Hai Người Đấu Hư Giường

Chương 50: Kỳ mấu chốt tránh khỏi XX

Quan Tĩnh

04/07/2014

Lúc này mới không tới hai tháng, bụng Tiểu Phàm còn chưa lộ ra, chỉ là cô lại có cảm giác đau lưng, cho nên cô thường chính mình lười biếng nằm không muốn cử động.

Vì vậy thường gặp một tình cảnh chính là: một đứa bé nằm trong bụng Tiểu Phàm, nằm bên cạnh vẫn lại là ông xã thân ái của cô. Tiểu Phàm nở nụ cười: "Hoàn hảo chúng ta lúc ấy sáng suốt, mua giường khá lớn, nếu không, nói không chừng buổi tối nào em liền đem anh đá xuống đi."

Đông Thần không nói gì: bà xã, em cuối cùng có chút tự biết tên.

Trước đó giáo sư Vương có lôi kéo hai vợ chồng bọn họ lại hỏi:hai người các con có muốn phân giường ngủ hay không nha. Hiện tại một là phụ nữ có thai, một chân không thể động, hai người ngủ ở cùng nhau nhất định sẽ không tiện.

Dĩ nhiên đề nghị này gặp phải hai vợ chồng trẻ cùng phủ nhận, bộ dáng bọn họ thề cũng muốn đi chung với nhau khiến giáo sư Vương dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là mặc kệ bọn họ rồi. Chỉ là Giáo sư Vương vẫn là thường xuyên sẽ tiến hành nói chuyện tư mật giữa hai mẹ con với Tiểu Phàm, chủ đề nói chuyện là: Tiểu Phàm à, con bây giờ vẫn còn ở thời kỳ mấu chốt, cho nên cái đó cần phải tránh.

Thời điểm Tiểu Phàm lần đầu tiên nghe được còn có thể bên tai đỏ bừng, bởi vì mẫu thân đại nhân dùng "Cái đó" ý vị sâu xa thay thế vận động trên giường giữa vợ chồng, loại chuyện như vậy phải là ngầm hiểu lẫn nhau, một khi nói ra cũng làm người ta đỏ mặt một chút nho nhỏ. Nhưng mà bởi vì nói nhiều lần, da mặt của Tiểu Phàm cũng dầy thêm một vòng lớn. Cô còn có thể nói với giáo sư Vương: "Mẹ, mẹ cũng không nhìn bộ dáng Đông Thần một chút vẫn không nhúc nhích, mẹ nói hai chúng con có thể làm sao?"

Tiểu Phàm tuyệt đối nhớ rõ vẻ mặt giáo sư Vương thời điểm nghe nói như thế, bởi vì lúc ấy cha cũng xuất hiện, ông nhìn hai mẹ con khẽ mỉm cười, thời điểm nhìn thẳng vào mắt mẫu thân đại nhân, trong mắt hai người rõ ràng có bí mật gì không thể cho ai biết. Tiểu Phàm lập tức liền cười trộm rồi, giữa mỗi đôi vợ chồng đều có vài chuyện chỉ có hai người bọn họ biết như vậy.

Tiểu Phàm nghĩ đi nghĩ lại liền cười ra ngoài, cô nhìn Đông Thần bên cạnh một cái hỏi: "Ông xã, em hỏi anh nha, anh có bao nhiêu hiểu em?"

Đông Thần nhắm nửa con mắt: "Em muốn anh nói dáng người em nhỏ hơn so với bảo vật kém một chút như vậy, hay là nói tính cách của em, được, tính tình có chút phức tạp, một câu anh nói nói không rõ ràng."

Tiểu Phàm không dám gõ nặng, vì vậy nện một quyền tượng trưng ở ngực Đông Thần, bộ dáng kia xấu hổ tức giận, nhìn tâm Đông Thần thật là nhột nha. Kết quả Tiểu Phàm gằn từng chữ rõ ràng nói: "Xét thấy đồng chí Dịch Đông Thần anh từ ngữ mập mờ, trả lời không rõ, cho nên em quyế định, thật ra thì anh đối với đồng chí An Tiểu Phàm hiểu biết vô cùng nông cạn, kết luận liền là. . . . . ."

Cô còn chưa nói hết, trước mắt liền phủ lên một bóng đen, một giây sau đó, trên môi bị lành lạnh bao vây lại —— đó là miệng Dịch Đông Thần, miệng mát mẻ có chứa hơi thở đặc biệt nào đó.

