Hai Thai Năm Bảo: Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan
Chương 224
Di Ba
04/07/2021
Là một người phụ nữ, thật khó cưỡng lại một người đàn ông như vậy.
Một người đàn ông trưởng thành dĩ nhiên sẽ có nhu cầu sinh lý, Bạc Tuấn Phong cũng vậy, hơn nữa lại càng không thể tránh được.
Trong thế giới của anh, cô vốn đã chết rồi, anh hà tất gì vì cô mà trở nên thủ thân.
Nhưng sau khi nhận được điện thoại của Bạc Vũ Quỳnh xong, những lời nói của cô ta cứ luôn luẩn quẩn trong đầu cô, khiến cô không thể ngừng suy nghĩ về nó.
Cô thừa nhận bản thân đã bị những lời nói đó kích động.
Nói cách khác, cô cảm thấy thấy vô cùng phẫn nộ.
Vốn dĩ cô muốn cho Bạc Tuấn Phong một cơ hội nữa, chỉ cần anh có thể đáp ứng điều kiện của cô, cô sẽ đồng ý cùng anh bắt đầu lại từ đầu.
Vậy mà không ngờ, nhiều năm như vậy, anh lại dùng người phụ nữ khác để thay thế vị trí của cô.
A.
Cũng là do cô đã quá ngây thơ.
Cô còn tưởng rằng, Bạc Tuấn Phong chỉ có thể có một mình cô, ngoài cô ra anh không thể yêu thêm bất cứ ai khác.
Không còn cô, thế giới tinh thần của anh sẽ chết.
Vân Giai Kỳ xốc lại tinh thần, cố nặn ra một nụ cười: “Ăn cơm thôi.”
Vân Giai Kỳ bế Vũ Minh và Mạn Nhi, gọi Doãn Lâm quay lại bàn ăn cơm, thấy Tân Khải Trạch vẫn chân tay luống cuống đứng bên cạnh, cô nhìn anh ta đầy lo lắng, thở dài một hơi.
“Anh cũng qua đây ăn cơm đi.”
“Tôi không ăn đâu.”
“Anh có ăn không thì bảo?”
Vân Giai Kỳ nói: “Lâu như vậy chắc anh cũng đói rồi, ăn cơm với chúng tôi đi “Vâng” Tân Khải Trạch không dám làm trái.
Vậy là anh ta cũng ngồi xuống cùng ăn cơm.
Vũ Minh thấy Vân Giai Kỳ ngồi im liền muốn bón cho mẹ an.
Cậu bé múc một thìa cháo, đưa đến bên miệng Vân Giai Kỳ, lúc này cô mới hoàn hồn trở lại, nhìn con trai mỉm cười: “Con tự ăn đi”
Vũ Minh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như ẩn hiện những vì sao đẹp nhất trên thế giới: “Để con bón cho mẹ”
“Ừm”
Vân Giai Kỳ ăn một miếng, cảm thấy bản thân không có tâm trạng nào để ăn uống, liền nhẹ nhàng đẩy chiếc thìa trên tay cậu bé: “Con tự ăn được ăn không? Mẹ không đói”
“Mẹ không đói thật ạ?”
“Ừ, lúc nãy nấu cơm mẹ đã ăn rồi”
Vân Giai Kỳ nói dối.
Tân Khải Trạch cũng biết cô nói dối.
Lúc cô nấu cháo, anh ta luôn ở bên cạnh, thấy cô chưa ăn miếng nào, nhưng anh ta cũng không vạch trần cô.
Ăn tối xong, Tân Khải Trạch xung phong đi rửa bát.
Vân Giai Kỳ mở điện thoại ra liền thấy tin nhắn của Bạc Vũ Quỳnh.
Nội dung là địa chỉ chỉ tiết của người phụ nữ đó.
