Chương 16: Tiểu cữu mẫu? Cảnh trăng đẹp?
Điện Tuyến
30/03/2024
Chuyển ngữ: Tiểu Dạ a.k.a Mốc
Thời gian trôi nhanh tựa như không kịp tinh tế thưởng thức quả nhân sâm, “ực” một cái nuốt gọn vào trong bụng, ngay cả chút bã sót lại cũng không còn, thoắt cái mười ngày đã trôi qua.
Hôm nay là sinh nhật của phụ thân ta, thiết yến tiệc mời khách khứa, trong thành Dương Châu từ quan to hiển quý cho tới Huyện lệnh bồng môn [1] đều đến chúc thọ. Phụ thân ở ngoài phòng khách tiếp đón khách nam, còn các di nương ở bên trong trò chuyện với nữ quyến, trong nhà người đến kẻ đi vô cùng ồn ào náo nhiệt. Bánh trôi trời còn chưa sáng đã bị tiểu di nương lôi dậy khỏi giường, ăn mặc trang điểm giống Thiện Tài đồng tử, cùng với tiểu đệ đệ trông thiên đăng trong từ đường, phụ thân nhìn hai đứa chênh lệch vai vế cứ không ngừng than vắn thở dài giá như bánh trôi là bé gái thì tốt, như vậy có một đôi đồng nam đồng nữ đứng trước cửa rồi. Ta không đồng ý, trước cửa Thẩm gia đã có Kim Ngân Tài Bảo đứng đó rồi, chính là cặp mèo con phụ thân thường mang theo bên người, khách khứa đến dự cũng có thể khen thành đóa hoa, còn với đứa bé đáng yêu dễ thương thế này, người ta mặc kệ nó là nam hay nữ, vừa gặp liền nói: “Thẩm lão gia thật có phúc khí, còn chưa tới năm mươi tuổi đã tam đại đồng đường rồi, e là không đến sáu mươi tuổi đã tứ thế đồng đường.” Có người lại nói: “Nhìn tiểu công tử khôi ngô như này, tương lai nhất định là nhân trung long phượng!”
Phụ thân lấy bất biến ứng vạn biến, đều quả quyết đáp lại bằng ba chữ “Ha ha ha!”
Sau buổi tiệc, phụ thân mời mọi người chuyển đến hậu viện nghe hí kịch. Nuôi binh ngàn ngày dùng trong một giờ, ngày hôm nay đâu thể so sánh với xưa kia, gánh hát trong nhà ta đương nhiên cũng dốc toàn bộ sức lực hăng say tập luyện, chuẩn bị một vở kịch võ cực kỳ mới mẻ độc đáo.
Nhưng chẳng phải nữ tử nào cũng có sở thích tao nhã xem võ hỉ đấu như ta, chỉ lát sau các phu nhân đã tụm năm tụm ba bắt đầu ríu ra ríu rít buôn chuyện trên trời dưới bể, phu nhân Phủ nha Qua châu ở bên cạnh không thèm để ý ta đang hào hứng xem kịch, lôi kéo tay ta, nhiệt tình thân thiết nói: “Thẩm tiểu thư bây giờ đã có dự định nào chưa?”
“A?” Ta nhất thời có chút không hiểu phu nhân kia đang nói chuyện gì.
Phu nhân kia che miệng cười: “Thẩm tiểu thư giữa chúng ta không cần phải ngại ngùng gì cả, chúng ta đều được cho là người đi bước nữa, nỗi khổ của tiểu thư ta đây đều hiểu hết, đêm dài đằng đẵng ngay cả một tri kỷ để tâm tình cũng chẳng có, trong lòng nhất định cảm thấy trống vắng cô đơn, tuy rằng còn bận lòng con nhỏ, nhưng con cái trưởng thành rất mau, mai sau cưới vợ về rồi quên luôn mẹ âu cũng là lẽ thường tình, chi bằng Thẩm tiểu thư nhân lúc tuổi xuân còn phơi phới mà tìm một phu quân kiếm một người bạn mới thỏa đáng.”
Nghe phu nhân kia nói như vậy, ta mới giật mình nhớ ra vị phu nhân này trước kia tang phu, sau đó dựa vào vài phần tư sắc mà tái giá làm vợ kế của Phủ nha Qua Châu cũng tang thê, vì vậy nên tự cho có chút thân thiết với ta, luôn vơ ta vào thành cá mè một lứa, đối với ta có vài phần hiểu nhau mà không cần nói ra, không ngờ bây giờ nhìn còn có mấy phần suy trước tính sau, ngay cả bánh trôi cưới vợ cũng nhìn xa trông rộng đến vậy. Những năm gần đây tiếng là giả vờ ân cần hỏi han, kì thực đi xem kịch thì nghe ngóng tin đồn là chính, nên ta cũng không để ý lắm, liền phối hợp đáp lại vị phu nhân này: “Chưa có ý định gì cả.”
“Ai da, sao lại chưa có.” Phu nhân kia vừa kinh vừa sợ trợn tròn mắt, nhìn ta đầy thương hại, chân thành nói: “Mấy ngày gần đây nghe nói Bùi đại nhân sắp cùng yêu nữ Tri phủ Tô Châu thành thân, ta còn tưởng rằng Thẩm tiểu thư sắp tới cũng có chuyện vui, không nghĩ rằng…” Chợt vả nhẹ một cái vào miệng mình, nói thêm: “Ôi chao, cứ coi như ta đây lanh mồm lanh miệng nha, Thẩm tiểu thư chớ để ý làm gì.”
