Chương 7
Anh Chàng Cứng Rắn Ngọt Ngào
21/09/2024
"Xem ra lời cầu nguyện của phu nhân ứng nghiệm rồi."
Không biết A Tiêu đã xuất hiện ở phía sau chúng ta từ lúc nào, cũng không biết hắn đã nghe bao lâu.
Hắn cười.
Bỗng nhiên vươn tay, đưa tới một bức chiếu thư:
"Đến cùng ban thưởng còn có thủ dụ Thánh thượng đích thân chấp bút, phu nhân muốn xem không?"
Không biết vì sao, biểu cảm giống như cười mà không phải cười kia của hắn lại cho ta một cảm giác không tốt lắm.
Ta chần chờ mở ra.
Đến khi thấy rõ nội dung bên trong, trong đầu “Ong” một tiếng.
Cả người lảo đảo ngã về sau, cho đến khi ngồi trên ghế, trên mặt mất hết huyết sắc.
—— Trên chiếu thư nói, Thẩm Tiêu Hành có khả năng không chết.
13
Ta đi lại trong phòng cả một buổi chiều, cả người nôn nóng khó có thể bình an.
Không nói đến chuyện Thẩm Tiêu Hành là người thế nào.
Hắn nói chung cũng sẽ không muốn ta ở bên ngoài xuất đầu lộ diện mở cửa hàng.
Chỗ c.h.ế.t người nhất chính là… Lỡ đâu hắn phát hiện ta gả thay thì phải xử lý thế nào?
Đúng rồi.
Ta có thể chạy trốn.
Nhưng trước khi ta gả vào đã sớm bị đích tỷ tịch thu giấy ngọc thân phận, hiện tại giống giống như người sống chui, đương nhiên cũng không có cách nào thông qua tầng tầng cửa ải ở kinh thành, nhất định phải cùng đi ra cùng người khác mới được.”
Ta thăm dò Như Ý có muốn chuyển sang nơi khác sống hay không.
Nàng ấy xấu hổ hồi lâu, nói là không nỡ rời xa Thiết Ngưu ca ca của nàng ấy.
Ta không thể làm gì khác hơn là đánh chủ ý lên người A Tiêu.
Hắn đang lau sạch kiếm của mình, nghe thấy ta muốn rời đi, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ta:
"Người muốn rời khỏi, chỉ sợ không dễ dàng như thế. Nếu tướng quân thật sự không chết, phu nhân còn có thể trốn đi đâu được?"
Ta nói ra tính toán trong lòng mình:
"Thẩm Tiêu Hành chưa từng gặp mặt ta, không có tình cảm gì có thể nói. Nếu ta bỗng nhiên mất tích, hắn định sẽ không tìm ta mãi, sẽ chỉ làm đối phó bên ngoài một chút cho xong việc thôi."
A Tiêu đánh giá ta, dường như trong mắt ẩn chứa ý khác:
"Cho dù như lời người nói, dù sao Từ gia cũng sẽ tìm người chứ?"
Từ gia?
Phụ thân và đích tỷ kia của ta xem thường ta nhất, chỉ sợ hận không thể để ta lập tức biến mất tại trên thế giới thôi.
"Ngươi yên tâm, bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không tìm ta.”
"A Tiêu, cầu xin ngươi, ngươi giúp ta một chút đi. Người ta quen thuộc nhất ở phủ tướng quân này ngoại trừ Như Ý thì chính là ngươi, ngươi cũng không muốn thấy ta bị Thẩm Tiêu Hành c.h.é.m c.h.ế.t chứ?"
A Tiêu thu kiếm lại, không nhanh không chậm nói:
"Vì sao tướng quân lại muốn c.h.é.m c.h.ế.t người?"
Hai chữ “Gả thay” kia quanh quẩn một vòng bên miệng rồi lại bị ta nuốt vào trong yết hầu.
Ta nhanh trí, há mồm bịa ra lý do:
"Đương nhiên là bởi vì trong lòng ta đã có người khác."
Biểu cảm của A Tiêu có hơi kỳ quái.
Trán hắn nhíu càng lúc càng chặt, đôi mắt đen nhìn thẳng vào ta, giống như muốn nhìn thấu trong lòng ta:
"Chuyện này là thật sao?"
Đáng tiếc từ trước đến nay ta luôn là hạng người nói láo chưa từng đỏ mặt.
Xung quanh đúng lúc không người.
Ta nhón chân lên, đột nhiên hôn lên mặt hắn, thổi hơi vào bên tai hắn:
"Đồ đần, ta đều biểu hiện rõ ràng như thế rồi mà còn không nhìn ra.”
"Người trong lòng ta, chính là ngươi đấy."
14
"A Tiêu, chúng ta bỏ trốn đi."
Ta tiếp tục dụ dỗ hắn.
Vừa tới gần A Tiêu, ta tinh mắt phát hiện sau tai hắn giống như có một sợi dây loáng thoáng.
Sợi dây kia lan tràn từ cằm đến cần cổ hắn, không nhìn kỹ thì căn bản không phát hiện được.
Ta đang muốn đưa tay ra sờ, A Tiêu nắm lấy cổ tay làm loạn của ta:
"Ta đồng ý với người."
Không biết A Tiêu đã xuất hiện ở phía sau chúng ta từ lúc nào, cũng không biết hắn đã nghe bao lâu.
Hắn cười.
Bỗng nhiên vươn tay, đưa tới một bức chiếu thư:
"Đến cùng ban thưởng còn có thủ dụ Thánh thượng đích thân chấp bút, phu nhân muốn xem không?"
Không biết vì sao, biểu cảm giống như cười mà không phải cười kia của hắn lại cho ta một cảm giác không tốt lắm.
Ta chần chờ mở ra.
Đến khi thấy rõ nội dung bên trong, trong đầu “Ong” một tiếng.
Cả người lảo đảo ngã về sau, cho đến khi ngồi trên ghế, trên mặt mất hết huyết sắc.
—— Trên chiếu thư nói, Thẩm Tiêu Hành có khả năng không chết.
13
Ta đi lại trong phòng cả một buổi chiều, cả người nôn nóng khó có thể bình an.
Không nói đến chuyện Thẩm Tiêu Hành là người thế nào.
Hắn nói chung cũng sẽ không muốn ta ở bên ngoài xuất đầu lộ diện mở cửa hàng.
Chỗ c.h.ế.t người nhất chính là… Lỡ đâu hắn phát hiện ta gả thay thì phải xử lý thế nào?
Đúng rồi.
Ta có thể chạy trốn.
Nhưng trước khi ta gả vào đã sớm bị đích tỷ tịch thu giấy ngọc thân phận, hiện tại giống giống như người sống chui, đương nhiên cũng không có cách nào thông qua tầng tầng cửa ải ở kinh thành, nhất định phải cùng đi ra cùng người khác mới được.”
Ta thăm dò Như Ý có muốn chuyển sang nơi khác sống hay không.
Nàng ấy xấu hổ hồi lâu, nói là không nỡ rời xa Thiết Ngưu ca ca của nàng ấy.
Ta không thể làm gì khác hơn là đánh chủ ý lên người A Tiêu.
Hắn đang lau sạch kiếm của mình, nghe thấy ta muốn rời đi, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ta:
"Người muốn rời khỏi, chỉ sợ không dễ dàng như thế. Nếu tướng quân thật sự không chết, phu nhân còn có thể trốn đi đâu được?"
Ta nói ra tính toán trong lòng mình:
"Thẩm Tiêu Hành chưa từng gặp mặt ta, không có tình cảm gì có thể nói. Nếu ta bỗng nhiên mất tích, hắn định sẽ không tìm ta mãi, sẽ chỉ làm đối phó bên ngoài một chút cho xong việc thôi."
A Tiêu đánh giá ta, dường như trong mắt ẩn chứa ý khác:
"Cho dù như lời người nói, dù sao Từ gia cũng sẽ tìm người chứ?"
Từ gia?
Phụ thân và đích tỷ kia của ta xem thường ta nhất, chỉ sợ hận không thể để ta lập tức biến mất tại trên thế giới thôi.
"Ngươi yên tâm, bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không tìm ta.”
"A Tiêu, cầu xin ngươi, ngươi giúp ta một chút đi. Người ta quen thuộc nhất ở phủ tướng quân này ngoại trừ Như Ý thì chính là ngươi, ngươi cũng không muốn thấy ta bị Thẩm Tiêu Hành c.h.é.m c.h.ế.t chứ?"
A Tiêu thu kiếm lại, không nhanh không chậm nói:
"Vì sao tướng quân lại muốn c.h.é.m c.h.ế.t người?"
Hai chữ “Gả thay” kia quanh quẩn một vòng bên miệng rồi lại bị ta nuốt vào trong yết hầu.
Ta nhanh trí, há mồm bịa ra lý do:
"Đương nhiên là bởi vì trong lòng ta đã có người khác."
Biểu cảm của A Tiêu có hơi kỳ quái.
Trán hắn nhíu càng lúc càng chặt, đôi mắt đen nhìn thẳng vào ta, giống như muốn nhìn thấu trong lòng ta:
"Chuyện này là thật sao?"
Đáng tiếc từ trước đến nay ta luôn là hạng người nói láo chưa từng đỏ mặt.
Xung quanh đúng lúc không người.
Ta nhón chân lên, đột nhiên hôn lên mặt hắn, thổi hơi vào bên tai hắn:
"Đồ đần, ta đều biểu hiện rõ ràng như thế rồi mà còn không nhìn ra.”
"Người trong lòng ta, chính là ngươi đấy."
14
"A Tiêu, chúng ta bỏ trốn đi."
Ta tiếp tục dụ dỗ hắn.
Vừa tới gần A Tiêu, ta tinh mắt phát hiện sau tai hắn giống như có một sợi dây loáng thoáng.
Sợi dây kia lan tràn từ cằm đến cần cổ hắn, không nhìn kỹ thì căn bản không phát hiện được.
Ta đang muốn đưa tay ra sờ, A Tiêu nắm lấy cổ tay làm loạn của ta:
"Ta đồng ý với người."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.