Chương 4
Tiểu Kết Ngủ Ngày
04/07/2016
Bóng dáng cao ngạo
bước đến, là một chàng trai đẹp thật sự bức người không thể nói hơn là
trời sinh tạo hóa anh ra thật là yêu nghiệt. Đôi mắt lạnh nhạt như sắt
nhọn, đôi mày rậm theo đường nét, sống mũi cao, môi mỏng kéo lên một
đường cong tuyệt đẹp, chiếc đồng điếu vì thế càng sâu làm anh toát thêm
vẻ đẹp chết người.
Cô như cứng đơ người lại, đôi mắt mở to nhìn anh đang đi tới, bên cạnh anh còn có hai ảnh vệ cô quen nữa là Ẩn Diệc và Ẩn Long, họ là anh em ruột của nhau. Lúc cô còn là ảnh vệ, hai anh em họ là người tốt với cô nhất, làm cô nhận được một chút ấm áp của gia đình, họ yêu thương cô như em gái mình.
Cô lại nhìn anh, thấy anh từ từ bước gần đến cô, cô bất an cũng có một chút mong đợi. Đây là người mà cô yêu còn không tiếc mạng sống mình, yêu đến cả nằm mơ cô cũng muốn được anh nhìn đến một lần không phải vì cô là ảnh vệ theo bên anh. Cô cũng từng ước mơ về chuyện tình hoàng tử lọ lem nhưng rồi cũng bị dập tắt, vì cuộc đời luôn tàn nhẫn. Cô bắt đầu biết được mẹ anh luôn mai mối cho anh từ cô tiểu thư này sang cô tiểu thư khác, toàn gia thế bậc nhất nhì nước, cô nhìn lại mình thật hèn mọn, thật sự rất hèn mọn, mỉm cười chua chát, cô ước sao mình không sinh ra trong gia đình giàu có gia giáo, có lẽ đã theo đuổi anh một cách quang minh chính đại rồi, dù không thành nhưng cô sẽ nói yêu anh được chứ không phải cứ giấu mãi trong lòng thế này. Đang suy nghĩ luyên thuyên thì anh đã bước đến bên cạnh cô, vươn cánh tay ôm vai cô, kéo cô lại kế bên mình.
Hôm nay anh bận bộ vest Armani đen đơn giản, nhưng vào người anh lạnh toát một vẻ nam tính cuốn hút khó ai cưỡng lại được. Bộ vest được mai đường chỉ tinh tế ôm sát thân người anh làm tôn thêm cơ thể săn chắc, đôi giày da bóng loáng, mái tóc đen vuốt keo hợp thời, người anh tỏa ra mùi nước hoa của nam đầy quyến rũ muốn say lòng người.
Cô trở về hiện thực, trời ạ anh đang ôm lấy vai cô, người cô như bị giựt điện, run rẩy không dám ngẩn nhìn người cao hơn cô một cái đầu. Cô cúi đầu xuống không muốn cho ai biết cô đang ngại ngùng, mặt cô chắc đỏ như quả cà chua chín rồi, thật mất mặt a.
Thấy Lãnh Thế Thiên ôm vai cô gái phục vụ như là thân thiết, quản lý Tô và Phương Tình kinh ngạc. Cả Trình Ngải Lệ cô quen biết Khuynh Đề gần bốn năm trời, thấy Lãnh Thế Thiên ôm cô cũng há miệng không tin nổi, cô là quen ông hoàng giới kinh doanh bao giờ, trời ơi là chàng trai đứng đầu bảng trong top 5 những mỹ nam độc thân hoàng kim cả nước a.. Khuynh Đế, bạn thật nhỏ mọn! Trình Ngải Lệ lầm bầm trong miệng.
Xung quanh thì càng ồn ào náo nhiệt như đi xem kịch dài, xì xào bàn tán.
“Nam chính xuất hiện rồi, không ngờ là Lãnh tổng a.”
“Trời ơi, là ông hoàng độc thân hoàng kim trong lòng tôi.”
“Xem tiếp đi, biết đâu cô phục vụ đó chỉ là người ở trong nhà Lãnh Thế Thiên anh đi ngang cứu giúp, ha ha.”