Đông Thần nói không rõ ràng: "Nghiêm túc một chút, không cho cười."

Thì ra là thời điểm hai người hôn môi, Tiểu Phàm vẫn không tự chủ nhếch miệng cười nha, kết quả một cái hôn trở nên xoắn xít khác thường: cơ hồ chính là đôi môi lẫn môi không đụng tới, hoặc là răng đối răng, sau đó chính là răng đối môi —— đây tính là hôn môi cái gì nha!

Tiểu Phàm cười: "Ai nha, em thật sự cười không được, em bất quá liền là nhàm chán chỉ đùa với anh, anh gấp cái gì nha."

Vẻ mặt Đông Thần nghiêm túc: "Bà xã, em chính là một quyển sách không xem hết được, anh cần cả đời đi học, hiện tại anh cũng liền nhìn được gần một nửa thôi."

Tiểu Phàm vui vẻ: "Từ nơi nào sách lậu đến đây đi." Chỉ là từ miệng cô xem ra không thể chọn tình huống, lời này đối với cô hiệu quả thực sự là không tồi.

Thời điểm hai vợ chồng đùa giỡn cười vui vẻ, bên ngoài lại xảy ra một chuyện lớn, thành phố G bí thư Bàng lão luyện trước thời gian nghỉ hưu, trước khi nghỉ hưu không có tin tức gì, sau khi nghỉ hưu cũng không có bất cứ tin tức gì, cả người ông giống như hóa thành hơi nước bốc hơi —— để lại cho mọi người tưởng tượng vô hạn. Hiển nhiên tưởng tượng này là không phải tốt đẹp, bởi vì cuộc chiến vô hình giữa bí thư Bàng và Phó Thị Trưởng Dịch liền xảy ra ở trước đây không lâu. Đây không khỏi làm cho người ta suy đoán, ông đây coi như là bại trận trong chính trị.

Cùng với bí thư Bàng rời khỏi, một đảng đứng đầu thành phố đều có nghi vấn: chỗ dựa vững chắc của chúng ta đi, vậy sau này nên làm cái gì? Dĩ nhiên đầu óc của con người là vô cùng linh hoạt, bọn họ cũng lập tức nghĩ đến: quan hệ cũng có thể thành lập, hôm nay là kẻ thù ngày mai là có thể là bạn bè, nếu như lúc này đi nhờ và Phó thị trưởng Dịch, vậy. . . . . .



Kết quả cũng chưa biết, cũng chỉ là một hành động có thể làm được.

Vì vậy sau khi hỏi thăm tình trạng sức khỏe bây giờ của Phó thị trưởng Dịch, tốp năm tốp ba người đàn ông, còn có người lại vẫn dắt díu con cái, chuẩn bị một chút lễ mọn đi đến nhà Phó thị trưởng.

Dọc theo đường đi còn ríu rít nói chuyện không ngừng, có lẽ là đang luyện tập biểu diễn để lát nữa gặp được Phó thị trưởng phải nói chuyện gì. Mà bọn họ cũng không chú ý, một người phụ nữ đi qua bên người, vừa lúc người phụ nữ này cũng là đi đến nhà Phó thị trưởng, vừa lúc cô nghe được một phần lời bọn họ nói.

Vì vậy ở trước khi người đàn ông vào cửa, điện thoại nhà của Tiểu Dịch liền vang lên. Nghe điện thoại chính là giáo sư Vương, nghe xong điện thoại, chỉ thấy bà nhíu mày: "Bọn họ làm gì, thật là không có chuyện lại đi gây chuyện, liền không thể chờ thêm một chút sao?"

Bà vội gọi lão An đến, bàn bạc với ông làm như thế nào ngăn cản đám người kia. Tay lão An khoác lên trên vai của bà, phối hợp nở nụ cười: "Bà gấp cái gì nha, bọn họ muốn đến tìm Tiểu Dịch để cho bọn họ gặp chứ, Tiểu Dịch cũng không phải là đứa bé, ở trên quan trường mò mẫm lăn lộn mấy năm, nó biết xử lý như thế nào. Hơn nữa, Âu Dương không phải nói những ngững người kia đến là xin nói chuyện vui với Tiểu Dịch, nhiều bạn bè hơn so với thêm một kẻ địch tốt hơn nhiều, người ta mặt nóng đưa tới cửa chẳng lẽ bà còn muốn cường bạo hơn đành chụp một cái tát tới, đem người cũng phải tội sao?

