Chương 27
Tiểu Kết Ngủ Ngày
09/08/2016
Khuynh Đề vì không chịu nổi mùi thuốc bệnh viện, nên đã xuất viện trong đêm đó.
Ngày hôm sau, Lưu Tử Quỳnh bà cùng Lãnh Thế Hoàng vì Lãnh Thế Thiên anh điện thoại nói Khuynh Đề nhập viện làm cho lo lắng, nhưng Lãnh Thế Thiên nói không sao nên cũng yên tâm đôi phần. Khi bà vừa thả lõng, giọng Lãnh Thế Thiên lại vang lên, trong giọng nói có nét đỗi vui sướng không diễn tả được.
''Mẹ, Khuynh Đề cô ấy có thai.'' Lãnh Thế Thiên không giấu được nổi hạnh phúc.
''Thật?'' Lưu Tử Quỳnh kinh ngạc.
''Dạ.''
''A, tốt quá. Khuynh Đề có thai rồi, ta sắp làm bà nội rồi. Ha ha thật là tốt.'' Lưu Tử Quỳnh phấn khởi, miệng cười không ngớt.
Lãnh Thế Thiên nghe bên đầu dây, mẹ đang vui mừng cùng cha, anh nghe cả tiếng bà quên tắt điện thoại, chạy đi nói lớn báo tin với mọi người làm trong biệt thự, anh chỉ buồn cười lắc đầu, cúp máy.
Trong ngày hôm đó, Lưu Tử Quỳnh cũng đến thăm Khuynh Đề, còn đem đến rất nhiều đồ thuốc bổ, đồ ăn tốt cho người có thai, còn dặn dò rất nhiều thứ khi làm mẹ của bà khi trẻ, ánh mắt không kiềm nỗi sự háo hức và vui mừng của bà.
Một tuần trôi qua thật nhanh, Khuynh Đề vui vẻ ngồi trên chiếc sô pha, tay cầm quả táo cắn một miếng nhỏ, mắt nhìn về TV xem phim tình cảm.
Xem đến cảnh nữ chính vì cứu nam chính mà tai nạn giao thông, nhưng đến vào cả bệnh viện nam chính cũng ơ thờ không hỏi han, ôm lấy nữ phản diện rời đi.
''A, tại sao lại đối xử với nữ chính như thế chứ, đúng là không công bằng a.'' Khuynh Đề phẩn nộ.
Lãnh Thế Thiên đang ôm laptop trên đùi, soạn công văn, nghe Khuynh Đề cô than trách thì mắt liếc lên màng hình TV rồi lại nhìn cô. Khuôn mặt Khuynh Đề vì nổi giận, mà phồng má ửng hồng lên rất đáng yêu, làm anh nhộn nhạo trong lòng.
''Không làm như vậy làm sao mới hấp dẫn người xem.'' Lãnh Thế Thiên ôn nhu, xoa đầu Khuynh Đề.
Khuynh Đề liếc nhìn Lãnh Thế Thiên, chu mỏ không đồng tình ''Nhưng nam chính thật quá đáng! Giống như…..''
''Giống như?'' Lãnh Thế Thiên hỏi lại.
Giống như Lãnh Thế Thiên anh lúc trước chứ ai. Nhưng Khuynh Đề cô không muốn mở miệng thôi a.
''A, không có gì. Thế Thiên, em đói rồi.'' Khuynh Đề chột dạ, lãng sang chuyện khác.
''Ừ. Em muốn ăn gì?'' Động tác gõ phím của Lãnh Thế Thiên dừng lại.
''Gà hầm xả, ở Lân Ký.'' Mắt Khuynh Đề sáng lên. Hôm qua cô xem được món gà hầm xả này ở trên TV, thật là bắt mắt a, nhắc đến bụng cô sôi sục lên.
Lãnh Thế Thiên im lặng hai giây, gật đầu ''Được.'' Anh gấp chiếc laptop lại để trên bàn, xoay người nhấc bỗng cô lên.
