Hai Thai Năm Bảo: Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan
Chương 1145
Di Ba
19/03/2022
Cung Chiến trả lời: “Con đã biết!
Mộng Yến Mi nói hết câu, chuyển người đi lên tầng.
Hôm sau.
Trước cổng nhà họ Bạc, có một hàng xe ô to màu đen xếp ngay ngắn chờ đợi lệnh.
“Buông tôi ra. Tôi không muốn…
Trong phòng khách truyền tới tiếng nói tức giận của Bạc Vũ Minh.
Một người vệ sĩ ôm cậu bé đi ra cửa, sau lưng, Mạn Nhỉ cặp mắt sưng đỏ vừa khóc vừa đuổi tới. Níu lấy góc áo của vệ sĩ bên đánh bên đấm “Buông anh trai tôi ra!
Bạc Vũ Minh vết thương vẫn chưa khỏi, không có sức chống lại. Cậu bé không có sức nhún chân lên, há mồm cản bả vai vệ sĩ. Vệ sĩ nhưng không động cảm giác đau chút nào, trực tiếp đem cậu ra xe.
Cửa xe mở ra Vệ sĩ ôm Bạc Vũ Minh muốn lên xe.
“Anh ơi, anh ơi!” Mạn Nhi thấy Vũ Minh anh trai mình bị người khác mang đi tách khỏi cô bé, khiến cô khóc đến tê tâm liệt phế.
“Tôi muốn xuống xe” Bạc Vũ Minh đề phòng nói: “Các người muốn phải dẫn tôi đi chỗ nào?!
‘Vẻ mặt của vệ sĩ vẫn không cảm xúc, ngiêm túc và im lặng “Để tôi đi xuống. Để tôi đi xuống!
“Ầm” một tiếng.
Cửa xe đóng lại.
Tiểu Vũ Minh sửng sốt rợn to hai mắt, cách cửa xe hình thấy Mạn Nhi nắm sấp lên cánh cửa xe khóc rất thương tâm, tay nhỏ bé của cậu đập vào cánh cửa xe kêu: “Mạn Nhi.!
“Hu hu Hu…Anh ơi! Đừng đi. Đừng để Mạn Nhi một mình ở lại…
Bạc Ngạn Thiên đi đến, nhìn lái xe một cái ra lệnh: “Đem cậu chủ nhỏ bình yên vô sự mang tới sân bay, nhìn tận mắt cậu chủ lên máy bay có biết không?!
“Đã biết!
Mạn Nhi ngấng đầu lên nhìn Bạc Ngạn Thiên, vừa khóc vừa nói: “Tại sao phải đưa anh trai đĩ? Mọi người muốn đưa anh đến nơi nào?!
Bạc Ngạn Thiên quát một tiếng: “Không được nghịch ngợm”’ anh trai!
Mạn Nhi vẫn khóc không ngừng.
Nhìn thấy cháu gái không ngừng nhào người lên chiếc xe, Bạc Ngạn Thiên kéo cổ áo cô bé lại, giữ cả người cô bé lại bên mình.
“Lái xe!
“Mạn Nhi!
Chiếc xe bắt đầu chạy đi Tiểu Vũ Minh sợ hãi gấp gáp, đỏ cả mặt, không ngừng đập cửa xe. Chiếc xe bắt đâu chuyển bánh, Mạn Nhi luống cuống tay chân, không để ý tất cả mà chạy đuổi theo cái xe.
“Anh ơi!!
“Anh đừng đi…
Cứ đuổi theo như vậy, đột nhiên cô bé chân bị vấp một cái cả người ngã nhào xuống. Cả người đều dính đất cát, trên mặt cũng dính đầy bụi băm.
Mạn Nhi chật vật từ dưới đất bò dậy, xe đã đi xa. Cô bé không biết làm sao, đứng dậy đuổi theo chiếc xe, cả khuôn mặt nhỏ nhản tràn đây nước mắt Cùng lúc này, có một chiếc xe chạy vào biệt thự.
