Hai Thai Năm Bảo: Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan
Chương 234
Di Ba
06/07/2021
Vân Giai Kỳ ngơ ngác nhìn theo chiếc e, mãi một lúc sau mới tỉnh lại, nhìn chiếc áo khoác bên ngoài, vội cởi ra, đuổi theo chiếc xe: “Áo cậu
này”
Nhưng chiếc Koenigsegg đã hòa vào dòng đường đông đúc.
Vân Giai Kỳ nhìn áo khoác trong tay, nhíu mày.
Lần sau gặp thì trả lại cho cậu ta vậy.
Vân Giai Kỳ lại khoác chiếc áo lên vai, đi về phía phòng bệnh.
Vừa bước đến cửa phòng bệnh, liền thấy cảnh cửa đang khép hờ.
Vân Giai Kỳ đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy Bạc Tuấn Phong ngồi trên sô pha, hai chân nhàn nhã vắt chéo, vẻ mặt lạnh lùng.
Vũ Minh và Mạn Nhi đã ngủ say.
Bạc Tuấn Phong ngồi trên sô pha đợi Vân Giai Kỳ về nhà, người đàn ông dường như đã nghe thấy tiếng bước chân của cô, lạnh lùng ngước mắt lên, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu.
Nhất là khi nhìn thấy chiếc áo khoác cô đang mặc, đôi mắt anh hơi nheo lại, lông mày cũng nhíu lại.
Nếu như Vân Giai Kỳ là một người bình thường bước vào trong phòng, đặc biệt là khi nhìn thấy thái độ muốn tra hỏi của Bạc Tuấn Phong, không biết vì sao, cô bỗng nghĩ đến Lâm Thanh Thủy.
Bốn khu nhà vườn cao cấp ở thủ đô do tập đoàn Thiên Ngạo đầu tư và phát triển, lần lượt được đặt tên là Hàn Đông, Hàn Nam, Hàn Tây và Hàn Bắc.
Trong số đó, Hàn Đông nằm ở khu vực trung tâm, có giá trị lên tới một trăm hai mươi triệu một mét vuông.
Diện tích khu vực đó khoảng năm trăm mét vuông, cộng thêm toàn bộ khu nhà lầu, một nghìn mét vuông khu nhà cao cấp, giá trị của nó có thể lên đên mười hai tỷ.
Khu nhà cao cấp trị gia mười hai tỷ đó được trao cho Lâm Thanh Thủy.
Trong căn nhà hiện đại đó, chỉ cần liếc mặt một cái là cũng nhìn thấy những vật dụng hàng ngày.
Khăn tắm, bàn chải đánh răng, dép đi trong nhà, áo choàng trong phòng ngủ chính, và thậm chí cả bộ vest của anh cũng được treo gọn gàng.
Anh thường đến đó sao?
Xem ra năm năm qua anh không hề cô đơn như cô tưởng, trong nhà giấu người đẹp cuộc sống sung sướng.
Vốn dĩ Vân Giai Kỳ đã chút hết mọi bực dọc khi đua xe ở bên núi, nhưng vừa bước vào phòng bệnh lại nhìn thấy người đàn ông này nhàn nhã ngồi ở sô pha, lửa giận trong lòng cô lại bùng lên.
Bạc Tuấn Phong nhìn thấy ánh mắt của cô khác thường, liền đứng dậy, hỏi: “Đi đâu?”
Vân Giai Kỳ đưa mắt đi chỗ khác, không muốn trả lời.
“Tại sao em không nghe máy của anh?”
Vân Giai Kỳ bật cười chế giễu: “Bạc Tuấn Phong, tôi là thư ký hai tư trên bảy của anh sao? Tại sao tôi lại phải nghe điện thoại của anh?”
Không mở miệng nói còn tốt, một khi đã nói, từng câu từng chữ đều vô cùng cay độc.
Bạc Tuấn Phong gọi cho Vân Giai Kỳ mấy cuộc liên tiếp, khiến cô vừa nhìn thấy tên anh hiện lên màn hình liền cảm thấy phiền não.
Giống như đang kiểm soát cô vậy.
Nhưng người đàn ông này có tư cách gì để kiểm soát cô chứ?
Cô không phải Lâm Thanh Thủy.
Bạc Tuấn Phong thấy cô vẫn còn tức giận, liền nghĩ là do.
chuyện chiếc Maserati, anh tưởng rằng chỉ là một chiếc xe cỏn con, cô sẽ không đến mức giận dõi đến tận bây giờ.
Tuy nhiên, có một chuyện, anh nhất định phải làm rõ.
Chiếc áo khoác mà Vân Giai Kỳ đang khoác trên vai là áo nam, chiếc áo khoác này không còn gì xa lạ nữa.
Ánh mắt Bạc Hoài Phong liền trở nên lạnh lẽo, lên tiếng hỏi cô: “Áo khoác em đang mặc là của ai?”
