Chương 55: Toan tính
Vu Tâm Yên
02/11/2019
“Mẫu hậu.” Thấy trong điện chỉ còn lại Tiêu Thái hậu và mình, Trịnh Chước tức tưởi òa khóc.
Tiêu Thái hậu thở dài, nói: “Vừa rồi con cũng thấy Cảnh nhi đối với Tề Ngọc Yên như nào, hiện tại mẫu hậu cảm thấy, coi như con và Phan Dửu Quân bắt tay, chỉ sợ cũng vô dụng.”
“Tại sao ạ?” Trịnh Chước ngước lên đôi mắt đẫm lệ.
“Ban nãy từ lúc Cảnh nhi tiến vào điện, mẫu hậu ngầm quan sát, phát hiện ngoại trừ Tề Ngọc Yên, Cảnh nhi chẳng hề lia mắt đến bất cứ nữ tử nào khác.” Tiêu Thái hậu đau lòng nhìn Trịnh Chước, nói: “Bởi vậy, cho dù là con, hay là Phan Dửu Quân, e rằng đều khó lọt vào mắt của Cảnh nhi.”
“Vậy, vậy nhi thần cứ thế mà cam chịu ư?” Trịnh Chước lại chảy nước mắt.
“A Chước, nãy mẫu hậu suy nghĩ, con muốn có chỗ đứng vững trong cái cung này, vẫn còn có cách khác. Phải rồi, nếu Tề Ngọc Yên đã mang thai, con nên đối xử tốt với cô ta chút đi.” Tiêu Thái hậu nói.
Trịnh Chước cắn môi, nhưng không hé răng đồng ý. Ả nữ nhân kia cướp trượng phu của mình, còn bảo mình phải đối xử tốt với ả ta ư?
“A Chước, con đừng thiển cận quá.” Tiêu Thái hậu biết trong lòng Trịnh Chước nghĩ gì, kiên nhẫn giải thích cho nàng ta, “Tề Ngọc Yên hoài thai, đối với con mà nói, chưa hẳn là chuyện tồi tệ.”
Nghe Tiêu Thái hậu nói, Trịnh Chước khó hiểu, hoang mang nhìn thẳng bà: “Ý của mẫu hậu là gì, nhi thần không rõ.”
Tiêu Thái hậu thở dài, nói: “A Chước, mẫu hậu mới nói, Cảnh nhi quan tâm Tề Ngọc Yên như thế, so với tiên đế đối với Hứa quý phi chỉ hơn chứ không kém. Nếu muốn tranh giành trượng phu, sợ cả đời con cũng không vượt qua nổi Tề Ngọc Yên. Mẫu hậu đã nghĩ, nếu con muốn sống êm ả trong cung về sau, cách tốt nhất chính là có con trai, sau đó phong nó làm Thái tử. Như thế, quãng đời sau này của con cũng có chỗ để dựa vào.”
Trịnh Chước cười cay đắng nói: “Mẫu hậu cũng nói, trong mắt Hoàng thượng chỉ có mỗi Tề Ngọc Yên, không có bất cứ ai khác, sao nhi thần có cơ hội mang thai sinh con chứ.”
Tiêu Thái hậu cười nhẹ, nói: “Đứa con không nhất định phải do chính con sinh, bây giờ trong bụng Tề Ngọc Yên không phải có một đứa à?”
Trịnh Chước sửng sốt, nói: “Ý mẫu hậu là, bảo nhi thần lấy con của Tề Ngọc Yên sang?”
Tiêu Thái hậu gật đầu, cười nói: “Con là Hoàng hậu, tự mình chăm sóc con của tần phi sinh ra dưới gối mình, có gì không được?”
“Nhưng mà, Hoàng thượng sẽ đồng ý chứ?” Trịnh Chước hơi nhíu mày.
“Hoàng hậu là mẹ các con của Hoàng đế, muốn tự mình nuôi nấng con mình, hoàn toàn là làm theo lễ pháp. Đợi Tề Ngọc Yên sinh xong, con trực tiếp bế đứa bé đi là được, chắc chắn Cảnh nhi cũng không thể nói gì. Nếu hắn không đồng ý, cứ bảo hắn làm cho con tự sinh một đứa, cho hắn tự chọn.” Tiêu Thái hậu ngẫm nghĩ, rồi nói thêm: “Huống hồ Cảnh nhi và Tề Ngọc Yên còn trẻ, đứa con này cho con, tụi nó sinh tiếp là được mà.”
Trịnh Chước do dự một hồi, cuối cùng gật đầu, nói: “Vậy thì, mọi chuyện nghe theo lời mẫu hậu.”