Giáo sư Vương liếc mặt nhìn ông một cái: "Chỉ mình ông có đạo lý. Được rồi, tôi đi gọi bọn họ dậy lên đi, hai đứa bé này nằm cũng đã đủ lâu. A, đúng rồi, ông đi phòng bếp tắt lửa, đem nồi cháo mộc nhĩ trắng hầm cách thủy cầu kỳ đưa ra ngoài để lạnh một chút."

Lão An nghe lời gật đầu: Bà ấy nói tóm lại vẫn còn vô cùng sáng suốt.

Hai vợ chồng trẻ đang xiêu vẹo nghe được tiếng gõ cửa, sau đó giáo sư Vương tiến vào, bà nhìn hai người dây dưa trên giường, dở khóc dở cười: "Hai đứa nha, ban ngày ban mặt này lạo vẫn còn tình chàng ý thiếp."

Da mặt của Tiểu Phàm hiện tại dày nha, cô chiếm cứ ngực Đông Thần, dáng vẻ không hề có một chút nào xấu hổ.

Đông Thần vỗ vỗ cánh tay Tiểu Phàm, lấy lòng nói: "Trước tiên đứng dậy, mẹ nhất định là có chuyện."

Giáo sư Vương để cho Tiểu Phàm đi ra ngoài uống cháo, mà bà đem tin tức có người đến hỏi thăm báo cho Đông Thần.

Đông Thần nằm ở trên giường nở nụ cười: "Bọn họ cuối cùng cũng đến, mẹ, mẹ nói là bọn họ nhanh đến cửa nhà rồi sao?"

Sau khi lấy được đáp án khẳng định, anh ngồi dậy, bình tĩnh mặc quần áo vào, sau đó thử đem chân di chuyển trên đất, cố gắng đi lại. . . . . .

Giáo sư Vương khẩn trương giữ anh lại, nhỏ giọng quát: "Làm gì vậy, bây giờ con vẫn còn ở thời kỳ tu dưỡng, chân không thể lộn xộn."

Vẻ mặt Đông Thần tối sầm lại, cuối cùng vẫn là nở nụ cười, an ủi: "Mẹ, con chỉ là thử một chút có thể cử động chân được hay không. Hiện tại biết rõ, vẫn không thể."

Một câu nói rất đơn giản khiến cho trong lòng giáo sư Vương rất không dễ chịu, đứa nhỏ Đông Thần này từ nhỏ đã cái gì cũng rất mạnh mẽ, muốn nó nằm hoặc là ngồi ở xe lăn ra gặp đồng nghiệp, chuyện này cũng là thật sự khó khăn đi.

Đến lúc đó chờ đám người kia đi đến trong nhà, Đông Thần đã ngồi ở trên xe lăn, chân dùng một tấm thảm đắp lên, làm cho người ta không thấy rõ tình huống phía dưới là thế nào.

Tiểu Phàm uống cháo bị diáo sư Vương nhìn chằm chằm, cô thỉnh thoảng lại nhìn phòng khách một cái: "Mẹ, mẹ nói bọn họ là đến làm gì?"

Mẫu thân đại nhân trừng mắt: "Con quan tâm nhiều như vậy làm gì, uống cháo của con. Nhanh lên một chút! Mẹ con nhịn vài tiếng đồng hồ."



Tiểu Phàm chu mỏ: "Vậy cha đi nơi nào, cuối cùng con có thể đi hỏi?"

Mẫu thân đại nhân thật sự là phiền não: "Mẹ nói cái đứa bé này làm sao càng lớn lại càng giống như một người mười vạn tại sao nha, khi còn bé cũng không thấy con nhiều lời như thế."

Tiểu Phàm nhíu nhíu lông mày: mẹ gấp gáp che giấu như vậy làm gì nha. Nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn là chuyển hướng về Đông Thần ——

Trong công việc, trong khi ở chung với đồng nghiệp anh thật sự là khí vũ hiên ngang (phong độ), ngọc thụ lâm phong, uy phong bát diện (oai phong). . . . . . Nói tóm lại một câu: sức quyến rũ vô hạn. Nhìn anh thỉnh thoảng trầm ngâm cười một tiếng, thỉnh thoảng gật đầu nhắm mắt, vẻ mặt thỉnh thoảng nghiêm túc. . . . . . Tiểu Phàm nhịn được trái tim bình thường bình thường, còn có vật nhỏ trong bụng có chút không an phận, nở nụ cười: con à, con cũng rất muốn nhìn phong cách của cha con một chút à.

