Chương 197: Hiện thực...
BooMew
02/12/2019
Hiện thực.
Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh vốn đã ngủ say, nhưng hai anh thuộc dạng người dù có ngủ say ra sao, chỉ cần có một tiếng động nhỏ thôi hai anh cũng giật mình tỉnh dậy, huống chi là hiện tại Tô Hiển Nhiên tạo ra tiếng động rất lớn.
" Không... " Tô Hiển Nhiên hai mắt nhắm chặt lại, môi cô mấp máy kêu to lên.
Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh mày nhíu lại, hai mắt liếc nhìn vật nhỏ đang ngủ giữa cả hai.
Tô Hiển Nhiên mồ hôi lã chã, môi mím chặt lại, mày thì nhíu lại sợ hãi.
Hai anh không không nghĩ nhiều, vội vàng ngồi dậy.
" Nhiên Nhiên... "
" Nhiên Nhiên tỉnh... tỉnh đi vợ... "
Đỗ Đức Trí ôm lấy Tô Hiển Nhiên vào lòng gọi liên tục.
Nhậm Thừa Vinh nhíu mày, vội vàng đi nhanh đến rót một ly nước ấm mà anh đã chuẩn bị từ trước đến.
Tô Hiển Nhiên ở trong lòng của Đỗ Đức Trí hai mắt cô vẫn nhắm chặt không có dấu hiệu tỉnh lại.
Đỗ Đức Trí gọi xong, đến Nhậm Thừa Vinh cũng ra sức gọi Tô Hiển Nhiên tỉnh dậy nhưng vẫn không được.
Hai anh chồng bốn mắt nhìn nhau, không hẹn mà đồng thanh nói.
" Lại là giấc mơ... " nói đến đây cả hai cùng dừng lại.
Tay cả hai run lên lo lắng, hiện tại cả hai anh đều không thể sử dụng dị năng, không thể chính mình xâm nhập vào giấc mơ của Tô Hiển Nhiên mà kéo cô ra khỏi giấc mơ báo trước tương lai đó được.
Hai anh hít thở ngày một nặng nề hơn, không nhanh không chậm tay của cả hai cùng đặt lên bụng của Tô Hiển Nhiên.
" Cục cưng...
" Cục cưng... "
" Hai con... "
" Hai con... "
" Nhanh chóng..."
" Nhanh chóng... "
" Giúp baba... "
" Giúp baba... "
" Gọi mẹ tỉnh... "
" Gọi mẹ tỉnh... "
Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh đồng thanh nói, không những thế những nguyên khí chân khí ít ỏi của hai anh đang không ngừng rót vào trong bụng Tô Hiển Nhiên như đang thúc giục hai cục cưng nhanh chóng đánh thức mẹ của hai cục cưng tỉnh dậy.
Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh vốn đã ngủ say, nhưng hai anh thuộc dạng người dù có ngủ say ra sao, chỉ cần có một tiếng động nhỏ thôi hai anh cũng giật mình tỉnh dậy, huống chi là hiện tại Tô Hiển Nhiên tạo ra tiếng động rất lớn.
" Không... " Tô Hiển Nhiên hai mắt nhắm chặt lại, môi cô mấp máy kêu to lên.
Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh mày nhíu lại, hai mắt liếc nhìn vật nhỏ đang ngủ giữa cả hai.
Tô Hiển Nhiên mồ hôi lã chã, môi mím chặt lại, mày thì nhíu lại sợ hãi.
Hai anh không không nghĩ nhiều, vội vàng ngồi dậy.
" Nhiên Nhiên... "
" Nhiên Nhiên tỉnh... tỉnh đi vợ... "
Đỗ Đức Trí ôm lấy Tô Hiển Nhiên vào lòng gọi liên tục.
Nhậm Thừa Vinh nhíu mày, vội vàng đi nhanh đến rót một ly nước ấm mà anh đã chuẩn bị từ trước đến.
Tô Hiển Nhiên ở trong lòng của Đỗ Đức Trí hai mắt cô vẫn nhắm chặt không có dấu hiệu tỉnh lại.
Đỗ Đức Trí gọi xong, đến Nhậm Thừa Vinh cũng ra sức gọi Tô Hiển Nhiên tỉnh dậy nhưng vẫn không được.
Hai anh chồng bốn mắt nhìn nhau, không hẹn mà đồng thanh nói.
" Lại là giấc mơ... " nói đến đây cả hai cùng dừng lại.
Tay cả hai run lên lo lắng, hiện tại cả hai anh đều không thể sử dụng dị năng, không thể chính mình xâm nhập vào giấc mơ của Tô Hiển Nhiên mà kéo cô ra khỏi giấc mơ báo trước tương lai đó được.
Hai anh hít thở ngày một nặng nề hơn, không nhanh không chậm tay của cả hai cùng đặt lên bụng của Tô Hiển Nhiên.
" Cục cưng...
" Cục cưng... "
" Hai con... "
" Hai con... "
" Nhanh chóng..."
" Nhanh chóng... "
" Giúp baba... "
" Giúp baba... "
" Gọi mẹ tỉnh... "
" Gọi mẹ tỉnh... "
Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh đồng thanh nói, không những thế những nguyên khí chân khí ít ỏi của hai anh đang không ngừng rót vào trong bụng Tô Hiển Nhiên như đang thúc giục hai cục cưng nhanh chóng đánh thức mẹ của hai cục cưng tỉnh dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.