Lúc này Tề Ngọc Yên đang ngồi trên loan liễn cùng Lý Cảnh, hoàn toàn không hay có người có ý đồ với đứa con trong bụng nàng.
Lý Cảnh ôm chặt lấy nàng, để nàng tựa đầu lên vai mình, còn mình dán má lên trán của nàng.
Tề Ngọc Yên nhắm mắt lại, tay xoa xoa bụng của mình.
Không hề báo trước, ấy vậy mà mình lại mang thai. Bất chợt nàng nhớ tới Huyên Nhi. Nàng nhớ rõ thời điểm mình mang thai Huyên Nhi tại kiếp trước hình như sớm hơn hai tháng so với kiếp này. Điều này cũng có nghĩa, kiếp này, đứa bé trong bụng không phải là Huyên Nhi, cho nên mình sẽ vĩnh viễn không có cơ hội được gặp lại Huyên Nhi.
Nghĩ đến đây, gương mặt đáng yêu của Huyên Nhi lại hiện lên trước mắt nàng. Mũi nàng cay cay, nước mắt chảy xuống.
Nghe thấy tiếng thút thít nho nhỏ của Tề Ngọc Yên, Lý Cảnh sửng sốt, vội ngẩng lên, hỏi: “Ngọc Yên, sao thế?”
Tề Ngọc Yên dời đầu khỏi vai hắn, quay mặt sang hướng khác quệt vội giọt nước mắt đi, sau đó xoay đầu lại, nói với Lý Cảnh: “Tần thiếp không có việc gì ạ, Hoàng thượng.”
Lý Cảnh nhìn nàng chằm chằm, một lúc sau mới nói: “Có phải, nàng, không muốn đứa bé này?”
Tề Ngọc Yên giật mình, vội vã trả lời: “Không phải, Hoàng thượng, không phải tần thiếp không muốn bé.”
Lý Cảnh nhìn thẳng vào nàng một lúc lâu rồi kéo môi cười: “Vậy thì tốt, ta sợ nàng giận ta vụ lén lút cho nàng uống Trợ dựng canh.”
“Tần thiếp không dám.” Nàng miễn cưỡng nở nụ cười.
“Ta không nghĩ nàng không dám.” Hắn ngẩn ra, sau đó bắt lấy bả vai nàng, kéo nàng lại vào ngực mình, thì thầm bên tai nàng: “Ta muốn trong lòng nàng, sẽ không bao giờ trách giận ta.”
“Trong lòng tần thiếp, thật sự chưa bao giờ nghĩ tới sẽ trách gì Hoàng thượng.” Tề Ngọc Yên bất đắc dĩ cười nói: “Tần thiếp là tần phi của Hoàng thượng, sinh con dưỡng cái cho Hoàng thượng vốn là trách nhiệm của tần thiếp mà.”
“Hóa ra nàng nghĩ như vậy à.” Lý Cảnh gượng cười.
“Thế Hoàng thượng cho rằng tần thiếp nghĩ thế nào?” Nàng nhướn mày hỏi.
Lý Cảnh cúi đầu, trông thấy da nàng trắng nõn, mày mắt như vẽ, môi như anh đào, chỉ muốn nhập vào lòng mình. Đương nhiên ta muốn nàng bởi vì tâm duyệt với ta, mới nguyện ý sinh con dưỡng cái cho ta, chứ không phải vì là tần phi của ta, vì việc sinh con dưỡng cái là bổn phận của nàng.
Nhưng hắn đắn đo hồi lâu, vẫn không nói ra những lời trong lòng mình, chỉ cười cười, nói: “Không có gì, nàng nghĩ vậy cũng rất tốt.”
Thấy vẻ mặt Lý Cảnh buồn bã, Tề Ngọc Yên cũng không rõ hắn muốn thế nào, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Hai người trầm mặc trong giây lát, bỗng hắn nói: “Ngọc Yên, ngày mai ta sẽ tấn vị phân cho nàng.”
Nàng sửng sốt: “Tần thiếp vừa mới tấn phong quý tần, Hoàng thượng vẫn muốn tấn phong vị phân nữa cho tần thiếp?”
“Tất nhiên rồi.” Hắn gật đầu, “Giờ nàng đang mang thai, theo quy củ thì nên tấn vị phân cho nàng.”
Bây giờ nàng đã là chính tam phẩm quý tần, lên một bậc chính là tòng nhị phẩm chiêu nghi, chiêu dung, chiêu viện hoặc là chiêu hoa, lên nữa là chính nhị phẩm phi, tòng nhất phẩm phu nhân, cuối cùng chính là chính nhất phẩm “tứ phi” quý, đức, thục, hiền. Nàng nhớ rõ, kiếp trước sau khi nàng mang thai, Lý Cảnh tấn phong cho nàng làm chính nhị phẩm phi.
