Chương 55: Sinh nhật vui vẻ
Trúc Dĩ
16/05/2022
Vân Ly hết sức tập trung nghe động tĩnh bên ngoài: “Em trai em còn bên ngoài đó...”
Phó Thức Tắc: "Cho em trai vé máy bay về đi thôi.” Khuôn mặt anh cọ cọ vào tóc cô, bờ môi lại sượt qua gò má và cần cổ.
Đồ vật trong tay cô cũng không cầm chắc. Cô cố gắng giãy giụa, tập trung cắt táo trên thớt.
Phó Thức Tắc kề môi vào tai phải của cô, nỉ non: "Ly Ly..."
A a a a a a.
Cô muốn điên mất.
Vân Ly không chịu được, dừng việc trên tay lại, mở vòi nước rửa tay, cố ý không đóng vòi nước.
Xoay người, nhìn thẳng vào đôi mắt nhu hòa của anh, cô kiêu ngạo nhưng lại không mạnh mẽ, định mạnh mẽ hôn anh nhưng lại nhát gan.
Ánh mắt của cô nhìn từ mắt anh, chuyển hướng xuống mũi, cuối cùng dừng lại trên môi anh.
Vân Ly nuốt một ngụm nước bọt.
Cô bị trêu chọc đến ngứa ngáy, vô thức ngẩng đầu lên, anh nâng nhẹ cằm cô lên, đặt một nụ hôn lên môi. Tiếng TV trong phòng khách vang lên rất lớn, Vân Ly nghiêng người ôm cổ anh, vô thức đi hai bước về phía trước, áp anh lên tường.
Ép anh dựa vào tường, mặt cô mang đầy tình ý, cổ áo anh cũng bị cô chỉnh đến lộn xộn, hai người cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình. Môi Phó Thức Tắc nhiễm màu máu, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Bây giờ em rất mạnh mẽ.”
Vân Ly đã hồi thần lại, nhớ tới những chuyện xảy ra trong thời gian này, bất giác nói: “Em cũng muốn hung hăng với người khác như vậy nữa.”
Không muốn sống nội tâm và thu mình với người khác như trước nữa.
Phó Thức Tắc hôn một cái lên trán cô: “Em sẽ làm được.” Phủ lên khoé mắt cô, anh tiếp tục nói: “Bây giờ cũng làm rất tốt.”
Vân Ly được anh thổi phồng đến mức lâng lâng, Phó Thức Tắc cười nhẹ một tiếng, giống như nhận mệnh dựa vào tường: "Tiếp tục đi."
"..."
...
Vân Dã ngồi trên ghế sofa có chút buồn chán, cảnh tượng trên màn ảnh không ngừng thay đổi, nhưng ánh mắt cậu lại nhìn phòng bếp.
Liếc nhìn thời gian.
Bổ táo thôi, làm gì mà lâu vậy?
Trong đầu cậu nhóc xẹt qua một suy nghĩ đáng sợ, bọn họ sẽ không làm chuyện gì kì lạ bên trong chứ? Không thể nào?
Nhìn anh rể cũng không giống người lưu manh như vậy.
Vân Dã dừng rồi lại phát chương trình trên màn hình nhiều lần, cố gắng gây chú ý đối với hai người trong bếp. Ngồi trên ghế sofa, thậm chí cậu nhóc có cảm giác mình không nên tồn tại.
Cũng may cửa phòng bếp mở ra, Vân Dã đưa mắt nhìn hình ảnh trên máy chiếu, hai người ngồi xuống bên cạnh cu cậu, không nói một lời.
Vân Dã liếc trộm Phó Thức Tắc, anh đang cụp mắt nhìn Vân Ly. Để ý thấy ánh mắt của Vân Dã, Phó Thức Tắc đẩy đĩa hoa quả đến trước mặt cậu. "
Sau đó, tự lấy một miếng, đưa lên miệng Vân Ly. Điều làm cho Vân Dã kinh ngạc là, Vân Ly há miệng ăn luôn.
Quá quái lạ.
Từ nhỏ đến lớn, hai động vật giống đực đến gần Vân Ly nhất, đầu tiên là con chó trong nhà, thứ hai là cậu. Trong lòng Vân Dã nổi lên sầu não, hỏi: “Anh, anh và chị em yêu nhau bao lâu rồi?”
Vân Ly không quan tâm vấn đề này vì đối tượng là Phó Thức Tắc, chủ động đáp: “Khoảng mấy tháng.”
Phó Thức Tắc: "29 ngày."
Vân Ly: "..."
Môi Vân Dã giật giật, qua hồi lâu mới nói một câu: “Anh phải đối xử tốt với chị em một chút.”
"..."
Vân Ly gõ đầu cậu nhóc: “Chị em còn cần em lo chắc.”
"..."
"Anh sẽ đối xử tốt với cô ấy.” Phó Thức Tắc nghiêm túc nói, hoàn toàn không vì tuổi tác mà thất lễ với cậu. Vân Ly sửng sốt một chút, nhét miếng táo vào trong miệng Vân Dã: “Vân Dã, em bị ba nhập à?”
Vân Dã rất bất mãn với động tác thô bạo của cô, oán giận: “Chị không thể hiền lành một chút như anh rể được à.”
Vân Ly hùng hổ nói: “Vậy thì chị sẽ không để anh rể em cho em ăn nữa.”
Nhìn bọn họ cãi nhau, Phó Thức Tắc cảm thấy buồn cười, anh cũng không ngại, hỏi Vân Dã: “Vừa rồi em gọi anh là gì?”
Lần này Vân Dã có chút ngại, nói: “Anh rể...”
Phó Thức Tắc đẩy đĩa táo về phía cậu một chút: “Muốn anh cho em ăn không?”
Vân Ly kéo đĩa lại: “Không được!”
Ba người ngồi xem phim chung trên ghế sofa, Vân Dã không cảm nhận được “thuộc tính bóng đèn” của mình, nhân lúc Phó Thức Tắc đi vệ sinh, Vân Ly nói: “Sao em không vào phòng đi.”
"Em còn chưa xem phim xong...” Vân Dã không phản ứng lại, cậu nhóc xem đến mê say, Vân Ly đẩy cậu nhóc một cái, vẻ mặt tràn ngập cưỡng ép.
Vân Dã tức giận nói: "Vân Ly, chị có thể học anh rể nhẹ nhàng với em trai một chút được không?”
"Đổi giọng cũng nhanh quá nhỉ.” Vân Ly không khách sáo: “Nhanh như vậy đã đứng về phía anh rể.”
"Anh rể vừa cao vừa đẹp trai, tính tình cũng tốt.” Vân Dã lại ghét bỏ nhìn Vân Ly một cái, sống chết không chịu di chuyển.
"Có điều." Vân Dã nghiêm mặt nói: "Em có nên nói chuyện này cho ba biết không?”
"..."
Vân Ly nhíu nhíu mày: "Chị lớn thế này rồi, còn ngại có mối quan hệ...” Cô suy nghĩ một chút, nhìn thẳng Vân Dã: “Bỏ đi, đừng nói cho ông ấy.”
Cô một mình chạy đến học Đại học Khoa học Công nghệ Nam Vu, cơn giận của Vân Vĩnh Xương còn chưa tan, giờ ông ấy mà biết chuyện cô có bạn trai ở Nam Vu, có khả năng sẽ đi máy bay đến đây đánh gãy chân cô.
"Chị, bây giờ chị làm blogger thu nhập thế nào?"
"Làm gì?"
"Chị tiết kiệm một chút.” Vân Dã tỉnh táo đưa ra một kiến nghị: “Nếu ba biết chắc sẽ đuổi chị ra khỏi cửa, chị tính lối thoát cho mình đi.”
"..."
Sau khi xem phim, Vân Ly dẫn Phó Thức Tắc xuống lầu lấy xe, cô đầy một bụng tâm sự, từ trước tới giờ Vân Vĩnh Xương luôn muốn khống chế cô, từ học tập, sinh hoạt đến xã giao.
Vân Ly còn nhớ, trước đây mỗi lần gặp người lạ, hoặc là nghe điện thoại, Vân Vĩnh Xương sẽ quở trách nói cô không đúng, làm chưa đủ tốt. Hơn nữa, vì tai trái của cô không nghe được, lúc đi học bị bắt nạt, từ đó tính cách của cô trở nên giống như bây giờ.
Ngược lại, cũng bởi vì Vân Vĩnh Xương cảm thấy cô không có năng lực sinh tồn bên ngoài một mình.
Nhưng mà cô... có thể tự nuôi sống bản thân, có thể ở một mình ở một thành phố xa lạ lâu như vậy.
Vân Vĩnh Xương không tin, cũng không chấp nhận.
Cô suy nghĩ rất lâu, mới lấy hết can đảm nói cho Phó Thức Tắc: “Em vẫn chưa nói cho người trong nhà biết chuyện yêu đương, tính cách ba em không tốt, anh phải chuẩn bị tâm lí trước.” Lo Phó Thức Tắc sẽ để ý, cô lại giúp ông ý biện giải: “Những phương diện khác của ba em rất tốt, chỉ là không biết cách yêu thương con mình thôi."
"Anh không phải yêu đương với ông ấy.” Phó Thức Tắc không để ý nói, chợt, anh hỏi cô rất tự nhiên: “Em muốn anh gặp ba vợ sao?”
"..."
"Em nói cho anh sớm một chút, chỉ là ông ấy quan tâm tương đối nhiều, em giải thích cho anh một chút. Còn có, ba mẹ em đều chỉ có bằng đại học bình thường, điều kiện kinh tế nhà em cũng bình thường.” Vân Ly có chút khó nói tiếp.
Trong khi yêu thì rất vui vẻ, cô ít khi nhắc đến mấy chuyện thực tế này.
"Nhưng bây giờ em có thể tự nuôi sống mình, đợi sau khi tốt nghiệp đi làm một công việc toàn thời gian, sẽ tốt hơn.”
Dáng dấp của cô là muốn nhanh chóng chứng minh bản thân mình trước mặt anh. Trong lòng Phó Thức Tắc cảm thấy khó chịu, không biết từ khi nào anh làm làm cho cô có cảm giác thiếu an toàn như vậy.
Anh kéo cô vào lòng, đường hoàng nói: “Ly Ly, anh chỉ quan tâm em như thế nào. Những việc khác không quan trọng.”
Lúc lên lầu, Vân Ly mới nhớ tới, Phó Thức Tắc chưa bao giờ hỏi cô về gia đình cô, cũng gián tiếp cho thấy, anh không để ý những việc này.
Trong thế giới của người trưởng thành, anh dành cho cô một tình yêu không liên quan đến thực tế.
Anh yêu tha thiết, chỉ có quan hệ với một mình cô.
-
Doãn Dục Trình cảm giác mình bị Vân Dã hãm hại.
Mấy ngày trước Doãn Dục Trình đưa điện thoại cho Doãn Vân Y, bảo cô bé liên lạc với đối phương một chút, khi đó Vân Dã còn chưa đặt vé. Hôm qua cậu nhóc gọi điện thoại tới, nói với mình là chiều nay bay.
Đưa điện thoại di động cho Doãn Vân Y, để hai người bọn họ tự nói chuyện với nhau. Doãn Vân Y bảo với anh, Vân Dã nói hiện tại Vân Ly vẫn độc thân.
