Chương 21: Coi như là nghe lén chuyện này
Quan Tĩnh
13/05/2014
Trong tầng lầu cao cấp u tĩnh lành lạnh, một phòng họp trống trải.
Tiểu Phàm kéo Quân Kha đi vào, đóng cửa, sau đó tiến hành giáo dục khuyên nhủ sâu sắc, kinh nghiệm cô dạy học mấy năm nay tích lũy đều đem ra hết. Đầu tiên là lấy chức quyền và tương lai phát triển tiền đồ của Dịch Phó Thị Trưởng áp lực cho Mạc tổng, ngay sau đó giọng nói chậm lại, ôn tồn biểu đạt một cái ý tứ, hướng trực trắng ra thảo luận chính là: hôn nhân của tôi và Dịch Phó Thị Trưởng mắc mớ gì tới anh.
Ly hôn có lẽ không chỉ là chuyện vợ chồng hai bên, còn có thể có thể liên lụy đến hai gia đình, nhưng vô luận nói như thế nào Mạc Quân Kha chỉ là người ngoài cuộc của hôn nhân hai người, anh ta không có tư cách thuyết tam đạo tứ ( ý nói bàn tán). Ít nhất là Tiểu Phàm nghĩ như vậy.
Bình thường sau khi giáo sư làm xong công việc giáo dục, còn có thể để học sinh bề ngoài tỏ thái nói rõ nghe có hiểu hay không. Nhưng cô quên mất, Mạc Quân Kha không phải học sinh dưới tay cô, hoặc là từ phương diện khác mà nói, đạo hạnh của Mạc Quân Kha so với cô còn thâm sâu hơn.
Chỉ thấy Quân Kha bình tĩnh gật đầu một cái: "Em là muốn nói tôi quản quá nhiều chứ gì? Tôi thừa nhận, đột ngột hỏi em vấn đề riêng tư như vậy đúng là tôi quá thiếu suy nghĩ, nhưng mà có một chút chuyện tôi muốn để cho em biết —— đối với tôi mà nói, em không phải là người ngoài."
Trong căn phòng trống rỗng truyền đến một câu nói như vậy, Tiểu Phàm nghe được cả người run rẩy không thôi, sau đó cô kéo ra nụ cười: "Được, coi như anh là bạn của tôi đi, đa tạ anh quan tâm đến tình hinh hôn nhân của tôi, nhưng mà tôi lại cùng với Đông Thần thật tốt vô cùng, chính là thỉnh thoảng sẽ náo một chút ít mâu thuẫn. Chỉ là anh có lẽ không biết, cãi vã nhỏ giữa vợ chồng là giữ tình cảm tươi trẻ. . . . . ." Cô lại bắt đầu liên tiếp nói lảng ra chuyện khác rồi, có thể ngay cả chính cô cũng không phát giác, vào lúc này cô có chút khẩn trương.
Quân Kha còn muốn nói rõ một chút, kết quả nghe được cửa truyền đến tiếng bước chân thùng thùng thùng.
Tiểu Phàm nhanh chóng chạy về phía sau rèm cửa sổ sát đất, nếu để cho người khác nhìn thấy cô và Mạc Quân Kha đơn độc ở trong phòng họp, không biết sẽ truyền ra dạng lời nói gì.
Ở thời điểm tiếng cửa mở sắp vang lên, Tiểu Phàm cảm thấy trước mắt tối sầm lại, lại xuất hiện một người, trong không gian vốn cũng không lớn, Quân Kha và cô mắt to trừng mắt nhỏ mà đối diện.
Cô thật là không hiểu, đây là trong khách sạn Quân Viên, khi anh ở địa bàn của mình, anh tránh cái gì? Thuần túy là cảm thấy chơi rất vui sao?
Mặc dù có rất nhiều lời nói muốn nói, nhưng mà lúc này Quân Kha cũng chịu đựng nhịn xuống. Bởi vì có hai tiếng bước chân xuất hiện tại trong phạm vi hơn 10 mét.
Một người trong đó có giọng nói nồng đậm Đông Bắc: "Lattice, gần đây chúng ta là trêu ai ghẹo ai, khắp nơi đều nếm mùi thất bại, cậu nói đi, khách sạn bị kiểm tra liền kiểm tra đi, nhiều lắm là cũng chính là phạt một khoản, nhưng chúng ta dưới mặt đất. . . . . ."
