Chương 5: Viên Đá Đồng Hồ
Angel Venus
21/02/2021
Cả đêm...Nàng trò chuyện sôi nổi với Hải Hậu.
***
Lúc chợp mắt được chút, 1 giọng nói nhắc nhở nàng, Thần Hy không đơn giản như nàng nghĩ, đừng rơi vào những tưởng tượng mà hắn đã tạo ra cho nàng. Không biết ai đã nói, là ai? Trong mơ sao? Nàng có chút nhói trong lòng.
****
Ngày hôm sau, nàng chịu đựng lời hỏi thăm "như bom" từ Hoàng huynh cùng sư tỷ.
Nàng muốn đi gặp người nàng yêu quý. Phụ thân rưng rưng nước mắt nhìn theo nàng, nhưng bị nàng nhẫn tâm ngăn lại, làm sao có thể để cho phụ thân đi lo chuyện lặt vặt này được. Thà rằng, không ai biết sẽ tốt hơn.
****
Thần Hy sống ở cực đông của cung điện, hiển nhiên là cung điện của hắn chỉ cách nàng nửa giờ đi. Nhưng nàng cảm thấy con đường này dài đằng đẵng. Nàng rất tham vọng và hào hứng. Mong nó ngắn hơn một chút, để nàng được gặp hắn.
Dù bò chậm như ốc biển, nàng vẫn đến ngoài phủ.
Đứng trước phủ, cửa vẫn đóng. Nàng hít một hơi thật sâu.
- Thần Hy, ta thích chàng .
Liệu có quá trực tiếp không? Nàng lắc đầu và lặng lẽ lùi ra xa vài bước.
- Vậy thì, Thần Hy, ta có chuyện muốn nói với chàng, ta, với chàng, Có một điểm ...
Nàng không thể thốt lên lời : " Thần Hy, nếu ta muốn chàng ở lại Uguess vì ta, chàng có muốn không?”
- E hèm...
Nàng đột ngột quay lại, sau đó cơ thể trở nên cứng đờ, đầu nổ tung, mặt mũi đỏ bừng. Rồi theo bản năng, nàng quay đi ngay lập tức.
Đại huynh Dạ Vương cười nhạt, đứng bên cạnh là Thần Hy.
- Ôi, muội muội lớn rồi, ta không nên ở lại đây, Thần Hy, ngươi phải có trách nhiệm với muội muội ta.
Khi nàng đứng đó nói 1 mình như người điên, Đại huynh thậm chí còn không nhắc nhở nàng.
Nghe tiếng bước chân của Đại huynh rời đi. Điều nàng tự nói, Thần Hy đều nghe được hết.
Không biết sức mạnh đến từ đâu, nàng đột nhiên xoay người sải bước đến gần hắn.
- Thần Hy, đây là viên đá đồng hồ.
Nàng nâng cổ tay lên, những viên đá nhỏ sâu như biển va vào nhau.
- Mọi người ở Uguess sẽ đeo một chiếc vòng như vậy trên cổ tay. Đá ở đây không phải là đá bình thường, nó là đá sống. Nếu người thân yêu nhất chết đi thì viên đá đồng hồ sẽ rơi xuống, tự động vỡ ra và rơi khỏi chiếc vòng tay. Chúng ta sẽ tặng viên đá đồng hồ cho người ta yêu và những người yêu ta. Chàng có biết ta muốn nói gì không?
Nàng tháo viên đá đồng hồ và đưa nó cho hắn, nếu hắn chấp nhận, vậy thì nàng đã thành công. Nếu hắn không chấp nhận, nàng cũng không muốn nghĩ về nó.
Giờ phút này thật lâu, tay nàng hơi run run. Nàng thở dài.
- Ta biết rồi.
Thủy Tuyết từ từ bỏ tay xuống, trong tích tắc, Thần Hy cầm lấy viên đá đồng hồ.
****
Nàng không biết biểu cảm của mình là gì, nhưng đó là nụ cười rạng rỡ nhất trong cuộc đời nàng.
Nàng không nhớ mình đã trở về cung điện bằng cách nào.
