Chương 49: Bóng trăng khuya? Mộng kinh hồn?
Điện Tuyến
30/03/2024
Chuyển ngữ: Tiểu Dạ a.k.a Mốc
Canh thâu sương đẫm đêm khuya thanh tĩnh, đang ngơ ngẩn lạc vào cõi mộng, sau lưng có người lặng lẽ nằm xuống, như chú mèo con im hơi lặng tiếng, ta tỉnh ngủ ngay tức khắc, cảm thấy người nọ khẽ rém chăn giùm ta, tay còn lại luồn vào chăn vuốt nhè nhẹ mu bàn tay ta như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, thấy ta không động đậy, mới dè dặt chậm rãi đem ngón tay thon dài luồn qua kẽ tay ta, mười ngón tay đan xen lòng bàn tay áp vào nhau nắm thật chặt.
Đây không phải lần đầu tiên, kể từ khi ta vào Vương phủ hàng đêm đều như vậy. Y luôn đợi ta ngủ rồi mới lén lút lẻn vào, khẽ khàng ôm ta từ đằng sau, chỉ cần ta hơi nghiêng người, y nhanh chóng buông tay, đợi ta ngủ say lại nhẹ nhàng ôm ta, thỉnh thoảng ta trằn trọc y không dám ôm ta, chỉ dịu dàng nắm tay ta, hoặc chạm vào mu bàn tay ta, thậm chí có lúc chỉ cầm một đầu ngón tay ta hoặc một đoạn ống tay áo, dường như chỉ cần chạm vào dù chỉ một chút cũng có thể khiến y an lòng.
Mà kể từ hồi trúng tên hai năm trước, ta không thể ngủ ngon thường giật mình tỉnh giấc. Giấc ngủ cực nông, chỉ cần chút tiếng động hay chút thay đổi ánh sáng sẽ lập tức tỉnh giấc, y lẻn vào trong như vậy, sao ta có thể không biết gì hết, chỉ coi như không biết, giả vờ ngủ mà thôi.
Bất luận là ngày hay đêm, y luôn ở bên cạnh ta hoặc gần hoặc xa, nhưng không hề ép hỏi ta vấn đề tha thứ hay không, nếu ta dạo chơi trong viện, y sẽ ngồi trong đình trên ngọn giả sơn thưởng trà, nếu ta ở trong thư phòng cùng Tiêu Nhi luyện chữ, y sẽ ngồi bên ngoài lắng nghe Triển Việt đọc đống tấu chương buồn tẻ, rồi lên tiếng phê duyệt một hai câu. Tới đêm, y đợi ta ngủ say rồi đẩy cửa bước vào, nếu ta nằm phía trong giường, thì y nghiêng người nằm cạnh ta, nếu ta nằm bên mép giường, thì y rón rén mò mẫm tìm một cái ghế tựa vào giường, tay chống má nửa thức nửa ngủ ngồi đó suốt đêm, tảng sáng, lại lặng lẽ rời đi trước khi ta thức dậy, lo sợ bị ta phát giác nổi giận với y, dè dặt cẩn thận.
Ánh trăng chiếu vào, ta mở mắt ra, nhìn ánh trăng lờ mờ trên trướng lụa phác họa bóng hình y tựa nhẹ vào bóng hình ta, bóng người võ vàng đơn côi… Y, quả thật gầy rất nhiều… Lòng nhói đau, như có cái gì đó ấn nhẹ vào lồng ngực ta, khó chịu khôn tả.
