Chương 28: Che nửa mặt? Trầm thủy hương?
Điện Tuyến
30/03/2024
Chuyển ngữ: Tiểu Dạ a.k.a Mốc
Con vẹt kia sau khi được cho uống thuốc vài lần, quả nhiên cổ họng đã hồi phục như trước, hăng hái nhảy lên nhảy xuống, miệng không ngừng lải nhải, hận không thể trút toàn bộ bực tức trong khoảng thời gian “thất thân” ra nói hết trong một ngày, từ tinh mơ cho tới tối muộn. Lúc thì đọc vài bài thơ có câu đầu mà không có câu sau, lúc lại nói mấy lời ái ân hoang đường vô lý, khi thì khẽ ngâm đôi ba tiểu khúc linh ta linh tinh, nói tóm lại là không chịu yên tĩnh.
Thoạt đầu di nương và a hoàn tôi tớ trong nhà thấy nó chơi đùa còn vây quanh trêu chọc nó, sau đó phát hiện con vẹt này nói nhiều tới mức có thể sánh với lũ lớn phá đê, ào ào ùa đến không gì cản nổi, nó nói không thấy mỏi, nhưng người nghe lại thấy mệt, mọi người dần dần tản đi, chỉ còn lại mỗi mình ta chả có việc gì làm, đành đặt nó trước cửa sổ, vào tai phải ra tai trái, tựa vào mép giường lật 《Tam quốc chí》.
Con mèo trắng của bánh trôi không biết chui ra từ nơi nào, lặng lẽ vô thanh vô tức nhẹ nhàng nhảy lên án kỷ trước cửa sổ, tập trung tinh thần trợn trừng mắt, cong lưng lên, rón ra rón rén bước từng bước một lại gần cái giá đồng, mắt thấy nó đang dồn sức chuẩn bị nhảy lên bổ nhào vào con vẹt kia.
Con vẹt kia cũng không hề trốn tránh, chỉ nghiêng cái đầu đen xì xì hướng về phía con mèo trắng há mỏ kêu một tiếng: “Meo!”
Con mèo trắng cả kinh, mới nhào đến một nửa, khựng người lại rồi rơi tõm xuống, ngã dưới chân cửa sổ, vừa đứng lên lập tức “vèo” một cái biến mất vô ảnh vô tung.
Nhìn chúng nó quậy như vậy, ta không khỏi cười “phì” thành tiếng.
Không ngờ con vẹt kia học rất nhanh, cũng lập tức bắt chước “phì” một tiếng, ta ngẩng đầu, không quá để ý liếc nó một cái, rồi lại cúi đầu lật sách, không ngờ con vẹt kia sau khi “phì” xong còn nói tiếp.
Chỉ nghe thấy nó nói: “Phì, kế sách chủ thượng rất hay, hai người chúng ta liên thủ, nhất định mọi người vô cùng bất ngờ, chắc chắn sẽ giành được thắng lợi, đợi đến khi thời cơ chín muồi là giết ngay không để họ kịp trở tay.”
Mấy lời này nó học được trong kịch nam nào vậy? Mà lại nói liền mạch như vậy.
Ta thờ ơ nhìn chiếc đồng hồ cát đặt bên cạnh tiểu kỷ, những hạt cát nhỏ trắng mịn như một dòng chảy, không nhanh không chậm chui qua cái khe hẹp tưởng chừng như hư vô kia rơi xuống, tính toán chính xác từng giờ từng khắc, chẳng sai tẹo nào, không khỏi khiến người xem tán thưởng không thôi.
Đang thất thần, lại nghe thấy con vẹt kia nói tiếp : “Nhưng, không biết sau này khi đại sự đã thành, chủ thượng định xử lý Thẩm gia thế nào?”
Thẩm gia? Mắt phải ta giật giật.
“Hoặc tịch biên hoặc giết sạch.”
Chỉ mấy chữ, hãi hùng khiếp vía.
