Hai Thai Năm Bảo: Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan
Chương 1447
Di Ba
05/08/2022
Trong chốc lát, các cô gái nhỏ trong cả cửa hàng đều bắt đầu hào hứng rục rịch.
Bạc Tuấn Phong nói với Vân Giai Kỳ: “Em ngồi trước đi, tôi giúp em chọn món”
Anh biết cô muốn ăn gì.
“Được?
Vân Giai Kỳ ngoan ngoãn ngồi xuống vị trí của mình.
Tối nay, sợ rằng tất cả những người trong phố ẩm thực đều không ngờ rằng có một người cao quý sẽ xuất hiện ở đây, một người có cuộc sống sung sướng như Bạc Tuấn Phong sẽ xuất hiện ở một nơi tràn đầy hơi thở của phố phường như vậy.
Sau khi Bạc Tuấn Phong chọn xong, quay trở về phía trước bàn ăn lấy ra một ít khăn giấy, gấp gọn gàng và bắt đầu lau mặt bàn Ngồi chưa được bao lâu thì hai cô gái nhỏ rối rắm đi tới đứng ở bên cạnh bàn ăn, cậu đấy tôi, tôi đấy cậu, nhưng ai cũng không dám mở miệng bắt chuyện.
Vân Giai Kỳ nghỉ ngờ nhìn hai người đó, lên tiếng hỏi: ‘Làm sao vậy?”
Hai cô gái nhỏ thậm chí không thèm nhìn cô một cái, ánh mắt nhìn chẵm chảm lên người Bạc Tuấn Phong!
Một lúc sau, bà chủ bưng ra món lẩu cay hơi nóng hầm hập.
Bạc Tuấn Phong đưa đũa cho cô.
Vân Giai Kỳ vừa mới nếm thử một miếng, hai mắt cô trở nên đỏ bừng vì cay, Cay quát Bạc Tuấn Phong nhìn thấy cô bị cay suýt chảy nước mắt, trong mắt giống như những ngôi sao lấp lánh, xinh đẹp đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Anh cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau đi nét mệt mỏi trên khóe mắt cô.
“Ăn chậm thôi”
“Thật là cay…”
“Uống chút nước đi”
“Cái đó… anh đẹp trai!”
Một trong hai cô gái nhỏ mặc váy cuối cùng cũng lấy hết dũng khí, run rẩy đưa điện thoại di động mở giao diện mã QR Zalo, yếu ớt hỏi: “Chúng ta có thể kết bạn trên Zalo không?”
Bạc Tuấn Phong dường như không nghe thấy, vẫn cẩn thận lau mặt cho Vân Giai Kỳ.
Nhìn thấy anh thờ ơ, cô gái đứng ở bên cạnh đẩy cô ta một cái.
“Giọng nói của cậu quá nhỏ, người ta không nghe thấy!”
“Nhưng mà.
“Không phải cậu muốn kết bạn với người ta hay sao? Đừng sợ! Hãy nói to lên!”
“Vậy thì mất mặt lắm!”
Vân Giai Kỳ càng nghỉ hoặc: “Các cô… có chuyện gì vậy?”
Hai cô gái nhỏ vẫn không để ý tới cô, các cô gái nghe thấy nhưng lại cảm thấy Vân Giai Kỳ đang cản trở mình vì vậy không kiên nhắn quay mặt đi, chỉ có một ý nghĩ là muốn lấy được tài khoản Zalo của Bạc Tuấn Phong “Anh đẹp trai, bọn em là sinh viên đi học ở thị trấn đại học gần đây em… em tên là Lý Sương Vũ, em có thể kết bạn với anh trên Zalo không?”
Bạc Tuấn Phong trực tiếp ném khăn giấy vào thùng rác, lạnh lùng nói: “Cô ấy đang nói chuyện với các cô, không nghe thấy gì à”
Trong chốc lát, hai cô gái nhỏ không kịp phản ứng lại.
“Hát Bạc Tuấn Phong giương mắt, không có bất kỳ biểu hiện nào trên khuôn mặt nhìn về phía chiếc điện thoại di động, chau mày nói: “Tôi không dùng Zalo”
Những lời này đã được xem như một lời từ chối tình cảm khéo léo!
