Chương 70: Không hài lòng
Trúc Dĩ
16/05/2022
Sự khó chịu, bực dọc hiếm khi xuất hiện trong cảm xúc của Phó Thức Tắc bỗng từ đâu nảy mầm, sinh sôi, gặm nhấm trái tim anh.
Phó Thức Tắc nhìn Lâm Tỉnh Nhiên hỏi: “Cậu đã yêu bao giờ chưa?”
“Dạ? Đã từng.” Lâm Tỉnh Nhiên dễ dàng suy ra Phó Thức Tắc định nhờ mình tư vấn về chuyện tình cảm, “Đàn anh, anh muốn hỏi gì nào?”
“Bình thường cậu có nhắn tin WeChat với người yêu nhiều không?”
“Chà chà, chỉ cần có thời gian rảnh em lại nhắn cho cô ấy vài cái meme thú vị. Nhất là lúc mới yêu nhau, gần như ngày nào cũng dính nhau như sam.” Lâm Tỉnh Nhiên như chìm vào hồi ức, nhưng vẫn không quên động viên đàn anh: “Nhưng mà mỗi cặp đôi lại có một cách riêng để chung sống hoà hợp, thoải mái nhất với nhau. Không đôi nào giống đôi nào cả.”
Thoải mái nhất?
Phó Thức Tắc nhìn lại những tin nhắn anh và Vân Ly đã nhắn, số thông tin cả hai trao đổi không nhiều.
Anh nhìn về phía Lâm Tỉnh Nhiên: “Gửi tôi vài cái meme đi.”
…
“Đàn anh, những meme này là cái mà các cặp đôi thường dùng. Cái gói meme này tương đối sến sẩm. Cái này lúc mới yêu nhau đừng dùng. Lỡ hù cô ấy sợ chạy mất dép thì xác định luôn. Lúc bắt đầu cứ khởi động nhẹ nhàng bằng mấy gói meme dễ thương, nhẹ nhàng này đã. Cùng một cái meme có thể gửi mấy lần liền, hành động đó sẽ tạo cảm giác tình thương mến thương với người ta hơn.”
Thường này, trong phòng thí nghiệm chỉ có Phó Thức Tắc chỉ đạo, hướng dẫn cánh đàn em. Hiếm lắm mới có dịp được lên giọng chỉ bảo ông anh Phó Thức Tắc này, Lâm Tỉnh Nhiên dùng hết sức bình sinh, chuyển tiếp cho Phó Thức Tắc bộ sưu tập meme đồ sộ tích cóp được của mình.
Phó Thức Tắc cẩn thận lưu lại, còn vô cùng chân thành ngẩng đầu nhìn đàn em: “Cảm ơn cậu.”
Phó Thức Tắc trượt ngón tay xuống kho meme vừa thu nhặt được, làm theo đúng lời “dạy bảo” từ quân sư Lâm Tỉnh Nhiên đầu tiên gửi một hình chú mèo thò đầu ra khỏi bàn.
Chỉ một lát sau.
Vân Ly: [Meme không hiểu]
Phó Thức Tắc liên tiếp gửi ba lần ảnh chú mèo thò đầu khỏi gầm bàn.
Vân Ly: [Meme không hiểu??]
Có vẻ Vân Ly không đoán được anh chỉ đang muốn thể hiện sự tồn tại của bản thân, Phó Thức Tắc bắt đầu cảm thấy nghi ngờ tính đáng tin của bài học “meme nhập môn” của Lâm Tỉnh Nhiên, vì thế lại gửi liền mấy lần một cái meme khác.
(*) Anh nhớ em.
Đợi một lúc Vân Ly nhắn lại:
(*) Em cũng nhớ anh.
Anh đặt điện thoại sang một bên, di chuyển chuột để mở khoá màn hình máy tính, nhưng mãi chẳng gõ chữ nào, trong tâm chí thoáng qua tin nhắn đáp lại của cô, anh chống tay, che mặt, không nhịn được khẽ cong môi cười.
…
Trước khi đi đón Phó Chính Sơ, Vân Ly và Phó Thức Tắc cùng ăn tối với nhau.
Đã là cuối tháng Mười, nhưng thời tiết Tây Phục vẫn nóng như thiêu như đốt. Đám sinh viên vẫn quần đùi áo cộc, cầm que kem vừa ăn vừa đứng tán dóc trong sân trường.
Trên trán Vân Ly lấm tấm mồ hôi, nhìn thấy cây kem mát lạnh trên tay nhóm nữ sinh gần đó, hơi liếm liếm môi.
“Em muốn ăn không?” Phó Thức Tắc nghiêng đầu hỏi cô, Vân Ly gật gật đầu.
“Chờ anh chút.”
Gần đó là cửa hàng tạp hoá nhỏ, Vân Ly đứng ghé vào cửa kính, thấy anh đã thanh toán xong, còn nói mấy lời với cô bé thu ngân. Cô gái kia nhoẻn miệng cười ngọt ngào đưa anh cây kem ốc quế.
Sau khi ra khỏi cửa, anh đưa cây ốc quế cho Vân Ly. Cây kem cao chót vót, cô lẳng lặng nhận lấy.
Thấy người yêu có vẻ rầu rĩ không vui, Phó Thức Tắc nắm tay cô hỏi: “Em không thích vị này à?”
“Không phải.”
Lúc đầu Vân Ly không định nói ra, nhưng nhịn một lúc vẫn nghẹn không nuốt xuống được.
Nhớ tới ngày xưa hai người rơi vào trạng thái căng thẳng, bế tắc nguyên nhân chủ yếu cũng là cả hai không nói rõ ràng với nhau, cho nên nghĩ ngợi một hồi cuối cùng cô vẫn nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi anh với cô bé thu ngân kia nói gì vui vậy.”
Nói chung ý tứ chính là Phó Thức Tắc - bạn trai cô không được nói mấy lời thừa thãi với cô gái khác, đặc biệt là trước mặt cô.
Hơn nữa cô bé thu ngân vừa rồi môi hồng, răng trắng, nước da láng mịn, rất dễ nhìn cho nên càng nghĩ càng khiến Vân Ly cảm thấy phiền muộn, đến cả kem cũng chẳng thiết ăn.
Phó Thức Tắc bật cười, hỏi lại cô: “Đoán xem vừa rồi anh với cô ấy nói gì?”
Vân Ly không buồn đáp.
Phó Thức Tắc vòng tay ôm cổ cô, xoay người cô bạn gái đang hờn dỗi lại, mặt đối mặt cùng mình, trán cô đập nhẹ lên xương quai xanh của anh.
Phó Thức Tắc cúi xuống, dán sát tai phải cô khẽ thì thầm: “Anh nói cho anh thêm một chút kem nữa, bạn gái anh rất thích ăn loại này.”
Ý thức được bản thân hiểu lầm anh, lại bởi tư thế tình tứ hiện tại, Vân Ly ngượng ngùng cúi đầu, tốc độ ăn cũng tăng nhanh.
