Chương 51: Ngoại truyện: Kiếp trước (2)
Vu Tâm Yên
11/10/2019
Lý Cảnh sắp đặt xong lễ mừng công ở tiền triều,
rồi lại tới Sùng Tâm điện xử lý một vài chính sự quan trọng. Đợi tới khi hắn trở lại hậu cung, đêm đã khuya.
Loan liễn nâng hắn đi về phía Càn Dương cung.
Cung đình ban đêm, chỉ có hai quả chuông trên đầu cột liễn đang ra sức đong đưa phát ra tiếng vang, át đi tiếng bước chân của đám cung nhân.
Trở về cung đình sau gần nửa năm, nhìn từng cành cây ngọn cỏ quen thuộc, trong lòng hắn không khỏi có chút xúc động. Thật tốt, cuối cùng đã trở lại nơi đây.
Loan liễn dừng lại, Thường Hải khom lưng hành lễ nói: “Hoàng thượng, đã tới.”
“Ừm.” Lý Cảnh gật đầu, nhấc chân bước xuống liễn.
Chân hắn đặt còn chưa chắc đã cảm giác được có người nhào tới, ôm chặt hai chân mình. Tiếp đó hắn nghe thấy tiếng cười giòn tan thơ ngây của trẻ nhỏ: “Phụ hoàng, cha đã về rồi, Huyên nhi cực nhớ phụ hoàng.”
Lý Cảnh vừa nghe thấy, trên gương mặt nở ra một nụ cười dịu dàng. Hắn cúi đầu, trông thấy một đứa trẻ hơn bốn tuổi đang đứng dưới đầu gối mình, ngẩng cái mặt phúng phính lên, hai mắt như đá vỏ chai lấp lánh tỏa sáng.
Nhìn đứa bé này, Lý Cảnh cảm thấy tim mình sắp tan chảy mất rồi. Hắn cúi người, duỗi tay ôm bé con vào lòng, ôn nhu nói: “Huyên nhi, sao muộn rồi mà vẫn chưa ngủ hả?” Vỗ về cái mông nhỏ của nó, vẫn núng nính thịt, có vẻ như không gầy đi chút nào, bấy giờ hắn mới yên tâm.
Lý Huyên giãy giụa trong lòng phụ thân, nhõng nhẽo nói: “Huyên nhi không muốn ngủ, Huyên nhi muốn đợi phụ hoàng!”
“Điện hạ biết hôm nay Hoàng thượng trở về, đã chờ ở Càn Dương cung cả ngày nay, ai khuyên cũng không đi.” Tiếng của một nữ tử mang theo ý cười vang lên.
Nghe thấy tiếng nói, Lý Cảnh ngẩng đầu, trông thấy một nữ tử xinh đẹp hơn hai mươi đang dựa vào bên cửa, mỉm cười nhìn mình.
“Phan đức phi.” Hắn gật đầu với nữ tử, hời hợt cười nói, “Mọi việc trong cung mấy ngày nay, còn có Huyên nhi, đã làm phiền nàng rồi.”
Nghe Lý Cảnh nói, Phan Dửu Quân cười dịu dàng: “Có thể chia sẻ buồn lo với Hoàng thượng, là may mắn của thần thiếp!”
Lý Cảnh cười, cũng không nói thêm gì, chỉ bế Lý Huyên vào trong điện.
Lúc Lý Cảnh đi tới bên cạnh người, Phan Dửu Quân nghiêng người sang hành lễ. Chỉ thấy Lý Cảnh hơi gật đầu với mình rồi vào điện, chẳng để ý nhiều tới mình, lòng nàng ta lạnh lẽo. Nhìn hình ảnh hắn cõng đứa bé, nàng ta cắn môi, vẫn theo vào.
Vào chính điện, Lý Cảnh đặt Lý Huyên xuống, vỗ nhẹ lên cái mông nhỏ của thằng bé, cười nói: “Huyên nhi, tự mình chơi một lúc nhé.”
Lý Huyên dõng dạc: “Dạ, Huyên nhi chơi xếp hình đây!” Nói xong chạy tót sang bên lắp ráp xếp hình.
Thường Hải tiến tới, hầu hạ Lý Cảnh cởi áo khoác ngoài, để lộ ra áo lót bên trong. Thân hình hắn tráng kiện lộ rõ khối nét cơ thể, Phan Dửu Quân tới trước cửa điện, nhìn hắn, tim không hiểu sao nảy mạnh lên.
