Chương 1: Hễ nhìn thấy nhau là ngứa mắt
Bạch Lộ Vị Sương
20/07/2020
Người quen của Trang Tiểu Chi và Diệp Lãng đều biết quan hệ của hai người không mấy tốt đẹp, rất không tốt, cực kì không tốt . Mỗi khi gặp nhau thì cả hai người không khác gì một cặp gà chiến, ai cũng không nhường ai.
Lại nói về nguyên nhân khiến quan hệ của cả hai không tốt là bắt nguồn từ hồi còn học dại học, không hiểu như nào mà cả hai cùng dính vào một trái dưa leo thúi tên Phàn Triển.
Cái tên Phàn Triền này người ngợm cũng khá đẹp trai, bị cái da mặt dày, miệng thì như bôi mật. Chắc vì vậy nên lá gan cũng không nhỏ, một bên hẹn hò với Trang Tiểu Chi, một bên theo đuổi người đẹp lạnh lùng Diệp Lãng.
Thành công gần ngay trước mắt mà thuyền dưới chân lại bắt đầu bấp bênh không vững, hai cả bên đồng loạt úp sọt làm cho hắn ta một cú nhớ đời. Cái thứ này mà cũng dám một chân đạp hai thuyền á? Trang Tiêu Chi và Diệp Lãng liếc nhau, trong lòng bùng bùng lửa giận, ngay trước mặt của Phàn Triển hai người ôm đầu nhau gặm cắn một hồi.
Hai chiếc sừng sáng bóng trên đầu lóe lên, Phàn Triển trợn mắt há mồm không nói nên lời, trơ mắt nhìn hai người kia bình tĩnh nắm tay nhau bước đi.
Trải qua chuyện này xong thế mà hắn ta lại bắt đầu tém bớt lại, cho tiền cũng không dám lăng nhăng, trở thành một người chính trực yêu đương nghiêm túc thành thật.
Trong khi Trang – Diệp hai người này nắm tay đi được một đoạn vừa đến ngã rẽ đã lập tức hất tay của đối phương ra. Trang Tiểu Chi trừng mắt giận dữ nói: “Anh gặm miệng tôi muốn nát luôn rồi đây này, nhẹ nhàng xíu thì chết hay gì.”
Diệp Lãng bình chân như vại móc khăn tay ra lau miệng, “Rõ ràng là cậu nhào lên người tôi trước.”
“Hừ.”
“Hừ hừ.”
Theo như sách nói gì kẻ của của kẻ thù là bạn, tiếc là từ đó về sau Trang Tiểu Chi và Diệp Lãng không những không thành bạn bè mà ngược lại còn ngứa mắt đối phương, càng ngày càng ghét nhau.
Hiện giờ cả hai đều đã đi làm được vài năm rồi, Diệp Lãng là người mẫu còn Trang Tiểu Chi thì làm một thợ trang điểm. Cả hai người làm việc chung trong một công ty, lại còn là bạn học cũ theo lý thuyết thì đáng ra cả hai người phải thân thiết hơn so với nhiều người mới phải.
Thế mà cả hai người mỗi lần gặp nhau là gà bay chó sủa không khác gì một đôi oan gia. Mỗi lần Trang Tiểu Chi gặp trúng Diệp Lãng là sẽ đi đường vòng, còn Diệp Lãng thì từ trước đến giờ cũng không bao giờ nhờ Trang Tiểu Chi trang điểm cho.
Quần chúng trong công ty đoán già đoán non rằng hai người này nhất định có một quãng thời gian yêu hận tình thù triền miên không dứt, vì yêu sinh thù hận, dao kiếm bay loảng xoảng.
Trang Tiểu Chi và Diệp Lãng nghe tới phiên bản này xong thì sợ ngây người, không ngừng giải thích với đồng nghiệp, nhưng mọi người đều chỉ tin vào trí tưởng tượng của bản than nên mấy lời đính chính đó họ cũng chỉ bỏ ngoài tai thôi.
Mà sự việc năm đó thì quá là mất mặt, cả hai cũng không dám nói thật cho nên cái truyền thuyết đó càng lan càng rộng, càng lan càng giống như thật.
