thứ quanh mình, chỉ biết học và học.
Crystina nhớ lại rất nhiều quãng thời gian cực khổ để tiếp cận anh, mất đến một tuần liền dài anh mới mở miệng nói chuyện cùng cô, dù chỉ là một từ ''Ừ'' đơn giản không có ý nghĩa gì, nhưng đối với cô, đó coi như là một thành tích đáng nể để cô tiếp tục có ý chí để theo đuổi anh. Lãnh Thế Thiên đã bất đầu nói chuyện cùng cô.
''Crystina, có gì cứ nói rõ, anh không thích vòng vo. Anh không có thời gian để chơi đoán mò với em. Nếu em cần người chơi đoán suy nghĩ thì nên tìm người khác đi.'' Lãnh Thế Thiên khó chịu, tầm mắt trên người cô chưa đầy ba giây đã rời đi.
''Đúng! Anh không có thời gian cho em, mà anh chỉ có thời gian dành cho cô vợ mới cưới của anh đúng không?'' Crystina cô chưa từng thấy anh nói như vậy với mình, vì tính tự ái trỗi dậy không cho phép cô thất thế.
''Em … Hai chuyện này hoàn toàn khác nhau.'' Lãnh Thế Thiên anh đau đầu nhìn Crystina.
Crystina giặm gót giày, đứng dậy bước xuyên qua bàn làm việc của Lãnh Thế Thiên, bước ba bước dừng lại đứng kế bên anh.
Lãnh Thế Thiên bất ngờ, xoay ghế đối diện nhìn Crystina, nghi hoặc nhưng vẫn không nói lời nào, chỉ là ánh mắt anh có tia lạnh lùng xuyên thấu làm lòng cô đau đớn.
Vẫn là đôi mắt đó, đôi mắt sắt bén âm trầm đó đã cuống hút lấy cô, là đôi mắt cô hằng đêm mơ thấy, cũng vì đôi mắt này cô đau đớn biết bao nhiêu lần. Lãnh Thế Thiên anh chưa từng dùng đôi mắt ôn nhu nhìn cô, cô tận cùng vì điều gì mà cứ mãi mê mong chờ nơi đáy mắt đấy?
Xa lạ, lạnh lẽo đó là những gì cô luôn nhận được khi nhìn thẳng vào đôi mắt anh.
Crystina nở nụ cười bỡn cợt, đôi mắt nhìn Lãnh Thế Thiên có tia yêu thương nồng đậm, cũng có tia hận anh vô tình như gió, thổi qua cuộc đời cô rồi lại như chưa bao giờ tồn tại.
Bàn tay Crystina nhẹ nhàng đặt đầu đối mình lên chiếc ghế, thân thể chỉ cách 6cm đã gần đến Lãnh Thế Thiên. Ngón tay cô chạm đến đôi môi anh, kịp ngăn chặn anh mở lời.
Lãnh Thế Thiên thấy vậy cũng im lặng, mặc cho cô để những ngón tay lên môi anh, chà xát.
''Thế Thiên, anh có biết anh vô tình lắm không?'' Crystina dùng ngón cái nhẹ nhàng lướt qua đôi môi anh. Đôi môi cô thèm khát suốt 9 năm trời muốn chạm vào.
Lãnh Thế Thiên đôi mắt vẫn lạnh lùng, im lặng không muốn trả lời.
''Anh hiểu rõ, em vẫn yêu anh 9 năm, tại sao anh phá nát cái tia hy vọng yếu ớt của em?'' Crystina nâng mắt nhìn Lãnh Thế Thiên, thật sự nghiêm túc hỏi.
''……'' Lãnh Thế Thiên vẫn dùng cách im lặng, như biểu đạt sự thờ ơ giữa tình cảm Crystina dành cho anh. Anh biết rất rõ ràng tình cảm của Crystina, nhưng lại chẳng có cảm xúc tình yêu nào khi bên cạnh cô.
Suốt 9 năm trời anh không phải bù nhìn mà không nhận ra, chỉ là anh nghĩ sẽ dùng thời gian để nói cho cô hiểu, anh chỉ xem cô là bạn, xem cô như một đối tác trên thương trường cũng như trong công việc.
Cái ngày anh dẫn cô theo đến nước Pháp công tác, đã xảy ra rất nhiều chuyện. Lần đầu anh bị chuốt rượu, nhưng vẫn còn tỉnh táo để khống chế được Crystina say xỉn đang muốn ngã nhào vào ôm lấy anh. Lần thứ hai, là khi anh đang ngồi bàn bạc chuyện làm ăn với khách hàng là nữ ở nhà hàng Buffer, cô bước đến không nói một lời đuổi khách hàng nữ của anh đi. Lần thứ ba càng nghiêm trọng, không biết tại sao cô lại có được chìa khóa dự phòng của anh, mở cửa và cởi đồ trước mặt anh, làm anh kinh hãi không thôi, cuống cuồng lấy khăn che thân thể cô rồi bước khỏi phòng, đêm đó anh thuê phòng ở khách sạn khác để ngủ.