Phó Thức Tắc nhoẻn miệng cười, miễn cưỡng trách yêu: “Đúng là vại giấm.”
Ánh mặt trời như muốn thiêu cháy gò má cô, khuôn mặt Vân Ly đỏ rực, cô chỉ muốn nhanh chóng bỏ lên xe nhưng Phó Thức Tắc lại cố tình ngăn cản, vòng tay ôm vai cô, chậm rãi, ung dung đi trên đường.
Vân Ly đành phải nghiêng người về trước, ép anh tăng tốc độ.
Vào trong xe, Vân Ly tức tốc bật điều hoà, sự khô nóng dần giảm bớt.
“Chúng ta qua đón Phó Chính Sơ trước trước, Đường Lâm đang ở cùng nhóc ấy.” Vân Ly đã gọi trước cho Đường Lâm, lúc đó cô ấy đang tìm việc ở khu vực gần đại học Công nghệ Tây Phục.
Phó Thức Tắc thì hoàn toàn chẳng có chút ấn tượng nào với cái tên Đường Lâm. Đột nhiên anh nói với Vân Ly: “Hôm nay cậu em trong phòng thí nghiệm nói, hai người yêu nhau nên tìm ra một phương thức ở bên nhau khiến cả hai đều thoải mái.”
Vân Ly vốn đang tập trung ăn kem, nghe thế, bèn dừng động tác, luống cuống hỏi: “Thế giờ anh không cảm thấy thoải mái à?”
“Ừ.” Phó Thức Tắc đáp.
Cô ngơ ngác cắn một miếng kem, ngẫm nghĩ một lát, mới ngước nhìn anh, nhỏ nhẹ hỏi: “Vì sao?”
Chẳng lẽ vì vừa rồi cô ghen tuông thái quá?
Phó Thức Tắc nhìn cô, thấy nét mặt lo lắng của người nào đó, anh đột nhiên nghiêng người về phía Vân Ly, khẽ đẩy que kem sang một bên, hôn lên môi cô.
Theo sự xâm nhập của đầu lưỡi, vị ngọt từ đậm chuyển dần sang nhạt. Anh từ từ đỡ lấy gáy cô.
Trong lúc mắt còn đang nheo lại vì ánh sáng chói chang từ ngoài rọi thẳng vào, nụ hôn cũng đồng thời chuyển từ nông đến sâu, từ mơn trớn đến mãnh liệt, còn kèm theo chút cảm giác nhói nhói, hô hấp cũng cơ hồ bị người kia trắng trợn cướp sạch.
Sau khi được buông tha, Vân Ly thở hắt ra một hơi, liếc Phó Thức Tắc, anh dùng đầu ngón tay cái lau đi ít kem dính trên khoé môi, chậm rãi nói: “Thời gian ở bên nhau quá ít.”
Cho nên anh luôn cảm thấy vừa không thoải mái, vừa thấy không đủ.
Muốn được ở bên cô nhiều hơn nữa.
Vân Ly lấy lại tỉnh táo, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, xe đang dừng bên lề đường, ven đường có không ít sinh viên qua lại, mới vừa rồi bị ai đó quấn lấy không buông cho nên cô hoàn toàn không chú ý tới.
Giờ phút này Vân Ly chỉ muốn đào ra một chiếc mặt nạ dán lên mặt.
Cô nhìn chằm chằm Phó Thức Tắc một lúc, còn anh lại như chẳng thèm để tâm, thản nhiên nhắc nhở cô: “Chảy hết rồi kia.”
Kem tan chảy gần hết, thấm xuống ốc quế, chuẩn bị nhỏ lên đệm xe.
Vân Ly vội vàng mở cửa xe, giơ que kem ra bên ngoài, nhỏ giọng trách cứ: “Lần sau anh không được như thế này nữa đâu đấy, ăn xong rồi hôn, suýt chút nữa làm bẩn xe rồi.”
“Ừ. Đã rõ.” Phó Chính Tắc biếng nhác đáp.
Vân Ly nhìn anh, thấy hai mắt người nào đó cứ dính chặt vào mình không rời, cô không hiểu hỏi: “Sao thế?”
Anh mở miệng thúc giục: “Em ăn nhanh lên chút.”
“...”
---
“Phó Chính Sơ gọi hai đứa mình đến chi vậy?” Khi xe đến gần Đại học Công nghệ Tây Phục, Phó Thức Tắc mới hỏi đến chuyến đi thăm mấy chú chó.
“À. Đường Lâm là bạn cùng phòng của em. Cô bạn này đang theo đuổi Phó Chính Sơ, nên cũng đi cùng chúng ta.” Vân Ly giải thích, “Có lẽ Phó Chính Sơ ngại ở một mình với Đường Lâm.”
Cô nghĩ nghĩ, lại vui vẻ nói: “Cũng có thể đôi chim cu đó cố tình tạo cơ hội cho chúng ta quay lại.”
Vân Ly còn nhớ rõ đêm ăn đồ nướng hôm ấy, Phó Chính Sơ đã nhanh tay lẹ mắt add ngay Phó Thức Tắc vào nhóm.
Ánh mắt anh chuyển về phía ngã tư phía trước, Phó Chính Sơ và một cô gái dáng người dong dỏng cao đang đứng bên đường, Vân Ly đỗ xe, cô gái kia lập tức chui vào băng ghế sau.
“Vân Ly, lần cuối cùng tớ gặp cậu cũng đã hơn một năm trước rồi. Không ngờ lần này gặp mặt lại do Phó Chính Sơ…” Ngay khi cô ấy đang thoải mái tựa lưng vào ghế, mới phát hiện chàng trai ngồi bên cạnh Vân Ly, khuôn mặt có vào phần giống Phó Chính Sơ. Đường Lâm không giấu nổi kinh ngạc thốt lên: “Cậu với bạn trai đều đến Tây Phục rồi à?”
Vân Ly “ừ” một tiếng đáp lại, Đường Lâm xụ mặt, dáng vẻ uể oải, quay sang chọc chọc Phó Chính Sơ: “Cậu nhìn bạn cùng phòng của tôi đi, hai người họ đã quen nhau được hai năm rồi đấy, cậu cũng sớm để chúng ta bắt đầu yêu đương đi là vừa.”
Phó Chính Sơ không đáp, dịch sang kéo dãn khoảng cách với Đường Lâm. Đường Lâm làm như không nhìn thấy, cũng nhích sang phía cậu nhóc một chút.
Cửa hàng cún con là do bạn ba mẹ Đường Lâm mở. Cách Đại học Công nghệ Tây Phục khoảng mười mấy phút đi xe. Chủ cửa hàng trước đó đã biết cả nhóm đến, vì thế đã để dành chỗ cho bốn người.
Chiếm một phần tư không gian cửa hàng là quần pha chế đồ uống, sau khi mọi người ngồi xuống, có nhân viên đến đưa menu cho họ.
Ba người kia chọn xong đồ, Phó Thức Tắc mới liếc qua một lượt menu gọi một cốc hồng trà.
