Hai Thai Năm Bảo: Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan
Chương 125: Chương 125
Di Ba
04/07/2021
Cùng lúc đó.
Nước Quốc Hoa.
Vì chênh lệch múi giờ, cho nên ban đêm ở Las Vegas, ở Hoa Quốc là ban ngày.
Vân Lập Tân mới vừa kết thúc hội nghị liền nhận được cuộc gọi video từ đại dương xa xôi của Lý Khải Luân.
Ông ta biết Lý Khải Luân trong thời gian này lại đi Las Vegas chơi.
Sở thích bình thường của Lý Khải Luân là gái gú và đánh bạc.
Có khi còn ở Las Vegas chơi một tháng.
Bởi vì Lý Khải Luân đã thu mua rất nhiều nhân viên chia bài trong sòng bạc ở Las Vegas, thua lỗ không lớn lắm nên Vân Lập Tân cũng chẳng quan tâm nhiều.
Video vừa được kết nối nhưng Vân Lập Tân liền bị dọa giật mình trước tình cảnh thảm hại của Lý Khải Luân.
Bối cảnh dường như ở đồn cảnh sát.
Máy quay đang hướng về phía Lý Khải Luân. Ông ta bị thương khắp người, rõ ràng là bị đánh dã man, trên mặt có nhiều vết bầm tím, xương gò má sưng tấy, mí mắt cũng sưng vù. Ông ta đang gục mặt xuống, quần áo tả tơi, một từ “thê thảm” cũng khó mà hình dung được.
Vân Lập Tân sợ hãi âu lại gây ra chuyện gì?”
“Lập Tân, đừng nói nhiều nữa. Hiện giờ tôi bị sở cảnh sát bắt, bọn họ muốn tiền bảo lãnh, ông nhanh chuyển ba trăm triệu đến đây đi?
“Tiền bảo lãnh ba trăm triệu?”
‘ừ!
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Hiện giờ tôi không thể nói nhiều với anh được, anh trước cứ chuyển tiền bảo lãnh qua đây đi! Nếu không..” Nhưng lời còn chưa kịp nói xong.
Lý Khải Luân ảo não vò mái tóc vuốt ngược bóng loáng, phiền não thở dài.
Vân Lập Tân biết bây giờ có nhiều lời cũng vô ích, chỉ nói: “Tôi lập tức cho người chuyển tiền qua, chuyển đến tài khoản nào?”
“0928 đó”
“Đã biết!”
Cúp điện thoại, Lý Khải Luân lúc này mới có thể thở phào một hơi.
Trong cuộc gọi video, ông ta nhiều lần muốn hỏi một chút về tình hình của Vân Giai Kỳ.
Cô ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao có thế lực lớn như vậy.
Paragon trói ông ta đến điều tra ngầm, sau khi giáo huấn một trận rồi trực tiếp đưa ông ta đến sở cảnh sát.
Tại sở cảnh sát, ông ta một mực yêu cầu muốn gặp Vân Giai Kỳ, thế nhưng lại bị cảnh sát Las Vegas giáo huấn cho vài câu.
Ở Las Vegas, Vân Giai Kỳ là cái tên không thể nhắc tới.
Vì sao không thể nhắc tới, ngay cả bản thân ông ta cũng không có đáp án.
Ông ta mơ hồ ý thức được, thế lực của người phụ nữ này ở Las Vegas cũng không hề đơn giản!
Vì việc cấp bách nên ông ta không quan tâm được nhiều như vậy, trước tiên cứ chờ nộp tiền bảo lãnh về nước rồi tính sau!
Mãi đến chiều ngày hôm sau, Vân Giai Kỳ mới mơ màng tỉnh dậy.
Thời điểm cô tỉnh lại, khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc của người đàn ông đập ngay vào mắt cô.
Cơn buồn ngủ của cô hoàn toàn biến mất.
“Bạc Tuấn… Ưm..”
Lời còn chưa dứt, người đàn ông liền chế trụ gáy của cô, rồi hôn xuống.
Cô cố gắng đẩy anh ra, cảm giác vừa mệt vừa buồn ngủ.
Thấy anh lại muốn lại gần, Vân Giai Kỳ thật sự sợ hãi, thẹn quá hóa giận: “Không được lại gần!”
Bạc Tuấn Phong cong môi mỏng: “Đây là phòng của anh”
“..” Vân Giai Kỳ biết bản thân mình lại rơi vào bẫy của anh, tức giận xoay người sang chỗ khác, không để ý tới anh.
Từ phía sau, Bạc Tuấn Phong ôm lấy cô vào lòng mình, hỏi, “Vẫn còn mệt à?”
‘Vân Giai Kỳ giận dỗi không trả lời.
“Không mệt nữa à?”
“Mệt!”
Vân Giai Kỳ lập tức nói: “Tôi mệt, tôi còn muốn ngủ”
“Có đói bụng không?”