Một người khác khẩn trương cắt đứt lời của anh ta: "Cẩn thận tai vách mạch rừng, chúng ta gần đây đầu tư quả thật cũng không lớn được, xem bộ dáng là có người ở sau lưng nhìn chằm chằm ta, tình huống này tôi cũng phản ánh qua với Mạc tổng, anh ta nói qua sẽ giải quyết, anh cũng không cần quá lo lắng. Đúng rồi, anh thần thần bí bí đến tìm tôi, rốt cuộc là vì cái gì?"
Người anh em Đông Bắc hạ thấp giọng nói: "Cậu còn chưa có phát hiện ư, cơ quan công an đối với chúng ta chèn ép so với quá khứ lợi hại hơn nhiều, tôi đoán chừng lần này Mạc tổng là không giải quyết được. Gần đây phía trên thường xuyên có người truyền lời xuống, nói là. . . . . ."
"Đừng nói lời như thế, chúng ta nếu là đi theo Mạc lão đại tới nơi này tung hoành thiên hạ , vậy cũng chớ trông nom những thứ khác, đi theo anh ấy duy trì thật tốt."
Tiểu Phàm nhìn Quân Kha một cái, phát hiện anh đang như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm rèm cửa sổ. Điều này cũng khó trách anh rồi, thì ra là khách sạn Quân Viên gần đây phát triển không thuận lợi, mà phía dưới anh lòng người cũng không đồng đều. Chỉ là người không vì mình trời tru đất diệt, người phía dưới đa số tự mình suy tính một chút cũng là có thể lý giải .
Mà Quân Kha nghĩ cũng không phải như vậy, anh thì ngược lại cảm tạ có cái cơ hội này, ít nhất để cho anh nhìn rõ người ở dưới rảnh tay đang nghĩ cái gì, cũng làm cho anh càng thêm nhận rõ người nào có thể dựa vào, người nào nên xa lánh.
Hình như là cuộc trò chuyện không sai biệt lắm, hai người đàn ông này tính toán mở cửa đi ra ngoài, nhưng mà chuyện vô cùng cẩu huyết vẫn là đã xảy ra —— phòng họp vốn phải là không có một bóng người truyền ra chuông điện thoại, âm nhạc vô cùng rõ ràng nói cho hai người đàn ông này đây tuyệt đối không phải là sát vách hoặc những địa phương nào khác truyền đến, càng thêm không thể nào là bọn họ nghe nhầm.
Người anh em Đông Bắc rống lên một tiếng: "Ai ở nơi nào, mau chạy ra đây!"
Tiểu Phàm cuống quít lấy điện thoại di động từ trong túi áo ra, chỉ là hiện tại liền coi như là cúp điện thoại cũng vô ích. Quả nhiên chẳng lẽ là cái định luật kia, chuyện càng không muốn đã xảy ra sẽ càng xảy ra.
Quân Kha nhìn cô một cái, dùng khẩu hình nói: "Tôi đi ra ngoài ứng phó bọn họ, em đứng ở nơi này đừng nhúc nhích."
Người đàn ông này có thể ở thời khắc mấu chốt thông cảm cô khó xử, có thể dũng cảm mà ra, loại kỵ sĩ tinh thần này vẫn là làm cho người ta rất cảm kích. Tiểu Phàm không biết từ đâu sinh ra kích động, kéo anh một phen, sau đó dùng ngón tay viết ở trên màn hình hai chữ "Cám ơn".
Quân Kha cười đến như đứa bé.
Đều nói ba người đàn bà thành cái chợ, thật ra thì ba người đàn ông lại làm sao không phải đây?
Tiểu Phàm đều có thể cảm nhận được trong không khí hơi thở trong nháy mắt đọng lại, nhất là anh em Đông Bắc khẩn trương cà lăm nói chuyện, muốn giải thích cái gì. Mà đổi thành bên ngoài một người đàn ông trái lại trấn định một chút, dù sao trước lời nói của anh ta coi như thành thật.
Quân Kha lạnh lùng nói: "Về sau có lời gì có thể nói trước mặt tôi, nam tử hán đại trượng phu cho dù muốn kéo sào khởi nghĩa cũng không nhất thiết phải che giấu. Còn nữa, về chuyện đã xảy ra gần đây tôi sẽ cho mấy người một cái công đạo. Không cần lâu lắm, hai người sẽ thấy hiệu quả."
