Chương 62: Vạch Trần (5) Bão 3/10 chương
BooMew
07/09/2019
Bà cũng không biết nói gì. . . nửa tin Tô Hiển
Nhiên nửa tin Tô Tú Vi, Tô Hiển Nhiên chính bà mang nặng đẻ đau, làm sao mà không thương nhưng cứ nhìn thấy nó gây chuyện cho dù có yêu thương
cũng dần dần nguôi đi phần nào.
Còn Tô Tú Vi, tuy năm tám chín tuổi mới nhận nuôi, nhưng con bé hiền lành thông minh, hay bị Tô Hiển Nhiên ức hiếp, lúc nào cũng im lặng nhẫn nhịn, thì làm sao bà có thể tin những hình ảnh trên máy giám sát ghi lại là thật.
Nghe Tô Hiển Nhiên nghẹn ngào nói, ngực bà đau thắt chặt lại nhưng vẫn không thể nào không .thừa nhận bản thân bà thiên vị đứa con nuôi này.
Tô Tú Vi hai mắt trừng to kinh ngạc, trong ánh mắt đó vẫn có phần nào lo lắng, nhưng rất nhanh sau đó khôi phục bộ dạng ngoan ngoãn dạ vâng mà lùi về sau đứng, trong lòng thì không ngừng tính toán làm sao thoát khỏi nghi vấn nếu như trên màn hình có thể nghe được đoạn đối thoại.
Lúc trước, cô rõ ràng có kiểm tra căn nhà, không có camera giám sát, nên mới dám hung hăng. . . không nghĩ tới có vài chỗ lại có gắng.
Cũng chỉ mong chuyện hơn một tuần trước xảy ra sẽ không có bị quay lại.
Bác sĩ Hàm nãy giờ vẫn núp sau lưng Đỗ Đức Trí quan sát Tô Tú Vi, không khỏi khinh bỉ.
Ông ham tiền nên làm việc sai, một phần là nghe đến Tô Tú Vi nói bản thân bị Tô Hiển Nhiên hại này kia, giờ chỉ muốn báo thù thôi. Còn cho ông đem thuốc làm Tô Hiển Nhiên ngày một suy yếu, sau đó lại uy hiếp ông, nếu ông không làm thì sẽ nói ông hạ thuốc.
Bây giờ nhìn lại, ông thật bị mù mới đi tin cô ta, bị cắn một phát mà vẫn nghĩ do cô ta sợ quá nên mới như vậy, giờ nhìn bộ dáng giả vờ ngoan hiền của cô ta, ông không khỏi thấy xót cho Tô Hiển Nhiên.
Nhìn vóc dáng nhỏ nhắn lại hơi gầy, còn bị hạ thuốc TVS, chỉ mong sao sẽ không bị gì.
Tô Hiển Nhiên nhìn như không nhìn Tô Hiển Như, vốn đã dặn lòng sẽ không quan tâm bà ta, nhưng nhìn bà ta đối xử với cô như vậy lại không nhịn được tủi thân, haizzz giờ phải moi ra từng đoạn ghi hình cho bà ta sáng mắt.
Trên màn hình rất nhanh được bấm cho phát tiếp.
Cửa vừa mở ra, thì Tô Tú Vi và Chu Liên hung hăng đẩy vào mà không xin phép.
Trong nhà.
Tô Hiển Nhiên gầy gò khoác nhẹ áo khoác mỏng nhìn Tô Tú Vi và Chu Liên nói.
" Các người đến đây làm gì? Bộ không sợ tôi sẽ nói chuyện này cho mẹ sao? "
" Hứ, cô nghĩ bản thân mình còn là Tô đại tiểu thư của Tô Gia sao mà muốn gặp Tô phu nhân là gặp. " giọng nói đầy bén nhọn của Chu Liên vang lên, khác với ngoài thực tế giọng nói dịu dàng đúng mực.
Tô Hiển Như nhìn nhìn hình ảnh, lại nghe thấy những giọng nói đó, mày nhíu lại.
Chu Liên vẫn cúi đầu lo lắng, hai tay ông nắm chặt lại cố giữ bình tĩnh.
" Cô đừng có mà ăn bám vào Tô Gia nữa. " giọng này không cần nói cũng biết là giọng của Tô Tú Vi.
" Bản thân đã vô dụng, thì đừng có mà trở nên rác rưởi như vậy! "
" Tô Gia là. . . " Tô Hiên Nhiên trên màn hình đang định nói thì Chu Liên đã chặn lại nói.
