Chương 52
Mộc Hề Nương
05/07/2024
Tin Ma Chủ Doanh Phương Hộc ôm một con alpaca rồi tuyên bố rằng đó là Ma Hậu mới của hắn rất nhanh đã lan truyền khắp toàn bộ Ma Vực, tuy ma tu sống phóng túng nhưng vẫn có thẩm mỹ cơ bản, hơn nữa bọn họ cũng thích buôn chuyện giống như những tu sĩ khác.
Mấy năm nay, bởi vì Ma Chủ và cảnh chủ Đông Hoang đồng thời bị thương phải bế quan, Ma Vực và Đông Hoang không đánh nhau nhiều, song phương cũng có một số giao dịch, dần dần mở một số phiên chợ ở tuyến đường biên giới.
Tin tức truyền đi trong chợ là nhanh và hỗn tạp nhất, mười năm trước, vụ bê bối nóng bỏng ở Thái Huyền Tông có liên quan đến ba người Ma Chủ, cảnh chủ và tán tu họ Miêu đã sớm lan truyền khắp Ma Vực và Đông Hoang.
Bây giờ, Ma Hậu chưa cưới của Ma Chủ lại là một con alpaca mà không phải ‘tán tu họ Miêu’ bên cạnh hắn _ _ Đúng vậy, theo nguồn tin đáng tin cậy, hiện trường khi ấy còn có ‘tán tu họ Miêu’ được đồn là họa thủy tái thế.
Còn con alpaca kia chính là thú cưng của ‘tán tu họ Miêu’!
Trong số những ma tu và nhân tu nghe được tin đồn này, có người tin, cũng có người không tin.
Người tin thì nói: “Tâm tư của Ma Chủ từ trước đến nay luôn khó đoán. Hơn nữa, tên tán tu họ Miêu kia có nhiều tình duyên trời định như vậy, cuối cùng còn dan díu với cả Chủ Thần. Chẳng lẽ Ma Chủ vẫn muốn đâm đầu vào? Dù sao ta cũng ủng hộ Ma Chủ cưới Ma Hậu, cho dù đó là một con alpaca. Hơn nữa alpaca thì đã làm sao? Ta nghe nói nó cũng là thần thú.”
Người không tin thì bảo: “Lúc trước Ma Chủ vì để cưới tên tán tu họ Miêu kia còn chạy đến hẳn trận doanh phe chính đạo cầu hôn, thậm chí còn đứng lên chống lại Thần Chủ, đó không phải là tình yêu đích thực thì là gì? Ta còn nghe nói Ma Chủ và Miêu tán tu đã yêu nhau từ trăm năm trước! Trăm năm sau, Ma Chủ vẫn một lòng son sắt thì sao mới mười năm hắn có thể thay lòng đổi dạ được? Dù sao ta cũng không tin Ma Chủ sẽ cưới một con alpaca về làm Hậu.”
Những người tin hỏi: “Vậy ngươi nói xem Ma Chủ có ý gì?”
Người không tin nói: “Nhất định là để kích thích tán tu họ Miêu, khiến y đố kị, buộc y nổi cơn ghen, để y biết người trong lòng mình thật sự là ai _ _ ngươi đừng nhìn ta như thế, chẳng phải trong truyện đều viết vậy à.”
Nghe vậy, quần chúng vây xem sôi nổi chỉ trích hắn, nhưng cũng có rất nhiều người tin vào kết luận này.
Dù sao đi nữa, tin Doanh Phương Hộc chuẩn bị cưới Ma Hậu mới đã được truyền đi khắp Ma Vực, theo thời gian và dòng người, tin tức này đã được đưa ra khỏi Ma Vực, truyền đến tận 81 thành Đông Hoang
Lộc Tang Đồ vừa mới trở về phủ, nghe được tin này, sờ chuỗi tràng hạt nói: “Hôn lễ này chắc chắn không thành.”
Nếu Ma Hậu không phải Miêu Tòng Thù thì đám cưới đã không diễn ra. Nếu Ma Hậu là Miêu Tòng Thù, có Úc Phù Lê ở đây thì càng không có cái gọi là hôn lễ.
Trong phòng còn có một người khác, đó chính là Cảnh Trâm Bạch của Hợp Hoan tông.
Cảnh Trâm Bạch vuốt ve chuỗi ngọc bên eo, ánh mắt dịu dàng, nghe vậy liền nói: “Người là thật.” Nhìn vẻ mặt Lộc Tang Đồ vẫn y như cũ, liền biết hắn sớm đã nhận được tin Miêu Tòng Thù trở về Côn Luân.