Ta mỉm cười, kỳ thực cũng chẳng thể trách họ, phàm là người thì ai cũng có một hai ý nghĩ xấu xa, giống như Tây Thi tuy có vẻ đẹp trầm ngư, [2] thế nhân phải tìm ra khuyết điểm của nàng ví dụ như “chân to” để lên án, để chứng minh câu nói “Kim vô túc xích nhân vô hoàn nhân”, [3] nhằm tạm yên lòng những nữ tử diện mạo tầm thường. Bây giờ Thẩm gia chúng ta giàu có một phương khiến người ta thèm đỏ con mắt cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, mà ta cho rằng Thẩm gia hiện giờ còn tốt hơn Tây Thi với đôi chân to, chỉ là mấy hạt bụi trên kim chuyên [4] mà thôi để thế nhân tự an ủi lòng mình: kỳ thực có tiền chưa chắc đã tốt, xem đấy, con gái duy nhất gả đến hai lần cuối cùng thanh danh mất hết, sau này còn phải sống quãng đời còn lại cô đơn lẻ loi, đúng là nghiệp chướng mà…
Nhưng… Bùi Diễn Trinh muốn thành thân, việc này sao ta lại không nghe thấy ai nói nhỉ?
Hơi ngước mắt lên, nhìn thấy Trương Dực Đức đứng trên sân khấu một tay vén râu cọp, một tay ấn bội đao trừng mắt xướng to: “Aaaa! Bọn đạo chích phương nào, để mạng lại!” Một đám võ phu cắm cờ quạt đánh nhau “keng keng keng”, ta nghiến nghiến răng, bỗng cảm thấy lời thoại này rất hợp lòng ta, nên tiếp tục xem kịch.
Phu nhân kia lại không muốn buông tha ta, đột nhiên ghé vào tai ta hạ thấp giọng xuống, ra vẻ thần thần bí bí tiếp tục lải nhải: “Thẩm tiểu thư đến bây giờ vẫn chưa có ý định gì, không lẽ là… không lẽ là tiểu thư còn chưa từ bỏ Tam công tử Tống gia?” Lát sau mắt vừa thương hại vừa tiếc nuối nhìn ta: “Tam công tử tốt thì có tốt, nhưng tuổi trẻ phong lưu, nghe nói suốt ngày lưu luyến bụi hoa, nhất định không sửa đổi tâm tính được, huống hồ…”
Ta mặc cho phu nhân kia lảm nhảm một mình bên tai ta, ánh mắt từ trên đài lơ đãng quét xuống lầu dưới chỗ các vị lão gia đang ngồi, quả nhiên không thấy hai vị tôn phật gia Bùi đại nhân và Tam công tử mọi ngày vẫn thường thình lình xuất hiện, đúng như lời phu nhân kia nói, một người đi tìm tiểu cữu mẫu [5] thay ta, một người đi dạo hoa lâu?
Không hiểu sao bỗng nhiên ta lại muốn cười, lập tức “phì’ một tiếng liền bật cười. Phu nhân kia bị ta cười vẻ mặt không hiểu gì cả ngẩn người ra, Lục Oanh lại chạy thịch thịch thịch lên lầu, sốt ruột nói với ta: “Tiểu thư, Lục Oanh không trông nom tốt, chỉ nháy mắt, đã để tôn thiếu gia chạy đi mất rồi.”
Ta nghe vậy trong lòng cũng không quá lo lắng, bánh trôi xưa nay vốn thích yên tĩnh, không giống với tính ưa náo nhiệt của ta, mỗi lần trong nhà có những dịp ồn ào như thế này nhất định sẽ tìm một chỗ hẻo lánh để trốn, nhưng Lục Oanh lại là đứa ương bướng, mỗi lần tìm bánh trôi toàn chọn đám đông người để tìm thì đương nhiên là không có kết quả, tìm không thấy thì vô cùng lo lắng chạy đến bẩm với ta, ta chỉ cần tìm kiếm ở những nơi góc cạnh nhất dài bụi bẩn nhất là thấy ngay.
Lúc này ta tỏ vẻ hoảng hốt vội đứng dậy: “Thế ư? Ta đi tìm nó.” Ta mượn lý do này để thoát khỏi màn săn sóc kể lể của phu nhân Qua Châu.
Rẽ qua hai đầu chái nhà, ta chậm rãi bước vào trong vườn, vừa đi chưa được hai bước liền nhìn thấy ẩn sâu trong hàng hải đường tầng tầng lớp lớp là một cái bóng màu trắng đang ngồi xổm đưa lưng về phía ta, đúng là con mèo con của bánh trôi. Ta cười nhẹ, rẽ những nhánh cây hải đường tiến về phía trước.
Không ngờ khi đến gần ta mới thấy rõ, sau những khóm hoa kia quả nhiên có người, có điều đó không phải bánh trôi, mà là Tam công tử lưu luyến bụi hoa.
Dưới vầng trăng sáng rực rỡ, Tống Tịch Viễn nửa tựa nửa nằm trên tảng đá bên bờ ao, bên chân là bình rượu Hoa Điêu, một cái chén bạch ngọc, hai má hơi ửng hồng nhuộm đầy ánh trăng ẩm ướt, đôi mắt nhắm hờ, khóe miệng khẽ nhếch lên thành nụ cười nhẹ nhàng bình thản, có lẽ là trong cơn say nằm mộng giữa rừng hoa thơm, ngủ thật là ngon. Sợi dây cột tóc trên đầu hơi buông lỏng, đai lưng dài nhẹ nhàng lay động trong làn gió đêm nhè nhẹ, con mèo con ngồi xổm bên cạnh đang mở to hai mắt tò mò nhìn, giơ móng vuốt đùa nghịch sợi dây cột tóc nhẹ nhàng đong đưa.
Ta chần chừ một chút, đang muốn quay lại báo cho hạ nhân Tống gia đến dìu hắn trở về, không ngờ một cơn gió thoảng qua, hải đường đong đưa nhẹ nhàng rơi xuống, một cánh hoa hồng phấn chao liệng đáp xuống bên môi Tống Tịch Viễn.
Tống Tịch Viễn bỗng chốc mở mắt, liếc mắt nhìn ta cười mơ hồ: “Diệu Diệu, nàng đến rồi.” Cánh hoa hồng phấn nhấp nhô theo hơi thở phả ra khi hắn nói chuyện rồi trượt vào trong miệng, bỗng nhiên, bờ môi trơn bóng kia không hiểu sao lại có chút mê li kỳ lạ.