“Chắc vậy, tôi đẹp như thế này mà còn chưa lọt được vào mắt xanh anh ấy, cô phục vụ đó không phải người yêu đâu.”
Phương Tình cô có nằm mơ cũng không nghĩ sẽ được gặp anh ở Phương Hội này. Thật ra cô một phần đến Phương Hội vì khoe mẽ vẻ đẹp của mình còn một phần khác đó chính là vị Lãnh tổng cao ngạo lạnh lùng này. Cô cũng chỉ thấy được anh trên báo và ti vi, đây cũng là lần đầu cô thấy anh ngoài đời, quả đúng như cô suy nghĩ anh thật đẹp đến yêu nghiệt cũng chẳng bằng. Cô biết được anh là bạn thân của chủ khách sạn Phương Hội này - Nghiêm Hạo và cả chủ quán bar nổi tiếng Ánh Đêm - Tần Vũ Thành, tam đại thiên vương trong lòng các thiếu nữ, nên cô chực chờ chỉ mong có ngày gặp được anh và đem nhan sắc xinh đẹp này quyến rũ anh, chưa chàng trai nào thoát khỏi được sự yêu mị và cuồng nhiệt trên giường của cô.
Phương Tình nhẹ nhàng, lả lơi đến trước mặt anh “A, Lãnh tổng, sao anh lại đến đây, bộ váy đó không bao nhiêu cả, không đáng để anh lo đâu. Em là Phương Tình, nghe danh anh đã lâu, nay mới được gặp mặt, nếu được Lãnh tổng có thể cho em một buổi hẹn xem như làm quen được không?” cô vươn tay mỉm cười e lệ nhìn anh.
“Thật xin lỗi Phương Tình tiểu thư, Lãnh Thế Thiên tôi không dám. Chỉ là cô nhóc này là em họ tôi từ nước ngoài du học về, lại thích lang thang mong hòa nhập nhanh chóng cuộc sống ở thành phố A này mới đến đây xin học việc. Nay cô ấy làm hư bộ váy hàng hiệu của cô, nên thân làm anh phải giúp em gái một tí thôi..” anh không thèm để ý đến Phương Tình muốn bắt tay chào hỏi, chuyển xuống kéo tay Khuynh Đế, cô bất ngờ ngã vào lồng ngực anh, cô hốt hoảng tim muốn nhảy ra ngoài. Cô nuốt nước miếng, chưa từng nghĩ đến anh lại bá đạo như vậy, còn cả vụ nói dối giúp cô thật tài tình.
Xung quanh càng nhốn nhào, xem thêm được một màng Lãnh tổng cao ngạo kéo cô phục vụ vào lòng thì càng ồn ào, xì xầm bàn tán.
Phương Tình cũng kinh ngạc, có thật con nhỏ quê mùa này là em họ của Lãnh Thế Thiên hay không, nhưng cô không thể bỏ qua cơ hội tốt thế này được. Phương Tình không để ý đến Lãnh Thế Thiên tỏ vẻ không thích mình, nên vẫn niềm nở nhìn Khuynh Đề hối lỗi “Không sao, không sao, là em họ của Lãnh tổng sao, thật xin lỗi cô, Phương Tình tôi không cố ý..” nhìn sang Lãnh Thế Thiên “Bữa khác cũng được, miễn khi nào Lãnh tổng rãnh hãy cho em một cơ hội làm quen.”
Cô tính xoay người lại mở miệng tha thứ, Lãnh Thế Thiên càng ôm chặt cô không cho cô có cơ hội xoay người, cúi đầu ghé sát vào tai cô, thì thào “Cô muốn nói gì thì đợi xong chuyện này được không, hay là cô muốn tôi mất mặt, hửm?”. Cô mím môi, lắc đầu, làm sao cô để anh mất mặt vì cô được. Cô nắm chặt góc áo vest anh đầu dựa và lồng ngực của anh, im lặng không nói tiếng nào.
Thấy người trong ngực đã chịu nghe lời, Lãnh Thế Thiên hài lòng khóe miệng cong lên đường cong chết người, lộ cả đồng điếu sâu bên môi.
