Chương 1
Yến Đại Tráng
24/09/2024
Khi ta gả cho Thái tử Bùi Cảnh, phụ thân ta đã khóc lóc dặn dò ta rằng gia đình chúng ta chỉ là một gia đình quan văn trong sạch, Hoàng đế chọn ta chính là vì lo ngại thế lực nhà mẫu thân của Thái tử quá lớn. Phụ thân bảo ta đến Đông Cung nhất định phải sống khiêm tốn, nếu không sáu mạng người Khương gia sẽ nằm trong tay người ta.
Ngày đầu tiên gả cho Thái tử, Bùi Cảnh hỏi ta: "Phụ thân nàng làm Hàn lâm viện Kiểm thảo được mấy năm rồi?"
Đây là muốn g.i.ế.c phụ thân ta sao? Cảm thấy phụ thân ta, một Kiểm thảo thất phẩm, chướng mắt sao?
Ta bịch một tiếng quỳ xuống đất, khóc lóc thảm thiết: "Điện hạ, phụ thân thiếp cả đời làm quan văn, chỉ thích biên soạn quốc sử. Nếu Điện hạ thấy ông ấy vô dụng, thiếp sẽ viết thư cho phụ thân, bảo ông ấy từ quan về quê dưỡng lão?"
Bùi Cảnh xoa xoa thái dương: "Nàng đứng dậy trước đã, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi."
Ta không tin, phụ thân ta đã nói những người nắm quyền không bao giờ nói lời vô nghĩa. Ta phải lén viết thư cho phụ thân, bảo ông ấy gần đây hãy cẩn thận biên soạn, đừng để người ta bắt lỗi sai chính tả.
Ngày đầu tiên sau khi thành thân, ta phải đến thỉnh an Hoàng đế và Hoàng hậu. Phụ thân ta nói rằng vị trí Thái tử phi vốn nên thuộc về điệt nữ của Hoàng hậu, dặn ta khi gặp Hoàng hậu phải cẩn thận, đừng đụng chạm đến long thể của người.
Ta đương nhiên hiểu rõ, sau khi dâng trà xong, ta liền quỳ một bên im lặng như chim cút. Hoàng hậu mỉm cười bảo ta đứng dậy, còn nói ta hãy coi nơi này như nhà mình, ta nào dám chứ!
Sau khi khách sáo xong, ta lảo đảo theo Bùi Cảnh về Đông Cung. Bùi Cảnh kéo ta lại, thấp giọng hỏi: "Nàng có nhìn thấy túi thơm mà phụ hoàng ta đeo hôm nay không?"
Ta vội vàng lắc đầu, nếu ta trả lời là có nhìn thấy, chẳng phải sẽ bị gán cho tội danh bất chính và hại cả nhà ta sao?
"Đó là do mẫu hậu ta thêu cho phụ hoàng ta." Bùi Cảnh liếc nhìn ta, dường như đang chờ câu tiếp theo của ta.
Ta yếu ớt hỏi Thái tử: "Vậy thiếp sẽ đến cung của mẫu hậu để xin cho Điện hạ một cái?"
Quỳ ma ma lén huých ta một cái: "Thái tử phi hôm qua đã đặc biệt chọn mấy tấm vải tốt, nói là muốn tự tay thêu cho Thái tử một cái túi thơm."
Ta bĩu môi quay đầu nhìn Quỳ ma ma. Quỳ ma ma là nữ quan mà Thái tử ban cho ta, hai người họ một người nói trước một người nói sau, chẳng lẽ là muốn nhân cơ hội bỏ độc vào túi thơm, rồi đổ tội cho ta sao?
Ta đưa tay kéo nhẹ tay áo Bùi Cảnh, dịu dàng nói: "Một mình thiếp thêu không vui, có thể đến thư phòng của Điện hạ không? Điện hạ xử lý công việc, thiếp sẽ không làm phiền đâu."
Thêu ngay dưới mí mắt hắn thì được chứ gì, ta thật thông minh quá mà.
Quỳ ma ma vừa định mở miệng nói gì đó, Bùi Cảnh đã nhanh chóng gật đầu: "Đi lấy đồ đến thư phòng của ta đi."