Nghe thấy sau lưng y nhón chân nhón tay xoay người, đè nén hai tiếng ho, ta biết, cái xương cá mắc trong cổ y lại bắt đầu quấy phá. Hôm đó y ăn nhầm miếng cá trích đầu tiên nhưng cố tỏ ra mạnh mẽ nuốt xuống, xương cá chắc chắn đã đâm vào cổ họng, nhưng y cực kỳ ngoan cố, thà khó chịu cũng không đồng ý mời đại phu tới khám, dường như để đại phu khám chính là biểu hiện của kẻ yếu. Trước kia y không húy tật kỵ y như vậy, [1] hình như từ sau khi mù y mẫn cảm bướng bỉnh hơn trước rất nhiều…
Hai mắt y, ngày ấy Triển Việt nét mặt phức tạp thần sắc nghiêm trọng âm thầm chặn ta lại, thì thầm bên tai ta: “Xin Thẩm tiểu thư đừng rời khỏi Vương gia nữa. Ngày ấy tiểu thư trúng tên, Vương gia suy sụp tinh thần, không nói không rằng quỳ trên đất ôm Thẩm tiểu thư suốt một ngày một đêm, hai mắt không ngừng trào huyết lệ, đối với vạn vật chung quanh đều nhắm mắt làm ngơ, thuộc hạ biết Vương gia sẽ không nghe bất kỳ lời khuyên can nào, định cương quyết đỡ Vương gia dậy, nào ngờ, trong vòng một trượng, nếu có bất kỳ ai tới gần, sẽ bị Vương gia dùng ám khí phóng thẳng tới mệnh môn mà chết. Sau đó, Vương gia cuối cùng kiệt sức bất tỉnh. Thuộc hạ đợi tới lúc đó mới có thể đưa Vương gia về phòng ngủ, thi thể Thẩm tiểu thư có lẽ bị người thay xà đổi cột vào lúc đó? Thế nhưng sau khi Vương gia tỉnh dậy thì không nhìn thấy gì hết… Trước đó, sau cuộc binh biến Vương gia cấp tốc hồi Dương Châu đoàn tụ cùng tiểu thư, Vương gia từng trúng tên độc của thuộc hạ dư nghiệt Bình Vương, hôn mê hơn mười ngày, chất độc kia vốn chưa loại trừ hoàn toàn, lại thêm ngày ấy Vương gia thấy Thẩm tiểu thư trúng tên rồi qua đời cõi lòng chết lặng hai mắt trào huyết lệ, càng thêm trầm trọng, đến nỗi hai mắt mù? Nếu không vì còn có tiểu thế tử, e là Vương gia…”
Lòng ta khẽ run, người đằng sau lưng dường như khó đè nén cơn ho trong cổ họng, lại sợ quấy nhiễu ta, xoay người định lặng lẽ đứng dậy rời đi.
Ta trở mình, vòng tay qua hông y từ đằng sau. Cảm thấy toàn thân y chấn động, ngay cả hơi thở cũng lẩn trốn, mãi vẫn không nhúc nhích.
Rất lâu sau, một đôi tay thon dài lành lạnh chậm rãi phủ lên mu bàn tay ta, rất nhẹ nhàng rất dịu dàng, dè dặt như thể lo sợ chỉ cần hơi dùng lực sẽ kinh hãi chạy trốn.
“Diệu Nhi.” Y khẽ khàng gọi ta, như không thể tin nổi, lúc ẩn lúc hiện như thủ thỉ như tỉ tê. Tên ta vốn rất bình thường, vậy mà chẳng hiểu sao lướt qua bờ môi y lại uyển chuyển du dương khó nói thành lời như vậy.
Y chầm chậm xoay người lại, giam giữ ta trong “ánh mắt” y, yết hầu nhẹ nhàng trượt lên trượt xuống, đôi mắt sáng lấp lánh khiến ta không dám nhìn thẳng, chút hi vọng ngóng trông quyến luyến nhỏ nhoi thoáng hiện, còn có cả thần sắc không thể nào xuất hiện trên khuôn mặt thanh tú kia… sợ sệt…
Chớp mắt, trong đầu muôn vàn suy nghĩ cùng xuất hiện, ta rút tay ra khỏi lòng bàn tay y, vẻ cô đơn thoáng lướt qua mặt y lại khiến khóe mắt ta rưng rưng, đột nhiên muốn rơi lệ.
Ta giơ tay chậm rãi phủ lên đôi mắt y, nhẹ nhàng che cặp mắt còn trong trẻo hơn ánh trăng kia lại: “Diễn Trinh, thiếp trước giờ đều không cần lời nói hay hành động phức tạp nào cả, không cần khiêm tốn nhún nhường gì hết, chỉ cần một chút chân thành, chỉ cần chàng bớt chút toan tính, thiếp sẽ thuận theo chàng hết… Dẫu cho, phải chống lại ý trời.”
Nghe vậy, toàn thân y cứng đờ, tay chân luống cuống không sao tin nổi, dường như muốn chìa tay nắm lấy tay ta, lại như muốn chìa tay ôm ta vào lòng, cuối cùng, đôi tay thon dài khẽ khàng khép lại nắm lấy tay ta, vuốt nhè nhẹ nhiều lần: “Diệu Nhi, nàng… đồng ý tha thứ cho ta?”
Ta khẽ tựa vào ngực y, bị y ôm chặt vào lòng.
Sở dĩ ta cứ mãi lẩn tránh, lại không tiếc lấy cái chết để trốn chạy, chẳng qua vì biết bản thân mình chỉ cần vừa trông thấy y thì chắc chắn trốn không thoát, không cần giam cầm không cần cao thủ tróc nã, cuối cùng sẽ bó tay chịu trói. Không phải ta chơi cờ cùng y, mà ta tranh đấu với chính mình, ngoan cố chống trả, cuối cùng thất bại quay về.