***
Nàng muốn làm một cái mới, của nàng đã đưa cho hắn. Và bây giờ, nàng muốn đeo viên đá của Thần Hy.
Thủy Tuyết rất phấn chấn. Nàng không ngờ hạnh phúc đến nhanh như vậy. Hải Vương nói với nàng rằng : Thần Hy muốn hôn ước.
Mọi thứ đến quá nhanh và chóng vánh khiến nàng có chút bất an.
Thần Hy đã rời khỏi Uguess một thời gian, hắn muốn nàng trở về Vương quốc của hắn để chuẩn bị cho hôn ước đón thê tử của mình.
***
Khi hắn quay lại, đó là ngày hôn ước với nàng sẽ diễn ra. Điều nàng cần làm bây giờ là kiên nhẫn chờ đợi.
Nàng muốn mặc 1 chiếc váy lớn. Sau đó, kể cho hắn bí mật của nàng trong đêm tân hôn. Mặc dù Hải Hậu đã nhiều lần cảnh báo nàng không được phép tiết lộ bí mật. Nhưng nàng đã bị tình yêu làm cho lóa mắt.
***
Những ngày Thần Hy rời khỏi Uguess, nàng cảm thấy thời gian trôi thật nhanh.
Thủy Tuyết không ngờ rằng, hắn đi nàng lại day dứt đến vậy. Nàng thực sự nghi ngờ, không biết Thần Hy có thích nàng hay không?
Nàng đa cảm đến mức Hải Hậu không thể chịu được. Bà đã an ủi nàng suốt 1 thời gian.
Đây là nỗi ám ảnh trước hôn nhân. Nàng phải đợi đến khi hôn ước diễn ra. Mọi thứ sẽ tốt hơn, và nàng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
***
Y phục của nàng đã được chuẩn bị từ rất lâu rồi. Mỗi ngày, nàng đều tưởng tượng mình sẽ bước đến trước mặt Thần Hy, vẻ mặt của chàng lúc đó sẽ ra sao?
Nàng đã luyện tập biểu cảm của mình sau khi mặc đi mặc lại y phục hôn ước vào ban đêm, hy vọng sẽ lưu giữ những khoảnh khắc đẹp nhất của nàng trong tâm trí hắn.
*****
Mùa đông đến rồi. Thật tuyệt...
Nàng sẽ để Thần Hy nhìn thấy vẻ ngoài đẹp nhất của strelitzia, không chỉ trên giấy vẽ, mà ở ngoài cũng sống động và chân thực.
Trong biển nước, giờ nàng mong ngóng từng ngày.
Cuối cùng....
Ngày quan trọng cũng đến. Nàng cầm viên đá đồng hồ tượng trưng cho Thần Hy, hy vọng hắn có thể đeo nó cho nàng.
Y phục to sụ màu đỏ và khăn che mặt khiến nàng không thể nhìn thấy biểu cảm của thần dân xung quanh, nhưng nó cũng che đi sự lo lắng và phấn khích của nàng.
Hải Vương - Hải Hậu tình tứ ngồi trên đỉnh sảnh cung điện. Đại huynh - Sư tỷ đứng ở hai bên sảnh. Các quan chức của Uguess cũng đã đến. Cư dân Uguess tập trung bên ngoài cung điện để cổ vũ.
Ngày này là ngày đáng nhớ nhất của nàng. Như mẫu hậu đã nói, kế hoạch không thể theo kịp những thay đổi, và không ai có thể đoán trước được tương lai.
Nàng mặc y phục đợi Thần Hy đến, nhưng là chờ đợi cơn ác mộng vĩnh viễn đối với nàng.
Tiếng reo hò vang dội, tiếng hú của ốc xà cừ khổng lồ lan tỏa khắp mọi vùng biển sâu, truyền đi niềm vui của Uguess.
Qua phản ứng của những người xung quanh, nàng biết, hắn đang đến. Hắn mặc áo choàng đen, giống như ánh trăng xâm nhập đáy biển, một bóng ma xinh đẹp.
- Thủy Tuyết..