''Thiên… em tự đi được mà.'' Khuynh Đề ngượng ngùng.
''Không được, em giờ đang có cục cưng. Không được vận động mạnh.'' Lãnh Thế Thiên nói hợp tình hợp lý.
Khuynh Đề cô cười khổ, đi thôi cũng xem là vận động mạnh hay sao?
Hai tay cô đành ôm cổ anh, bất lực nhìn anh ôm cô ra xe. Từ lúc xuất viện về đến nhà, anh chưa rời cô quá một phút, cả công việc cũng đem hết về nhà. Ở bên cô 24/24, anh còn bá đạo ôm cô mỗi lúc mỗi nơi, mỗi sáng thức dậy, cô muốn xuống dưới phòng khách, anh đều là người bế cô xuống, khi cô bảo không cần, anh luôn nói vì lo lắng cho cô.
Ngoài mặt Khuynh Đề cô luôn nói không cần, thực chất trong lòng cô hạnh phúc đang ngập tràn.
Những ngày sau đó, Lãnh Thế Thiên anh luôn chở Khuynh Đề cô đến những nhà hàng nổi tiếng, sang trọng để dùng bữa.
Hôm nay Lãnh Thế Thiên cùng Khuynh Đề đến nhà hàng hải sản Bách Hợp, trước lối vào hai bên đường là một giàn hoa bách hợp trắng, làm Khuynh Đề choáng ngợp.
Giàn hoa bách hợp thật đẹp, càng làm tôn lên nét đẹp sang trọng cho nhà hàng, lại có nét thật yên bình, làm cô muốn nhìn mãi không rời.
''Thật đẹp!'' Khuynh Đề kinh hô, muốn chạy đến ngắm nhìn kỹ đã bị bàn tay Lãnh Thế Thiên ôm lại.
‘’Bà xã, không được chạy.’’ Lãnh Thế Thiên nhíu mi nhìn Khuynh Đề.
Khi thấy Khuynh Đề cô chạy đi, tim anh như thót lên một nhịp. Sao cô lại có thể chạy đi như đứa trẻ như vậy, trong khi đã sắp làm mẹ rồi. Cô như thế này mãi, hại anh phải đau tim.
''Em muốn đến ngắm hoa thôi mà…'' Khuynh Đề ủy khuất.
''Dù như vậy, cũng phải đi từ từ. Em quên mình còn cục cưng trong bụng hay sao, hả?''
''Em biết rồi mà…'' Khuynh Đề chu mỏ, vờ nhõng nhẽo.
Lãnh Thế Thiên nhìn một màn Khuynh Đề cô như trẻ con nhận lỗi thật đáng yêu, làm buồn bực khi nãy của anh đều biến mất. Bàn tay anh nhéo nhẹ má cô ''Cấm em chạy lung tung.''
Khuynh Đề gật đầu tuân lệnh, nhưng đôi mắt vẫn nhìn về hướng giàn hoa bách hợp trắng xinh đẹp kia.
Trong tiếng nhạc du dương, Lãnh Thế Thiên và Khuynh Đề ngồi cạnh cửa kính có thể nhìn ra hòn non bộ xinh đẹp của nhà hàng. Ánh đèn lung linh vào buổi tối muốn say lòng người, xung quanh trang trí là hoa bách hợp trắng phối với vàng, làm nổi bật không gian riêng nơi đây.
Xung quanh căn phòng lớn, cũng có hơn mười người khách, ánh mắt họ luôn nhằm chằm chằm vào Lãnh Thế Thiên và Khuynh Đề, xì xầm nhỏ to.
''Tôi không tin Lãnh Thế Thiên đã kết hôn đâu hu hu, nhưng vợ anh ấy đã ở đây rồi.''
''Vậy là bài báo 2 tuần trước là có thật a.''
''Tôi thật ganh tị với vợ anh ấy.''
''Nhìn đi, vợ anh ấy rất xinh đẹp, vóc dáng lại rất thon thả, rất xứng với anh ấy.’’
