Hai Thai Năm Bảo: Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan
Chương 1053
Di Ba
14/02/2022
Tiểu Vũ Minh cau mày, chậm rãi mở mắt.
Cánh tay bị trói quá lâu nên đã bị tê cứng, mất đi cảm giác.
Nhưng gáo nước lạnh vừa rồi đã đánh thức cậu, khiến cậu tỉnh táo phần nào.
“Bốp”
Anh Tư hung hãn tát lên mặt cậu.
“Tỉnh chưa thẳng ranh?”
Má Tiếu Vũ Minh lập tức đỏ rát.
Lúc này Cung Bắc mới phát hiện ra, toàn thân Tiểu vũ Minh chẳng chịt những vết thương khác nhau.
Mà tất cả những vết thương này đều do tên anh Tư đó gây ra.
Anh ta có thể không tức giận được sao?
Con chó sẵn anh ta yêu thích nhất lại bị thẳng ranh con này bản chết, chân cũng bị nó bản thương, bây giờ đi lại không bình thường được nữa, lúc nào cũng phải khập khà khập khiễng, nên dĩ nhiên anh Tư hận Tiểu Vũ Minh đến xương tủy, lần này cậu lại rơi vào tay anh ta, anh ta quyết không bỏ qua cơ hội này, ra sức đánh đập cậu.
Tiểu Vũ Minh đã bị đánh đến mức toàn thân toàn là vết thương.
Nhưng giờ đây, đối với Tiểu Vũ Minh mà nói cái tát này đã không còn khiến cậu cảm thấy đau đớn nữa.
Các dây thần kinh cảm giác khắp người cậu như bị tê liệt Tiểu Vũ Quân quay mặt lại, nhìn thẳng vào người đàn ông đó, ánh mất cậu sắc lạnh như một con dao.
Anh Tư giơ tay lên, bóp mạnh mặt của Tiếu Vũ Minh: “Lườm à? Mày dám lườm bố mày à? Mày tưởng mày là ai hả thằng ranh con? Chưa thấy quan tài chưa đố lệ đúng không? Tao chỉ cần nghe mày nói một câu cầu xin tao tha thứ cũng khó thế sao? Mày có hiếu thế nào là cầu xin không? Ngoan ngoãn cầu xin tao thì tao sẽ không đánh mày nữa!”
Nếu như không phải vì Tiểu Vũ Minh vẫn còn giá trị lợi dụng thì tên anh Tư đó hận không thể lột da rút xương cậu.
Đôi mắt của Tiêu Vũ Minh lạnh lùng khó tả.
Tiểu Vũ Minh bật cười: “Rác rưởi!”
Tuy rằng cậu đã kiệt sức nhưng sức mạnh của cú đá này gần như làm trật khớp hàm của người đàn ông đó.
Mọi người như thể và nhìn thấy ma vậy.
‘Vốn đĩ bọn họ tưởng rằng Cung Bắc đã kiên cường lắm rồi, nhưng không ngờ rằng Tiểu Vũ Minh lại còn mạnh mẽ, ngang bướng hơn!
Cung Bắc nhìn thấy vậy liền vô cùng hoảng hốt, lại thấy người đàn ông đứng dậy, định nhặt cây roi lên, cậu liền gầm lên: “Không được đánh em trai tôi!”
“Mẹ kiếp! Thắng ranh con này, hôm nay tao mà không dạy cho mày một bài học ra trò thì mày còn không biết điều!”
“Anh đánh đi!” Tiểu Vũ Minh nhẹ nhàng đáp, cậu híp mắt, lạnh lùng nói: “Anh có thể đánh chết tôi sao?”
“Mày đúng là không sợ chết!”
Cánh tay bị trói quá lâu nên đã bị tê cứng, mất đi cảm giác.
Nhưng gáo nước lạnh vừa rồi đã đánh thức cậu, khiến cậu tỉnh táo phần nào.
“Bốp”
Anh Tư hung hãn tát lên mặt cậu.
“Tỉnh chưa thẳng ranh?”
Má Tiếu Vũ Minh lập tức đỏ rát.
Lúc này Cung Bắc mới phát hiện ra, toàn thân Tiểu vũ Minh chẳng chịt những vết thương khác nhau.
Mà tất cả những vết thương này đều do tên anh Tư đó gây ra.
Anh ta có thể không tức giận được sao?
Con chó sẵn anh ta yêu thích nhất lại bị thẳng ranh con này bản chết, chân cũng bị nó bản thương, bây giờ đi lại không bình thường được nữa, lúc nào cũng phải khập khà khập khiễng, nên dĩ nhiên anh Tư hận Tiểu Vũ Minh đến xương tủy, lần này cậu lại rơi vào tay anh ta, anh ta quyết không bỏ qua cơ hội này, ra sức đánh đập cậu.
Tiểu Vũ Minh đã bị đánh đến mức toàn thân toàn là vết thương.
Nhưng giờ đây, đối với Tiểu Vũ Minh mà nói cái tát này đã không còn khiến cậu cảm thấy đau đớn nữa.
Các dây thần kinh cảm giác khắp người cậu như bị tê liệt Tiểu Vũ Quân quay mặt lại, nhìn thẳng vào người đàn ông đó, ánh mất cậu sắc lạnh như một con dao.
Anh Tư giơ tay lên, bóp mạnh mặt của Tiếu Vũ Minh: “Lườm à? Mày dám lườm bố mày à? Mày tưởng mày là ai hả thằng ranh con? Chưa thấy quan tài chưa đố lệ đúng không? Tao chỉ cần nghe mày nói một câu cầu xin tao tha thứ cũng khó thế sao? Mày có hiếu thế nào là cầu xin không? Ngoan ngoãn cầu xin tao thì tao sẽ không đánh mày nữa!”
Nếu như không phải vì Tiểu Vũ Minh vẫn còn giá trị lợi dụng thì tên anh Tư đó hận không thể lột da rút xương cậu.
Đôi mắt của Tiêu Vũ Minh lạnh lùng khó tả.
Tiểu Vũ Minh bật cười: “Rác rưởi!”
Tuy rằng cậu đã kiệt sức nhưng sức mạnh của cú đá này gần như làm trật khớp hàm của người đàn ông đó.
Mọi người như thể và nhìn thấy ma vậy.
‘Vốn đĩ bọn họ tưởng rằng Cung Bắc đã kiên cường lắm rồi, nhưng không ngờ rằng Tiểu Vũ Minh lại còn mạnh mẽ, ngang bướng hơn!
Cung Bắc nhìn thấy vậy liền vô cùng hoảng hốt, lại thấy người đàn ông đứng dậy, định nhặt cây roi lên, cậu liền gầm lên: “Không được đánh em trai tôi!”
“Mẹ kiếp! Thắng ranh con này, hôm nay tao mà không dạy cho mày một bài học ra trò thì mày còn không biết điều!”
“Anh đánh đi!” Tiểu Vũ Minh nhẹ nhàng đáp, cậu híp mắt, lạnh lùng nói: “Anh có thể đánh chết tôi sao?”
“Mày đúng là không sợ chết!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.