Lý Cảnh nhác thấy nàng ta, vội mặc bộ đồ thường ngày ra bên ngoài.
Gương mặt vốn bởi sợ hãi mà hơi ửng đỏ của nàng ta trở lại trạng thái bình thường.
Ngập ngừng, nàng ta bước vào, kéo khóe môi cười hỏi: “Hoàng thượng bôn ba đường dài, chắc giờ mệt mỏi lắm?”
“Không sao cả.” Lý Cảnh đáp lời nàng ta, thuận miệng hỏi, “Nửa năm ta đi, trong cung không xảy ra chuyện gì chứ?”
Phan Dửu Quân giật mình, sau đó trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ bi thương: “Hồi Hoàng thượng, có việc xảy ra!”
Nhìn nét mặt của nàng ta, Lý Cảnh hoảng sợ: “Chuyện gì?”
Phan Dửu Quân dần dần đỏ hốc mắt, giọng nghèn nghẹt nói: “Hoàng thượng xuất cung chưa tới một tháng, Lương chiêu dung ngắm sen bên hồ không cẩn thận ngã xuống. Lúc đó thị nữ của cô ấy về lấy áo choàng cho cô ấy, quay lại thì không thấy người đâu, vội đi tìm khắp nơi. Tìm mãi vẫn không thấy nên mới tới bẩm báo cho thần thiếp. Thần thiếp gấp gáp gọi người tới hồ tìm kiếm, quả nhiên tìm thấy Lương chiêu dung ở trong hồ, chỉ là cô ấy, cô ấy đã không cứu được nữa.” Nói tới đây, Phan Dửu Quân ôm mặt, khóc nấc lên.
Mặc dù Lý Cảnh và Lương Tử Vân không có chút tình cảm gì, nhưng dẫu sao người con gái này cũng đã ở trong cung sáu năm, bỏ phí thanh xuân vì mình. Giờ người đã không còn, trong lòng Lý Cảnh cảm thấy có chút buồn thương. Hắn thở dài một hơi, nói: “Thế có hậu táng cho nàng ấy không?”
“Tất nhiên là hậu táng ạ.” Phan Dửu Quân lau nước mắt nói.
Nghe chuyện của Lương Tử Vân, trong lòng Lý Cảnh có chút thương cảm, hỏi tiếp: “Những người khác trong cung vẫn sống tốt chứ?”
“Đều tốt cả.” Phan Dửu Quân ngẫm nghĩ, nói thêm, “Phải rồi, La tiệp dư nói muốn rời cung tới Từ Nguyệt am thanh tu quanh năm. Nhưng thần thiếp thấy chuyện lớn như vậy, không được Hoàng thượng cho phép không dám đồng ý với muội ấy, e rằng ngày mai muội ấy sẽ tự mình tới cầu xin Hoàng thượng.”
Lý Cảnh trầm mặc một hồi, trả lời: “Nàng ấy muốn đi, cứ để cho đi!”
Phan Dửu Quân không ngờ Lý Cảnh lại đồng ý nhanh đến thế, ngừng trong chốc lát rồi nói: “Nhưng nốt người này thì chỉ còn mỗi thần thiếp là tần phi của Hoàng thượng thôi.”
“Không đúng!” Lý Huyên đang lắp ghép đồ chơi ở bên bất chợt ngẩng đầu, lớn tiếng kêu lên: “Còn có mẫu phi của con nữa!”
Lời vừa rời khỏi miệng Lý Huyên, vẻ mặt Lý Cảnh cứng nhắc.
Phan Dửu Quân thoắt cái trở nên tái nhợt, vội đưa mắt liếc trộm Lý Cảnh.
Lý Cảnh ngẩn ra, sau đó hơi trừng Lý Huyên, trách mắng: “Huyên nhi, trước kia phụ hoàng đã nói với con, chuyện người lớn, trẻ con đừng có chen miệng vào. Con quên rồi hả.”
Lý Huyên nhìn phụ thân, uất ức mếu máo: “Nhưng Huyên nhi nhớ mẫu phi.”
Lý Cảnh phớt lờ thằng bé, quay đầu, cười với Phan Dửu Quân, “Thấy đức phi quản lý hậu cung rất tốt, trẫm vô cùng hài lòng.”