Tiểu Phàm nghe được Quân Kha lại dạy dỗ mấy câu, nói hai người thủ hạ chỉ có phần gật đầu, chỉ cảm thấy Quân Kha vẫn là rất có khí thế. Cũng bởi vì cái này, bọn họ không có cơ hội hỏi Quân Kha tại sao sẽ vì cái gì lén lén lút lút núp ở phía sau rèm cửa sổ, cũng vì vậy giải vây cho Tiểu Phàm.
Lúc ra cửa Quân Kha cố ý để lại cửa, dễ dàng cho Tiểu Phàm rời đi, đồng thời anh cũng chống đỡ người xung quanh. Không lâu sau, khi anh lần nữa trở lại phòng làm việc của mình, từ trên độ cao hai mươi mấy tầng nhìn xuống, có một bóng dáng hơi nhỏ thuê xe rời đi. Anh có thể xác định, người này nhất định chính là Tiểu Phàm.
Ngồi ở trên xe taxi, trước đó Tiểu Phàm gọi cho Lý Phỉ một cuộc điện thoại, Lý Phỉ nói trong trường học xảy ra chút chuyện, bảo cô nhanh đi về một chuyến. Nghe giọng điệu này, hình như là chuyện không nhỏ.
Dọc theo đường đi Tiểu Phàm suy nghĩ rất nhiều loại khả năng, trong lòng là càng ngày càng lo lắng, kết quả thời điểm nhìn thấy Lý Phỉ mới biết cô là hoàn toàn hiểu lầm giọng của Lý Phỉ. Trong miệng chuyện đã xảy ra là một chuyện đối với hai cô mà nói cũng thật vui mừng —— Vu Phương Phương bị điều đến đi dạy ở đại học hạng hai rồi.
Lý Phỉ vỗ bả vai Tiểu Phàm nói: "Như thế nào, tin tức này dễ nghe chứ? Về sau bên tai của chúng ta sẽ thanh tịnh không ít."
Tiểu Phàm hiển nhiên không có vui mừng như vậy: "Vu Phương Phương tại sao phải bị điều chuyển, mặc dù nhân phẩm cô ấy không được tốt, nhưng dầu gì công việc coi như có trách nhiệm."
Lý Phỉ liếc cô: "Cậu thật sự không biết?"
Tiểu Phàm lắc đầu.
Lý Phỉ đứng thẳng dưới bả vai, nói: "Cái người này là trợ lý của hiệu trưởng cũng không biết, tớ làm sao lại biết đây?"
Nét mặt đáng đánh đòn đi qua, cô lại rất vô sỉ nói: "Trước lúc Vu Phương Phương nghỉ việc muốn gặp cậu một lần, nói là có lời muốn nói riêng cho cậu biết. Hắc hắc, cậu biết đấy, đây chính là cơ hội thật tốt, để cho cậu hung hăng trút cơn giận ra."
Tiểu Phàm lườm cô một cái, thứ người như Vu Phương Phương thế có thể cách xa cuộc sống của bọn họ đã là một chuyện rất cám ơn trời đất rồi, nếu là cô lại đi bỏ đá xuống giếng, đây tuyệt đối là tự tìm phiền toái, chỉ có giống như Lý Phỉ như vậy văn nghệ mới ép hai thanh niên phải làm ra ngoài.
Quán cà phê trường học, Tiểu Phàm đi từng bước một đến gần, nét mặt ước ao ghen tị trên mặt Vu Phương Phương càng ngày càng rõ ràng.
Hai người ngồi đối diện một lát, yêu nữ đột nhiên bộc phát ra tiếng cười đến phóng đãng: "Vô luận tôi quan sát cô thế nào, đều không cảm thấy cô có sức quyến rũ gì. Nhưng. . . . . ." Sắc mặt của cô ta tối tăm, "Tại sao khắp nơi cô cũng có thể thắng tôi một bậc đây?"
Vẻ mặt Tiểu Phàm lộ ra nghi ngờ, không hiểu cô ta đây là đang cố gắng nói cái gì.