Vân Y đã nói với anh rằng hai chị em rất thân thiết, giống như anh và em gái. Anh cũng không nghi ngờ lời nói của Vân Dã có đúng không.
Vốn dĩ cảm thấy Phó Thức Tắc nhìn không dễ ở chung, bọn họ chia tay cũng dễ hiểu. Mới gặp lần đầu đã coi trọng đàn em, anh không muốn bỏ qua nên mới tuỳ tiện hành động.
Về tin tức của Vân Ly, Doãn Vân Y còn không cho anh nói với Vân Dã.
Liên tiếp gặp khó khăn trong chuyện tình cảm, anh không có ý định lấy Doãn Vân Y làm bia đỡ đạn, sau khi đưa cô bé tới công viên, với tư cách là người lớn nói chuyện với nhau, hiếm khi anh cảm thấy lúng túng như vậy, miễn cưỡng nở nụ cười chào hỏi với Vân Ly.
Phó Thức Tắc còn hạ cửa kính xe, gật đầu với anh.
"..."
Đây là lần anh mất mặt nhất trên đời này.
Sau khi đưa Vân Dã tới công viên ở Nam Vu, Vân Ly và Phó Thức Tắc cũng không làm kỳ đà cản mũi, lái xe về Giang Nam Uyển.
Công viên giải trí ở Nam Vu cũng không có gì đặc biệt, thiếu niên thiếu nữ dựa vào bản đồ hướng dẫn chơi từng cái một, trên đường thấy không ít mấy đứa nhỏ cầm kem.
Cuối cùng sau khi đến một quầy bán đồ ngọt, Vân Dã: “Đợi mình một lát.”
Cậu chạy tới đó, trong lúc đợi nhận đồ ngọt, cậu nhận điện thoại của Vân Ly.
Vân Ly: "Hi, em chơi với người mình thích thế nào?”
Vân Dã: "Yên tâm, không thành vấn đề, tất cả ok."
Giọng điệu của Vân Ly nghi ngờ, kéo dài một tiếng: "Có đúng không...?”
Vân Dã: "A, khả năng em trai chị trời sinh có thiên phú yêu đương, cậu ấy còn đang chờ em, bai bai.”
Cầm hai cây kem trở về, cho Doãn Vân Y một cái. Bọn họ cùng học một trường tiểu học, hai người cũng quen nhau năm năm.
Vân Dã nói chuyện với cô bé thì không có gì mất tự nhiên, lúc thẹn thùng nhất là viết thư tay.
"Trước đây trong lớp tớ luôn nhận được bưu thiếp với nét chữ giống nhau, cậu biết là ai viết không?”
"..."
Vân Dã liếm liếm kem, trợn tròn mắt nói mò: "Trở về sẽ hỏi giúp cậu."
"..."
Cậu chàng không thừa nhận, giữa hai người này sinh một sự căng thẳng không tên.
Doãn Vân Y ngượng ngùng lật qua lật lại trong túi xách: “Tớ có một món quà muốn tặng cậu, tớ chỉ có thể làm nhỏ một chút, ba mẹ tớ quản rất chặt.”
Cô bé lấy một hộp giấy nhỏ to khoảng năm centimet trong túi xách, bên trên có dòng chữ thanh tú viết “Tặng Vân Dã.”
Cách viết tương tự như bưu thiếp cậu chuẩn bị.
Dùng phương thức mơ hồ nói lên tâm ý của nhau.
Nhịp tim Vân Dã đột nhiên tăng nhanh, kem chảy ra dính lên tay cậu, cậu coi như không biết nhận lấy hộp.
"Cậu thi cuối kì đứng thứ mấy?" Doãn Vân Y chủ động hỏi: "Tớ xếp thứ mười."
"A, rất giỏi.” Vân Dã không biểu lộ gì trên mặt, nhưng chân đã bắt đầu giẫm liên tục lên đất: “Tớ xếp thứ sáu, cậu muốn thi vào trường nào?”
"Tớ rất thích Tây Phục, thành tích này của tớ, có thể thi Đại học Bách Khoa Tây Phục.”
Vân Dã nhìn trời xanh mây trắng, nghe nền nhạc vui tươi của Trung Quốc, không nhịn được cười: “Tớ cũng rất thích Đại học Bách Khoa Tây Phục.”
Gần năm giờ chiều, chuyến đi của hai người kết thúc, Doãn Dục Trình đưa Vân Dã tới siêu thị gần Thất Lý Hương Đô.
Vân Ly và Phó Thức Tắc đang mua đồ, nhìn thấy cô, Vân Dã cười ngốc, ân cần giúp cô xách túi.
"Vân Ly, em phải nói cho chị một việc." Đuôi của Vân Dã như sắp vểnh lên trời: “Doãn Vân Y biết mấy bưu thiếp đó là em viết.”
Vân Ly: "?"
Vân Dã: "Chị hiểu không, cậu ấy ngầm đồng ý."
Vân Ly: “Mơ ngủ giữa ban ngày giỏi đấy."
"..."
Dọc theo đường đi Vân Dã nhảy nhót qua lại, vẻ mặt như tắm gió xuân, Vân Ly không chịu được nữa, nói giọng ghét bỏ: “Em bình thường một chút đi, đừng làm vỡ trứng.”
"Ồ." Vân Dã bình tĩnh lại một chút, hỏi cô: “Tối nay chỉ có em với chị sao?"
"Anh rể em đi ra ngoài mua hoa quả.” Vân Ly cầm đồ trong tay nhét hết cho Vân Dã, gọi điện thoại cho Phó Thức Tắc, bên kia bắt máy, giọng nói của cô mềm mại hơn rất nhiều.
Vân Dã nổi hết da gà, nhỏ giọng nói: “Vân Ly, chị có thể nói chuyện bình thường được không?”
"..."
Sau khi về đến nhà, Vân Dã nói muốn ăn mấy món, Vân Ly làm đầu bếp, Phó Thức Tắc hỗ trợ cô.
Vân Dã cảm thấy, hai người này cũng rất xứng đôi, ở cùng nhau thì không nói nhiều, nhưng rất ăn ý với đối phương. Ngay cả lúc nhặt rau cũng có thể nhìn đối phương rồi bật cười.
"Anh rể, anh cảm thấy chị em làm cơm có ngon không?” Vân Dã hỏi Phó Thức Tắc: "Bạn học của em ăn đồ ăn của chị ấy đều khen không dứt miệng."
Phó Thức Tắc suy nghĩ một chút: "Hẳn là ăn rất ngon."
Giọng điệu này giống như không phải khẳng định. Vân Dã lộ vẻ nghi hoặc.
"Chị chưa làm cho anh ấy ăn lần nào." Vân Ly giải thích: "Trước chị bị ngã, tay bị xước, anh rể em đều làm cơm, cho nên mới chỉ ăn cơm anh ấy nấu."
Vân Dã: "Ồ... Cho nên là anh rể làm việc nhà sao?"
Vân Ly cố gắng nghĩ lại một tháng qua: “Em hỏi như vậy, hình như đúng thật.”
"..."
Vân Dã nói quanh co nửa ngày: "Yêu đương, chính là con trai phải làm việc nhà sao?"
Vấn đề này, Vân Ly cũng không trả lời được, cô đẩy Phó Thức Tắc, anh không nghĩ ngợi nói: "Chị em quyết định."
Vân Ly cong môi, chôn đầu ăn cơm.
Ở Nam Vu hai ngày, Vân Ly và Vân Dã lên đường về Tây Phục. Năm nay Tết đến sớm, hai ngày nữa chính là giao thừa.
Ở sân bay, gặp Doãn Vân Y, cô bé mang cho Vân Dã một cái mũ lưỡi trai làm quà chia tay, nói mùa hè sắp đến rồi.
Ba người khác đứng nhìn từ xa, Doãn Dục Trình không còn lúng túng như lúc đầu, tự đáy lòng cảm thán nói: “Vân Y cứ quấn lấy tôi nói hôm nay muốn ra sân bay, em trai cô thật sự muốn theo đuổi con gái.”
Phó Thức Tắc nhắc nhở anh: "Chúng ta có ba người ở đây."
"..."
Anh ta rất thức thời tìm một quán cà phê ngồi đợi.
Đuổi anh ta đi xong, Phó Thức Tắc mới hỏi Vân Ly: “Định khi nào đặt vé về?”
"Còn chưa biết."
“Quyết định sớm một chút." Phó Thức Tắc hôn nhẹ gò má của cô, sửa lại lời: “Quay lại sớm một chút.”
Trong lời nói của anh cũng có chút chờ mong: “Trở về nhà chúng ta...”
...
Thoáng chốc đã đến giao thừa, các nơi giăng đèn kết hoa.
Năm đó Trần Kim Bình sinh Phó Thức Tắc trong trong đêm giao thừa, bà còn nhớ bên tai vẫn còn nghe thấy tiếng pháo hoa bùm bùm.
Sau khi ăn xong cơm tối, Phó Thức Tắc không lên lầu như mọi khi, mà thay bọn họ thu dọn bát đũa.
"Lần trước Ly Ly nói con bé ở Tây Phục." Phó Đông Thăng mở đầu câu chuyện: "Con bé đang học thạc sĩ đúng không?”
Trần Kim Bình tán thành nói: "Con trai, bằng cấp của con có phải hơi thấp.”
Phó Đông Thăng: "Không xứng với con gái nhà người ta."
"..."
Hai người nói đông nói tây, nhưng cũng không quay lại chủ đề chính, Trần Kim Bình nhìn kĩ vẻ mặt của Phó Thức Tắc, vẻ mặt trước sau như một.
Bà thở dài, đưa cho Phó Thức Tắc ly trà: “Con tạm nghỉ học đã được gần hai năm...”
Vốn dĩ năm nay có thể tốt nghiệp tiến sĩ, tiền đồ rộng mở.
Trong lời nói của bà ám chỉ rõ ràng.
Trần Kim Bình nhẹ nhàng nói: “Không có học vị, ba mẹ sẽ không có thành kiến với con, nhưng những người khác có thể sẽ có. Chúng ta không giục con phải đối mặt với những thứ này, chỉ lo lắng nếu kéo dài đến một ngày nào đó... Con sẽ cảm thấy mình không làm được nữa.”
"Ly Ly sẽ không để ý những thứ này." Phó Thức Tắc đáp một tiếng, rồi đi thẳng về phòng.
Anh mở nước lạnh, nhúng tay vào muốn rửa mặt, nhìn mình trong gương, nhớ tới dáng vẻ của Vân Ly.
Khóe môi mang ý cười, lôi kéo anh khỏi đáy vực tối tăm.
Chỉ có sự tồn tại của cô, có thể làm anh cảm thấy không nghẹt thở như vậy nữa.
Lần sau gặp mặt đã là năm sau rồi, trong lòng Phó Thức Tắc có chút nôn nóng, anh muốn mỗi ngày mỗi đêm đều ở cùng với cô, từng giây từng phút không muốn tách rời.
Đợi tới hơn một giờ sáng, ăn xong cơm tất niên, Vân Ly rốt cuộc cũng gọi điện thoại tới, chỗ cô là một mảnh đen kịt.
Mấy giây sau, ánh đèn sau cô bật sáng.
Cô nhìn màn hình, mặt hơi căng thẳng, tốc độ nói rất chậm, mọi thứ đã chuẩn bị xong, nhưng không tránh khỏi xảy ra thảm cảnh: “A Chiết.”
Vân Ly nhắm mắt nói tiếp.
"Sinh nhật vui vẻ."
Phó Thức Tắc: "Cho em trai vé máy bay về đi thôi.” Khuôn mặt anh cọ cọ vào tóc cô, bờ môi lại sượt qua gò má và cần cổ.
Đồ vật trong tay cô cũng không cầm chắc. Cô cố gắng giãy giụa, tập trung cắt táo trên thớt.
Phó Thức Tắc kề môi vào tai phải của cô, nỉ non: "Ly Ly..."
A a a a a a.
Cô muốn điên mất.
Vân Ly không chịu được, dừng việc trên tay lại, mở vòi nước rửa tay, cố ý không đóng vòi nước.
Xoay người, nhìn thẳng vào đôi mắt nhu hòa của anh, cô kiêu ngạo nhưng lại không mạnh mẽ, định mạnh mẽ hôn anh nhưng lại nhát gan.
Ánh mắt của cô nhìn từ mắt anh, chuyển hướng xuống mũi, cuối cùng dừng lại trên môi anh.
Vân Ly nuốt một ngụm nước bọt.
Cô bị trêu chọc đến ngứa ngáy, vô thức ngẩng đầu lên, anh nâng nhẹ cằm cô lên, đặt một nụ hôn lên môi. Tiếng TV trong phòng khách vang lên rất lớn, Vân Ly nghiêng người ôm cổ anh, vô thức đi hai bước về phía trước, áp anh lên tường.
Ép anh dựa vào tường, mặt cô mang đầy tình ý, cổ áo anh cũng bị cô chỉnh đến lộn xộn, hai người cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình. Môi Phó Thức Tắc nhiễm màu máu, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Bây giờ em rất mạnh mẽ.”
Vân Ly đã hồi thần lại, nhớ tới những chuyện xảy ra trong thời gian này, bất giác nói: “Em cũng muốn hung hăng với người khác như vậy nữa.”
Không muốn sống nội tâm và thu mình với người khác như trước nữa.
Phó Thức Tắc hôn một cái lên trán cô: “Em sẽ làm được.” Phủ lên khoé mắt cô, anh tiếp tục nói: “Bây giờ cũng làm rất tốt.”
Vân Ly được anh thổi phồng đến mức lâng lâng, Phó Thức Tắc cười nhẹ một tiếng, giống như nhận mệnh dựa vào tường: "Tiếp tục đi."
"..."
...
Vân Dã ngồi trên ghế sofa có chút buồn chán, cảnh tượng trên màn ảnh không ngừng thay đổi, nhưng ánh mắt cậu lại nhìn phòng bếp.
Liếc nhìn thời gian.
Bổ táo thôi, làm gì mà lâu vậy?
Trong đầu cậu nhóc xẹt qua một suy nghĩ đáng sợ, bọn họ sẽ không làm chuyện gì kì lạ bên trong chứ? Không thể nào?
Nhìn anh rể cũng không giống người lưu manh như vậy.
Vân Dã dừng rồi lại phát chương trình trên màn hình nhiều lần, cố gắng gây chú ý đối với hai người trong bếp. Ngồi trên ghế sofa, thậm chí cậu nhóc có cảm giác mình không nên tồn tại.
Cũng may cửa phòng bếp mở ra, Vân Dã đưa mắt nhìn hình ảnh trên máy chiếu, hai người ngồi xuống bên cạnh cu cậu, không nói một lời.
Vân Dã liếc trộm Phó Thức Tắc, anh đang cụp mắt nhìn Vân Ly. Để ý thấy ánh mắt của Vân Dã, Phó Thức Tắc đẩy đĩa hoa quả đến trước mặt cậu. "
Sau đó, tự lấy một miếng, đưa lên miệng Vân Ly. Điều làm cho Vân Dã kinh ngạc là, Vân Ly há miệng ăn luôn.
Quá quái lạ.
Từ nhỏ đến lớn, hai động vật giống đực đến gần Vân Ly nhất, đầu tiên là con chó trong nhà, thứ hai là cậu. Trong lòng Vân Dã nổi lên sầu não, hỏi: “Anh, anh và chị em yêu nhau bao lâu rồi?”
Vân Ly không quan tâm vấn đề này vì đối tượng là Phó Thức Tắc, chủ động đáp: “Khoảng mấy tháng.”
Phó Thức Tắc: "29 ngày."
Vân Ly: "..."
Môi Vân Dã giật giật, qua hồi lâu mới nói một câu: “Anh phải đối xử tốt với chị em một chút.”
"..."
Vân Ly gõ đầu cậu nhóc: “Chị em còn cần em lo chắc.”
"..."
"Anh sẽ đối xử tốt với cô ấy.” Phó Thức Tắc nghiêm túc nói, hoàn toàn không vì tuổi tác mà thất lễ với cậu. Vân Ly sửng sốt một chút, nhét miếng táo vào trong miệng Vân Dã: “Vân Dã, em bị ba nhập à?”
Vân Dã rất bất mãn với động tác thô bạo của cô, oán giận: “Chị không thể hiền lành một chút như anh rể được à.”
Vân Ly hùng hổ nói: “Vậy thì chị sẽ không để anh rể em cho em ăn nữa.”
Nhìn bọn họ cãi nhau, Phó Thức Tắc cảm thấy buồn cười, anh cũng không ngại, hỏi Vân Dã: “Vừa rồi em gọi anh là gì?”
Lần này Vân Dã có chút ngại, nói: “Anh rể...”
Phó Thức Tắc đẩy đĩa táo về phía cậu một chút: “Muốn anh cho em ăn không?”
Vân Ly kéo đĩa lại: “Không được!”