Ta cúi đầu nhìn mũi giày, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tống Tịch Viễn ngồi dậy, con mèo trắng kia có tật giật mình nhảy bắn về phía trước, nhanh chân trốn vào màn đêm.
Tống Tịch Viễn chìa tay vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, nói với ta: “Diệu Diệu, đến đây, ngồi xuống đi. Ta vừa mới nằm ấp nóng thay nàng, không lạnh đâu.”
“Ngươi say rồi. Ta gọi hạ nhân đến dìu ngươi quay về nghỉ ngơi.” Ta lùi về sau nửa bước.
“Ta không say.” Tống Tịch Viễn nhíu nhíu mày.
“Ngươi say.” Ta nhắc lại.
“Ta không say.” Tống Tịch Viễn ngoan cố nói, đột nhiên mặt mày dãn ra, dạng chân ra đặt tay lên đầu gồi, nhìn ta ngả ngớn nói: “Được rồi, ta say. Nàng tới đỡ ta.”
“Ngươi chờ một chút, ta đi kêu hạ nhân tới.” Ta lại lui về phía sau nửa bước nữa.
Khóe miệng Tống Tịch Viễn khẽ cong lên, ấm ức nói: “Ta say rồi, ngay bây giờ, ngay bây giờ cơ, lúc này ta không chịu nổi nữa rồi, trên người một chút sức lực cũng không còn… Diệu Diệu mau tới dìu ta, ai, nàng xem nàng xem, ta sắp ngã xuống ao mất!” Nói xong lập tức yếu đuối vô lực ngã xuống đầm nước bên cạnh.
Đợi đến khi ta ý thức được, đã bước nhanh hai bước đỡ lấy bàn tay đang duỗi ra của hắn.
Bỗng cảm thấy hoa mắt, ai ngời hắn không ngã, mà ngược lại ta mới là người bị ngã, được hắn dùng lực kéo lại, rơi vào lòng hắn.
Nghe thấy tiếng Tống Tịch Viễn “chậc chậc” hai tiếng than thở trên đầu ta: “Thế đạo ngày nay, cô nương càng ngày càng không dễ dàng lừa gạt.” Trong ngực ta tức thì “vọt lên” một ngọn lửa nhỏ, đang định ngẩng đầu lên nghiêm túc cắn hắn một cái bảo hắn buông ta ra, Tống Tịch Viễn dường như hiểu được suy nghĩ của ta lập tức buông ta ra, đỡ ta ngồi xuống tảng đá, còn bản thân hắn ngồi bên cạnh ta, nhưng móng vuốt kia lại không chịu nới ra, siết chặt lấy tay ta.
Ta giãy giụa mãi, hắn mới chịu buông ra, cả người lại tựa vào ta, trên vai bỗng bị đè nặng, nhất thời mùi rượu Hoa Điêu tràn ngập khắp bốn phía, thấy hắn vô lại như vậy ta có chút dở khóc dở cười.
Tống Tịch Viễn chậm rãi vươn cánh tay trái ra, chìa lòng bàn tay trái dưới ánh trăng, những đường vân chằng chịt khắc sâu vào lòng bàn tay, có chút không cân xứng với dáng vẻ tuấn tú phong lưu của hắn, hắn mở miệng yếu ớt nói: “Hồi còn nhỏ, mẹ ta đã từng nói, đường vân trong lòng bàn tay mỗi người đều là dấu tích những sợi tóc của người mình yêu lưu lại từ kiếp trước… Nếu thật sự yêu một người, thì cho dù dốc toàn lực cũng phải giữ nàng lại, dù chỉ là một sợi tóc thôi cũng được, giữ được, đó là cả đời… Nàng nói đi, yêu một người phải yêu sâu đậm đến nhường nào, mới có thể nắm chặt tóc nàng nắm đến mức khắc sâu vào lòng bàn tay?
Tống Tịch Viễn nhìn ta rất nghiêm túc, chậm rãi mơn trớn lọn tóc ta.
Kỳ thực ta rất muốn nói, cô gái được yêu đó ắt hẳn phải xui xẻo lắm, nếu như nắm mà cũng có thể ép thành dấu, thì đầu người kia khẳng định đã bị nhổ trụi rồi. Nhưng, thấy Tống Tịch Viễn hiếm khi say rượu nói những lời lãng mạn, ta không nên đả kích hắn, bèn phụ họa theo: “Rất sâu, nhất định là sâu hơn ngân khố cha ta!”
Tống Tịch Viễn nhìn ta, nhếch môi cười, quay đầu tìm vò rượu trên đất, dùng chân khẩy nhẹ, vò rượu kia nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay hắn, hắn nâng vò rượu kia lên hớp một ngụm, rượu tràn ra theo cằm hắn lướt qua cái cổ cao ngạo rồi trượt vào trong cổ áo.
Tống Tịch Viễn buông Hoa Điêu, lơ đãng lau khóe miệng, thoáng mở rộng vạt áo trước, nhếch miệng cười hỏi ta: “Diệu Diệu, nàng muốn uống một chút không, rượu này ngọt ngào thơm mát, không gắt không hăng.”
Đừng thấy Tống Tịch Viễn bề ngoài phong quang vô hạn cộng thêm mấy cử chỉ cợt nhả, mà cho rằng hắn lớn lên thuận buồm xuôi gió, kỳ thực hắn là một đứa trẻ không có mẹ yêu thương, giống như ta, mẹ đẻ mất sớm, còn lại là một đám di nương. Trước khi Tống Tịch Viễn chào đời, có người từng xem tướng cho Tống phu nhân, nói nếu đứa bé sinh ra là con trai thì nhất định sống không đầy một tháng. Không ngờ sinh hạ Tống Tịch Viễn quả nhiên là một bé trai, gầy gò yếu ớt, Tống lão gia và Tống phu nhân vô cùng kinh hãi, bèn lấy nhũ danh là “Tống Tam”, dặn dò toàn bộ người trong Tống gia đều gọi Tống Tịch Viễn là “Tam công tử”, mong có thể lừa Phật tổ gạt quỷ thần, thấy Tống gia đã có hai vị công tử chết non, bèn buông tha đứa trẻ này. Vì thế Tống Tịch Viễn dựa vào cái tên Tam công tử này mà hữu kinh vô hiểm [6] có thể sống đến tận giờ, tung hoàng một phương.