Cảnh Trâm Bạch lười biếng vươn vai, đứng dậy đi ra ngoài: “Ta đến đây không phải để khuyên ngươi chia rẽ một đôi uyên ương, nhưng mấy năm nay Bồng Lai Tiên Tông phát triển quá nhanh, đã xâm nhập vào khắp mọi nơi, kể cả Hợp Hoan tông của ta cũng không tha. Ngươi nên chú ý Đông Hoang nhiều hơn chút, kẻo phòng tuyến của Tu chân giới lại sụp đổ trước.”
Trước khi Cảnh Trâm Bạch rời đi, hắn liếc nhìn Lộc Tăng Đồ đang ẩn mình trong bóng tối, lắc đầu thở dài, bây giờ hà tất gì phải tỏ ra chán chường như vậy? Lúc trước sớm nhanh tay lẹ mắt bắt người về tay không phải là được rồi sao.
Nuôi đến mấy trăm năm, sao có thể không rung động?
Cảnh Trâm Bạch không chút đồng tình, ngoài mặt tươi cười, kỳ thực lòng như sắt đá.
Rồi hắn lại nghĩ đến đạo sĩ nhỏ ngoài mạnh trong yếu, lòng chợt dịu lại, nở nụ cười chân thành, vẫn là vị kia nhà hắn thú vị hơn, lại còn không ra vẻ.
Lộc Tang Đồ không thể niệm kinh được nữa, bởi vì lòng hắn dao động.
**
Ma cung được xây ở Ma Quật, nơi từng là chốn tàn bạo và đáng sợ nhất, nhưng giờ ngược lại lại trở thành nơi giết người ít nhất Ma Vực.
Những tên ma tu cực kỳ hung ác ngày xưa đã bị Doanh Phương Hộc cắt như rau hẹ, hoặc chết hoặc bỏ chạy, kẻ hung ác nhất còn lại chính là Doanh Phương Hộc. Nhưng Doanh Phương Hộc thường xuyên ở trong ma cung của mình, trồng rau bón phân, mặc dù phân bón là xác chết.
Nhưng điều này cũng cho thấy hắn không giết người bừa bãi.
Ma Chủ cưới Ma Hậu là chuyện lớn, ma tướng tuân lệnh, nhanh chóng điều động vô số ma tu đến trang hoàng Ma cung. Một số người trong họ tin rằng Ma Hậu thực sự là con alpaca kia, nhưng càng nhiều người cho rằng Ma Hậu cuối cùng mà Ma Chủ sẽ cưới vẫn là ‘tán tu họ Miêu’ đang được sắp xếp ở trong Ma cung.
Khi đó, sau khi Ma Chủ ôm alpaca rời đi, ‘tán tu họ Miêu’ và những người áp giải hắn vẫn đứng đờ tại chỗ, bầu không khí cực kì lúng túng.
Có một tên ma tướng tự cho là mình thông minh nhanh chóng chạy đến cung kính chào đón ‘tán tu họ Miêu’, rồi xếp hắn vào trong một điện phụ bên cạnh chính điện của Ma cung. Đây là nơi gần Ma Chủ nhất, quan trọng là con đường chính duy nhất giữa hai điện chính là con đường chắc chắn phải đi qua!
Ma tướng nghĩ thầm, bọn họ vì giúp Ma Chủ và Ma Hậu hòa hợp trở lại mà rầu thúi ruột.
Miêu Tòng Thù không biết suy nghĩ và hành động của những người bên ngoài, y lang thang ở điện chính của Ma cung, bùi ngùi nhớ lại những ký ức quen thuộc từ trăm năm trước.
Điện chính của Ma Cung là một cung điện hình vuông được xây bằng đá, gạch ngói với các màu tối như đen và xám, bên trong trống rỗng không có gì cả.
Ngoại trừ một chiếc giường lớn đơn giản thì ngay cả một chiếc ghế dài đặt cạnh cửa sổ cũng chẳng có.
Không khí u ám tựa như lãnh cung.
Nơi này vốn là nơi ở cũ của Miêu Tòng Thù và Doanh Phương Hộc, trăm năm trước nó là một hang động tồi tàn, bây giờ tuy dựng thành cung điện, nhưng quanh năm vẫn tối tăm u ám như cũ.
Miêu Tòng Thù leo cầu thang lên đài mây phía trên, đưa mắt nhìn nơi xa bên dưới, thấy ngọn đồi phía sau phủ một màu xanh bạt ngàn, trồng đầy những loại rau thông thường, ngọn đồi bên phải còn có một giàn mướp lớn, bên trong chứa đầy những quả mướp.
Y cảm thán, mảnh đất trồng rau đó là do năm đó y chinh chiến tứ phương mới giành được, sau đó dựa vào việc trồng trọt và bán rau để nuôi lớn Doanh Phương Hộc gầy gò suy dinh dưỡng.