Thấy Lý Cảnh không muốn nhắc tới Tề Ngọc Yên, bấy giờ tảng đá trong lòng Phan Dửu Quân mới được thả xuống. Có lẽ trong lòng Hoàng đế, đã quên Tề Ngọc Yên rồi? Nếu biết Tề Ngọc Yên không còn nữa, liệu người có giống như lúc nghe thấy tin Lương Tử Vân chết, trong lòng chỉ hơi thương xót thôi không?
Nhưng từ đầu đến cuối nàng ta không dám chủ động đưa ra chuyện của Tề Ngọc Yên. Vẫn là đi một bước tính một bước, nói không chừng người không hề muốn nhắc tới ả đàn bà kia, mình cần gì chuốc phiền phức? Tốt nhất người vĩnh viễn không nhắc tới ả ta.
Hiện tại Tề Ngọc Yên và Lương Tử Vân đã chết hết, La Xảo Nhi thì muốn tới miếu, sau này, hậu cung Đại Hiên đây chính là thiên hạ của một mình mình. Nhớ tới thân thể tráng kiện lúc hắn thay đồ khi nãy, tim nàng lại đạp mạnh một trận.
Chẳng biết hiện tại người có tiếp nhận mình không nữa?
Nghĩ đến đây, Phan Dửu Quân đỏ mặt bước tới, dịu dàng nói với Lý Cảnh: “Lần này Hoàng thượng ra ngoài cực khổ, chắc nhiều ngày đã không được ngủ nghỉ thoải mái? Chi bằng, để thần thiếp hầu hạ Hoàng thượng nghỉ ngơi?”
Nghe thấy vậy, Lý Cảnh hơi kinh ngạc ngẩng đầu. Nhìn Phan Dửu Quân dạt dào ý tình, trong lòng hắn cũng hiểu được ý của nàng ta.
Hắn ngừng một lúc, sau đó cười nhạt mở miệng: “Không cần, đức phi. Canh giờ đã muộn, nàng cũng mệt mỏi rồi, trở về Vân Thai cung nghỉ sớm đi.”
Sắc mặt Phan Dửu Quân hơi đổi, sau đó kéo lên một nụ cười, nói: “Thần thiếp tuân chỉ, vậy thần thiếp cáo lui.” Nói xong nàng ta hành lễ.
Hắn phẩy tay.
Nàng ta hướng mặt về phía hắn, vẫn mỉm cười, sau đó từ từ xoay người, bước qua cửa điện. Ra khỏi cửa, ngay tức khắc, nụ cười tắt ngấm, ánh mắt mất đi sự dịu dàng.
Nàng thân là đức phi, đứng đầu trong bốn phi, thoạt nhìn thân phận hiển quý. Nhưng xuất giá gần bảy năm, đến giờ nàng vẫn trinh trắng.
Nghĩ đến đây, nàng cười khổ một trận. Việc này chỉ sợ nói ra chẳng ai tin.
Nhưng nàng ta càng nghĩ càng không hiểu nổi, tại sao Hoàng đế rõ ràng bị Tề Ngọc Yên tổn thương tận sâu trong tim, nhưng vẫn không chạm vào những người khác.
Thấy Phan Dửu Quân rời đi, Lý Cảnh tới bên Lý Huyên, xoa xoa đầu thằng bé: “Huyên nhi, con cũng phải đi ngủ rồi.”
Lý Huyên nghe thấy, vội vàng bỏ trò chơi xếp hình trong tay ra, sau đó ôm chặt lấy phụ thân, bám trên người phụ thân giống như một con khỉ nhỏ, nói liến láu: “Huyên nhi đã lâu không gặp phụ hoàng, Huyên nhi ngủ với phụ hoàng có được không?”
Lý Cảnh ôm chặt nhi tử, im lặng.
Thường Hải tới kéo Lý Huyên, cười nói: “Điện hạ, Hoàng thượng xuất chinh bên ngoài, không được ngủ nghỉ tốt, đêm nay để Hoàng thượng nghỉ ngơi đầy đủ. Tiểu nhân dẫn điện hạ tới Thiên điện ngủ, được không?”
“Không!” Lý Huyên chu cái miệng nhỏ, tức giận nói: “Ta muốn ngủ với phụ hoàng cơ.”
“Điện hạ!” Thường Hải bất đắc dĩ kêu lên.
Lý Cảnh lại cười, nói: “Được, hôm nay phụ hoàng ngủ chung với Huyên nhi.”
“Tuyệt quá!” Lý Huyên thả tay, nhảy cẫng lên, vỗ tay vui mừng reo vang nói: “Huyên nhi có thể ở bên phụ hoàng rồi.”
