Chương 13: Trở Lại Hiện Thực.
Thất Nhi
17/10/2021
Không gian rơi vào khoảng lặng, Nhã Di bất giác cảm thấy lạnh. Gió đêm từ bên ngoài không ngừng luồn vào khẽ cửa quẩn quanh trong căn phòng không thoát ra tạo thành những đợt gió lạnh lẽo thổi vào người.
(...)
Cục cảnh sát.
-Chú Trần, chú nên thành thật khai báo đi. Đã mấy tiếng trôi qua rồi, con gái chú đang gần kề với sự nguy hiểm, mong chú hợp tác .*Giọng cậu Kim đã mang theo mấy phần nghiêm túc cùng khó chịu*
-Vụ án 3 năm trước, nỗi kinh hoàng quán bar Vũ Hồ cậu biết chứ?
-Cháu biết.
-Nạn nhân cuối cùng của vụ án là do tôi đã trực tiếp đẩy cậu ta vào đường tử. Năm đó, tôi vừa làm xong một mẫu thí nghiệm về thuốc ức chế sự hoạt động của cơ thể, chỉ cần tiêm nó vào cơ thể sẽ rơi vào trạng thái ngủ mê nhưng tác dụng không lâu. Chỉ là không ngờ tới, chất lỏng này đối với cơ thể bị nhiễm lạnh lại xảy ra xung đột dẫn đến tử vong. Tôi năm đó, đã đứng núp ở một góc khuất chứng kiến đứa trẻ đó mất đi, người anh trai đó đã rất đau lòng dường như muốn xông thẳng tới bóp cổ tên điên kia.
-...
-Tôi sau khi nhìn đứa trẻ được đưa lên xe cấp cứu rời đi thì liền vội vàng chạy về nhà đưa vợ còn đang mang thai 5 tháng mà chạy trốn khỏi thành phố này. Tôi bởi vì cảm thấy tội lỗi và ám ảnh mà không ngừng chạy trốn ánh mắt như thiêu đốt dõi theo tôi trong từng đêm đen mộng ảo. Trở về chính là để đầu thú nhưng cuối cùng vẫn là không nỡ xa vợ con mà ở lại.
Chú Trần thở dài một hơi hướng ánh nhìn xa xăm vô định.
-Bầu trời đêm nay, không trăng không sao, nó hệt như ngày hôm ấy... Hắn cuối cùng cũng tới tìm tôi báo thù rồi.
-Chú biết là ai sao?
-Biết chứ. Hắn ta là đang muốn tôi trải qua cảm giác mất mát đó, nơi ngực trái này của hắn đã khuyết đi một góc rồi.
-Chú còn nhớ cái kho lạnh nằm ở đâu không? *Kim hỏi*
-Nhớ chứ, nó nằm ở phía sau nhà hát cũ. Cái kho này cũng đã dừng hoạt động từ lâu, con bé sẽ không sao. Người hắn nhắm vào là tôi, hắn chỉ muốn tôi thừa nhận và chịu án mà thôi.
Cảnh sát Cảnh nhìn thái độ thay đổi từ lo sợ, hoang mang rồi bình tĩnh một cách khó hiểu của ông.
"Người này thực sự tin rằng hắn sẽ không làm hại con ông ư, điên rồi sao."
Anh không muốn quan tâm đến suy nghĩ kì quặc của ông chú này nữa.
(...)
Cục cảnh sát.
-Chú Trần, chú nên thành thật khai báo đi. Đã mấy tiếng trôi qua rồi, con gái chú đang gần kề với sự nguy hiểm, mong chú hợp tác .*Giọng cậu Kim đã mang theo mấy phần nghiêm túc cùng khó chịu*
-Vụ án 3 năm trước, nỗi kinh hoàng quán bar Vũ Hồ cậu biết chứ?
-Cháu biết.
-Nạn nhân cuối cùng của vụ án là do tôi đã trực tiếp đẩy cậu ta vào đường tử. Năm đó, tôi vừa làm xong một mẫu thí nghiệm về thuốc ức chế sự hoạt động của cơ thể, chỉ cần tiêm nó vào cơ thể sẽ rơi vào trạng thái ngủ mê nhưng tác dụng không lâu. Chỉ là không ngờ tới, chất lỏng này đối với cơ thể bị nhiễm lạnh lại xảy ra xung đột dẫn đến tử vong. Tôi năm đó, đã đứng núp ở một góc khuất chứng kiến đứa trẻ đó mất đi, người anh trai đó đã rất đau lòng dường như muốn xông thẳng tới bóp cổ tên điên kia.
-...
-Tôi sau khi nhìn đứa trẻ được đưa lên xe cấp cứu rời đi thì liền vội vàng chạy về nhà đưa vợ còn đang mang thai 5 tháng mà chạy trốn khỏi thành phố này. Tôi bởi vì cảm thấy tội lỗi và ám ảnh mà không ngừng chạy trốn ánh mắt như thiêu đốt dõi theo tôi trong từng đêm đen mộng ảo. Trở về chính là để đầu thú nhưng cuối cùng vẫn là không nỡ xa vợ con mà ở lại.
Chú Trần thở dài một hơi hướng ánh nhìn xa xăm vô định.
-Bầu trời đêm nay, không trăng không sao, nó hệt như ngày hôm ấy... Hắn cuối cùng cũng tới tìm tôi báo thù rồi.
-Chú biết là ai sao?
-Biết chứ. Hắn ta là đang muốn tôi trải qua cảm giác mất mát đó, nơi ngực trái này của hắn đã khuyết đi một góc rồi.
-Chú còn nhớ cái kho lạnh nằm ở đâu không? *Kim hỏi*
-Nhớ chứ, nó nằm ở phía sau nhà hát cũ. Cái kho này cũng đã dừng hoạt động từ lâu, con bé sẽ không sao. Người hắn nhắm vào là tôi, hắn chỉ muốn tôi thừa nhận và chịu án mà thôi.
Cảnh sát Cảnh nhìn thái độ thay đổi từ lo sợ, hoang mang rồi bình tĩnh một cách khó hiểu của ông.
"Người này thực sự tin rằng hắn sẽ không làm hại con ông ư, điên rồi sao."
Anh không muốn quan tâm đến suy nghĩ kì quặc của ông chú này nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.