"Trước khi cô đến trường học, tôi là nữ giáo sư ưu tú nhất toàn trường, tiền thưởng hàng năm cũng là nhiều nhất, tôi có thể không nói khoa trương chút nào, người len lén thầm mến của tôi không phải số ít. Chỉ tiếc cô vừa đến, hình như tình thế lập tức cũng nghiêng về phía người kia bên, tôi khắp nơi tranh với cô, lại khắp nơi cũng đều rơi vào thế hạ phong. Mặc dù không phủ nhận được, cô giảng bài quả thật rất đặc sắc, nhưng mà tôi lại nghĩ sau lưng này còn có nguyên nhân khác thôi. . . . . ."
Tiểu Phàm xem như là đã hiểu, đây cũng là trước khi rời đi khắc sâu phân tích hoặc là lên tiếng phê phán một lần, cô khuấy động ly cà phê từng cái, lẳng lặng chờ đợi Vu Phương Phương nói xong.
"Tôi cho là công việc ở trường dù là tôi thua côi rồi, dầu gì trên tình trường tôi cuối cùng có thể thắng cô. Đàn ông đều là động vật không chịu nổi quyến rũ, chỉ cần người phụ nữ đủ không biết xấu hổ, là có thể lấy được bọn họ. Mà trên điểm này đoán chừng là cô không thể thắng được tôi đấy." Vu Phương Phương cười ha ha, "Tôi không có bối cảnh, nhiều năm công tác như vậy, gặp phải trắc trở vô số lần, cuối cùng là cho ra một chút kết luận, người phụ nữ xinh đẹp và thân thể thật sự là tuyệt hảo là giấy thông hành. Có lẽ các người là người thanh cao tự cho là những thứ này sẽ cảm thấy đó là tôi bị coi thường, được rồi, tôi chính là bị coi thường rồi, đáng tiếc loại bị coi thường này cũng đã từng mang đến cho tôi ưu đãi tốt, cho nên tôi không cảm thấy hối hận."
Nghe đến đó, Tiểu Phàm là thật sự có chút xúc động, mặc dù không thể tán thành ý tưởng của cô ta, nhưng vẫn là có thể cảm thấy được là lời nói thật tâm. Vu Phương Phương cũng không phải là cái gì đều không hiểu rõ, có lẽ cũng là bởi vì quá rõ ràng rồi, ngược lại chạy về một phía cực đoan khác.
Sắc mặt Vu Phương Phương vẫn kiêu ngạo như cũ: "Tôi nói lời này, không phải là vì muốn trưng cầu lý giải của cô, mặc kệ cô nghĩ như thế nào, tôi đều vẫn là như vậy, sẽ không thay đổi. Chẳng qua tôi muốn nói với cô chính là, cô thật rất may mắn. Giá trị của một người người phụ nữ không phải ở chính cô ấy có thể dốc sức làm bao nhiêu, mà là ở chỗ cô ấy có thể để cho người đàn ông cam tâm tình nguyện vì cô ấy bỏ ra bao nhiêu. Cho đến hôm nay tôi mới chính thức chịu thua, cô đại khái không biết tôi là vì cái gì sẽ nghỉ việc ? A, phía trên có người trực tiếp ra lệnh để cho tôi đi. Anh ngoan độc, căn bản không cho tôi quyền lựa chọn."
Cô dừng một chút, liếc Tiểu Phàm một cái: "Giống như cô nói tôi vẫn rất có bản lãnh làm cho người đàn ông leo lên giường của tôi, nhưng lần này tôi bị bại rối tinh rối mù, anh nói với tôi: bà xã tôi cũng không phải là tính tình lạnh nhạt, tôi có lý do gì để xuống cô ấy đi lên loại phụ nữ người như cô này? Cô chính là bà xã của anh ấy đi, ở quầy rượu ngày đó tôi liền đã hiểu. Này, loại người đàn ông này muốn hảo hảo nắm chặt, nếu không thiên lý khó dung!"
Tiểu Phàm lần này là hoảng sợ, cô đều thiếu chút nữa hoài nghi Vu Phương Phương bị người khác mua chuộc rồi, đảm đương làm thuyết khách —— chỉ là theo cá tính hai người, khả năng này không thể cao hơn so với trúng thưởng vé số.
Sau khi Vu Phương Phương ôm cái rương rời đi lại quay đầu nhìn Tiểu Phàm một cái, hai người đàn ông tốt vây quanh ở bên người cô, có phải hay không đem một người trong đó đẩy về phía mình, còn có một người khác có thể lại tranh thủ đây? Dù sao đàn ông tốt trên đời có thể gặp nhưng không thể cầu.