Mộng Yến Mi nói hết câu, chuyển người đi lên tầng.
Hôm sau.
Trước cổng nhà họ Bạc, có một hàng xe ô to màu đen xếp ngay ngắn chờ đợi lệnh.
“Buông tôi ra. Tôi không muốn…
Trong phòng khách truyền tới tiếng nói tức giận của Bạc Vũ Minh.
Một người vệ sĩ ôm cậu bé đi ra cửa, sau lưng, Mạn Nhỉ cặp mắt sưng đỏ vừa khóc vừa đuổi tới. Níu lấy góc áo của vệ sĩ bên đánh bên đấm “Buông anh trai tôi ra!
Bạc Vũ Minh vết thương vẫn chưa khỏi, không có sức chống lại. Cậu bé không có sức nhún chân lên, há mồm cản bả vai vệ sĩ. Vệ sĩ nhưng không động cảm giác đau chút nào, trực tiếp đem cậu ra xe.
Cửa xe mở ra Vệ sĩ ôm Bạc Vũ Minh muốn lên xe.
“Anh ơi, anh ơi!” Mạn Nhi thấy Vũ Minh anh trai mình bị người khác mang đi tách khỏi cô bé, khiến cô khóc đến tê tâm liệt phế.
“Tôi muốn xuống xe” Bạc Vũ Minh đề phòng nói: “Các người muốn phải dẫn tôi đi chỗ nào?!
‘Vẻ mặt của vệ sĩ vẫn không cảm xúc, ngiêm túc và im lặng “Để tôi đi xuống. Để tôi đi xuống!
“Ầm” một tiếng.
Cửa xe đóng lại.
Tiểu Vũ Minh sửng sốt rợn to hai mắt, cách cửa xe hình thấy Mạn Nhi nắm sấp lên cánh cửa xe khóc rất thương tâm, tay nhỏ bé của cậu đập vào cánh cửa xe kêu: “Mạn Nhi.!
“Hu hu Hu…Anh ơi! Đừng đi. Đừng để Mạn Nhi một mình ở lại…
Bạc Ngạn Thiên đi đến, nhìn lái xe một cái ra lệnh: “Đem cậu chủ nhỏ bình yên vô sự mang tới sân bay, nhìn tận mắt cậu chủ lên máy bay có biết không?!
“Đã biết!
Mạn Nhi ngấng đầu lên nhìn Bạc Ngạn Thiên, vừa khóc vừa nói: “Tại sao phải đưa anh trai đĩ? Mọi người muốn đưa anh đến nơi nào?!
Bạc Ngạn Thiên quát một tiếng: “Không được nghịch ngợm”’ anh trai!
Mạn Nhi vẫn khóc không ngừng.
Nhìn thấy cháu gái không ngừng nhào người lên chiếc xe, Bạc Ngạn Thiên kéo cổ áo cô bé lại, giữ cả người cô bé lại bên mình.
“Lái xe!
“Mạn Nhi!
Chiếc xe bắt đầu chạy đi Tiểu Vũ Minh sợ hãi gấp gáp, đỏ cả mặt, không ngừng đập cửa xe. Chiếc xe bắt đâu chuyển bánh, Mạn Nhi luống cuống tay chân, không để ý tất cả mà chạy đuổi theo cái xe.
“Anh ơi!!
“Anh đừng đi…
Cứ đuổi theo như vậy, đột nhiên cô bé chân bị vấp một cái cả người ngã nhào xuống. Cả người đều dính đất cát, trên mặt cũng dính đầy bụi băm.
Mạn Nhi chật vật từ dưới đất bò dậy, xe đã đi xa. Cô bé không biết làm sao, đứng dậy đuổi theo chiếc xe, cả khuôn mặt nhỏ nhản tràn đây nước mắt Cùng lúc này, có một chiếc xe chạy vào biệt thự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.