" Cô không thấy nhục nhã sao Tô Hiển Nhiên, cô nghĩ Tô Gia còn có chỗ cho cô sao? Có mơ cũng đừng có mở đẹp như vậy! Tô Hiển Nhiên, cô phải nhớ cho kỹ, Tô Gia chỉ có một mình Tô Tú Vi. "
-----------------------
Còn Tô Tú Vi, tuy năm tám chín tuổi mới nhận nuôi, nhưng con bé hiền lành thông minh, hay bị Tô Hiển Nhiên ức hiếp, lúc nào cũng im lặng nhẫn nhịn, thì làm sao bà có thể tin những hình ảnh trên máy giám sát ghi lại là thật.
Nghe Tô Hiển Nhiên nghẹn ngào nói, ngực bà đau thắt chặt lại nhưng vẫn không thể nào không .thừa nhận bản thân bà thiên vị đứa con nuôi này.
Tô Tú Vi hai mắt trừng to kinh ngạc, trong ánh mắt đó vẫn có phần nào lo lắng, nhưng rất nhanh sau đó khôi phục bộ dạng ngoan ngoãn dạ vâng mà lùi về sau đứng, trong lòng thì không ngừng tính toán làm sao thoát khỏi nghi vấn nếu như trên màn hình có thể nghe được đoạn đối thoại.
Lúc trước, cô rõ ràng có kiểm tra căn nhà, không có camera giám sát, nên mới dám hung hăng. . . không nghĩ tới có vài chỗ lại có gắng.
Cũng chỉ mong chuyện hơn một tuần trước xảy ra sẽ không có bị quay lại.
Bác sĩ Hàm nãy giờ vẫn núp sau lưng Đỗ Đức Trí quan sát Tô Tú Vi, không khỏi khinh bỉ.
Ông ham tiền nên làm việc sai, một phần là nghe đến Tô Tú Vi nói bản thân bị Tô Hiển Nhiên hại này kia, giờ chỉ muốn báo thù thôi. Còn cho ông đem thuốc làm Tô Hiển Nhiên ngày một suy yếu, sau đó lại uy hiếp ông, nếu ông không làm thì sẽ nói ông hạ thuốc.
Bây giờ nhìn lại, ông thật bị mù mới đi tin cô ta, bị cắn một phát mà vẫn nghĩ do cô ta sợ quá nên mới như vậy, giờ nhìn bộ dáng giả vờ ngoan hiền của cô ta, ông không khỏi thấy xót cho Tô Hiển Nhiên.
Nhìn vóc dáng nhỏ nhắn lại hơi gầy, còn bị hạ thuốc TVS, chỉ mong sao sẽ không bị gì.
Tô Hiển Nhiên nhìn như không nhìn Tô Hiển Như, vốn đã dặn lòng sẽ không quan tâm bà ta, nhưng nhìn bà ta đối xử với cô như vậy lại không nhịn được tủi thân, haizzz giờ phải moi ra từng đoạn ghi hình cho bà ta sáng mắt.
Trên màn hình rất nhanh được bấm cho phát tiếp.
Cửa vừa mở ra, thì Tô Tú Vi và Chu Liên hung hăng đẩy vào mà không xin phép.
Trong nhà.
Tô Hiển Nhiên gầy gò khoác nhẹ áo khoác mỏng nhìn Tô Tú Vi và Chu Liên nói.
" Các người đến đây làm gì? Bộ không sợ tôi sẽ nói chuyện này cho mẹ sao? "
" Hứ, cô nghĩ bản thân mình còn là Tô đại tiểu thư của Tô Gia sao mà muốn gặp Tô phu nhân là gặp. " giọng nói đầy bén nhọn của Chu Liên vang lên, khác với ngoài thực tế giọng nói dịu dàng đúng mực.
Tô Hiển Như nhìn nhìn hình ảnh, lại nghe thấy những giọng nói đó, mày nhíu lại.
Chu Liên vẫn cúi đầu lo lắng, hai tay ông nắm chặt lại cố giữ bình tĩnh.
" Cô đừng có mà ăn bám vào Tô Gia nữa. " giọng này không cần nói cũng biết là giọng của Tô Tú Vi.
" Bản thân đã vô dụng, thì đừng có mà trở nên rác rưởi như vậy! "
" Tô Gia là. . . " Tô Hiên Nhiên trên màn hình đang định nói thì Chu Liên đã chặn lại nói.
" Cô không thấy nhục nhã sao Tô Hiển Nhiên, cô nghĩ Tô Gia còn có chỗ cho cô sao? Có mơ cũng đừng có mở đẹp như vậy! Tô Hiển Nhiên, cô phải nhớ cho kỹ, Tô Gia chỉ có một mình Tô Tú Vi. "
-----------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.