Nàng dò hỏi: “Thế Hoàng thượng định tấn vị phân gì cho tần thiếp?”
Hắn quay mặt lại, cười nói: “Ta vừa mới nghĩ, tấn phong nàng làm chính nhị phẩm phi, có được không?”
Tề Ngọc Yên nghe xong, tim nảy bình bịch, quả nhiên vị phân giống hệt kiếp trước. Nhưng hiện giờ nàng không muốn bước trên con đường kiếp trước, vì thế, nàng lắc đầu, nói: “Không được.”
Hắn sửng sốt, nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, sau đó cười nói: “Vậy phong nàng là phu nhân nhé, tòng nhất phẩm luôn!”
“Thế cũng không được, Hoàng thượng!” Nàng hoảng hốt, sao chàng càng nói vị phân càng cao vậy.
Thấy Tề Ngọc Yên vẫn không chịu, hắn cau mày nói: “Nếu nàng thích, bây giờ phong nàng làm tứ phi cũng không phải không được, chỉ là sau khi nàng sinh Lân nhi* rồi sẽ không còn vị phân để tấn phong đâu.”
(Lân nhi: chỉ đứa con trai quý.)
Tề Ngọc Yên ngớ người, sau một lúc mới phản ứng lại, hóa ra Lý Cảnh cho rằng mình đòi chàng cho vị phân, mau miệng cười nói: “Hoàng thượng hiểu sai rồi, tần thiếp thấy Hoàng thượng phong vị phân quá cao, tần thiếp sợ hãi thôi.”
“Hử? Vậy nàng muốn sao ?” Lý Cảnh nhìn nàng hỏi.
“Tần thiếp chỉ là mang thai, không cần phải tấn vị phân.” Nàng nhỏ nhẹ cười nói.
“Không được!” Lý Cảnh lắc đầu, “Nàng mang là đứa con đầu của ta, không thể bạc đãi nàng và con, ta nhất định phải tấn phong vị phân cho nàng.”
“Vậy thì…” Thấy Lý Cảnh kiên quyết, Tề Ngọc Yên đành bất đắc dĩ nói: “Vậy thì Hoàng thượng cứ chọn đại vị phân tòng nhị phẩm nào đó cho tần thiếp là được rồi.”
Lý Cảnh lại lắc đầu, nói: “Ta muốn cho nàng lên làm chính phẩm, không muốn để nàng làm tòng phẩm, trước đó đã nghĩ tới chuyện này nên mới quyết định tấn phong nàng làm chính nhị phẩm phi, ngay cả tòng nhất phẩm phu nhân cũng không chọn, thì cái tòng nhị phẩm tự nhiên càng không cần suy tính.” Đã khiến nàng phải làm vợ lẽ, không thể đến vị phân cũng không để nàng được làm chính.
“Tấn vị phân thôi, không sao cả.” Nàng cười nói.
“Nếu nàng đã muốn tòng phẩm, chẳng bằng tòng nhất phẩm.” Hắn nói.
Nàng ngây ngốc, nói: “Hoàng thượng, tòng nhị phẩm là tốt lắm rồi. Tần thiếp được tấn vị phân quá nhanh, thật sự vô cùng hoảng sợ.”
“Cái này có gì mà hoảng với sợ? Ai bảo bụng nàng không đòi ganh đua chứ!” Nói xong hắn còn vuốt ve cái bụng của nàng.
Nghe hắn nói mà nàng dở khóc dở cười. Đây rõ ràng là hắn trăm phương ngàn kế khiến mình có thai, giờ lại đổ tại bụng mình tranh đấu.
Chỉ là nghe hắn nói vậy, trong lòng nàng vẫn vui mừng đôi chút. Ít nhất trong lòng chàng, vẫn yêu thương mình như kiếp trước. Nhưng những chuyện xảy ra tại kiếp trước khiến nàng mỗi khi nhớ lại, vẫn cảm thấy tim gan run sợ.
Nhất định phải giống với kiếp trước ư?
Nghĩ đến đây, lòng nàng rét run, sau đó xoay mặt cười với hắn: “Tần thiếp cảm thấy tòng nhị phẩm rất tốt.”
Thấy nàng vẫn đôi co với mình, hắn nghiêm mặt, nói: “Đừng nói nữa, tòng nhất phẩm phu nhân, chính nhị phẩm phi, nàng chọn một cái.”
Nàng đực mặt, đành nói: “Vậy tần thiếp nghe theo Hoàng thượng, chính nhị phẩm phi là được rồi ạ.” Nàng chọn vị phân thấp hơn.