Tiểu Phàm kéo Quân Kha đi vào, đóng cửa, sau đó tiến hành giáo dục khuyên nhủ sâu sắc, kinh nghiệm cô dạy học mấy năm nay tích lũy đều đem ra hết. Đầu tiên là lấy chức quyền và tương lai phát triển tiền đồ của Dịch Phó Thị Trưởng áp lực cho Mạc tổng, ngay sau đó giọng nói chậm lại, ôn tồn biểu đạt một cái ý tứ, hướng trực trắng ra thảo luận chính là: hôn nhân của tôi và Dịch Phó Thị Trưởng mắc mớ gì tới anh.
Ly hôn có lẽ không chỉ là chuyện vợ chồng hai bên, còn có thể có thể liên lụy đến hai gia đình, nhưng vô luận nói như thế nào Mạc Quân Kha chỉ là người ngoài cuộc của hôn nhân hai người, anh ta không có tư cách thuyết tam đạo tứ ( ý nói bàn tán). Ít nhất là Tiểu Phàm nghĩ như vậy.
Bình thường sau khi giáo sư làm xong công việc giáo dục, còn có thể để học sinh bề ngoài tỏ thái nói rõ nghe có hiểu hay không. Nhưng cô quên mất, Mạc Quân Kha không phải học sinh dưới tay cô, hoặc là từ phương diện khác mà nói, đạo hạnh của Mạc Quân Kha so với cô còn thâm sâu hơn.
Chỉ thấy Quân Kha bình tĩnh gật đầu một cái: "Em là muốn nói tôi quản quá nhiều chứ gì? Tôi thừa nhận, đột ngột hỏi em vấn đề riêng tư như vậy đúng là tôi quá thiếu suy nghĩ, nhưng mà có một chút chuyện tôi muốn để cho em biết —— đối với tôi mà nói, em không phải là người ngoài."
Trong căn phòng trống rỗng truyền đến một câu nói như vậy, Tiểu Phàm nghe được cả người run rẩy không thôi, sau đó cô kéo ra nụ cười: "Được, coi như anh là bạn của tôi đi, đa tạ anh quan tâm đến tình hinh hôn nhân của tôi, nhưng mà tôi lại cùng với Đông Thần thật tốt vô cùng, chính là thỉnh thoảng sẽ náo một chút ít mâu thuẫn. Chỉ là anh có lẽ không biết, cãi vã nhỏ giữa vợ chồng là giữ tình cảm tươi trẻ. . . . . ." Cô lại bắt đầu liên tiếp nói lảng ra chuyện khác rồi, có thể ngay cả chính cô cũng không phát giác, vào lúc này cô có chút khẩn trương.
Quân Kha còn muốn nói rõ một chút, kết quả nghe được cửa truyền đến tiếng bước chân thùng thùng thùng.
Tiểu Phàm nhanh chóng chạy về phía sau rèm cửa sổ sát đất, nếu để cho người khác nhìn thấy cô và Mạc Quân Kha đơn độc ở trong phòng họp, không biết sẽ truyền ra dạng lời nói gì.
Ở thời điểm tiếng cửa mở sắp vang lên, Tiểu Phàm cảm thấy trước mắt tối sầm lại, lại xuất hiện một người, trong không gian vốn cũng không lớn, Quân Kha và cô mắt to trừng mắt nhỏ mà đối diện.
Cô thật là không hiểu, đây là trong khách sạn Quân Viên, khi anh ở địa bàn của mình, anh tránh cái gì? Thuần túy là cảm thấy chơi rất vui sao?
Mặc dù có rất nhiều lời nói muốn nói, nhưng mà lúc này Quân Kha cũng chịu đựng nhịn xuống. Bởi vì có hai tiếng bước chân xuất hiện tại trong phạm vi hơn 10 mét.
Một người trong đó có giọng nói nồng đậm Đông Bắc: "Lattice, gần đây chúng ta là trêu ai ghẹo ai, khắp nơi đều nếm mùi thất bại, cậu nói đi, khách sạn bị kiểm tra liền kiểm tra đi, nhiều lắm là cũng chính là phạt một khoản, nhưng chúng ta dưới mặt đất. . . . . ."