Ngày hôm sau anh đặt vé trở về thành phố A nhưng không đi cùng Crystina, anh có nghe loáng thoáng cô trong ngày hôm đó cũng bay về thành phố A nhưng chỉ sau vài ngày đã về New York gấp, đến nay mất liền liên lạc.
Lãnh Thế Thiên anh muốn dùng cách im lặng nhưng lại càng Crystina như càng điên tiết lên thêm. Cô như tức nước tràn bờ, đôi tay trắng nõn xinh đẹp, không đợi cùng nhau đánh gấp gáp vào lồng ngực anh, bật khóc.
''Tại sao lại yêu cô ta? Tại sao anh lại muốn cưới cô ta? Cô ta có gì tốt hơn em? Em đã yêu anh ròng rã 9 năm trời, cái kết này em không chấp nhận.Em chưa từng chấp nhận…''
''Cô ta chỉ vừa cùng anh được hai tháng thôi, cô ta đâu hiểu rõ anh bằng em? Anh thích ăn gì, làm việc gì em điều biết rất rõ, cô ta không sánh được bằng em đâu…''
''Thế Thiên trở về bên em đi, em chấp nhận cả việc anh từng yêu cô gái khác. Chỉ cần anh nói cần em, em liền chấp nhận tất cả.''
''Cô ta không xứng đáng với người hoàn hảo như anh, chỉ có em thôi, Thế Thiên. Cô gái xấu xí đó, em không cho phép có được anh.''
''Thôi đủ rồi!'' Lãnh Thế Thiên tức giận khi Crystina so sánh giữa cô với Khuynh Đề vợ anh, đôi tay giữa không trung đã nắm lấy hai cổ tay Crystina dừng lại.
''Anh không cho phép em dám nói Khuynh Đề như thế, cô ấy là vợ anh, anh không cho phép em có thể nói xấu cô ấy.'' Anh nghiến răng, lời nói như có răng đe cũng có hù dọa.
Crystina bỗng run rẩy, đây là lần đầu tiên Lãnh Thế Thiên lớn tiếng với cô, chỉ vì cô ả Khuynh Đề đó. Lòng cô càng ghen ghét đang xen, càng hận thù một nhiều.
Lãnh Thế Thiên đụng vào tay Crystina, cảm giác lúc này không biết tại sao người trước mặt anh lại xấu xí vô cùng, anh hất tay cô sang một bên đứng dậy, bước đi cách xa cô.
Crystina vì cú hất tay của anh khá mạnh, nên ngã sang một bên. Lúc bình tĩnh lại thấy Lãnh Thế Thiên anh đang mở cửa muốn bước ra khỏi phòng, vừa nghe tiếng cửa mở cô hốt hoảng như sợ mất đi anh, chạy đến ôm lấy anh không buông.
''Đừng… Thế Thiên, đừng rời xa em.''
Lãnh Thế Thiên khó chịu rất muốn lấy tay Crystina khỏi người mình, nhưng cuối cùng lại thôi, đôi tay thả lỏng xuống mặc cho Crystina ôm chầm lấy anh khóc lóc.
Anh thật sự không thể tin được Crystina – cô gái anh quen biết cao ngạo ngất trời, chưa từng muốn thua kém một ai, bây giờ đang ôm lấy anh van nài mà nức nở.
Nếu nói Lãnh Thế Thiên anh lạnh lùng, vô tình cũng không đúng, dù sao đi chăng nữa, Crystina và anh cũng quen biết 9 năm trời, xem như cũng có một chút gì đó gọi là tình cảm bạn bè.
Đợi được một lúc lâu, Lãnh Thế Thiên bèn xoay người, kéo tay Crystina khỏi eo anh. Mệt mỏi, vừa muốn lên tiếng nói với Crystina vài câu, thì nghe tiếng loạt xoạt ngoài cửa, vừa lúc anh quay đầu nhìn, đã thấy Khuynh Đề cũng nghiêng đầu vào ngó nhìn xung quanh.
Bốn mắt chạm nhau, Lãnh Thế Thiên anh như giựt điện, cuống cuồng đẩy Crystina ra khỏi xa người mình.
''Thế Thiên…'' Crystina vì hành động của anh một lần nữa, xen lẫn bực tức là quyết tâm, càng chạy lại ôm lấy anh.
Những hành động nãy giờ của Lãnh Thế Thiên và Crystina đã vào hết tầm mắt của Khuynh Đề cô.
Khuynh Đề kinh sợ đứng tại chổ run rẩy, đôi mắt mở to, cả chiếc camen cầm trong tay càng siết chặt. Và sau lưng là tiếng trợ lý Vinh hốt hoảng.
''Phu nhân đừng mở cửa!.''
Trợ lý Vinh thở gấp chạy đến, thì đã thấy cánh cửa phòng tổng giám đốc đã được mở. Vừa cùng lúc nhìn thấy Crystina cô ta đang ôm chặt Lãnh Thế Thiên, còn Lãnh Thế Thiên và Khuynh Đề thì bất động nhìn nhau.
Trợ lý Vinh bèn than thở trong lòng : ''Chuyến này chết chắc rồi!''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.