Chương 10: Sự cứng đầu của Roger
Khuyết Danh
25/11/2021
" Roger , ngươi đã nói gì với bọn chúng ? " Râu Trắng tức giận nói . Lúc này ông không còn nói chuyện với Roger giống như trước nữa , lần này ông thật sự tức giận cùng nghiêm túc nhìn Roger .
" Ta chỉ tò mò đến họ của bọn chúng thôi . Ta đâu thể nào biết được bọn chúng sẽ phản ứng như vậy " Roger thở dài nói . Ông thật sự không ngờ rằng sự tình sẽ rối lên như vậy .
" Ngươi cũng là một trong những người có mặt lúc đó , tại sao ngươi lại có thể bất cẩn như vậy chứ ? " Râu Trắng nhướng mày nhìn ông .
" Ta biết . Nhưng ngươi không tò mò sao ? Khi nữ bồi bàn đó hét lên Naraku và họ của chúng là Sakumi , ta chắc chắn rằng ta đã nhìn thấy những danh tự đó ở đâu rồi ! " Roger kiên định nhìn ông , hùng hổ nói .
" Nếu nói không thì ta đây là đang lừa dối bản thân nhưng bọn chúng là hài tử của ta . Nếu như nguyện ý thì bọn chúng sẽ nói cho ta biết " Râu Trắng lắc đầu nói .
Roger nghe thấy điều đó thì trầm mặt một hồi rồi sau đó ông thở dài .
" Được rồi . Ta nhận là ta sai khi quá tò mò " Roger lại ngẩng đầu nhìn Râu Trắng " Nhưng ta vẫn sẽ tìm cho ra được về những thứ đó . Ngươi cũng không thể nào ngăn được ta ! "
" .... " Râu Trắng nhìn Roger một hồi rồi sau đó quay người rời đi .
" Tuỳ ngươi thôi Roger . Nhưng nếu như ngươi làm tổn hại đến hài tử của ta , đến lúc đó đừng trách ta trở mặt với ngươi " Tiếng của Râu Trắng vang lại khi ông chuẩn bị rời khỏi . Roger nhìn theo ông rồi lại thấy một bàn tay đặt lên vai ông . Ông quay đầu nhìn ra sau thì thấy đó là Rayleight .
" Roger , ngươi cũng đừng quá xen vào quá khứ của hai hài tử đó . Chúng cũng chịu quá nhiều áp lực rồi ... " Rayleight lắc đầu nói .
" Rayleight , ta biết rằng ngươi không muốn ta đào sâu vào quá khứ và thân phận của chúng nhưng ngươi biết tính cách ta như thế nào rồi . Nếu như ta muốn trở thành Vua Hải Tặc nhưng đến một chút về thân phận của hai hài tử cũng không biết thì ta phải làm sao ? " Roger nói .
" Hai hài tử đó khác với những hài tử khác . Chúng không đến từ nơi này "
" Nhưng chúng lại sống lại từ nơi này ! " Roger nói lại " Bọn chúng chết và bằng một sức mạnh nào đó đã làm chúng sống lại và đưa tới một thế giới khác ! "
" Roger , ngươi đừng cứng đầu nữa . Râu Trắng và những người khác cũng không muốn ngươi xen vào gia đình họ quá nhiều . " Rayleight cố gắng khuyên ngăn ông nhưng Roger lại lắc đầu .
" Ngươi có thể cố gắng khuyên ta nhưng ta đã quyết định . Ngươi không thể thay đổi nó " Rồi sau đoa ông rời đi . Rayleight đứng cùng với Shanks và Buggy nhìn ông một hồi . Rayleight quay đầu nhìn hai người sau đó đưa tay lên gãi gãi đầu , thở dài :
" Thuyền trưởng của các ngươi thật cứng đầu . Đến lúc có chuyện lớn xảy ra , ta không biết có thể sửa chữa được nữa không "
" Thuyền phó ... " Shanks nhìn ông .
" Ngươi tốt nhất nếu có gặp lại hai đứa đó thì hạn chế chạm đến những gì liên quan đến quá khứ của bọn chúng . Những thứ đó các ngươi tốt nhất không nên biết đến thì hơn " Rayleight nói .
" Vâng " Shanks và Buggy gật đầu .
" Được rồi . Trở về thôi , ta cũng không muốn gây thêm rắc rối ở trên đây nữa " Rayleight rời đi cùng với hai người trở về thuyền chính của họ .
———————
" Thật sự lúc đó cũng quá nguy hiểm đấy ! Nếu như ngươi không nhanh lấy chiếc nhẫn đó ra thì chắc ngươi giờ này là nằm liệt giường rồi đấy ! " Jason nhìn Thatch nói khi băng bó phần hông cho anh .