Vì y, ngay cả tính mạng mình ta cũng chẳng màng, nói gì đến tha thứ? Mặc kệ y đã làm những gì với ta, ta đều có thể bỏ qua, nhưng, ta có thể tha thứ tất cả những điều y đã làm với ta, liệu ta có quyền tha thứ y hủy hoại Thẩm gia không?
Y đem cái tay đang phủ lên mắt y nhẹ nhàng đặt trước ngực, gương mặt trắng trẻo tuấn tú chầm chậm tiến lại gần, ta nhắm mặt lại. Vào khoảnh khắc hai đôi môi chạm vào nhau, như bồng bềnh trong đám mây, trái tim y đang đập loạn xạ dưới lòng bàn tay ta, nhanh tới mức khiến ta tưởng như nó sắp vuột khỏi cổ họng chui ra ngoài, động tác dịu dàng nhẹ nhàng từ tốn trước nay chưa từng thấy, y dán vào đôi môi ta khẽ khàng mút lấy, hôn lên đầy lưu luyến, đầu lưỡi không ngừng lướt trên môi ta, như muốn khắc ghi từng đường vân mảnh nhỏ trên đó.
Cõi lòng như bị lông chim khuấy đảo, lặng lẽ mà ấm áp, ta mở miệng gọi tên y khe khẽ: “Diễn Trinh…”
Y thoáng ngừng lại, ngay sau đó, lưỡi y lập tức luồn vào trong, thăm dò tìm kiếm trong miệng ta, cuốn lấy đầu lưỡi của ta tunh hoàng ngang dọc, hút sạch từng hơi thở trong miệng ta.
Khoảng khắc ấy, chung quanh đều trở thành hư vô, không có ánh trăng không có trướng lụa… Chỉ còn lại bờ ngực ép chặt ta đang dần trở nên nóng bỏng cùng đôi môi đang tước đoạt mọi hơi thở, như đất trời thuở sơ khai, vũ trụ còn hỗn độn, ấm áp mà xa xăm.
Không biết đã qua bao lâu, không biết ánh trăng thuyền quyên ló ra từ mây đen kia lén lút thăm dò đã bao nhiêu lần, y mới buông bả vai ta ra, ta như người chết đuối tựa vào y, ngực nhấp nhô dữ dội, nhất thời quên cả cách hô hấp.
Y kề sát mặt ta, chóp mũi quyến luyến cọ vào chóp mũi ta, day qua day lại, đôi mắt mơ màng nồng đượm tình ý, hít vào một hơi lại kề môi ta mớm vào trong miệng, cảm giác nghẹn thở chậm dần, nhưng kiểu mớm khí như cho ăn thế này còn mờ ám triền miên hơn cả nụ hôn nồng nhiệt kia, ta nhất thời khí huyết dâng trào, hai gò má như thiêu như đốt.
Y dán mặt vào gò má ta nhếch miệng cười nhạt, hồn xiêu phách lạc khuấy động lòng người: “Diệu Nhi, Diệu Nhi của ta…” Y chìa tay, đầu ngón tay lướt qua mặt ta chậm rãi phác họa, ngay sau đó đôi môi mỏng kia lại dán vào tai ta, giọng nói khàn khàn ám muội lọt vào lỗ tai ta: “Rất muốn nhìn thấy vẻ mặt Diệu Nhi hiện giờ, thấy cặp mắt phượng phong tình long lanh ánh nước kia.”
Nghe vậy, mặt ta càng thêm nóng rực, tức giận cắn đầu vai y, y lại cúi đầu cười, vùi mặt mình vào ngực ta, một khắc trước còn nắm trong tay từng hơi thở của ta, mà giờ khắc này, lại vùi mặt vào bờ ngực mềm mại của ta như đứa trẻ cô độc tìm kiếm sự an ủi vỗ về của người mẹ, lẩm bẩm: “Đừng rời khỏi ta, đừng rời khỏi ta…” Giọng nói mong manh yếu ớt.
Lòng ta run lên, vòng tay ôm lấy y.
Ta ôm chặt y vào lòng, cứ thế cho tới bình minh, ánh mặt trời buổi sớm mai chiếu những tia nắng vàng óng ánh như lớp lông mềm mại của con gà trên khuôn mặt say ngủ của y, tĩnh lặng mà êm ả. Ta nhẹ nhàng rời khỏi vòm ngực y, lặng lẽ đứng dậy khoác áo rời đi.
Không ngờ, ta chỉ đi khoảng nửa canh giờ, tới khi quay lại, trong sương phòng đã đổi thay hoàn toàn.