Tuy rằng chung quanh là các di nương, nhưng lại không giống Thẩm gia chúng ta, di nương Tống gia không ai chịu ngồi yên, đều là những người khôn khéo giảo hoạt, không muốn chung sống hòa thuận với nhau. Hơn nữa Tống gia lại là trưởng tử chính thất, các di nương ai ai cũng xem hắn là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, ngoài sáng trong tối mưu tính biết bao thủ đoạn hại Tống Tịch Viễn, bây giờ Tống Tịch Viễn làm ăn buôn bán có thể tính toán moi tiền từ hầu bao những người khác chuẩn xác không sai chút nào như vậy, chẳng phải là nhờ cuộc tranh đấu gay gắt hồi đó ban tặng hay sao.
Nghĩ tới đây, lại nhìn nụ cười trong sáng dưới ánh trăng của Tống Tịch Viễn, không hiểu sao ta lại có chút cảm khái, bèn cúi người cầm lấy chén bạch ngọc trên đất, nói: “Rót đầy một chén cho ta đi.” Hoàn toàn quên mất bản thân mình có tửu lượng tồi tệ khiến mặt mũi gia đình bị quăng sạch cùng với tửu phẩm không thể dự bàn tiệc.
Hai người ngồi bên bờ ao ngươi một hớp ta một ly uống đến mức trời đất quay cuồng không còn biết đêm nay là năm nào nữa, không biết đã uống bao nhiêu chén, chỉ cảm thấy cả người lơ lửng hóa thành tiên bay lên Nguyệt cung, môi bị thỏ ngọc của Hằng Nga gặm ướt. Bỗng nhiên, nghe thấy bên cạnh mình có người trầm giọng nói: “Buông nàng ra!”
Ta quay đầu, nhìn thấy Khuất đại phu áo xanh bay bay mặt mày u ám nghiêm túc đứng bên cạnh, tiến lên chìa tay ngăn giữa thỏ ngọc và ta, không nói câu gì bế ta rồi bỏ đi. Lòng ta không khỏi nổi lên nghi ngờ, tại sao Khuất đại phu có thể tùy ý ra vào cung Quảng Hàn? Mặc kệ đi! Ngọc đế cũng không quản mà…
Sau đó lại rơi vào cơn mê mang mơ hồ, trong lúc nửa tỉnh nửa mê cảm thấy như có cái gì đó đang cắn ta, đầu tiên là miệng bị nghiền nát một cách dữ tợn, rồi dần dần chuyển đến hai bên gò má, tiếp theo dái tai bị một cái miệng ngậm chặt lấy mút lấy mút để, cuối cùng đi thẳng xuống dưới, xương quai xanh, bả vai, chỗ nào cũng bị liếm qua, khi liếm đến ngực, ta thực sự ngứa không chịu nổi, kìm chế không được bèn bật cười khanh khách, đẩy cục lông xù trong ngực ra.
Đúng rồi, nhất định là Tống Tịch Viễn đang lấy con mèo trắng trêu ta đây mà, ta giãy giụa, giữa lúc mơ mơ màng màng thì thào: “Tịch Viễn, đừng đùa nữa…”
Cục lông xù trong lòng hình như dừng lại một chút, rồi quả nhiên ngoan ngoãn nghe lời không đè lên người ta trêu đùa nữa, nhưng nó bỗng nhiên rời đi mang theo chút ấm áp trên người, ta cuộn tròn lại, rúc người vào tiếp tục bò lên Nguyệt cung…
Bò hồi lâu, mắt thấy sắp gặp Hằng Nga tỷ tỷ, không ngờ dưới chân là khoảng không, tiếp theo ta ngã xuống từ giữa không trung, ta hoảng sợ mở mắt ra, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài trời mờ mịt còn chưa đến hừng đông, thì ra là bóng đè.
Đang định thở phào, không ngờ vừa cúi đầu liền nhìn thấy một khuôn mặt đang cau mày nhắm mắt, một luồng khí lạnh tràn tới, cơn kinh hãi này so với việc té từ trên cung trăng rơi trúng con chó đang gặm bùn còn đáng sợ hơn gấp trăm gấp nghìn lần.
Nhìn người nọ chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt trong veo ướt át, trên người chỉ mặc chiếc áo lót trắng thuần, mà ta áo quần không chỉnh tề cái yếm tuột ra một nửa đang dùng một tư thế cực kỳ chướng tai gai mắt đè lên y…
Ta buồn phiền nha, hối hận nha, tại sao không nhớ gì cả? Chỉ hận không thể lập tức hủy thi diệt tích ngay tại chỗ, coi như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh!
Nhanh như chớp ta dùng tư thế trộm chuông bò dậy túm lấy chăn người nọ bao lại, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, mới run run rẩy rẩy vén một góc chăn lên, sợ hãi hỏi hắn: “Cái kia… cái kia… Ta có phải bá vương [7] ngài rồi không?”
~~~~~o0o~~~~~
Chú thích
[1] Bồng môn: dùng cỏ bồng bện thành cửa, chỉ nhà nghèo khổ.
[2] Trầm ngư: cá chìm sâu trong nước.
[3] Kim vô túc xích nhân vô hoàn nhân: ý nói vàng thì không bao giờ thuần chất, con người không có ai hoàn mỹ.
[4] Kim chuyên: là một loạt gạch lát chất lượng cao chuyên sử dụng trong cung điện và các kiến trúc quan trọng thời xưa, bởi vì tính chất cứng mịn, khi gõ vào nghe như có tiếng kim loại nên có tên là kim chuyên.
[5] Tiểu cữu mẫu: mợ trẻ.
[6] Hữu kinh vô hiểm: chỉ sợ chứ ko gặp nguy.
[7] Bá vương: cưỡng gian.
------oOo------
Thời gian trôi nhanh tựa như không kịp tinh tế thưởng thức quả nhân sâm, “ực” một cái nuốt gọn vào trong bụng, ngay cả chút bã sót lại cũng không còn, thoắt cái mười ngày đã trôi qua.
Hôm nay là sinh nhật của phụ thân ta, thiết yến tiệc mời khách khứa, trong thành Dương Châu từ quan to hiển quý cho tới Huyện lệnh bồng môn [1] đều đến chúc thọ. Phụ thân ở ngoài phòng khách tiếp đón khách nam, còn các di nương ở bên trong trò chuyện với nữ quyến, trong nhà người đến kẻ đi vô cùng ồn ào náo nhiệt. Bánh trôi trời còn chưa sáng đã bị tiểu di nương lôi dậy khỏi giường, ăn mặc trang điểm giống Thiện Tài đồng tử, cùng với tiểu đệ đệ trông thiên đăng trong từ đường, phụ thân nhìn hai đứa chênh lệch vai vế cứ không ngừng than vắn thở dài giá như bánh trôi là bé gái thì tốt, như vậy có một đôi đồng nam đồng nữ đứng trước cửa rồi. Ta không đồng ý, trước cửa Thẩm gia đã có Kim Ngân Tài Bảo đứng đó rồi, chính là cặp mèo con phụ thân thường mang theo bên người, khách khứa đến dự cũng có thể khen thành đóa hoa, còn với đứa bé đáng yêu dễ thương thế này, người ta mặc kệ nó là nam hay nữ, vừa gặp liền nói: “Thẩm lão gia thật có phúc khí, còn chưa tới năm mươi tuổi đã tam đại đồng đường rồi, e là không đến sáu mươi tuổi đã tứ thế đồng đường.” Có người lại nói: “Nhìn tiểu công tử khôi ngô như này, tương lai nhất định là nhân trung long phượng!”
Phụ thân lấy bất biến ứng vạn biến, đều quả quyết đáp lại bằng ba chữ “Ha ha ha!”
Sau buổi tiệc, phụ thân mời mọi người chuyển đến hậu viện nghe hí kịch. Nuôi binh ngàn ngày dùng trong một giờ, ngày hôm nay đâu thể so sánh với xưa kia, gánh hát trong nhà ta đương nhiên cũng dốc toàn bộ sức lực hăng say tập luyện, chuẩn bị một vở kịch võ cực kỳ mới mẻ độc đáo.
Nhưng chẳng phải nữ tử nào cũng có sở thích tao nhã xem võ hỉ đấu như ta, chỉ lát sau các phu nhân đã tụm năm tụm ba bắt đầu ríu ra ríu rít buôn chuyện trên trời dưới bể, phu nhân Phủ nha Qua châu ở bên cạnh không thèm để ý ta đang hào hứng xem kịch, lôi kéo tay ta, nhiệt tình thân thiết nói: “Thẩm tiểu thư bây giờ đã có dự định nào chưa?”
“A?” Ta nhất thời có chút không hiểu phu nhân kia đang nói chuyện gì.
Phu nhân kia che miệng cười: “Thẩm tiểu thư giữa chúng ta không cần phải ngại ngùng gì cả, chúng ta đều được cho là người đi bước nữa, nỗi khổ của tiểu thư ta đây đều hiểu hết, đêm dài đằng đẵng ngay cả một tri kỷ để tâm tình cũng chẳng có, trong lòng nhất định cảm thấy trống vắng cô đơn, tuy rằng còn bận lòng con nhỏ, nhưng con cái trưởng thành rất mau, mai sau cưới vợ về rồi quên luôn mẹ âu cũng là lẽ thường tình, chi bằng Thẩm tiểu thư nhân lúc tuổi xuân còn phơi phới mà tìm một phu quân kiếm một người bạn mới thỏa đáng.”
Nghe phu nhân kia nói như vậy, ta mới giật mình nhớ ra vị phu nhân này trước kia tang phu, sau đó dựa vào vài phần tư sắc mà tái giá làm vợ kế của Phủ nha Qua Châu cũng tang thê, vì vậy nên tự cho có chút thân thiết với ta, luôn vơ ta vào thành cá mè một lứa, đối với ta có vài phần hiểu nhau mà không cần nói ra, không ngờ bây giờ nhìn còn có mấy phần suy trước tính sau, ngay cả bánh trôi cưới vợ cũng nhìn xa trông rộng đến vậy. Những năm gần đây tiếng là giả vờ ân cần hỏi han, kì thực đi xem kịch thì nghe ngóng tin đồn là chính, nên ta cũng không để ý lắm, liền phối hợp đáp lại vị phu nhân này: “Chưa có ý định gì cả.”
“Ai da, sao lại chưa có.” Phu nhân kia vừa kinh vừa sợ trợn tròn mắt, nhìn ta đầy thương hại, chân thành nói: “Mấy ngày gần đây nghe nói Bùi đại nhân sắp cùng yêu nữ Tri phủ Tô Châu thành thân, ta còn tưởng rằng Thẩm tiểu thư sắp tới cũng có chuyện vui, không nghĩ rằng…” Chợt vả nhẹ một cái vào miệng mình, nói thêm: “Ôi chao, cứ coi như ta đây lanh mồm lanh miệng nha, Thẩm tiểu thư chớ để ý làm gì.”