Ta lập tức ngẩng đầu lên, chỉ thấy con vẹt kia điềm nhiên như không vỗ vỗ cánh đứng trên giá treo, cúi đầu mổ hai ba cái xuống máng nước bên cạnh, lông vũ run run, vài giọt nước vương trên mỏ văng xuống tờ giấy Tuyên Thành đặt trên án bên dưới cửa sổ tạo thành một đống hỗn độn
Yên tĩnh một lát, con vẹt kia lại bắt đầu thao thao bất tuyệt, nhưng rất lộn xộn, không có trật tự gì cả.
“Chủ thượng, thuộc hạ hiện giờ lưỡng diện mai phục, cam tâm tình nguyện làm nội ứng, minh tu sạn đạo, ám độ trần thương.” [1]
“Thẩm gia có một trăm sáu mươi mốt cửa hiệu, nắm giữ mười tám tuyến vận chuyển đường sông, buôn bán tơ lụa tới sáu tỉnh…”
“Đương nhiên là của ngươi.”
“Người đó đã bao giờ nghi ngờ ngươi chưa?”
“Chưa bao giờ.”
…
Ta càng nghe càng cảm thấy nặng nề, “Thẩm gia có một trăm sáu mươi mốt cửa hiệu, nắm giữ mười tám tuyến vận chuyển đường sông, buôn bán tơ lụa tới sáu tỉnh”, một chữ cũng không sai, từng chữ đều ngụ ý, trừ Thẩm gia đất Dương Châu chúng ta ra, không có thứ hai.
Chủ thượng là ai? Thuộc hạ là kẻ nào? Tu gì đạo? Độ gì thương?
“Bộ Binh, bộ Hộ, bộ Lại…”
“Binh biến không cần ngươi phải lo…”
“Lần bức cung này, thành bại quyết định chỉ trong lần này…”
Binh biến? Bức vua thoái vị!
Ta đột ngột đứng dậy, đầu váng mắt hoa, quyển sách rớt xuống bên chân, đập thẳng vào bàn chân. Con vẹt này do Tống Tịch Viễn nuôi, Tống Tịch Viễn, Tống Tịch Viễn… Còn một người nữa, là ai?
Tiểu lang trung nói: “Tiểu thư từng thường xuyên sử dụng thuốc tránh thai? Loại thuốc này uống nhiều có hại cho cơ thể, hư gan hại thận, tốt nhất đừng nên uống nhiều.”
Hoàng đế bệ hạ nói: “Xin hỏi Thẩm tiểu thư thai nhi trong bụng này là con của ai?”
“Thẩm… Tiêu? Đãi thừa lôi vũ đằng vân tiêu. Thật là một cái tên có khí thế, a~?”
Tống Tịch Viễn nét mặt chân thành đầy thâm tình, cúi người chắp tay thi lễ, nói: “Tịch Viễn đối với Thẩm tiểu thư có thể nói là gặp gỡ lần đầu mà đã quen thân, gặp lại càng thêm rung động!”
Bùi Diễn Trinh từ tốn nói: “Cổ nhân có câu: Tiểu ẩn ẩn vu dã, trung ẩn ẩn vu thị, đại ẩn ẩn vu triêu, bây giờ ta có thể được cho là cự ẩn ẩn vu trù, thật sự như một ẩn sĩ tái ngoại..”
Cái gì là thực? Cái gì là giả?
Tống Tịch Viễn làm thế nào mà giành được quyền buôn bán trà, lợi tiến cống gấm? Tấm thâm tình của Cửu công chúa đối với Bùi Diễn Trinh, vì sao Hoàng gia không chỉ hôn? Bùi Diễn Trinh vì sao lại cưới ta?…
Không! Ta sao có thể hoài nghi chàng! Vì ta, ngay cả tính mạng chàng cũng không màng, ta phải tin tưởng chàng! Ta sao có thể dựa vào những lời phiến diện của một con chim lẻo mép mà hoài nghi chàng, chối bỏ chàng?
Sao có thể?!
Ta phải dẹp tan những ngờ vực đang mọc tràn lan trong lòng mình. “Chuẩn bị xe ngựa, đến Bùi phủ.” Ta vội vàng băng qua hành lang, đình, tiền viện, gọi Lục Oanh mau chóng đi chuẩn bị: “Chúng ta đi đón tôn thiếu gia.”