Cửa phòng rộng mở, tôi tớ thị vệ quỳ đầy trong phòng, Bùi Diễn Trinh tựa vào mép giường, chỉ mặc trung y, mái tóc đen dài tựa thác nước không buộc lên, rũ rượi trên đầu vai, sắc mặt tái xanh, đôi mắt chán nản cụp xuống không hiểu là giận hay là đau thương, đốt ngón tay bấu chặt vào mép giường trở nên trắng bệch, máu đang tuôn ào ào từ miệng vết thương, đầu gối cũng chảy máu thấy mà giật mình, đồ sứ vỡ ngổn ngang trên đất, không phân rõ là bình hoa hay là chén.
Ta ngơ ngác đứng trước cửa, lúng ta lúng túng.
Nghe thấy Triển Việt nói: “Vương gia đừng nôn nóng, thuộc hạ lập tức dẫn người phong tỏa cửa thành, tìm Vương phi!”
Vương phi? Chén thuốc tiêu viêm ta vừa mới sắc xong hơi sóng sánh. Chân đặt trên bậc cửa vô thức rụt lại.
Không biết thị vệ nào phát hiện ta che lấp ánh sáng sau lưng gã, cảnh giác quay đầu lại, trông thấy ta bèn kinh ngạc kêu lên như tìm thấy hơi ấm giữa trời tuyết: “Vương phi!”
Mọi người trong phòng đồng thời quay đầu lại, Bùi Diễn Trinh phản ứng nhanh hơn tất cả, ngẩng phắt đầu lên: “Diệu Nhi?”
“Diễn Trinh, đây là…” Ta cầm chén thuốc không biết nên tiến hay lùi.
Nghe thấy giọng nói của ta, y đứng dậy, đôi chân trần muốn bước qua đống đồ sứ vỡ này đi tới cửa, ta cuống cuồng kêu lên: “Cẩn thận dưới chân!” Đặt bừa chén thuốc xuống chiếc bàn nhỏ bằng gỗ lim cạnh cửa, vòng qua đống đồ sứ vỡ đỡ lấy cánh tay y, ngăn hành động liều lĩnh xông lên trước của y lại.
“Diệu Nhi.” Y ôm ta vào lòng, dùng lực quá mạnh khiến ta không khỏi kinh hãi. Bên cạnh, Triển Việt dẫn đám tùy tùng lặng lẽ rời phòng khép cửa lại.
Ta vuốt nhè nhẹ sống lưng căng cứng của y: “Diễn Trinh, chúng ta ngồi xuống được không, làm sao chàng bị thương vậy?”
“Diệu Nhi.” Y dường như vẫn chưa hoàn hồn sau cơn kinh hãi, toàn thân run rẩy, vùi đầu vào hõm vai ta không ngừng thủ thỉ tên ta: “Diệu Nhi, đừng đi… đừng rời khỏi ta…”
Lòng ta đau nhói, nỗi niềm xót xa ùa vào lòng: “Thiếp không đi, Diễn Trinh, thiết chỉ đi sắc thuốc cho chàng thôi.”
“Sắc thuốc?”
“Đúng, thiếp tìm đại phu trong Vương phủ, bảo đại phu kê một đơn thuốc tiêu viêm.” Ta vừa vỗ nhẹ lưng y để y dần thả lỏng, vừa giải thích.
“Ta tưởng rằng… lại là một giấc mộng…” Y tựa vào ta nhắm mắt thầm thì, hàng lông mi dày rung nhè nhẹ.
Sau đó, ta nghe tỳ nữ kể mới biết, buổi trưa y tỉnh dậy không thấy ta, hoảng hốt đứng dậy, vấp vào bàn trà, đụng vào chén trà bình hoa rơi vỡ đầy mặt đất, lòng bàn tay và đầu gối chống trên đất bị mảnh sứ vỡ rạch, kinh động đến thị vệ tùy tùng trong phủ, mà ta vì không muốn quấy rầy a hoàn lúc sáng sớm nên đã tự mình đi thiên viện tìm đại phu, Vương phủ rộng lớn, tùy tùng trong phủ đương nhiên không biết hướng đi của ta, y lập tức cho rằng y rời khỏi Vương phủ! Nên mới có cảnh tượng như vừa rồi.
Lòng ta thầm thở nhẹ một hơi, cầm lấy cái tay chưa bị thương kia ốp vào mặt, lấy châm bạc gẩy những mảnh gốm vỡ chằng chịt trong lòng bàn tay còn lại và đầu gối y, thoa thuốc trị thương rồi băng bó cẩn thận mới buông ra.
“Sau này đừng liều lĩnh như vậy nữa.”
Nghe ta quở trách, y lại trưng ra nụ cười như tẩm gió xuân, cầm chén thuốc lên vui vẻ uống cạn.
~~~~~o0o~~~~~
Chú thích:
[1] Húy tật kỵ y: nghĩa là giấu giếm bệnh tật của mình, ngại để thầy thuốc khám ra rồi chạy chữa thuốc thang, dùng để chỉ người giấu giếm yếu điểm và lỗi lầm của mình tránh bị người khác phê bình.