Một người khác khẩn trương cắt đứt lời của anh ta: "Cẩn thận tai vách mạch rừng, chúng ta gần đây đầu tư quả thật cũng không lớn được, xem bộ dáng là có người ở sau lưng nhìn chằm chằm ta, tình huống này tôi cũng phản ánh qua với Mạc tổng, anh ta nói qua sẽ giải quyết, anh cũng không cần quá lo lắng. Đúng rồi, anh thần thần bí bí đến tìm tôi, rốt cuộc là vì cái gì?"
Người anh em Đông Bắc hạ thấp giọng nói: "Cậu còn chưa có phát hiện ư, cơ quan công an đối với chúng ta chèn ép so với quá khứ lợi hại hơn nhiều, tôi đoán chừng lần này Mạc tổng là không giải quyết được. Gần đây phía trên thường xuyên có người truyền lời xuống, nói là. . . . . ."
"Đừng nói lời như thế, chúng ta nếu là đi theo Mạc lão đại tới nơi này tung hoành thiên hạ , vậy cũng chớ trông nom những thứ khác, đi theo anh ấy duy trì thật tốt."
Tiểu Phàm nhìn Quân Kha một cái, phát hiện anh đang như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm rèm cửa sổ. Điều này cũng khó trách anh rồi, thì ra là khách sạn Quân Viên gần đây phát triển không thuận lợi, mà phía dưới anh lòng người cũng không đồng đều. Chỉ là người không vì mình trời tru đất diệt, người phía dưới đa số tự mình suy tính một chút cũng là có thể lý giải .
Mà Quân Kha nghĩ cũng không phải như vậy, anh thì ngược lại cảm tạ có cái cơ hội này, ít nhất để cho anh nhìn rõ người ở dưới rảnh tay đang nghĩ cái gì, cũng làm cho anh càng thêm nhận rõ người nào có thể dựa vào, người nào nên xa lánh.
Hình như là cuộc trò chuyện không sai biệt lắm, hai người đàn ông này tính toán mở cửa đi ra ngoài, nhưng mà chuyện vô cùng cẩu huyết vẫn là đã xảy ra —— phòng họp vốn phải là không có một bóng người truyền ra chuông điện thoại, âm nhạc vô cùng rõ ràng nói cho hai người đàn ông này đây tuyệt đối không phải là sát vách hoặc những địa phương nào khác truyền đến, càng thêm không thể nào là bọn họ nghe nhầm.
Người anh em Đông Bắc rống lên một tiếng: "Ai ở nơi nào, mau chạy ra đây!"
Tiểu Phàm cuống quít lấy điện thoại di động từ trong túi áo ra, chỉ là hiện tại liền coi như là cúp điện thoại cũng vô ích. Quả nhiên chẳng lẽ là cái định luật kia, chuyện càng không muốn đã xảy ra sẽ càng xảy ra.
Quân Kha nhìn cô một cái, dùng khẩu hình nói: "Tôi đi ra ngoài ứng phó bọn họ, em đứng ở nơi này đừng nhúc nhích."
Người đàn ông này có thể ở thời khắc mấu chốt thông cảm cô khó xử, có thể dũng cảm mà ra, loại kỵ sĩ tinh thần này vẫn là làm cho người ta rất cảm kích. Tiểu Phàm không biết từ đâu sinh ra kích động, kéo anh một phen, sau đó dùng ngón tay viết ở trên màn hình hai chữ "Cám ơn".
Quân Kha cười đến như đứa bé.
Đều nói ba người đàn bà thành cái chợ, thật ra thì ba người đàn ông lại làm sao không phải đây?
Tiểu Phàm đều có thể cảm nhận được trong không khí hơi thở trong nháy mắt đọng lại, nhất là anh em Đông Bắc khẩn trương cà lăm nói chuyện, muốn giải thích cái gì. Mà đổi thành bên ngoài một người đàn ông trái lại trấn định một chút, dù sao trước lời nói của anh ta coi như thành thật.
Quân Kha lạnh lùng nói: "Về sau có lời gì có thể nói trước mặt tôi, nam tử hán đại trượng phu cho dù muốn kéo sào khởi nghĩa cũng không nhất thiết phải che giấu. Còn nữa, về chuyện đã xảy ra gần đây tôi sẽ cho mấy người một cái công đạo. Không cần lâu lắm, hai người sẽ thấy hiệu quả."