" Haha ... xin lỗi " Thatch cười cười cho qua . Anh nhìn sang phía giường của hai người đang nằm , Jason nhìn theo phía ánh mắt của anh , thở dài .
" Bọn chúng không sao . Chỉ là bị kích thích nên mới như vậy . Nghỉ ngơi một chút là được "
" Cái tên Roger chết tiệt đó ... toàn gây chuyện cho chúng ta ... " Thatch lầm bầm khiến cho Jason cười lớn .
" Được rồi , xong rồi đó . Ngươi có thể làm việc được nhưng đừng quá sử dụng sức là được " Jason vỗ vỗ tay , đứng dậy .
" Cảm ơn " Thatch gật đầu rồi đứng dậy , tiến về phía giường của hai người . Thatch đưa tay xoa đầu hai đứa .
" Thatch , ngươi không sao chứ ? " Marco từ bên ngoài bước vào , nhìn anh .
" Không sao . Thằng bé cũng không đâm sâu lắm " Thatch lắc đầu nói .
" Vậy sao " Marco gật đầu tỏ vẻ đã nghe được .
" Bọn hắn đã rời đi chưa ? " Thatch khó chịu hỏi . Anh đã từ đầu không thích Roger khi hắn liên tục khiêu chiến lão cha , nay lại khiến cho Haruto và Haruki chịu đau đớn , anh thật sự không thể nào ngăn được sự chán ghét từ trong miệng ra .
" Đã rời đi nhưng có vẻ như tên Roger đó vẫn cứng đầu muốn chạm sâu vào quá khứ của bọn chúng " Marco khó chịu nói .
" Tên đó ... " Thatch nghiến răng nói .
" Ngươi đừng như vậy nữa . Dù hắn có quay trở lại thì bọn chúng vẫn còn có chúng ta ở đây . Lão cha và mọi người đều sẽ bảo vệ cho chúng " Marco vỗ vỗ lên vai của Thatch .
" Này ... tại sao ngươi lại không chịu một vết thương nào hết vậy ? " Thatch lúc này nhìn từ đầu đến chân của Marco .
" Haha , Haruki không muốn thương tổn ta ah ! " Marco cười lớn . Thatch vung tay đánh lên tay của Marco khiến Marco la lên .
" Này ! Ngươi bị gì vậy !? Tại sao lại đánh ta !? " Marco trừng Thatch .
" Ta bị thương như thế này mà ngươi lại nói móc ta ! Haruto vốn là thương ta , chỉ là do mất kiểm soát mà thôi ! "
" Haruki cũng thương ta ! Nhưng con bé không tấn công ta a ! " Marco nhếch mép nhìn Thatch khiến cho anh muốn điên lên .
" Ngươi đừng có mà tự mãn ! Ta sẽ có cách khiến cho bọn chúng sẽ bỏ ngươi ! " Thatch hét lên .
" Ta thách ngươi đấy ! "
" Được thôi ! Lời thách thức chấp nhận ! "
" Jason ca ... bọn hắn đang lấy ta làm vật cá cược à ? " Khi Marco và Thatch đang không ngừng nói móc nhau thì Haruto và Haruki đã tỉnh dậy , chết lặng nhìn cảnh tượng trước mắt .
" Haha ... " Jason gãi gãi đầu cười ngại rồi khẽ ho . Marco và Thatch lúc này đang trong tình thế lửa bỏng thì nghe thấy âm thanh đó , quay đầu nhìn Jason mới phát hiện hai người đã tỉnh .
" Tiểu Haruto ! Tiểu Haruki ! Các ngươi đã tỉnh ! " Thatch vui mừng ôm lấy hai người , hoàn toàn bỏ qua Marco .
" Ta xin lỗi vì đã tấn công ngươi ... " Haruto lẩm bẩm .
" Không sao . Ngươi không bị gì là tốt rồi " Thatch xoa đầu anh .
" Chỉ là bọn ta không ngờ được rằng hắn sẽ nhắc đến điều đó nên- " Haruki chưa kịp nói xong đã bị Marco cắt ngang .
" Đó không phải là lỗi của ngươi . Dù sao thì ai cũng biết rằng quá khứ của ngươi khá đặc biệt nên không ai có ý định đụng chạm nó .... tất nhiên là trừ tên đó ra "
" Cảm ơn anh , Marco ca "
" Không có gì . Dù sao thì Haruto và Haruki của chúng ta không sao là tốt nhất rồi " Marco mỉm cười .
" Đúng ! Lão cha chắc chắn sẽ không cho hắn làm hại ngươi được nữa ! " Thatch gật đầu .
" Vâng ... ta mong là vậy ... " Haruki gật đầu nhìn hai người .