------oOo------
Canh thâu sương đẫm đêm khuya thanh tĩnh, đang ngơ ngẩn lạc vào cõi mộng, sau lưng có người lặng lẽ nằm xuống, như chú mèo con im hơi lặng tiếng, ta tỉnh ngủ ngay tức khắc, cảm thấy người nọ khẽ rém chăn giùm ta, tay còn lại luồn vào chăn vuốt nhè nhẹ mu bàn tay ta như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, thấy ta không động đậy, mới dè dặt chậm rãi đem ngón tay thon dài luồn qua kẽ tay ta, mười ngón tay đan xen lòng bàn tay áp vào nhau nắm thật chặt.
Đây không phải lần đầu tiên, kể từ khi ta vào Vương phủ hàng đêm đều như vậy. Y luôn đợi ta ngủ rồi mới lén lút lẻn vào, khẽ khàng ôm ta từ đằng sau, chỉ cần ta hơi nghiêng người, y nhanh chóng buông tay, đợi ta ngủ say lại nhẹ nhàng ôm ta, thỉnh thoảng ta trằn trọc y không dám ôm ta, chỉ dịu dàng nắm tay ta, hoặc chạm vào mu bàn tay ta, thậm chí có lúc chỉ cầm một đầu ngón tay ta hoặc một đoạn ống tay áo, dường như chỉ cần chạm vào dù chỉ một chút cũng có thể khiến y an lòng.
Mà kể từ hồi trúng tên hai năm trước, ta không thể ngủ ngon thường giật mình tỉnh giấc. Giấc ngủ cực nông, chỉ cần chút tiếng động hay chút thay đổi ánh sáng sẽ lập tức tỉnh giấc, y lẻn vào trong như vậy, sao ta có thể không biết gì hết, chỉ coi như không biết, giả vờ ngủ mà thôi.
Bất luận là ngày hay đêm, y luôn ở bên cạnh ta hoặc gần hoặc xa, nhưng không hề ép hỏi ta vấn đề tha thứ hay không, nếu ta dạo chơi trong viện, y sẽ ngồi trong đình trên ngọn giả sơn thưởng trà, nếu ta ở trong thư phòng cùng Tiêu Nhi luyện chữ, y sẽ ngồi bên ngoài lắng nghe Triển Việt đọc đống tấu chương buồn tẻ, rồi lên tiếng phê duyệt một hai câu. Tới đêm, y đợi ta ngủ say rồi đẩy cửa bước vào, nếu ta nằm phía trong giường, thì y nghiêng người nằm cạnh ta, nếu ta nằm bên mép giường, thì y rón rén mò mẫm tìm một cái ghế tựa vào giường, tay chống má nửa thức nửa ngủ ngồi đó suốt đêm, tảng sáng, lại lặng lẽ rời đi trước khi ta thức dậy, lo sợ bị ta phát giác nổi giận với y, dè dặt cẩn thận.
Ánh trăng chiếu vào, ta mở mắt ra, nhìn ánh trăng lờ mờ trên trướng lụa phác họa bóng hình y tựa nhẹ vào bóng hình ta, bóng người võ vàng đơn côi… Y, quả thật gầy rất nhiều… Lòng nhói đau, như có cái gì đó ấn nhẹ vào lồng ngực ta, khó chịu khôn tả.