''Cô ấy đẹp không kém minh tinh Phương Tình đâu, nếu đầu quân vào showbiz chắc chắn tôi sẽ làm fan trung thành của cô ấy.''
Cái gì mà đẹp không kém Phương Tình? Fan trung thành? Nghe đến đây, đầu óc Lãnh Thế Thiên như căng ra, khó chịu. Làm sao có thể so sánh vợ anh với những loại người hỗn tạp trong showbiz đó?
Khuynh Đề vợ anh thanh thuần, nét đẹp cô như ánh nắng sáng trong trẻo, đi so sánh với những người vì lợi danh đó thật khập khiễng. Không vì tai anh rất nhạy thì anh đã không muốn nghe những lời làm mình khó chịu như vầy.
Khuynh Đề ngước nhìn Lãnh Thế Thiên, thấy anh vào một mảnh trầm tư thì tò mò, liếc nhìn xung quanh. Đập vào mắt cô là hơn ba bốn phụ nữ nhìn anh không chớp mắt, ánh mắt như muốn đốt cháy cả anh.
''Ông xã, anh ăn đi, đồ ăn nguội rồi.'' Khuynh Đề gắp một miếng thịt bò vào chén của Lãnh Thế Thiên, cố nói bằng giọng thật lớn.
Lãnh Thế Thiên giựt mình nhìn Khuynh Đề, ánh mắt hiện lên tia vui mừng lướt qua ''Ừ''. Khuynh Đề cô rất ngại ngùng, trừ những lúc anh ép mới nói hai từ Ông xã, nay lại mở miệng hai từ đó, làm anh có chút thủ sủng nhược kinh.
''Ông xã, xong dẫn em đi mua đồ cho cục cưng nhé?'' Khuynh Đề vừa nói, vừa liếc nhìn những cô gái xung quanh.
Lãnh Thế Thiên nhìn theo tầm mắt Khuynh Đề, thấy ba bốn cô gái đang nhìn hai người, trong đó có một cô thấy anh liền chớp mi, giả vờ thẹn thùng. Môi mỏng anh nhếch lên, đã xem như hiểu vấn đề.
''Được.'' Lãnh Thế Thiên buồn cười, xoa đầu cô, bảo ăn tiếp.
Mà những cô gái xung quanh, nghe mua đồ cho cục cưng tim như tan vỡ. Vợ Lãnh Thế Thiên anh đã có thai, nếu tin tức này lan truyền, ngày mai sẽ là tin hot nhất trên báo a.
Ngồi vào trong xe khá lâu, Lãnh Thế Thiên nhớ đến lời khi tối cô nói, liền vờ trêu ghẹo ''Giờ đi mua đồ cho cục cưng?''
Khuynh Đề nhìn Lãnh Thế Thiên, ba giây sau mới ý thức lại lời nói khi tối của mình, ngại ngùng cuối đầu xuống ''Em….bây giờ không muốn đi nữa.''
''Tại sao?'' Lãnh Thế Thiên cảm giác trêu ghẹo cô rất là vui.
Hai má của Khuynh Đề vì nói dối mà ửng hồng, đôi mi đẹp rũ xuống ''Tại……… Trời khuya rồi, không còn sớm nữa, về nhà thôi.''
''Chỉ như vậy?'' Lãnh Thế Thiên đang cố gắng kiềm nén để không phải bật cười.
''Vâng.'' Khuynh Đề ngước nhìn Lãnh Thế Thiên gật đầu, đôi mắt trong veo mở to vô hại.
Lãnh Thế Thiên cũng nhìn Khuynh Đề, khuôn mặt đẹp trai dưới ánh đèn đường chiếu vào càng làm nên nét ma mị của anh rõ ràng. Cô cảm giác lúc này, nuốt nước miếng cũng khó khăn a.
''Nhưng….anh ngửi được đâu đây…. Có mùi dấm chua.'' Lãnh Thế Thiên nhếch miệng cười có trêu ghẹo, cũng là lời thật lòng.
Khuynh Đề nhíu mi, khó hiểu. Liền ngửi ngửi xung quanh không khí trong xe, rồi lại trên người mình, chỉ có mùi của nước hoa mắc tiền Chanel, cô lắc đầu ''Đâu có mùi dấm chua đâu a?''
Lãnh Thế Thiên anh bật cười lớn, đúng là Khuynh Đề vợ anh, rất ngây thơ trong sáng, đôi mắt lại vô hại đến làm anh muốn đè ra hung hăng bắt nạt. Anh xoa đầu cô bảo không có gì, anh không muốn bắt quả tang cô ghen tuông, anh sẽ giữ kín vào lòng, xem như là một niềm hạnh phúc nho nhỏ riêng anh.
Khuynh Đề chu mỏ muốn hỏi anh tại sao cười, nhưng vừa nhìn thấy nụ cười anh, tim cô đập mạnh liên hồi. Đây là lần đầu thấy anh cười đến thoải mái như vậy, cô như u mê vì nụ cười của anh. Đồng điếu lún sâu, mày rậm nghiêm chỉnh giãn ra, lúc này nhìn anh rất khác với một Lãnh Thế Thiên lạnh lùng, cao ngạo kia.
''Bà xã, về nhà thôi.'' Lãnh Thế Thiên ôn nhu hôn lên trán Khuynh Đề một cái, khởi động xe rời đi.
''Không mua đồ cho cục cưng?'' Khuynh Đề vui mừng, không phải cô không muốn mua cho cục cưng trong bụng, mà chỉ là còn quá sớm, dù sao cô cũng chỉ muốn đối phó với những phụ nữ trong nhà hàng khi nãy a.
Lãnh Thế Thiên gật đầu, khóe miệng vẫn nâng lên đường cong đẹp ''Ừ.''
Mà ngày hôm sau Lưu Tử Quỳnh đến thăm, mua rất nhiều quần áo đồ dùng cho cục cưng trong bụng Khuynh Đề, có cả nam lẫn nữ, làm Khuynh Đề kinh sợ một phen.
Ngày hôm sau, Lưu Tử Quỳnh bà cùng Lãnh Thế Hoàng vì Lãnh Thế Thiên anh điện thoại nói Khuynh Đề nhập viện làm cho lo lắng, nhưng Lãnh Thế Thiên nói không sao nên cũng yên tâm đôi phần. Khi bà vừa thả lõng, giọng Lãnh Thế Thiên lại vang lên, trong giọng nói có nét đỗi vui sướng không diễn tả được.
''Mẹ, Khuynh Đề cô ấy có thai.'' Lãnh Thế Thiên không giấu được nổi hạnh phúc.
''Thật?'' Lưu Tử Quỳnh kinh ngạc.
''Dạ.''
''A, tốt quá. Khuynh Đề có thai rồi, ta sắp làm bà nội rồi. Ha ha thật là tốt.'' Lưu Tử Quỳnh phấn khởi, miệng cười không ngớt.
Lãnh Thế Thiên nghe bên đầu dây, mẹ đang vui mừng cùng cha, anh nghe cả tiếng bà quên tắt điện thoại, chạy đi nói lớn báo tin với mọi người làm trong biệt thự, anh chỉ buồn cười lắc đầu, cúp máy.
Trong ngày hôm đó, Lưu Tử Quỳnh cũng đến thăm Khuynh Đề, còn đem đến rất nhiều đồ thuốc bổ, đồ ăn tốt cho người có thai, còn dặn dò rất nhiều thứ khi làm mẹ của bà khi trẻ, ánh mắt không kiềm nỗi sự háo hức và vui mừng của bà.
Một tuần trôi qua thật nhanh, Khuynh Đề vui vẻ ngồi trên chiếc sô pha, tay cầm quả táo cắn một miếng nhỏ, mắt nhìn về TV xem phim tình cảm.
