Hai Kiếp Đều Là Anh

Chương 36: Hồi kết

Tiểu Kết Ngủ Ngày

13/10/2016

Ngoài cánh cửa sổ lớn, ánh trăng tròn chiếu rọi nữa khuôn mặt của Lãnh Thế Thiên. Khuôn mặt của anh vẫn đẹp trai ngời ngợi, mang theo đó một chút ưu buồn nơi đáy mắt, Khuynh Đề có thể nhìn thấy được.

Khuynh Đề cô đã không nhớ rõ, suốt những ngày bị Crystina hành hạ đánh đập, mỗi phút giây đều hiện lên khuôn mặt của Lãnh Thế Thiên. Nỗi sợ hãi mất con cũng chưa từng bằng không gặp lại anh một lần nào nữa, nên cô đã cố gắng mím môi chịu đựng những cú đánh của Crystina, mong mỏi dù chỉ là hơi thở yếu sau cùng cũng muốn được nhìn thấy anh.

Mà giờ đây, mọi sóng gió đã qua đi, dù đứa con đã mất đi, nhưng chỉ cần cô nhìn thấy được anh, cô và anh sẽ làm lại tất cả được mà, cô tin như vậy.

''Thiên, em xin lỗi… là em ích kỷ, em tham lam mà không biết được nổi đau anh phải chịu đựng nhiều như vậy …''

''Em là … chỉ muốn mình mạnh mẽ hơn ... em chỉ muốn mình không phải để anh thấy mà tự trách bản thân mình…''

''Nhưng… là em đã sai…''

Những lời nói của Khuynh Đề muốn tiếp tục nhưng đã bị nụ hôn của Lãnh Thế Thiên lấp đi, cô đành phải nuốt vào lại trong lòng.

''Em không sai, chưa từng sai…''

Nụ hôn của Lãnh Thế Thiên rất dịu dàng, như một sự an ủi không nói thành lời của anh dành cho Khuynh Đề. Anh mong muốn sau này mình và cô sẽ có những đứa con xinh đẹp và nhớ lại đứa bé đã mất như một sự hoài niệm đẹp đẽ, không đau buồn nữa.

Một lúc lâu sau, anh mới rời đôi môi ngọt ngào của cô ra, giọng anh có chút khàn đi. Trong đầu anh cũng suy nghĩ đến một chuyện mà suốt thời gian dài, nó đeo bám lấy anh, không buông. Khi lúc này đây, anh cảm giác muốn nói hết cho cô nghe và hiểu, vì anh không muốn dấu diếm cô bất kỳ một việc nào cả.

''Đề, anh có một chuyện muốn nói cho em biết…''

Khuynh Đề nhìn Lãnh Thế Thiên, nhìn vào con ngươi mang nhiều nét ưu tư cùng bất đắc dĩ từ anh ''Em nghe?''

''Có lẽ, em sẽ sợ hãi anh, nhưng anh sẽ không buông em ra một lần nào nữa.’’

Khuynh Đề cảm giác khó chịu trong lòng, thấp thỏm chẳng yên, nhưng vẫn tò mò muốn biết là chuyện gì ''Anh cứ nói đi?''

''Anh… là người trong hắc bang.'' Lãnh Thế Thiên có chút ngập ngừng, nhưng cố gắng nói rõ cho cô biết.



Khuynh Đề từ bất ngờ chuyển sang phì cười, nhìn đến nét mặt nghiêm trọng của Lãnh Thế Thiên làm cô cười ra tiếng, khuôn mặt chưa khô nước mắt còn đọng lại chảy trên mặt.

Khuôn mặt Lãnh Thế Thiên có chút méo mó vì Khuynh Đề cười, mà còn là cười càng ngày càng lớn nữa. Anh sợ cô tưởng anh chỉ đang nói đùa, khuôn mặt càng nghiêm nghị, nhíu đôi mày đẹp, hai bàn tay anh ôm chặt khuôn mặt cô, mặt đối mặt ''Đề, anh nói thật! Anh là người trong hắc bang.'' Mà còn là hắc bang lớn nhất ở thành phố A này nữa.

Vì khuôn mặt Lãnh Thế Thiên càng ngày càng nghiêm trọng, Khuynh Đề mới ngưng cười, ánh mắt cô nhìn ánh mắt anh, vẫn biểu lộ nét cười, hai bàn tay cô áp lên hai bàn tay anh, ôn nhu lên tiếng ''Em biết!'' Em biết rất rõ là đằng khác…

''Sao em biết?'' Lãnh Thế Thiên trợn mắt kinh ngạc.

''A Thành đã nói cho em biết.'' Thật ra, cách đây hai ngày Tần Vũ Thành có vào thăm cô, và cũng nói cho cô rõ sự lo lắng vì sợ cô biết Lãnh Thế Thiên anh là người trong hắc bang, vì Tần Vũ Thành anh không chịu đựng được Lãnh Thế Thiên anh ngày đêm ăn không ngon, ngủ không yên vì việc đó nữa.

Mà cũng không cần Tần Vũ Thành nói, tức nhiên Khuynh Đề cô cũng biết rõ anh là người trong hắc bang, mà lại là lão đại của Lãnh Hội lớn mạnh nhất thành phố A này, mà cũng từng là chủ của cô ở kiếp trước…

Khuynh Đề cô không nghĩ Lãnh Thế Thiên anh vì sợ cô biết mình là người của hắc bang mà khiếp sợ, rồi bỏ anh đi sao? Cô nghĩ đến mặt này của anh thật đáng yêu nha.