Ba người ngồi xem phim chung trên ghế sofa, Vân Dã không cảm nhận được “thuộc tính bóng đèn” của mình, nhân lúc Phó Thức Tắc đi vệ sinh, Vân Ly nói: “Sao em không vào phòng đi.”
"Em còn chưa xem phim xong...” Vân Dã không phản ứng lại, cậu nhóc xem đến mê say, Vân Ly đẩy cậu nhóc một cái, vẻ mặt tràn ngập cưỡng ép.
Vân Dã tức giận nói: "Vân Ly, chị có thể học anh rể nhẹ nhàng với em trai một chút được không?”
"Đổi giọng cũng nhanh quá nhỉ.” Vân Ly không khách sáo: “Nhanh như vậy đã đứng về phía anh rể.”
"Anh rể vừa cao vừa đẹp trai, tính tình cũng tốt.” Vân Dã lại ghét bỏ nhìn Vân Ly một cái, sống chết không chịu di chuyển.
"Có điều." Vân Dã nghiêm mặt nói: "Em có nên nói chuyện này cho ba biết không?”
"..."
Vân Ly nhíu nhíu mày: "Chị lớn thế này rồi, còn ngại có mối quan hệ...” Cô suy nghĩ một chút, nhìn thẳng Vân Dã: “Bỏ đi, đừng nói cho ông ấy.”
Cô một mình chạy đến học Đại học Khoa học Công nghệ Nam Vu, cơn giận của Vân Vĩnh Xương còn chưa tan, giờ ông ấy mà biết chuyện cô có bạn trai ở Nam Vu, có khả năng sẽ đi máy bay đến đây đánh gãy chân cô.
"Chị, bây giờ chị làm blogger thu nhập thế nào?"
"Làm gì?"
"Chị tiết kiệm một chút.” Vân Dã tỉnh táo đưa ra một kiến nghị: “Nếu ba biết chắc sẽ đuổi chị ra khỏi cửa, chị tính lối thoát cho mình đi.”
"..."
Sau khi xem phim, Vân Ly dẫn Phó Thức Tắc xuống lầu lấy xe, cô đầy một bụng tâm sự, từ trước tới giờ Vân Vĩnh Xương luôn muốn khống chế cô, từ học tập, sinh hoạt đến xã giao.
Vân Ly còn nhớ, trước đây mỗi lần gặp người lạ, hoặc là nghe điện thoại, Vân Vĩnh Xương sẽ quở trách nói cô không đúng, làm chưa đủ tốt. Hơn nữa, vì tai trái của cô không nghe được, lúc đi học bị bắt nạt, từ đó tính cách của cô trở nên giống như bây giờ.
Ngược lại, cũng bởi vì Vân Vĩnh Xương cảm thấy cô không có năng lực sinh tồn bên ngoài một mình.
Nhưng mà cô... có thể tự nuôi sống bản thân, có thể ở một mình ở một thành phố xa lạ lâu như vậy.
Vân Vĩnh Xương không tin, cũng không chấp nhận.
Cô suy nghĩ rất lâu, mới lấy hết can đảm nói cho Phó Thức Tắc: “Em vẫn chưa nói cho người trong nhà biết chuyện yêu đương, tính cách ba em không tốt, anh phải chuẩn bị tâm lí trước.” Lo Phó Thức Tắc sẽ để ý, cô lại giúp ông ý biện giải: “Những phương diện khác của ba em rất tốt, chỉ là không biết cách yêu thương con mình thôi."
"Anh không phải yêu đương với ông ấy.” Phó Thức Tắc không để ý nói, chợt, anh hỏi cô rất tự nhiên: “Em muốn anh gặp ba vợ sao?”
"..."
"Em nói cho anh sớm một chút, chỉ là ông ấy quan tâm tương đối nhiều, em giải thích cho anh một chút. Còn có, ba mẹ em đều chỉ có bằng đại học bình thường, điều kiện kinh tế nhà em cũng bình thường.” Vân Ly có chút khó nói tiếp.
Trong khi yêu thì rất vui vẻ, cô ít khi nhắc đến mấy chuyện thực tế này.
"Nhưng bây giờ em có thể tự nuôi sống mình, đợi sau khi tốt nghiệp đi làm một công việc toàn thời gian, sẽ tốt hơn.”
Dáng dấp của cô là muốn nhanh chóng chứng minh bản thân mình trước mặt anh. Trong lòng Phó Thức Tắc cảm thấy khó chịu, không biết từ khi nào anh làm làm cho cô có cảm giác thiếu an toàn như vậy.
Anh kéo cô vào lòng, đường hoàng nói: “Ly Ly, anh chỉ quan tâm em như thế nào. Những việc khác không quan trọng.”
Lúc lên lầu, Vân Ly mới nhớ tới, Phó Thức Tắc chưa bao giờ hỏi cô về gia đình cô, cũng gián tiếp cho thấy, anh không để ý những việc này.
Trong thế giới của người trưởng thành, anh dành cho cô một tình yêu không liên quan đến thực tế.
Anh yêu tha thiết, chỉ có quan hệ với một mình cô.
-
Doãn Dục Trình cảm giác mình bị Vân Dã hãm hại.
Mấy ngày trước Doãn Dục Trình đưa điện thoại cho Doãn Vân Y, bảo cô bé liên lạc với đối phương một chút, khi đó Vân Dã còn chưa đặt vé. Hôm qua cậu nhóc gọi điện thoại tới, nói với mình là chiều nay bay.
Đưa điện thoại di động cho Doãn Vân Y, để hai người bọn họ tự nói chuyện với nhau. Doãn Vân Y bảo với anh, Vân Dã nói hiện tại Vân Ly vẫn độc thân.
Vân Y đã nói với anh rằng hai chị em rất thân thiết, giống như anh và em gái. Anh cũng không nghi ngờ lời nói của Vân Dã có đúng không.