Năm đó khi y bỏ chạy suốt đêm, thứ không thể buông bỏ nhất chính là luống rau y dốc hết tâm huyết chăm bẵm này.
Không ngờ Doanh Phương Hộc lại chăm sóc nó khá tốt, Miêu Tòng Thù cảm thấy rất yên tâm.
Ngay lúc y đang miên man suy nghĩ thì chợt nghe thấy có tiếng ầm ĩ truyền đến từ bên dưới: “Ma Chủ ở đâu? Ta muốn gặp hắn. Ngươi đã biết ta là ai thì tốt nhất đừng có ngăn cản ta.”
Giọng nói này rất xa lạ, có lẽ không phải là người quen của y, hơn nữa chủ yếu là đến tìm Doanh Phương Hộc, vậy thì không liên quan gì đến y cả.
Miêu Tòng Thù hai mắt đờ đẫn, đầu óc trống rỗng, dù sao thứ y ngày đêm nhớ thương cũng chỉ có luống râu kia.
Từng quả mướp dài xanh tươi đẹp mắt, dưới lớp vỏ mỏng là thịt quả trong suốt căng mọng, hương vị chắc chắn là rất ngon.
Bên cạnh giàn mướp là những cây nấm ngọc châm trắng được đặc biệt chia ra trồng, nhìn tựa như những viên ngọc mỡ dê, một cây to cỡ bàn tay người lớn. Có rất nhiều cách để ăn, có thể cắt thành từng lát rồi nướng trên vỉ, thoa thêm chút dầu và rắc chút gia vị, quả thực là vị ngon khó cưỡng. Cũng có thể cho vào nấu lẩu, vớt ra cắn một miếng, nước sốt đậm đà trào ra, hương vị tuyệt vời này có thể nghiền nát mọi vị giác trong khoang miệng.
…
Không thể tưởng tượng tiếp nữa, nếu không y sẽ phạm tội mất.
‘Cộp cộp cộp’ một loạt tiếng bước chân sau lưng y đột nhiên dừng lại, Miêu Tòng Thù kinh ngạc quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đó chính là người đã dịch dung thành khuôn mặt giả để giả làm y. Miêu Tòng Thù đặt tên cho hắn là “Mặt Giả Số 2”, Mặt Giả Số 2 không màng ngăn cản đột nhập vào điện chính để tìm Doanh Phương Hộc.
Hắn nhìn quanh một vòng, hô lên vài câu nhưng không ai trả lời.
Một thị nữ trong Ma cung bất đắc dĩ nói: “Ma Chủ thật sự không có ở đây.”
Mặt Giả Số 2 cau mày: “Nếu Ma Chủ trở lại, nhất định phải báo cho ta.”
Thị nữ trong Ma cung ở trong lòng trợn trắng mắt, nghĩ thầm, ngài là ai chứ? Cũng chẳng phải là Ma Hậu được Ma Chủ chính miệng thừa nhận!
Mặt Giả Số 2 có một khuôn mặt được Tu chân giới đồng loạt công nhận là mặt của ‘tán tu họ Miêu’, dù sao thì y cũng là người yêu cũ của Ma Chủ, ai mà biết được bọn họ có chơi trò ngược luyến tình thâm gì đó hay không.
Bởi vậy, thị nữ trong Ma cung chỉ có thể ở trong lòng thầm mắng một câu, vẻ mặt rất cung kính nói: “Nơi này lạnh lẽo đơn sơ, không thích hợp ở lâu, Miêu công tử, mời trở về điện phụ chờ tin tức.”
Mặt Giả Số 2: “Ngươi có biết đây là đâu không?”
Thị nữ trong Ma cung: “Điện chính của Ma cung.”
Mặt Giả Số 2: “Đây là nơi ta với Doanh Phương Hộc đính ước.”
Miêu Alpaca vẻ mặt ngơ ngác quay đầu lại: “??”
Mặt Giả Số 2 đã sớm chuẩn bị kỹ càng, than thở nhớ lại những kỉ niệm trong quá khứ, nửa úp nửa mở, vừa chân thật lại khiến người khác phải suy nghĩ xa xăm.
Nếu không phải Miêu Tòng Thù là người trong cuộc, y nhất định sẽ tin.
Thị nữ trong Ma cung hài lòng nghe xong một ít bí mật mới liền nhắc nhở Mặt Giả Số 2 rời khỏi điện chính, bởi vì có một số con rối trong điện sắp tỉnh dậy. Bởi vì Mặt Giả Số 2 đã kể rành mạch những chuyện trong quá khứ giữa hắn và Ma Chủ, nên thị nữ trong Ma cung đã tin hắn đến 80%, vậy nên thái độ cũng trở nên càng cung kính hơn.
