Chương 107: Có Cần Em Dùng Tay Giúp Không?
BooMew
28/09/2019
Tuy cô hung hăng nói thế nhưng cả hai anh chồng vẫn có thể nhìn ra Tô Hiển Nhiên đang rất cao hứng a.
Cả ba ngồi trong buồng tắm rộng sáu con mắt nhìn nhau, Tô Hiển Nhiên mím môi, nhìn nhìn hai anh chồng, thấy thứ kia vẫn không an phận ngủ say của hai anh mày cô nhíu lại khẽ hỏi.
" Có cần em dùng tay giúp không? " muốn ăn mặn mà không ăn mặn được aaaaaa, tức chết cô mà nhưng thôi rụt rè một chút mới được.
Đợi thêm thời gian nữa, cô lớn rồi. . . à ừ như vậy đó! Môi Tô Hiển Nhiên câu lên nham hiểm.
Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh vốn không phải người không biết tiết chế, với lại hiện tại chưa đến lúc a, không nên lãng phí những tinh hoa a.
Đỗ Đức Trí lắc đầu nhẹ nói.
" Một lát sẽ mềm! NhiênNhiên đừng để ý đến chúng. "
Nhậm Thừa Vinh cũng gật đầu nói.
" Đúng đó Nhiên Nhiên, không nên để ý, chúng ta cùng tắm nhanh còn đi khám. "
Tô Hiển Nhiên cũng không ép buộc gật đầu mà bắt đầu tắm.
Hai anh chồng giúp Tô Hiển Nhiên xoa xoa sữa tắm. . .
Tầm ba mươi phút sau, Tô Hiển Nhiên cùng hai anh chồng bước ra khỏi phòng tắm.
Tô Hiển Nhiên bị Đỗ Đức Trí quấn thành một cục rồi ôm cô đi về phía phòng cô.
Tô Hiển Nhiên ngáp lên ngáp xuống dựa vào vào Đỗ Đức Trí nói.
" Có khi nào em không phải sắp đến kỳ phát tình mà là bị gì đó không chồng? "
Thật sự cô rất là lo, nếu thật như vậy. . . cho dù muốn ăn mặn cũng không thể ăn, việc muốn giữ hai anh chồng bên cạnh vĩnh viễn cũng khó a.
Đỗ Đức Trí nhìn Nhậm Thừa Vinh đang lực quần áo cho Tô Hiển Nhiên, Nhậm Thừa Vinh lấy ra một bộ đồ tây trang nữ sang chảnh kia khẽ gật đầu một cái, lại nghe Tô Hiển Nhiên nói anh khẽ đáp.
" Sẽ không sao! Nhiên Nhiên cứ yên tâm. " cho dù thật sự có xảy ra chuyện gì, anh cũng nhất định tìm cách giúp Tô Hiển Nhiên.
Giúp cô mặc xong quần áo, hai anh cũng mạnh ai về phòng nấy thay đồ.
Sau đó Đỗ Đức Trí cũng như mọi khi mà ôm Tô Hiển Nhiên đặt lên cánh tay đi về phía chiếc phi hành khí trong kho, cả ba ngồi đúng vị trí của mình thì lái đi.
Chính à con đường đi tới bệnh viện cho dù muốn nhanh cách mấy cũng phải hơn mười lăm phút mới đến.
Còn chưa ngồi được năm phút, điện thoại nhà mà Nhậm Thừa Vinh giữ bên người reo chuông.
Nhậm Thừa Vinh nhíu mày lấy điện thoại ra thấy trên điện thoại hiện tên. . . mày anh càng nhíu chặt nhìn Tô Hiển Nhiên hỏi.
" Nhiên Nhiên có người gọi! "
" Ai a? "
" Tô Phu Nhân. "
Tô Hiển Nhiên nghĩ nghĩ mới nói.
" Anh nghe đi. "
" Anh? " Nhậm Thừa Vinh kinh ngạc chỉ vào mình, Tô Hiển Nhiên gật đầu. . .
Cả ba ngồi trong buồng tắm rộng sáu con mắt nhìn nhau, Tô Hiển Nhiên mím môi, nhìn nhìn hai anh chồng, thấy thứ kia vẫn không an phận ngủ say của hai anh mày cô nhíu lại khẽ hỏi.
" Có cần em dùng tay giúp không? " muốn ăn mặn mà không ăn mặn được aaaaaa, tức chết cô mà nhưng thôi rụt rè một chút mới được.
Đợi thêm thời gian nữa, cô lớn rồi. . . à ừ như vậy đó! Môi Tô Hiển Nhiên câu lên nham hiểm.
Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh vốn không phải người không biết tiết chế, với lại hiện tại chưa đến lúc a, không nên lãng phí những tinh hoa a.
Đỗ Đức Trí lắc đầu nhẹ nói.
" Một lát sẽ mềm! NhiênNhiên đừng để ý đến chúng. "
Nhậm Thừa Vinh cũng gật đầu nói.
" Đúng đó Nhiên Nhiên, không nên để ý, chúng ta cùng tắm nhanh còn đi khám. "
Tô Hiển Nhiên cũng không ép buộc gật đầu mà bắt đầu tắm.
Hai anh chồng giúp Tô Hiển Nhiên xoa xoa sữa tắm. . .
Tầm ba mươi phút sau, Tô Hiển Nhiên cùng hai anh chồng bước ra khỏi phòng tắm.
Tô Hiển Nhiên bị Đỗ Đức Trí quấn thành một cục rồi ôm cô đi về phía phòng cô.
Tô Hiển Nhiên ngáp lên ngáp xuống dựa vào vào Đỗ Đức Trí nói.
" Có khi nào em không phải sắp đến kỳ phát tình mà là bị gì đó không chồng? "
Thật sự cô rất là lo, nếu thật như vậy. . . cho dù muốn ăn mặn cũng không thể ăn, việc muốn giữ hai anh chồng bên cạnh vĩnh viễn cũng khó a.
Đỗ Đức Trí nhìn Nhậm Thừa Vinh đang lực quần áo cho Tô Hiển Nhiên, Nhậm Thừa Vinh lấy ra một bộ đồ tây trang nữ sang chảnh kia khẽ gật đầu một cái, lại nghe Tô Hiển Nhiên nói anh khẽ đáp.
" Sẽ không sao! Nhiên Nhiên cứ yên tâm. " cho dù thật sự có xảy ra chuyện gì, anh cũng nhất định tìm cách giúp Tô Hiển Nhiên.
Giúp cô mặc xong quần áo, hai anh cũng mạnh ai về phòng nấy thay đồ.
Sau đó Đỗ Đức Trí cũng như mọi khi mà ôm Tô Hiển Nhiên đặt lên cánh tay đi về phía chiếc phi hành khí trong kho, cả ba ngồi đúng vị trí của mình thì lái đi.
Chính à con đường đi tới bệnh viện cho dù muốn nhanh cách mấy cũng phải hơn mười lăm phút mới đến.
Còn chưa ngồi được năm phút, điện thoại nhà mà Nhậm Thừa Vinh giữ bên người reo chuông.
Nhậm Thừa Vinh nhíu mày lấy điện thoại ra thấy trên điện thoại hiện tên. . . mày anh càng nhíu chặt nhìn Tô Hiển Nhiên hỏi.
" Nhiên Nhiên có người gọi! "
" Ai a? "
" Tô Phu Nhân. "
Tô Hiển Nhiên nghĩ nghĩ mới nói.
" Anh nghe đi. "
" Anh? " Nhậm Thừa Vinh kinh ngạc chỉ vào mình, Tô Hiển Nhiên gật đầu. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.