Khuynh Đề mỉm cười, đôi mắt hí đi, lộ ra hai núm đồng tiền chết người ''Dù anh có là kẻ giết người đi chăng nữa, thì em vẫn yêu anh.''

''Nên, anh là người đứng đầu của Lãnh hội gì đó thì có gì quan trọng? Không phải vẫn là người đàn ông em yêu đây sao?''

''Em chưa từng quan trọng vấn đề đó, chỉ quan trọng người yêu thương em có phải là anh hay không mà thôi...''

''Lãnh Thế Thiên, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, em….''

Một lần nữa Khuynh Đề vì nụ hôn của Lãnh Thế Thiên lấp đầy, cô chỉ còn ú ớ được vài từ không rõ. Cái người đàn ông này, sao cứ đợi lúc cô đang nói mà hôn cô chứ? Cô chưa nói hết trong lòng cô cho anh biết mà….

''Khuynh Đề, anh cũng yêu em. Anh thật sự rất yêu em…''

Giọng Lãnh Thế Thiên khàn khàn, lòng anh lúc này tràng ngập hạnh phúc, vì cô không rời bỏ anh vì anh là người hắc bang, còn lại rất hiểu cho anh. Anh chỉ cần như thế thôi, quá đủ với anh rồi.

''Em cũng rất yêu anh, Thế Thiên…''

Khuynh Đề vươn vòng tay ôm lấy thân hình cao lớn của Lãnh Thế Thiên anh, mà anh cũng vươn tay ra ôm lấy cô thật chặt.



Trong đêm khuya tĩnh lặng của mùa đông sắp sang xuân, tuyết bắt lại bắt đầu rơi đầy ngoài cửa sổ.

Bốn năm sau.

Trong ngôi biệt thự khang trang của Lãnh Thế Thiên, đã đổi gam màu vàng hồng làm chủ đạo thay vì xám như trước. Xung quanh căn biệt thự cũng trồng rất nhiều hoa cát cánh và mẫu đơn xinh đẹp.

Tiếng Khuynh Đề thất thanh khắp cả trong nhà, cô đang chạy khắp xung quanh vừa rượt theo một bóng dáng nhỏ.

''Tiểu Nhạc, trả lại nhẫn cho mẹ!''

''Ha ha, con không trả.'' Tiểu Nhạc vừa chạy vui vẻ, vừa cầm lấy chiếc nhẫn cưới của Khuynh Đề lắc lắc.

Khuynh Đề thở dốc vì chạy theo Tiểu Nhạc, hét lớn răng đe ''Nếu con còn không trả cho mẹ, mẹ sẽ kêu ba không mua kem cho con ăn nữa!''

Tiểu Nhạc xoay đầu lại nhưng vẫn không ngừng chạy, làm mặt quỷ với Khuynh Đề ''Plè plè, Tiểu Nhạc không tin, mẹ nói dối! Ba rất thương Tiểu Nhạc, ba sẽ mua kem cho Tiểu Nhạc ăn a.''

Khuynh Đề nổi máu ghen tuông, hừ Lãnh Thế Thiên anh lại cưng con hơn cả cưng cô. Cô càng chạy nhanh bàn tay vừa sắp đến cổ áo của Tiểu Nhạc cùng lúc Tiểu Nhạc đụng trúng bức tường thịt to lớn ngay cửa.

Tiểu Nhạc đau mũi, vừa xoa xoa mũi ngước nhìn bức tường thịt to lớn, đôi mắt liền trở nên sáng lóa ''A, ba về, ba về.''

Lãnh Thế Thiên dịu dàng, khum xuống bế Tiểu Nhạc vào lòng, ôn nhu xoa xoa mũi Tiểu Nhạc ''Cho ba xin lỗi, Tiểu Nhạc có đau không?''

''Không đau, không đau.'' Tiểu Nhạc lắc đầu, bàn tay chìa ra chiếc nhẫn cưới của ba mẹ nãy giờ đang nắm chặt ''Tặng ba.''

Khuynh Đề ngước thấy chiếc nhẫn liền với lấy, muốn đeo vào ngón áp út tay mình, thì bị Lãnh Thế Thiên giựt lại, nắm trong tay không đưa cho cô. Trước ánh nhìn khó hiểu của Lãnh Thế Thiên, cô dùng ánh mắt vô tội nhìn anh ''Là Tiểu Nhạc muốn xem, em đâu có ngờ con bé lại đem nó thành trò chơi đâu a.'' Nói xong cô lườm Tiểu Nhạc.

Lúc trưa từ trường trở về, Tiểu Nhạc nhìn chiếc nhẫn trên tay Khuynh Đề không chớp mắt, liền xin xỏ muốn nhìn kỷ hơn, cô cũng chẳng để ý liền tháo cho con bé xem, ai ngờ con bé cười bảo sẽ ''cầu hôn ba'' làm cô thót tim, liền đuổi theo lấy lại.

Hai mẹ con cứ thế đuổi rượt nhau suốt mười phút đồng hồ, cho đến khi Lãnh Thế Thiên đột ngột xuất hiện ở cửa

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Hai Kiếp Đều Là Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook