Hai Thai Năm Bảo: Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan
Chương 175: Tiễn khách
Di Ba
04/07/2021
Trong nháy mắt bao phủ bọn họ trong bóng tối.
“Bây giờ, ngay lập tức, cút khỏi bệnh viện ngay cho tôi!”
Mày… Thằng cháu hỗn láo này!” Bạc Ngan Thiên tức giận giơ tay lên tát Bạc Tuấn Phong một phát.
Khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông bị tát lệch đi, ánh mắt lại lạnh lẽo thêm mấy phần.
Bạc Ngan Thiên cười lạnh nói: “Thằng cháu hỗn láo này, mày thật sự muốn nhận đứa con hoang này?” Ông ta chỉ vào Mạn Nhi, giận dữ nói: “Nó là con gái do người đàn bà tỉ tiện này và Tống Hạo.
Hiên sinh ra, không phải mày! Mày là ai? Mày là Bạc Tuấn Phong, là chủ nhân tương lai của Thiên Ngạo, mày điên rồi à? Nhận đứa con gái do thằng đàn ông khác sinh ra?”
Hàm dưới Bạc Tuấn Phong cản chặt. Anh nhìn về phía Mạn Nhi thì thấy cô bé rúc vào lòng Vân Giai Kỳ, ánh mắt long lanh nhìn anh như đang nói rằng: Con không phải con hoang!
Bạc Tuấn Phong không giải thích, ngẩng đầu lên nói với ngoài cửa: “Tân Khải Trạch!”
Tân Khải Trạch lúng ta lúng túng chạy vào: “Cậu Bạc…”
“Tiễn khách!”
Tân Khải Trạch hơi do dự, đuổi Vân Ngọc Hân này đi cũng được thôi, nhưng Bạc Ngan Thiên là ai kia chứ? Lần đầu tiên anh ta thấy tổng giám đốc tức giận như thế, đuổi cả ông nội ruột.
“Cậu Bạc bớt giận.”
Bạc Tuấn Phong lười nói nhảm: “Nếu cậu không ra tay thì cũng cút đi theo bọn họ đi!”
Khóe môi Tân Khải Trạch co quắp, hít vào một hơi khí lạnh rồi xoay người nhìn về phía Bạc Ngan Thiên, nói: “Ông cụ Bạc, xin mời!”
“Láo xược! Cậu là cái thá gì mà dám nói chuyện với tôi như thế?”
Bạc Ngan Thiên giận không có chỗ trút. Vân Giai Kỳ này đúng là hồ ly tinh, quyến rũ cháu trai ông ta tới mức dám nói năng không lễ độ với ông ta, thậm chí kêu ông ta cút ra ngoài?
Đúng là láo xược!
Bạc Ngan Thiên vẫn còn ầm ï nhưng Tân Khải Trạch cũng không dám chậm trễ nữa. So với Bạc Ngan Thiên thì anh tại không dám không nghe theo Bạc Tuấn Phong hơn, vì thế nói với bên ngoài cửa: “Vệ sĩ đâu?”
“Có!” Hai vệ sĩ cao to vội bước vào.
“Đưa ông cụ về!”
“Vâng!” Hai vệ sĩ không cho phép giải thích, lập tức dẫn Bạc Ngan Thiên và Vân Ngọc Hân ra khỏi bệnh viện.
“Để đó!” Bạc Ngan Thiên nói: “Tôi có thể tự đi!”
Ông ta nhìn về phía Bạc Tuấn Phong, nhìn xoáy vào: “Tuấn Phong, cháu thật khiến ông thất vọng! Xem ra ông không thể không xử trí người phụ nữ này rồi! Cháu vì bảo vệ người phụ nữ này mà dám chống đối cả ông, cháu thật sự cho rằng cháu lên làm tổng giám đốc của Thiên Ngạo rồi thì không coi ai ra gì nữa? Bây giờ Bạc Vân còn chưa giao hết vào tay cháu, cháu cho rằng ông không làm gì được cháu hay sao?”
Nói rồi, Bạc Ngan Thiên cuối cùng cũng liếc Vân Giai Kỳ một chút, sau đó nghênh ngang rời đi cùng Vân Ngọc Hân!