Ta mỉm cười, kỳ thực cũng chẳng thể trách họ, phàm là người thì ai cũng có một hai ý nghĩ xấu xa, giống như Tây Thi tuy có vẻ đẹp trầm ngư, [2] thế nhân phải tìm ra khuyết điểm của nàng ví dụ như “chân to” để lên án, để chứng minh câu nói “Kim vô túc xích nhân vô hoàn nhân”, [3] nhằm tạm yên lòng những nữ tử diện mạo tầm thường. Bây giờ Thẩm gia chúng ta giàu có một phương khiến người ta thèm đỏ con mắt cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, mà ta cho rằng Thẩm gia hiện giờ còn tốt hơn Tây Thi với đôi chân to, chỉ là mấy hạt bụi trên kim chuyên [4] mà thôi để thế nhân tự an ủi lòng mình: kỳ thực có tiền chưa chắc đã tốt, xem đấy, con gái duy nhất gả đến hai lần cuối cùng thanh danh mất hết, sau này còn phải sống quãng đời còn lại cô đơn lẻ loi, đúng là nghiệp chướng mà…
Nhưng… Bùi Diễn Trinh muốn thành thân, việc này sao ta lại không nghe thấy ai nói nhỉ?
Hơi ngước mắt lên, nhìn thấy Trương Dực Đức đứng trên sân khấu một tay vén râu cọp, một tay ấn bội đao trừng mắt xướng to: “Aaaa! Bọn đạo chích phương nào, để mạng lại!” Một đám võ phu cắm cờ quạt đánh nhau “keng keng keng”, ta nghiến nghiến răng, bỗng cảm thấy lời thoại này rất hợp lòng ta, nên tiếp tục xem kịch.
Phu nhân kia lại không muốn buông tha ta, đột nhiên ghé vào tai ta hạ thấp giọng xuống, ra vẻ thần thần bí bí tiếp tục lải nhải: “Thẩm tiểu thư đến bây giờ vẫn chưa có ý định gì, không lẽ là… không lẽ là tiểu thư còn chưa từ bỏ Tam công tử Tống gia?” Lát sau mắt vừa thương hại vừa tiếc nuối nhìn ta: “Tam công tử tốt thì có tốt, nhưng tuổi trẻ phong lưu, nghe nói suốt ngày lưu luyến bụi hoa, nhất định không sửa đổi tâm tính được, huống hồ…”
Ta mặc cho phu nhân kia lảm nhảm một mình bên tai ta, ánh mắt từ trên đài lơ đãng quét xuống lầu dưới chỗ các vị lão gia đang ngồi, quả nhiên không thấy hai vị tôn phật gia Bùi đại nhân và Tam công tử mọi ngày vẫn thường thình lình xuất hiện, đúng như lời phu nhân kia nói, một người đi tìm tiểu cữu mẫu [5] thay ta, một người đi dạo hoa lâu?
Không hiểu sao bỗng nhiên ta lại muốn cười, lập tức “phì’ một tiếng liền bật cười. Phu nhân kia bị ta cười vẻ mặt không hiểu gì cả ngẩn người ra, Lục Oanh lại chạy thịch thịch thịch lên lầu, sốt ruột nói với ta: “Tiểu thư, Lục Oanh không trông nom tốt, chỉ nháy mắt, đã để tôn thiếu gia chạy đi mất rồi.”
Ta nghe vậy trong lòng cũng không quá lo lắng, bánh trôi xưa nay vốn thích yên tĩnh, không giống với tính ưa náo nhiệt của ta, mỗi lần trong nhà có những dịp ồn ào như thế này nhất định sẽ tìm một chỗ hẻo lánh để trốn, nhưng Lục Oanh lại là đứa ương bướng, mỗi lần tìm bánh trôi toàn chọn đám đông người để tìm thì đương nhiên là không có kết quả, tìm không thấy thì vô cùng lo lắng chạy đến bẩm với ta, ta chỉ cần tìm kiếm ở những nơi góc cạnh nhất dài bụi bẩn nhất là thấy ngay.
Lúc này ta tỏ vẻ hoảng hốt vội đứng dậy: “Thế ư? Ta đi tìm nó.” Ta mượn lý do này để thoát khỏi màn săn sóc kể lể của phu nhân Qua Châu.
Rẽ qua hai đầu chái nhà, ta chậm rãi bước vào trong vườn, vừa đi chưa được hai bước liền nhìn thấy ẩn sâu trong hàng hải đường tầng tầng lớp lớp là một cái bóng màu trắng đang ngồi xổm đưa lưng về phía ta, đúng là con mèo con của bánh trôi. Ta cười nhẹ, rẽ những nhánh cây hải đường tiến về phía trước.
Không ngờ khi đến gần ta mới thấy rõ, sau những khóm hoa kia quả nhiên có người, có điều đó không phải bánh trôi, mà là Tam công tử lưu luyến bụi hoa.
Dưới vầng trăng sáng rực rỡ, Tống Tịch Viễn nửa tựa nửa nằm trên tảng đá bên bờ ao, bên chân là bình rượu Hoa Điêu, một cái chén bạch ngọc, hai má hơi ửng hồng nhuộm đầy ánh trăng ẩm ướt, đôi mắt nhắm hờ, khóe miệng khẽ nhếch lên thành nụ cười nhẹ nhàng bình thản, có lẽ là trong cơn say nằm mộng giữa rừng hoa thơm, ngủ thật là ngon. Sợi dây cột tóc trên đầu hơi buông lỏng, đai lưng dài nhẹ nhàng lay động trong làn gió đêm nhè nhẹ, con mèo con ngồi xổm bên cạnh đang mở to hai mắt tò mò nhìn, giơ móng vuốt đùa nghịch sợi dây cột tóc nhẹ nhàng đong đưa.
Ta chần chừ một chút, đang muốn quay lại báo cho hạ nhân Tống gia đến dìu hắn trở về, không ngờ một cơn gió thoảng qua, hải đường đong đưa nhẹ nhàng rơi xuống, một cánh hoa hồng phấn chao liệng đáp xuống bên môi Tống Tịch Viễn.
Tống Tịch Viễn bỗng chốc mở mắt, liếc mắt nhìn ta cười mơ hồ: “Diệu Diệu, nàng đến rồi.” Cánh hoa hồng phấn nhấp nhô theo hơi thở phả ra khi hắn nói chuyện rồi trượt vào trong miệng, bỗng nhiên, bờ môi trơn bóng kia không hiểu sao lại có chút mê li kỳ lạ.