Hại mỗi khi Trang Tiểu Chi và Diệp Lãng cãi nhau đều cảm thấy lúng túng vì bao nhiêu cặp mắt nóng rực đều đang đổ dồn vào hai người, thật sự rất là…
Sợ hãi tột độ, tốt nhất là hẹn nhau đi chỗ nào kín đáo rồi cãi thôi.
Lại nói về nguyên nhân khiến quan hệ của cả hai không tốt là bắt nguồn từ hồi còn học dại học, không hiểu như nào mà cả hai cùng dính vào một trái dưa leo thúi tên Phàn Triển.
Cái tên Phàn Triền này người ngợm cũng khá đẹp trai, bị cái da mặt dày, miệng thì như bôi mật. Chắc vì vậy nên lá gan cũng không nhỏ, một bên hẹn hò với Trang Tiểu Chi, một bên theo đuổi người đẹp lạnh lùng Diệp Lãng.
Thành công gần ngay trước mắt mà thuyền dưới chân lại bắt đầu bấp bênh không vững, hai cả bên đồng loạt úp sọt làm cho hắn ta một cú nhớ đời. Cái thứ này mà cũng dám một chân đạp hai thuyền á? Trang Tiêu Chi và Diệp Lãng liếc nhau, trong lòng bùng bùng lửa giận, ngay trước mặt của Phàn Triển hai người ôm đầu nhau gặm cắn một hồi.
Hai chiếc sừng sáng bóng trên đầu lóe lên, Phàn Triển trợn mắt há mồm không nói nên lời, trơ mắt nhìn hai người kia bình tĩnh nắm tay nhau bước đi.
Trải qua chuyện này xong thế mà hắn ta lại bắt đầu tém bớt lại, cho tiền cũng không dám lăng nhăng, trở thành một người chính trực yêu đương nghiêm túc thành thật.
Trong khi Trang – Diệp hai người này nắm tay đi được một đoạn vừa đến ngã rẽ đã lập tức hất tay của đối phương ra. Trang Tiểu Chi trừng mắt giận dữ nói: “Anh gặm miệng tôi muốn nát luôn rồi đây này, nhẹ nhàng xíu thì chết hay gì.”
Diệp Lãng bình chân như vại móc khăn tay ra lau miệng, “Rõ ràng là cậu nhào lên người tôi trước.”
“Hừ.”
“Hừ hừ.”
Theo như sách nói gì kẻ của của kẻ thù là bạn, tiếc là từ đó về sau Trang Tiểu Chi và Diệp Lãng không những không thành bạn bè mà ngược lại còn ngứa mắt đối phương, càng ngày càng ghét nhau.
Hiện giờ cả hai đều đã đi làm được vài năm rồi, Diệp Lãng là người mẫu còn Trang Tiểu Chi thì làm một thợ trang điểm. Cả hai người làm việc chung trong một công ty, lại còn là bạn học cũ theo lý thuyết thì đáng ra cả hai người phải thân thiết hơn so với nhiều người mới phải.
Thế mà cả hai người mỗi lần gặp nhau là gà bay chó sủa không khác gì một đôi oan gia. Mỗi lần Trang Tiểu Chi gặp trúng Diệp Lãng là sẽ đi đường vòng, còn Diệp Lãng thì từ trước đến giờ cũng không bao giờ nhờ Trang Tiểu Chi trang điểm cho.
Quần chúng trong công ty đoán già đoán non rằng hai người này nhất định có một quãng thời gian yêu hận tình thù triền miên không dứt, vì yêu sinh thù hận, dao kiếm bay loảng xoảng.
Trang Tiểu Chi và Diệp Lãng nghe tới phiên bản này xong thì sợ ngây người, không ngừng giải thích với đồng nghiệp, nhưng mọi người đều chỉ tin vào trí tưởng tượng của bản than nên mấy lời đính chính đó họ cũng chỉ bỏ ngoài tai thôi.
Mà sự việc năm đó thì quá là mất mặt, cả hai cũng không dám nói thật cho nên cái truyền thuyết đó càng lan càng rộng, càng lan càng giống như thật.
Hại mỗi khi Trang Tiểu Chi và Diệp Lãng cãi nhau đều cảm thấy lúng túng vì bao nhiêu cặp mắt nóng rực đều đang đổ dồn vào hai người, thật sự rất là…
Sợ hãi tột độ, tốt nhất là hẹn nhau đi chỗ nào kín đáo rồi cãi thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.