“Người phụ nữ đó sống ở đây. Nếu như cô không tin tôi, tôi cũng không ngại để cô đi đến đó một chuyến, tôi sẽ cho cô biết cái cảm giác chết tâm là như thế nào”
Vân Giai Kỳ nắm chặt điện thoại trong tay, ngẩng đầu nhìn Vũ Minh và Mạn Nhi.
Hôm nay tâm trạng của cô không tốt, hai đứa trẻ cũng không có tâm tư chơi đùa, chỉ ngồi im trên ghế sô pha, nhìn về phía cô.
Vân Giai Kỳ trầm tư một lát, đột nhiên đứng dậy, đi tới cửa, nói với Doãn Lâm: “Anh trông chừng hai đứa nhỏ giúp tôi, tôi có việc cần ra ngoài một lát”
“Cô đi đâu vậy? Để tôi đưa cô đi”
“Không cần, tôi gọi taxi”
“Muộn như vậy rồi, một mình cô ngồi taxi tôi không yên tâm” Doãn Lâm nói.
Vân Giai Kỳ bất lực đáp: “Doãn Lâm, tôi không phải trẻ con nữa”
Doãn Lâm nhìn cô không lên tiếng.
Là một người vệ sĩ ở bên cạnh bảo vệ cho Vân Giai Kỳ đã nhiều năm, đối với Doãn Lâm mà nói Vân Giai Kỳ giống như người nhà của anh ta, mối quan hệ giữa hai người họ đã không còn là quan hệ chủ tớ bình thường.
Nói: “Cứ quyết định như vậy đi, lát nữa tôi về Vừa bước tới cửa, Vũ Minh lo lắng đuổi theo: “Mẹ, mẹ đi đâu vậy?”
Vân Giai Kỳ quay đầu lại nhìn Vũ Minh, Mạn Nhi cũng đuổi theo cô.
Giữa cha mẹ và con cái có một sự kết nối trái tim kỳ lạ.
Bọn trẻ có thể nhìn thấy rõ ràng sự khác thường và kỳ lạ của Vân Giai Kỳ.
“Các con ngoan ngoãn đợi mẹ về, được không?”
Một người đàn ông trưởng thành dĩ nhiên sẽ có nhu cầu sinh lý, Bạc Tuấn Phong cũng vậy, hơn nữa lại càng không thể tránh được.
Trong thế giới của anh, cô vốn đã chết rồi, anh hà tất gì vì cô mà trở nên thủ thân.
Nhưng sau khi nhận được điện thoại của Bạc Vũ Quỳnh xong, những lời nói của cô ta cứ luôn luẩn quẩn trong đầu cô, khiến cô không thể ngừng suy nghĩ về nó.
Cô thừa nhận bản thân đã bị những lời nói đó kích động.
Nói cách khác, cô cảm thấy thấy vô cùng phẫn nộ.
Vốn dĩ cô muốn cho Bạc Tuấn Phong một cơ hội nữa, chỉ cần anh có thể đáp ứng điều kiện của cô, cô sẽ đồng ý cùng anh bắt đầu lại từ đầu.
Vậy mà không ngờ, nhiều năm như vậy, anh lại dùng người phụ nữ khác để thay thế vị trí của cô.
A.
Cũng là do cô đã quá ngây thơ.
Cô còn tưởng rằng, Bạc Tuấn Phong chỉ có thể có một mình cô, ngoài cô ra anh không thể yêu thêm bất cứ ai khác.
Không còn cô, thế giới tinh thần của anh sẽ chết.
Vân Giai Kỳ xốc lại tinh thần, cố nặn ra một nụ cười: “Ăn cơm thôi.”
Vân Giai Kỳ bế Vũ Minh và Mạn Nhi, gọi Doãn Lâm quay lại bàn ăn cơm, thấy Tân Khải Trạch vẫn chân tay luống cuống đứng bên cạnh, cô nhìn anh ta đầy lo lắng, thở dài một hơi.
“Anh cũng qua đây ăn cơm đi.”