Thường Hải chịu thua lắc đầu, cười nói: “Vậy tiểu nhân dẫn điện hạ đi tắm rửa trước.”
“Được.” Lần này Lý Huyên chịu nghe lời Thường Hải.
“Đi nào, điện hạ.” Thường Hải dắt Lý Huyên ra ngoài.
Lý Cảnh mỉm cười nhìn Lý Huyên nhảy nhót rời đi.
Chờ Lý Cảnh tắm rửa xong, lúc chui vào chăn thì cảm giác có một thân thể nhỏ bé, mềm mềm nhích lại gần.
“Huyên nhi đang đợi phụ hoàng ư?” Lý Cảnh cười hỏi.
“Dạ. Phụ hoàng không đến, Huyên nhi không ngủ được.” Nói xong Lý Huyên thò hai chân của mình vào giữa hai chân phụ thân, đôi tay nhỏ lạnh buốt luồn vào trong xiêm y của hắn, đặt ở trên bụng hắn, lạnh tới nỗi khiến hắn giật mình.
“Huyên nhi coi phụ hoàng là tích nô hả?” Hắn cười mắng.
Lý Huyên cười hi ha nói: “Có cái tích nô nào ấm được bằng phụ hoàng đâu.”
Nghe nhi tử nói, hắn bỗng chốc ngây người.
Lời nói này thật quen.
Hồi hắn và nàng còn mặn nồng. Nàng sợ lạnh, vừa đến đông tay chân đã lạnh lẽo. Vì giúp nàng làm ấm người, hắn liền dùng chân kẹp hai chân nàng vào giữa, rồi đặt tay nàng lên bụng mình để sưởi ấm.
Lúc đầu nàng không tình nguyện, nói với hắn mình có thể dùng tích nô. Cuối cùng hắn vẫn là chẳng nói chẳng rằng, kéo tay nàng đặt lên bụng mình. Tuy rằng vừa áp lên, thật sự rất lạnh, nhưng hắn biết, hắn và nàng đều thấy ấm áp trong lòng.
Hắn nhớ rõ, mình lúc đó nói với nàng rằng: “Có tích nô nào ấm được bằng ta.”
Nhớ tới đây, mũi hắn hơi cay cay.
Đã lâu lắm rồi hắn chưa tới thăm nàng. Mấy ngày nay, không ngày nào hắn không nhớ tới nàng. Còn nàng? Có từng nhớ tới mình không?
Đột nhiên, hắn không nén nổi niềm mong muốn được gặp nàng, được ngắm nữ tử có nụ cười hồn nhiên trong trí nhớ.
Lý Cảnh kéo mạnh Lý Huyên vào lòng mình, hỏi: “Lúc phụ hoàng không ở đây, đức phi có tốt với con không?”
“Tốt ạ.” Lý Huyên đáp.
Lý Cảnh hơi hơi yên tâm.
“Nhưng nhi thần không thích Đức phi.” Lý Huyên nói.
“Tại sao?” Lý Cảnh ngẩn ra.
“Mỗi lần cô ấy nhìn Huyên nhi, mặc dù mặt thì cười, nhưng Huyên nhi thấy mắt cô ấy không cười, rất hung dữ.”
Lý Cảnh thầm cười. Bé tí tuổi đã học được quan sát sắc mặt.
Chẳng qua, tiểu hài tử cũng sẽ không nói dối, xem ra Phan Dửu Quân này cũng không phải thật lòng yêu thương Huyên nhi.
Vẻ mặt có thể ngụy trang, nhưng ánh mắt kia thì không.
Lý Cảnh hôn nhẹ lên trán nhi tử một cái, sau đó dỗ nó ngủ.
Tiểu hài tử dễ ngủ, Lý Huyên rất nhanh đã thiu thiu ngủ.
Dỗ nhi tử ngủ xong, Lý Cảnh nhẹ nhàng ngồi dậy.
Thường Hải thấy Hoàng đế lặng lẽ ra cửa điện, có hơi bất ngờ, vội hỏi: “Hoàng thượng có việc gì ạ?”
“Ừ.” Hắn gật đầu, “Trẫm muốn ra ngoài một lúc.”
“Hoàng thượng muốn đi đâu?” Thường Hải nói, “Tiểu nhân đi gọi loan liễn.”
Lý Cảnh ngừng một lát, nói: “Tới Lan Vu cung.”