Xem đến cảnh nữ chính vì cứu nam chính mà tai nạn giao thông, nhưng đến vào cả bệnh viện nam chính cũng ơ thờ không hỏi han, ôm lấy nữ phản diện rời đi.
''A, tại sao lại đối xử với nữ chính như thế chứ, đúng là không công bằng a.'' Khuynh Đề phẩn nộ.
Lãnh Thế Thiên đang ôm laptop trên đùi, soạn công văn, nghe Khuynh Đề cô than trách thì mắt liếc lên màng hình TV rồi lại nhìn cô. Khuôn mặt Khuynh Đề vì nổi giận, mà phồng má ửng hồng lên rất đáng yêu, làm anh nhộn nhạo trong lòng.
''Không làm như vậy làm sao mới hấp dẫn người xem.'' Lãnh Thế Thiên ôn nhu, xoa đầu Khuynh Đề.
Khuynh Đề liếc nhìn Lãnh Thế Thiên, chu mỏ không đồng tình ''Nhưng nam chính thật quá đáng! Giống như…..''
''Giống như?'' Lãnh Thế Thiên hỏi lại.
Giống như Lãnh Thế Thiên anh lúc trước chứ ai. Nhưng Khuynh Đề cô không muốn mở miệng thôi a.
''A, không có gì. Thế Thiên, em đói rồi.'' Khuynh Đề chột dạ, lãng sang chuyện khác.
''Ừ. Em muốn ăn gì?'' Động tác gõ phím của Lãnh Thế Thiên dừng lại.
''Gà hầm xả, ở Lân Ký.'' Mắt Khuynh Đề sáng lên. Hôm qua cô xem được món gà hầm xả này ở trên TV, thật là bắt mắt a, nhắc đến bụng cô sôi sục lên.
Lãnh Thế Thiên im lặng hai giây, gật đầu ''Được.'' Anh gấp chiếc laptop lại để trên bàn, xoay người nhấc bỗng cô lên.
''Thiên… em tự đi được mà.'' Khuynh Đề ngượng ngùng.
''Không được, em giờ đang có cục cưng. Không được vận động mạnh.'' Lãnh Thế Thiên nói hợp tình hợp lý.
Khuynh Đề cô cười khổ, đi thôi cũng xem là vận động mạnh hay sao?
Hai tay cô đành ôm cổ anh, bất lực nhìn anh ôm cô ra xe. Từ lúc xuất viện về đến nhà, anh chưa rời cô quá một phút, cả công việc cũng đem hết về nhà. Ở bên cô 24/24, anh còn bá đạo ôm cô mỗi lúc mỗi nơi, mỗi sáng thức dậy, cô muốn xuống dưới phòng khách, anh đều là người bế cô xuống, khi cô bảo không cần, anh luôn nói vì lo lắng cho cô.
Ngoài mặt Khuynh Đề cô luôn nói không cần, thực chất trong lòng cô hạnh phúc đang ngập tràn.
Những ngày sau đó, Lãnh Thế Thiên anh luôn chở Khuynh Đề cô đến những nhà hàng nổi tiếng, sang trọng để dùng bữa.
Hôm nay Lãnh Thế Thiên cùng Khuynh Đề đến nhà hàng hải sản Bách Hợp, trước lối vào hai bên đường là một giàn hoa bách hợp trắng, làm Khuynh Đề choáng ngợp.
Giàn hoa bách hợp thật đẹp, càng làm tôn lên nét đẹp sang trọng cho nhà hàng, lại có nét thật yên bình, làm cô muốn nhìn mãi không rời.
''Thật đẹp!'' Khuynh Đề kinh hô, muốn chạy đến ngắm nhìn kỹ đã bị bàn tay Lãnh Thế Thiên ôm lại.
‘’Bà xã, không được chạy.’’ Lãnh Thế Thiên nhíu mi nhìn Khuynh Đề.
Khi thấy Khuynh Đề cô chạy đi, tim anh như thót lên một nhịp. Sao cô lại có thể chạy đi như đứa trẻ như vậy, trong khi đã sắp làm mẹ rồi. Cô như thế này mãi, hại anh phải đau tim.