' Roger ... mong ngươi đừng quá cứng đầu mà cố gắng mở chiếc hộp Pandora ra ... '
' Vì tới lúc đó , bọn ta cũng sẽ không có cách để cứu ngươi đâu ... '
" Ta chỉ tò mò đến họ của bọn chúng thôi . Ta đâu thể nào biết được bọn chúng sẽ phản ứng như vậy " Roger thở dài nói . Ông thật sự không ngờ rằng sự tình sẽ rối lên như vậy .
" Ngươi cũng là một trong những người có mặt lúc đó , tại sao ngươi lại có thể bất cẩn như vậy chứ ? " Râu Trắng nhướng mày nhìn ông .
" Ta biết . Nhưng ngươi không tò mò sao ? Khi nữ bồi bàn đó hét lên Naraku và họ của chúng là Sakumi , ta chắc chắn rằng ta đã nhìn thấy những danh tự đó ở đâu rồi ! " Roger kiên định nhìn ông , hùng hổ nói .
" Nếu nói không thì ta đây là đang lừa dối bản thân nhưng bọn chúng là hài tử của ta . Nếu như nguyện ý thì bọn chúng sẽ nói cho ta biết " Râu Trắng lắc đầu nói .
Roger nghe thấy điều đó thì trầm mặt một hồi rồi sau đó ông thở dài .
" Được rồi . Ta nhận là ta sai khi quá tò mò " Roger lại ngẩng đầu nhìn Râu Trắng " Nhưng ta vẫn sẽ tìm cho ra được về những thứ đó . Ngươi cũng không thể nào ngăn được ta ! "
" .... " Râu Trắng nhìn Roger một hồi rồi sau đó quay người rời đi .
" Tuỳ ngươi thôi Roger . Nhưng nếu như ngươi làm tổn hại đến hài tử của ta , đến lúc đó đừng trách ta trở mặt với ngươi " Tiếng của Râu Trắng vang lại khi ông chuẩn bị rời khỏi . Roger nhìn theo ông rồi lại thấy một bàn tay đặt lên vai ông . Ông quay đầu nhìn ra sau thì thấy đó là Rayleight .
" Roger , ngươi cũng đừng quá xen vào quá khứ của hai hài tử đó . Chúng cũng chịu quá nhiều áp lực rồi ... " Rayleight lắc đầu nói .
" Rayleight , ta biết rằng ngươi không muốn ta đào sâu vào quá khứ và thân phận của chúng nhưng ngươi biết tính cách ta như thế nào rồi . Nếu như ta muốn trở thành Vua Hải Tặc nhưng đến một chút về thân phận của hai hài tử cũng không biết thì ta phải làm sao ? " Roger nói .
" Hai hài tử đó khác với những hài tử khác . Chúng không đến từ nơi này "
" Nhưng chúng lại sống lại từ nơi này ! " Roger nói lại " Bọn chúng chết và bằng một sức mạnh nào đó đã làm chúng sống lại và đưa tới một thế giới khác ! "
" Roger , ngươi đừng cứng đầu nữa . Râu Trắng và những người khác cũng không muốn ngươi xen vào gia đình họ quá nhiều . " Rayleight cố gắng khuyên ngăn ông nhưng Roger lại lắc đầu .
" Ngươi có thể cố gắng khuyên ta nhưng ta đã quyết định . Ngươi không thể thay đổi nó " Rồi sau đoa ông rời đi . Rayleight đứng cùng với Shanks và Buggy nhìn ông một hồi . Rayleight quay đầu nhìn hai người sau đó đưa tay lên gãi gãi đầu , thở dài :
" Thuyền trưởng của các ngươi thật cứng đầu . Đến lúc có chuyện lớn xảy ra , ta không biết có thể sửa chữa được nữa không "
" Thuyền phó ... " Shanks nhìn ông .
" Ngươi tốt nhất nếu có gặp lại hai đứa đó thì hạn chế chạm đến những gì liên quan đến quá khứ của bọn chúng . Những thứ đó các ngươi tốt nhất không nên biết đến thì hơn " Rayleight nói .
" Vâng " Shanks và Buggy gật đầu .
" Được rồi . Trở về thôi , ta cũng không muốn gây thêm rắc rối ở trên đây nữa " Rayleight rời đi cùng với hai người trở về thuyền chính của họ .
———————
" Thật sự lúc đó cũng quá nguy hiểm đấy ! Nếu như ngươi không nhanh lấy chiếc nhẫn đó ra thì chắc ngươi giờ này là nằm liệt giường rồi đấy ! " Jason nhìn Thatch nói khi băng bó phần hông cho anh .
" Haha ... xin lỗi " Thatch cười cười cho qua . Anh nhìn sang phía giường của hai người đang nằm , Jason nhìn theo phía ánh mắt của anh , thở dài .