Thường Hải ngớ ra rồi cúi đầu trả lời: “Dạ.”
Sau thời gian hai chung trà, Lý Cảnh đã đứng ở trước Lan Vu cung.
Loan liễn nâng hắn đi về phía Càn Dương cung.
Cung đình ban đêm, chỉ có hai quả chuông trên đầu cột liễn đang ra sức đong đưa phát ra tiếng vang, át đi tiếng bước chân của đám cung nhân.
Trở về cung đình sau gần nửa năm, nhìn từng cành cây ngọn cỏ quen thuộc, trong lòng hắn không khỏi có chút xúc động. Thật tốt, cuối cùng đã trở lại nơi đây.
Loan liễn dừng lại, Thường Hải khom lưng hành lễ nói: “Hoàng thượng, đã tới.”
“Ừm.” Lý Cảnh gật đầu, nhấc chân bước xuống liễn.
Chân hắn đặt còn chưa chắc đã cảm giác được có người nhào tới, ôm chặt hai chân mình. Tiếp đó hắn nghe thấy tiếng cười giòn tan thơ ngây của trẻ nhỏ: “Phụ hoàng, cha đã về rồi, Huyên nhi cực nhớ phụ hoàng.”
Lý Cảnh vừa nghe thấy, trên gương mặt nở ra một nụ cười dịu dàng. Hắn cúi đầu, trông thấy một đứa trẻ hơn bốn tuổi đang đứng dưới đầu gối mình, ngẩng cái mặt phúng phính lên, hai mắt như đá vỏ chai lấp lánh tỏa sáng.
Nhìn đứa bé này, Lý Cảnh cảm thấy tim mình sắp tan chảy mất rồi. Hắn cúi người, duỗi tay ôm bé con vào lòng, ôn nhu nói: “Huyên nhi, sao muộn rồi mà vẫn chưa ngủ hả?” Vỗ về cái mông nhỏ của nó, vẫn núng nính thịt, có vẻ như không gầy đi chút nào, bấy giờ hắn mới yên tâm.
Lý Huyên giãy giụa trong lòng phụ thân, nhõng nhẽo nói: “Huyên nhi không muốn ngủ, Huyên nhi muốn đợi phụ hoàng!”
“Điện hạ biết hôm nay Hoàng thượng trở về, đã chờ ở Càn Dương cung cả ngày nay, ai khuyên cũng không đi.” Tiếng của một nữ tử mang theo ý cười vang lên.
Nghe thấy tiếng nói, Lý Cảnh ngẩng đầu, trông thấy một nữ tử xinh đẹp hơn hai mươi đang dựa vào bên cửa, mỉm cười nhìn mình.
“Phan đức phi.” Hắn gật đầu với nữ tử, hời hợt cười nói, “Mọi việc trong cung mấy ngày nay, còn có Huyên nhi, đã làm phiền nàng rồi.”
Nghe Lý Cảnh nói, Phan Dửu Quân cười dịu dàng: “Có thể chia sẻ buồn lo với Hoàng thượng, là may mắn của thần thiếp!”
Lý Cảnh cười, cũng không nói thêm gì, chỉ bế Lý Huyên vào trong điện.
Lúc Lý Cảnh đi tới bên cạnh người, Phan Dửu Quân nghiêng người sang hành lễ. Chỉ thấy Lý Cảnh hơi gật đầu với mình rồi vào điện, chẳng để ý nhiều tới mình, lòng nàng ta lạnh lẽo. Nhìn hình ảnh hắn cõng đứa bé, nàng ta cắn môi, vẫn theo vào.
Vào chính điện, Lý Cảnh đặt Lý Huyên xuống, vỗ nhẹ lên cái mông nhỏ của thằng bé, cười nói: “Huyên nhi, tự mình chơi một lúc nhé.”
Lý Huyên dõng dạc: “Dạ, Huyên nhi chơi xếp hình đây!” Nói xong chạy tót sang bên lắp ráp xếp hình.
Thường Hải tiến tới, hầu hạ Lý Cảnh cởi áo khoác ngoài, để lộ ra áo lót bên trong. Thân hình hắn tráng kiện lộ rõ khối nét cơ thể, Phan Dửu Quân tới trước cửa điện, nhìn hắn, tim không hiểu sao nảy mạnh lên.
Lý Cảnh nhác thấy nàng ta, vội mặc bộ đồ thường ngày ra bên ngoài.