“Giờ mới phải!” Hắn thấy nàng đồng ý, nhịn không được hôn nhẹ lên má nàng khích lệ rồi nói: “Đợi sinh con xong, ta tấn phong vị phân cho nàng tiếp.”
Nàng cười cười, nói: “Tần thiếp tạ Hoàng thượng.”
Đáy lòng lại thở dài. Cuối cùng vẫn không trốn khỏi vận mệnh kiếp trước ư? Không được! Chuyện xảy ra tại kiếp trước, kiếp này, tuyệt đối không cho phép nó lặp lại nữa. Kiếp trước, chính bởi vì Lý Cảnh chỉ độc sủng mỗi mình mình, mới khiến Phan Dửu Quân ghen ghét, cuối cùng Phan thị mới hại cả nhà mình.
Nghĩ đến đây, Tề Ngọc Yên ngẩng đầu nói với Lý Cảnh: “Hoàng thượng, tần thiếp mang thai, chỉ sợ không thể hầu hạ Hoàng thượng được nữa. Mấy ngày này, Hoàng thượng cứ gọi La tiểu nghi các nàng thị tẩm đi”
Lý Cảnh nghe xong, Tề Ngọc Yên lại rộng lượng bảo mình sủng hạnh tần phi khác, xem ra, quả nhiên trong lòng nàng ấy vẫn không có mình. Nghĩ đến đây, hắn bực bội trong lòng, mặt lạnh te, nói: “Trẫm muốn thị tẩm ai, không cần Tề quý tần bận tâm.”
Nghe vậy, vẻ mặt Tề Ngọc Yên căng cứng, cúi mày thỉnh tội nói: “Dạ, là tần thiếp đi quá giới hạn, xin hoàng thượng thứ tội.”
Lý Cảnh xoay mặt sang hướng khác, không để ý tới nàng.
Tề Ngọc Yên nhìn sắc mặt của chàng là biết mình chọc tức chàng rồi, lập tức im lặng. Kỳ thật trong lòng nàng cũng rất mâu thuẫn, từ sâu thẳm trong lòng, đương nhiên nàng không thích thú việc Lý Cảnh ở bên nữ nhân khác, nhưng vì không muốn giống với kiếp trước, nàng không dám lại độc chiếm người đàn ông này. Nhưng bản thân đẩy chàng ra như vậy, rốt cuộc là đúng hay sai? Lúc này, nàng có hơi băn khoăn.
Cả quãng đường, hai người đều lặng thing không nói.
Loan liễn dừng trước cửa Trọng Hoa cung, Tề Ngọc Yên nhanh chóng đừng dậy nói với Lý Cảnh: “Hoàng thượng, tần thiếp xin cáo lui.”
Lý Cảnh quay mặt lại ngó nàng, vẫn không hề lên tiếng, nhưng thản nhiên đứng dậy, trực tiếp xuống khỏi loan liễn, sau đó xoay người lại, bế Tề Ngọc Yên vẫn còn ngơ ngác từ trên liễn xuống.
Tề Ngọc Yên hét nhỏ một tiếng, cả người đã vào trong lòng hắn.
“Hoàng thượng, mau đặt tần thiếp xuống!” Nàng hốt hoảng kêu lên.
“Ngồi lâu như vậy, không động đậy, chân nàng không tê à?” Hắn hỏi lại.
Nàng ngẩn ra, sau đó bật cười thành tiếng: “Hoàng thượng, chân tần thiếp không có tê!”
Nghe tiếng cười êm ái như chuông bạc quẩn quanh bên tai, sắc mặt hắn dịu dần, hừ khẽ, nhưng vẫn không nói gì.
Nàng tựa đầu vào ngực hắn, hai tay ôm cổ hắn, thỏ thẻ nói: “Hoàng thượng, vừa rồi tần thiếp nói sai, ngài đừng giận tần thiếp, có được không?”
Hắn trứng lớn nàng, nói: “Sau này nàng còn dám bảo ta đi sủng hạnh người khác, xem ta trừng phạt nàng ra sao!”
“Tần thiếp không dám nữa.” Nàng cười nói, hai tay càng quấn chặt hắn hơn.
Sao nàng nguyện ý chắp tay nhường chàng cho kẻ khác? Nếu ông trời đã cho chàng yêu nàng lần nữa, chắc chắn mọi chuyện đều là thiên mệnh khó tránh.
Giờ, nàng cũng đã nghĩ thông suốt. Muốn thay đổi vận mệnh kiếp trước, nếu chỉ trốn tránh, sẽ tránh không thoát.
Nàng tính toán trong lòng, hiện tại cách chuyện phụ thân thua trận bỏ mình ở kiếp trước còn có năm năm. Thời gian năm năm, nàng tin tưởng, đủ để nàng làm ra rất nhiều chuyện có thể thay đổi những chuyện xảy ra ở kiếp trước.
