Hai Người Chồng Ma Thật Khó Chiều
Chương 24: Trang Điểm Cho Xác Chết
Đâu Đâu Phi
29/04/2021
“Tất nhiên rồi.”
“Con muốn lấy cái này.” Tuyết Nhi nhặt một cây roi chín tấc làm bằng giấy bạc, cái này là đốt cho người yêu võ thuật, nếu cô bé thích thì tôi sẽ làm theo ý nó.
Chúng tôi đem mấy món đồ đến linh đường để đốt, Tuyết Nhi không có hũ tro cốt, tôi đành lấy ít bông bên trong con thỏ bông của cô bé, cho vào một hộp gỗ nhỏ, làm thành một cái mộ chôn quần áo và di vật của cô bé.
Vừa mới đốt xong cái roi thì đã thấy cái roi ở trên tay cô bé, chín khúc roi được cô bé xâu lại rồi múa vài đường.
“Tại sao Tuyết Nhi không thích búp bê vải, ngược lại thích cây roi, đây là binh khí mà.”
“Cậu bé hồ lô ai cũng có dao găm, họ sử dụng rất lợi lại, con cũng muốn có binh khí, sau này bảo vệ mẹ.”
Đứa trẻ hư hỏng muốn bảo vệ tôi, nghe vậy tôi lắc đầu cười cười, trong lòng vô cùng cảm động, nhanh chóng đốt mọi thứ cho Tuyết Nhi.
Quần áo đã đổi mới, bây giờ Tuyết Loan nhìn giống công chúa nhỏ, hài lòng kéo váy xoay qua xoay lại một vòng.
Vừa mới đốt xong con búp bê Lâm Chí Linh thì ba tôi đã trở lại, theo sau ông là một đám người đang nhốn nháo, ba tôi dùng tay ngoắc ngoắc: “Nâng quan tài lên đưa vào, đặt ở chỗ này!”
Tôi vội đứng bật dậy: “Ba, ba sống lại sao?”
Ba tôi quay đầu lại nhìn tôi rồi xoa đầu tôi đầy yêu thương: “Vân à, con đến chỗ Hương Hương chơi… đã nhiều ngày như thế, ba mệt muốn chết rồi, bây giờ còn chưa cơm ăn nè, đúng lúc con vừa trở lại, mau xử lý xác chết này, ngày mai đem chôn.”
Đi sau ba tôi đều là nhân viên của nhà tang lễ, họ đưa quan tài vào đặt bên trong linh đường, sau đó mở quan tài ra, bên trong là một xác chết được bọc bằng vải bố màu trắng, phía bên ngoài tấm vải bố màu trắng toàn là máu, không cầm xem cũng biết người này chết rất thê thảm.
“Đi vào phòng trang điểm làm việc cho xong đi, đến giờ tan ca rồi.” Ba tôi ra lệnh, sau đó vỗ vỗ vào vai tôi: “Ninh Vân, giao cho con đó, ba đi ăn cơm đây!”
Nói xong ba tôi bước đi, trước mắt tôi thấy bầu trời bắt đầu đen kịt, đám nhân viên cũng nhanh chóng làm xong công việc rồi rời đi.
Trong nháy mắt, linh đường chỉ còn lại tôi là người sống, trước kia tôi không nghĩ ngợi gì, nhưng bây giờ trong lòng tôi vô cùng hoảng sợ, chợt nhớ tới cái xác chết bọc vải bố màu trắng toàn máu, tôi vội vàng bảo Tuyết Nhi mở tất cả đèn đóm lên, sau đó tôi thắp một nén nhang đi tới phòng trang điểm.
Thích Uý Nhiên vẫn đang còn ở trong phòng tôi nhưng tôi lại không thể trở về, trước tình hình này vẫn là tôi phải gánh vác đôi chút, để ba mẹ tôi đỡ phải làm, nếu như bọn họ cũng bị quỷ bám vào, cả gia đình tôi thật sự sẽ không còn được bình yên nữa.
“Mẹ, con muốn ra ngoài chơi.”
Đột nhiên Tuyết Nhi nói chuyện, khiến tôi sợ tới mức sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, tôi trừng mắt nhìn con nhỏ này: “Con có thể đi chơi, nhưng nhớ là không được đi xa, con phải bảo vệ mẹ biết không?”
“Vâng!” Tuyết Nhi gật đầu rồi nhanh như chớp bay đi.