Thời điểm cô cầm chén đưa cho mẹ già, cười tươi như hoa: "Mẹ, ánh mắt của con gái mẹ không tệ đi, tìm được một người con rể ưu tú như vậy cho hai người."

Giáo sư Vương: "Nó ưu tú là chính bản thân nó nỗ lực, nhìn bộ dáng con hả hê, còn tưởng rằng là con dạy dỗ ra ngoài đây?"

Tiểu Phàm: "Đương nhiên là có công lao của con rồi, con đây là một người nội trợ hiền lương cung cấp đầy đủ lực lượng dự bị cho anh ấy, ngài chưa từng nghe qua một câu nói ư, sau lưng một người đàn ông thành công nhất định có một cô gái tốt."

Giáo sư Vương ấn đầu Tiểu Phàm một cái: "Con nha, đừng để cho nó ngột ngạt là được." Chỉ là Giáo sư Vương vẫn còn vô cùng vui mừng, bởi vì con gái lại bắt đầu lộ ra một bộ dáng sắc thái cô gái nhỏ rồi. Nhớ tới thời điểm lần trước đến, mặc dù hai vợ chồng công phu bên ngoài làm rất hoàn mỹ, thế nhưng thời điểm Tiểu Phàm quá mức nghiêm túc. Như vậy còn không có vấn đề mới là lạ! Mẹ làm sao sẽ không biết tâm tư của con gái, Tiểu Phàm yêu Đông Thần được gọi là một điều không giải thích được, bắt đầu từ nhỏ liền muốn tất cả biện pháp muốn ở chung một chỗ với đứa bé Đông Thần kia.

Trong lúc nói chuyện, chuông cửa vang lên, Tiểu Phàm nhanh tay lẹ mắt trước một bước đi mở cửa. Lão Phương nhìn Tiểu Phàm nở nụ cười: "Nha đầu Tiểu Phàm đi? Mấy năm không thấy, lại thay đổi không ít nha."

Tiểu Phàm cười: "Chú Phương vẫn là anh tuấn đẹp trai như cũ, đến đây, mau vào đi."

Ánh mắt lão Phương quét một vòng người trong phòng, vẻ mặt lạnh nhạt: "Ơ, Mọi người đều ở đây à?"

Bên phe của thư ký Bàng khẩn trương nha, theo tin tức đáng tin cậy, bí thư Bàng chính là người này lật đổ. Vì vậy ở thời điểm lão Phương còn chưa tiến một bước nói gì, bọn họ liền vội vàng đứng dậy chào tạm biệt, rối rít bày tỏ lần sau trở lại thăm Phó Thị Trưởng.

Sau khi vui vẻ đưa tiễn đám người này, Tiểu Phàm vội vàng nhào tới bên cạnh Đông Thần, nhỏ giọng hỏi anh rốt cuộc nói những chuyện gì.

Lúc này lão An ở bên ngoài giải tán một lúc lâu quay trở về, đồng thời cùng lúc đến còn có Âu Dương và NICO.

Lão An sáng tỏ đi qua vỗ vỗ bả vai lão Phương, nói: "Tôi đây trở về mang theo một bức thư họa (tranh chữ), đến đây, ông giúp tôi giám định một phen."

Tiểu Phàm ở một bên kêu lên: "Cha, chú Phương đến đây còn chưa ngồi yên đâu, cha liền lại để cho chú ấy giúp một tay, thật là quá không khách khí đi."

Giáo sư Vương ở bên người cô, oán giận trách: "Đứa bé nhà này nói cái gì đó, ba con khó có được gặp mặt với chú Phương."

Đông Thần nhìn tình huống này, vẻ mặt không thay đổi, trong đầu coi như là lấy ra một chút đạo lý: có lẽ là quan hệ nhân sự trong nhà này quá phức tạp đi, cái gì người tình cũ, bạn mới. Anh liếc mắt nhìn về phía Âu Dương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hai Người Đấu Hư Giường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook