Chương 5
Anh Chàng Cứng Rắn Ngọt Ngào
21/09/2024
"Ngươi yên tâm. Việc này ngoại trừ ngươi, ta và Như Ý thì sẽ không có người khác bên ngoài biết được."
Ta cho rằng kế hoạch của mình đã đầy đủ, chu đáo, chặt chẽ, thù lao cũng đủ phong phú, cũng đủ để trấn an A Tiêu rồi.
Nhưng A Tiêu đứng tại chỗ, không nhận lấy vàng, cười lạnh nói:
"Phu nhân luôn miệng nói mình chung tình với tướng quân, hôm đó lại lừa ta và Như Ý, dùng tướng quân để ngụy trang, một thân một mình đi tới Nam Phong quán, vậy nên mới trúng thuốc.”
"Những câu phu nhân từng nói có câu nào là thật không?”
"Người làm như thế, xứng đáng với tướng quân đã c.h.ế.t sao?"
08
A Tiêu có vẻ rất tức giận.
Người bình thường không có gợn sóng cảm xúc gì, lúc này trong lời nói cũng chứa lửa giận, giống như ta cực kỳ có lỗi với Thẩm Tiêu Hành vậy.
Ta nghĩ mãi mà không rõ.
Hắn cũng không phải Thẩm Tiêu Hành, hắn kích động cái gì?
Ta cũng có chút không phục:
"Làm thê tử mới cưới, ta cho rằng mình đã làm hết nghĩa vụ ta phải có, xử lý hậu sự cho Thẩm Tiêu Hành, càng sắp xếp tốt trên dưới Thẩm phủ.”
"Huống hồ, ta vào Nam Phong quán cũng vì muốn tìm kiếm cơ hội buôn bán, ta và tiểu quan kia chưa xảy ra cái gì cả… Ta có chỗ nào có lỗi với Thẩm Tiêu Hành?"
A Tiêu bỗng nhiên cắt ngang ta:
"Tìm cơ hội buôn bán sao không cần ta tiếp khách?”
"Lần này may mà giữa đường ta quay về, mới phát hiện tiểu quan kia mưu đồ làm loạn với người.”
“Lúc ta đi vào phòng, hắn đang chuẩn bị cởi thắt lưng của người.”
"Bây giờ thi cốt của Thẩm tướng quân vẫn chưa lạnh, nguyên nhân cái c.h.ế.t không rõ. Phu nhân không lo lắng kẻ thù tìm tới cửa, cũng không cân nhắc cho an toàn của người cả nhà sao?"
Trên gương mặt tuấn tú kia, lúc này đang nhíu chặt mày.
Ta híp mắt, ngửi được một luồng “mùi dấm” không tầm thường.
A Tiêu này… Sẽ không phải là có tâm tư khác với ta chứ?
09
Tục ngữ nói, nam nhân không thể chiều, càng chiều càng làm loạn.
Ta quyết định lạnh lẽo với A Tiêu không biết tốt xấu này.
Mặc dù hắn là hộ vệ đẹp trai nhất, có dáng người đẹp nhất trong toàn bộ phủ tướng quân.
Nhưng trên thế giới này còn có một đống lớn nam nhân càng đẹp trai hơn.
Ta tuyệt đối không thể bởi vì A Tiêu mà ngăn cản tay chân của mình.
—— Ta kêu Như Ý điều thêm mấy tên hộ vệ tới.
Khi nhàn hạ đợi, ta ngồi trong đình, vui vẻ ăn nho, còn thay phiên gọi bọn họ tới đọc sổ sách.
Chỉ có một mình A Tiêu bị ta cố ý để đứng phơi nguyên chỗ.
Bóng dáng hắn đứng thẳng dưới ánh mặt trời đã khuất, cụp mắt, trên mặt không có biểu cảm gì.
Cả người không nhúc nhích tí nào, dường như không nghe thấy động tĩnh bên phía ta, cũng hoàn toàn không bị hành vi của ta quấy nhiễu.
Ta không khỏi rơi vào trầm tư.
Chẳng lẽ là ta nghĩ nhiều rồi sao?
Buổi tối, lật qua lật lại không ngủ được.
Nhân lúc ánh trăng vừa phải, ta khoác áo đi ra ngoài, đi dạo trong phủ.
Lại tinh mắt chú ý tới một cái bóng đen chợt lóe lên trên mái hiên.
Ta sờ về phía chân tường.
Cầm cuốc hoa trên đất lên, lặng lẽ đi theo.
10
Bóng đen kia đi về phía thư phòng.
Ta không khỏi sinh lòng hoang mang:
[ Nếu là kẻ trộm bình thường, sao lại đi thẳng đến thư phòng?]
Thẩm Tiêu Hành cũng không có ở đây, chẳng lẽ lại còn có vật quý giá gì ở bên trong?
Trừ phi…
Là có gì còn đáng giá hơn.
Ví dụ như, mật báo trong quân.
Trong đầu ta hiện lên A Tiêu.
Hắn đã từng nói, Thẩm Tiêu Hành còn có kẻ thù.
Giữa lông mày hơi trầm xuống.
Nếu như là kẻ thù, vậy tất nhiên có võ công cao cường, ta đánh không lại.
Nghĩ đến đây.
Ta quyết định cẩn thận hơn nữa.
Ta cho rằng kế hoạch của mình đã đầy đủ, chu đáo, chặt chẽ, thù lao cũng đủ phong phú, cũng đủ để trấn an A Tiêu rồi.
Nhưng A Tiêu đứng tại chỗ, không nhận lấy vàng, cười lạnh nói:
"Phu nhân luôn miệng nói mình chung tình với tướng quân, hôm đó lại lừa ta và Như Ý, dùng tướng quân để ngụy trang, một thân một mình đi tới Nam Phong quán, vậy nên mới trúng thuốc.”
"Những câu phu nhân từng nói có câu nào là thật không?”
"Người làm như thế, xứng đáng với tướng quân đã c.h.ế.t sao?"
08
A Tiêu có vẻ rất tức giận.
Người bình thường không có gợn sóng cảm xúc gì, lúc này trong lời nói cũng chứa lửa giận, giống như ta cực kỳ có lỗi với Thẩm Tiêu Hành vậy.
Ta nghĩ mãi mà không rõ.
Hắn cũng không phải Thẩm Tiêu Hành, hắn kích động cái gì?
Ta cũng có chút không phục:
"Làm thê tử mới cưới, ta cho rằng mình đã làm hết nghĩa vụ ta phải có, xử lý hậu sự cho Thẩm Tiêu Hành, càng sắp xếp tốt trên dưới Thẩm phủ.”
"Huống hồ, ta vào Nam Phong quán cũng vì muốn tìm kiếm cơ hội buôn bán, ta và tiểu quan kia chưa xảy ra cái gì cả… Ta có chỗ nào có lỗi với Thẩm Tiêu Hành?"
A Tiêu bỗng nhiên cắt ngang ta:
"Tìm cơ hội buôn bán sao không cần ta tiếp khách?”
"Lần này may mà giữa đường ta quay về, mới phát hiện tiểu quan kia mưu đồ làm loạn với người.”
“Lúc ta đi vào phòng, hắn đang chuẩn bị cởi thắt lưng của người.”
"Bây giờ thi cốt của Thẩm tướng quân vẫn chưa lạnh, nguyên nhân cái c.h.ế.t không rõ. Phu nhân không lo lắng kẻ thù tìm tới cửa, cũng không cân nhắc cho an toàn của người cả nhà sao?"
Trên gương mặt tuấn tú kia, lúc này đang nhíu chặt mày.
Ta híp mắt, ngửi được một luồng “mùi dấm” không tầm thường.
A Tiêu này… Sẽ không phải là có tâm tư khác với ta chứ?
09
Tục ngữ nói, nam nhân không thể chiều, càng chiều càng làm loạn.
Ta quyết định lạnh lẽo với A Tiêu không biết tốt xấu này.
Mặc dù hắn là hộ vệ đẹp trai nhất, có dáng người đẹp nhất trong toàn bộ phủ tướng quân.
Nhưng trên thế giới này còn có một đống lớn nam nhân càng đẹp trai hơn.
Ta tuyệt đối không thể bởi vì A Tiêu mà ngăn cản tay chân của mình.
—— Ta kêu Như Ý điều thêm mấy tên hộ vệ tới.
Khi nhàn hạ đợi, ta ngồi trong đình, vui vẻ ăn nho, còn thay phiên gọi bọn họ tới đọc sổ sách.
Chỉ có một mình A Tiêu bị ta cố ý để đứng phơi nguyên chỗ.
Bóng dáng hắn đứng thẳng dưới ánh mặt trời đã khuất, cụp mắt, trên mặt không có biểu cảm gì.
Cả người không nhúc nhích tí nào, dường như không nghe thấy động tĩnh bên phía ta, cũng hoàn toàn không bị hành vi của ta quấy nhiễu.
Ta không khỏi rơi vào trầm tư.
Chẳng lẽ là ta nghĩ nhiều rồi sao?
Buổi tối, lật qua lật lại không ngủ được.
Nhân lúc ánh trăng vừa phải, ta khoác áo đi ra ngoài, đi dạo trong phủ.
Lại tinh mắt chú ý tới một cái bóng đen chợt lóe lên trên mái hiên.
Ta sờ về phía chân tường.
Cầm cuốc hoa trên đất lên, lặng lẽ đi theo.
10
Bóng đen kia đi về phía thư phòng.
Ta không khỏi sinh lòng hoang mang:
[ Nếu là kẻ trộm bình thường, sao lại đi thẳng đến thư phòng?]
Thẩm Tiêu Hành cũng không có ở đây, chẳng lẽ lại còn có vật quý giá gì ở bên trong?
Trừ phi…
Là có gì còn đáng giá hơn.
Ví dụ như, mật báo trong quân.
Trong đầu ta hiện lên A Tiêu.
Hắn đã từng nói, Thẩm Tiêu Hành còn có kẻ thù.
Giữa lông mày hơi trầm xuống.
Nếu như là kẻ thù, vậy tất nhiên có võ công cao cường, ta đánh không lại.
Nghĩ đến đây.
Ta quyết định cẩn thận hơn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.