Chương 11: Hoàn
Yến Đại Tráng
24/09/2024
Nữ tử của ta thật đáng thương, gia đình ta không quyền không thế, vậy mà lại bị Hoàng thượng tứ hôn cho Thái tử. Chẳng phải sẽ bị chốn hậu cung hiểm ác kia nuốt chửng đến xương cốt cũng không còn sao! Giá mà ta cho Tri Tri của ta gả đi sớm hơn thì tốt biết mấy. Nương tử ơi, ta có lỗi với nàng, không bảo vệ được con chúng ta.
Ôi, cũng tại ta bất tài, làm quan nửa đời người mà vẫn chỉ là một chức kiểm thảo nhỏ nhoi ở Hàn Lâm viện. Chức quan ở Hàn Lâm viện thật khó thăng tiến, tất cả là tại ta vô dụng. Nếu ta là Thừa tướng thì chắc chắn sẽ chẳng ai dám cưới Tri Tri. Nghe nói nữ tử của Thừa tướng cũng gả cho Tam hoàng tử, haiz, Tam hoàng tử đó còn chẳng bằng Thái tử.
Để Tri Tri có thể đứng vững ở Đông cung, ta đã thức suốt đêm lục tung cả hòm báu lấy ra những nghiên đá quý giá. Lão bá gác cổng ngạc nhiên hỏi: "Nhà ai nữ tử gả đi lại mang theo cả chục hòm nghiên đá đến nhà phu quân chứ?". Ta vỗ vào đầu ông ấy và nói: "Ông biết gì, đây đều là những bảo bối mà ta đã dành cả đời để sưu tầm, mỗi chiếc trị giá cả trăm lượng bạc, cực kỳ có giá trị đấy!".
Lão bá gác cổng trợn tròn mắt, lẩm bẩm: “Chả trách phủ nhà ngài nghèo túng đến vậy, then cửa mục nát cũng không có tiền thay”.
Trước khi Tri Tri gả đi, con bé còn dặn dò ta phải cẩn trọng lời ăn tiếng nói, đừng để người ta bắt được nhược điểm mà tịch thu gia sản. Ta gật đầu: “Yên tâm đi con, ta hiểu. Ta và con vinh cùng vinh, nhục cùng nhục. Sau này khi làm chức tu soạn, ta nhất định sẽ kiểm tra tỉ mỉ từng chữ một, đảm bảo không để sót một lỗi sai nào”.
Nhìn Tri Tri bước chân không ngoảnh đầu lại mà tiến vào Đông cung, nước mắt ta tuôn rơi lã chã. Chốn thâm cung sâu thẳm, con bé ta sẽ khổ biết nhường nào. Khi Thái tử trúng độc nguy kịch, ta khóc đến mờ cả mắt, cầu xin thần phật phù hộ cho Thái tử mau chóng tỉnh lại. Nếu không, nữ tử của ta còn trẻ như vậy mà phải chịu cảnh góa bụa biết làm sao. Thái tử mà chết, con bé sẽ không phải tuẫn táng chứ? Ôi, số phận thật nghiệt ngã!
Sau đó, điệt nam Lâm gia gửi thư báo cho ta biết Tam hoàng tử ép vua thoái vị không thành, ngược lại bị xử tử. Hoàng thượng đau lòng tột độ, quyết định nhường ngôi cho Thái tử, còn mình thì lui về làm Thái thượng hoàng an hưởng tuổi già.
Khoan đã, ý là gì vậy? Nữ tử ta thành Hoàng hậu rồi ư?
Tri Tri của ta ơi, thật may mắn, thật sung sướng! Phụ thân muốn làm chức tu soạn lục phẩm!
(Hết)
Ôi, cũng tại ta bất tài, làm quan nửa đời người mà vẫn chỉ là một chức kiểm thảo nhỏ nhoi ở Hàn Lâm viện. Chức quan ở Hàn Lâm viện thật khó thăng tiến, tất cả là tại ta vô dụng. Nếu ta là Thừa tướng thì chắc chắn sẽ chẳng ai dám cưới Tri Tri. Nghe nói nữ tử của Thừa tướng cũng gả cho Tam hoàng tử, haiz, Tam hoàng tử đó còn chẳng bằng Thái tử.
Để Tri Tri có thể đứng vững ở Đông cung, ta đã thức suốt đêm lục tung cả hòm báu lấy ra những nghiên đá quý giá. Lão bá gác cổng ngạc nhiên hỏi: "Nhà ai nữ tử gả đi lại mang theo cả chục hòm nghiên đá đến nhà phu quân chứ?". Ta vỗ vào đầu ông ấy và nói: "Ông biết gì, đây đều là những bảo bối mà ta đã dành cả đời để sưu tầm, mỗi chiếc trị giá cả trăm lượng bạc, cực kỳ có giá trị đấy!".
Lão bá gác cổng trợn tròn mắt, lẩm bẩm: “Chả trách phủ nhà ngài nghèo túng đến vậy, then cửa mục nát cũng không có tiền thay”.
Trước khi Tri Tri gả đi, con bé còn dặn dò ta phải cẩn trọng lời ăn tiếng nói, đừng để người ta bắt được nhược điểm mà tịch thu gia sản. Ta gật đầu: “Yên tâm đi con, ta hiểu. Ta và con vinh cùng vinh, nhục cùng nhục. Sau này khi làm chức tu soạn, ta nhất định sẽ kiểm tra tỉ mỉ từng chữ một, đảm bảo không để sót một lỗi sai nào”.
Nhìn Tri Tri bước chân không ngoảnh đầu lại mà tiến vào Đông cung, nước mắt ta tuôn rơi lã chã. Chốn thâm cung sâu thẳm, con bé ta sẽ khổ biết nhường nào. Khi Thái tử trúng độc nguy kịch, ta khóc đến mờ cả mắt, cầu xin thần phật phù hộ cho Thái tử mau chóng tỉnh lại. Nếu không, nữ tử của ta còn trẻ như vậy mà phải chịu cảnh góa bụa biết làm sao. Thái tử mà chết, con bé sẽ không phải tuẫn táng chứ? Ôi, số phận thật nghiệt ngã!
Sau đó, điệt nam Lâm gia gửi thư báo cho ta biết Tam hoàng tử ép vua thoái vị không thành, ngược lại bị xử tử. Hoàng thượng đau lòng tột độ, quyết định nhường ngôi cho Thái tử, còn mình thì lui về làm Thái thượng hoàng an hưởng tuổi già.
Khoan đã, ý là gì vậy? Nữ tử ta thành Hoàng hậu rồi ư?
Tri Tri của ta ơi, thật may mắn, thật sung sướng! Phụ thân muốn làm chức tu soạn lục phẩm!
(Hết)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.