Đại môn Bùi gia đóng chặt, bậu cửa sáng sủa, trụ cửa bằng gỗ kim ti nam bình thản đứng sừng sững, tư thái trang nghiêm, đi qua có cảm giác trụ cửa này mang vẻ thư hương thanh nhã không nhiễm trần thế, hôm nay chợt cảm thấy khí thế uy nghiêm đáng sợ kiêu ngạo lừng lẫy, ta siết chặt lòng bàn tay, lấy lại bình tĩnh, gõ cánh cửa.
Không cần phải đợi một lúc, đại môn mở rộng vừa đủ chiều ngang một người, gác cửa là một người hầu lạ mặt, dáng người khôi ngô, nhìn thấy ta thì cung kính lên tiếng: “Thẩm tiểu thư.”
Ta sau khi nói rõ mục đích tới đây liền muốn đi vào, người kia hơi nghiêng người, đứng chắn ngay trước mặt ta, đáp: “Thật không khéo, lão thái gia và lão phu nhân đã dẫn Thẩm tiểu thiếu gia đến miếu dâng hương rồi, chi bằng Thẩm tiểu thư ngày khác hãy đến.”
Trái tim ta chùng xuống, mặt vẫn như ngày thường, nói: “Không sao, ta thấy mặt trời đã ngả về tây, miếu có lẽ cũng sắp đóng cửa, đã đến đây rồi, vậy thì cứ để ta vào trong uống trà ngồi đợi.”
Người kia đáp lại không nóng cũng chẳng lạnh: “Lão thái gia có nói, mấy ngày này giữ giới, ban đêm ở luôn trong miếu quanh vùng. E là tạm thời chưa về được.”
“A…. Không biết đến miếu nào?” Ta dịch sang bên phải nửa bước, muốn xuyên qua khe hở nhìn vào bên trong. Nhưng không ngờ người kia lanh tay lẹ mắt đóng chặt cửa lại, làm như vô ý, nhưng hoàn toàn che khuất tầm mắt của ta.
“Chuyện của chủ nhân, tiểu nhân không dám hỏi. Quả thực không biết chủ nhân đến miếu nào.” Người kia khom người, khiêm tốn trả lời, chặt chẽ mà trôi chảy.
“Nếu vậy, để ngày khác ta lại đến.” Ta mỉm cười, xoay người quay về xe ngựa.
Lục Oanh đỡ ta lên xe, buông rèm xe xuống, ngoài cửa sổ, tà dương tựa máu, viễn sơn tựa đao, từng đao từng đao cắt ánh tà dương vào trong khe núi.
“Tiểu thư, sao người run lẩy bẩy vậy? Cảm lạnh à?” Lục Oanh đỡ lấy tay ta, chìa tay muốn sờ lên trán ta.
“Không có gì.” Ta tránh cánh tay đang chìa ra của nó. Quả thực không có gì, đứng ngoài đại môn Bùi gia, ta ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt, mùi hương này cũng không có gì, chẳng qua là Trầm thủy hương thượng hạng, Trầm thủy hương cũng không có gì, chỉ là phối chút mùi cây trầm hương.
Khắp thiên hạ này, ta chỉ biết một người thích phối Trầm thủy hương và cây trầm hương để dùng, người này là Bùi lão phu nhân… Song thân Bùi gia vốn chưa hề ra ngoài.
Tiêu Nhi, Tiêu Nhi của ta…
Ta không thể kìm được mà run lẩy bẩy, bên tai vẫn văng vẳng những lời thì thầm nỉ non, trầm trầm bổng bổng tựa như mộng cảnh, từng là những cảnh mận đào tranh hương tươi đẹp, chớp mắt, đã thành mồ mả xương trắng chất chồng như núi, nước thối cành tàn, chất độc phủ khắp, luồng khí lạnh thấu xương phả vào mặt, một cánh tay vô hình giữ chặt mắt cá chân ta, không cần tốn nhiều sức, đã đẩy ta ngã xuống vực sâu không đáy, dưới chân trống rỗng, vạn kiếp bất phục.