Bạc Tuấn Phong nói với Vân Giai Kỳ: “Em ngồi trước đi, tôi giúp em chọn món”
Anh biết cô muốn ăn gì.
“Được?
Vân Giai Kỳ ngoan ngoãn ngồi xuống vị trí của mình.
Tối nay, sợ rằng tất cả những người trong phố ẩm thực đều không ngờ rằng có một người cao quý sẽ xuất hiện ở đây, một người có cuộc sống sung sướng như Bạc Tuấn Phong sẽ xuất hiện ở một nơi tràn đầy hơi thở của phố phường như vậy.
Sau khi Bạc Tuấn Phong chọn xong, quay trở về phía trước bàn ăn lấy ra một ít khăn giấy, gấp gọn gàng và bắt đầu lau mặt bàn Ngồi chưa được bao lâu thì hai cô gái nhỏ rối rắm đi tới đứng ở bên cạnh bàn ăn, cậu đấy tôi, tôi đấy cậu, nhưng ai cũng không dám mở miệng bắt chuyện.
Vân Giai Kỳ nghỉ ngờ nhìn hai người đó, lên tiếng hỏi: ‘Làm sao vậy?”
Hai cô gái nhỏ thậm chí không thèm nhìn cô một cái, ánh mắt nhìn chẵm chảm lên người Bạc Tuấn Phong!
Một lúc sau, bà chủ bưng ra món lẩu cay hơi nóng hầm hập.
Bạc Tuấn Phong đưa đũa cho cô.
Vân Giai Kỳ vừa mới nếm thử một miếng, hai mắt cô trở nên đỏ bừng vì cay, Cay quát Bạc Tuấn Phong nhìn thấy cô bị cay suýt chảy nước mắt, trong mắt giống như những ngôi sao lấp lánh, xinh đẹp đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Anh cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau đi nét mệt mỏi trên khóe mắt cô.
“Ăn chậm thôi”
“Thật là cay…”
“Uống chút nước đi”
“Cái đó… anh đẹp trai!”
Một trong hai cô gái nhỏ mặc váy cuối cùng cũng lấy hết dũng khí, run rẩy đưa điện thoại di động mở giao diện mã QR Zalo, yếu ớt hỏi: “Chúng ta có thể kết bạn trên Zalo không?”
Bạc Tuấn Phong dường như không nghe thấy, vẫn cẩn thận lau mặt cho Vân Giai Kỳ.
Nhìn thấy anh thờ ơ, cô gái đứng ở bên cạnh đẩy cô ta một cái.
“Giọng nói của cậu quá nhỏ, người ta không nghe thấy!”
“Nhưng mà.
“Không phải cậu muốn kết bạn với người ta hay sao? Đừng sợ! Hãy nói to lên!”
“Vậy thì mất mặt lắm!”
Vân Giai Kỳ càng nghỉ hoặc: “Các cô… có chuyện gì vậy?”
Hai cô gái nhỏ vẫn không để ý tới cô, các cô gái nghe thấy nhưng lại cảm thấy Vân Giai Kỳ đang cản trở mình vì vậy không kiên nhắn quay mặt đi, chỉ có một ý nghĩ là muốn lấy được tài khoản Zalo của Bạc Tuấn Phong “Anh đẹp trai, bọn em là sinh viên đi học ở thị trấn đại học gần đây em… em tên là Lý Sương Vũ, em có thể kết bạn với anh trên Zalo không?”
Bạc Tuấn Phong trực tiếp ném khăn giấy vào thùng rác, lạnh lùng nói: “Cô ấy đang nói chuyện với các cô, không nghe thấy gì à”
Trong chốc lát, hai cô gái nhỏ không kịp phản ứng lại.
“Hát Bạc Tuấn Phong giương mắt, không có bất kỳ biểu hiện nào trên khuôn mặt nhìn về phía chiếc điện thoại di động, chau mày nói: “Tôi không dùng Zalo”
Những lời này đã được xem như một lời từ chối tình cảm khéo léo!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.