Đây là lần đầu tiên hắn chính thức gọi tên nàng. Trái tim nàng chấn động, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
***
Lúc chợp mắt được chút, 1 giọng nói nhắc nhở nàng, Thần Hy không đơn giản như nàng nghĩ, đừng rơi vào những tưởng tượng mà hắn đã tạo ra cho nàng. Không biết ai đã nói, là ai? Trong mơ sao? Nàng có chút nhói trong lòng.
****
Ngày hôm sau, nàng chịu đựng lời hỏi thăm "như bom" từ Hoàng huynh cùng sư tỷ.
Nàng muốn đi gặp người nàng yêu quý. Phụ thân rưng rưng nước mắt nhìn theo nàng, nhưng bị nàng nhẫn tâm ngăn lại, làm sao có thể để cho phụ thân đi lo chuyện lặt vặt này được. Thà rằng, không ai biết sẽ tốt hơn.
****
Thần Hy sống ở cực đông của cung điện, hiển nhiên là cung điện của hắn chỉ cách nàng nửa giờ đi. Nhưng nàng cảm thấy con đường này dài đằng đẵng. Nàng rất tham vọng và hào hứng. Mong nó ngắn hơn một chút, để nàng được gặp hắn.
Dù bò chậm như ốc biển, nàng vẫn đến ngoài phủ.
Đứng trước phủ, cửa vẫn đóng. Nàng hít một hơi thật sâu.
- Thần Hy, ta thích chàng .
Liệu có quá trực tiếp không? Nàng lắc đầu và lặng lẽ lùi ra xa vài bước.
- Vậy thì, Thần Hy, ta có chuyện muốn nói với chàng, ta, với chàng, Có một điểm ...
Nàng không thể thốt lên lời : " Thần Hy, nếu ta muốn chàng ở lại Uguess vì ta, chàng có muốn không?”
- E hèm...
Nàng đột ngột quay lại, sau đó cơ thể trở nên cứng đờ, đầu nổ tung, mặt mũi đỏ bừng. Rồi theo bản năng, nàng quay đi ngay lập tức.
Đại huynh Dạ Vương cười nhạt, đứng bên cạnh là Thần Hy.
- Ôi, muội muội lớn rồi, ta không nên ở lại đây, Thần Hy, ngươi phải có trách nhiệm với muội muội ta.
Khi nàng đứng đó nói 1 mình như người điên, Đại huynh thậm chí còn không nhắc nhở nàng.
Nghe tiếng bước chân của Đại huynh rời đi. Điều nàng tự nói, Thần Hy đều nghe được hết.
Không biết sức mạnh đến từ đâu, nàng đột nhiên xoay người sải bước đến gần hắn.
- Thần Hy, đây là viên đá đồng hồ.
Nàng nâng cổ tay lên, những viên đá nhỏ sâu như biển va vào nhau.
- Mọi người ở Uguess sẽ đeo một chiếc vòng như vậy trên cổ tay. Đá ở đây không phải là đá bình thường, nó là đá sống. Nếu người thân yêu nhất chết đi thì viên đá đồng hồ sẽ rơi xuống, tự động vỡ ra và rơi khỏi chiếc vòng tay. Chúng ta sẽ tặng viên đá đồng hồ cho người ta yêu và những người yêu ta. Chàng có biết ta muốn nói gì không?
Nàng tháo viên đá đồng hồ và đưa nó cho hắn, nếu hắn chấp nhận, vậy thì nàng đã thành công. Nếu hắn không chấp nhận, nàng cũng không muốn nghĩ về nó.
Giờ phút này thật lâu, tay nàng hơi run run. Nàng thở dài.
- Ta biết rồi.
Thủy Tuyết từ từ bỏ tay xuống, trong tích tắc, Thần Hy cầm lấy viên đá đồng hồ.
****
Nàng không biết biểu cảm của mình là gì, nhưng đó là nụ cười rạng rỡ nhất trong cuộc đời nàng.
Nàng không nhớ mình đã trở về cung điện bằng cách nào.
***
Nàng muốn làm một cái mới, của nàng đã đưa cho hắn. Và bây giờ, nàng muốn đeo viên đá của Thần Hy.