Còn một người nữa, là ai?
Ta nắm chặt lòng bàn tay, lạnh lẽo ướt đẫm, chung quanh yên tĩnh không một tiếng động.
Đến khi hoàn hồn, ta đã quay về nhà ngồi bên kỷ án, bốn bề vắng lặng, tà dương như máu len lỏi qua những nhành mẫu đơn đặt dưới cửa sổ, bóng cây loang lổ dọc ngang phản chiếu lên giấy dán cửa, trông như một con quái thú hung dữ ăn thịt người. Một cây bút lông nho nhỏ mà ta nắm thế nào cũng không chặt, mực văng tung tóe khắp trang giấy, cầm bút viết chữ, mà ngòi bút vô lực, đầu óc trống rỗng, nét bút đứt đoạn không tạo thành chữ hoàn chỉnh, vết mực đọng trên mặt giấy loang ra, vô cùng lộn xộn. Ta nhấc cái chặn giấy Tì Hưu, vo tròn tờ giấy lại ném sang một bên, viết lại, tay vẫn run rẩy như trước, giật tờ giấy vò nhàu nhĩ, viết lại… Lặp đi lặp lại hơn mười lần, cuối cùng cũng viết được bốn chữ: “Có biến! Đừng về!”
Nhét tờ giấy vào trong ống trúc đóng kín lại, ta ra hậu viện chọn trong chuồng bồ câu một con khỏe mạnh nhất để đưa tin, cột ống trúc vào chân nó, lập tức thả nó bay đi.
May là hôm trước phụ thân dẫn Thẩm Thế đến Thổ Phiên buôn tơ lụa… Hiện giờ, thoát được người nào hay người ấy.
Ta đứng bên cạnh chuồng bồ câu, ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh tà dương cuối cùng đã bị Thao Thiết ăn sạch như tằm ăn rỗi, sắc trời u ám ảm đạm, tựa như làn khói thoát ra từ ngọn lửa thổi bùng lên thiêu vạn vật thành tro bụi, sương mù tầng tầng lớp lớp che kín, nhìn lên Cửu Trọng Thiên vô cùng vô tận nơi ai đó cư ngụ để thâu tóm thế gian, chỉ có con bồ câu đưa tin vỗ cánh bay về phía chân trời, càng bay càng xa, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa…
Thật sự, là chàng sao?
Thật sự, là các người sao?
~~~~~o0o~~~~~
Chú thích
[1] Để che mắt các nước Tam Tần, ngay khi vào Thục, Lưu Bang cho đốt đường sạn đạo (con đường nối vùng đất phong của mình với Tần) khiến các nước này không chú ý tới mình. Tháng tám năm 206 TCN, Hàn Tín được phong làm đại tướng, bắt đầu ra quân bình định Tam Tần, do các vua chư hầu Chương Hàm (Ung vương), Tư Mã Hân (Tắc vương) và Đổng Ế (Địch vương) án ngữ làm phên giậu cho Sơn Đông để cản đường Lưu Bang. Ông giả cách sai người đi sửa đường sạn đạo, vốn mất rất nhiều công sức thời gian, khiến Tam Tần yên trí rằng quân Hán còn lâu mới ra được cửa ải. Nhưng thực ra Hàn Tín dẫn đại quân đi theo đường Trần Thương đi qua huyện Cố Đạo đánh úp Ung Vương Chương Hàm. Chương Hàm đón đánh quân Hán ở Trần Thương. Ung vương bị thua chạy về, dừng lại đánh đất Hạo Trĩ, lại thua trận, bỏ chạy đến Phế Khâu. Hán vương đuổi theo, bình định đất đai của Ung vương, đi về đông đến Hàm Dương, lại cho một cánh quân riêng vây Ung vương ở Phế Khâu, còn sai các tướng bình định Lũng Tây, Bắc Địa, Thượng Quận.
Cụm từ “Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương” có nghĩa: ngoài sáng giả vờ làm thế này để che giấu việc chính làm ẩn mật trong tối, chọn cách tấn công không ai nghĩ tới.