Ở phía sau linh đường có hai gian phòng, một là phòng nghỉ ngơi, còn lại là phòng trang điểm, mà phòng trang điểm này cũng không phải nơi làm cho người ta yêu thích, bên trong nó là kho đông lạnh, chuyên dùng để trang điểm cho người chết, mặc kệ xác chết đó có khó coi đến thế nào, cũng phải hết sức trang điểm cho giống với khi đang còn sống, thậm chí so với khi sống phải đẹp hơn.
Trước kia căn phòng này là do mẹ tôi phụ trách, tôi chỉ lâu lâu phụ giúp cho bà ấy, bây giờ đã đến lúc tôi phải kế thừa mẹ rồi.
Kho đông lạnh thực sự rất lạnh lẽo, tôi đi ra ngoài tìm quần áo chuyên dụng mặc vào, tiện tay cầm lấy ít nhang vái ba cái cho xác chết rồi mới mở lớp vải bố bọc xác ra.
Lúc này tôi sợ đến mức da đầu run bần bật, tôi lùi lại vài bước, mẹ kiếp, cái này có thể gọi là xác chết sao?
Chỉ thua người bị xé xác.
Người đàn ông này có đầu nhẵn nhụi, khoảng hơn ba mươi tuổi, trên đầu có một lỗ thủng rất lớn, giống như bị người ta dùng búa đục vào, óc tràn ra đầy mặt, từ tai xuống cằm còn có một cái lỗ rộng hơn mười cm, trên tay trên chân đâu đâu cũng là vết thương, bụng còn bị đâm thủng hai lỗ.
Xác chết trên đời này không hiếm, nhưng chết thê thảm như vậy thì đây là lần đầu tôi nhìn thấy, rõ ràng người này bị chém chết.
Người kia chết không nhắm mắt, hai con mắt bị sung huyết đỏ ngầu, tưởng chừng như chỉ vài giây nữa thôi máu sẽ chảy ra từ khóe mắt, tôi run rẩy đặt tay vào vuốt mắt cho anh ta: “Anh, hãy nghỉ ngơi đi.”
Mí mắt của anh ta vừa mới được tôi vuốt cho khép lại lập tức bật lên như cũ, tôi sợ hãi đến mức phải lùi về phía sau vài bước.
Chết tiệt, ba tiếp nhận làm gì vậy, người này chết thê thảm như vậy chắc chắn sẽ chết không nhắm mắt, một trăm phần trăm sẽ biến thành quỷ quay trở về đòi mạng.
Đang do dự không biết có nên gọi điện thoại cho ba kêu người đến làm thay không thì cửa phòng bị đá văng ra, một người đàn ông toàn thân nhuốm máu xuất hiện ở cửa, anh ta cố gắng bĩu môi, nhổ nước bọt xuống đất, rồi mắng mỏ: “Tại sao đường đến nhà tang lễ lại xa như vậy?”
Con mắt tôi như rớt xuống đất, sau lưng toát đầy mồ hôi lạnh, tôi nhìn vào người đàn ông kia, lại nhìn vào cái xác chết kia, chết tiệt, thật sự là giống nhau như đúc!
Sợ cái gì thì cái đó đến, người này thật sự đã biến thành quỷ.
Nhưng mà anh ta cũng không có ý làm tổn thương tôi, chỉ mải nhìn chằm chằm vào xác chết của chính anh ta, lông mày càng lúc càng nhíu chặt, vừa mở miệng ra liền mắng mỏ: “Tiên sư mẹ con ‘tóc dài’, dám chém ông đây ra bộ dạng này, để xem ông đây sẽ không giết mày đâu.”
“Dám tính kế với ông đây, bây giờ ông đây đã thành quỷ, hãy xem ông đây sẽ xử lý mày như thế nào.”
Nói xong, anh ta lại nhổ nước bọt xuống đất, trừng mắt nhìn tôi quát lớn: “Cô còn đứng đực ra đó hả, còn không nhanh thay đồ cho ông đây, ông đây đường đường là đại ca, nếu bị các anh em nhìn thấy bộ dạng này, mặt mũi của ông đây để vào đâu?”
Người này nhắm chừng là xã hội đen, ngậm miệng há mồm đều nói mấy lời tục tĩu, là hạng ác quỷ không biết đúng sai.