Vân Giai Kỳ thản nhiên trả lời: “Của tôi.”
“Của em?”
Nhưng chiếc Koenigsegg đã hòa vào dòng đường đông đúc.
Vân Giai Kỳ nhìn áo khoác trong tay, nhíu mày.
Lần sau gặp thì trả lại cho cậu ta vậy.
Vân Giai Kỳ lại khoác chiếc áo lên vai, đi về phía phòng bệnh.
Vừa bước đến cửa phòng bệnh, liền thấy cảnh cửa đang khép hờ.
Vân Giai Kỳ đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy Bạc Tuấn Phong ngồi trên sô pha, hai chân nhàn nhã vắt chéo, vẻ mặt lạnh lùng.
Vũ Minh và Mạn Nhi đã ngủ say.
Bạc Tuấn Phong ngồi trên sô pha đợi Vân Giai Kỳ về nhà, người đàn ông dường như đã nghe thấy tiếng bước chân của cô, lạnh lùng ngước mắt lên, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu.
Nhất là khi nhìn thấy chiếc áo khoác cô đang mặc, đôi mắt anh hơi nheo lại, lông mày cũng nhíu lại.
Nếu như Vân Giai Kỳ là một người bình thường bước vào trong phòng, đặc biệt là khi nhìn thấy thái độ muốn tra hỏi của Bạc Tuấn Phong, không biết vì sao, cô bỗng nghĩ đến Lâm Thanh Thủy.
Bốn khu nhà vườn cao cấp ở thủ đô do tập đoàn Thiên Ngạo đầu tư và phát triển, lần lượt được đặt tên là Hàn Đông, Hàn Nam, Hàn Tây và Hàn Bắc.
Trong số đó, Hàn Đông nằm ở khu vực trung tâm, có giá trị lên tới một trăm hai mươi triệu một mét vuông.
Diện tích khu vực đó khoảng năm trăm mét vuông, cộng thêm toàn bộ khu nhà lầu, một nghìn mét vuông khu nhà cao cấp, giá trị của nó có thể lên đên mười hai tỷ.
Khu nhà cao cấp trị gia mười hai tỷ đó được trao cho Lâm Thanh Thủy.
Trong căn nhà hiện đại đó, chỉ cần liếc mặt một cái là cũng nhìn thấy những vật dụng hàng ngày.
Khăn tắm, bàn chải đánh răng, dép đi trong nhà, áo choàng trong phòng ngủ chính, và thậm chí cả bộ vest của anh cũng được treo gọn gàng.
Anh thường đến đó sao?
Xem ra năm năm qua anh không hề cô đơn như cô tưởng, trong nhà giấu người đẹp cuộc sống sung sướng.
Vốn dĩ Vân Giai Kỳ đã chút hết mọi bực dọc khi đua xe ở bên núi, nhưng vừa bước vào phòng bệnh lại nhìn thấy người đàn ông này nhàn nhã ngồi ở sô pha, lửa giận trong lòng cô lại bùng lên.
Bạc Tuấn Phong nhìn thấy ánh mắt của cô khác thường, liền đứng dậy, hỏi: “Đi đâu?”
Vân Giai Kỳ đưa mắt đi chỗ khác, không muốn trả lời.
“Tại sao em không nghe máy của anh?”
Vân Giai Kỳ bật cười chế giễu: “Bạc Tuấn Phong, tôi là thư ký hai tư trên bảy của anh sao? Tại sao tôi lại phải nghe điện thoại của anh?”
Không mở miệng nói còn tốt, một khi đã nói, từng câu từng chữ đều vô cùng cay độc.
Bạc Tuấn Phong gọi cho Vân Giai Kỳ mấy cuộc liên tiếp, khiến cô vừa nhìn thấy tên anh hiện lên màn hình liền cảm thấy phiền não.
Giống như đang kiểm soát cô vậy.
Nhưng người đàn ông này có tư cách gì để kiểm soát cô chứ?
Cô không phải Lâm Thanh Thủy.
Bạc Tuấn Phong thấy cô vẫn còn tức giận, liền nghĩ là do.
chuyện chiếc Maserati, anh tưởng rằng chỉ là một chiếc xe cỏn con, cô sẽ không đến mức giận dõi đến tận bây giờ.
Tuy nhiên, có một chuyện, anh nhất định phải làm rõ.
Chiếc áo khoác mà Vân Giai Kỳ đang khoác trên vai là áo nam, chiếc áo khoác này không còn gì xa lạ nữa.
Ánh mắt Bạc Hoài Phong liền trở nên lạnh lẽo, lên tiếng hỏi cô: “Áo khoác em đang mặc là của ai?”
Vân Giai Kỳ thản nhiên trả lời: “Của tôi.”
“Của em?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.