------oOo------
Con vẹt kia sau khi được cho uống thuốc vài lần, quả nhiên cổ họng đã hồi phục như trước, hăng hái nhảy lên nhảy xuống, miệng không ngừng lải nhải, hận không thể trút toàn bộ bực tức trong khoảng thời gian “thất thân” ra nói hết trong một ngày, từ tinh mơ cho tới tối muộn. Lúc thì đọc vài bài thơ có câu đầu mà không có câu sau, lúc lại nói mấy lời ái ân hoang đường vô lý, khi thì khẽ ngâm đôi ba tiểu khúc linh ta linh tinh, nói tóm lại là không chịu yên tĩnh.
Thoạt đầu di nương và a hoàn tôi tớ trong nhà thấy nó chơi đùa còn vây quanh trêu chọc nó, sau đó phát hiện con vẹt này nói nhiều tới mức có thể sánh với lũ lớn phá đê, ào ào ùa đến không gì cản nổi, nó nói không thấy mỏi, nhưng người nghe lại thấy mệt, mọi người dần dần tản đi, chỉ còn lại mỗi mình ta chả có việc gì làm, đành đặt nó trước cửa sổ, vào tai phải ra tai trái, tựa vào mép giường lật 《Tam quốc chí》.
Con mèo trắng của bánh trôi không biết chui ra từ nơi nào, lặng lẽ vô thanh vô tức nhẹ nhàng nhảy lên án kỷ trước cửa sổ, tập trung tinh thần trợn trừng mắt, cong lưng lên, rón ra rón rén bước từng bước một lại gần cái giá đồng, mắt thấy nó đang dồn sức chuẩn bị nhảy lên bổ nhào vào con vẹt kia.
Con vẹt kia cũng không hề trốn tránh, chỉ nghiêng cái đầu đen xì xì hướng về phía con mèo trắng há mỏ kêu một tiếng: “Meo!”
Con mèo trắng cả kinh, mới nhào đến một nửa, khựng người lại rồi rơi tõm xuống, ngã dưới chân cửa sổ, vừa đứng lên lập tức “vèo” một cái biến mất vô ảnh vô tung.
Nhìn chúng nó quậy như vậy, ta không khỏi cười “phì” thành tiếng.
Không ngờ con vẹt kia học rất nhanh, cũng lập tức bắt chước “phì” một tiếng, ta ngẩng đầu, không quá để ý liếc nó một cái, rồi lại cúi đầu lật sách, không ngờ con vẹt kia sau khi “phì” xong còn nói tiếp.
Chỉ nghe thấy nó nói: “Phì, kế sách chủ thượng rất hay, hai người chúng ta liên thủ, nhất định mọi người vô cùng bất ngờ, chắc chắn sẽ giành được thắng lợi, đợi đến khi thời cơ chín muồi là giết ngay không để họ kịp trở tay.”
Mấy lời này nó học được trong kịch nam nào vậy? Mà lại nói liền mạch như vậy.
Ta thờ ơ nhìn chiếc đồng hồ cát đặt bên cạnh tiểu kỷ, những hạt cát nhỏ trắng mịn như một dòng chảy, không nhanh không chậm chui qua cái khe hẹp tưởng chừng như hư vô kia rơi xuống, tính toán chính xác từng giờ từng khắc, chẳng sai tẹo nào, không khỏi khiến người xem tán thưởng không thôi.
Đang thất thần, lại nghe thấy con vẹt kia nói tiếp : “Nhưng, không biết sau này khi đại sự đã thành, chủ thượng định xử lý Thẩm gia thế nào?”
Thẩm gia? Mắt phải ta giật giật.
“Hoặc tịch biên hoặc giết sạch.”
Chỉ mấy chữ, hãi hùng khiếp vía.
