Hai Thai Năm Bảo: Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan
Chương 1470
Di Ba
18/08/2022
“Sau này, có cô ta ăn tối cùng ông nội là được rồi”
Nói xong, Bạc Tuấn Phong rời khỏi phòng ăn mà không hề quay đầu lại Bạc Ngạn Thiên trợn to hai mắt, tức giận đến mức sắc mặt tái nhợt: Mộ Ngọc My nói: “Ông ơi, ông đừng giận, chúng ta ăn tối trước đã.”
Bạc Ngạn Thiên nhíu mày, đột nhiên trầm giọng hỏi: “Chuyện con chó kia là do con làm à?”
Mộ Ngọc My nói: *Sao ông nội lại hỏi chuyện này…”
“Nghe nói con chó kia bị rút lưỡi và bẻ gãy răng, là do con sai người làm chuyện này đúng không?”
“Không phải con mà!” Mộ Ngọc My oan ức hét lớn: “Không phải do con, ông nội, đến ông cũng nghĩ oan cho con sao? Thật sự không phải con”
“Vậy thì tốt” Vẻ mặt Bạc Ngạn Thiên lạnh lùng đến sợ: “Ông mong con không phải là người phụ nữ lòng dạ độc ác như vậy! Con là cháu dâu của nhà họ Bạc, nên có tác phong chuẩn mực, hiền thục độ lượng, không thế là loại người thâm độc nham hiếm như vậy!”
Ngữ khí của Bạc Ngạn Thiên vô cùng nặng rề.
Ông ta biết chuyện này nhất định là do Mộ Ngọc My bày mưu tính kế.
Có điều Mộ Ngọc My không chịu nhận thì ông ta cũng không thể cưỡng ép tra hỏi.
Nhưng chuyện này ông ta không thế dễ dàng cho qua được!
Ông ta thật không thể ngờ mợ chủ của nhà họ Bạc lại là người tâm địa độc ác không từ thủ đoạn như thế, lần sau không thế để yên như vậy được!
Mộ Ngọc My lo lắng trong lòng, nhưng ngoài mặt cô ta vẫn cười nói “Đó là điều đương nhiên! Ông nội, ông yên tâm đi”
Bạc Tuấn Phong trở về phòng thì nhìn thấy Vân Giai Kỳ ngồi trên giường ôm gối, chống cảm, cô nhìn chảm châm vào chuồng chó ở góc tường.
Trong khay đồ ăn cho chó vẫn còn nước mát rượi và đầy äp thức ăn.
Dường như chỉ ngay giây sau đó Bối Lạc từ vườn hoa sẽ chạy thẳng một mạch đến trước khay đồ ăn rồi ăn một cách ngấu nghiến.
Ăn đến no căng bụng sẽ vẫy cái đuôi đến bên cạnh cô, muốn được cô cưng nựng.
Trong lòng Vân Giai Kỳ vô cùng trống trải.
Cô vẫn không thể quên được dáng vẻ thê thảm của Bối Lạc khi qua đời, cảm thấy vô cùng đau lòng.
Người giúp việc bưng khay đồ ăn vào phòng nhưng cô cũng không nhìn lấy một cái.
Đồ ăn từ nóng thành lạnh, cứ hâm nóng lại hâm nóng, cuối cùng vẫn lạnh ngắt.
“Bạc gia, cô Vân không chịu ăn uống gì, phải làm sao đây?”
Bạc Tuấn Phong nói: “Cứ ra ngoài đi”
“Vâng” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Anh đi tới trước bàn, bưng bát lên, gắp thêm chút đồ ăn vào bát rồi đi đến cạnh giường, sau đó ngồi xuống ở mép giường.
“Ăn chút gì đi”
Vân Giai Kỳ vẫn thờ ơ như cũ.
“Ngoan nào?”
Khóe mắt Vân Giai Kỳ đột nhiên ửng đỏ.
Trong lòng cô vô cùng ấm ức nhưng cô không biết làm sao để nói ra.
Cô biết ở nhà họ Bạc có rất nhiều người không thích cô.
Cô không hiểu tại sao họ lại không thích cô?
Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì Không thích cô cũng được, nhưng sao bọn họ có thể nhẫn tâm như vậy, tra tấn một chú chó đáng yêu như Bối Lạc?
Bạc Tuấn Phong đặt bát lên chiếc kệ đầu giường, anh dịu dàng nói: “Ngoan ngoãn ăn hết đi, ngày mai tôi sẽ đưa Bổi Lạc trở về.”