Tân Khải Trạch đóng cửa lại. Cách một cánh cửa có thể nghe thấy tiếng bước chân giận dữ của Bạc Ngan Thiên đã dần rời xa.
Trong phòng bệnh yên lặng hiếm thấy.
Vân Giai Kỳ cúi đầu xuống, thấy Mạn Nhi ôm lấy đùi cô với tư thế bảo vệ thì cảm động không thôi, nhẹ nhàng vuốt ve trán cô bé: “Mạn Nhi ngoan, lần sau không nên làm như thế…”
Nếu một gậy kia rơi lên người Mạn Nhi thì thật sự không dám tưởng tượng. Nghĩ tới một gậy Bạc Ngan Thiên ném tới kia bị Bạc Tuấn Phong chặn lại, cô ngẩng đầu lên, nhìn về người đàn ông: “Anh vừa mới nói…”
Chẳng biết Bạc Tuấn Phong đã bước tới trước mặt cô từ lúc nào, cánh tay dài dang rộng ra, ôm chặt cô vào trong lòng. Từ trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói nhẫn nhịn của người đàn ông: “Em đồng ý nhận Vũ Minh?”
Lúc nãy khi Vân Giai Kỳ đã nhận Vũ Minh là con trai của cô ngay trước mặt Bạc Ngan Thiên và Vân Ngọc Hân, trong lòng anh như có cái gì đó tràn ra.
Thế mà cô lại đồng ý nhận Vũ Minh rồi. Người đàn ông ôm cô chặt hơn.
Ánh mắt Vân Giai Kỳ ngơ ngẩn, nở nụ cười nhạt: “Vũ Minh là do em mang thai mười tháng sinh ra, cho dù trong người nó không chảy dòng máu của em… Em cũng nhận” Chẳng liên quan gì đến máu mủ hết!
Mạn Nhi nhìn về phía Bạc Vũ Minh thì thấy ngón tay cậu bé hơi động đậy một chút. Cô bé “A” một tiếng, chạy về phía mép giường, Bạc Vũ Minh cũng từ từ mở mắt ra.
“Bây giờ, ngay lập tức, cút khỏi bệnh viện ngay cho tôi!”
Mày… Thằng cháu hỗn láo này!” Bạc Ngan Thiên tức giận giơ tay lên tát Bạc Tuấn Phong một phát.
Khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông bị tát lệch đi, ánh mắt lại lạnh lẽo thêm mấy phần.
Bạc Ngan Thiên cười lạnh nói: “Thằng cháu hỗn láo này, mày thật sự muốn nhận đứa con hoang này?” Ông ta chỉ vào Mạn Nhi, giận dữ nói: “Nó là con gái do người đàn bà tỉ tiện này và Tống Hạo.
Hiên sinh ra, không phải mày! Mày là ai? Mày là Bạc Tuấn Phong, là chủ nhân tương lai của Thiên Ngạo, mày điên rồi à? Nhận đứa con gái do thằng đàn ông khác sinh ra?”
Hàm dưới Bạc Tuấn Phong cản chặt. Anh nhìn về phía Mạn Nhi thì thấy cô bé rúc vào lòng Vân Giai Kỳ, ánh mắt long lanh nhìn anh như đang nói rằng: Con không phải con hoang!
Bạc Tuấn Phong không giải thích, ngẩng đầu lên nói với ngoài cửa: “Tân Khải Trạch!”
Tân Khải Trạch lúng ta lúng túng chạy vào: “Cậu Bạc…”
“Tiễn khách!”
Tân Khải Trạch hơi do dự, đuổi Vân Ngọc Hân này đi cũng được thôi, nhưng Bạc Ngan Thiên là ai kia chứ? Lần đầu tiên anh ta thấy tổng giám đốc tức giận như thế, đuổi cả ông nội ruột.
“Cậu Bạc bớt giận.”
Bạc Tuấn Phong lười nói nhảm: “Nếu cậu không ra tay thì cũng cút đi theo bọn họ đi!”