“Tôi không ăn đâu.”
“Anh có ăn không thì bảo?”
Vân Giai Kỳ nói: “Lâu như vậy chắc anh cũng đói rồi, ăn cơm với chúng tôi đi “Vâng” Tân Khải Trạch không dám làm trái.
Vậy là anh ta cũng ngồi xuống cùng ăn cơm.
Vũ Minh thấy Vân Giai Kỳ ngồi im liền muốn bón cho mẹ an.
Cậu bé múc một thìa cháo, đưa đến bên miệng Vân Giai Kỳ, lúc này cô mới hoàn hồn trở lại, nhìn con trai mỉm cười: “Con tự ăn đi”
Vũ Minh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như ẩn hiện những vì sao đẹp nhất trên thế giới: “Để con bón cho mẹ”
“Ừm”
Vân Giai Kỳ ăn một miếng, cảm thấy bản thân không có tâm trạng nào để ăn uống, liền nhẹ nhàng đẩy chiếc thìa trên tay cậu bé: “Con tự ăn được ăn không? Mẹ không đói”
“Mẹ không đói thật ạ?”
“Ừ, lúc nãy nấu cơm mẹ đã ăn rồi”
Vân Giai Kỳ nói dối.
Tân Khải Trạch cũng biết cô nói dối.
Lúc cô nấu cháo, anh ta luôn ở bên cạnh, thấy cô chưa ăn miếng nào, nhưng anh ta cũng không vạch trần cô.
Ăn tối xong, Tân Khải Trạch xung phong đi rửa bát.
Vân Giai Kỳ mở điện thoại ra liền thấy tin nhắn của Bạc Vũ Quỳnh.
Nội dung là địa chỉ chỉ tiết của người phụ nữ đó.
“Người phụ nữ đó sống ở đây. Nếu như cô không tin tôi, tôi cũng không ngại để cô đi đến đó một chuyến, tôi sẽ cho cô biết cái cảm giác chết tâm là như thế nào”
Vân Giai Kỳ nắm chặt điện thoại trong tay, ngẩng đầu nhìn Vũ Minh và Mạn Nhi.
Hôm nay tâm trạng của cô không tốt, hai đứa trẻ cũng không có tâm tư chơi đùa, chỉ ngồi im trên ghế sô pha, nhìn về phía cô.
Vân Giai Kỳ trầm tư một lát, đột nhiên đứng dậy, đi tới cửa, nói với Doãn Lâm: “Anh trông chừng hai đứa nhỏ giúp tôi, tôi có việc cần ra ngoài một lát”
“Cô đi đâu vậy? Để tôi đưa cô đi”
“Không cần, tôi gọi taxi”
“Muộn như vậy rồi, một mình cô ngồi taxi tôi không yên tâm” Doãn Lâm nói.
Vân Giai Kỳ bất lực đáp: “Doãn Lâm, tôi không phải trẻ con nữa”
Doãn Lâm nhìn cô không lên tiếng.
Là một người vệ sĩ ở bên cạnh bảo vệ cho Vân Giai Kỳ đã nhiều năm, đối với Doãn Lâm mà nói Vân Giai Kỳ giống như người nhà của anh ta, mối quan hệ giữa hai người họ đã không còn là quan hệ chủ tớ bình thường.
Nói: “Cứ quyết định như vậy đi, lát nữa tôi về Vừa bước tới cửa, Vũ Minh lo lắng đuổi theo: “Mẹ, mẹ đi đâu vậy?”
Vân Giai Kỳ quay đầu lại nhìn Vũ Minh, Mạn Nhi cũng đuổi theo cô.
Giữa cha mẹ và con cái có một sự kết nối trái tim kỳ lạ.
Bọn trẻ có thể nhìn thấy rõ ràng sự khác thường và kỳ lạ của Vân Giai Kỳ.
“Các con ngoan ngoãn đợi mẹ về, được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.