Ta cúi đầu nhìn mũi giày, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tống Tịch Viễn ngồi dậy, con mèo trắng kia có tật giật mình nhảy bắn về phía trước, nhanh chân trốn vào màn đêm.
Tống Tịch Viễn chìa tay vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, nói với ta: “Diệu Diệu, đến đây, ngồi xuống đi. Ta vừa mới nằm ấp nóng thay nàng, không lạnh đâu.”
“Ngươi say rồi. Ta gọi hạ nhân đến dìu ngươi quay về nghỉ ngơi.” Ta lùi về sau nửa bước.
“Ta không say.” Tống Tịch Viễn nhíu nhíu mày.
“Ngươi say.” Ta nhắc lại.
“Ta không say.” Tống Tịch Viễn ngoan cố nói, đột nhiên mặt mày dãn ra, dạng chân ra đặt tay lên đầu gồi, nhìn ta ngả ngớn nói: “Được rồi, ta say. Nàng tới đỡ ta.”
“Ngươi chờ một chút, ta đi kêu hạ nhân tới.” Ta lại lui về phía sau nửa bước nữa.
Khóe miệng Tống Tịch Viễn khẽ cong lên, ấm ức nói: “Ta say rồi, ngay bây giờ, ngay bây giờ cơ, lúc này ta không chịu nổi nữa rồi, trên người một chút sức lực cũng không còn… Diệu Diệu mau tới dìu ta, ai, nàng xem nàng xem, ta sắp ngã xuống ao mất!” Nói xong lập tức yếu đuối vô lực ngã xuống đầm nước bên cạnh.
Đợi đến khi ta ý thức được, đã bước nhanh hai bước đỡ lấy bàn tay đang duỗi ra của hắn.
Bỗng cảm thấy hoa mắt, ai ngời hắn không ngã, mà ngược lại ta mới là người bị ngã, được hắn dùng lực kéo lại, rơi vào lòng hắn.
Nghe thấy tiếng Tống Tịch Viễn “chậc chậc” hai tiếng than thở trên đầu ta: “Thế đạo ngày nay, cô nương càng ngày càng không dễ dàng lừa gạt.” Trong ngực ta tức thì “vọt lên” một ngọn lửa nhỏ, đang định ngẩng đầu lên nghiêm túc cắn hắn một cái bảo hắn buông ta ra, Tống Tịch Viễn dường như hiểu được suy nghĩ của ta lập tức buông ta ra, đỡ ta ngồi xuống tảng đá, còn bản thân hắn ngồi bên cạnh ta, nhưng móng vuốt kia lại không chịu nới ra, siết chặt lấy tay ta.
Ta giãy giụa mãi, hắn mới chịu buông ra, cả người lại tựa vào ta, trên vai bỗng bị đè nặng, nhất thời mùi rượu Hoa Điêu tràn ngập khắp bốn phía, thấy hắn vô lại như vậy ta có chút dở khóc dở cười.
Tống Tịch Viễn chậm rãi vươn cánh tay trái ra, chìa lòng bàn tay trái dưới ánh trăng, những đường vân chằng chịt khắc sâu vào lòng bàn tay, có chút không cân xứng với dáng vẻ tuấn tú phong lưu của hắn, hắn mở miệng yếu ớt nói: “Hồi còn nhỏ, mẹ ta đã từng nói, đường vân trong lòng bàn tay mỗi người đều là dấu tích những sợi tóc của người mình yêu lưu lại từ kiếp trước… Nếu thật sự yêu một người, thì cho dù dốc toàn lực cũng phải giữ nàng lại, dù chỉ là một sợi tóc thôi cũng được, giữ được, đó là cả đời… Nàng nói đi, yêu một người phải yêu sâu đậm đến nhường nào, mới có thể nắm chặt tóc nàng nắm đến mức khắc sâu vào lòng bàn tay?
Tống Tịch Viễn nhìn ta rất nghiêm túc, chậm rãi mơn trớn lọn tóc ta.
Kỳ thực ta rất muốn nói, cô gái được yêu đó ắt hẳn phải xui xẻo lắm, nếu như nắm mà cũng có thể ép thành dấu, thì đầu người kia khẳng định đã bị nhổ trụi rồi. Nhưng, thấy Tống Tịch Viễn hiếm khi say rượu nói những lời lãng mạn, ta không nên đả kích hắn, bèn phụ họa theo: “Rất sâu, nhất định là sâu hơn ngân khố cha ta!”
Tống Tịch Viễn nhìn ta, nhếch môi cười, quay đầu tìm vò rượu trên đất, dùng chân khẩy nhẹ, vò rượu kia nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay hắn, hắn nâng vò rượu kia lên hớp một ngụm, rượu tràn ra theo cằm hắn lướt qua cái cổ cao ngạo rồi trượt vào trong cổ áo.
Tống Tịch Viễn buông Hoa Điêu, lơ đãng lau khóe miệng, thoáng mở rộng vạt áo trước, nhếch miệng cười hỏi ta: “Diệu Diệu, nàng muốn uống một chút không, rượu này ngọt ngào thơm mát, không gắt không hăng.”
Đừng thấy Tống Tịch Viễn bề ngoài phong quang vô hạn cộng thêm mấy cử chỉ cợt nhả, mà cho rằng hắn lớn lên thuận buồm xuôi gió, kỳ thực hắn là một đứa trẻ không có mẹ yêu thương, giống như ta, mẹ đẻ mất sớm, còn lại là một đám di nương. Trước khi Tống Tịch Viễn chào đời, có người từng xem tướng cho Tống phu nhân, nói nếu đứa bé sinh ra là con trai thì nhất định sống không đầy một tháng. Không ngờ sinh hạ Tống Tịch Viễn quả nhiên là một bé trai, gầy gò yếu ớt, Tống lão gia và Tống phu nhân vô cùng kinh hãi, bèn lấy nhũ danh là “Tống Tam”, dặn dò toàn bộ người trong Tống gia đều gọi Tống Tịch Viễn là “Tam công tử”, mong có thể lừa Phật tổ gạt quỷ thần, thấy Tống gia đã có hai vị công tử chết non, bèn buông tha đứa trẻ này. Vì thế Tống Tịch Viễn dựa vào cái tên Tam công tử này mà hữu kinh vô hiểm [6] có thể sống đến tận giờ, tung hoàng một phương.