Tiêu Thái hậu thở dài, nói: “Vừa rồi con cũng thấy Cảnh nhi đối với Tề Ngọc Yên như nào, hiện tại mẫu hậu cảm thấy, coi như con và Phan Dửu Quân bắt tay, chỉ sợ cũng vô dụng.”
“Tại sao ạ?” Trịnh Chước ngước lên đôi mắt đẫm lệ.
“Ban nãy từ lúc Cảnh nhi tiến vào điện, mẫu hậu ngầm quan sát, phát hiện ngoại trừ Tề Ngọc Yên, Cảnh nhi chẳng hề lia mắt đến bất cứ nữ tử nào khác.” Tiêu Thái hậu đau lòng nhìn Trịnh Chước, nói: “Bởi vậy, cho dù là con, hay là Phan Dửu Quân, e rằng đều khó lọt vào mắt của Cảnh nhi.”
“Vậy, vậy nhi thần cứ thế mà cam chịu ư?” Trịnh Chước lại chảy nước mắt.
“A Chước, nãy mẫu hậu suy nghĩ, con muốn có chỗ đứng vững trong cái cung này, vẫn còn có cách khác. Phải rồi, nếu Tề Ngọc Yên đã mang thai, con nên đối xử tốt với cô ta chút đi.” Tiêu Thái hậu nói.
Trịnh Chước cắn môi, nhưng không hé răng đồng ý. Ả nữ nhân kia cướp trượng phu của mình, còn bảo mình phải đối xử tốt với ả ta ư?
“A Chước, con đừng thiển cận quá.” Tiêu Thái hậu biết trong lòng Trịnh Chước nghĩ gì, kiên nhẫn giải thích cho nàng ta, “Tề Ngọc Yên hoài thai, đối với con mà nói, chưa hẳn là chuyện tồi tệ.”
Nghe Tiêu Thái hậu nói, Trịnh Chước khó hiểu, hoang mang nhìn thẳng bà: “Ý của mẫu hậu là gì, nhi thần không rõ.”
Tiêu Thái hậu thở dài, nói: “A Chước, mẫu hậu mới nói, Cảnh nhi quan tâm Tề Ngọc Yên như thế, so với tiên đế đối với Hứa quý phi chỉ hơn chứ không kém. Nếu muốn tranh giành trượng phu, sợ cả đời con cũng không vượt qua nổi Tề Ngọc Yên. Mẫu hậu đã nghĩ, nếu con muốn sống êm ả trong cung về sau, cách tốt nhất chính là có con trai, sau đó phong nó làm Thái tử. Như thế, quãng đời sau này của con cũng có chỗ để dựa vào.”
Trịnh Chước cười cay đắng nói: “Mẫu hậu cũng nói, trong mắt Hoàng thượng chỉ có mỗi Tề Ngọc Yên, không có bất cứ ai khác, sao nhi thần có cơ hội mang thai sinh con chứ.”
Tiêu Thái hậu cười nhẹ, nói: “Đứa con không nhất định phải do chính con sinh, bây giờ trong bụng Tề Ngọc Yên không phải có một đứa à?”
Trịnh Chước sửng sốt, nói: “Ý mẫu hậu là, bảo nhi thần lấy con của Tề Ngọc Yên sang?”
Tiêu Thái hậu gật đầu, cười nói: “Con là Hoàng hậu, tự mình chăm sóc con của tần phi sinh ra dưới gối mình, có gì không được?”
“Nhưng mà, Hoàng thượng sẽ đồng ý chứ?” Trịnh Chước hơi nhíu mày.
“Hoàng hậu là mẹ các con của Hoàng đế, muốn tự mình nuôi nấng con mình, hoàn toàn là làm theo lễ pháp. Đợi Tề Ngọc Yên sinh xong, con trực tiếp bế đứa bé đi là được, chắc chắn Cảnh nhi cũng không thể nói gì. Nếu hắn không đồng ý, cứ bảo hắn làm cho con tự sinh một đứa, cho hắn tự chọn.” Tiêu Thái hậu ngẫm nghĩ, rồi nói thêm: “Huống hồ Cảnh nhi và Tề Ngọc Yên còn trẻ, đứa con này cho con, tụi nó sinh tiếp là được mà.”
Trịnh Chước do dự một hồi, cuối cùng gật đầu, nói: “Vậy thì, mọi chuyện nghe theo lời mẫu hậu.”
Lúc này Tề Ngọc Yên đang ngồi trên loan liễn cùng Lý Cảnh, hoàn toàn không hay có người có ý đồ với đứa con trong bụng nàng.