Nghe thấy sau lưng y nhón chân nhón tay xoay người, đè nén hai tiếng ho, ta biết, cái xương cá mắc trong cổ y lại bắt đầu quấy phá. Hôm đó y ăn nhầm miếng cá trích đầu tiên nhưng cố tỏ ra mạnh mẽ nuốt xuống, xương cá chắc chắn đã đâm vào cổ họng, nhưng y cực kỳ ngoan cố, thà khó chịu cũng không đồng ý mời đại phu tới khám, dường như để đại phu khám chính là biểu hiện của kẻ yếu. Trước kia y không húy tật kỵ y như vậy, [1] hình như từ sau khi mù y mẫn cảm bướng bỉnh hơn trước rất nhiều…
Hai mắt y, ngày ấy Triển Việt nét mặt phức tạp thần sắc nghiêm trọng âm thầm chặn ta lại, thì thầm bên tai ta: “Xin Thẩm tiểu thư đừng rời khỏi Vương gia nữa. Ngày ấy tiểu thư trúng tên, Vương gia suy sụp tinh thần, không nói không rằng quỳ trên đất ôm Thẩm tiểu thư suốt một ngày một đêm, hai mắt không ngừng trào huyết lệ, đối với vạn vật chung quanh đều nhắm mắt làm ngơ, thuộc hạ biết Vương gia sẽ không nghe bất kỳ lời khuyên can nào, định cương quyết đỡ Vương gia dậy, nào ngờ, trong vòng một trượng, nếu có bất kỳ ai tới gần, sẽ bị Vương gia dùng ám khí phóng thẳng tới mệnh môn mà chết. Sau đó, Vương gia cuối cùng kiệt sức bất tỉnh. Thuộc hạ đợi tới lúc đó mới có thể đưa Vương gia về phòng ngủ, thi thể Thẩm tiểu thư có lẽ bị người thay xà đổi cột vào lúc đó? Thế nhưng sau khi Vương gia tỉnh dậy thì không nhìn thấy gì hết… Trước đó, sau cuộc binh biến Vương gia cấp tốc hồi Dương Châu đoàn tụ cùng tiểu thư, Vương gia từng trúng tên độc của thuộc hạ dư nghiệt Bình Vương, hôn mê hơn mười ngày, chất độc kia vốn chưa loại trừ hoàn toàn, lại thêm ngày ấy Vương gia thấy Thẩm tiểu thư trúng tên rồi qua đời cõi lòng chết lặng hai mắt trào huyết lệ, càng thêm trầm trọng, đến nỗi hai mắt mù? Nếu không vì còn có tiểu thế tử, e là Vương gia…”
Lòng ta khẽ run, người đằng sau lưng dường như khó đè nén cơn ho trong cổ họng, lại sợ quấy nhiễu ta, xoay người định lặng lẽ đứng dậy rời đi.
Ta trở mình, vòng tay qua hông y từ đằng sau. Cảm thấy toàn thân y chấn động, ngay cả hơi thở cũng lẩn trốn, mãi vẫn không nhúc nhích.
Rất lâu sau, một đôi tay thon dài lành lạnh chậm rãi phủ lên mu bàn tay ta, rất nhẹ nhàng rất dịu dàng, dè dặt như thể lo sợ chỉ cần hơi dùng lực sẽ kinh hãi chạy trốn.
“Diệu Nhi.” Y khẽ khàng gọi ta, như không thể tin nổi, lúc ẩn lúc hiện như thủ thỉ như tỉ tê. Tên ta vốn rất bình thường, vậy mà chẳng hiểu sao lướt qua bờ môi y lại uyển chuyển du dương khó nói thành lời như vậy.
Y chầm chậm xoay người lại, giam giữ ta trong “ánh mắt” y, yết hầu nhẹ nhàng trượt lên trượt xuống, đôi mắt sáng lấp lánh khiến ta không dám nhìn thẳng, chút hi vọng ngóng trông quyến luyến nhỏ nhoi thoáng hiện, còn có cả thần sắc không thể nào xuất hiện trên khuôn mặt thanh tú kia… sợ sệt…
Chớp mắt, trong đầu muôn vàn suy nghĩ cùng xuất hiện, ta rút tay ra khỏi lòng bàn tay y, vẻ cô đơn thoáng lướt qua mặt y lại khiến khóe mắt ta rưng rưng, đột nhiên muốn rơi lệ.
Ta giơ tay chậm rãi phủ lên đôi mắt y, nhẹ nhàng che cặp mắt còn trong trẻo hơn ánh trăng kia lại: “Diễn Trinh, thiếp trước giờ đều không cần lời nói hay hành động phức tạp nào cả, không cần khiêm tốn nhún nhường gì hết, chỉ cần một chút chân thành, chỉ cần chàng bớt chút toan tính, thiếp sẽ thuận theo chàng hết… Dẫu cho, phải chống lại ý trời.”
Nghe vậy, toàn thân y cứng đờ, tay chân luống cuống không sao tin nổi, dường như muốn chìa tay nắm lấy tay ta, lại như muốn chìa tay ôm ta vào lòng, cuối cùng, đôi tay thon dài khẽ khàng khép lại nắm lấy tay ta, vuốt nhè nhẹ nhiều lần: “Diệu Nhi, nàng… đồng ý tha thứ cho ta?”
Ta khẽ tựa vào ngực y, bị y ôm chặt vào lòng.
Sở dĩ ta cứ mãi lẩn tránh, lại không tiếc lấy cái chết để trốn chạy, chẳng qua vì biết bản thân mình chỉ cần vừa trông thấy y thì chắc chắn trốn không thoát, không cần giam cầm không cần cao thủ tróc nã, cuối cùng sẽ bó tay chịu trói. Không phải ta chơi cờ cùng y, mà ta tranh đấu với chính mình, ngoan cố chống trả, cuối cùng thất bại quay về.
Vì y, ngay cả tính mạng mình ta cũng chẳng màng, nói gì đến tha thứ? Mặc kệ y đã làm những gì với ta, ta đều có thể bỏ qua, nhưng, ta có thể tha thứ tất cả những điều y đã làm với ta, liệu ta có quyền tha thứ y hủy hoại Thẩm gia không?
Y đem cái tay đang phủ lên mắt y nhẹ nhàng đặt trước ngực, gương mặt trắng trẻo tuấn tú chầm chậm tiến lại gần, ta nhắm mặt lại. Vào khoảnh khắc hai đôi môi chạm vào nhau, như bồng bềnh trong đám mây, trái tim y đang đập loạn xạ dưới lòng bàn tay ta, nhanh tới mức khiến ta tưởng như nó sắp vuột khỏi cổ họng chui ra ngoài, động tác dịu dàng nhẹ nhàng từ tốn trước nay chưa từng thấy, y dán vào đôi môi ta khẽ khàng mút lấy, hôn lên đầy lưu luyến, đầu lưỡi không ngừng lướt trên môi ta, như muốn khắc ghi từng đường vân mảnh nhỏ trên đó.
Cõi lòng như bị lông chim khuấy đảo, lặng lẽ mà ấm áp, ta mở miệng gọi tên y khe khẽ: “Diễn Trinh…”
Y thoáng ngừng lại, ngay sau đó, lưỡi y lập tức luồn vào trong, thăm dò tìm kiếm trong miệng ta, cuốn lấy đầu lưỡi của ta tunh hoàng ngang dọc, hút sạch từng hơi thở trong miệng ta.
Khoảng khắc ấy, chung quanh đều trở thành hư vô, không có ánh trăng không có trướng lụa… Chỉ còn lại bờ ngực ép chặt ta đang dần trở nên nóng bỏng cùng đôi môi đang tước đoạt mọi hơi thở, như đất trời thuở sơ khai, vũ trụ còn hỗn độn, ấm áp mà xa xăm.
Không biết đã qua bao lâu, không biết ánh trăng thuyền quyên ló ra từ mây đen kia lén lút thăm dò đã bao nhiêu lần, y mới buông bả vai ta ra, ta như người chết đuối tựa vào y, ngực nhấp nhô dữ dội, nhất thời quên cả cách hô hấp.
Y kề sát mặt ta, chóp mũi quyến luyến cọ vào chóp mũi ta, day qua day lại, đôi mắt mơ màng nồng đượm tình ý, hít vào một hơi lại kề môi ta mớm vào trong miệng, cảm giác nghẹn thở chậm dần, nhưng kiểu mớm khí như cho ăn thế này còn mờ ám triền miên hơn cả nụ hôn nồng nhiệt kia, ta nhất thời khí huyết dâng trào, hai gò má như thiêu như đốt.
Y dán mặt vào gò má ta nhếch miệng cười nhạt, hồn xiêu phách lạc khuấy động lòng người: “Diệu Nhi, Diệu Nhi của ta…” Y chìa tay, đầu ngón tay lướt qua mặt ta chậm rãi phác họa, ngay sau đó đôi môi mỏng kia lại dán vào tai ta, giọng nói khàn khàn ám muội lọt vào lỗ tai ta: “Rất muốn nhìn thấy vẻ mặt Diệu Nhi hiện giờ, thấy cặp mắt phượng phong tình long lanh ánh nước kia.”
Nghe vậy, mặt ta càng thêm nóng rực, tức giận cắn đầu vai y, y lại cúi đầu cười, vùi mặt mình vào ngực ta, một khắc trước còn nắm trong tay từng hơi thở của ta, mà giờ khắc này, lại vùi mặt vào bờ ngực mềm mại của ta như đứa trẻ cô độc tìm kiếm sự an ủi vỗ về của người mẹ, lẩm bẩm: “Đừng rời khỏi ta, đừng rời khỏi ta…” Giọng nói mong manh yếu ớt.
Lòng ta run lên, vòng tay ôm lấy y.
Ta ôm chặt y vào lòng, cứ thế cho tới bình minh, ánh mặt trời buổi sớm mai chiếu những tia nắng vàng óng ánh như lớp lông mềm mại của con gà trên khuôn mặt say ngủ của y, tĩnh lặng mà êm ả. Ta nhẹ nhàng rời khỏi vòm ngực y, lặng lẽ đứng dậy khoác áo rời đi.
Không ngờ, ta chỉ đi khoảng nửa canh giờ, tới khi quay lại, trong sương phòng đã đổi thay hoàn toàn.
Cửa phòng rộng mở, tôi tớ thị vệ quỳ đầy trong phòng, Bùi Diễn Trinh tựa vào mép giường, chỉ mặc trung y, mái tóc đen dài tựa thác nước không buộc lên, rũ rượi trên đầu vai, sắc mặt tái xanh, đôi mắt chán nản cụp xuống không hiểu là giận hay là đau thương, đốt ngón tay bấu chặt vào mép giường trở nên trắng bệch, máu đang tuôn ào ào từ miệng vết thương, đầu gối cũng chảy máu thấy mà giật mình, đồ sứ vỡ ngổn ngang trên đất, không phân rõ là bình hoa hay là chén.