Tuy rằng tôi vẫn còn sợ hãi, nhưng cảm thấy tốt hơn lúc trước nhiều, trước kia tôi cũng đã từng trang điểm cho nhiều xác chết, nói không chừng bọn họ cũng đứng một bên nhìn.
Quỷ không biết rằng tôi có thể nhìn thấy bọn họ, tôi đứng thẳng người ra vẻ sửa sang lại các dụng cụ, đem thuốc sát trùng, bọt biển, khăn mặt, kéo, kim may, tất cả đặt vào khay, to gan đặt trước mặt xác chết.
Quỷ hồn ở ngay trước mặt tôi, vì vậy tôi làm bộ làm tịch đặt tay thành hình chữ thập rồi vái lạy: “Anh à, em sẽ trang điểm cho anh, giúp anh có gương mặt xinh đẹp, anh hãy nhắm mắt lại đừng dọa em.”
Nói xong tôi đưa tay ra, nghĩ rằng sẽ làm cho người kia sợ hãi mà khép mắt lại, không ngờ một giọng nói như gầm rít vang lên bên người tôi: “Sao lại lắm mồm thế, mau mau trang điểm cho ông đây.” Nói xong, quỷ đại ca mới chịu khép mắt lại.
Tuy nói là to gan, nhưng hai tay tôi vẫn run run, tôi run rẩy dùng thuốc sát trùng lau sạch miệng vết thương.
“Chết tiệt cô chưa ăn cơm à, ông đây không sợ đau, lau rửa mạnh tay lên!”
…
Mẹ kiếp, là tôi sợ dùng lực mạnh quá sẽ xúc phạm đến anh ta, nếu anh ta đã không câu nệ như vậy, tôi cũng mạnh tay rửa, đổ thuốc sát trùng vào rửa miệng vết thương của anh ta giống như rửa thịt lợn, nhưng có chỗ không rửa sạch được, tôi lấy dao nhỏ cắt thịt thối vứt đi.
Sau khi rửa sạch bằng thuốc sát trùng, tôi lột toàn bộ quần áo của anh ta ra, bình thường đều để cơ thể trần trụi, nhưng hôm nay tôi cầm lấy khăn mặt đắp lên người anh ta.
Cũng may ông anh hung tợn chửi thề đều gọi ‘tóc dài’, lâu lâu hét lên với tôi vài câu, sau đó các vết thương trên thân thể anh ta đều được khâu lại, tiếp theo là trang điểm cho gương mặt của anh ta.
Đầu tiên, tôi dùng bột mặt nạ bôi lên những phần da thịt bị thương của anh ta, xoa xoa cho đến khi không thấy đường chỉ khâu vết thương nữa, sau đó thoa một lớp phần nền dày cộm, trang điểm nhẹ, khiến gương mặt thay đổi hoàn toàn, bây giờ anh ta đã biến thành người đẹp trai.
Ông anh kia đi vòng quanh xác chết một lượt, hài lòng chậc lưỡi: “Còn nữa, cuối cùng thì phong thái của ông đây cũng đã được hồi phục, mau tìm quần áo mặc vào cho ông đây.”
Mới đầu còn dọa phải chết, giờ nghe anh ta nói vậy, tôi bắt đầu mỉm cười, trong lòng đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Đây mới là ước nguyện của nhà tang lễ chúng tôi, giúp cho người chết có thể giữ lại sự tôn nghiêm, thanh thản ra đi.
Lúc tôi đi ra ngoài lấy quần áo lặng lẽ đốt cho ông anh kia, trên người anh ta toàn là máu, nhưng khi tôi quay trở về, anh ta đã thay đồ xong, thấy trong tay tôi còn cầm một bộ đồ giống như vậy, tấm tắc khen: “Bộ quần áo này không tồi, nếu có một thanh đao nữa thì tốt rồi, ông đây muốn đi báo thù!”
Trên trán tôi xuất hiện hai đường đen, tôi coi như không nghe thấy, nhanh chóng mặc quần áo cho anh ta rồi tắt đèn đi ra ngoài!
Ông anh kia đuổi theo vây lấy tôi: “Cô có thể nhìn thấy ông đây sao? Còn không mau đốt đao xuống cho ông đây hả!”
Tôi lại bước thật nhanh về phía trước, đúng lúc đụng phải mẹ tôi đang đi thu dọn: “Ninh Vân à, bên trong thế nào rồi? Ba con và chú Hà uống chút rượu, giờ mới ăn xong.”
Mẹ tôi nói xong lấy tạp dề mặc vào người, tôi vội nắm lấy tay bà ấy: “Đã trang điểm xong rồi, mẹ đi nghỉ ngơi đi.”
“Cô thực sự không nhìn thấy ông đây sao?”
Ở phía sau tôi, ông anh kia vẫn không buông tha, vội chụp lấy ót tôi, nhưng tôi không phản ứng lại, anh ta lại đá một cái vào mông tôi, tôi lảo đảo mấy bước suýt chút nữa ngã lăn ra đất, vừa may có mẹ tôi đỡ lấy: “Ninh Vân, con bị làm sao vậy?”
“Đột nhiên nhói thắt lưng, chắc con ở bên trong trang điểm lâu quá nên mới bị tê chân.”
Chết tiệt, ông anh này thật sự nóng nảy, thắt lưng của bà đây còn chưa có hồi phục hoàn toàn, vừa rồi trang điểm cho anh ta đã thực hiện nhanh nhất có thể, vậy mà anh ta lại đối xử với tôi như vậy, thật sự là có lòng mà không được báo đáp!
Cũng may sau khi thử hai lần không thành công, anh ta hùng hổ đi tìm ‘tóc dài’.
Mẹ tôi vào phòng trang điểm kiểm tra lại xác chết của ông anh kia, sau đó gật đầu tỏ ý hài lòng: “Ninh Vân, tay nghề của con không tệ, có thể một mình đảm đương được rồi.”
“Sau này mẹ cứ giao việc trang điểm cho con đi, sức khỏe mẹ không tốt, sau này cũng nên hạn chế tiếp xúc với người chết, cơm nước cứ để con và ba nấu.” Mẹ tôi hài lòng vỗ vỗ tay tôi, hai người chúng tôi chỉ mới trò chuyện vài câu thì tôi đã bị bà ấy đuổi về phòng.
Nhà của chúng tôi được xây dựng theo kiểu nhà hiện đại kết hợp với nhà truyền thống tạo thành nhà xưởng, ở phía bắc là linh đường và nhà kho, phía đông là gian phòng giữa, trung tâm là phòng khách, hai bên được phân chia bởi phòng của tôi và phòng của ba mẹ tôi, phía tây là nơi ở của cả nhà dì Tiết, phía nam chính là bờ tường và cửa chính.
Khi trở về tôi không thấy Tuyết Nhi, tôi lại không dám lớn tiếng gọi, đành phải đi lòng vòng quanh nhà, nhưng đến nơi nào cũng không thấy Tuyết Nhi, cũng không thấy ông anh tôi vừa trang điểm cho.
“Hỏng rồi, không lẽ người đàn ông kia đã bắt Tuyết Nhi của tôi đi?”
“Tuyết Nhi!! Con ra đây!”
Tìm khắp nơi cũng không thấy, tôi lo lắng muốn chết, không còn cách nào khác đành phải chạy vào phòng, sau khi vào liền ngoắc ngoắc tay nhìn chằm chằm vào hũ tro cốt của Thích Uý Nhiên, giương mắt cầu xin anh ấy, không biết anh ấy có ở trong đó hay không.
“Thích Uý Nhiên!”
“Gì?”
Giọng nói của anh ấy khá trầm, không biết đang làm gì ở bên trong, đoán chừng thấy vẻ mặt của tôi khó coi, nhanh như chớp chui ra khỏi hũ tro cốt rồi hiện thân trước mắt tôi, thấy sắc mặt của tôi, anh ấy dùng ánh mắt dịu dàng hỏi: “Em làm sao vậy?”
Đôi mắt tôi cảm thấy cay xót rất khó chịu, tôi vừa nói vừa khóc: “Tuyết Nhi, không thấy Tuyết Nhi đâu cả.”
Dường như không nghĩ tới tôi sẽ khóc, đầu tiên Thích Uý Nhiên ngỡ ngàng, sau đó tiến lên lau nước mắt cho tôi: “Đừng lo lắng, để anh đi tìm.”
Giọng nói của anh ấy không còn lạnh nhạt như trước đây mà dịu dàng tựa như dòng nước ấm chảy vào trái tim tôi, vòng tay rắn chắc của anh ấy ôm lấy tôi khiến tôi cảm thấy yên tâm, nhưng nghĩ đến trước kia anh ấy đã đối xử với tôi như thế nào, tôi vội lùi lại vài bước: “Vậy cảm ơn anh."
“Con muốn lấy cái này.” Tuyết Nhi nhặt một cây roi chín tấc làm bằng giấy bạc, cái này là đốt cho người yêu võ thuật, nếu cô bé thích thì tôi sẽ làm theo ý nó.
Chúng tôi đem mấy món đồ đến linh đường để đốt, Tuyết Nhi không có hũ tro cốt, tôi đành lấy ít bông bên trong con thỏ bông của cô bé, cho vào một hộp gỗ nhỏ, làm thành một cái mộ chôn quần áo và di vật của cô bé.
Vừa mới đốt xong cái roi thì đã thấy cái roi ở trên tay cô bé, chín khúc roi được cô bé xâu lại rồi múa vài đường.
“Tại sao Tuyết Nhi không thích búp bê vải, ngược lại thích cây roi, đây là binh khí mà.”
“Cậu bé hồ lô ai cũng có dao găm, họ sử dụng rất lợi lại, con cũng muốn có binh khí, sau này bảo vệ mẹ.”
Đứa trẻ hư hỏng muốn bảo vệ tôi, nghe vậy tôi lắc đầu cười cười, trong lòng vô cùng cảm động, nhanh chóng đốt mọi thứ cho Tuyết Nhi.
Quần áo đã đổi mới, bây giờ Tuyết Loan nhìn giống công chúa nhỏ, hài lòng kéo váy xoay qua xoay lại một vòng.
Vừa mới đốt xong con búp bê Lâm Chí Linh thì ba tôi đã trở lại, theo sau ông là một đám người đang nhốn nháo, ba tôi dùng tay ngoắc ngoắc: “Nâng quan tài lên đưa vào, đặt ở chỗ này!”
Tôi vội đứng bật dậy: “Ba, ba sống lại sao?”
Ba tôi quay đầu lại nhìn tôi rồi xoa đầu tôi đầy yêu thương: “Vân à, con đến chỗ Hương Hương chơi… đã nhiều ngày như thế, ba mệt muốn chết rồi, bây giờ còn chưa cơm ăn nè, đúng lúc con vừa trở lại, mau xử lý xác chết này, ngày mai đem chôn.”
Đi sau ba tôi đều là nhân viên của nhà tang lễ, họ đưa quan tài vào đặt bên trong linh đường, sau đó mở quan tài ra, bên trong là một xác chết được bọc bằng vải bố màu trắng, phía bên ngoài tấm vải bố màu trắng toàn là máu, không cầm xem cũng biết người này chết rất thê thảm.
“Đi vào phòng trang điểm làm việc cho xong đi, đến giờ tan ca rồi.” Ba tôi ra lệnh, sau đó vỗ vỗ vào vai tôi: “Ninh Vân, giao cho con đó, ba đi ăn cơm đây!”
Nói xong ba tôi bước đi, trước mắt tôi thấy bầu trời bắt đầu đen kịt, đám nhân viên cũng nhanh chóng làm xong công việc rồi rời đi.
Trong nháy mắt, linh đường chỉ còn lại tôi là người sống, trước kia tôi không nghĩ ngợi gì, nhưng bây giờ trong lòng tôi vô cùng hoảng sợ, chợt nhớ tới cái xác chết bọc vải bố màu trắng toàn máu, tôi vội vàng bảo Tuyết Nhi mở tất cả đèn đóm lên, sau đó tôi thắp một nén nhang đi tới phòng trang điểm.
Thích Uý Nhiên vẫn đang còn ở trong phòng tôi nhưng tôi lại không thể trở về, trước tình hình này vẫn là tôi phải gánh vác đôi chút, để ba mẹ tôi đỡ phải làm, nếu như bọn họ cũng bị quỷ bám vào, cả gia đình tôi thật sự sẽ không còn được bình yên nữa.
“Mẹ, con muốn ra ngoài chơi.”
Đột nhiên Tuyết Nhi nói chuyện, khiến tôi sợ tới mức sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, tôi trừng mắt nhìn con nhỏ này: “Con có thể đi chơi, nhưng nhớ là không được đi xa, con phải bảo vệ mẹ biết không?”
“Vâng!” Tuyết Nhi gật đầu rồi nhanh như chớp bay đi.
Ở phía sau linh đường có hai gian phòng, một là phòng nghỉ ngơi, còn lại là phòng trang điểm, mà phòng trang điểm này cũng không phải nơi làm cho người ta yêu thích, bên trong nó là kho đông lạnh, chuyên dùng để trang điểm cho người chết, mặc kệ xác chết đó có khó coi đến thế nào, cũng phải hết sức trang điểm cho giống với khi đang còn sống, thậm chí so với khi sống phải đẹp hơn.
Trước kia căn phòng này là do mẹ tôi phụ trách, tôi chỉ lâu lâu phụ giúp cho bà ấy, bây giờ đã đến lúc tôi phải kế thừa mẹ rồi.
Kho đông lạnh thực sự rất lạnh lẽo, tôi đi ra ngoài tìm quần áo chuyên dụng mặc vào, tiện tay cầm lấy ít nhang vái ba cái cho xác chết rồi mới mở lớp vải bố bọc xác ra.
Lúc này tôi sợ đến mức da đầu run bần bật, tôi lùi lại vài bước, mẹ kiếp, cái này có thể gọi là xác chết sao?
Chỉ thua người bị xé xác.
Người đàn ông này có đầu nhẵn nhụi, khoảng hơn ba mươi tuổi, trên đầu có một lỗ thủng rất lớn, giống như bị người ta dùng búa đục vào, óc tràn ra đầy mặt, từ tai xuống cằm còn có một cái lỗ rộng hơn mười cm, trên tay trên chân đâu đâu cũng là vết thương, bụng còn bị đâm thủng hai lỗ.
Xác chết trên đời này không hiếm, nhưng chết thê thảm như vậy thì đây là lần đầu tôi nhìn thấy, rõ ràng người này bị chém chết.
Người kia chết không nhắm mắt, hai con mắt bị sung huyết đỏ ngầu, tưởng chừng như chỉ vài giây nữa thôi máu sẽ chảy ra từ khóe mắt, tôi run rẩy đặt tay vào vuốt mắt cho anh ta: “Anh, hãy nghỉ ngơi đi.”
Mí mắt của anh ta vừa mới được tôi vuốt cho khép lại lập tức bật lên như cũ, tôi sợ hãi đến mức phải lùi về phía sau vài bước.
Chết tiệt, ba tiếp nhận làm gì vậy, người này chết thê thảm như vậy chắc chắn sẽ chết không nhắm mắt, một trăm phần trăm sẽ biến thành quỷ quay trở về đòi mạng.
Đang do dự không biết có nên gọi điện thoại cho ba kêu người đến làm thay không thì cửa phòng bị đá văng ra, một người đàn ông toàn thân nhuốm máu xuất hiện ở cửa, anh ta cố gắng bĩu môi, nhổ nước bọt xuống đất, rồi mắng mỏ: “Tại sao đường đến nhà tang lễ lại xa như vậy?”
Con mắt tôi như rớt xuống đất, sau lưng toát đầy mồ hôi lạnh, tôi nhìn vào người đàn ông kia, lại nhìn vào cái xác chết kia, chết tiệt, thật sự là giống nhau như đúc!
Sợ cái gì thì cái đó đến, người này thật sự đã biến thành quỷ.
Nhưng mà anh ta cũng không có ý làm tổn thương tôi, chỉ mải nhìn chằm chằm vào xác chết của chính anh ta, lông mày càng lúc càng nhíu chặt, vừa mở miệng ra liền mắng mỏ: “Tiên sư mẹ con ‘tóc dài’, dám chém ông đây ra bộ dạng này, để xem ông đây sẽ không giết mày đâu.”
“Dám tính kế với ông đây, bây giờ ông đây đã thành quỷ, hãy xem ông đây sẽ xử lý mày như thế nào.”
Nói xong, anh ta lại nhổ nước bọt xuống đất, trừng mắt nhìn tôi quát lớn: “Cô còn đứng đực ra đó hả, còn không nhanh thay đồ cho ông đây, ông đây đường đường là đại ca, nếu bị các anh em nhìn thấy bộ dạng này, mặt mũi của ông đây để vào đâu?”
Người này nhắm chừng là xã hội đen, ngậm miệng há mồm đều nói mấy lời tục tĩu, là hạng ác quỷ không biết đúng sai.
Tuy rằng tôi vẫn còn sợ hãi, nhưng cảm thấy tốt hơn lúc trước nhiều, trước kia tôi cũng đã từng trang điểm cho nhiều xác chết, nói không chừng bọn họ cũng đứng một bên nhìn.
Quỷ không biết rằng tôi có thể nhìn thấy bọn họ, tôi đứng thẳng người ra vẻ sửa sang lại các dụng cụ, đem thuốc sát trùng, bọt biển, khăn mặt, kéo, kim may, tất cả đặt vào khay, to gan đặt trước mặt xác chết.
Quỷ hồn ở ngay trước mặt tôi, vì vậy tôi làm bộ làm tịch đặt tay thành hình chữ thập rồi vái lạy: “Anh à, em sẽ trang điểm cho anh, giúp anh có gương mặt xinh đẹp, anh hãy nhắm mắt lại đừng dọa em.”
Nói xong tôi đưa tay ra, nghĩ rằng sẽ làm cho người kia sợ hãi mà khép mắt lại, không ngờ một giọng nói như gầm rít vang lên bên người tôi: “Sao lại lắm mồm thế, mau mau trang điểm cho ông đây.” Nói xong, quỷ đại ca mới chịu khép mắt lại.
Tuy nói là to gan, nhưng hai tay tôi vẫn run run, tôi run rẩy dùng thuốc sát trùng lau sạch miệng vết thương.
“Chết tiệt cô chưa ăn cơm à, ông đây không sợ đau, lau rửa mạnh tay lên!”
…
Mẹ kiếp, là tôi sợ dùng lực mạnh quá sẽ xúc phạm đến anh ta, nếu anh ta đã không câu nệ như vậy, tôi cũng mạnh tay rửa, đổ thuốc sát trùng vào rửa miệng vết thương của anh ta giống như rửa thịt lợn, nhưng có chỗ không rửa sạch được, tôi lấy dao nhỏ cắt thịt thối vứt đi.
Sau khi rửa sạch bằng thuốc sát trùng, tôi lột toàn bộ quần áo của anh ta ra, bình thường đều để cơ thể trần trụi, nhưng hôm nay tôi cầm lấy khăn mặt đắp lên người anh ta.
Cũng may ông anh hung tợn chửi thề đều gọi ‘tóc dài’, lâu lâu hét lên với tôi vài câu, sau đó các vết thương trên thân thể anh ta đều được khâu lại, tiếp theo là trang điểm cho gương mặt của anh ta.
Đầu tiên, tôi dùng bột mặt nạ bôi lên những phần da thịt bị thương của anh ta, xoa xoa cho đến khi không thấy đường chỉ khâu vết thương nữa, sau đó thoa một lớp phần nền dày cộm, trang điểm nhẹ, khiến gương mặt thay đổi hoàn toàn, bây giờ anh ta đã biến thành người đẹp trai.
Ông anh kia đi vòng quanh xác chết một lượt, hài lòng chậc lưỡi: “Còn nữa, cuối cùng thì phong thái của ông đây cũng đã được hồi phục, mau tìm quần áo mặc vào cho ông đây.”
Mới đầu còn dọa phải chết, giờ nghe anh ta nói vậy, tôi bắt đầu mỉm cười, trong lòng đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Đây mới là ước nguyện của nhà tang lễ chúng tôi, giúp cho người chết có thể giữ lại sự tôn nghiêm, thanh thản ra đi.
Lúc tôi đi ra ngoài lấy quần áo lặng lẽ đốt cho ông anh kia, trên người anh ta toàn là máu, nhưng khi tôi quay trở về, anh ta đã thay đồ xong, thấy trong tay tôi còn cầm một bộ đồ giống như vậy, tấm tắc khen: “Bộ quần áo này không tồi, nếu có một thanh đao nữa thì tốt rồi, ông đây muốn đi báo thù!”
Trên trán tôi xuất hiện hai đường đen, tôi coi như không nghe thấy, nhanh chóng mặc quần áo cho anh ta rồi tắt đèn đi ra ngoài!
Ông anh kia đuổi theo vây lấy tôi: “Cô có thể nhìn thấy ông đây sao? Còn không mau đốt đao xuống cho ông đây hả!”
Tôi lại bước thật nhanh về phía trước, đúng lúc đụng phải mẹ tôi đang đi thu dọn: “Ninh Vân à, bên trong thế nào rồi? Ba con và chú Hà uống chút rượu, giờ mới ăn xong.”
Mẹ tôi nói xong lấy tạp dề mặc vào người, tôi vội nắm lấy tay bà ấy: “Đã trang điểm xong rồi, mẹ đi nghỉ ngơi đi.”
“Cô thực sự không nhìn thấy ông đây sao?”
Ở phía sau tôi, ông anh kia vẫn không buông tha, vội chụp lấy ót tôi, nhưng tôi không phản ứng lại, anh ta lại đá một cái vào mông tôi, tôi lảo đảo mấy bước suýt chút nữa ngã lăn ra đất, vừa may có mẹ tôi đỡ lấy: “Ninh Vân, con bị làm sao vậy?”
“Đột nhiên nhói thắt lưng, chắc con ở bên trong trang điểm lâu quá nên mới bị tê chân.”
Chết tiệt, ông anh này thật sự nóng nảy, thắt lưng của bà đây còn chưa có hồi phục hoàn toàn, vừa rồi trang điểm cho anh ta đã thực hiện nhanh nhất có thể, vậy mà anh ta lại đối xử với tôi như vậy, thật sự là có lòng mà không được báo đáp!
Cũng may sau khi thử hai lần không thành công, anh ta hùng hổ đi tìm ‘tóc dài’.
Mẹ tôi vào phòng trang điểm kiểm tra lại xác chết của ông anh kia, sau đó gật đầu tỏ ý hài lòng: “Ninh Vân, tay nghề của con không tệ, có thể một mình đảm đương được rồi.”
“Sau này mẹ cứ giao việc trang điểm cho con đi, sức khỏe mẹ không tốt, sau này cũng nên hạn chế tiếp xúc với người chết, cơm nước cứ để con và ba nấu.” Mẹ tôi hài lòng vỗ vỗ tay tôi, hai người chúng tôi chỉ mới trò chuyện vài câu thì tôi đã bị bà ấy đuổi về phòng.
Nhà của chúng tôi được xây dựng theo kiểu nhà hiện đại kết hợp với nhà truyền thống tạo thành nhà xưởng, ở phía bắc là linh đường và nhà kho, phía đông là gian phòng giữa, trung tâm là phòng khách, hai bên được phân chia bởi phòng của tôi và phòng của ba mẹ tôi, phía tây là nơi ở của cả nhà dì Tiết, phía nam chính là bờ tường và cửa chính.
Khi trở về tôi không thấy Tuyết Nhi, tôi lại không dám lớn tiếng gọi, đành phải đi lòng vòng quanh nhà, nhưng đến nơi nào cũng không thấy Tuyết Nhi, cũng không thấy ông anh tôi vừa trang điểm cho.
“Hỏng rồi, không lẽ người đàn ông kia đã bắt Tuyết Nhi của tôi đi?”
“Tuyết Nhi!! Con ra đây!”
Tìm khắp nơi cũng không thấy, tôi lo lắng muốn chết, không còn cách nào khác đành phải chạy vào phòng, sau khi vào liền ngoắc ngoắc tay nhìn chằm chằm vào hũ tro cốt của Thích Uý Nhiên, giương mắt cầu xin anh ấy, không biết anh ấy có ở trong đó hay không.
“Thích Uý Nhiên!”
“Gì?”
Giọng nói của anh ấy khá trầm, không biết đang làm gì ở bên trong, đoán chừng thấy vẻ mặt của tôi khó coi, nhanh như chớp chui ra khỏi hũ tro cốt rồi hiện thân trước mắt tôi, thấy sắc mặt của tôi, anh ấy dùng ánh mắt dịu dàng hỏi: “Em làm sao vậy?”
Đôi mắt tôi cảm thấy cay xót rất khó chịu, tôi vừa nói vừa khóc: “Tuyết Nhi, không thấy Tuyết Nhi đâu cả.”
Dường như không nghĩ tới tôi sẽ khóc, đầu tiên Thích Uý Nhiên ngỡ ngàng, sau đó tiến lên lau nước mắt cho tôi: “Đừng lo lắng, để anh đi tìm.”
Giọng nói của anh ấy không còn lạnh nhạt như trước đây mà dịu dàng tựa như dòng nước ấm chảy vào trái tim tôi, vòng tay rắn chắc của anh ấy ôm lấy tôi khiến tôi cảm thấy yên tâm, nhưng nghĩ đến trước kia anh ấy đã đối xử với tôi như thế nào, tôi vội lùi lại vài bước: “Vậy cảm ơn anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.