Ta lập tức ngẩng đầu lên, chỉ thấy con vẹt kia điềm nhiên như không vỗ vỗ cánh đứng trên giá treo, cúi đầu mổ hai ba cái xuống máng nước bên cạnh, lông vũ run run, vài giọt nước vương trên mỏ văng xuống tờ giấy Tuyên Thành đặt trên án bên dưới cửa sổ tạo thành một đống hỗn độn
Yên tĩnh một lát, con vẹt kia lại bắt đầu thao thao bất tuyệt, nhưng rất lộn xộn, không có trật tự gì cả.
“Chủ thượng, thuộc hạ hiện giờ lưỡng diện mai phục, cam tâm tình nguyện làm nội ứng, minh tu sạn đạo, ám độ trần thương.” [1]
“Thẩm gia có một trăm sáu mươi mốt cửa hiệu, nắm giữ mười tám tuyến vận chuyển đường sông, buôn bán tơ lụa tới sáu tỉnh…”
“Đương nhiên là của ngươi.”
“Người đó đã bao giờ nghi ngờ ngươi chưa?”
“Chưa bao giờ.”
…
Ta càng nghe càng cảm thấy nặng nề, “Thẩm gia có một trăm sáu mươi mốt cửa hiệu, nắm giữ mười tám tuyến vận chuyển đường sông, buôn bán tơ lụa tới sáu tỉnh”, một chữ cũng không sai, từng chữ đều ngụ ý, trừ Thẩm gia đất Dương Châu chúng ta ra, không có thứ hai.
Chủ thượng là ai? Thuộc hạ là kẻ nào? Tu gì đạo? Độ gì thương?
“Bộ Binh, bộ Hộ, bộ Lại…”
“Binh biến không cần ngươi phải lo…”
“Lần bức cung này, thành bại quyết định chỉ trong lần này…”
Binh biến? Bức vua thoái vị!
Ta đột ngột đứng dậy, đầu váng mắt hoa, quyển sách rớt xuống bên chân, đập thẳng vào bàn chân. Con vẹt này do Tống Tịch Viễn nuôi, Tống Tịch Viễn, Tống Tịch Viễn… Còn một người nữa, là ai?
Tiểu lang trung nói: “Tiểu thư từng thường xuyên sử dụng thuốc tránh thai? Loại thuốc này uống nhiều có hại cho cơ thể, hư gan hại thận, tốt nhất đừng nên uống nhiều.”
Hoàng đế bệ hạ nói: “Xin hỏi Thẩm tiểu thư thai nhi trong bụng này là con của ai?”
“Thẩm… Tiêu? Đãi thừa lôi vũ đằng vân tiêu. Thật là một cái tên có khí thế, a~?”
Tống Tịch Viễn nét mặt chân thành đầy thâm tình, cúi người chắp tay thi lễ, nói: “Tịch Viễn đối với Thẩm tiểu thư có thể nói là gặp gỡ lần đầu mà đã quen thân, gặp lại càng thêm rung động!”
Bùi Diễn Trinh từ tốn nói: “Cổ nhân có câu: Tiểu ẩn ẩn vu dã, trung ẩn ẩn vu thị, đại ẩn ẩn vu triêu, bây giờ ta có thể được cho là cự ẩn ẩn vu trù, thật sự như một ẩn sĩ tái ngoại..”
Cái gì là thực? Cái gì là giả?
Tống Tịch Viễn làm thế nào mà giành được quyền buôn bán trà, lợi tiến cống gấm? Tấm thâm tình của Cửu công chúa đối với Bùi Diễn Trinh, vì sao Hoàng gia không chỉ hôn? Bùi Diễn Trinh vì sao lại cưới ta?…
Không! Ta sao có thể hoài nghi chàng! Vì ta, ngay cả tính mạng chàng cũng không màng, ta phải tin tưởng chàng! Ta sao có thể dựa vào những lời phiến diện của một con chim lẻo mép mà hoài nghi chàng, chối bỏ chàng?
Sao có thể?!
Ta phải dẹp tan những ngờ vực đang mọc tràn lan trong lòng mình. “Chuẩn bị xe ngựa, đến Bùi phủ.” Ta vội vàng băng qua hành lang, đình, tiền viện, gọi Lục Oanh mau chóng đi chuẩn bị: “Chúng ta đi đón tôn thiếu gia.”