Nói xong, Bạc Tuấn Phong rời khỏi phòng ăn mà không hề quay đầu lại Bạc Ngạn Thiên trợn to hai mắt, tức giận đến mức sắc mặt tái nhợt: Mộ Ngọc My nói: “Ông ơi, ông đừng giận, chúng ta ăn tối trước đã.”
Bạc Ngạn Thiên nhíu mày, đột nhiên trầm giọng hỏi: “Chuyện con chó kia là do con làm à?”
Mộ Ngọc My nói: *Sao ông nội lại hỏi chuyện này…”
“Nghe nói con chó kia bị rút lưỡi và bẻ gãy răng, là do con sai người làm chuyện này đúng không?”
“Không phải con mà!” Mộ Ngọc My oan ức hét lớn: “Không phải do con, ông nội, đến ông cũng nghĩ oan cho con sao? Thật sự không phải con”
“Vậy thì tốt” Vẻ mặt Bạc Ngạn Thiên lạnh lùng đến sợ: “Ông mong con không phải là người phụ nữ lòng dạ độc ác như vậy! Con là cháu dâu của nhà họ Bạc, nên có tác phong chuẩn mực, hiền thục độ lượng, không thế là loại người thâm độc nham hiếm như vậy!”
Ngữ khí của Bạc Ngạn Thiên vô cùng nặng rề.
Ông ta biết chuyện này nhất định là do Mộ Ngọc My bày mưu tính kế.
Có điều Mộ Ngọc My không chịu nhận thì ông ta cũng không thể cưỡng ép tra hỏi.
Nhưng chuyện này ông ta không thế dễ dàng cho qua được!
Ông ta thật không thể ngờ mợ chủ của nhà họ Bạc lại là người tâm địa độc ác không từ thủ đoạn như thế, lần sau không thế để yên như vậy được!
Mộ Ngọc My lo lắng trong lòng, nhưng ngoài mặt cô ta vẫn cười nói “Đó là điều đương nhiên! Ông nội, ông yên tâm đi”
Bạc Tuấn Phong trở về phòng thì nhìn thấy Vân Giai Kỳ ngồi trên giường ôm gối, chống cảm, cô nhìn chảm châm vào chuồng chó ở góc tường.
Trong khay đồ ăn cho chó vẫn còn nước mát rượi và đầy äp thức ăn.
Dường như chỉ ngay giây sau đó Bối Lạc từ vườn hoa sẽ chạy thẳng một mạch đến trước khay đồ ăn rồi ăn một cách ngấu nghiến.
Ăn đến no căng bụng sẽ vẫy cái đuôi đến bên cạnh cô, muốn được cô cưng nựng.
Trong lòng Vân Giai Kỳ vô cùng trống trải.
Cô vẫn không thể quên được dáng vẻ thê thảm của Bối Lạc khi qua đời, cảm thấy vô cùng đau lòng.
Người giúp việc bưng khay đồ ăn vào phòng nhưng cô cũng không nhìn lấy một cái.
Đồ ăn từ nóng thành lạnh, cứ hâm nóng lại hâm nóng, cuối cùng vẫn lạnh ngắt.
“Bạc gia, cô Vân không chịu ăn uống gì, phải làm sao đây?”
Bạc Tuấn Phong nói: “Cứ ra ngoài đi”
“Vâng” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Anh đi tới trước bàn, bưng bát lên, gắp thêm chút đồ ăn vào bát rồi đi đến cạnh giường, sau đó ngồi xuống ở mép giường.
“Ăn chút gì đi”
Vân Giai Kỳ vẫn thờ ơ như cũ.
“Ngoan nào?”
Khóe mắt Vân Giai Kỳ đột nhiên ửng đỏ.
Trong lòng cô vô cùng ấm ức nhưng cô không biết làm sao để nói ra.
Cô biết ở nhà họ Bạc có rất nhiều người không thích cô.
Cô không hiểu tại sao họ lại không thích cô?
Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì Không thích cô cũng được, nhưng sao bọn họ có thể nhẫn tâm như vậy, tra tấn một chú chó đáng yêu như Bối Lạc?
Bạc Tuấn Phong đặt bát lên chiếc kệ đầu giường, anh dịu dàng nói: “Ngoan ngoãn ăn hết đi, ngày mai tôi sẽ đưa Bổi Lạc trở về.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.