Vốn dĩ cảm thấy Phó Thức Tắc nhìn không dễ ở chung, bọn họ chia tay cũng dễ hiểu. Mới gặp lần đầu đã coi trọng đàn em, anh không muốn bỏ qua nên mới tuỳ tiện hành động.
Về tin tức của Vân Ly, Doãn Vân Y còn không cho anh nói với Vân Dã.
Liên tiếp gặp khó khăn trong chuyện tình cảm, anh không có ý định lấy Doãn Vân Y làm bia đỡ đạn, sau khi đưa cô bé tới công viên, với tư cách là người lớn nói chuyện với nhau, hiếm khi anh cảm thấy lúng túng như vậy, miễn cưỡng nở nụ cười chào hỏi với Vân Ly.
Phó Thức Tắc còn hạ cửa kính xe, gật đầu với anh.
"..."
Đây là lần anh mất mặt nhất trên đời này.
Sau khi đưa Vân Dã tới công viên ở Nam Vu, Vân Ly và Phó Thức Tắc cũng không làm kỳ đà cản mũi, lái xe về Giang Nam Uyển.
Công viên giải trí ở Nam Vu cũng không có gì đặc biệt, thiếu niên thiếu nữ dựa vào bản đồ hướng dẫn chơi từng cái một, trên đường thấy không ít mấy đứa nhỏ cầm kem.
Cuối cùng sau khi đến một quầy bán đồ ngọt, Vân Dã: “Đợi mình một lát.”
Cậu chạy tới đó, trong lúc đợi nhận đồ ngọt, cậu nhận điện thoại của Vân Ly.
Vân Ly: "Hi, em chơi với người mình thích thế nào?”
Vân Dã: "Yên tâm, không thành vấn đề, tất cả ok."
Giọng điệu của Vân Ly nghi ngờ, kéo dài một tiếng: "Có đúng không...?”
Vân Dã: "A, khả năng em trai chị trời sinh có thiên phú yêu đương, cậu ấy còn đang chờ em, bai bai.”
Cầm hai cây kem trở về, cho Doãn Vân Y một cái. Bọn họ cùng học một trường tiểu học, hai người cũng quen nhau năm năm.
Vân Dã nói chuyện với cô bé thì không có gì mất tự nhiên, lúc thẹn thùng nhất là viết thư tay.
"Trước đây trong lớp tớ luôn nhận được bưu thiếp với nét chữ giống nhau, cậu biết là ai viết không?”
"..."
Vân Dã liếm liếm kem, trợn tròn mắt nói mò: "Trở về sẽ hỏi giúp cậu."
"..."
Cậu chàng không thừa nhận, giữa hai người này sinh một sự căng thẳng không tên.
Doãn Vân Y ngượng ngùng lật qua lật lại trong túi xách: “Tớ có một món quà muốn tặng cậu, tớ chỉ có thể làm nhỏ một chút, ba mẹ tớ quản rất chặt.”
Cô bé lấy một hộp giấy nhỏ to khoảng năm centimet trong túi xách, bên trên có dòng chữ thanh tú viết “Tặng Vân Dã.”
Cách viết tương tự như bưu thiếp cậu chuẩn bị.
Dùng phương thức mơ hồ nói lên tâm ý của nhau.
Nhịp tim Vân Dã đột nhiên tăng nhanh, kem chảy ra dính lên tay cậu, cậu coi như không biết nhận lấy hộp.
"Cậu thi cuối kì đứng thứ mấy?" Doãn Vân Y chủ động hỏi: "Tớ xếp thứ mười."
"A, rất giỏi.” Vân Dã không biểu lộ gì trên mặt, nhưng chân đã bắt đầu giẫm liên tục lên đất: “Tớ xếp thứ sáu, cậu muốn thi vào trường nào?”
"Tớ rất thích Tây Phục, thành tích này của tớ, có thể thi Đại học Bách Khoa Tây Phục.”
Vân Dã nhìn trời xanh mây trắng, nghe nền nhạc vui tươi của Trung Quốc, không nhịn được cười: “Tớ cũng rất thích Đại học Bách Khoa Tây Phục.”
Gần năm giờ chiều, chuyến đi của hai người kết thúc, Doãn Dục Trình đưa Vân Dã tới siêu thị gần Thất Lý Hương Đô.
Vân Ly và Phó Thức Tắc đang mua đồ, nhìn thấy cô, Vân Dã cười ngốc, ân cần giúp cô xách túi.
"Vân Ly, em phải nói cho chị một việc." Đuôi của Vân Dã như sắp vểnh lên trời: “Doãn Vân Y biết mấy bưu thiếp đó là em viết.”
Vân Ly: "?"
Vân Dã: "Chị hiểu không, cậu ấy ngầm đồng ý."
Vân Ly: “Mơ ngủ giữa ban ngày giỏi đấy."
"..."
Dọc theo đường đi Vân Dã nhảy nhót qua lại, vẻ mặt như tắm gió xuân, Vân Ly không chịu được nữa, nói giọng ghét bỏ: “Em bình thường một chút đi, đừng làm vỡ trứng.”
"Ồ." Vân Dã bình tĩnh lại một chút, hỏi cô: “Tối nay chỉ có em với chị sao?"
"Anh rể em đi ra ngoài mua hoa quả.” Vân Ly cầm đồ trong tay nhét hết cho Vân Dã, gọi điện thoại cho Phó Thức Tắc, bên kia bắt máy, giọng nói của cô mềm mại hơn rất nhiều.
Vân Dã nổi hết da gà, nhỏ giọng nói: “Vân Ly, chị có thể nói chuyện bình thường được không?”
"..."
Sau khi về đến nhà, Vân Dã nói muốn ăn mấy món, Vân Ly làm đầu bếp, Phó Thức Tắc hỗ trợ cô.