Tiểu Phàm nghe được Quân Kha lại dạy dỗ mấy câu, nói hai người thủ hạ chỉ có phần gật đầu, chỉ cảm thấy Quân Kha vẫn là rất có khí thế. Cũng bởi vì cái này, bọn họ không có cơ hội hỏi Quân Kha tại sao sẽ vì cái gì lén lén lút lút núp ở phía sau rèm cửa sổ, cũng vì vậy giải vây cho Tiểu Phàm.
Lúc ra cửa Quân Kha cố ý để lại cửa, dễ dàng cho Tiểu Phàm rời đi, đồng thời anh cũng chống đỡ người xung quanh. Không lâu sau, khi anh lần nữa trở lại phòng làm việc của mình, từ trên độ cao hai mươi mấy tầng nhìn xuống, có một bóng dáng hơi nhỏ thuê xe rời đi. Anh có thể xác định, người này nhất định chính là Tiểu Phàm.
Ngồi ở trên xe taxi, trước đó Tiểu Phàm gọi cho Lý Phỉ một cuộc điện thoại, Lý Phỉ nói trong trường học xảy ra chút chuyện, bảo cô nhanh đi về một chuyến. Nghe giọng điệu này, hình như là chuyện không nhỏ.
Dọc theo đường đi Tiểu Phàm suy nghĩ rất nhiều loại khả năng, trong lòng là càng ngày càng lo lắng, kết quả thời điểm nhìn thấy Lý Phỉ mới biết cô là hoàn toàn hiểu lầm giọng của Lý Phỉ. Trong miệng chuyện đã xảy ra là một chuyện đối với hai cô mà nói cũng thật vui mừng —— Vu Phương Phương bị điều đến đi dạy ở đại học hạng hai rồi.
Lý Phỉ vỗ bả vai Tiểu Phàm nói: "Như thế nào, tin tức này dễ nghe chứ? Về sau bên tai của chúng ta sẽ thanh tịnh không ít."
Tiểu Phàm hiển nhiên không có vui mừng như vậy: "Vu Phương Phương tại sao phải bị điều chuyển, mặc dù nhân phẩm cô ấy không được tốt, nhưng dầu gì công việc coi như có trách nhiệm."
Lý Phỉ liếc cô: "Cậu thật sự không biết?"
Tiểu Phàm lắc đầu.
Lý Phỉ đứng thẳng dưới bả vai, nói: "Cái người này là trợ lý của hiệu trưởng cũng không biết, tớ làm sao lại biết đây?"
Nét mặt đáng đánh đòn đi qua, cô lại rất vô sỉ nói: "Trước lúc Vu Phương Phương nghỉ việc muốn gặp cậu một lần, nói là có lời muốn nói riêng cho cậu biết. Hắc hắc, cậu biết đấy, đây chính là cơ hội thật tốt, để cho cậu hung hăng trút cơn giận ra."
Tiểu Phàm lườm cô một cái, thứ người như Vu Phương Phương thế có thể cách xa cuộc sống của bọn họ đã là một chuyện rất cám ơn trời đất rồi, nếu là cô lại đi bỏ đá xuống giếng, đây tuyệt đối là tự tìm phiền toái, chỉ có giống như Lý Phỉ như vậy văn nghệ mới ép hai thanh niên phải làm ra ngoài.
Quán cà phê trường học, Tiểu Phàm đi từng bước một đến gần, nét mặt ước ao ghen tị trên mặt Vu Phương Phương càng ngày càng rõ ràng.
Hai người ngồi đối diện một lát, yêu nữ đột nhiên bộc phát ra tiếng cười đến phóng đãng: "Vô luận tôi quan sát cô thế nào, đều không cảm thấy cô có sức quyến rũ gì. Nhưng. . . . . ." Sắc mặt của cô ta tối tăm, "Tại sao khắp nơi cô cũng có thể thắng tôi một bậc đây?"
Vẻ mặt Tiểu Phàm lộ ra nghi ngờ, không hiểu cô ta đây là đang cố gắng nói cái gì.