Đại môn Bùi gia đóng chặt, bậu cửa sáng sủa, trụ cửa bằng gỗ kim ti nam bình thản đứng sừng sững, tư thái trang nghiêm, đi qua có cảm giác trụ cửa này mang vẻ thư hương thanh nhã không nhiễm trần thế, hôm nay chợt cảm thấy khí thế uy nghiêm đáng sợ kiêu ngạo lừng lẫy, ta siết chặt lòng bàn tay, lấy lại bình tĩnh, gõ cánh cửa.
Không cần phải đợi một lúc, đại môn mở rộng vừa đủ chiều ngang một người, gác cửa là một người hầu lạ mặt, dáng người khôi ngô, nhìn thấy ta thì cung kính lên tiếng: “Thẩm tiểu thư.”
Ta sau khi nói rõ mục đích tới đây liền muốn đi vào, người kia hơi nghiêng người, đứng chắn ngay trước mặt ta, đáp: “Thật không khéo, lão thái gia và lão phu nhân đã dẫn Thẩm tiểu thiếu gia đến miếu dâng hương rồi, chi bằng Thẩm tiểu thư ngày khác hãy đến.”
Trái tim ta chùng xuống, mặt vẫn như ngày thường, nói: “Không sao, ta thấy mặt trời đã ngả về tây, miếu có lẽ cũng sắp đóng cửa, đã đến đây rồi, vậy thì cứ để ta vào trong uống trà ngồi đợi.”
Người kia đáp lại không nóng cũng chẳng lạnh: “Lão thái gia có nói, mấy ngày này giữ giới, ban đêm ở luôn trong miếu quanh vùng. E là tạm thời chưa về được.”
“A…. Không biết đến miếu nào?” Ta dịch sang bên phải nửa bước, muốn xuyên qua khe hở nhìn vào bên trong. Nhưng không ngờ người kia lanh tay lẹ mắt đóng chặt cửa lại, làm như vô ý, nhưng hoàn toàn che khuất tầm mắt của ta.
“Chuyện của chủ nhân, tiểu nhân không dám hỏi. Quả thực không biết chủ nhân đến miếu nào.” Người kia khom người, khiêm tốn trả lời, chặt chẽ mà trôi chảy.
“Nếu vậy, để ngày khác ta lại đến.” Ta mỉm cười, xoay người quay về xe ngựa.
Lục Oanh đỡ ta lên xe, buông rèm xe xuống, ngoài cửa sổ, tà dương tựa máu, viễn sơn tựa đao, từng đao từng đao cắt ánh tà dương vào trong khe núi.
“Tiểu thư, sao người run lẩy bẩy vậy? Cảm lạnh à?” Lục Oanh đỡ lấy tay ta, chìa tay muốn sờ lên trán ta.
“Không có gì.” Ta tránh cánh tay đang chìa ra của nó. Quả thực không có gì, đứng ngoài đại môn Bùi gia, ta ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt, mùi hương này cũng không có gì, chẳng qua là Trầm thủy hương thượng hạng, Trầm thủy hương cũng không có gì, chỉ là phối chút mùi cây trầm hương.
Khắp thiên hạ này, ta chỉ biết một người thích phối Trầm thủy hương và cây trầm hương để dùng, người này là Bùi lão phu nhân… Song thân Bùi gia vốn chưa hề ra ngoài.
Tiêu Nhi, Tiêu Nhi của ta…
Ta không thể kìm được mà run lẩy bẩy, bên tai vẫn văng vẳng những lời thì thầm nỉ non, trầm trầm bổng bổng tựa như mộng cảnh, từng là những cảnh mận đào tranh hương tươi đẹp, chớp mắt, đã thành mồ mả xương trắng chất chồng như núi, nước thối cành tàn, chất độc phủ khắp, luồng khí lạnh thấu xương phả vào mặt, một cánh tay vô hình giữ chặt mắt cá chân ta, không cần tốn nhiều sức, đã đẩy ta ngã xuống vực sâu không đáy, dưới chân trống rỗng, vạn kiếp bất phục.