“Không đói!” Vân Giai Kỳ nghiến răng nghiến lợi, gắn từng chữ “Anh đói thì tự đi mà ăn”
Nước Quốc Hoa.
Vì chênh lệch múi giờ, cho nên ban đêm ở Las Vegas, ở Hoa Quốc là ban ngày.
Vân Lập Tân mới vừa kết thúc hội nghị liền nhận được cuộc gọi video từ đại dương xa xôi của Lý Khải Luân.
Ông ta biết Lý Khải Luân trong thời gian này lại đi Las Vegas chơi.
Sở thích bình thường của Lý Khải Luân là gái gú và đánh bạc.
Có khi còn ở Las Vegas chơi một tháng.
Bởi vì Lý Khải Luân đã thu mua rất nhiều nhân viên chia bài trong sòng bạc ở Las Vegas, thua lỗ không lớn lắm nên Vân Lập Tân cũng chẳng quan tâm nhiều.
Video vừa được kết nối nhưng Vân Lập Tân liền bị dọa giật mình trước tình cảnh thảm hại của Lý Khải Luân.
Bối cảnh dường như ở đồn cảnh sát.
Máy quay đang hướng về phía Lý Khải Luân. Ông ta bị thương khắp người, rõ ràng là bị đánh dã man, trên mặt có nhiều vết bầm tím, xương gò má sưng tấy, mí mắt cũng sưng vù. Ông ta đang gục mặt xuống, quần áo tả tơi, một từ “thê thảm” cũng khó mà hình dung được.
Vân Lập Tân sợ hãi âu lại gây ra chuyện gì?”
“Lập Tân, đừng nói nhiều nữa. Hiện giờ tôi bị sở cảnh sát bắt, bọn họ muốn tiền bảo lãnh, ông nhanh chuyển ba trăm triệu đến đây đi?
“Tiền bảo lãnh ba trăm triệu?”
‘ừ!
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Hiện giờ tôi không thể nói nhiều với anh được, anh trước cứ chuyển tiền bảo lãnh qua đây đi! Nếu không..” Nhưng lời còn chưa kịp nói xong.
Lý Khải Luân ảo não vò mái tóc vuốt ngược bóng loáng, phiền não thở dài.
Vân Lập Tân biết bây giờ có nhiều lời cũng vô ích, chỉ nói: “Tôi lập tức cho người chuyển tiền qua, chuyển đến tài khoản nào?”
“0928 đó”
“Đã biết!”
Cúp điện thoại, Lý Khải Luân lúc này mới có thể thở phào một hơi.
Trong cuộc gọi video, ông ta nhiều lần muốn hỏi một chút về tình hình của Vân Giai Kỳ.
Cô ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao có thế lực lớn như vậy.
Paragon trói ông ta đến điều tra ngầm, sau khi giáo huấn một trận rồi trực tiếp đưa ông ta đến sở cảnh sát.
Tại sở cảnh sát, ông ta một mực yêu cầu muốn gặp Vân Giai Kỳ, thế nhưng lại bị cảnh sát Las Vegas giáo huấn cho vài câu.
Ở Las Vegas, Vân Giai Kỳ là cái tên không thể nhắc tới.
Vì sao không thể nhắc tới, ngay cả bản thân ông ta cũng không có đáp án.
Ông ta mơ hồ ý thức được, thế lực của người phụ nữ này ở Las Vegas cũng không hề đơn giản!
Vì việc cấp bách nên ông ta không quan tâm được nhiều như vậy, trước tiên cứ chờ nộp tiền bảo lãnh về nước rồi tính sau!
Mãi đến chiều ngày hôm sau, Vân Giai Kỳ mới mơ màng tỉnh dậy.
Thời điểm cô tỉnh lại, khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc của người đàn ông đập ngay vào mắt cô.
Cơn buồn ngủ của cô hoàn toàn biến mất.
“Bạc Tuấn… Ưm..”
Lời còn chưa dứt, người đàn ông liền chế trụ gáy của cô, rồi hôn xuống.
Cô cố gắng đẩy anh ra, cảm giác vừa mệt vừa buồn ngủ.
Thấy anh lại muốn lại gần, Vân Giai Kỳ thật sự sợ hãi, thẹn quá hóa giận: “Không được lại gần!”
Bạc Tuấn Phong cong môi mỏng: “Đây là phòng của anh”
“..” Vân Giai Kỳ biết bản thân mình lại rơi vào bẫy của anh, tức giận xoay người sang chỗ khác, không để ý tới anh.
Từ phía sau, Bạc Tuấn Phong ôm lấy cô vào lòng mình, hỏi, “Vẫn còn mệt à?”
‘Vân Giai Kỳ giận dỗi không trả lời.
“Không mệt nữa à?”
“Mệt!”
Vân Giai Kỳ lập tức nói: “Tôi mệt, tôi còn muốn ngủ”
“Có đói bụng không?”
“Không đói!” Vân Giai Kỳ nghiến răng nghiến lợi, gắn từng chữ “Anh đói thì tự đi mà ăn”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.