Thủy Tuyết rất phấn chấn. Nàng không ngờ hạnh phúc đến nhanh như vậy. Hải Vương nói với nàng rằng : Thần Hy muốn hôn ước.
Mọi thứ đến quá nhanh và chóng vánh khiến nàng có chút bất an.
Thần Hy đã rời khỏi Uguess một thời gian, hắn muốn nàng trở về Vương quốc của hắn để chuẩn bị cho hôn ước đón thê tử của mình.
***
Khi hắn quay lại, đó là ngày hôn ước với nàng sẽ diễn ra. Điều nàng cần làm bây giờ là kiên nhẫn chờ đợi.
Nàng muốn mặc 1 chiếc váy lớn. Sau đó, kể cho hắn bí mật của nàng trong đêm tân hôn. Mặc dù Hải Hậu đã nhiều lần cảnh báo nàng không được phép tiết lộ bí mật. Nhưng nàng đã bị tình yêu làm cho lóa mắt.
***
Những ngày Thần Hy rời khỏi Uguess, nàng cảm thấy thời gian trôi thật nhanh.
Thủy Tuyết không ngờ rằng, hắn đi nàng lại day dứt đến vậy. Nàng thực sự nghi ngờ, không biết Thần Hy có thích nàng hay không?
Nàng đa cảm đến mức Hải Hậu không thể chịu được. Bà đã an ủi nàng suốt 1 thời gian.
Đây là nỗi ám ảnh trước hôn nhân. Nàng phải đợi đến khi hôn ước diễn ra. Mọi thứ sẽ tốt hơn, và nàng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
***
Y phục của nàng đã được chuẩn bị từ rất lâu rồi. Mỗi ngày, nàng đều tưởng tượng mình sẽ bước đến trước mặt Thần Hy, vẻ mặt của chàng lúc đó sẽ ra sao?
Nàng đã luyện tập biểu cảm của mình sau khi mặc đi mặc lại y phục hôn ước vào ban đêm, hy vọng sẽ lưu giữ những khoảnh khắc đẹp nhất của nàng trong tâm trí hắn.
*****
Mùa đông đến rồi. Thật tuyệt...
Nàng sẽ để Thần Hy nhìn thấy vẻ ngoài đẹp nhất của strelitzia, không chỉ trên giấy vẽ, mà ở ngoài cũng sống động và chân thực.
Trong biển nước, giờ nàng mong ngóng từng ngày.
Cuối cùng....
Ngày quan trọng cũng đến. Nàng cầm viên đá đồng hồ tượng trưng cho Thần Hy, hy vọng hắn có thể đeo nó cho nàng.
Y phục to sụ màu đỏ và khăn che mặt khiến nàng không thể nhìn thấy biểu cảm của thần dân xung quanh, nhưng nó cũng che đi sự lo lắng và phấn khích của nàng.
Hải Vương - Hải Hậu tình tứ ngồi trên đỉnh sảnh cung điện. Đại huynh - Sư tỷ đứng ở hai bên sảnh. Các quan chức của Uguess cũng đã đến. Cư dân Uguess tập trung bên ngoài cung điện để cổ vũ.
Ngày này là ngày đáng nhớ nhất của nàng. Như mẫu hậu đã nói, kế hoạch không thể theo kịp những thay đổi, và không ai có thể đoán trước được tương lai.
Nàng mặc y phục đợi Thần Hy đến, nhưng là chờ đợi cơn ác mộng vĩnh viễn đối với nàng.
Tiếng reo hò vang dội, tiếng hú của ốc xà cừ khổng lồ lan tỏa khắp mọi vùng biển sâu, truyền đi niềm vui của Uguess.
Qua phản ứng của những người xung quanh, nàng biết, hắn đang đến. Hắn mặc áo choàng đen, giống như ánh trăng xâm nhập đáy biển, một bóng ma xinh đẹp.
- Thủy Tuyết..
Đây là lần đầu tiên hắn chính thức gọi tên nàng. Trái tim nàng chấn động, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.