Còn một người nữa, là ai?
Ta nắm chặt lòng bàn tay, lạnh lẽo ướt đẫm, chung quanh yên tĩnh không một tiếng động.
Đến khi hoàn hồn, ta đã quay về nhà ngồi bên kỷ án, bốn bề vắng lặng, tà dương như máu len lỏi qua những nhành mẫu đơn đặt dưới cửa sổ, bóng cây loang lổ dọc ngang phản chiếu lên giấy dán cửa, trông như một con quái thú hung dữ ăn thịt người. Một cây bút lông nho nhỏ mà ta nắm thế nào cũng không chặt, mực văng tung tóe khắp trang giấy, cầm bút viết chữ, mà ngòi bút vô lực, đầu óc trống rỗng, nét bút đứt đoạn không tạo thành chữ hoàn chỉnh, vết mực đọng trên mặt giấy loang ra, vô cùng lộn xộn. Ta nhấc cái chặn giấy Tì Hưu, vo tròn tờ giấy lại ném sang một bên, viết lại, tay vẫn run rẩy như trước, giật tờ giấy vò nhàu nhĩ, viết lại… Lặp đi lặp lại hơn mười lần, cuối cùng cũng viết được bốn chữ: “Có biến! Đừng về!”
Nhét tờ giấy vào trong ống trúc đóng kín lại, ta ra hậu viện chọn trong chuồng bồ câu một con khỏe mạnh nhất để đưa tin, cột ống trúc vào chân nó, lập tức thả nó bay đi.
May là hôm trước phụ thân dẫn Thẩm Thế đến Thổ Phiên buôn tơ lụa… Hiện giờ, thoát được người nào hay người ấy.
Ta đứng bên cạnh chuồng bồ câu, ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh tà dương cuối cùng đã bị Thao Thiết ăn sạch như tằm ăn rỗi, sắc trời u ám ảm đạm, tựa như làn khói thoát ra từ ngọn lửa thổi bùng lên thiêu vạn vật thành tro bụi, sương mù tầng tầng lớp lớp che kín, nhìn lên Cửu Trọng Thiên vô cùng vô tận nơi ai đó cư ngụ để thâu tóm thế gian, chỉ có con bồ câu đưa tin vỗ cánh bay về phía chân trời, càng bay càng xa, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa…
Thật sự, là chàng sao?
Thật sự, là các người sao?
~~~~~o0o~~~~~
Chú thích
[1] Để che mắt các nước Tam Tần, ngay khi vào Thục, Lưu Bang cho đốt đường sạn đạo (con đường nối vùng đất phong của mình với Tần) khiến các nước này không chú ý tới mình. Tháng tám năm 206 TCN, Hàn Tín được phong làm đại tướng, bắt đầu ra quân bình định Tam Tần, do các vua chư hầu Chương Hàm (Ung vương), Tư Mã Hân (Tắc vương) và Đổng Ế (Địch vương) án ngữ làm phên giậu cho Sơn Đông để cản đường Lưu Bang. Ông giả cách sai người đi sửa đường sạn đạo, vốn mất rất nhiều công sức thời gian, khiến Tam Tần yên trí rằng quân Hán còn lâu mới ra được cửa ải. Nhưng thực ra Hàn Tín dẫn đại quân đi theo đường Trần Thương đi qua huyện Cố Đạo đánh úp Ung Vương Chương Hàm. Chương Hàm đón đánh quân Hán ở Trần Thương. Ung vương bị thua chạy về, dừng lại đánh đất Hạo Trĩ, lại thua trận, bỏ chạy đến Phế Khâu. Hán vương đuổi theo, bình định đất đai của Ung vương, đi về đông đến Hàm Dương, lại cho một cánh quân riêng vây Ung vương ở Phế Khâu, còn sai các tướng bình định Lũng Tây, Bắc Địa, Thượng Quận.
Cụm từ “Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương” có nghĩa: ngoài sáng giả vờ làm thế này để che giấu việc chính làm ẩn mật trong tối, chọn cách tấn công không ai nghĩ tới.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.