Phó Chính Sơ thấy vậy vội vàng ngắt lời: “Cậu ấy không cần, cho cậu ấy cốc nước lọc là được rồi.”
Pha nhảy vào mồm ông cậu này làm đến hết sức thuần thục tự nhiên, như thể đã làm vô số lần.
Phó Thức Tắc: …
Phó Chính Sơ quay đầu giải thích cặn kẽ lại cho Vân Ly: “Trước đó cậu út đã từng phải làm phẫu thuật, ông ngoại và bà ngoại đều dặn dò không được để cậu ấy uống trà, cà phê hay bất kì đồ uống nào có chất kích thích.”
“Ồ…” Vân Ly ồ lên một tiếng.
Rõ ràng thân là bạn gái lại để Phó Chính Sơ nhắc nhở mình những việc này.
Cô khó có thể miêu tả được cảm xúc của mình lúc này. Kéo gối ôm hình cún Corgi bên cạnh tự chơi đùa một hồi.
Phó Thức Tắc thấy tâm trạng cô ủ rũ, ngoắc nhè nhẹ ngón tay cô.
Đương nhiên hành động này sao qua được đôi hoả nhãn kim tinh của cậu chàng Phó Chính Sơ. Cậu nhóc lập tức ồ lên: “Ái chà chà, chị Ly Ly, cậu út, hai người…”
Phó Thức Tắc mặt không đỏ, chân không run, bình thản như không nói với Vân Ly: “Đi. Chúng ta qua chơi với mấy con cún.”
Một số nhóc Corgi lân la đến gần quầy cà phê, Phó Thức Tắc ngồi xuống sờ sờ đầu chúng nó. Nhóc Corgi trưng khuôn mặt hưởng thụ, phấn khởi ngẩng đầu để Phó Thức Tắc vuốt vuốt cổ cậu chàng.
Vân Ly nhớ đến lần đầu tiên cùng anh tới quán bar “Tăng Ca”, hai người cùng ghé một tiệm nhỏ đối diện quán ăn khuya. Phó Thức Tắc cũng ghim cá viên chiên đút cho mấy chú cún hoang bên đường.
So với khí chất lạnh lùng, cấm dục khi đó, hiện tại anh dịu dàng, ấm áp hơn rất nhiều. Bóng lưng thon dài vô duyên vô cớ khuấy động những kí ức ngày xưa khi hai người mới quen nhau.
Vân Ly do dự một lát mới đi đến bên cạnh Phó Chính Sơ, Đường Lâm sớm đã bị ông chủ kéo đi nói chuyện phiếm.
Dù chẳng nói gì nhiều nhưng có vẻ Phó Chính Sơ đã nhanh chóng tiếp nhận thông tin hai người nối lại tình xưa, tựa ghế, rung đùi, thở dài xúc động cảm thán: “Chị Ly Ly những người nên ở bên nhau, thì nhất định sẽ trở về bên nhau.”
“Thế cậu với Đường Lâm thì sao?” Vân Ly vừa cười vừa hỏi vặn, mặt Phó Chính Sơ lập tức đỏ au, ấp úng cả buổi mà chẳng thốt được câu nào.
Trò chuyện được một lát thì Vân Ly hỏi cậu: “Phó Chính Sơ, phẫu thuật dạ dày của cậu út cậu nghiêm trọng lắm hả? Anh ấy không nói chi tiết với chị.”
“Lúc đó bà ngoại cậu út qua đời, chắc là cậu út buồn lắm, sốt mấy ngày trời không ăn không uống được gì nên bệnh tình lại càng trầm trọng.”
Thấy Vân Ly sửng sốt hồi lâu, Phó Chính Sơ an ủi cô: “Chị Ly Ly, chị đừng lo lắng quá. Giờ cậu ấy khỏe rồi, chỉ không ăn được những đồ cay thôi.”
“Ừm.” Vân Ly cười, ánh mắt lại dừng trên người Phó Thức Tắc.
Lòng cô nặng trĩu như bị tảng đá đè, Vân Ly chuyển tới ngồi bên cạnh anh. Phó Thức Tắc thấy cô lại gần liền đưa chú Corgi lại cho cô vuốt ve.
Xoa cổ Corgi được một lát, tay cô dần hướng sang bên cạnh, chạm vào một ngón tay Phó Thức Tắc rồi sau đó là đặt tay lên mu bàn tay anh.
“Bây giờ anh vui không?” Vân Ly hỏi.
Phó Thức Tắc cầm ngược lại tay cô, khẽ khàng gãi vào lòng bàn tay Vân Ly: “Ừm.”
Thần kinh đang căng thẳng của Vân Ly thả lỏng đi nhiều.
Chuyện đã qua cô không thể thay đổi được, nhưng ít nhất, trong cuộc sống hiện tại và sau này, Vân Ly có thể luôn ở bên cạnh anh.
Trước khi đi, Vân Ly có chú ý thấy một bức tường của quán dán kín các giấy điều ước. Cô suy tư nhìn bức tường điều ước hồi lâu rồi lấy một tờ giấy, cẩn thận nắn nót viết điều ước của mình lên.
“Anh cũng viết một cái đi.” Cô đưa giấy và bút cho người đàn ông đang mải chơi với chó ở bên cạnh.
Phó Thức Tắc không hứng thú với chuyện này lắm, ngồi thẳng người lên định xem Vân Ly viết gì. Cô vội né đi, còn cảnh cáo thêm: “Anh không được nhìn.”
“Được.” Phó Thức Tắc thoáng liếc sang cô, “Vậy em cũng không nhìn của anh phải không?”
“Không nhìn.” Vân Ly dịch chỗ ngồi ra xa anh, tỏ vẻ mình nhất định sẽ không đọc lén, cô nghiêng đầu nói: “Chờ khi nào cả hai chúng ta thực hiện được điều ước rồi sẽ cùng nhau trở lại đây.”
Phó Thức Tắc cụp mắt, chủ động đưa tờ giấy nhớ của mình cho cô xem: “Em cứ xem của anh đi.”
“Em không xem đâu.” Vân Ly biết anh muốn xem của mình, cô đứng dậy đi ra cửa, nhìn Phó Thức Tắc bằng ánh mắt cảnh cáo.
Tóm lại là đang thể hiện rằng, anh đừng hòng xem trộm.
Phó Thức Tắc có phần bất đắc dĩ, anh tìm một chỗ cao rồi dán tờ giấy nhớ lên.
Sau khi đưa Phó Chính Sơ và Đường Lâm về, Vân Ly nhìn thấy lúc hai cô cậu xuống xe, Đường Lâm còn chủ động nắm tay Phó Chính Sơ, ban đầu mặt Phó Chính Sơ còn không cam lòng, không muốn, nhưng vẫn cun cút theo sau.
Khả năng cao là đôi này thành rồi.
...
Hôm sau là thứ Sáu, theo lịch thường, Vân Ly tới trường đón Vân Dã. Hai chị em vào đến cửa nhà, đang định ai nấy về phòng mình thì bị Vân Vĩnh Xương gọi lại.
Vân Ly quay đầu lại thì thấy trên ghế sofa, ngoài Dương Phương và Vân Vĩnh Xương còn có thêm Doãn Dục Trình, anh ta đang nhìn cô cười dịu dàng.
Cô ngạc nhiên đôi chút, còn tưởng Doãn Vân Y và Vân Dã xảy ra chuyện gì nên về phòng cất túi rồi lại ra phòng khách ngồi.
Vân Vĩnh Xương: “Tiểu Doãn, mặc dù chú học ít, nhưng vẫn khá là tự hào khoản nuôi dạy con cái đấy.”
Doãn Dục Trình: “Chú khiêm tốn rồi.”
Vân Ly chẳng hiểu đâu vào đâu, phát tín hiệu cho Vân Dã đang im lặng ngồi bên cạnh.
Vân Vĩnh Xương: “Ly Ly, con đi rửa ít hoa quả đi.”
Nhân cơ hội này, Vân Ly kéo Vân Dã xuống phòng bếp, vừa lấy hoa quả từ trong tủ lạnh ra vừa nhỏ giọng hỏi: “Em còn chưa tỏ tình mà? Mới đó đã tính đính hôn với Doãn Vân Y rồi à?
Vân Dã lơ mơ đáp: “Đâu có...”
“Xem ra nhà em dâu tương lai nghiêm lắm đấy, Vân Dã, em chuẩn bị tâm lí cho tốt vào, hai đứa mà chính thức yêu nhau có khi không khác kết hôn là mấy.” Vân Ly dùng cùi chỏ huých huých Vân Dã: “Biết đâu lúc em tỏ tình, ba nhà mình đã bày cho em bữa cỗ mười tám bàn rồi.”
“...”
Vân Dã thậm chí còn chẳng phản kháng, gật đầu chấp nhận số phận: “Cũng không phải không thể.”
Vân Ly cười: “Được nhá, em theo đuổi cô bé lâu như thế, lại không thể ngờ được người có công lớn nhất lại là ba mẹ Doãn Vân Y.”
Vân Dã lấy điện thoại ra nhắn tin cho Doãn Vân Y: [Oai Oai, có phải anh em đến Tây Phục không?]
Doãn Vân Y: [Vâng, anh ấy bảo đến Tây Phục xem mắt, là ba mẹ em giới thiệu.]
Vân Dã trợn tròn mắt, nhìn Vân Ly hừ một cái, nhất thời nghẹn lời không thốt nên câu.
Cậu vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lí để truyền đạt lại tin dữ này cho Vân Ly.
Lúc Vân Ly cắt hoa quả xong, thấy mặt mũi em trai khó ở như táo bón liền hỏi: “Em sao đấy?”
“À...”
Vân Ly ghé lại xem màn hình tin nhắn của cậu.
Đọc được câu hồi âm của Doãn Vân Y, nét mặt cô lập tức cứng đờ.
Hai chị em dọn đống vỏ trái cây trên thớt bỏ vào thùng rác.
Bình yên trước cơn bão đi qua, Vân Ly túm cổ áo Vân Dã, khẽ giọng hỏi: “Em khai thật đi, rốt cuộc em có biết việc này hay không?”
Chuyện này thật con mẹ nó không hợp lẽ thường.
Vân Ly suy đoán ngàn vạn khả năng cũng không thể ngờ tới trường hợp này.
Vân Dã: “Đệch, làm sao mà em biết được.”
Vân Ly nhìn em trai đầy hoài nghi, rõ ràng đã coi cậu là đồng phạm: “Lần trước em cãi nhau với Doãn Vân Y có phải vì chuyện này không?”
Vân Dã: “Chuyện của chị không làm lung lay tình cảm với em với cô ấy được đâu, ok? Chị mau nghĩ cách nói chuyện thế nào với anh Oai Oai đi.”
“Ly Ly, hoa quả gọt xong chưa con?” Vân Vĩnh Xương réo từ ngoài phòng khách vào thúc giục.
Vân Ly miết viền đĩa trái cây, lửa giận bốc lên, cô đã nói rõ với Vân Vĩnh Xương không chỉ một lần, trước đó ông còn có chừng mực, lần này còn gọi thẳng người ta từ Nam Vu đến Tây Phục.
Những người khác thì không nói làm gì, nhưng lần này lại là anh trai của Doãn Vân Y, tình huống này khiến Vân Dã cũng rất khó xử.
Vân Ly bưng đĩa hoa quả ra, Vân Vĩnh Xương nhường chỗ cho con gái, để cô ngồi cạnh Doãn Dục Trình.
Có người ngoài nên dù bực tức Vân Ly cũng chỉ dám giữ trong lòng, bên ngoài thì nói từ chối: “Con còn công việc chưa xong, giờ phải làm gấp, mọi người cứ trò chuyện đi nhé.”
Dứt lời, cô không đợi Vân Vĩnh Xương nói gì thêm đã về thẳng phòng.
Ngoài phòng khách im lặng một hồi, Vân Ly nghe thấy tiếng đóng cửa, chắc là Doãn Dục Trình đã đi rồi.
Vân Vĩnh Xương gào lên: “Vân Ly.”
Vân Ly không trả lời.
Sau đó hành lang truyền tới tiếng bước chân rầm rập, Vân Vĩnh Xương mở toang cửa phòng: “Ba dạy con thế nào, sao con lại bất lịch sự thế?”
“Người ta còn mang quà tới biếu, thái độ của con như vậy là sao?” Vân Vĩnh Xương sầm mặt, Vân Ly thoáng thấy giỏ hoa quả và trà trên mặt bàn tiếp khách.
“Ba à, lần sau ba còn tìm thêm ai thì ba tự đi xem mắt luôn nhé?” Vân Ly không nhịn nổi nữa, cô cố dằn cơn nóng giận: “Con đã nói với ba bao nhiêu lần rồi, con không muốn xem mắt, con cũng không cần xem mắt.”
“Tính cách con thế này mà dám nói không cần à? Con có biết cậu ấy học hành đến nơi đến chốn, gia đình gốc Tây Phục, hơn nữa, người ta không khinh thường cái tai điếc dở của con.”
“Ba!” Nghe thế, Vân Dã cũng không kìm được mà hô lên. Vân Vĩnh Xương cũng ngẩn người, biết mình lỡ lời, mất tự nhiên nói tiếp: “Điều kiện của cậu ấy...”
Vân Ly lạnh lùng cắt ngang lời ông: “Điều kiện của anh ấy tốt, con gái ba điếc một tai mất rồi, không xứng với người ta.”
Cô cố nhịn không để nước mắt trào ra, bình tĩnh nói: “Ba đừng sắp xếp xem mắt nữa, lần này con làm ba khó xử, con sẽ tự nói rõ ràng với anh ta.”
Đi tới cửa, bước chân cô chậm lại, nói giọng nghẹn ngào: “Ba, lần sau ba suy nghĩ tới cảm nhận của con một chút, có được không ạ?”
Phó Thức Tắc nhìn Lâm Tỉnh Nhiên hỏi: “Cậu đã yêu bao giờ chưa?”
“Dạ? Đã từng.” Lâm Tỉnh Nhiên dễ dàng suy ra Phó Thức Tắc định nhờ mình tư vấn về chuyện tình cảm, “Đàn anh, anh muốn hỏi gì nào?”
“Bình thường cậu có nhắn tin WeChat với người yêu nhiều không?”
“Chà chà, chỉ cần có thời gian rảnh em lại nhắn cho cô ấy vài cái meme thú vị. Nhất là lúc mới yêu nhau, gần như ngày nào cũng dính nhau như sam.” Lâm Tỉnh Nhiên như chìm vào hồi ức, nhưng vẫn không quên động viên đàn anh: “Nhưng mà mỗi cặp đôi lại có một cách riêng để chung sống hoà hợp, thoải mái nhất với nhau. Không đôi nào giống đôi nào cả.”
Thoải mái nhất?
Phó Thức Tắc nhìn lại những tin nhắn anh và Vân Ly đã nhắn, số thông tin cả hai trao đổi không nhiều.
Anh nhìn về phía Lâm Tỉnh Nhiên: “Gửi tôi vài cái meme đi.”
…
“Đàn anh, những meme này là cái mà các cặp đôi thường dùng. Cái gói meme này tương đối sến sẩm. Cái này lúc mới yêu nhau đừng dùng. Lỡ hù cô ấy sợ chạy mất dép thì xác định luôn. Lúc bắt đầu cứ khởi động nhẹ nhàng bằng mấy gói meme dễ thương, nhẹ nhàng này đã. Cùng một cái meme có thể gửi mấy lần liền, hành động đó sẽ tạo cảm giác tình thương mến thương với người ta hơn.”
Thường này, trong phòng thí nghiệm chỉ có Phó Thức Tắc chỉ đạo, hướng dẫn cánh đàn em. Hiếm lắm mới có dịp được lên giọng chỉ bảo ông anh Phó Thức Tắc này, Lâm Tỉnh Nhiên dùng hết sức bình sinh, chuyển tiếp cho Phó Thức Tắc bộ sưu tập meme đồ sộ tích cóp được của mình.
Phó Thức Tắc cẩn thận lưu lại, còn vô cùng chân thành ngẩng đầu nhìn đàn em: “Cảm ơn cậu.”
Phó Thức Tắc trượt ngón tay xuống kho meme vừa thu nhặt được, làm theo đúng lời “dạy bảo” từ quân sư Lâm Tỉnh Nhiên đầu tiên gửi một hình chú mèo thò đầu ra khỏi bàn.
Chỉ một lát sau.
Vân Ly: [Meme không hiểu]
Phó Thức Tắc liên tiếp gửi ba lần ảnh chú mèo thò đầu khỏi gầm bàn.
Vân Ly: [Meme không hiểu??]
Có vẻ Vân Ly không đoán được anh chỉ đang muốn thể hiện sự tồn tại của bản thân, Phó Thức Tắc bắt đầu cảm thấy nghi ngờ tính đáng tin của bài học “meme nhập môn” của Lâm Tỉnh Nhiên, vì thế lại gửi liền mấy lần một cái meme khác.
(*) Anh nhớ em.
Đợi một lúc Vân Ly nhắn lại:
(*) Em cũng nhớ anh.
Anh đặt điện thoại sang một bên, di chuyển chuột để mở khoá màn hình máy tính, nhưng mãi chẳng gõ chữ nào, trong tâm chí thoáng qua tin nhắn đáp lại của cô, anh chống tay, che mặt, không nhịn được khẽ cong môi cười.
…
Trước khi đi đón Phó Chính Sơ, Vân Ly và Phó Thức Tắc cùng ăn tối với nhau.
Đã là cuối tháng Mười, nhưng thời tiết Tây Phục vẫn nóng như thiêu như đốt. Đám sinh viên vẫn quần đùi áo cộc, cầm que kem vừa ăn vừa đứng tán dóc trong sân trường.
Trên trán Vân Ly lấm tấm mồ hôi, nhìn thấy cây kem mát lạnh trên tay nhóm nữ sinh gần đó, hơi liếm liếm môi.
“Em muốn ăn không?” Phó Thức Tắc nghiêng đầu hỏi cô, Vân Ly gật gật đầu.
“Chờ anh chút.”
Gần đó là cửa hàng tạp hoá nhỏ, Vân Ly đứng ghé vào cửa kính, thấy anh đã thanh toán xong, còn nói mấy lời với cô bé thu ngân. Cô gái kia nhoẻn miệng cười ngọt ngào đưa anh cây kem ốc quế.
Sau khi ra khỏi cửa, anh đưa cây ốc quế cho Vân Ly. Cây kem cao chót vót, cô lẳng lặng nhận lấy.
Thấy người yêu có vẻ rầu rĩ không vui, Phó Thức Tắc nắm tay cô hỏi: “Em không thích vị này à?”
“Không phải.”
Lúc đầu Vân Ly không định nói ra, nhưng nhịn một lúc vẫn nghẹn không nuốt xuống được.
Nhớ tới ngày xưa hai người rơi vào trạng thái căng thẳng, bế tắc nguyên nhân chủ yếu cũng là cả hai không nói rõ ràng với nhau, cho nên nghĩ ngợi một hồi cuối cùng cô vẫn nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi anh với cô bé thu ngân kia nói gì vui vậy.”
Nói chung ý tứ chính là Phó Thức Tắc - bạn trai cô không được nói mấy lời thừa thãi với cô gái khác, đặc biệt là trước mặt cô.
Hơn nữa cô bé thu ngân vừa rồi môi hồng, răng trắng, nước da láng mịn, rất dễ nhìn cho nên càng nghĩ càng khiến Vân Ly cảm thấy phiền muộn, đến cả kem cũng chẳng thiết ăn.
Phó Thức Tắc bật cười, hỏi lại cô: “Đoán xem vừa rồi anh với cô ấy nói gì?”
Vân Ly không buồn đáp.
Phó Thức Tắc vòng tay ôm cổ cô, xoay người cô bạn gái đang hờn dỗi lại, mặt đối mặt cùng mình, trán cô đập nhẹ lên xương quai xanh của anh.
Phó Thức Tắc cúi xuống, dán sát tai phải cô khẽ thì thầm: “Anh nói cho anh thêm một chút kem nữa, bạn gái anh rất thích ăn loại này.”
Ý thức được bản thân hiểu lầm anh, lại bởi tư thế tình tứ hiện tại, Vân Ly ngượng ngùng cúi đầu, tốc độ ăn cũng tăng nhanh.
Phó Thức Tắc nhoẻn miệng cười, miễn cưỡng trách yêu: “Đúng là vại giấm.”
Ánh mặt trời như muốn thiêu cháy gò má cô, khuôn mặt Vân Ly đỏ rực, cô chỉ muốn nhanh chóng bỏ lên xe nhưng Phó Thức Tắc lại cố tình ngăn cản, vòng tay ôm vai cô, chậm rãi, ung dung đi trên đường.
Vân Ly đành phải nghiêng người về trước, ép anh tăng tốc độ.
Vào trong xe, Vân Ly tức tốc bật điều hoà, sự khô nóng dần giảm bớt.
“Chúng ta qua đón Phó Chính Sơ trước trước, Đường Lâm đang ở cùng nhóc ấy.” Vân Ly đã gọi trước cho Đường Lâm, lúc đó cô ấy đang tìm việc ở khu vực gần đại học Công nghệ Tây Phục.
Phó Thức Tắc thì hoàn toàn chẳng có chút ấn tượng nào với cái tên Đường Lâm. Đột nhiên anh nói với Vân Ly: “Hôm nay cậu em trong phòng thí nghiệm nói, hai người yêu nhau nên tìm ra một phương thức ở bên nhau khiến cả hai đều thoải mái.”
Vân Ly vốn đang tập trung ăn kem, nghe thế, bèn dừng động tác, luống cuống hỏi: “Thế giờ anh không cảm thấy thoải mái à?”
“Ừ.” Phó Thức Tắc đáp.
Cô ngơ ngác cắn một miếng kem, ngẫm nghĩ một lát, mới ngước nhìn anh, nhỏ nhẹ hỏi: “Vì sao?”
Chẳng lẽ vì vừa rồi cô ghen tuông thái quá?
Phó Thức Tắc nhìn cô, thấy nét mặt lo lắng của người nào đó, anh đột nhiên nghiêng người về phía Vân Ly, khẽ đẩy que kem sang một bên, hôn lên môi cô.
Theo sự xâm nhập của đầu lưỡi, vị ngọt từ đậm chuyển dần sang nhạt. Anh từ từ đỡ lấy gáy cô.
Trong lúc mắt còn đang nheo lại vì ánh sáng chói chang từ ngoài rọi thẳng vào, nụ hôn cũng đồng thời chuyển từ nông đến sâu, từ mơn trớn đến mãnh liệt, còn kèm theo chút cảm giác nhói nhói, hô hấp cũng cơ hồ bị người kia trắng trợn cướp sạch.
Sau khi được buông tha, Vân Ly thở hắt ra một hơi, liếc Phó Thức Tắc, anh dùng đầu ngón tay cái lau đi ít kem dính trên khoé môi, chậm rãi nói: “Thời gian ở bên nhau quá ít.”
Cho nên anh luôn cảm thấy vừa không thoải mái, vừa thấy không đủ.
Muốn được ở bên cô nhiều hơn nữa.
Vân Ly lấy lại tỉnh táo, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, xe đang dừng bên lề đường, ven đường có không ít sinh viên qua lại, mới vừa rồi bị ai đó quấn lấy không buông cho nên cô hoàn toàn không chú ý tới.
Giờ phút này Vân Ly chỉ muốn đào ra một chiếc mặt nạ dán lên mặt.
Cô nhìn chằm chằm Phó Thức Tắc một lúc, còn anh lại như chẳng thèm để tâm, thản nhiên nhắc nhở cô: “Chảy hết rồi kia.”
Kem tan chảy gần hết, thấm xuống ốc quế, chuẩn bị nhỏ lên đệm xe.
Vân Ly vội vàng mở cửa xe, giơ que kem ra bên ngoài, nhỏ giọng trách cứ: “Lần sau anh không được như thế này nữa đâu đấy, ăn xong rồi hôn, suýt chút nữa làm bẩn xe rồi.”
“Ừ. Đã rõ.” Phó Chính Tắc biếng nhác đáp.
Vân Ly nhìn anh, thấy hai mắt người nào đó cứ dính chặt vào mình không rời, cô không hiểu hỏi: “Sao thế?”
Anh mở miệng thúc giục: “Em ăn nhanh lên chút.”
“...”
---
“Phó Chính Sơ gọi hai đứa mình đến chi vậy?” Khi xe đến gần Đại học Công nghệ Tây Phục, Phó Thức Tắc mới hỏi đến chuyến đi thăm mấy chú chó.
“À. Đường Lâm là bạn cùng phòng của em. Cô bạn này đang theo đuổi Phó Chính Sơ, nên cũng đi cùng chúng ta.” Vân Ly giải thích, “Có lẽ Phó Chính Sơ ngại ở một mình với Đường Lâm.”
Cô nghĩ nghĩ, lại vui vẻ nói: “Cũng có thể đôi chim cu đó cố tình tạo cơ hội cho chúng ta quay lại.”
Vân Ly còn nhớ rõ đêm ăn đồ nướng hôm ấy, Phó Chính Sơ đã nhanh tay lẹ mắt add ngay Phó Thức Tắc vào nhóm.
Ánh mắt anh chuyển về phía ngã tư phía trước, Phó Chính Sơ và một cô gái dáng người dong dỏng cao đang đứng bên đường, Vân Ly đỗ xe, cô gái kia lập tức chui vào băng ghế sau.
“Vân Ly, lần cuối cùng tớ gặp cậu cũng đã hơn một năm trước rồi. Không ngờ lần này gặp mặt lại do Phó Chính Sơ…” Ngay khi cô ấy đang thoải mái tựa lưng vào ghế, mới phát hiện chàng trai ngồi bên cạnh Vân Ly, khuôn mặt có vào phần giống Phó Chính Sơ. Đường Lâm không giấu nổi kinh ngạc thốt lên: “Cậu với bạn trai đều đến Tây Phục rồi à?”
Vân Ly “ừ” một tiếng đáp lại, Đường Lâm xụ mặt, dáng vẻ uể oải, quay sang chọc chọc Phó Chính Sơ: “Cậu nhìn bạn cùng phòng của tôi đi, hai người họ đã quen nhau được hai năm rồi đấy, cậu cũng sớm để chúng ta bắt đầu yêu đương đi là vừa.”
Phó Chính Sơ không đáp, dịch sang kéo dãn khoảng cách với Đường Lâm. Đường Lâm làm như không nhìn thấy, cũng nhích sang phía cậu nhóc một chút.
Cửa hàng cún con là do bạn ba mẹ Đường Lâm mở. Cách Đại học Công nghệ Tây Phục khoảng mười mấy phút đi xe. Chủ cửa hàng trước đó đã biết cả nhóm đến, vì thế đã để dành chỗ cho bốn người.
Chiếm một phần tư không gian cửa hàng là quần pha chế đồ uống, sau khi mọi người ngồi xuống, có nhân viên đến đưa menu cho họ.
Ba người kia chọn xong đồ, Phó Thức Tắc mới liếc qua một lượt menu gọi một cốc hồng trà.
Phó Chính Sơ thấy vậy vội vàng ngắt lời: “Cậu ấy không cần, cho cậu ấy cốc nước lọc là được rồi.”