" Bọn chúng không sao . Chỉ là bị kích thích nên mới như vậy . Nghỉ ngơi một chút là được "
" Cái tên Roger chết tiệt đó ... toàn gây chuyện cho chúng ta ... " Thatch lầm bầm khiến cho Jason cười lớn .
" Được rồi , xong rồi đó . Ngươi có thể làm việc được nhưng đừng quá sử dụng sức là được " Jason vỗ vỗ tay , đứng dậy .
" Cảm ơn " Thatch gật đầu rồi đứng dậy , tiến về phía giường của hai người . Thatch đưa tay xoa đầu hai đứa .
" Thatch , ngươi không sao chứ ? " Marco từ bên ngoài bước vào , nhìn anh .
" Không sao . Thằng bé cũng không đâm sâu lắm " Thatch lắc đầu nói .
" Vậy sao " Marco gật đầu tỏ vẻ đã nghe được .
" Bọn hắn đã rời đi chưa ? " Thatch khó chịu hỏi . Anh đã từ đầu không thích Roger khi hắn liên tục khiêu chiến lão cha , nay lại khiến cho Haruto và Haruki chịu đau đớn , anh thật sự không thể nào ngăn được sự chán ghét từ trong miệng ra .
" Đã rời đi nhưng có vẻ như tên Roger đó vẫn cứng đầu muốn chạm sâu vào quá khứ của bọn chúng " Marco khó chịu nói .
" Tên đó ... " Thatch nghiến răng nói .
" Ngươi đừng như vậy nữa . Dù hắn có quay trở lại thì bọn chúng vẫn còn có chúng ta ở đây . Lão cha và mọi người đều sẽ bảo vệ cho chúng " Marco vỗ vỗ lên vai của Thatch .
" Này ... tại sao ngươi lại không chịu một vết thương nào hết vậy ? " Thatch lúc này nhìn từ đầu đến chân của Marco .
" Haha , Haruki không muốn thương tổn ta ah ! " Marco cười lớn . Thatch vung tay đánh lên tay của Marco khiến Marco la lên .
" Này ! Ngươi bị gì vậy !? Tại sao lại đánh ta !? " Marco trừng Thatch .
" Ta bị thương như thế này mà ngươi lại nói móc ta ! Haruto vốn là thương ta , chỉ là do mất kiểm soát mà thôi ! "
" Haruki cũng thương ta ! Nhưng con bé không tấn công ta a ! " Marco nhếch mép nhìn Thatch khiến cho anh muốn điên lên .
" Ngươi đừng có mà tự mãn ! Ta sẽ có cách khiến cho bọn chúng sẽ bỏ ngươi ! " Thatch hét lên .
" Ta thách ngươi đấy ! "
" Được thôi ! Lời thách thức chấp nhận ! "
" Jason ca ... bọn hắn đang lấy ta làm vật cá cược à ? " Khi Marco và Thatch đang không ngừng nói móc nhau thì Haruto và Haruki đã tỉnh dậy , chết lặng nhìn cảnh tượng trước mắt .
" Haha ... " Jason gãi gãi đầu cười ngại rồi khẽ ho . Marco và Thatch lúc này đang trong tình thế lửa bỏng thì nghe thấy âm thanh đó , quay đầu nhìn Jason mới phát hiện hai người đã tỉnh .
" Tiểu Haruto ! Tiểu Haruki ! Các ngươi đã tỉnh ! " Thatch vui mừng ôm lấy hai người , hoàn toàn bỏ qua Marco .
" Ta xin lỗi vì đã tấn công ngươi ... " Haruto lẩm bẩm .
" Không sao . Ngươi không bị gì là tốt rồi " Thatch xoa đầu anh .
" Chỉ là bọn ta không ngờ được rằng hắn sẽ nhắc đến điều đó nên- " Haruki chưa kịp nói xong đã bị Marco cắt ngang .
" Đó không phải là lỗi của ngươi . Dù sao thì ai cũng biết rằng quá khứ của ngươi khá đặc biệt nên không ai có ý định đụng chạm nó .... tất nhiên là trừ tên đó ra "
" Cảm ơn anh , Marco ca "
" Không có gì . Dù sao thì Haruto và Haruki của chúng ta không sao là tốt nhất rồi " Marco mỉm cười .
" Đúng ! Lão cha chắc chắn sẽ không cho hắn làm hại ngươi được nữa ! " Thatch gật đầu .
" Vâng ... ta mong là vậy ... " Haruki gật đầu nhìn hai người .
' Roger ... mong ngươi đừng quá cứng đầu mà cố gắng mở chiếc hộp Pandora ra ... '
' Vì tới lúc đó , bọn ta cũng sẽ không có cách để cứu ngươi đâu ... '
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.