''Em muốn đến ngắm hoa thôi mà…'' Khuynh Đề ủy khuất.
''Dù như vậy, cũng phải đi từ từ. Em quên mình còn cục cưng trong bụng hay sao, hả?''
''Em biết rồi mà…'' Khuynh Đề chu mỏ, vờ nhõng nhẽo.
Lãnh Thế Thiên nhìn một màn Khuynh Đề cô như trẻ con nhận lỗi thật đáng yêu, làm buồn bực khi nãy của anh đều biến mất. Bàn tay anh nhéo nhẹ má cô ''Cấm em chạy lung tung.''
Khuynh Đề gật đầu tuân lệnh, nhưng đôi mắt vẫn nhìn về hướng giàn hoa bách hợp trắng xinh đẹp kia.
Trong tiếng nhạc du dương, Lãnh Thế Thiên và Khuynh Đề ngồi cạnh cửa kính có thể nhìn ra hòn non bộ xinh đẹp của nhà hàng. Ánh đèn lung linh vào buổi tối muốn say lòng người, xung quanh trang trí là hoa bách hợp trắng phối với vàng, làm nổi bật không gian riêng nơi đây.
Xung quanh căn phòng lớn, cũng có hơn mười người khách, ánh mắt họ luôn nhằm chằm chằm vào Lãnh Thế Thiên và Khuynh Đề, xì xầm nhỏ to.
''Tôi không tin Lãnh Thế Thiên đã kết hôn đâu hu hu, nhưng vợ anh ấy đã ở đây rồi.''
''Vậy là bài báo 2 tuần trước là có thật a.''
''Tôi thật ganh tị với vợ anh ấy.''
''Nhìn đi, vợ anh ấy rất xinh đẹp, vóc dáng lại rất thon thả, rất xứng với anh ấy.’’
''Cô ấy đẹp không kém minh tinh Phương Tình đâu, nếu đầu quân vào showbiz chắc chắn tôi sẽ làm fan trung thành của cô ấy.''
Cái gì mà đẹp không kém Phương Tình? Fan trung thành? Nghe đến đây, đầu óc Lãnh Thế Thiên như căng ra, khó chịu. Làm sao có thể so sánh vợ anh với những loại người hỗn tạp trong showbiz đó?
Khuynh Đề vợ anh thanh thuần, nét đẹp cô như ánh nắng sáng trong trẻo, đi so sánh với những người vì lợi danh đó thật khập khiễng. Không vì tai anh rất nhạy thì anh đã không muốn nghe những lời làm mình khó chịu như vầy.
Khuynh Đề ngước nhìn Lãnh Thế Thiên, thấy anh vào một mảnh trầm tư thì tò mò, liếc nhìn xung quanh. Đập vào mắt cô là hơn ba bốn phụ nữ nhìn anh không chớp mắt, ánh mắt như muốn đốt cháy cả anh.
''Ông xã, anh ăn đi, đồ ăn nguội rồi.'' Khuynh Đề gắp một miếng thịt bò vào chén của Lãnh Thế Thiên, cố nói bằng giọng thật lớn.
Lãnh Thế Thiên giựt mình nhìn Khuynh Đề, ánh mắt hiện lên tia vui mừng lướt qua ''Ừ''. Khuynh Đề cô rất ngại ngùng, trừ những lúc anh ép mới nói hai từ Ông xã, nay lại mở miệng hai từ đó, làm anh có chút thủ sủng nhược kinh.
''Ông xã, xong dẫn em đi mua đồ cho cục cưng nhé?'' Khuynh Đề vừa nói, vừa liếc nhìn những cô gái xung quanh.
Lãnh Thế Thiên nhìn theo tầm mắt Khuynh Đề, thấy ba bốn cô gái đang nhìn hai người, trong đó có một cô thấy anh liền chớp mi, giả vờ thẹn thùng. Môi mỏng anh nhếch lên, đã xem như hiểu vấn đề.
''Được.'' Lãnh Thế Thiên buồn cười, xoa đầu cô, bảo ăn tiếp.
Mà những cô gái xung quanh, nghe mua đồ cho cục cưng tim như tan vỡ. Vợ Lãnh Thế Thiên anh đã có thai, nếu tin tức này lan truyền, ngày mai sẽ là tin hot nhất trên báo a.
Ngồi vào trong xe khá lâu, Lãnh Thế Thiên nhớ đến lời khi tối cô nói, liền vờ trêu ghẹo ''Giờ đi mua đồ cho cục cưng?''
Khuynh Đề nhìn Lãnh Thế Thiên, ba giây sau mới ý thức lại lời nói khi tối của mình, ngại ngùng cuối đầu xuống ''Em….bây giờ không muốn đi nữa.''
''Tại sao?'' Lãnh Thế Thiên cảm giác trêu ghẹo cô rất là vui.
Hai má của Khuynh Đề vì nói dối mà ửng hồng, đôi mi đẹp rũ xuống ''Tại……… Trời khuya rồi, không còn sớm nữa, về nhà thôi.''
''Chỉ như vậy?'' Lãnh Thế Thiên đang cố gắng kiềm nén để không phải bật cười.
''Vâng.'' Khuynh Đề ngước nhìn Lãnh Thế Thiên gật đầu, đôi mắt trong veo mở to vô hại.
Lãnh Thế Thiên cũng nhìn Khuynh Đề, khuôn mặt đẹp trai dưới ánh đèn đường chiếu vào càng làm nên nét ma mị của anh rõ ràng. Cô cảm giác lúc này, nuốt nước miếng cũng khó khăn a.
''Nhưng….anh ngửi được đâu đây…. Có mùi dấm chua.'' Lãnh Thế Thiên nhếch miệng cười có trêu ghẹo, cũng là lời thật lòng.
Khuynh Đề nhíu mi, khó hiểu. Liền ngửi ngửi xung quanh không khí trong xe, rồi lại trên người mình, chỉ có mùi của nước hoa mắc tiền Chanel, cô lắc đầu ''Đâu có mùi dấm chua đâu a?''
Lãnh Thế Thiên anh bật cười lớn, đúng là Khuynh Đề vợ anh, rất ngây thơ trong sáng, đôi mắt lại vô hại đến làm anh muốn đè ra hung hăng bắt nạt. Anh xoa đầu cô bảo không có gì, anh không muốn bắt quả tang cô ghen tuông, anh sẽ giữ kín vào lòng, xem như là một niềm hạnh phúc nho nhỏ riêng anh.
Khuynh Đề chu mỏ muốn hỏi anh tại sao cười, nhưng vừa nhìn thấy nụ cười anh, tim cô đập mạnh liên hồi. Đây là lần đầu thấy anh cười đến thoải mái như vậy, cô như u mê vì nụ cười của anh. Đồng điếu lún sâu, mày rậm nghiêm chỉnh giãn ra, lúc này nhìn anh rất khác với một Lãnh Thế Thiên lạnh lùng, cao ngạo kia.
''Bà xã, về nhà thôi.'' Lãnh Thế Thiên ôn nhu hôn lên trán Khuynh Đề một cái, khởi động xe rời đi.
''Không mua đồ cho cục cưng?'' Khuynh Đề vui mừng, không phải cô không muốn mua cho cục cưng trong bụng, mà chỉ là còn quá sớm, dù sao cô cũng chỉ muốn đối phó với những phụ nữ trong nhà hàng khi nãy a.
Lãnh Thế Thiên gật đầu, khóe miệng vẫn nâng lên đường cong đẹp ''Ừ.''
Mà ngày hôm sau Lưu Tử Quỳnh đến thăm, mua rất nhiều quần áo đồ dùng cho cục cưng trong bụng Khuynh Đề, có cả nam lẫn nữ, làm Khuynh Đề kinh sợ một phen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.