"Trước khi cô đến trường học, tôi là nữ giáo sư ưu tú nhất toàn trường, tiền thưởng hàng năm cũng là nhiều nhất, tôi có thể không nói khoa trương chút nào, người len lén thầm mến của tôi không phải số ít. Chỉ tiếc cô vừa đến, hình như tình thế lập tức cũng nghiêng về phía người kia bên, tôi khắp nơi tranh với cô, lại khắp nơi cũng đều rơi vào thế hạ phong. Mặc dù không phủ nhận được, cô giảng bài quả thật rất đặc sắc, nhưng mà tôi lại nghĩ sau lưng này còn có nguyên nhân khác thôi. . . . . ."
Tiểu Phàm xem như là đã hiểu, đây cũng là trước khi rời đi khắc sâu phân tích hoặc là lên tiếng phê phán một lần, cô khuấy động ly cà phê từng cái, lẳng lặng chờ đợi Vu Phương Phương nói xong.
"Tôi cho là công việc ở trường dù là tôi thua côi rồi, dầu gì trên tình trường tôi cuối cùng có thể thắng cô. Đàn ông đều là động vật không chịu nổi quyến rũ, chỉ cần người phụ nữ đủ không biết xấu hổ, là có thể lấy được bọn họ. Mà trên điểm này đoán chừng là cô không thể thắng được tôi đấy." Vu Phương Phương cười ha ha, "Tôi không có bối cảnh, nhiều năm công tác như vậy, gặp phải trắc trở vô số lần, cuối cùng là cho ra một chút kết luận, người phụ nữ xinh đẹp và thân thể thật sự là tuyệt hảo là giấy thông hành. Có lẽ các người là người thanh cao tự cho là những thứ này sẽ cảm thấy đó là tôi bị coi thường, được rồi, tôi chính là bị coi thường rồi, đáng tiếc loại bị coi thường này cũng đã từng mang đến cho tôi ưu đãi tốt, cho nên tôi không cảm thấy hối hận."
Nghe đến đó, Tiểu Phàm là thật sự có chút xúc động, mặc dù không thể tán thành ý tưởng của cô ta, nhưng vẫn là có thể cảm thấy được là lời nói thật tâm. Vu Phương Phương cũng không phải là cái gì đều không hiểu rõ, có lẽ cũng là bởi vì quá rõ ràng rồi, ngược lại chạy về một phía cực đoan khác.
Sắc mặt Vu Phương Phương vẫn kiêu ngạo như cũ: "Tôi nói lời này, không phải là vì muốn trưng cầu lý giải của cô, mặc kệ cô nghĩ như thế nào, tôi đều vẫn là như vậy, sẽ không thay đổi. Chẳng qua tôi muốn nói với cô chính là, cô thật rất may mắn. Giá trị của một người người phụ nữ không phải ở chính cô ấy có thể dốc sức làm bao nhiêu, mà là ở chỗ cô ấy có thể để cho người đàn ông cam tâm tình nguyện vì cô ấy bỏ ra bao nhiêu. Cho đến hôm nay tôi mới chính thức chịu thua, cô đại khái không biết tôi là vì cái gì sẽ nghỉ việc ? A, phía trên có người trực tiếp ra lệnh để cho tôi đi. Anh ngoan độc, căn bản không cho tôi quyền lựa chọn."
Cô dừng một chút, liếc Tiểu Phàm một cái: "Giống như cô nói tôi vẫn rất có bản lãnh làm cho người đàn ông leo lên giường của tôi, nhưng lần này tôi bị bại rối tinh rối mù, anh nói với tôi: bà xã tôi cũng không phải là tính tình lạnh nhạt, tôi có lý do gì để xuống cô ấy đi lên loại phụ nữ người như cô này? Cô chính là bà xã của anh ấy đi, ở quầy rượu ngày đó tôi liền đã hiểu. Này, loại người đàn ông này muốn hảo hảo nắm chặt, nếu không thiên lý khó dung!"
Tiểu Phàm lần này là hoảng sợ, cô đều thiếu chút nữa hoài nghi Vu Phương Phương bị người khác mua chuộc rồi, đảm đương làm thuyết khách —— chỉ là theo cá tính hai người, khả năng này không thể cao hơn so với trúng thưởng vé số.
Sau khi Vu Phương Phương ôm cái rương rời đi lại quay đầu nhìn Tiểu Phàm một cái, hai người đàn ông tốt vây quanh ở bên người cô, có phải hay không đem một người trong đó đẩy về phía mình, còn có một người khác có thể lại tranh thủ đây? Dù sao đàn ông tốt trên đời có thể gặp nhưng không thể cầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.