“Phương Tình tiểu thư, tôi là dân làm ăn không muốn phải mắc nợ ai gì cả, dù đó là gia đình tôi. Tôi gửi cô năm mươi vạn, như là thay lời xin lỗi dùm cô em họ bướng bỉnh của tôi, mong cô đừng làm tôi thất vọng…” Ẩn Diệc từ sau lưng anh đi lên một bước, cầm chi phiếu năm mươi vạn đưa trước mặt Phương Tình. Mà người trong lòng anh đã đổ mồ hôi tay.
“Nếu Lãnh tổng đã nó vậy thì em xin nhận cho anh vui. Thật đúng là một tổng giám đốc yêu thương em họ mình, Phương Tình em được một phần như cô ấy cũng mãn nguyện đôi phần.” Cô đâu có ngu mà không nhận, dạo này không nhận được hợp đồng phim ảnh hay quảng cáo nào, cô sắp chết đói đến nơi rồi, cô hôm nay vào Phương Hội chỉ muốn kiếm thêm “nhà đầu tư” thôi, năm mươi vạn này cho sài đủ một tháng rồi, ha ha.
Trình Ngải Lệ từ kinh ngạc sang tiếc nuối, chép miệng “Thật đúng là người giàu..” mà Khuynh Đề cô có “hủ gạo” giàu có thế mà không nói cô, thật không xem cô là bạn bè mà, thật là buồn a hu hu.
Còn Khuynh Đề biết anh trả tiền giúp cô còn cho thêm người ta ba mươi vạn nữa thì sốt ruột, hu hu số cô đúng là con rệp mà.
Quản lý Tô sợ hãi cúi đầu nơi Khuynh Đề đứng “Khuynh Đề, chuyện khi nãy cho tôi xin lỗi, là tôi sai, mong cô tiếp tục làm việc ở Phương Hội, thành thực xin lỗi cô.”
Khuynh Đề trong lồng ngực Lãnh Thế Thiên bất ngờ xoay ra khua tay “A, không sao, là do tôi trước, quản lý Tô anh đừng xin lỗi..”
Lãnh Thế Thiên nheo mắt, anh quên mất còn gả nịnh hót này ở đây. Anh khó chịu kéo cô lại vào lòng, lấy điện thoại trong túi anh nhắn vào một số điện thoại quen thuộc, đầu dây bên kia nghe tiếng bắt máy “ Nghiêm Hạo, trong ngày hôm nay tớ không muốn thấy quản lý Tô ờ nhà hàng Phương Hội nữa.”
Nghiêm Hạo chưa kịp trả lời đã nghe tiếng tút tút, anh khó hiểu cầm chiếc điện thoại đã cúp máy từ lâu. Chắc ai đã đụng chạm đến hắn ta nữa rồi, bây giờ lại là người trong nhà hàng của anh nữa a, anh thở dài nhắn số liên lạc khách sạn Phương Hội.
“Tổng quản lý Ngô, tôi cho anh 1 phút để đuổi người quản lý họ Tô đó, chắc anh biết chứ?”
“Dạ, tôi hiểu rõ, thưa Nghiêm tổng.”
Bên đây, Lãnh Thế Thiên cúp máy xong liền kéo người trong lòng bước liền ra khỏi nhà hàng Phương Hội. Chỉ để lại một đám người từ kinh ngạc này qua kinh ngạc khác, có người còn nói:
“Chắc là em họ thật rồi, coi đi, vì em họ mình còn kêu bạn thân đuổi người nữa.”
“A.. tôi cũng muốn làm em họ anh ta.”
Quản lý Tô nghe được như thế, sắc mặt trắng bệch không còn mở miệng nổi nữa.
Trình Ngải Lệ đi ngang anh ta, buông miệng bĩu môi “Đáng đời!” rồi chạy theo hai bóng dáng đã bước đến cửa nhà hàng.
Phương Tình bước ngang quản lý Tô, lười biếng liếc nhìn. Cô không bao giờ tin không một người đàn ông nào không bị sức quyến rũ của cô hấp dẫn, cả Lãnh Thế Thiên, anh cũng sẽ vậy. Tại hôm nay cô chật vật vì bộ váy dính vết dơ thôi, cô chưa xuất hết chiêu ra mà. Cô lả lơi mỉm cười bước đi “Lãnh Thế Thiên anh đợi đó, xem em bắt được anh sẽ “hành hạ” anh ra sao, ha ha.”