Mặt Giả Số 2 đang muốn rời đi, chợt nhìn thấy Miêu Tòng Thù đang vô cùng thích thú lắng nghe chuyện xưa của mình, không khỏi dừng bước lại.
“Con alpaca này là thú cưng của ta.”
Bây giờ là Ma Hậu chưa qua cửa của Doanh Phương Hộc.
Mặt Giả Số 2 cười khổ: “Hắn giận ta.”
Hắn bước xuống lầu với vẻ mặt buồn bã, khi rời đi còn nhìn Miêu Tòng Thù bằng ánh mắt khó hiểu. Đó chính là thú cưng thực sự của đạo lữ Chủ Thần, hắn phải tìm cơ hội diệt trừ nó.
Miêu Tòng Thù nằm bò tại chỗ, nhẹ nhàng liếc nhìn Mặt Giả Số 2.
Thị nữ trong Ma cung và người hầu ma tu đi theo phía sau chợt được khai sáng, quả nhiên là ngược luyến tình thâm! Quả nhiên là do giận dỗi nhau!! Đợi đã _ _ hắn vẫn là đạo lữ của Chủ Thần mà!!
Chẳng lẽ đây mới là nguyên nhân mà Ma Chủ tuyên bố với bên ngoài rằng Ma Hậu là một con alpaca? Chính là để che giấu sự tồn tại của Ma Hậu thực sự!
Đám ma tu cảm nhận đã vén màn sự thật nháy mắt với nhau, trong lòng mưa rền gió dữ nhưng ngoài mặt vẫn sóng yên biển lặng, vây quanh Mặt Giả Số 2 trở về thiên điện, sau khi ra khỏi cửa bèn nhanh chóng kể những suy đoán của bọn họ về suy nghĩ thật sự của Ma Chủ một cách sống động, rồi lan truyền nó cho mọi người.
Kể xong, mọi người còn chưa thỏa mãn, ai nấy đều rất mong chờ buổi đại điển kết đạo lữ tối nay: “Không biết ai sẽ là người đứng ở vị trí Ma Hậu trong buổi đại điển kết đạo lữ tối nay đây?”, “Ngoại trừ cái vị ở trong thiên điện kia thì làm gì còn ai chứ.”
…
Cuối giờ Mão, Ma cung giăng đèn kết hoa, chiêng trống rộn ràng, trăng máu lên cao, trên đài cao nơi tổ chức đại điển kết đạo lữ, bóng dáng của Ma Chủ và Ma Hậu còn chưa xuất hiện thì Mặt Giả Số 2 đã đến sớm rồi.
Lại còn rất tự giác mặc một cây đồ đỏ.
Những ma tu và một số nhân tu từ Đông Hoang đến ăn mừng đều nhỏ giọng thì thầm, đặc biệt còn có hai người lái buôn trực tiếp dùng đá lưu ảnh ghi lại mọi chuyện, đồng thời chiếu ở các tửu lâu, trà quán ở Trung Châu, Đông Hoang và các nơi khác, tu sĩ phải lấy ra một số tiền hoặc linh khí mới được vào xem.
Việt Thanh Quang đã mời Võ Yếu Ly và những người khác đến thăm thành Chu Yểm ở Trung Châu quê nàng, nghe nói Ma Chủ Ma Vực chuẩn bị tổ chức đại điển kết đạo lữ, trong các hàng quán còn có đá lưu ảnh truyền tin trực tiếp.
Nàng thấy rất thích thú, lập tức đặt một phòng riêng lớn nhất với tầm nhìn đẹp nhất, đồng thời mạnh mẽ mời Võ Yếu Ly và những người khác đến xem cùng.
Các tu sĩ nghe nói đây là hôn lễ của Ma Chủ đều chen chúc tới xem, dù sao phí vào cửa cũng không cao, nếu tiết kiệm tiền thì vẫn có thể chi trả được.
Kết quả là các tửu lâu, hàng quán ở thành Chu Yểm đều chật kín, không chỉ ở thành Chu Yểm, tình trạng tương tự cũng xảy ra ở các thành phố khác.
Phòng riêng rất rộng, mấy chục người ngồi ở bên trong cũng không cảm thấy chật. Căn phòng được xây kín ba mặt, mặt còn lại được khảm đá lưu ảnh, hình ảnh bên trong là Ma cung hiếm khi chìm trong biển đỏ.
Võ Yếu Ly vừa ăn hạt dưa vừa tán gẫu: “Ta nhớ tình cũ của Ma Chủ là Miêu đạo hữu.”
Việt Thanh Quang: “Tình cũ đã dứt. Bây giờ cả hai đều đã có đạo lữ, tốt nhất là không nên dính líu đến nhau. Chia tay từ đây, ai cũng đều vui.” Nàng kiên quyết ủng hộ Miêu đạo hữu và Chủ Thần ở bên nhau, từ chối dây dưa với những người khác. “Đạo lữ của Ma Chủ là ai?”