Ta ngơ ngác đứng trước cửa, lúng ta lúng túng.
Nghe thấy Triển Việt nói: “Vương gia đừng nôn nóng, thuộc hạ lập tức dẫn người phong tỏa cửa thành, tìm Vương phi!”
Vương phi? Chén thuốc tiêu viêm ta vừa mới sắc xong hơi sóng sánh. Chân đặt trên bậc cửa vô thức rụt lại.
Không biết thị vệ nào phát hiện ta che lấp ánh sáng sau lưng gã, cảnh giác quay đầu lại, trông thấy ta bèn kinh ngạc kêu lên như tìm thấy hơi ấm giữa trời tuyết: “Vương phi!”
Mọi người trong phòng đồng thời quay đầu lại, Bùi Diễn Trinh phản ứng nhanh hơn tất cả, ngẩng phắt đầu lên: “Diệu Nhi?”
“Diễn Trinh, đây là…” Ta cầm chén thuốc không biết nên tiến hay lùi.
Nghe thấy giọng nói của ta, y đứng dậy, đôi chân trần muốn bước qua đống đồ sứ vỡ này đi tới cửa, ta cuống cuồng kêu lên: “Cẩn thận dưới chân!” Đặt bừa chén thuốc xuống chiếc bàn nhỏ bằng gỗ lim cạnh cửa, vòng qua đống đồ sứ vỡ đỡ lấy cánh tay y, ngăn hành động liều lĩnh xông lên trước của y lại.
“Diệu Nhi.” Y ôm ta vào lòng, dùng lực quá mạnh khiến ta không khỏi kinh hãi. Bên cạnh, Triển Việt dẫn đám tùy tùng lặng lẽ rời phòng khép cửa lại.
Ta vuốt nhè nhẹ sống lưng căng cứng của y: “Diễn Trinh, chúng ta ngồi xuống được không, làm sao chàng bị thương vậy?”
“Diệu Nhi.” Y dường như vẫn chưa hoàn hồn sau cơn kinh hãi, toàn thân run rẩy, vùi đầu vào hõm vai ta không ngừng thủ thỉ tên ta: “Diệu Nhi, đừng đi… đừng rời khỏi ta…”
Lòng ta đau nhói, nỗi niềm xót xa ùa vào lòng: “Thiếp không đi, Diễn Trinh, thiết chỉ đi sắc thuốc cho chàng thôi.”
“Sắc thuốc?”
“Đúng, thiếp tìm đại phu trong Vương phủ, bảo đại phu kê một đơn thuốc tiêu viêm.” Ta vừa vỗ nhẹ lưng y để y dần thả lỏng, vừa giải thích.
“Ta tưởng rằng… lại là một giấc mộng…” Y tựa vào ta nhắm mắt thầm thì, hàng lông mi dày rung nhè nhẹ.
Sau đó, ta nghe tỳ nữ kể mới biết, buổi trưa y tỉnh dậy không thấy ta, hoảng hốt đứng dậy, vấp vào bàn trà, đụng vào chén trà bình hoa rơi vỡ đầy mặt đất, lòng bàn tay và đầu gối chống trên đất bị mảnh sứ vỡ rạch, kinh động đến thị vệ tùy tùng trong phủ, mà ta vì không muốn quấy rầy a hoàn lúc sáng sớm nên đã tự mình đi thiên viện tìm đại phu, Vương phủ rộng lớn, tùy tùng trong phủ đương nhiên không biết hướng đi của ta, y lập tức cho rằng y rời khỏi Vương phủ! Nên mới có cảnh tượng như vừa rồi.
Lòng ta thầm thở nhẹ một hơi, cầm lấy cái tay chưa bị thương kia ốp vào mặt, lấy châm bạc gẩy những mảnh gốm vỡ chằng chịt trong lòng bàn tay còn lại và đầu gối y, thoa thuốc trị thương rồi băng bó cẩn thận mới buông ra.
“Sau này đừng liều lĩnh như vậy nữa.”
Nghe ta quở trách, y lại trưng ra nụ cười như tẩm gió xuân, cầm chén thuốc lên vui vẻ uống cạn.
~~~~~o0o~~~~~
Chú thích:
[1] Húy tật kỵ y: nghĩa là giấu giếm bệnh tật của mình, ngại để thầy thuốc khám ra rồi chạy chữa thuốc thang, dùng để chỉ người giấu giếm yếu điểm và lỗi lầm của mình tránh bị người khác phê bình.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.