Vân Dã cảm thấy, hai người này cũng rất xứng đôi, ở cùng nhau thì không nói nhiều, nhưng rất ăn ý với đối phương. Ngay cả lúc nhặt rau cũng có thể nhìn đối phương rồi bật cười.
"Anh rể, anh cảm thấy chị em làm cơm có ngon không?” Vân Dã hỏi Phó Thức Tắc: "Bạn học của em ăn đồ ăn của chị ấy đều khen không dứt miệng."
Phó Thức Tắc suy nghĩ một chút: "Hẳn là ăn rất ngon."
Giọng điệu này giống như không phải khẳng định. Vân Dã lộ vẻ nghi hoặc.
"Chị chưa làm cho anh ấy ăn lần nào." Vân Ly giải thích: "Trước chị bị ngã, tay bị xước, anh rể em đều làm cơm, cho nên mới chỉ ăn cơm anh ấy nấu."
Vân Dã: "Ồ... Cho nên là anh rể làm việc nhà sao?"
Vân Ly cố gắng nghĩ lại một tháng qua: “Em hỏi như vậy, hình như đúng thật.”
"..."
Vân Dã nói quanh co nửa ngày: "Yêu đương, chính là con trai phải làm việc nhà sao?"
Vấn đề này, Vân Ly cũng không trả lời được, cô đẩy Phó Thức Tắc, anh không nghĩ ngợi nói: "Chị em quyết định."
Vân Ly cong môi, chôn đầu ăn cơm.
Ở Nam Vu hai ngày, Vân Ly và Vân Dã lên đường về Tây Phục. Năm nay Tết đến sớm, hai ngày nữa chính là giao thừa.
Ở sân bay, gặp Doãn Vân Y, cô bé mang cho Vân Dã một cái mũ lưỡi trai làm quà chia tay, nói mùa hè sắp đến rồi.
Ba người khác đứng nhìn từ xa, Doãn Dục Trình không còn lúng túng như lúc đầu, tự đáy lòng cảm thán nói: “Vân Y cứ quấn lấy tôi nói hôm nay muốn ra sân bay, em trai cô thật sự muốn theo đuổi con gái.”
Phó Thức Tắc nhắc nhở anh: "Chúng ta có ba người ở đây."
"..."
Anh ta rất thức thời tìm một quán cà phê ngồi đợi.
Đuổi anh ta đi xong, Phó Thức Tắc mới hỏi Vân Ly: “Định khi nào đặt vé về?”
"Còn chưa biết."
“Quyết định sớm một chút." Phó Thức Tắc hôn nhẹ gò má của cô, sửa lại lời: “Quay lại sớm một chút.”
Trong lời nói của anh cũng có chút chờ mong: “Trở về nhà chúng ta...”
...
Thoáng chốc đã đến giao thừa, các nơi giăng đèn kết hoa.
Năm đó Trần Kim Bình sinh Phó Thức Tắc trong trong đêm giao thừa, bà còn nhớ bên tai vẫn còn nghe thấy tiếng pháo hoa bùm bùm.
Sau khi ăn xong cơm tối, Phó Thức Tắc không lên lầu như mọi khi, mà thay bọn họ thu dọn bát đũa.
"Lần trước Ly Ly nói con bé ở Tây Phục." Phó Đông Thăng mở đầu câu chuyện: "Con bé đang học thạc sĩ đúng không?”
Trần Kim Bình tán thành nói: "Con trai, bằng cấp của con có phải hơi thấp.”
Phó Đông Thăng: "Không xứng với con gái nhà người ta."
"..."
Hai người nói đông nói tây, nhưng cũng không quay lại chủ đề chính, Trần Kim Bình nhìn kĩ vẻ mặt của Phó Thức Tắc, vẻ mặt trước sau như một.
Bà thở dài, đưa cho Phó Thức Tắc ly trà: “Con tạm nghỉ học đã được gần hai năm...”
Vốn dĩ năm nay có thể tốt nghiệp tiến sĩ, tiền đồ rộng mở.
Trong lời nói của bà ám chỉ rõ ràng.
Trần Kim Bình nhẹ nhàng nói: “Không có học vị, ba mẹ sẽ không có thành kiến với con, nhưng những người khác có thể sẽ có. Chúng ta không giục con phải đối mặt với những thứ này, chỉ lo lắng nếu kéo dài đến một ngày nào đó... Con sẽ cảm thấy mình không làm được nữa.”
"Ly Ly sẽ không để ý những thứ này." Phó Thức Tắc đáp một tiếng, rồi đi thẳng về phòng.
Anh mở nước lạnh, nhúng tay vào muốn rửa mặt, nhìn mình trong gương, nhớ tới dáng vẻ của Vân Ly.
Khóe môi mang ý cười, lôi kéo anh khỏi đáy vực tối tăm.
Chỉ có sự tồn tại của cô, có thể làm anh cảm thấy không nghẹt thở như vậy nữa.
Lần sau gặp mặt đã là năm sau rồi, trong lòng Phó Thức Tắc có chút nôn nóng, anh muốn mỗi ngày mỗi đêm đều ở cùng với cô, từng giây từng phút không muốn tách rời.
Đợi tới hơn một giờ sáng, ăn xong cơm tất niên, Vân Ly rốt cuộc cũng gọi điện thoại tới, chỗ cô là một mảnh đen kịt.
Mấy giây sau, ánh đèn sau cô bật sáng.
Cô nhìn màn hình, mặt hơi căng thẳng, tốc độ nói rất chậm, mọi thứ đã chuẩn bị xong, nhưng không tránh khỏi xảy ra thảm cảnh: “A Chiết.”
Vân Ly nhắm mắt nói tiếp.
"Sinh nhật vui vẻ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.