Cô như cứng đơ người lại, đôi mắt mở to nhìn anh đang đi tới, bên cạnh anh còn có hai ảnh vệ cô quen nữa là Ẩn Diệc và Ẩn Long, họ là anh em ruột của nhau. Lúc cô còn là ảnh vệ, hai anh em họ là người tốt với cô nhất, làm cô nhận được một chút ấm áp của gia đình, họ yêu thương cô như em gái mình.
Cô lại nhìn anh, thấy anh từ từ bước gần đến cô, cô bất an cũng có một chút mong đợi. Đây là người mà cô yêu còn không tiếc mạng sống mình, yêu đến cả nằm mơ cô cũng muốn được anh nhìn đến một lần không phải vì cô là ảnh vệ theo bên anh. Cô cũng từng ước mơ về chuyện tình hoàng tử lọ lem nhưng rồi cũng bị dập tắt, vì cuộc đời luôn tàn nhẫn. Cô bắt đầu biết được mẹ anh luôn mai mối cho anh từ cô tiểu thư này sang cô tiểu thư khác, toàn gia thế bậc nhất nhì nước, cô nhìn lại mình thật hèn mọn, thật sự rất hèn mọn, mỉm cười chua chát, cô ước sao mình không sinh ra trong gia đình giàu có gia giáo, có lẽ đã theo đuổi anh một cách quang minh chính đại rồi, dù không thành nhưng cô sẽ nói yêu anh được chứ không phải cứ giấu mãi trong lòng thế này. Đang suy nghĩ luyên thuyên thì anh đã bước đến bên cạnh cô, vươn cánh tay ôm vai cô, kéo cô lại kế bên mình.
Hôm nay anh bận bộ vest Armani đen đơn giản, nhưng vào người anh lạnh toát một vẻ nam tính cuốn hút khó ai cưỡng lại được. Bộ vest được mai đường chỉ tinh tế ôm sát thân người anh làm tôn thêm cơ thể săn chắc, đôi giày da bóng loáng, mái tóc đen vuốt keo hợp thời, người anh tỏa ra mùi nước hoa của nam đầy quyến rũ muốn say lòng người.
Cô trở về hiện thực, trời ạ anh đang ôm lấy vai cô, người cô như bị giựt điện, run rẩy không dám ngẩn nhìn người cao hơn cô một cái đầu. Cô cúi đầu xuống không muốn cho ai biết cô đang ngại ngùng, mặt cô chắc đỏ như quả cà chua chín rồi, thật mất mặt a.
Thấy Lãnh Thế Thiên ôm vai cô gái phục vụ như là thân thiết, quản lý Tô và Phương Tình kinh ngạc. Cả Trình Ngải Lệ cô quen biết Khuynh Đề gần bốn năm trời, thấy Lãnh Thế Thiên ôm cô cũng há miệng không tin nổi, cô là quen ông hoàng giới kinh doanh bao giờ, trời ơi là chàng trai đứng đầu bảng trong top 5 những mỹ nam độc thân hoàng kim cả nước a.. Khuynh Đế, bạn thật nhỏ mọn! Trình Ngải Lệ lầm bầm trong miệng.
Xung quanh thì càng ồn ào náo nhiệt như đi xem kịch dài, xì xào bàn tán.
“Nam chính xuất hiện rồi, không ngờ là Lãnh tổng a.”
“Trời ơi, là ông hoàng độc thân hoàng kim trong lòng tôi.”
“Xem tiếp đi, biết đâu cô phục vụ đó chỉ là người ở trong nhà Lãnh Thế Thiên anh đi ngang cứu giúp, ha ha.”
“Chắc vậy, tôi đẹp như thế này mà còn chưa lọt được vào mắt xanh anh ấy, cô phục vụ đó không phải người yêu đâu.”