Tuy rằng chung quanh là các di nương, nhưng lại không giống Thẩm gia chúng ta, di nương Tống gia không ai chịu ngồi yên, đều là những người khôn khéo giảo hoạt, không muốn chung sống hòa thuận với nhau. Hơn nữa Tống gia lại là trưởng tử chính thất, các di nương ai ai cũng xem hắn là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, ngoài sáng trong tối mưu tính biết bao thủ đoạn hại Tống Tịch Viễn, bây giờ Tống Tịch Viễn làm ăn buôn bán có thể tính toán moi tiền từ hầu bao những người khác chuẩn xác không sai chút nào như vậy, chẳng phải là nhờ cuộc tranh đấu gay gắt hồi đó ban tặng hay sao.
Nghĩ tới đây, lại nhìn nụ cười trong sáng dưới ánh trăng của Tống Tịch Viễn, không hiểu sao ta lại có chút cảm khái, bèn cúi người cầm lấy chén bạch ngọc trên đất, nói: “Rót đầy một chén cho ta đi.” Hoàn toàn quên mất bản thân mình có tửu lượng tồi tệ khiến mặt mũi gia đình bị quăng sạch cùng với tửu phẩm không thể dự bàn tiệc.
Hai người ngồi bên bờ ao ngươi một hớp ta một ly uống đến mức trời đất quay cuồng không còn biết đêm nay là năm nào nữa, không biết đã uống bao nhiêu chén, chỉ cảm thấy cả người lơ lửng hóa thành tiên bay lên Nguyệt cung, môi bị thỏ ngọc của Hằng Nga gặm ướt. Bỗng nhiên, nghe thấy bên cạnh mình có người trầm giọng nói: “Buông nàng ra!”
Ta quay đầu, nhìn thấy Khuất đại phu áo xanh bay bay mặt mày u ám nghiêm túc đứng bên cạnh, tiến lên chìa tay ngăn giữa thỏ ngọc và ta, không nói câu gì bế ta rồi bỏ đi. Lòng ta không khỏi nổi lên nghi ngờ, tại sao Khuất đại phu có thể tùy ý ra vào cung Quảng Hàn? Mặc kệ đi! Ngọc đế cũng không quản mà…
Sau đó lại rơi vào cơn mê mang mơ hồ, trong lúc nửa tỉnh nửa mê cảm thấy như có cái gì đó đang cắn ta, đầu tiên là miệng bị nghiền nát một cách dữ tợn, rồi dần dần chuyển đến hai bên gò má, tiếp theo dái tai bị một cái miệng ngậm chặt lấy mút lấy mút để, cuối cùng đi thẳng xuống dưới, xương quai xanh, bả vai, chỗ nào cũng bị liếm qua, khi liếm đến ngực, ta thực sự ngứa không chịu nổi, kìm chế không được bèn bật cười khanh khách, đẩy cục lông xù trong ngực ra.
Đúng rồi, nhất định là Tống Tịch Viễn đang lấy con mèo trắng trêu ta đây mà, ta giãy giụa, giữa lúc mơ mơ màng màng thì thào: “Tịch Viễn, đừng đùa nữa…”
Cục lông xù trong lòng hình như dừng lại một chút, rồi quả nhiên ngoan ngoãn nghe lời không đè lên người ta trêu đùa nữa, nhưng nó bỗng nhiên rời đi mang theo chút ấm áp trên người, ta cuộn tròn lại, rúc người vào tiếp tục bò lên Nguyệt cung…
Bò hồi lâu, mắt thấy sắp gặp Hằng Nga tỷ tỷ, không ngờ dưới chân là khoảng không, tiếp theo ta ngã xuống từ giữa không trung, ta hoảng sợ mở mắt ra, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài trời mờ mịt còn chưa đến hừng đông, thì ra là bóng đè.
Đang định thở phào, không ngờ vừa cúi đầu liền nhìn thấy một khuôn mặt đang cau mày nhắm mắt, một luồng khí lạnh tràn tới, cơn kinh hãi này so với việc té từ trên cung trăng rơi trúng con chó đang gặm bùn còn đáng sợ hơn gấp trăm gấp nghìn lần.
Nhìn người nọ chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt trong veo ướt át, trên người chỉ mặc chiếc áo lót trắng thuần, mà ta áo quần không chỉnh tề cái yếm tuột ra một nửa đang dùng một tư thế cực kỳ chướng tai gai mắt đè lên y…
Ta buồn phiền nha, hối hận nha, tại sao không nhớ gì cả? Chỉ hận không thể lập tức hủy thi diệt tích ngay tại chỗ, coi như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh!
Nhanh như chớp ta dùng tư thế trộm chuông bò dậy túm lấy chăn người nọ bao lại, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, mới run run rẩy rẩy vén một góc chăn lên, sợ hãi hỏi hắn: “Cái kia… cái kia… Ta có phải bá vương [7] ngài rồi không?”
~~~~~o0o~~~~~
Chú thích
[1] Bồng môn: dùng cỏ bồng bện thành cửa, chỉ nhà nghèo khổ.
[2] Trầm ngư: cá chìm sâu trong nước.
[3] Kim vô túc xích nhân vô hoàn nhân: ý nói vàng thì không bao giờ thuần chất, con người không có ai hoàn mỹ.
[4] Kim chuyên: là một loạt gạch lát chất lượng cao chuyên sử dụng trong cung điện và các kiến trúc quan trọng thời xưa, bởi vì tính chất cứng mịn, khi gõ vào nghe như có tiếng kim loại nên có tên là kim chuyên.
[5] Tiểu cữu mẫu: mợ trẻ.
[6] Hữu kinh vô hiểm: chỉ sợ chứ ko gặp nguy.
[7] Bá vương: cưỡng gian.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.