Chương 3
Biên Phu Nhân Đích Tiểu Chi Tâm
06/03/2022
Lưu Diệu Văn nín thở theo tiếng mở khoá lanh lảnh, cẩn thận mở chiếc rương ra, bên trong có một cuốn sổ nhỏ, một giấy báo nhập học, một chứng chỉ ngoại ngữ và hai vé máy bay khứ hồi đến Đức. Mở cuốn sổ nhỏ ra, bên trong ghi lại đủ các loại ghi chú....
• Dạ dày của Văn ca không khoẻ, không thể ăn đồ cay hay đồ quá lạnh.
• Văn ca thích ăn lẩu, thịt nướng.
• Sữa, bí đỏ, cháo tốt cho dạ dày
• Văn ca không thích kê gối quá cứng, chỉ thích đắp loại chăn mềm và nhẹ.
•...........
Từ những chuyện nhỏ nhặt xung quanh cuộc sống của Lưu Diệu Văn, đến kế hoạch phát triển trong tương lai của hắn, đều được cậu viết đầy vào hơn nửa cuốn sổ, có những cái ngay cả hắn còn không để ý. Lưu Diệu Văn dùng ngón tay xoa nhẹ lên mặt chữ, đoán được tâm trạng của chủ nhân nó khi viết xuống những thứ này, trong lòng hắn trào lên một loại cảm xúc phức tạp.
Sống cùng nhau hai năm, ngay cả Chu Chí Hâm thích ăn gì, ghét cái gì hắn còn không rõ bằng fans của cậu. Từ đó đến nay, đều là Chu Chí Hâm đáp ứng Lưu Diệu Văn, trên bàn ăn luôn là những món mà hắn thích, chưa bao giờ xuất hiện món mà hắn ghét. Gập cuốn sổ lại, Lưu Diệu Văn cau chặt mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tờ giấy báo nhập học, là trường Đại học Nghệ thuật Berlin, Chu Chí Hâm luôn muốn đến ngôi trường Đại học này.....
Có một phóng viên từng hỏi Chu Chí Hâm rằng, hiện tại muốn thi vào trường Đại học nào, người con trai đó không cần suy nghĩ gì mà trả lời ngay lập tức.
"Đại học Nghệ thuật Berlin."
Nói xong thì xấu hổ đến mặt đỏ bừng, điều đó giải thích rằng bản thân cậu cũng đang suy nghĩ, muốn vào được trường đại học đó thì năng lực của cậu còn cách xa lắm, cậu còn phải tiếp tục cố gắng nhiều hơn nữa. Ngày hôm đó, cụm từ #Chu Chí Hâm - Đại học Nghệ thuật Berlin# bay thẳng lên hotsearch, Lưu Diệu Văn nhớ lúc đó, khi hắn nhìn thấy hotseaerch này đã gọi cho Chu Chí Hâm cuộc điện thoại đầu tiên.
"Cho em làm thế thân, không phải để em học theo người ta ra nước ngoài."
Lời nói lạnh lùng không có tính người của Lưu Diệu Văn khi đó đã khiến cho Chu Chí Hâm, người vẫn đang chìm đắm trong hạnh phúc vì cuộc gọi đầu tiên của người mình yêu, ngay lập tức rơi xuống hầm băng, một cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu, mạch máu khắp cơ thể dường như bị đông cứng lại. Sau đó, khi Chu Chí Hâm đến Bắc Kinh, đã có rất nhiều anti fans của cậu mượn chuyện này để lên một bài hắc bẩn, nói rằng Chu Chí Hâm không có thực lực, sính ngoại, còn cậu thì lại mặc kệ, một mình chịu đựng hết tất cả.
Lưu Diệu Văn nhìn chứng chỉ Telc C1 Hochschule (chứng chỉ tiếng Đức học thuật, dành cho những sinh viên có đủ năng lực tiếng Đức để thi vào Đại học tại Đức) cùng với hai tấm vé khứ hồi, có lẽ hắn đã hiểu ra gì đó, Chu Chí Hâm là một người rất hiếu thắng, năm đó chỉ là một đứa trẻ bình thường bước chân lên lầu, cái gì cũng không biết, dựa vào nỗ lực của bản thân mà chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi, cậu đã trở thành No1 của Tam Đại, xuất đạo với vai trò đội trưởng, dẫn dắt nhóm nhạc của Tam Đại dựa vào nỗ lực của chính mình để tìm ra con đường chân chính trong giới giải trí đầy cám dỗ này. Vì vậy, cậu có thể vì Lưu Diệu Văn mà không đến Đại học Nghệ thuật Berlin, nhưng không cho phép bản thân mình ngừng cố gắng hướng về phía trước. Sau đó, Chu Chí Hâm vẫn sang Đức và đã thi đậu vào trường Đại học Nghệ thuật Berlin, cậu đã chứng tỏ bản thân mình có đủ thực lực, nhưng lại từ bỏ vì Lưu Diệu Văn.
Lưu Diệu Văn không thể nào chịu đựng được cảm giác nghẹt thở này, bàn tay run rẩy làm thế nào cũng không mở được mật khẩu điện thoại, lúc đó, hắn muốn lập tức được nhìn thấy Chu Chí Hâm, hắn giống như một người sắp chết đuối, chỉ có Chu Chí Hâm mới có thể cứu hắn khỏi mênh mông biển nước này, nhưng Lưu Diệu Văn không biết rằng, người duy nhất có thể cứu hắn lại bị chính tay hắn đẩy xuống vực thẳm....
Sau nhiều cố gắng, cuối cùng Lưu Diệu Văn cũng đã nhấn gọi cho Chu Chí Hâm, mỗi một hồi đổ chuông, trong lòng hắn giống như quặn thắt, may thay, hình phạt này không kéo dài lâu, Chu Chí Hâm nhận điện thoại ở hồi chuông cuối cùng.
"Sư huynh, có chuyện gì sao?"
Một tiếng sư huynh vừa lịch sự lại xa cách kéo Lưu Diệu Văn trở về hiện thực, bây giờ hắn nên dùng thân phận gì để đi gặp cậu đây?
"Sư huynh gọi nhầm đúng không?"
Chu Chí Hâm thấy đầu bên kia mãi không lên tiếng, tưởng là Lưu Diệu Văn không may đụng vào điện thoại. Khi nhìn thấy ID của Lưu Diệu Văn, hô hấp của Chu Chí Hâm chợt bị đình trệ, ban đầu cậu không muốn nhận điện thoại, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại ấn nghe, Chu Chí Hâm của hiện tại cho dù có nghe được âm thanh của Lưu Diệu Văn cũng là một loại xa xỉ.
Lưu Diệu Văn cố gắng tìm lại giọng nói của mình, trong đầu gấp rút tìm kiếm một lý do để gặp nhau, ánh mắt liếc qua chiếc rương mật mã ở bên cạnh.
"Em có đồ để quên ở chỗ anh này, khi nào thì đến lấy? Hoặc là để anh đưa đến cho em."
Chu Chí Hâm nghe xong thì sững người, rồi lại cười nhạo bản thân không ra gì, không biết cậu còn chờ mong cái gì nữa
"Phiền sư huynh giúp em vứt nó đi."
"Là rương mật mã ở dưới gầm giường, em cũng muốn vứt?"
Nghe thấy câu trả lời không giống như mong đợi, Lưu Diệu Văn có chút căng thẳng, hắn sợ Chu Chí Hâm cũng sẽ từ bỏ hắn giống như vứt bỏ chiếc rương kia. Chu Chí Hâm mím môi suy nghĩ một lúc, cuối cùng thở dài, nhắm hai mắt lại, đôi lông mi run run làm lộ rõ nỗi buồn trong lòng chủ nhân của nó.
"Ừm....đồ ở bên trong cũng không còn quan trọng nữa, làm phiền anh rồi."
Nói xong cũng không cho Lưu Diệu Văn cơ hội phản ứng mà trực tiếp cúp điện thoại, một giọt nước lăn khỏi khoé mắt trượt vào trong miệng, vừa đắng vừa chát. Lưu Diệu Văn ngơ ngác nhìn cuộc gọi đã bị ngắt, tại sao lại không còn quan trọng nữa? Vậy còn anh thì sao? Cũng không còn quan trọng nữa ư? Lưu Diệu Văn, đáng đời mày lắm....
Bực bội ném điện thoại đi, điện thoại lăn trên thảm mấy vòng, phát ra tiếng lộp cộp, đèn cảm ứng ở góc tường cảm nhận được chuyện động của vật thể mà sáng lên. Tấm thảm....tấm thảm này là do Chu Chí Hâm thấy Lưu Diệu Văn thích đi chân trần mà trải nó lên, không chỉ có mỗi phòng ngủ, mà ngay cả phòng khách hay phòng sách đều có. Đèn cảm ứng....Chu Chí Hâm biết hắn mắc chứng quáng gà, sợ trong đêm tối hắn muốn dậy uống nước hoặc đi vệ sinh mà không nhìn thấy đường rồi đụng phải tường, nên cậu đã lắp loại đèn cảm ứng này ở góc tường. Có lẽ lúc này, cảm giác mềm mại của thảm lông lại khiến Lưu Diệu Văn như ngồi trên đống lửa, có lẽ dưới sự kích thích từ ánh đèn màu vàng ấm áp, Lưu Diệu Văn đã rơi nước mắt....
"Diệu Văn, em đến muộn nha, tự phạt ba ly đê."
Lưu Diệu Văn vừa đẩy cửa phòng riêng, Hạ Tuấn Lâm cũng ồn ào theo sau đòi hắn phải uống rượu, nếu như là trước kia, Lưu Diệu Văn có thể sẽ cùng anh cười đùa cợt nhả một lúc, nhưng mà Lưu Diệu Văn của bây giờ đang mang bực bội trong người, vừa khéo có thể mượn rượu giải sầu, không thèm nghĩ ngợi gì mà cầm cả chai rượu lên uống, Tống Á Hiên ở bên cạnh nhìn thấy thì luôn cau chặt mày, cùng Mã Gia Kỳ vội vàng cản con người đang muốn uống đến chai thứ hai kia lại.
"Này, Lưu Diệu Văn! Em không cần mạng nữa sao?! Để bụng rỗng rồi còn uống rượu? Còn em nữa, Hạ Tuấn Lâm, ồn ào cái gì hả?"
Mã Gia Kỳ vừa mắng hai người kia vừa liên tục gắp thức ăn cho Lưu Diệu Văn, Hạ Tuấn Lâm nghe mấy lời nói có hơi tức giận của đội trưởng thì vội vàng rụt cổ lại, trốn ra sau lưng của Nghiêm Hạo Tường.
"Tớ cũng không nghĩ được sao hôm nay út lại hăng đến như thế, ngày trước thấy nó toàn chơi xấu không à."
Nghiêm Hạo Tường xoa xoa bé thỏ đang hoảng sợ kia, nhìn thấy sắc mặt của Lưu Diệu Văn rất xấu, lại nhìn sang Tống Á Hiên cứ liên tục cau mày, thở dài.
"Hai đứa có chuyện gì vậy? Á Hiên cũng đã về được hơn một tháng rồi, cả hai vẫn chưa nói rõ với nhau sao?"
Nghe thế, Tống Á Hiên cười khổ một tiếng, trong hơn một tháng này, anh cũng luôn tìm cơ hội để nói chuyện rõ ràng với Lưu Diệu Văn, cũng không biết là hắn bận thật hay là đang trốn tránh anh nữa. Sau ngày đón gió tẩy trần cho anh đến nay, cả hai chưa từng gặp lại nhau.
"Diệu Văn Nhi, anh biết em vẫn còn giận vì chuyện anh ra nước ngoài, anh...."
"Anh, nếu như có thể quay lại, anh vẫn sẽ kiên trì với lựa chọn của mình sao?"
Lưu Diệu Văn cắt ngang khi Tống Á Hiên còn chưa nói hết, những người còn lại thấy bầu không khí bỗng trở nên sai lệch thì đều im lặng, trong chốc lát, phòng riêng yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng tim đập của Tống Á Hiên, anh nhìn chằm chằm Lưu Diệu Văn, cố gắng muốn nhìn thấu cái gì đó, nhưng tại sao lại không nhìn ra được gì, bàn tay cầm ly rượu hơn run rẩy, cuối cùng dời ánh mắt sang nhìn chất lỏng màu đỏ đang chuyển động trong ly, anh nhẹ nhàng trả lời.
"Có."
Hạ Tuấn Lâm muốn nói gì đó nhưng lại bị Nghiêm Hạo Tường cản lại, anh không hiểu, tại sao lúc đó Tống Á Hiên không nói dối Lưu Diệu Văn đi, nói dối để dỗ hắn vui vẻ thì không phải cả hai đều hoà giải với nhau sao? Nghiêm Hạo Tường nhìn anh rồi lắc lắc đầu, ra hiệu cho anh cứ xem tiếp đi.
Nhận được câu trả lời như đã dự liệu trước, Lưu Diệu Văn không hề cảm thấy đau buồn một chút nào, hắn nhìn sang các anh trai, cầm ly rượu lên uống một ngụm lớn, cảm nhận vị đắng chát của rượu từ từ chảy xuống dạ dày, cảm giác bỏng rát kích thích Lưu Diệu Văn, hắn đỏ mắt nhìn các anh trai đang lộ rõ vẻ lo lắng của mình.
"Nhưng có một đứa nhỏ ngốc lại vì em mà từ bỏ trường đại học mình yêu thích, vì em mà lặng lẽ làm một thế thân không danh không phận suốt hai năm, rồi lại lặng lẽ rời đi sau khi anh trở về, cho dù là chia tay cũng phải chúc em hạnh phúc, hy vọng em có thể sớm theo đuổi được anh, nhưng em lại bỏ lỡ mất em ấy rồi....."
Mấy anh trai nghe thấy tiếng khóc thương tâm của bé út thì đều cảm thấy lực bất tòng tâm, Đinh Trình Hâm và Trương Chân Nguyên vội vàng ngăn Lưu Diệu Văn đang cầm cả chai rượu lên, Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường cũng đến giúp họ giữ Lưu Diệu Văn lại, Mã Gia Kỳ ngồi xuống bên cạnh vỗ vỗ bả vai Tống Á Hiên, Tống Á Hiên thấy dáng vẻ đau khổ của Lưu Diệu Văn, nhìn cảnh tượng bỗng chốc trở thành màn hài kịch, tầm nhìn bắt đầu trở nên mông lung, âm thành khàn khàn nói với Mã Gia Kỳ.
"Cuối cùng thì em cũng biết chỗ nào không bình thường rồi, trước kia trong mắt em ấy chỉ có em, nhưng mà bây giờ, trong mắt của em ấy đã không còn có em nữa rồi, Mã ca, sau khi em trở về, bé út đã không còn chăm chú nhìn em nữa, bé út ngày trước cứ nhìn chằm chằm vào em không thấy đâu nữa rồi, bây giờ ánh mắt của em ấy lưu lại trên người em còn chưa đến 3 giây."
Mã Gia Kỳ thở dài không biết nên nói gì. Tống Á Hiên hít sâu một hơi, kéo lên một nụ cười hết sức khó coi với Mã Gia Kỳ, lắc lắc đầu ý nói rằng mình không sao, rồi đi đến trước mặt Lưu Diệu Văn, ra hiệu cho mọi người hãy tản ra, rồi nhẹ nhàng nâng khuôn mặt đang cúi xuống của bé út lên, đôi mắt tràn ngập toàn là bi thương, hai tay anh xoa nhẹ lên xương chân mày của hắn.
"Hối hận rồi? Vậy thì theo đuổi lại em ấy đi, Lưu Diệu Văn trong ấn tượng của anh đâu phải là đứa nhỏ khi gặp chuyện thì sẽ trốn tránh rồi khóc lóc như thế này đâu, nếu như anh thua bởi người bạn nhỏ kia thì anh cũng cam tâm tình nguyện, dù sao thì em ấy cũng yêu em nhiều hơn anh mà...."
Khi Chu Chí Hâm nhận được điện thoại của Mã Gia Kỳ, cậu cảm thấy hơi bất ngờ, nghĩ rằng có thể là chuyện liên quan đến concert của gia tộc, nên càng cần phải nghe.
"Chí Hâm à, bây giờ em có rảnh không?"
"Không ạ, sao vậy sư huynh?"
"Diệu Văn uống say ở Mục Tư, em có thể đến đón nó về không?"
“…….”
"Chí Hâm?"
"Sư huynh nhờ Tống Á Hiên sư huynh đi."
"Á Hiên và Chân Nguyên có lịch trình ở Thượng Hải, Đinh Nhi và Hạ Nhi thì đã say mèm rồi, anh với Hạo Tường thì đang bận mịt mù đây."
Mã Gia Kỳ nháy mắt với mấy người kia, tất cả nhanh chóng hiểu ý.
"Nghiêm Hạo Tường! Cậu đừng có cản tớ! Tớ vẫn còn uống được!"
"Hạ Nhi, đừng nôn ra đấy! Ya! Đinh ca, em không phải Mã ca!"
"Mã Cà Tím, làm gì đấy? Còn không mau ôm tớ~"
Chu Chí Hâm nghe thấy tiếng ồn ở bên kia, thở dài. Hỏi Mã ca chỗ đó ở đâu rồi nói với Tô Tân Hạo mình ra ngoài có việc, sau đó vội vàng chạy đi.
Nhìn thấy bé út được Chí Hâm sư đệ đưa lên taxi, Tống Á Hiên và Trương Chân Nguyên từ trong bóng tối bước ra. Tống Á Hiên nheo mắt nhìn ánh đèn sau xe oto dần đi xa, anh để mặc gió đông lạnh buốt thổi vào mặt, thật đau.
"Em không hối hận?"
"Không, khi Diệu Văn hỏi em câu đó thì em đã hiểu rồi, em chỉ là quen được em ấy chăm sóc, em đối với Văn Nhi không phải là yêu, mà là thói quen. Cho nên, bất luận có chọn bao nhiêu lần đi chăng nữa thì Văn Nhi cũng không phải là lựa chọn đầu tiên của em, em vẫn sẽ kiên trì với lựa chọn của mình. Hơn nữa, em cũng vừa mới hiểu được, trong một tháng này, điều em sợ không phải là Lưu Diệu Văn không yêu em, mà là em thiếu mất một theo đuổi em và yêu em, em chỉ sợ bị từ chối mà thôi, bởi vì trước giờ em chưa từng bị người khác từ chối. Nhưng mà Mã ca, anh có cảm thấy Chí Hâm sư đệ cũng sẽ nghĩ như vậy không?
"Cái gì?"
"Sư đệ có phải cũng cho rằng Lưu Diệu Văn chỉ là quen với cảm giác được em ấy chăm sóc, chứ không phải là yêu?"
"Tin tưởng Văn Nhi, hơn nữa, chẳng phải ngày kia tất cả chúng ta đều phải tụ tập lại cùng nhau chuẩn bị concert cho gia tộc sao? Sẽ có cách thôi, về nhà nghỉ ngơi sớm đi nào."
Ở bên này, Chu Chí Hâm kéo Lưu Diệu Văn đang giả vờ say về lại ngôi nhà đã lâu không ghé qua, dìu hắn đến nằm xuống giường, lại vội vàng chạy vào bếp pha nước mật ong, Lưu Diệu Văn dỏng tai lên nghe tiếng động trong bếp, nghe thấy âm thanh của tay nắm cửa lại nhanh chóng nằm xuống, Chu Chí Hâm nhẹ nhàng đi đến gần, dịu dàng gọi hắn dậy.
"Sư huynh, dậy uống nước mật ong đi, uống xong rồi thì dạ dày mới không khó chịu nữa."
Lưu Diệu Văn uống hết cốc nước mật ong trong tay Chu Chí Hâm, thấy cậu muốn rời đi, lập tức nắm chặt lấy tay cậu không chịu buông.
"Sư huynh?"
"Đừng đi, Hâm Hâm, đừng đi có được không?"
Chu Chí Hâm nghe thấy tiếng khóc nức nở kèm theo van xin của Lưu Diệu Văn, nhưng vẫn nhẫn tâm gỡ tay của hắn ra khỏi cổ tay mình.
"Sư huynh, anh uống nhiều quá rồi đấy."
"Anh không có, anh không có uống! Hâm Hâm à, anh sai rồi, thời gian này không có em khiến anh không thể làm được cái gì nên hồn cả, dạ dày cũng bị đau mấy lần rồi, ăn không ngon ngủ không yên, anh đã thấy đồ ở bên trong rương mật mã....."
"Cho nên, bây giờ anh đang thương hại em?"
"Sao?"
"Anh nhìn thấy giấy báo nhập học của em, bị mấy hành động ngốc nghếch đó của em làm cho cảm động rồi sao? Cho nên bây giờ anh đang thương hại em?"
"Không phải, không phải như thế, Hâm Hâm à, em nghe anh nói...."
"Nếu như anh không nhìn thấy chiếc rương đó, anh sẽ tìm em sao? Sư huynh, em không mong anh sẽ vì những cái đó mà cảm thấy áy náy tự trách rồi muốn đối tốt với em. Sư huynh, anh nghỉ ngơi sớm đi."
"Chí Hâm..."
Chu Chí Hâm giống như chạy trốn khỏi ngôi nhà đó, cậu sợ nếu như ở lại thêm một giây nào nữa thì cậu sẽ không thể chịu được mà đáp ứng Lưu Diệu Văn, nhưng mà cậu không thể, cậu sợ Lưu Diệu Văn đối với mình hoàn toàn không phải là yêu, cậu sợ Lưu Diệu Văn chỉ quen cảm giác quan tâm chăm sóc trong hai năm qua mà thôi, sợ Lưu Diệu Văn nhất thời bị cảm giác áy náy chiếm hết tâm trí, cuộc sống làm thế thân trong hai năm qua đã khiến cậu kiệt quệ về cả vật chất lẫn tinh thần, bây giờ Chu Chí Hâm chỉ muốn giống như một chú mèo nhỏ bị thương, trốn vào một góc tối nào đó rồi lặng lẽ liếm vết thương của mình, chẳng dám bước chân vào chỗ nguy hiểm này một lần nào nữa.
• Dạ dày của Văn ca không khoẻ, không thể ăn đồ cay hay đồ quá lạnh.
• Văn ca thích ăn lẩu, thịt nướng.
• Sữa, bí đỏ, cháo tốt cho dạ dày
• Văn ca không thích kê gối quá cứng, chỉ thích đắp loại chăn mềm và nhẹ.
•...........
Từ những chuyện nhỏ nhặt xung quanh cuộc sống của Lưu Diệu Văn, đến kế hoạch phát triển trong tương lai của hắn, đều được cậu viết đầy vào hơn nửa cuốn sổ, có những cái ngay cả hắn còn không để ý. Lưu Diệu Văn dùng ngón tay xoa nhẹ lên mặt chữ, đoán được tâm trạng của chủ nhân nó khi viết xuống những thứ này, trong lòng hắn trào lên một loại cảm xúc phức tạp.
Sống cùng nhau hai năm, ngay cả Chu Chí Hâm thích ăn gì, ghét cái gì hắn còn không rõ bằng fans của cậu. Từ đó đến nay, đều là Chu Chí Hâm đáp ứng Lưu Diệu Văn, trên bàn ăn luôn là những món mà hắn thích, chưa bao giờ xuất hiện món mà hắn ghét. Gập cuốn sổ lại, Lưu Diệu Văn cau chặt mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tờ giấy báo nhập học, là trường Đại học Nghệ thuật Berlin, Chu Chí Hâm luôn muốn đến ngôi trường Đại học này.....
Có một phóng viên từng hỏi Chu Chí Hâm rằng, hiện tại muốn thi vào trường Đại học nào, người con trai đó không cần suy nghĩ gì mà trả lời ngay lập tức.
"Đại học Nghệ thuật Berlin."
Nói xong thì xấu hổ đến mặt đỏ bừng, điều đó giải thích rằng bản thân cậu cũng đang suy nghĩ, muốn vào được trường đại học đó thì năng lực của cậu còn cách xa lắm, cậu còn phải tiếp tục cố gắng nhiều hơn nữa. Ngày hôm đó, cụm từ #Chu Chí Hâm - Đại học Nghệ thuật Berlin# bay thẳng lên hotsearch, Lưu Diệu Văn nhớ lúc đó, khi hắn nhìn thấy hotseaerch này đã gọi cho Chu Chí Hâm cuộc điện thoại đầu tiên.
"Cho em làm thế thân, không phải để em học theo người ta ra nước ngoài."
Lời nói lạnh lùng không có tính người của Lưu Diệu Văn khi đó đã khiến cho Chu Chí Hâm, người vẫn đang chìm đắm trong hạnh phúc vì cuộc gọi đầu tiên của người mình yêu, ngay lập tức rơi xuống hầm băng, một cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu, mạch máu khắp cơ thể dường như bị đông cứng lại. Sau đó, khi Chu Chí Hâm đến Bắc Kinh, đã có rất nhiều anti fans của cậu mượn chuyện này để lên một bài hắc bẩn, nói rằng Chu Chí Hâm không có thực lực, sính ngoại, còn cậu thì lại mặc kệ, một mình chịu đựng hết tất cả.
Lưu Diệu Văn nhìn chứng chỉ Telc C1 Hochschule (chứng chỉ tiếng Đức học thuật, dành cho những sinh viên có đủ năng lực tiếng Đức để thi vào Đại học tại Đức) cùng với hai tấm vé khứ hồi, có lẽ hắn đã hiểu ra gì đó, Chu Chí Hâm là một người rất hiếu thắng, năm đó chỉ là một đứa trẻ bình thường bước chân lên lầu, cái gì cũng không biết, dựa vào nỗ lực của bản thân mà chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi, cậu đã trở thành No1 của Tam Đại, xuất đạo với vai trò đội trưởng, dẫn dắt nhóm nhạc của Tam Đại dựa vào nỗ lực của chính mình để tìm ra con đường chân chính trong giới giải trí đầy cám dỗ này. Vì vậy, cậu có thể vì Lưu Diệu Văn mà không đến Đại học Nghệ thuật Berlin, nhưng không cho phép bản thân mình ngừng cố gắng hướng về phía trước. Sau đó, Chu Chí Hâm vẫn sang Đức và đã thi đậu vào trường Đại học Nghệ thuật Berlin, cậu đã chứng tỏ bản thân mình có đủ thực lực, nhưng lại từ bỏ vì Lưu Diệu Văn.
Lưu Diệu Văn không thể nào chịu đựng được cảm giác nghẹt thở này, bàn tay run rẩy làm thế nào cũng không mở được mật khẩu điện thoại, lúc đó, hắn muốn lập tức được nhìn thấy Chu Chí Hâm, hắn giống như một người sắp chết đuối, chỉ có Chu Chí Hâm mới có thể cứu hắn khỏi mênh mông biển nước này, nhưng Lưu Diệu Văn không biết rằng, người duy nhất có thể cứu hắn lại bị chính tay hắn đẩy xuống vực thẳm....
Sau nhiều cố gắng, cuối cùng Lưu Diệu Văn cũng đã nhấn gọi cho Chu Chí Hâm, mỗi một hồi đổ chuông, trong lòng hắn giống như quặn thắt, may thay, hình phạt này không kéo dài lâu, Chu Chí Hâm nhận điện thoại ở hồi chuông cuối cùng.
"Sư huynh, có chuyện gì sao?"
Một tiếng sư huynh vừa lịch sự lại xa cách kéo Lưu Diệu Văn trở về hiện thực, bây giờ hắn nên dùng thân phận gì để đi gặp cậu đây?
"Sư huynh gọi nhầm đúng không?"
Chu Chí Hâm thấy đầu bên kia mãi không lên tiếng, tưởng là Lưu Diệu Văn không may đụng vào điện thoại. Khi nhìn thấy ID của Lưu Diệu Văn, hô hấp của Chu Chí Hâm chợt bị đình trệ, ban đầu cậu không muốn nhận điện thoại, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại ấn nghe, Chu Chí Hâm của hiện tại cho dù có nghe được âm thanh của Lưu Diệu Văn cũng là một loại xa xỉ.
Lưu Diệu Văn cố gắng tìm lại giọng nói của mình, trong đầu gấp rút tìm kiếm một lý do để gặp nhau, ánh mắt liếc qua chiếc rương mật mã ở bên cạnh.
"Em có đồ để quên ở chỗ anh này, khi nào thì đến lấy? Hoặc là để anh đưa đến cho em."
Chu Chí Hâm nghe xong thì sững người, rồi lại cười nhạo bản thân không ra gì, không biết cậu còn chờ mong cái gì nữa
"Phiền sư huynh giúp em vứt nó đi."
"Là rương mật mã ở dưới gầm giường, em cũng muốn vứt?"
Nghe thấy câu trả lời không giống như mong đợi, Lưu Diệu Văn có chút căng thẳng, hắn sợ Chu Chí Hâm cũng sẽ từ bỏ hắn giống như vứt bỏ chiếc rương kia. Chu Chí Hâm mím môi suy nghĩ một lúc, cuối cùng thở dài, nhắm hai mắt lại, đôi lông mi run run làm lộ rõ nỗi buồn trong lòng chủ nhân của nó.
"Ừm....đồ ở bên trong cũng không còn quan trọng nữa, làm phiền anh rồi."
Nói xong cũng không cho Lưu Diệu Văn cơ hội phản ứng mà trực tiếp cúp điện thoại, một giọt nước lăn khỏi khoé mắt trượt vào trong miệng, vừa đắng vừa chát. Lưu Diệu Văn ngơ ngác nhìn cuộc gọi đã bị ngắt, tại sao lại không còn quan trọng nữa? Vậy còn anh thì sao? Cũng không còn quan trọng nữa ư? Lưu Diệu Văn, đáng đời mày lắm....
Bực bội ném điện thoại đi, điện thoại lăn trên thảm mấy vòng, phát ra tiếng lộp cộp, đèn cảm ứng ở góc tường cảm nhận được chuyện động của vật thể mà sáng lên. Tấm thảm....tấm thảm này là do Chu Chí Hâm thấy Lưu Diệu Văn thích đi chân trần mà trải nó lên, không chỉ có mỗi phòng ngủ, mà ngay cả phòng khách hay phòng sách đều có. Đèn cảm ứng....Chu Chí Hâm biết hắn mắc chứng quáng gà, sợ trong đêm tối hắn muốn dậy uống nước hoặc đi vệ sinh mà không nhìn thấy đường rồi đụng phải tường, nên cậu đã lắp loại đèn cảm ứng này ở góc tường. Có lẽ lúc này, cảm giác mềm mại của thảm lông lại khiến Lưu Diệu Văn như ngồi trên đống lửa, có lẽ dưới sự kích thích từ ánh đèn màu vàng ấm áp, Lưu Diệu Văn đã rơi nước mắt....
"Diệu Văn, em đến muộn nha, tự phạt ba ly đê."
Lưu Diệu Văn vừa đẩy cửa phòng riêng, Hạ Tuấn Lâm cũng ồn ào theo sau đòi hắn phải uống rượu, nếu như là trước kia, Lưu Diệu Văn có thể sẽ cùng anh cười đùa cợt nhả một lúc, nhưng mà Lưu Diệu Văn của bây giờ đang mang bực bội trong người, vừa khéo có thể mượn rượu giải sầu, không thèm nghĩ ngợi gì mà cầm cả chai rượu lên uống, Tống Á Hiên ở bên cạnh nhìn thấy thì luôn cau chặt mày, cùng Mã Gia Kỳ vội vàng cản con người đang muốn uống đến chai thứ hai kia lại.
"Này, Lưu Diệu Văn! Em không cần mạng nữa sao?! Để bụng rỗng rồi còn uống rượu? Còn em nữa, Hạ Tuấn Lâm, ồn ào cái gì hả?"
Mã Gia Kỳ vừa mắng hai người kia vừa liên tục gắp thức ăn cho Lưu Diệu Văn, Hạ Tuấn Lâm nghe mấy lời nói có hơi tức giận của đội trưởng thì vội vàng rụt cổ lại, trốn ra sau lưng của Nghiêm Hạo Tường.
"Tớ cũng không nghĩ được sao hôm nay út lại hăng đến như thế, ngày trước thấy nó toàn chơi xấu không à."
Nghiêm Hạo Tường xoa xoa bé thỏ đang hoảng sợ kia, nhìn thấy sắc mặt của Lưu Diệu Văn rất xấu, lại nhìn sang Tống Á Hiên cứ liên tục cau mày, thở dài.
"Hai đứa có chuyện gì vậy? Á Hiên cũng đã về được hơn một tháng rồi, cả hai vẫn chưa nói rõ với nhau sao?"
Nghe thế, Tống Á Hiên cười khổ một tiếng, trong hơn một tháng này, anh cũng luôn tìm cơ hội để nói chuyện rõ ràng với Lưu Diệu Văn, cũng không biết là hắn bận thật hay là đang trốn tránh anh nữa. Sau ngày đón gió tẩy trần cho anh đến nay, cả hai chưa từng gặp lại nhau.
"Diệu Văn Nhi, anh biết em vẫn còn giận vì chuyện anh ra nước ngoài, anh...."
"Anh, nếu như có thể quay lại, anh vẫn sẽ kiên trì với lựa chọn của mình sao?"
Lưu Diệu Văn cắt ngang khi Tống Á Hiên còn chưa nói hết, những người còn lại thấy bầu không khí bỗng trở nên sai lệch thì đều im lặng, trong chốc lát, phòng riêng yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng tim đập của Tống Á Hiên, anh nhìn chằm chằm Lưu Diệu Văn, cố gắng muốn nhìn thấu cái gì đó, nhưng tại sao lại không nhìn ra được gì, bàn tay cầm ly rượu hơn run rẩy, cuối cùng dời ánh mắt sang nhìn chất lỏng màu đỏ đang chuyển động trong ly, anh nhẹ nhàng trả lời.
"Có."
Hạ Tuấn Lâm muốn nói gì đó nhưng lại bị Nghiêm Hạo Tường cản lại, anh không hiểu, tại sao lúc đó Tống Á Hiên không nói dối Lưu Diệu Văn đi, nói dối để dỗ hắn vui vẻ thì không phải cả hai đều hoà giải với nhau sao? Nghiêm Hạo Tường nhìn anh rồi lắc lắc đầu, ra hiệu cho anh cứ xem tiếp đi.
Nhận được câu trả lời như đã dự liệu trước, Lưu Diệu Văn không hề cảm thấy đau buồn một chút nào, hắn nhìn sang các anh trai, cầm ly rượu lên uống một ngụm lớn, cảm nhận vị đắng chát của rượu từ từ chảy xuống dạ dày, cảm giác bỏng rát kích thích Lưu Diệu Văn, hắn đỏ mắt nhìn các anh trai đang lộ rõ vẻ lo lắng của mình.
"Nhưng có một đứa nhỏ ngốc lại vì em mà từ bỏ trường đại học mình yêu thích, vì em mà lặng lẽ làm một thế thân không danh không phận suốt hai năm, rồi lại lặng lẽ rời đi sau khi anh trở về, cho dù là chia tay cũng phải chúc em hạnh phúc, hy vọng em có thể sớm theo đuổi được anh, nhưng em lại bỏ lỡ mất em ấy rồi....."
Mấy anh trai nghe thấy tiếng khóc thương tâm của bé út thì đều cảm thấy lực bất tòng tâm, Đinh Trình Hâm và Trương Chân Nguyên vội vàng ngăn Lưu Diệu Văn đang cầm cả chai rượu lên, Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường cũng đến giúp họ giữ Lưu Diệu Văn lại, Mã Gia Kỳ ngồi xuống bên cạnh vỗ vỗ bả vai Tống Á Hiên, Tống Á Hiên thấy dáng vẻ đau khổ của Lưu Diệu Văn, nhìn cảnh tượng bỗng chốc trở thành màn hài kịch, tầm nhìn bắt đầu trở nên mông lung, âm thành khàn khàn nói với Mã Gia Kỳ.
"Cuối cùng thì em cũng biết chỗ nào không bình thường rồi, trước kia trong mắt em ấy chỉ có em, nhưng mà bây giờ, trong mắt của em ấy đã không còn có em nữa rồi, Mã ca, sau khi em trở về, bé út đã không còn chăm chú nhìn em nữa, bé út ngày trước cứ nhìn chằm chằm vào em không thấy đâu nữa rồi, bây giờ ánh mắt của em ấy lưu lại trên người em còn chưa đến 3 giây."
Mã Gia Kỳ thở dài không biết nên nói gì. Tống Á Hiên hít sâu một hơi, kéo lên một nụ cười hết sức khó coi với Mã Gia Kỳ, lắc lắc đầu ý nói rằng mình không sao, rồi đi đến trước mặt Lưu Diệu Văn, ra hiệu cho mọi người hãy tản ra, rồi nhẹ nhàng nâng khuôn mặt đang cúi xuống của bé út lên, đôi mắt tràn ngập toàn là bi thương, hai tay anh xoa nhẹ lên xương chân mày của hắn.
"Hối hận rồi? Vậy thì theo đuổi lại em ấy đi, Lưu Diệu Văn trong ấn tượng của anh đâu phải là đứa nhỏ khi gặp chuyện thì sẽ trốn tránh rồi khóc lóc như thế này đâu, nếu như anh thua bởi người bạn nhỏ kia thì anh cũng cam tâm tình nguyện, dù sao thì em ấy cũng yêu em nhiều hơn anh mà...."
Khi Chu Chí Hâm nhận được điện thoại của Mã Gia Kỳ, cậu cảm thấy hơi bất ngờ, nghĩ rằng có thể là chuyện liên quan đến concert của gia tộc, nên càng cần phải nghe.
"Chí Hâm à, bây giờ em có rảnh không?"
"Không ạ, sao vậy sư huynh?"
"Diệu Văn uống say ở Mục Tư, em có thể đến đón nó về không?"
“…….”
"Chí Hâm?"
"Sư huynh nhờ Tống Á Hiên sư huynh đi."
"Á Hiên và Chân Nguyên có lịch trình ở Thượng Hải, Đinh Nhi và Hạ Nhi thì đã say mèm rồi, anh với Hạo Tường thì đang bận mịt mù đây."
Mã Gia Kỳ nháy mắt với mấy người kia, tất cả nhanh chóng hiểu ý.
"Nghiêm Hạo Tường! Cậu đừng có cản tớ! Tớ vẫn còn uống được!"
"Hạ Nhi, đừng nôn ra đấy! Ya! Đinh ca, em không phải Mã ca!"
"Mã Cà Tím, làm gì đấy? Còn không mau ôm tớ~"
Chu Chí Hâm nghe thấy tiếng ồn ở bên kia, thở dài. Hỏi Mã ca chỗ đó ở đâu rồi nói với Tô Tân Hạo mình ra ngoài có việc, sau đó vội vàng chạy đi.
Nhìn thấy bé út được Chí Hâm sư đệ đưa lên taxi, Tống Á Hiên và Trương Chân Nguyên từ trong bóng tối bước ra. Tống Á Hiên nheo mắt nhìn ánh đèn sau xe oto dần đi xa, anh để mặc gió đông lạnh buốt thổi vào mặt, thật đau.
"Em không hối hận?"
"Không, khi Diệu Văn hỏi em câu đó thì em đã hiểu rồi, em chỉ là quen được em ấy chăm sóc, em đối với Văn Nhi không phải là yêu, mà là thói quen. Cho nên, bất luận có chọn bao nhiêu lần đi chăng nữa thì Văn Nhi cũng không phải là lựa chọn đầu tiên của em, em vẫn sẽ kiên trì với lựa chọn của mình. Hơn nữa, em cũng vừa mới hiểu được, trong một tháng này, điều em sợ không phải là Lưu Diệu Văn không yêu em, mà là em thiếu mất một theo đuổi em và yêu em, em chỉ sợ bị từ chối mà thôi, bởi vì trước giờ em chưa từng bị người khác từ chối. Nhưng mà Mã ca, anh có cảm thấy Chí Hâm sư đệ cũng sẽ nghĩ như vậy không?
"Cái gì?"
"Sư đệ có phải cũng cho rằng Lưu Diệu Văn chỉ là quen với cảm giác được em ấy chăm sóc, chứ không phải là yêu?"
"Tin tưởng Văn Nhi, hơn nữa, chẳng phải ngày kia tất cả chúng ta đều phải tụ tập lại cùng nhau chuẩn bị concert cho gia tộc sao? Sẽ có cách thôi, về nhà nghỉ ngơi sớm đi nào."
Ở bên này, Chu Chí Hâm kéo Lưu Diệu Văn đang giả vờ say về lại ngôi nhà đã lâu không ghé qua, dìu hắn đến nằm xuống giường, lại vội vàng chạy vào bếp pha nước mật ong, Lưu Diệu Văn dỏng tai lên nghe tiếng động trong bếp, nghe thấy âm thanh của tay nắm cửa lại nhanh chóng nằm xuống, Chu Chí Hâm nhẹ nhàng đi đến gần, dịu dàng gọi hắn dậy.
"Sư huynh, dậy uống nước mật ong đi, uống xong rồi thì dạ dày mới không khó chịu nữa."
Lưu Diệu Văn uống hết cốc nước mật ong trong tay Chu Chí Hâm, thấy cậu muốn rời đi, lập tức nắm chặt lấy tay cậu không chịu buông.
"Sư huynh?"
"Đừng đi, Hâm Hâm, đừng đi có được không?"
Chu Chí Hâm nghe thấy tiếng khóc nức nở kèm theo van xin của Lưu Diệu Văn, nhưng vẫn nhẫn tâm gỡ tay của hắn ra khỏi cổ tay mình.
"Sư huynh, anh uống nhiều quá rồi đấy."
"Anh không có, anh không có uống! Hâm Hâm à, anh sai rồi, thời gian này không có em khiến anh không thể làm được cái gì nên hồn cả, dạ dày cũng bị đau mấy lần rồi, ăn không ngon ngủ không yên, anh đã thấy đồ ở bên trong rương mật mã....."
"Cho nên, bây giờ anh đang thương hại em?"
"Sao?"
"Anh nhìn thấy giấy báo nhập học của em, bị mấy hành động ngốc nghếch đó của em làm cho cảm động rồi sao? Cho nên bây giờ anh đang thương hại em?"
"Không phải, không phải như thế, Hâm Hâm à, em nghe anh nói...."
"Nếu như anh không nhìn thấy chiếc rương đó, anh sẽ tìm em sao? Sư huynh, em không mong anh sẽ vì những cái đó mà cảm thấy áy náy tự trách rồi muốn đối tốt với em. Sư huynh, anh nghỉ ngơi sớm đi."
"Chí Hâm..."
Chu Chí Hâm giống như chạy trốn khỏi ngôi nhà đó, cậu sợ nếu như ở lại thêm một giây nào nữa thì cậu sẽ không thể chịu được mà đáp ứng Lưu Diệu Văn, nhưng mà cậu không thể, cậu sợ Lưu Diệu Văn đối với mình hoàn toàn không phải là yêu, cậu sợ Lưu Diệu Văn chỉ quen cảm giác quan tâm chăm sóc trong hai năm qua mà thôi, sợ Lưu Diệu Văn nhất thời bị cảm giác áy náy chiếm hết tâm trí, cuộc sống làm thế thân trong hai năm qua đã khiến cậu kiệt quệ về cả vật chất lẫn tinh thần, bây giờ Chu Chí Hâm chỉ muốn giống như một chú mèo nhỏ bị thương, trốn vào một góc tối nào đó rồi lặng lẽ liếm vết thương của mình, chẳng dám bước chân vào chỗ nguy hiểm này một lần nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.