Phương Tình cô có nằm mơ cũng không nghĩ sẽ được gặp anh ở Phương Hội này. Thật ra cô một phần đến Phương Hội vì khoe mẽ vẻ đẹp của mình còn một phần khác đó chính là vị Lãnh tổng cao ngạo lạnh lùng này. Cô cũng chỉ thấy được anh trên báo và ti vi, đây cũng là lần đầu cô thấy anh ngoài đời, quả đúng như cô suy nghĩ anh thật đẹp đến yêu nghiệt cũng chẳng bằng. Cô biết được anh là bạn thân của chủ khách sạn Phương Hội này - Nghiêm Hạo và cả chủ quán bar nổi tiếng Ánh Đêm - Tần Vũ Thành, tam đại thiên vương trong lòng các thiếu nữ, nên cô chực chờ chỉ mong có ngày gặp được anh và đem nhan sắc xinh đẹp này quyến rũ anh, chưa chàng trai nào thoát khỏi được sự yêu mị và cuồng nhiệt trên giường của cô.
Phương Tình nhẹ nhàng, lả lơi đến trước mặt anh “A, Lãnh tổng, sao anh lại đến đây, bộ váy đó không bao nhiêu cả, không đáng để anh lo đâu. Em là Phương Tình, nghe danh anh đã lâu, nay mới được gặp mặt, nếu được Lãnh tổng có thể cho em một buổi hẹn xem như làm quen được không?” cô vươn tay mỉm cười e lệ nhìn anh.
“Thật xin lỗi Phương Tình tiểu thư, Lãnh Thế Thiên tôi không dám. Chỉ là cô nhóc này là em họ tôi từ nước ngoài du học về, lại thích lang thang mong hòa nhập nhanh chóng cuộc sống ở thành phố A này mới đến đây xin học việc. Nay cô ấy làm hư bộ váy hàng hiệu của cô, nên thân làm anh phải giúp em gái một tí thôi..” anh không thèm để ý đến Phương Tình muốn bắt tay chào hỏi, chuyển xuống kéo tay Khuynh Đế, cô bất ngờ ngã vào lồng ngực anh, cô hốt hoảng tim muốn nhảy ra ngoài. Cô nuốt nước miếng, chưa từng nghĩ đến anh lại bá đạo như vậy, còn cả vụ nói dối giúp cô thật tài tình.
Xung quanh càng nhốn nhào, xem thêm được một màng Lãnh tổng cao ngạo kéo cô phục vụ vào lòng thì càng ồn ào, xì xầm bàn tán.
Phương Tình cũng kinh ngạc, có thật con nhỏ quê mùa này là em họ của Lãnh Thế Thiên hay không, nhưng cô không thể bỏ qua cơ hội tốt thế này được. Phương Tình không để ý đến Lãnh Thế Thiên tỏ vẻ không thích mình, nên vẫn niềm nở nhìn Khuynh Đề hối lỗi “Không sao, không sao, là em họ của Lãnh tổng sao, thật xin lỗi cô, Phương Tình tôi không cố ý..” nhìn sang Lãnh Thế Thiên “Bữa khác cũng được, miễn khi nào Lãnh tổng rãnh hãy cho em một cơ hội làm quen.”
Cô tính xoay người lại mở miệng tha thứ, Lãnh Thế Thiên càng ôm chặt cô không cho cô có cơ hội xoay người, cúi đầu ghé sát vào tai cô, thì thào “Cô muốn nói gì thì đợi xong chuyện này được không, hay là cô muốn tôi mất mặt, hửm?”. Cô mím môi, lắc đầu, làm sao cô để anh mất mặt vì cô được. Cô nắm chặt góc áo vest anh đầu dựa và lồng ngực của anh, im lặng không nói tiếng nào.
Thấy người trong ngực đã chịu nghe lời, Lãnh Thế Thiên hài lòng khóe miệng cong lên đường cong chết người, lộ cả đồng điếu sâu bên môi.
“Phương Tình tiểu thư, tôi là dân làm ăn không muốn phải mắc nợ ai gì cả, dù đó là gia đình tôi. Tôi gửi cô năm mươi vạn, như là thay lời xin lỗi dùm cô em họ bướng bỉnh của tôi, mong cô đừng làm tôi thất vọng…” Ẩn Diệc từ sau lưng anh đi lên một bước, cầm chi phiếu năm mươi vạn đưa trước mặt Phương Tình. Mà người trong lòng anh đã đổ mồ hôi tay.
