Hai Thai Năm Bảo: Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan
Chương 237
Di Ba
06/07/2021
Lâm Thanh Thủy đáp: “Em muốn chuyển nhà”
“Chuyển nhà?”
“Sống ở đây suốt có vẻ không được hay lắm?”
Lâm Thanh Thủy đặt hành lý xuống, đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, nhìn anh, ngượng ngùng cười nói: “Dù sao em cũng chỉ là một thư ký nhỏ bé của Thiên Ngạo, bây giờ toàn bộ nhân viên công ty đều đã biết em ở khu nhà cao cấp này, khó trách khỏi việc lời ra tiếng vào. Em không muốn rước thêm phiền phức cho anh”
Bạc Tuấn Phong nhìn về phía vali đã được sắp xếp ngay ngắn của cô ta, không nói thêm câu nào.
Lâm Thanh Thủy đột nhiên nói: “À, đúng rồi, Tuấn Phong, anh chờ một chút.”
Vừa nói, cô ta vừa bước vào phòng ngủ master.
Một lúc sau, Lâm Thanh Thủy mang theo một bộ vest đi tới: “Em đã giặt sạch bộ vest cho anh”
Vài hôm trước, cô ta không cẩn thận làm đồ cà phê lên người Bạc Tuấn Phong, vốn dĩ anh định đem vứt bộ vest này đi, không mặc nữa, nhưng Lâm Thanh Thủy cảm thấy một bộ vest tận ba trăm triệu cứ vậy mà vứt đi thì vô cùng lãng phí, vì vậy cô ta đã lấy hết dũng cảm nói với anh để cô giặt sạch cho.
anh.
Vì bộ vest này được may thủ công, chất vải lại thuộc hàng xa xỉ, nên Lâm Thanh Thủy đã bỏ ra rất nhiều công sức.
Không thể không thừa nhận Lâm Thanh Thủy vô cùng khéo léo và cẩn thận, cô ta giặt còn sạch sẽ hơn cả ngoài tiệm, trông bộ vest giống như hàng mới tinh vậy.
“Em đã giặt sạch cho anh rồi”
Lâm Thanh Thủy nở một nụ cười ngọt ngào: “Thế nào, có giống như hàng mới không?”
“Giống”
Không biết vì sao, Bạc Tuấn Phong nhìn thoáng qua bộ đồ, chợt nghĩ ra điều gì đó, anh nhìn về phía phòng tắm, nhìn thấy khăn mặt trên giá treo khăn đã được gấp gọn vào trong tủ, các đồ dùng vệ sinh cá nhân khác cũng đều có hai chiếc.
Người đàn ông khẽ cau mày, trong lòng có chút nghi hoặc, quay sang hỏi Lâm Thanh Thủy.
“Hôm nay có ai đến đây không?”
Lâm Thanh Thủy thoáng sửng sốt, ngây người nói: “Không có ai cả”
“Không có ai sao?”
“Vâng”
Lâm Thanh Thủy nói tiếp: “Chỉ có nhân viên tạp vụ đến đây một lần thôi, sao vậy?”
Cô không đến đây sao?
Bạc Tuấn Phong gỡ bỏ sự hoài nghỉ trong lòng, ngồi xuống ghế sô pha, nhìn về phía mấy chiếc vali của Lâm Thanh Thủy, không nói thêm gì nữa.
Căn hộ này luôn được anh bỏ trống.
Ngày trước, chính anh bảo Lâm Thanh Thủy vào đây ở.
Khi đó cô ta nói cô ta không có nhà ở thủ đô, anh liền bảo cô ta chuyển vào đây ở, giờ đây cô ta lại nói là muốn chuyển đi, Bạc Tuấn Phong cũng không hỏi lý do là gì.
Lâm Thanh Thủy đột nhiên lấy ra vài chiếc túi Hermes từ trong tủ quần áo, hỏi anh: “Tuấn Phong, mỗi năm sinh nhật anh đều tặng em túi, em rất thích chúng, em có thể mang chúng đi không?”
“Tùy cô”
Lâm Thanh Thủy mỉm cười: “Cảm ơn anh”
Cô ta đặt túi của mình sang một bên, đột nhiên bước đến gần anh rồi ngồi xuống.
“Tuấn Phong, cảm ơn anh đã chiếu cố đến em suốt nhiều năm như vậy, cũng cảm ơn anh đã cho em một ngôi nhà”
Lâm Thanh Thủy nhìn xung quanh, xúc động nói: “Nơi này giờ đây giống như nhà của em vậy, bây giờ lại phải đột ngột chuyển đi, em thật sự không nỡ rời xa nó.”
Bạc Tuấn Phong khẽ cau mày nhìn bộ quần áo vẫn phơi bên ngoài ban công mà chưa kịp cất: “Nếu như cô không nỡ thì đừng chuyển đi nữa”
“Nhưng làm vậy liệu có ổn không? Em ở đây liệu có thích hợp không?”
Lâm Thanh Thủy dừng lại một chút rồi nói: “Hơn nữa, căn phòng này quá lớn. Em sống một mình cô đơn lắm”
Cô ta vừa nói vừa đi về phía ban công Bên ngoài ban công đang phơi đồ lót.
Lâm Thanh Thủy ôm đống đồ đó đi đến gần phía ghế sô pha, bắt đầu xếp đồ, không cẩn thận khiến một chiếc áo ngực rơi xuống chân cô ta.
Cô ta liếc mắt nhìn, lập tức đỏ mặt, cầm đồ lót lên, giấu sau lưng, cẩn thận liếc nhìn Bạc Tuấn Phong, nhưng lại thấy người đàn ông này hoàn toàn không để ý đến hành động của cô ta.
Bạc Tuấn Phong cúi gầm đầu, vẫn đang suy nghĩ về những điều Vân Giai Kỳ đã nói.
Chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không, cô sẽ không nặng lời với anh như vậy.
“Tuấn Phong?”
Lâm Thanh Thủy thấy anh thất thần, liền gọi anh vài tiếng.
Bạc Tuấn Phong nhướng mày: “Sao thế?”
“Giao ước của chúng ta, liệu có còn tính không?”
Lâm Thanh Thủy thu hết can đảm, nói: “Anh đã hứa mỗi năm sẽ cùng em đón sinh nhật.”
“Có”
Bạc Tuấn Phong đã hứa với cô ta thì sẽ không nuốt lời.
Nghe thây vậy, Lâm Thanh Thủy liền nở một nụ cười tươi như hoa.
“Chuyển nhà?”
“Sống ở đây suốt có vẻ không được hay lắm?”
Lâm Thanh Thủy đặt hành lý xuống, đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, nhìn anh, ngượng ngùng cười nói: “Dù sao em cũng chỉ là một thư ký nhỏ bé của Thiên Ngạo, bây giờ toàn bộ nhân viên công ty đều đã biết em ở khu nhà cao cấp này, khó trách khỏi việc lời ra tiếng vào. Em không muốn rước thêm phiền phức cho anh”
Bạc Tuấn Phong nhìn về phía vali đã được sắp xếp ngay ngắn của cô ta, không nói thêm câu nào.
Lâm Thanh Thủy đột nhiên nói: “À, đúng rồi, Tuấn Phong, anh chờ một chút.”
Vừa nói, cô ta vừa bước vào phòng ngủ master.
Một lúc sau, Lâm Thanh Thủy mang theo một bộ vest đi tới: “Em đã giặt sạch bộ vest cho anh”
Vài hôm trước, cô ta không cẩn thận làm đồ cà phê lên người Bạc Tuấn Phong, vốn dĩ anh định đem vứt bộ vest này đi, không mặc nữa, nhưng Lâm Thanh Thủy cảm thấy một bộ vest tận ba trăm triệu cứ vậy mà vứt đi thì vô cùng lãng phí, vì vậy cô ta đã lấy hết dũng cảm nói với anh để cô giặt sạch cho.
anh.
Vì bộ vest này được may thủ công, chất vải lại thuộc hàng xa xỉ, nên Lâm Thanh Thủy đã bỏ ra rất nhiều công sức.
Không thể không thừa nhận Lâm Thanh Thủy vô cùng khéo léo và cẩn thận, cô ta giặt còn sạch sẽ hơn cả ngoài tiệm, trông bộ vest giống như hàng mới tinh vậy.
“Em đã giặt sạch cho anh rồi”
Lâm Thanh Thủy nở một nụ cười ngọt ngào: “Thế nào, có giống như hàng mới không?”
“Giống”
Không biết vì sao, Bạc Tuấn Phong nhìn thoáng qua bộ đồ, chợt nghĩ ra điều gì đó, anh nhìn về phía phòng tắm, nhìn thấy khăn mặt trên giá treo khăn đã được gấp gọn vào trong tủ, các đồ dùng vệ sinh cá nhân khác cũng đều có hai chiếc.
Người đàn ông khẽ cau mày, trong lòng có chút nghi hoặc, quay sang hỏi Lâm Thanh Thủy.
“Hôm nay có ai đến đây không?”
Lâm Thanh Thủy thoáng sửng sốt, ngây người nói: “Không có ai cả”
“Không có ai sao?”
“Vâng”
Lâm Thanh Thủy nói tiếp: “Chỉ có nhân viên tạp vụ đến đây một lần thôi, sao vậy?”
Cô không đến đây sao?
Bạc Tuấn Phong gỡ bỏ sự hoài nghỉ trong lòng, ngồi xuống ghế sô pha, nhìn về phía mấy chiếc vali của Lâm Thanh Thủy, không nói thêm gì nữa.
Căn hộ này luôn được anh bỏ trống.
Ngày trước, chính anh bảo Lâm Thanh Thủy vào đây ở.
Khi đó cô ta nói cô ta không có nhà ở thủ đô, anh liền bảo cô ta chuyển vào đây ở, giờ đây cô ta lại nói là muốn chuyển đi, Bạc Tuấn Phong cũng không hỏi lý do là gì.
Lâm Thanh Thủy đột nhiên lấy ra vài chiếc túi Hermes từ trong tủ quần áo, hỏi anh: “Tuấn Phong, mỗi năm sinh nhật anh đều tặng em túi, em rất thích chúng, em có thể mang chúng đi không?”
“Tùy cô”
Lâm Thanh Thủy mỉm cười: “Cảm ơn anh”
Cô ta đặt túi của mình sang một bên, đột nhiên bước đến gần anh rồi ngồi xuống.
“Tuấn Phong, cảm ơn anh đã chiếu cố đến em suốt nhiều năm như vậy, cũng cảm ơn anh đã cho em một ngôi nhà”
Lâm Thanh Thủy nhìn xung quanh, xúc động nói: “Nơi này giờ đây giống như nhà của em vậy, bây giờ lại phải đột ngột chuyển đi, em thật sự không nỡ rời xa nó.”
Bạc Tuấn Phong khẽ cau mày nhìn bộ quần áo vẫn phơi bên ngoài ban công mà chưa kịp cất: “Nếu như cô không nỡ thì đừng chuyển đi nữa”
“Nhưng làm vậy liệu có ổn không? Em ở đây liệu có thích hợp không?”
Lâm Thanh Thủy dừng lại một chút rồi nói: “Hơn nữa, căn phòng này quá lớn. Em sống một mình cô đơn lắm”
Cô ta vừa nói vừa đi về phía ban công Bên ngoài ban công đang phơi đồ lót.
Lâm Thanh Thủy ôm đống đồ đó đi đến gần phía ghế sô pha, bắt đầu xếp đồ, không cẩn thận khiến một chiếc áo ngực rơi xuống chân cô ta.
Cô ta liếc mắt nhìn, lập tức đỏ mặt, cầm đồ lót lên, giấu sau lưng, cẩn thận liếc nhìn Bạc Tuấn Phong, nhưng lại thấy người đàn ông này hoàn toàn không để ý đến hành động của cô ta.
Bạc Tuấn Phong cúi gầm đầu, vẫn đang suy nghĩ về những điều Vân Giai Kỳ đã nói.
Chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không, cô sẽ không nặng lời với anh như vậy.
“Tuấn Phong?”
Lâm Thanh Thủy thấy anh thất thần, liền gọi anh vài tiếng.
Bạc Tuấn Phong nhướng mày: “Sao thế?”
“Giao ước của chúng ta, liệu có còn tính không?”
Lâm Thanh Thủy thu hết can đảm, nói: “Anh đã hứa mỗi năm sẽ cùng em đón sinh nhật.”
“Có”
Bạc Tuấn Phong đã hứa với cô ta thì sẽ không nuốt lời.
Nghe thây vậy, Lâm Thanh Thủy liền nở một nụ cười tươi như hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.