Hai Thai Năm Bảo: Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan
Chương 676
Di Ba
04/10/2021
Vân Giai Kỳ vẫn đắm chìm trong sự uất ức, cô vừa cảm thấy tủi thân, vừa cảm thấy ấm ức thay cho Mạn Nhi.
Vũ Minh đột nhiên lên tiết Cậu vừa đứng dậy, quản gia liền nói: “Cậu chủ nhỏ, tôi chuẩn bị hai phần cơm tối đem lên lầu, cậu dỗ ngọt em gái cậu để hai người cùng ăn tối đi”
Vũ Minh gật gật đầu.
Quản gia bưng hai phần cơm tối theo Vũ Minh lên lầu.
Vũ Minh mở cửa phòng, thấy Mạn Nhi vẫn ngồi trên giường, vẫn giữ tư thế từ lúc Bạc Tuấn Phong và Vân Giai Kỳ ra khỏi phòng, cúi mặt, không nhúc nhích.
Nhìn thoáng qua, Vũ Minh nhạy bén nhận ra rằng sau khi Mạn Nhi tỉnh lại quả thật như trở thành một người khác.
Tại sao lại trở nên như vậy?
Vũ Minh gọi tên cô bé: “Mạn Nhi.”
Mạn Nhi ngước nhìn Vũ Minh. Cô bé vẫn không nói chuyện, trên khuôn mặt nhỏ chỉ cỡ một bàn tay không có bất kỳ biểu cảm nào, cũng không nhìn ra bất cứ trạng thái nào của cảm xúc.
Vũ Minh hỏi: “Có đói bụng không?”
Mạn Nhi không nói gì, cũng không gật đầu hay lắc đầu.
Vũ Minh nói: “Chúng ta cùng ăn đi.”
Nói xong, cậu bảo quản gia dọn bữa tối lên bàn, rồi nói với Mạn Nhi: “Lại đây”
Mạn Nhi vẫn không cử động, Vũ Minh lại nói: “Không nghe lời anh trai luôn sao?”
Nghe vậy, cô bé mới vén chăn lên, mang dép lê vào, bước đến bàn ăn ngồi xuống.
Không hiểu vì sao, cô bé không cự cãi lại những lời mà Vũ Minh nói.
Quản gia xới cơm rồi múc canh cho cô bé.
Mạn Nhi đưa tay lên, vừa mới cầm muỗng, ngón tay hơi run nên không thể cầm chặt được, muỗng bỗng rơi xuống bàn.
Tay cô bé giống như không có một chút sức lực nào.
Vũ Minh lập tức lên tiếng: “Tay không có sức sao?”
Mạn Nhi nhìn tay mình, cau mày, nhưng vẫn không nói chuyện, hình như cô bé đã trở nên trầm lặng hơn.
Vũ Minh nói: “Anh đút em ăn.”
Cậu bưng chén cơm lên, cầm thìa đưa tới miệng cô bé.
Mạn Nhi lặng lẽ há cái miệng nhỏ, ăn một miếng. Thấy cô bé chịu ăn, Vũ Minh mới thả lỏng tim ra.
Bên ngoài, cửa phòng đang hé mở.
Vân Giai Kỳ đứng ở ngoài nhìn qua khe cửa, thấy Vũ Minh đang đút cho Mạn Nhi, cuối cùng Mạn Nhi cũng chịu ăn, điều này khiến cô cảm thấy yên tâm hơn.
Chịu ăn là tốt rồi, nếu mà để cô bé đói thật thì thân thể sao chịu nổi.
Vân Giai Kỳ không quan tâm đến sự lạnh lùng, thù địch của Mạn Nhi đối với cô, cô chỉ không thể để con bé đói được.
Vân Giai Kỳ đi xuống lầu, Bạc Tuấn Phong hỏi: “Con bé chịu ăn rồi hả?”
“Ừm, Vũ Minh đang đút con bé ăn”
Bạc Tuấn Phong nghỉ ngờ nhìn Tân Khải Trạch.
Sau khi Mạn Nhi kiểm tra sức khỏe định kỳ xong, đột nhiên tính tình của cô bé thay đổi rất nhiều.
Tân Khải Trạch nhận được ánh mắt dò xét của anh, hoang mang nói: “Tổng giám đốc Bạc, tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra… Trước khi ra ngoài, cô Mạn Nhi vẫn ổn, nhưng sau khi ra khỏi bệnh viện, cô bé trở nên im lặng, không nói lời nào, lên xe là lập tức ngủ thiếp đi, lúc đó tôi không thấy gì bất thường hết…
“Rốt cuộc là kiểm tra cái gì vậy?” Bạc Tuấn Phong lờ mờ cảm thấy có điều mờ ám trong lần kiểm tra sức khỏe định kỳ này.