Thư phòng của Bùi Cảnh chỉ riêng thị vệ canh gác bên ngoài đã có tám người, ta sẽ không ra ngoài cho đến khi thêu xong, xem ai có thể hãm hại ta?
Ngày đầu tiên gả cho Thái tử, Bùi Cảnh hỏi ta: "Phụ thân nàng làm Hàn lâm viện Kiểm thảo được mấy năm rồi?"
Đây là muốn g.i.ế.c phụ thân ta sao? Cảm thấy phụ thân ta, một Kiểm thảo thất phẩm, chướng mắt sao?
Ta bịch một tiếng quỳ xuống đất, khóc lóc thảm thiết: "Điện hạ, phụ thân thiếp cả đời làm quan văn, chỉ thích biên soạn quốc sử. Nếu Điện hạ thấy ông ấy vô dụng, thiếp sẽ viết thư cho phụ thân, bảo ông ấy từ quan về quê dưỡng lão?"
Bùi Cảnh xoa xoa thái dương: "Nàng đứng dậy trước đã, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi."
Ta không tin, phụ thân ta đã nói những người nắm quyền không bao giờ nói lời vô nghĩa. Ta phải lén viết thư cho phụ thân, bảo ông ấy gần đây hãy cẩn thận biên soạn, đừng để người ta bắt lỗi sai chính tả.
Ngày đầu tiên sau khi thành thân, ta phải đến thỉnh an Hoàng đế và Hoàng hậu. Phụ thân ta nói rằng vị trí Thái tử phi vốn nên thuộc về điệt nữ của Hoàng hậu, dặn ta khi gặp Hoàng hậu phải cẩn thận, đừng đụng chạm đến long thể của người.
Ta đương nhiên hiểu rõ, sau khi dâng trà xong, ta liền quỳ một bên im lặng như chim cút. Hoàng hậu mỉm cười bảo ta đứng dậy, còn nói ta hãy coi nơi này như nhà mình, ta nào dám chứ!
Sau khi khách sáo xong, ta lảo đảo theo Bùi Cảnh về Đông Cung. Bùi Cảnh kéo ta lại, thấp giọng hỏi: "Nàng có nhìn thấy túi thơm mà phụ hoàng ta đeo hôm nay không?"
Ta vội vàng lắc đầu, nếu ta trả lời là có nhìn thấy, chẳng phải sẽ bị gán cho tội danh bất chính và hại cả nhà ta sao?
"Đó là do mẫu hậu ta thêu cho phụ hoàng ta." Bùi Cảnh liếc nhìn ta, dường như đang chờ câu tiếp theo của ta.
Ta yếu ớt hỏi Thái tử: "Vậy thiếp sẽ đến cung của mẫu hậu để xin cho Điện hạ một cái?"
Quỳ ma ma lén huých ta một cái: "Thái tử phi hôm qua đã đặc biệt chọn mấy tấm vải tốt, nói là muốn tự tay thêu cho Thái tử một cái túi thơm."
Ta bĩu môi quay đầu nhìn Quỳ ma ma. Quỳ ma ma là nữ quan mà Thái tử ban cho ta, hai người họ một người nói trước một người nói sau, chẳng lẽ là muốn nhân cơ hội bỏ độc vào túi thơm, rồi đổ tội cho ta sao?
Ta đưa tay kéo nhẹ tay áo Bùi Cảnh, dịu dàng nói: "Một mình thiếp thêu không vui, có thể đến thư phòng của Điện hạ không? Điện hạ xử lý công việc, thiếp sẽ không làm phiền đâu."
Thêu ngay dưới mí mắt hắn thì được chứ gì, ta thật thông minh quá mà.
Quỳ ma ma vừa định mở miệng nói gì đó, Bùi Cảnh đã nhanh chóng gật đầu: "Đi lấy đồ đến thư phòng của ta đi."
Thư phòng của Bùi Cảnh chỉ riêng thị vệ canh gác bên ngoài đã có tám người, ta sẽ không ra ngoài cho đến khi thêu xong, xem ai có thể hãm hại ta?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.