“Nếu Lãnh tổng đã nó vậy thì em xin nhận cho anh vui. Thật đúng là một tổng giám đốc yêu thương em họ mình, Phương Tình em được một phần như cô ấy cũng mãn nguyện đôi phần.” Cô đâu có ngu mà không nhận, dạo này không nhận được hợp đồng phim ảnh hay quảng cáo nào, cô sắp chết đói đến nơi rồi, cô hôm nay vào Phương Hội chỉ muốn kiếm thêm “nhà đầu tư” thôi, năm mươi vạn này cho sài đủ một tháng rồi, ha ha.
Trình Ngải Lệ từ kinh ngạc sang tiếc nuối, chép miệng “Thật đúng là người giàu..” mà Khuynh Đề cô có “hủ gạo” giàu có thế mà không nói cô, thật không xem cô là bạn bè mà, thật là buồn a hu hu.
Còn Khuynh Đề biết anh trả tiền giúp cô còn cho thêm người ta ba mươi vạn nữa thì sốt ruột, hu hu số cô đúng là con rệp mà.
Quản lý Tô sợ hãi cúi đầu nơi Khuynh Đề đứng “Khuynh Đề, chuyện khi nãy cho tôi xin lỗi, là tôi sai, mong cô tiếp tục làm việc ở Phương Hội, thành thực xin lỗi cô.”
Khuynh Đề trong lồng ngực Lãnh Thế Thiên bất ngờ xoay ra khua tay “A, không sao, là do tôi trước, quản lý Tô anh đừng xin lỗi..”
Lãnh Thế Thiên nheo mắt, anh quên mất còn gả nịnh hót này ở đây. Anh khó chịu kéo cô lại vào lòng, lấy điện thoại trong túi anh nhắn vào một số điện thoại quen thuộc, đầu dây bên kia nghe tiếng bắt máy “ Nghiêm Hạo, trong ngày hôm nay tớ không muốn thấy quản lý Tô ờ nhà hàng Phương Hội nữa.”
Nghiêm Hạo chưa kịp trả lời đã nghe tiếng tút tút, anh khó hiểu cầm chiếc điện thoại đã cúp máy từ lâu. Chắc ai đã đụng chạm đến hắn ta nữa rồi, bây giờ lại là người trong nhà hàng của anh nữa a, anh thở dài nhắn số liên lạc khách sạn Phương Hội.
“Tổng quản lý Ngô, tôi cho anh 1 phút để đuổi người quản lý họ Tô đó, chắc anh biết chứ?”
“Dạ, tôi hiểu rõ, thưa Nghiêm tổng.”
Bên đây, Lãnh Thế Thiên cúp máy xong liền kéo người trong lòng bước liền ra khỏi nhà hàng Phương Hội. Chỉ để lại một đám người từ kinh ngạc này qua kinh ngạc khác, có người còn nói:
“Chắc là em họ thật rồi, coi đi, vì em họ mình còn kêu bạn thân đuổi người nữa.”
“A.. tôi cũng muốn làm em họ anh ta.”
Quản lý Tô nghe được như thế, sắc mặt trắng bệch không còn mở miệng nổi nữa.
Trình Ngải Lệ đi ngang anh ta, buông miệng bĩu môi “Đáng đời!” rồi chạy theo hai bóng dáng đã bước đến cửa nhà hàng.
Phương Tình bước ngang quản lý Tô, lười biếng liếc nhìn. Cô không bao giờ tin không một người đàn ông nào không bị sức quyến rũ của cô hấp dẫn, cả Lãnh Thế Thiên, anh cũng sẽ vậy. Tại hôm nay cô chật vật vì bộ váy dính vết dơ thôi, cô chưa xuất hết chiêu ra mà. Cô lả lơi mỉm cười bước đi “Lãnh Thế Thiên anh đợi đó, xem em bắt được anh sẽ “hành hạ” anh ra sao, ha ha.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.