Vũ Minh đột nhiên lên tiết Cậu vừa đứng dậy, quản gia liền nói: “Cậu chủ nhỏ, tôi chuẩn bị hai phần cơm tối đem lên lầu, cậu dỗ ngọt em gái cậu để hai người cùng ăn tối đi”
Vũ Minh gật gật đầu.
Quản gia bưng hai phần cơm tối theo Vũ Minh lên lầu.
Vũ Minh mở cửa phòng, thấy Mạn Nhi vẫn ngồi trên giường, vẫn giữ tư thế từ lúc Bạc Tuấn Phong và Vân Giai Kỳ ra khỏi phòng, cúi mặt, không nhúc nhích.
Nhìn thoáng qua, Vũ Minh nhạy bén nhận ra rằng sau khi Mạn Nhi tỉnh lại quả thật như trở thành một người khác.
Tại sao lại trở nên như vậy?
Vũ Minh gọi tên cô bé: “Mạn Nhi.”
Mạn Nhi ngước nhìn Vũ Minh. Cô bé vẫn không nói chuyện, trên khuôn mặt nhỏ chỉ cỡ một bàn tay không có bất kỳ biểu cảm nào, cũng không nhìn ra bất cứ trạng thái nào của cảm xúc.
Vũ Minh hỏi: “Có đói bụng không?”
Mạn Nhi không nói gì, cũng không gật đầu hay lắc đầu.
Vũ Minh nói: “Chúng ta cùng ăn đi.”
Nói xong, cậu bảo quản gia dọn bữa tối lên bàn, rồi nói với Mạn Nhi: “Lại đây”
Mạn Nhi vẫn không cử động, Vũ Minh lại nói: “Không nghe lời anh trai luôn sao?”
Nghe vậy, cô bé mới vén chăn lên, mang dép lê vào, bước đến bàn ăn ngồi xuống.
Không hiểu vì sao, cô bé không cự cãi lại những lời mà Vũ Minh nói.
Quản gia xới cơm rồi múc canh cho cô bé.
Mạn Nhi đưa tay lên, vừa mới cầm muỗng, ngón tay hơi run nên không thể cầm chặt được, muỗng bỗng rơi xuống bàn.
Tay cô bé giống như không có một chút sức lực nào.
Vũ Minh lập tức lên tiếng: “Tay không có sức sao?”
Mạn Nhi nhìn tay mình, cau mày, nhưng vẫn không nói chuyện, hình như cô bé đã trở nên trầm lặng hơn.
Vũ Minh nói: “Anh đút em ăn.”
Cậu bưng chén cơm lên, cầm thìa đưa tới miệng cô bé.
Mạn Nhi lặng lẽ há cái miệng nhỏ, ăn một miếng. Thấy cô bé chịu ăn, Vũ Minh mới thả lỏng tim ra.
Bên ngoài, cửa phòng đang hé mở.
Vân Giai Kỳ đứng ở ngoài nhìn qua khe cửa, thấy Vũ Minh đang đút cho Mạn Nhi, cuối cùng Mạn Nhi cũng chịu ăn, điều này khiến cô cảm thấy yên tâm hơn.
Chịu ăn là tốt rồi, nếu mà để cô bé đói thật thì thân thể sao chịu nổi.
Vân Giai Kỳ không quan tâm đến sự lạnh lùng, thù địch của Mạn Nhi đối với cô, cô chỉ không thể để con bé đói được.
Vân Giai Kỳ đi xuống lầu, Bạc Tuấn Phong hỏi: “Con bé chịu ăn rồi hả?”
“Ừm, Vũ Minh đang đút con bé ăn”
Bạc Tuấn Phong nghỉ ngờ nhìn Tân Khải Trạch.
Sau khi Mạn Nhi kiểm tra sức khỏe định kỳ xong, đột nhiên tính tình của cô bé thay đổi rất nhiều.
Tân Khải Trạch nhận được ánh mắt dò xét của anh, hoang mang nói: “Tổng giám đốc Bạc, tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra… Trước khi ra ngoài, cô Mạn Nhi vẫn ổn, nhưng sau khi ra khỏi bệnh viện, cô bé trở nên im lặng, không nói lời nào, lên xe là lập tức ngủ thiếp đi, lúc đó tôi không thấy gì bất thường hết…
“Rốt cuộc là kiểm tra cái gì vậy?” Bạc Tuấn Phong lờ mờ cảm thấy có điều mờ ám trong lần kiểm tra sức khỏe định kỳ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.