Pha nhảy vào mồm ông cậu này làm đến hết sức thuần thục tự nhiên, như thể đã làm vô số lần.
Phó Thức Tắc: …
Phó Chính Sơ quay đầu giải thích cặn kẽ lại cho Vân Ly: “Trước đó cậu út đã từng phải làm phẫu thuật, ông ngoại và bà ngoại đều dặn dò không được để cậu ấy uống trà, cà phê hay bất kì đồ uống nào có chất kích thích.”
“Ồ…” Vân Ly ồ lên một tiếng.
Rõ ràng thân là bạn gái lại để Phó Chính Sơ nhắc nhở mình những việc này.
Cô khó có thể miêu tả được cảm xúc của mình lúc này. Kéo gối ôm hình cún Corgi bên cạnh tự chơi đùa một hồi.
Phó Thức Tắc thấy tâm trạng cô ủ rũ, ngoắc nhè nhẹ ngón tay cô.
Đương nhiên hành động này sao qua được đôi hoả nhãn kim tinh của cậu chàng Phó Chính Sơ. Cậu nhóc lập tức ồ lên: “Ái chà chà, chị Ly Ly, cậu út, hai người…”
Phó Thức Tắc mặt không đỏ, chân không run, bình thản như không nói với Vân Ly: “Đi. Chúng ta qua chơi với mấy con cún.”
Một số nhóc Corgi lân la đến gần quầy cà phê, Phó Thức Tắc ngồi xuống sờ sờ đầu chúng nó. Nhóc Corgi trưng khuôn mặt hưởng thụ, phấn khởi ngẩng đầu để Phó Thức Tắc vuốt vuốt cổ cậu chàng.
Vân Ly nhớ đến lần đầu tiên cùng anh tới quán bar “Tăng Ca”, hai người cùng ghé một tiệm nhỏ đối diện quán ăn khuya. Phó Thức Tắc cũng ghim cá viên chiên đút cho mấy chú cún hoang bên đường.
So với khí chất lạnh lùng, cấm dục khi đó, hiện tại anh dịu dàng, ấm áp hơn rất nhiều. Bóng lưng thon dài vô duyên vô cớ khuấy động những kí ức ngày xưa khi hai người mới quen nhau.
Vân Ly do dự một lát mới đi đến bên cạnh Phó Chính Sơ, Đường Lâm sớm đã bị ông chủ kéo đi nói chuyện phiếm.
Dù chẳng nói gì nhiều nhưng có vẻ Phó Chính Sơ đã nhanh chóng tiếp nhận thông tin hai người nối lại tình xưa, tựa ghế, rung đùi, thở dài xúc động cảm thán: “Chị Ly Ly những người nên ở bên nhau, thì nhất định sẽ trở về bên nhau.”
“Thế cậu với Đường Lâm thì sao?” Vân Ly vừa cười vừa hỏi vặn, mặt Phó Chính Sơ lập tức đỏ au, ấp úng cả buổi mà chẳng thốt được câu nào.
Trò chuyện được một lát thì Vân Ly hỏi cậu: “Phó Chính Sơ, phẫu thuật dạ dày của cậu út cậu nghiêm trọng lắm hả? Anh ấy không nói chi tiết với chị.”
“Lúc đó bà ngoại cậu út qua đời, chắc là cậu út buồn lắm, sốt mấy ngày trời không ăn không uống được gì nên bệnh tình lại càng trầm trọng.”
Thấy Vân Ly sửng sốt hồi lâu, Phó Chính Sơ an ủi cô: “Chị Ly Ly, chị đừng lo lắng quá. Giờ cậu ấy khỏe rồi, chỉ không ăn được những đồ cay thôi.”
“Ừm.” Vân Ly cười, ánh mắt lại dừng trên người Phó Thức Tắc.
Lòng cô nặng trĩu như bị tảng đá đè, Vân Ly chuyển tới ngồi bên cạnh anh. Phó Thức Tắc thấy cô lại gần liền đưa chú Corgi lại cho cô vuốt ve.
Xoa cổ Corgi được một lát, tay cô dần hướng sang bên cạnh, chạm vào một ngón tay Phó Thức Tắc rồi sau đó là đặt tay lên mu bàn tay anh.
“Bây giờ anh vui không?” Vân Ly hỏi.
Phó Thức Tắc cầm ngược lại tay cô, khẽ khàng gãi vào lòng bàn tay Vân Ly: “Ừm.”
Thần kinh đang căng thẳng của Vân Ly thả lỏng đi nhiều.
Chuyện đã qua cô không thể thay đổi được, nhưng ít nhất, trong cuộc sống hiện tại và sau này, Vân Ly có thể luôn ở bên cạnh anh.
Trước khi đi, Vân Ly có chú ý thấy một bức tường của quán dán kín các giấy điều ước. Cô suy tư nhìn bức tường điều ước hồi lâu rồi lấy một tờ giấy, cẩn thận nắn nót viết điều ước của mình lên.
“Anh cũng viết một cái đi.” Cô đưa giấy và bút cho người đàn ông đang mải chơi với chó ở bên cạnh.
Phó Thức Tắc không hứng thú với chuyện này lắm, ngồi thẳng người lên định xem Vân Ly viết gì. Cô vội né đi, còn cảnh cáo thêm: “Anh không được nhìn.”
“Được.” Phó Thức Tắc thoáng liếc sang cô, “Vậy em cũng không nhìn của anh phải không?”
“Không nhìn.” Vân Ly dịch chỗ ngồi ra xa anh, tỏ vẻ mình nhất định sẽ không đọc lén, cô nghiêng đầu nói: “Chờ khi nào cả hai chúng ta thực hiện được điều ước rồi sẽ cùng nhau trở lại đây.”
Phó Thức Tắc cụp mắt, chủ động đưa tờ giấy nhớ của mình cho cô xem: “Em cứ xem của anh đi.”
“Em không xem đâu.” Vân Ly biết anh muốn xem của mình, cô đứng dậy đi ra cửa, nhìn Phó Thức Tắc bằng ánh mắt cảnh cáo.
Tóm lại là đang thể hiện rằng, anh đừng hòng xem trộm.
Phó Thức Tắc có phần bất đắc dĩ, anh tìm một chỗ cao rồi dán tờ giấy nhớ lên.
Sau khi đưa Phó Chính Sơ và Đường Lâm về, Vân Ly nhìn thấy lúc hai cô cậu xuống xe, Đường Lâm còn chủ động nắm tay Phó Chính Sơ, ban đầu mặt Phó Chính Sơ còn không cam lòng, không muốn, nhưng vẫn cun cút theo sau.
Khả năng cao là đôi này thành rồi.
...
Hôm sau là thứ Sáu, theo lịch thường, Vân Ly tới trường đón Vân Dã. Hai chị em vào đến cửa nhà, đang định ai nấy về phòng mình thì bị Vân Vĩnh Xương gọi lại.