Khóe môi Tân Khải Trạch co quắp, hít vào một hơi khí lạnh rồi xoay người nhìn về phía Bạc Ngan Thiên, nói: “Ông cụ Bạc, xin mời!”
“Láo xược! Cậu là cái thá gì mà dám nói chuyện với tôi như thế?”
Bạc Ngan Thiên giận không có chỗ trút. Vân Giai Kỳ này đúng là hồ ly tinh, quyến rũ cháu trai ông ta tới mức dám nói năng không lễ độ với ông ta, thậm chí kêu ông ta cút ra ngoài?
Đúng là láo xược!
Bạc Ngan Thiên vẫn còn ầm ï nhưng Tân Khải Trạch cũng không dám chậm trễ nữa. So với Bạc Ngan Thiên thì anh tại không dám không nghe theo Bạc Tuấn Phong hơn, vì thế nói với bên ngoài cửa: “Vệ sĩ đâu?”
“Có!” Hai vệ sĩ cao to vội bước vào.
“Đưa ông cụ về!”
“Vâng!” Hai vệ sĩ không cho phép giải thích, lập tức dẫn Bạc Ngan Thiên và Vân Ngọc Hân ra khỏi bệnh viện.
“Để đó!” Bạc Ngan Thiên nói: “Tôi có thể tự đi!”
Ông ta nhìn về phía Bạc Tuấn Phong, nhìn xoáy vào: “Tuấn Phong, cháu thật khiến ông thất vọng! Xem ra ông không thể không xử trí người phụ nữ này rồi! Cháu vì bảo vệ người phụ nữ này mà dám chống đối cả ông, cháu thật sự cho rằng cháu lên làm tổng giám đốc của Thiên Ngạo rồi thì không coi ai ra gì nữa? Bây giờ Bạc Vân còn chưa giao hết vào tay cháu, cháu cho rằng ông không làm gì được cháu hay sao?”
Nói rồi, Bạc Ngan Thiên cuối cùng cũng liếc Vân Giai Kỳ một chút, sau đó nghênh ngang rời đi cùng Vân Ngọc Hân!
Tân Khải Trạch đóng cửa lại. Cách một cánh cửa có thể nghe thấy tiếng bước chân giận dữ của Bạc Ngan Thiên đã dần rời xa.
Trong phòng bệnh yên lặng hiếm thấy.
Vân Giai Kỳ cúi đầu xuống, thấy Mạn Nhi ôm lấy đùi cô với tư thế bảo vệ thì cảm động không thôi, nhẹ nhàng vuốt ve trán cô bé: “Mạn Nhi ngoan, lần sau không nên làm như thế…”
Nếu một gậy kia rơi lên người Mạn Nhi thì thật sự không dám tưởng tượng. Nghĩ tới một gậy Bạc Ngan Thiên ném tới kia bị Bạc Tuấn Phong chặn lại, cô ngẩng đầu lên, nhìn về người đàn ông: “Anh vừa mới nói…”
Chẳng biết Bạc Tuấn Phong đã bước tới trước mặt cô từ lúc nào, cánh tay dài dang rộng ra, ôm chặt cô vào trong lòng. Từ trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói nhẫn nhịn của người đàn ông: “Em đồng ý nhận Vũ Minh?”
Lúc nãy khi Vân Giai Kỳ đã nhận Vũ Minh là con trai của cô ngay trước mặt Bạc Ngan Thiên và Vân Ngọc Hân, trong lòng anh như có cái gì đó tràn ra.
Thế mà cô lại đồng ý nhận Vũ Minh rồi. Người đàn ông ôm cô chặt hơn.
Ánh mắt Vân Giai Kỳ ngơ ngẩn, nở nụ cười nhạt: “Vũ Minh là do em mang thai mười tháng sinh ra, cho dù trong người nó không chảy dòng máu của em… Em cũng nhận” Chẳng liên quan gì đến máu mủ hết!
Mạn Nhi nhìn về phía Bạc Vũ Minh thì thấy ngón tay cậu bé hơi động đậy một chút. Cô bé “A” một tiếng, chạy về phía mép giường, Bạc Vũ Minh cũng từ từ mở mắt ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.