Gương mặt vốn bởi sợ hãi mà hơi ửng đỏ của nàng ta trở lại trạng thái bình thường.
Ngập ngừng, nàng ta bước vào, kéo khóe môi cười hỏi: “Hoàng thượng bôn ba đường dài, chắc giờ mệt mỏi lắm?”
“Không sao cả.” Lý Cảnh đáp lời nàng ta, thuận miệng hỏi, “Nửa năm ta đi, trong cung không xảy ra chuyện gì chứ?”
Phan Dửu Quân giật mình, sau đó trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ bi thương: “Hồi Hoàng thượng, có việc xảy ra!”
Nhìn nét mặt của nàng ta, Lý Cảnh hoảng sợ: “Chuyện gì?”
Phan Dửu Quân dần dần đỏ hốc mắt, giọng nghèn nghẹt nói: “Hoàng thượng xuất cung chưa tới một tháng, Lương chiêu dung ngắm sen bên hồ không cẩn thận ngã xuống. Lúc đó thị nữ của cô ấy về lấy áo choàng cho cô ấy, quay lại thì không thấy người đâu, vội đi tìm khắp nơi. Tìm mãi vẫn không thấy nên mới tới bẩm báo cho thần thiếp. Thần thiếp gấp gáp gọi người tới hồ tìm kiếm, quả nhiên tìm thấy Lương chiêu dung ở trong hồ, chỉ là cô ấy, cô ấy đã không cứu được nữa.” Nói tới đây, Phan Dửu Quân ôm mặt, khóc nấc lên.
Mặc dù Lý Cảnh và Lương Tử Vân không có chút tình cảm gì, nhưng dẫu sao người con gái này cũng đã ở trong cung sáu năm, bỏ phí thanh xuân vì mình. Giờ người đã không còn, trong lòng Lý Cảnh cảm thấy có chút buồn thương. Hắn thở dài một hơi, nói: “Thế có hậu táng cho nàng ấy không?”
“Tất nhiên là hậu táng ạ.” Phan Dửu Quân lau nước mắt nói.
Nghe chuyện của Lương Tử Vân, trong lòng Lý Cảnh có chút thương cảm, hỏi tiếp: “Những người khác trong cung vẫn sống tốt chứ?”
“Đều tốt cả.” Phan Dửu Quân ngẫm nghĩ, nói thêm, “Phải rồi, La tiệp dư nói muốn rời cung tới Từ Nguyệt am thanh tu quanh năm. Nhưng thần thiếp thấy chuyện lớn như vậy, không được Hoàng thượng cho phép không dám đồng ý với muội ấy, e rằng ngày mai muội ấy sẽ tự mình tới cầu xin Hoàng thượng.”
Lý Cảnh trầm mặc một hồi, trả lời: “Nàng ấy muốn đi, cứ để cho đi!”
Phan Dửu Quân không ngờ Lý Cảnh lại đồng ý nhanh đến thế, ngừng trong chốc lát rồi nói: “Nhưng nốt người này thì chỉ còn mỗi thần thiếp là tần phi của Hoàng thượng thôi.”
“Không đúng!” Lý Huyên đang lắp ghép đồ chơi ở bên bất chợt ngẩng đầu, lớn tiếng kêu lên: “Còn có mẫu phi của con nữa!”
Lời vừa rời khỏi miệng Lý Huyên, vẻ mặt Lý Cảnh cứng nhắc.
Phan Dửu Quân thoắt cái trở nên tái nhợt, vội đưa mắt liếc trộm Lý Cảnh.
Lý Cảnh ngẩn ra, sau đó hơi trừng Lý Huyên, trách mắng: “Huyên nhi, trước kia phụ hoàng đã nói với con, chuyện người lớn, trẻ con đừng có chen miệng vào. Con quên rồi hả.”
Lý Huyên nhìn phụ thân, uất ức mếu máo: “Nhưng Huyên nhi nhớ mẫu phi.”
Lý Cảnh phớt lờ thằng bé, quay đầu, cười với Phan Dửu Quân, “Thấy đức phi quản lý hậu cung rất tốt, trẫm vô cùng hài lòng.”
Thấy Lý Cảnh không muốn nhắc tới Tề Ngọc Yên, bấy giờ tảng đá trong lòng Phan Dửu Quân mới được thả xuống. Có lẽ trong lòng Hoàng đế, đã quên Tề Ngọc Yên rồi? Nếu biết Tề Ngọc Yên không còn nữa, liệu người có giống như lúc nghe thấy tin Lương Tử Vân chết, trong lòng chỉ hơi thương xót thôi không?
Nhưng từ đầu đến cuối nàng ta không dám chủ động đưa ra chuyện của Tề Ngọc Yên. Vẫn là đi một bước tính một bước, nói không chừng người không hề muốn nhắc tới ả đàn bà kia, mình cần gì chuốc phiền phức? Tốt nhất người vĩnh viễn không nhắc tới ả ta.
Hiện tại Tề Ngọc Yên và Lương Tử Vân đã chết hết, La Xảo Nhi thì muốn tới miếu, sau này, hậu cung Đại Hiên đây chính là thiên hạ của một mình mình. Nhớ tới thân thể tráng kiện lúc hắn thay đồ khi nãy, tim nàng lại đạp mạnh một trận.
Chẳng biết hiện tại người có tiếp nhận mình không nữa?
Nghĩ đến đây, Phan Dửu Quân đỏ mặt bước tới, dịu dàng nói với Lý Cảnh: “Lần này Hoàng thượng ra ngoài cực khổ, chắc nhiều ngày đã không được ngủ nghỉ thoải mái? Chi bằng, để thần thiếp hầu hạ Hoàng thượng nghỉ ngơi?”
Nghe thấy vậy, Lý Cảnh hơi kinh ngạc ngẩng đầu. Nhìn Phan Dửu Quân dạt dào ý tình, trong lòng hắn cũng hiểu được ý của nàng ta.
Hắn ngừng một lúc, sau đó cười nhạt mở miệng: “Không cần, đức phi. Canh giờ đã muộn, nàng cũng mệt mỏi rồi, trở về Vân Thai cung nghỉ sớm đi.”
Sắc mặt Phan Dửu Quân hơi đổi, sau đó kéo lên một nụ cười, nói: “Thần thiếp tuân chỉ, vậy thần thiếp cáo lui.” Nói xong nàng ta hành lễ.
Hắn phẩy tay.
Nàng ta hướng mặt về phía hắn, vẫn mỉm cười, sau đó từ từ xoay người, bước qua cửa điện. Ra khỏi cửa, ngay tức khắc, nụ cười tắt ngấm, ánh mắt mất đi sự dịu dàng.
Nàng thân là đức phi, đứng đầu trong bốn phi, thoạt nhìn thân phận hiển quý. Nhưng xuất giá gần bảy năm, đến giờ nàng vẫn trinh trắng.
Nghĩ đến đây, nàng cười khổ một trận. Việc này chỉ sợ nói ra chẳng ai tin.
Nhưng nàng ta càng nghĩ càng không hiểu nổi, tại sao Hoàng đế rõ ràng bị Tề Ngọc Yên tổn thương tận sâu trong tim, nhưng vẫn không chạm vào những người khác.
Thấy Phan Dửu Quân rời đi, Lý Cảnh tới bên Lý Huyên, xoa xoa đầu thằng bé: “Huyên nhi, con cũng phải đi ngủ rồi.”
Lý Huyên nghe thấy, vội vàng bỏ trò chơi xếp hình trong tay ra, sau đó ôm chặt lấy phụ thân, bám trên người phụ thân giống như một con khỉ nhỏ, nói liến láu: “Huyên nhi đã lâu không gặp phụ hoàng, Huyên nhi ngủ với phụ hoàng có được không?”
Lý Cảnh ôm chặt nhi tử, im lặng.
Thường Hải tới kéo Lý Huyên, cười nói: “Điện hạ, Hoàng thượng xuất chinh bên ngoài, không được ngủ nghỉ tốt, đêm nay để Hoàng thượng nghỉ ngơi đầy đủ. Tiểu nhân dẫn điện hạ tới Thiên điện ngủ, được không?”
“Không!” Lý Huyên chu cái miệng nhỏ, tức giận nói: “Ta muốn ngủ với phụ hoàng cơ.”
“Điện hạ!” Thường Hải bất đắc dĩ kêu lên.
Lý Cảnh lại cười, nói: “Được, hôm nay phụ hoàng ngủ chung với Huyên nhi.”
“Tuyệt quá!” Lý Huyên thả tay, nhảy cẫng lên, vỗ tay vui mừng reo vang nói: “Huyên nhi có thể ở bên phụ hoàng rồi.”
Thường Hải chịu thua lắc đầu, cười nói: “Vậy tiểu nhân dẫn điện hạ đi tắm rửa trước.”
“Được.” Lần này Lý Huyên chịu nghe lời Thường Hải.
“Đi nào, điện hạ.” Thường Hải dắt Lý Huyên ra ngoài.
Lý Cảnh mỉm cười nhìn Lý Huyên nhảy nhót rời đi.
Chờ Lý Cảnh tắm rửa xong, lúc chui vào chăn thì cảm giác có một thân thể nhỏ bé, mềm mềm nhích lại gần.
“Huyên nhi đang đợi phụ hoàng ư?” Lý Cảnh cười hỏi.
“Dạ. Phụ hoàng không đến, Huyên nhi không ngủ được.” Nói xong Lý Huyên thò hai chân của mình vào giữa hai chân phụ thân, đôi tay nhỏ lạnh buốt luồn vào trong xiêm y của hắn, đặt ở trên bụng hắn, lạnh tới nỗi khiến hắn giật mình.
“Huyên nhi coi phụ hoàng là tích nô hả?” Hắn cười mắng.
Lý Huyên cười hi ha nói: “Có cái tích nô nào ấm được bằng phụ hoàng đâu.”
Nghe nhi tử nói, hắn bỗng chốc ngây người.
Lời nói này thật quen.
Hồi hắn và nàng còn mặn nồng. Nàng sợ lạnh, vừa đến đông tay chân đã lạnh lẽo. Vì giúp nàng làm ấm người, hắn liền dùng chân kẹp hai chân nàng vào giữa, rồi đặt tay nàng lên bụng mình để sưởi ấm.
Lúc đầu nàng không tình nguyện, nói với hắn mình có thể dùng tích nô. Cuối cùng hắn vẫn là chẳng nói chẳng rằng, kéo tay nàng đặt lên bụng mình. Tuy rằng vừa áp lên, thật sự rất lạnh, nhưng hắn biết, hắn và nàng đều thấy ấm áp trong lòng.
Hắn nhớ rõ, mình lúc đó nói với nàng rằng: “Có tích nô nào ấm được bằng ta.”
Nhớ tới đây, mũi hắn hơi cay cay.
Đã lâu lắm rồi hắn chưa tới thăm nàng. Mấy ngày nay, không ngày nào hắn không nhớ tới nàng. Còn nàng? Có từng nhớ tới mình không?
Đột nhiên, hắn không nén nổi niềm mong muốn được gặp nàng, được ngắm nữ tử có nụ cười hồn nhiên trong trí nhớ.
Lý Cảnh kéo mạnh Lý Huyên vào lòng mình, hỏi: “Lúc phụ hoàng không ở đây, đức phi có tốt với con không?”
“Tốt ạ.” Lý Huyên đáp.
Lý Cảnh hơi hơi yên tâm.
“Nhưng nhi thần không thích Đức phi.” Lý Huyên nói.
“Tại sao?” Lý Cảnh ngẩn ra.
“Mỗi lần cô ấy nhìn Huyên nhi, mặc dù mặt thì cười, nhưng Huyên nhi thấy mắt cô ấy không cười, rất hung dữ.”
Lý Cảnh thầm cười. Bé tí tuổi đã học được quan sát sắc mặt.
Chẳng qua, tiểu hài tử cũng sẽ không nói dối, xem ra Phan Dửu Quân này cũng không phải thật lòng yêu thương Huyên nhi.
Vẻ mặt có thể ngụy trang, nhưng ánh mắt kia thì không.
Lý Cảnh hôn nhẹ lên trán nhi tử một cái, sau đó dỗ nó ngủ.
Tiểu hài tử dễ ngủ, Lý Huyên rất nhanh đã thiu thiu ngủ.
Dỗ nhi tử ngủ xong, Lý Cảnh nhẹ nhàng ngồi dậy.
Thường Hải thấy Hoàng đế lặng lẽ ra cửa điện, có hơi bất ngờ, vội hỏi: “Hoàng thượng có việc gì ạ?”
“Ừ.” Hắn gật đầu, “Trẫm muốn ra ngoài một lúc.”
“Hoàng thượng muốn đi đâu?” Thường Hải nói, “Tiểu nhân đi gọi loan liễn.”
Lý Cảnh ngừng một lát, nói: “Tới Lan Vu cung.”
Thường Hải ngớ ra rồi cúi đầu trả lời: “Dạ.”
Sau thời gian hai chung trà, Lý Cảnh đã đứng ở trước Lan Vu cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.