Vân Ly quay đầu lại thì thấy trên ghế sofa, ngoài Dương Phương và Vân Vĩnh Xương còn có thêm Doãn Dục Trình, anh ta đang nhìn cô cười dịu dàng.
Cô ngạc nhiên đôi chút, còn tưởng Doãn Vân Y và Vân Dã xảy ra chuyện gì nên về phòng cất túi rồi lại ra phòng khách ngồi.
Vân Vĩnh Xương: “Tiểu Doãn, mặc dù chú học ít, nhưng vẫn khá là tự hào khoản nuôi dạy con cái đấy.”
Doãn Dục Trình: “Chú khiêm tốn rồi.”
Vân Ly chẳng hiểu đâu vào đâu, phát tín hiệu cho Vân Dã đang im lặng ngồi bên cạnh.
Vân Vĩnh Xương: “Ly Ly, con đi rửa ít hoa quả đi.”
Nhân cơ hội này, Vân Ly kéo Vân Dã xuống phòng bếp, vừa lấy hoa quả từ trong tủ lạnh ra vừa nhỏ giọng hỏi: “Em còn chưa tỏ tình mà? Mới đó đã tính đính hôn với Doãn Vân Y rồi à?
Vân Dã lơ mơ đáp: “Đâu có...”
“Xem ra nhà em dâu tương lai nghiêm lắm đấy, Vân Dã, em chuẩn bị tâm lí cho tốt vào, hai đứa mà chính thức yêu nhau có khi không khác kết hôn là mấy.” Vân Ly dùng cùi chỏ huých huých Vân Dã: “Biết đâu lúc em tỏ tình, ba nhà mình đã bày cho em bữa cỗ mười tám bàn rồi.”
“...”
Vân Dã thậm chí còn chẳng phản kháng, gật đầu chấp nhận số phận: “Cũng không phải không thể.”
Vân Ly cười: “Được nhá, em theo đuổi cô bé lâu như thế, lại không thể ngờ được người có công lớn nhất lại là ba mẹ Doãn Vân Y.”
Vân Dã lấy điện thoại ra nhắn tin cho Doãn Vân Y: [Oai Oai, có phải anh em đến Tây Phục không?]
Doãn Vân Y: [Vâng, anh ấy bảo đến Tây Phục xem mắt, là ba mẹ em giới thiệu.]
Vân Dã trợn tròn mắt, nhìn Vân Ly hừ một cái, nhất thời nghẹn lời không thốt nên câu.
Cậu vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lí để truyền đạt lại tin dữ này cho Vân Ly.
Lúc Vân Ly cắt hoa quả xong, thấy mặt mũi em trai khó ở như táo bón liền hỏi: “Em sao đấy?”
“À...”
Vân Ly ghé lại xem màn hình tin nhắn của cậu.
Đọc được câu hồi âm của Doãn Vân Y, nét mặt cô lập tức cứng đờ.
Hai chị em dọn đống vỏ trái cây trên thớt bỏ vào thùng rác.
Bình yên trước cơn bão đi qua, Vân Ly túm cổ áo Vân Dã, khẽ giọng hỏi: “Em khai thật đi, rốt cuộc em có biết việc này hay không?”
Chuyện này thật con mẹ nó không hợp lẽ thường.
Vân Ly suy đoán ngàn vạn khả năng cũng không thể ngờ tới trường hợp này.
Vân Dã: “Đệch, làm sao mà em biết được.”
Vân Ly nhìn em trai đầy hoài nghi, rõ ràng đã coi cậu là đồng phạm: “Lần trước em cãi nhau với Doãn Vân Y có phải vì chuyện này không?”
Vân Dã: “Chuyện của chị không làm lung lay tình cảm với em với cô ấy được đâu, ok? Chị mau nghĩ cách nói chuyện thế nào với anh Oai Oai đi.”
“Ly Ly, hoa quả gọt xong chưa con?” Vân Vĩnh Xương réo từ ngoài phòng khách vào thúc giục.
Vân Ly miết viền đĩa trái cây, lửa giận bốc lên, cô đã nói rõ với Vân Vĩnh Xương không chỉ một lần, trước đó ông còn có chừng mực, lần này còn gọi thẳng người ta từ Nam Vu đến Tây Phục.
Những người khác thì không nói làm gì, nhưng lần này lại là anh trai của Doãn Vân Y, tình huống này khiến Vân Dã cũng rất khó xử.
Vân Ly bưng đĩa hoa quả ra, Vân Vĩnh Xương nhường chỗ cho con gái, để cô ngồi cạnh Doãn Dục Trình.
Có người ngoài nên dù bực tức Vân Ly cũng chỉ dám giữ trong lòng, bên ngoài thì nói từ chối: “Con còn công việc chưa xong, giờ phải làm gấp, mọi người cứ trò chuyện đi nhé.”
Dứt lời, cô không đợi Vân Vĩnh Xương nói gì thêm đã về thẳng phòng.
Ngoài phòng khách im lặng một hồi, Vân Ly nghe thấy tiếng đóng cửa, chắc là Doãn Dục Trình đã đi rồi.
Vân Vĩnh Xương gào lên: “Vân Ly.”
Vân Ly không trả lời.
Sau đó hành lang truyền tới tiếng bước chân rầm rập, Vân Vĩnh Xương mở toang cửa phòng: “Ba dạy con thế nào, sao con lại bất lịch sự thế?”
“Người ta còn mang quà tới biếu, thái độ của con như vậy là sao?” Vân Vĩnh Xương sầm mặt, Vân Ly thoáng thấy giỏ hoa quả và trà trên mặt bàn tiếp khách.
“Ba à, lần sau ba còn tìm thêm ai thì ba tự đi xem mắt luôn nhé?” Vân Ly không nhịn nổi nữa, cô cố dằn cơn nóng giận: “Con đã nói với ba bao nhiêu lần rồi, con không muốn xem mắt, con cũng không cần xem mắt.”
“Tính cách con thế này mà dám nói không cần à? Con có biết cậu ấy học hành đến nơi đến chốn, gia đình gốc Tây Phục, hơn nữa, người ta không khinh thường cái tai điếc dở của con.”
“Ba!” Nghe thế, Vân Dã cũng không kìm được mà hô lên. Vân Vĩnh Xương cũng ngẩn người, biết mình lỡ lời, mất tự nhiên nói tiếp: “Điều kiện của cậu ấy...”
Vân Ly lạnh lùng cắt ngang lời ông: “Điều kiện của anh ấy tốt, con gái ba điếc một tai mất rồi, không xứng với người ta.”
Cô cố nhịn không để nước mắt trào ra, bình tĩnh nói: “Ba đừng sắp xếp xem mắt nữa, lần này con làm ba khó xử, con sẽ tự nói rõ ràng với anh ta.”
Đi tới cửa, bước chân cô chậm lại, nói giọng nghẹn ngào: “Ba, lần sau ba suy nghĩ tới cảm nhận của con một chút, có được không ạ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.