Lý Cảnh ôm chặt lấy nàng, để nàng tựa đầu lên vai mình, còn mình dán má lên trán của nàng.
Tề Ngọc Yên nhắm mắt lại, tay xoa xoa bụng của mình.
Không hề báo trước, ấy vậy mà mình lại mang thai. Bất chợt nàng nhớ tới Huyên Nhi. Nàng nhớ rõ thời điểm mình mang thai Huyên Nhi tại kiếp trước hình như sớm hơn hai tháng so với kiếp này. Điều này cũng có nghĩa, kiếp này, đứa bé trong bụng không phải là Huyên Nhi, cho nên mình sẽ vĩnh viễn không có cơ hội được gặp lại Huyên Nhi.
Nghĩ đến đây, gương mặt đáng yêu của Huyên Nhi lại hiện lên trước mắt nàng. Mũi nàng cay cay, nước mắt chảy xuống.
Nghe thấy tiếng thút thít nho nhỏ của Tề Ngọc Yên, Lý Cảnh sửng sốt, vội ngẩng lên, hỏi: “Ngọc Yên, sao thế?”
Tề Ngọc Yên dời đầu khỏi vai hắn, quay mặt sang hướng khác quệt vội giọt nước mắt đi, sau đó xoay đầu lại, nói với Lý Cảnh: “Tần thiếp không có việc gì ạ, Hoàng thượng.”
Lý Cảnh nhìn nàng chằm chằm, một lúc sau mới nói: “Có phải, nàng, không muốn đứa bé này?”
Tề Ngọc Yên giật mình, vội vã trả lời: “Không phải, Hoàng thượng, không phải tần thiếp không muốn bé.”
Lý Cảnh nhìn thẳng vào nàng một lúc lâu rồi kéo môi cười: “Vậy thì tốt, ta sợ nàng giận ta vụ lén lút cho nàng uống Trợ dựng canh.”
“Tần thiếp không dám.” Nàng miễn cưỡng nở nụ cười.
“Ta không nghĩ nàng không dám.” Hắn ngẩn ra, sau đó bắt lấy bả vai nàng, kéo nàng lại vào ngực mình, thì thầm bên tai nàng: “Ta muốn trong lòng nàng, sẽ không bao giờ trách giận ta.”
“Trong lòng tần thiếp, thật sự chưa bao giờ nghĩ tới sẽ trách gì Hoàng thượng.” Tề Ngọc Yên bất đắc dĩ cười nói: “Tần thiếp là tần phi của Hoàng thượng, sinh con dưỡng cái cho Hoàng thượng vốn là trách nhiệm của tần thiếp mà.”
“Hóa ra nàng nghĩ như vậy à.” Lý Cảnh gượng cười.
“Thế Hoàng thượng cho rằng tần thiếp nghĩ thế nào?” Nàng nhướn mày hỏi.
Lý Cảnh cúi đầu, trông thấy da nàng trắng nõn, mày mắt như vẽ, môi như anh đào, chỉ muốn nhập vào lòng mình. Đương nhiên ta muốn nàng bởi vì tâm duyệt với ta, mới nguyện ý sinh con dưỡng cái cho ta, chứ không phải vì là tần phi của ta, vì việc sinh con dưỡng cái là bổn phận của nàng.
Nhưng hắn đắn đo hồi lâu, vẫn không nói ra những lời trong lòng mình, chỉ cười cười, nói: “Không có gì, nàng nghĩ vậy cũng rất tốt.”
Thấy vẻ mặt Lý Cảnh buồn bã, Tề Ngọc Yên cũng không rõ hắn muốn thế nào, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Hai người trầm mặc trong giây lát, bỗng hắn nói: “Ngọc Yên, ngày mai ta sẽ tấn vị phân cho nàng.”
Nàng sửng sốt: “Tần thiếp vừa mới tấn phong quý tần, Hoàng thượng vẫn muốn tấn phong vị phân nữa cho tần thiếp?”
“Tất nhiên rồi.” Hắn gật đầu, “Giờ nàng đang mang thai, theo quy củ thì nên tấn vị phân cho nàng.”
Bây giờ nàng đã là chính tam phẩm quý tần, lên một bậc chính là tòng nhị phẩm chiêu nghi, chiêu dung, chiêu viện hoặc là chiêu hoa, lên nữa là chính nhị phẩm phi, tòng nhất phẩm phu nhân, cuối cùng chính là chính nhất phẩm “tứ phi” quý, đức, thục, hiền. Nàng nhớ rõ, kiếp trước sau khi nàng mang thai, Lý Cảnh tấn phong cho nàng làm chính nhị phẩm phi.
Nàng dò hỏi: “Thế Hoàng thượng định tấn vị phân gì cho tần thiếp?”
Hắn quay mặt lại, cười nói: “Ta vừa mới nghĩ, tấn phong nàng làm chính nhị phẩm phi, có được không?”
Tề Ngọc Yên nghe xong, tim nảy bình bịch, quả nhiên vị phân giống hệt kiếp trước. Nhưng hiện giờ nàng không muốn bước trên con đường kiếp trước, vì thế, nàng lắc đầu, nói: “Không được.”
Hắn sửng sốt, nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, sau đó cười nói: “Vậy phong nàng là phu nhân nhé, tòng nhất phẩm luôn!”
“Thế cũng không được, Hoàng thượng!” Nàng hoảng hốt, sao chàng càng nói vị phân càng cao vậy.
Thấy Tề Ngọc Yên vẫn không chịu, hắn cau mày nói: “Nếu nàng thích, bây giờ phong nàng làm tứ phi cũng không phải không được, chỉ là sau khi nàng sinh Lân nhi* rồi sẽ không còn vị phân để tấn phong đâu.”
(Lân nhi: chỉ đứa con trai quý.)
Tề Ngọc Yên ngớ người, sau một lúc mới phản ứng lại, hóa ra Lý Cảnh cho rằng mình đòi chàng cho vị phân, mau miệng cười nói: “Hoàng thượng hiểu sai rồi, tần thiếp thấy Hoàng thượng phong vị phân quá cao, tần thiếp sợ hãi thôi.”
“Hử? Vậy nàng muốn sao ?” Lý Cảnh nhìn nàng hỏi.
“Tần thiếp chỉ là mang thai, không cần phải tấn vị phân.” Nàng nhỏ nhẹ cười nói.
“Không được!” Lý Cảnh lắc đầu, “Nàng mang là đứa con đầu của ta, không thể bạc đãi nàng và con, ta nhất định phải tấn phong vị phân cho nàng.”
“Vậy thì…” Thấy Lý Cảnh kiên quyết, Tề Ngọc Yên đành bất đắc dĩ nói: “Vậy thì Hoàng thượng cứ chọn đại vị phân tòng nhị phẩm nào đó cho tần thiếp là được rồi.”
Lý Cảnh lại lắc đầu, nói: “Ta muốn cho nàng lên làm chính phẩm, không muốn để nàng làm tòng phẩm, trước đó đã nghĩ tới chuyện này nên mới quyết định tấn phong nàng làm chính nhị phẩm phi, ngay cả tòng nhất phẩm phu nhân cũng không chọn, thì cái tòng nhị phẩm tự nhiên càng không cần suy tính.” Đã khiến nàng phải làm vợ lẽ, không thể đến vị phân cũng không để nàng được làm chính.
“Tấn vị phân thôi, không sao cả.” Nàng cười nói.
“Nếu nàng đã muốn tòng phẩm, chẳng bằng tòng nhất phẩm.” Hắn nói.
Nàng ngây ngốc, nói: “Hoàng thượng, tòng nhị phẩm là tốt lắm rồi. Tần thiếp được tấn vị phân quá nhanh, thật sự vô cùng hoảng sợ.”
“Cái này có gì mà hoảng với sợ? Ai bảo bụng nàng không đòi ganh đua chứ!” Nói xong hắn còn vuốt ve cái bụng của nàng.
Nghe hắn nói mà nàng dở khóc dở cười. Đây rõ ràng là hắn trăm phương ngàn kế khiến mình có thai, giờ lại đổ tại bụng mình tranh đấu.
Chỉ là nghe hắn nói vậy, trong lòng nàng vẫn vui mừng đôi chút. Ít nhất trong lòng chàng, vẫn yêu thương mình như kiếp trước. Nhưng những chuyện xảy ra tại kiếp trước khiến nàng mỗi khi nhớ lại, vẫn cảm thấy tim gan run sợ.
Nhất định phải giống với kiếp trước ư?
Nghĩ đến đây, lòng nàng rét run, sau đó xoay mặt cười với hắn: “Tần thiếp cảm thấy tòng nhị phẩm rất tốt.”
Thấy nàng vẫn đôi co với mình, hắn nghiêm mặt, nói: “Đừng nói nữa, tòng nhất phẩm phu nhân, chính nhị phẩm phi, nàng chọn một cái.”
Nàng đực mặt, đành nói: “Vậy tần thiếp nghe theo Hoàng thượng, chính nhị phẩm phi là được rồi ạ.” Nàng chọn vị phân thấp hơn.
“Giờ mới phải!” Hắn thấy nàng đồng ý, nhịn không được hôn nhẹ lên má nàng khích lệ rồi nói: “Đợi sinh con xong, ta tấn phong vị phân cho nàng tiếp.”
Nàng cười cười, nói: “Tần thiếp tạ Hoàng thượng.”
Đáy lòng lại thở dài. Cuối cùng vẫn không trốn khỏi vận mệnh kiếp trước ư? Không được! Chuyện xảy ra tại kiếp trước, kiếp này, tuyệt đối không cho phép nó lặp lại nữa. Kiếp trước, chính bởi vì Lý Cảnh chỉ độc sủng mỗi mình mình, mới khiến Phan Dửu Quân ghen ghét, cuối cùng Phan thị mới hại cả nhà mình.
Nghĩ đến đây, Tề Ngọc Yên ngẩng đầu nói với Lý Cảnh: “Hoàng thượng, tần thiếp mang thai, chỉ sợ không thể hầu hạ Hoàng thượng được nữa. Mấy ngày này, Hoàng thượng cứ gọi La tiểu nghi các nàng thị tẩm đi”
Lý Cảnh nghe xong, Tề Ngọc Yên lại rộng lượng bảo mình sủng hạnh tần phi khác, xem ra, quả nhiên trong lòng nàng ấy vẫn không có mình. Nghĩ đến đây, hắn bực bội trong lòng, mặt lạnh te, nói: “Trẫm muốn thị tẩm ai, không cần Tề quý tần bận tâm.”
Nghe vậy, vẻ mặt Tề Ngọc Yên căng cứng, cúi mày thỉnh tội nói: “Dạ, là tần thiếp đi quá giới hạn, xin hoàng thượng thứ tội.”
Lý Cảnh xoay mặt sang hướng khác, không để ý tới nàng.
Tề Ngọc Yên nhìn sắc mặt của chàng là biết mình chọc tức chàng rồi, lập tức im lặng. Kỳ thật trong lòng nàng cũng rất mâu thuẫn, từ sâu thẳm trong lòng, đương nhiên nàng không thích thú việc Lý Cảnh ở bên nữ nhân khác, nhưng vì không muốn giống với kiếp trước, nàng không dám lại độc chiếm người đàn ông này. Nhưng bản thân đẩy chàng ra như vậy, rốt cuộc là đúng hay sai? Lúc này, nàng có hơi băn khoăn.
Cả quãng đường, hai người đều lặng thing không nói.
Loan liễn dừng trước cửa Trọng Hoa cung, Tề Ngọc Yên nhanh chóng đừng dậy nói với Lý Cảnh: “Hoàng thượng, tần thiếp xin cáo lui.”
Lý Cảnh quay mặt lại ngó nàng, vẫn không hề lên tiếng, nhưng thản nhiên đứng dậy, trực tiếp xuống khỏi loan liễn, sau đó xoay người lại, bế Tề Ngọc Yên vẫn còn ngơ ngác từ trên liễn xuống.
Tề Ngọc Yên hét nhỏ một tiếng, cả người đã vào trong lòng hắn.
“Hoàng thượng, mau đặt tần thiếp xuống!” Nàng hốt hoảng kêu lên.
“Ngồi lâu như vậy, không động đậy, chân nàng không tê à?” Hắn hỏi lại.
Nàng ngẩn ra, sau đó bật cười thành tiếng: “Hoàng thượng, chân tần thiếp không có tê!”
Nghe tiếng cười êm ái như chuông bạc quẩn quanh bên tai, sắc mặt hắn dịu dần, hừ khẽ, nhưng vẫn không nói gì.
Nàng tựa đầu vào ngực hắn, hai tay ôm cổ hắn, thỏ thẻ nói: “Hoàng thượng, vừa rồi tần thiếp nói sai, ngài đừng giận tần thiếp, có được không?”
Hắn trứng lớn nàng, nói: “Sau này nàng còn dám bảo ta đi sủng hạnh người khác, xem ta trừng phạt nàng ra sao!”
“Tần thiếp không dám nữa.” Nàng cười nói, hai tay càng quấn chặt hắn hơn.
Sao nàng nguyện ý chắp tay nhường chàng cho kẻ khác? Nếu ông trời đã cho chàng yêu nàng lần nữa, chắc chắn mọi chuyện đều là thiên mệnh khó tránh.
Giờ, nàng cũng đã nghĩ thông suốt. Muốn thay đổi vận mệnh kiếp trước, nếu chỉ trốn tránh, sẽ tránh không thoát.
Nàng tính toán trong lòng, hiện tại cách chuyện phụ thân thua trận bỏ mình ở kiếp trước còn có năm năm. Thời gian năm năm, nàng tin tưởng, đủ để nàng làm ra rất nhiều chuyện có thể thay đổi những chuyện xảy ra ở kiếp trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.