Đệ tử Vạn Pháp Đạo Môn: “Ta chưa từng nghe qua, hắn đột nhiên xuất hiện.”
Nãi Sát mở cửa bước vào: “Ta nghe nói đạo lữ của Ma Chủ là một con alpaca.”
“Khẩu vị của Ma Chủ nặng ghê.” Việt Thanh Quang bật cười, nụ cười đột nhiên cứng ngắc: “Ta nhớ hình như Miêu đạo hữu từng xuất hiện dưới hình dạng alpaca?”
Võ Yếu Ly không cắn nổi hạt dưa được nữa, trầm giọng nói: “Là lần đó khi chúng ta ăn lẩu với nhau.”
Việt Thanh Quang vẻ mặt nghiêm túc: “Thần thú nhiều như vậy, chưa chắc đã là Miêu đạo hữu. Bình tĩnh.”
Võ Yếu Ly lo lắng: “Một người kết hôn hai lần liệu có bị sét đánh không?”
Ai cũng biết, tu sĩ chỉ có một tình duyên trời định. Ai cũng biết, tu sĩ cả đời chỉ có một đạo lữ.
Nhưng hai luật thép trên đều không áp dụng được với vị tán tu họ Miêu nào đó.
Nãi Sát u oán hỏi: “Các ngươi quên là Chủ Thần vẫn còn sống à?”
Khi còn sống bị cắm sừng, là ai cũng không thể chịu đựng được.
Bầu không khí trong phòng riêng nặng nề, để giảm bớt áp lực và căng thẳng, bọn họ bắt đầu ăn uống thả ga.
…
Điện chính của Ma cung.
Doanh Phương Hộc lúc này rất cáu kỉnh, hắn ngồi xổm ở đầu giường, trừng mắt nhìn Miêu Tòng Thù không dùng bạo lực thì không chịu hợp tác: “Lễ kết hôn đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ còn thiếu anh và em thôi.”
Miêu Tòng Thù: “Ta đã có gia đình, không đi.”
Doanh Phương Hộc: “Anh đừng ép em phải ra tay!”
Miêu Tòng Thù mở một mắt, tiện tay đeo thêm một lớp phòng ngự cho mình: “Trời nóng, tính tình ta khó chịu, ta không vui thì ngươi đừng làm phiền nữa.”
“...” Doanh Phương Hộc nghiến răng nghiến lợi, hắn tính toán hết thảy, nhưng không ngờ rằng tu vi của mình thế mà lại không đánh bại được Miêu Tòng Thù. Bởi vậy nên dù hắn có đe dọa hay dụ dỗ, Miêu Tòng Thù vẫn cứ nằm im như chết. “Nếu trăm năm trước anh và em kết thành đạo lữ, thì bây giờ anh đã là của em rồi.”
Miêu Tòng Thù dùng giọng điệu như nhìn thấu hồng trần từng chút dẫn dắt hắn: “Cát bụi trở về với cát bụi, đất trở về với đất, vẫy tay chào mặt trời ngày hôm qua, ngươi sẽ thấy rạng đông ngày mai mọc. Hy vọng luôn ở đó, người sau sẽ tốt hơn.”
Y đây là đang khuyên hắn đi yêu người khác à? Mặc dù trái tim của Doanh Phương Hộc đã sớm bị thủng lỗ chỗ, hắn tưởng rằng mình đã sớm quen rồi mới phải, nhưng giờ đây vẫn cảm thấy đau đến xé lòng.
Hắn quay mặt đi, hốc mắt hơi nóng lên, nhưng không đỏ bừng vì kinh ngạc và tức giận như lúc trước, mà là vì ấm ức, bi thương và có chút hận ý.
“Em biết việc kết đạo lữ chỉ là hy vọng xa vời, Úc Phù Lê chắc chắn sẽ không đồng ý. Nhưng lần cuối thôi, xin anh đi cùng em.”
Miêu Tòng Thù mở mắt ra, chỉ có thể nhìn thấy một bên khuôn mặt của Doanh Phương Hộc, lại không nhìn ra được tâm tình của hắn bây giờ là thế nào.
Vì lo ngại một thiếu niên quá xinh đẹp có thể lừa dối người khác và việc y không thể làm chuyện có lỗi với lão Úc, Miêu Tòng Thù từ chối: “Bên ngoài có 'Mặt Giả Số 2', ngươi đi tìm hắn đi.”
Doanh Phương Hộc đột nhiên trừng mắt nhìn y: “Em cam đoan mình không có ý gì khác!!”
Miêu Tòng Thù: “Thật sao? Ta không tin.”
Doanh Phương Hộc nghĩ thầm, trước kia hắn vì sống sót đã làm rất nhiều chuyện lừa dối y, sau đó mới cảm thấy nhẹ nhõm vì mình không còn lừa dối y nữa. Cùng lắm là việc hắn không nói với y chuyện mình chế tạo con rối, nhưng cuối cùng Miêu Tòng Thù không phải cũng chạy mất dạng rồi sao?!
“Anh hận em sao?”
Miêu Tòng Thù: “Ta không quay lại, bởi vì đã chọn quên đi. Nhìn thấy nó, ta không nhịn được lại cảm thấy hận thù.” Ruộng rau ở sau núi! Đây là thành quả do y chinh chiến tứ phương mới giành được đó!! “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, kẻ ác báo thù không bao giờ muộn.”
Miêu Alpaca nở một nụ cười tà mị, nhất thời làm tổn thương đôi mắt của Doanh Phương Hộc.
Doanh Phương Hộc: “…” Hắn cạn lời luôn rồi.
Lúc này Miêu Tòng Thù đột nhiên từ trên giường nhảy xuống, động tác hết sức linh hoạt, nheo mắt nhìn chằm chằm sàn gạch dưới chân. Một lúc sau, y quay lại nói với Doanh Phương Hộc: “Chúng ta đến đại điển kết đạo lữ đi.”
Tại sao y lại đổi ý, Doanh Phương Hộc không muốn biết, đáng tiếc là trong nháy mắt hắn đã hiểu ra, càng đáng buồn hơn là hắn lại cảm thấy vui mừng.
Doanh Phương Hộc xuất hiện trong đại điển kết đạo lữ với Miêu Tòng Thù, cùng y chậm rãi bước lên bậc thang, bước từng bước lên đài cao dưới ánh nhìn của vô số ma tu và đám người trong Tu chân giới. Hắn muốn nói với Miêu Tòng Thù rằng, khung cảnh này đã được hắn chuẩn bị từ trăm năm trước, nhưng sau đó Ma Hậu của hắn lại bỏ chạy.
Sau đó, Ma Hậu của hắn trở thành đạo lữ của người khác, vui vẻ chờ đợi người khác đến đây đón y.
Khi Miêu Alpaca xuất hiện trên đài cao, nhạc hỉ tạm dừng trong chốc lát, mọi người hai mặt nhìn nhau. Ma tướng cẩn thận nhắc nhở Doanh Phương Hộc, còn xếp 'Mặt Giả Số 2' ở vị trí dễ thấy nhất.
Nhưng trong mắt trong tim Ma Chủ lại chỉ có con alpaca kia thôi.
Các tu sĩ đang xem cảnh này đều trợn mắt há mồm, đám người Việt Thanh Quang ở thành Chu Yểm trong lòng tuyệt vọng, chỉ có thể uống một ngụm trà sữa lớn cho bớt sợ.
Mặt Giả Số 2 tiến lên, từng bước nói: “Ma Chủ, là ta...”
Lời còn chưa dứt, cảnh chủ Đông Hoang Lộc Tang Đồ đã xuất hiện.
Hắn đeo thanh yêu đao quỷ đầu trên lưng, khí thế mạnh mẽ áp đảo tất cả mọi người, đi về phía 'Mặt Giả Số 2' và Doanh Phương Hộc, người thông minh vừa nhìn là biết hắn tới đây để cướp dâu.
Bên dưới vẻ ngoài bình tĩnh và thờ ơ của quần chúng vây xem là một trái tim đang sôi sục, đang gào thét, đang háo hức theo dõi trận đại chiến cướp dâu sắp diễn ra trên đài cao!
Chính là cái kiểu cướp dâu chỉ có trong truyện và hí khúc!!
'Mặt Giả Số 2' có chút khẩn trương, hắn còn chưa chuẩn bị tinh thần, Ngọc Nguyệt Diệu chỉ cho hắn biết về Doanh Phương Hộc và Chủ Thần Côn Luân, lại không nói cho hắn biết cảnh chủ Đông Hoang là người như thế nào.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cảnh chủ Đông Hoang siêu đẹp trai!
'Mặt Giả Số 2' tim đập thình thịch, chậm rãi nở nụ cười: “_ _” rồi trơ mắt nhìn Lộc Tang Đồ lướt qua hắn, dừng lại trước mặt Doanh Phương Hộc và Miêu Alpaca, ánh mắt dừng lại trên người Miêu Alpaca.
Doanh Phương Hộc: “Đến uống rượu tân hôn thì rẽ trái, đến đưa tiền mừng thì rẽ phải, còn đánh nhau thì để ngày mai.”
Lộc Tang Đồ chỉ vào Miêu Tòng Thù: “Ta tới để cướp y, nếu ngươi đã làm được thì ta cũng có thể làm được.”
Quần chúng vây xem: “_ _!!” Tại sao các ngươi cứ phải vừa ý con alpaca kia chứ?! Nó là loại thần thú gì vậy? Mà đáng để các ngươi từ bỏ mối tình đấu tranh hơn mười năm trước để lựa chọn nó!!!
Doanh Phương Hộc đáp lại một cách mỉa mai, nhưng hắn còn chưa kịp giễu cợt xong thì sắc mặt chợt thay đổi, dưới chân hắn đột nhiên xuất hiện một cái bóng to lớn, cái bóng dần dần mở rộng, bao trùm toàn bộ đài cao và Ma cung, thực sự che phủ bầu trời, không thể đo lường được.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy phía sau đài cao là một con thần thú đang chậm rãi đứng thẳng, dáng hình nó khổng lồ như dãy núi vô tận, cao như chạm tới tận mây, chiều dài không rõ, tên gọi, là Côn.
Côn biến thành Bằng, sau đó thu nhỏ lại thành một con chim ưng, đáp xuống bục cao. Trên lưng Côn Bằng chở một người, áo dài tay rộng, thanh khiết tao nhã, khí chất thoát tục tựa thần tiên
Hẳn đó là Chủ Thần Côn Luân.
Mặc dù rất nhiều người chưa từng nhìn thấy dung mạo thực sự của Chủ Thần Côn Luân, nhưng khi nhìn thấy Úc Phù Lê xuất hiện, họ không hẹn mà cùng nhất trí tin rằng hắn chính là Chủ Thần Côn Luân.
Chỉ có những vị thần chân chính mới có sức mạnh thần kỳ như vậy, mới có thể khiến người ta sùng bái và thần phục từ tận cõi lòng.
_ _ Nhưng Chủ Thần đến đây làm gì?
_ _ Đạo lữ của Chủ Thần đang ở đây!!
Úc Phù Lê đưa tay ra, nhẹ giọng nói: “Lại đây.”
Một bóng hình trắng nõn tròn trịa nhanh chóng lăn tới, đặt móng dê đen của mình vào trong lòng bàn tay trong suốt hoàn mỹ như bạch ngọc của Chủ Thần, nhìn thế nào cũng có cảm giác muốn lau mắt.
Ánh mắt của mọi người đồng loạt di chuyển xuống rồi dừng lại trên người con alpaca đang mỉm cười ngượng ngùng kia.
“...”
_ _ Tại sao lại là alpaca?!
Miêu Alpaca mỉm cười: Là ta, là ta, lại là ta, người bạn quen thuộc của các ngươi, chú alpaca bé nhỏ đây.
Tác giả có lời muốn nói:
Miêu Miêu: Điên đảo chúng sinh dễ như ăn kẹo.
Việt Thanh Quang: Đang hóng drama thì thấy bạn tốt lộ tin hẹn hò.
Tu chân giới: Bắt chước cách ăn mặc của tán tu áo xanh? Lạc hậu! Bây giờ phải học cách trở thành một con thần thú tuyệt sắc vô song!
Mấy năm nay, bởi vì Ma Chủ và cảnh chủ Đông Hoang đồng thời bị thương phải bế quan, Ma Vực và Đông Hoang không đánh nhau nhiều, song phương cũng có một số giao dịch, dần dần mở một số phiên chợ ở tuyến đường biên giới.
Tin tức truyền đi trong chợ là nhanh và hỗn tạp nhất, mười năm trước, vụ bê bối nóng bỏng ở Thái Huyền Tông có liên quan đến ba người Ma Chủ, cảnh chủ và tán tu họ Miêu đã sớm lan truyền khắp Ma Vực và Đông Hoang.
Bây giờ, Ma Hậu chưa cưới của Ma Chủ lại là một con alpaca mà không phải ‘tán tu họ Miêu’ bên cạnh hắn _ _ Đúng vậy, theo nguồn tin đáng tin cậy, hiện trường khi ấy còn có ‘tán tu họ Miêu’ được đồn là họa thủy tái thế.
Còn con alpaca kia chính là thú cưng của ‘tán tu họ Miêu’!
Trong số những ma tu và nhân tu nghe được tin đồn này, có người tin, cũng có người không tin.
Người tin thì nói: “Tâm tư của Ma Chủ từ trước đến nay luôn khó đoán. Hơn nữa, tên tán tu họ Miêu kia có nhiều tình duyên trời định như vậy, cuối cùng còn dan díu với cả Chủ Thần. Chẳng lẽ Ma Chủ vẫn muốn đâm đầu vào? Dù sao ta cũng ủng hộ Ma Chủ cưới Ma Hậu, cho dù đó là một con alpaca. Hơn nữa alpaca thì đã làm sao? Ta nghe nói nó cũng là thần thú.”
Người không tin thì bảo: “Lúc trước Ma Chủ vì để cưới tên tán tu họ Miêu kia còn chạy đến hẳn trận doanh phe chính đạo cầu hôn, thậm chí còn đứng lên chống lại Thần Chủ, đó không phải là tình yêu đích thực thì là gì? Ta còn nghe nói Ma Chủ và Miêu tán tu đã yêu nhau từ trăm năm trước! Trăm năm sau, Ma Chủ vẫn một lòng son sắt thì sao mới mười năm hắn có thể thay lòng đổi dạ được? Dù sao ta cũng không tin Ma Chủ sẽ cưới một con alpaca về làm Hậu.”
Những người tin hỏi: “Vậy ngươi nói xem Ma Chủ có ý gì?”
Người không tin nói: “Nhất định là để kích thích tán tu họ Miêu, khiến y đố kị, buộc y nổi cơn ghen, để y biết người trong lòng mình thật sự là ai _ _ ngươi đừng nhìn ta như thế, chẳng phải trong truyện đều viết vậy à.”
Nghe vậy, quần chúng vây xem sôi nổi chỉ trích hắn, nhưng cũng có rất nhiều người tin vào kết luận này.
Dù sao đi nữa, tin Doanh Phương Hộc chuẩn bị cưới Ma Hậu mới đã được truyền đi khắp Ma Vực, theo thời gian và dòng người, tin tức này đã được đưa ra khỏi Ma Vực, truyền đến tận 81 thành Đông Hoang
Lộc Tang Đồ vừa mới trở về phủ, nghe được tin này, sờ chuỗi tràng hạt nói: “Hôn lễ này chắc chắn không thành.”
Nếu Ma Hậu không phải Miêu Tòng Thù thì đám cưới đã không diễn ra. Nếu Ma Hậu là Miêu Tòng Thù, có Úc Phù Lê ở đây thì càng không có cái gọi là hôn lễ.
Trong phòng còn có một người khác, đó chính là Cảnh Trâm Bạch của Hợp Hoan tông.
Cảnh Trâm Bạch vuốt ve chuỗi ngọc bên eo, ánh mắt dịu dàng, nghe vậy liền nói: “Người là thật.” Nhìn vẻ mặt Lộc Tang Đồ vẫn y như cũ, liền biết hắn sớm đã nhận được tin Miêu Tòng Thù trở về Côn Luân.
Cảnh Trâm Bạch lười biếng vươn vai, đứng dậy đi ra ngoài: “Ta đến đây không phải để khuyên ngươi chia rẽ một đôi uyên ương, nhưng mấy năm nay Bồng Lai Tiên Tông phát triển quá nhanh, đã xâm nhập vào khắp mọi nơi, kể cả Hợp Hoan tông của ta cũng không tha. Ngươi nên chú ý Đông Hoang nhiều hơn chút, kẻo phòng tuyến của Tu chân giới lại sụp đổ trước.”
Trước khi Cảnh Trâm Bạch rời đi, hắn liếc nhìn Lộc Tăng Đồ đang ẩn mình trong bóng tối, lắc đầu thở dài, bây giờ hà tất gì phải tỏ ra chán chường như vậy? Lúc trước sớm nhanh tay lẹ mắt bắt người về tay không phải là được rồi sao.
Nuôi đến mấy trăm năm, sao có thể không rung động?
Cảnh Trâm Bạch không chút đồng tình, ngoài mặt tươi cười, kỳ thực lòng như sắt đá.
Rồi hắn lại nghĩ đến đạo sĩ nhỏ ngoài mạnh trong yếu, lòng chợt dịu lại, nở nụ cười chân thành, vẫn là vị kia nhà hắn thú vị hơn, lại còn không ra vẻ.
Lộc Tang Đồ không thể niệm kinh được nữa, bởi vì lòng hắn dao động.
**
Ma cung được xây ở Ma Quật, nơi từng là chốn tàn bạo và đáng sợ nhất, nhưng giờ ngược lại lại trở thành nơi giết người ít nhất Ma Vực.
Những tên ma tu cực kỳ hung ác ngày xưa đã bị Doanh Phương Hộc cắt như rau hẹ, hoặc chết hoặc bỏ chạy, kẻ hung ác nhất còn lại chính là Doanh Phương Hộc. Nhưng Doanh Phương Hộc thường xuyên ở trong ma cung của mình, trồng rau bón phân, mặc dù phân bón là xác chết.
Nhưng điều này cũng cho thấy hắn không giết người bừa bãi.
Ma Chủ cưới Ma Hậu là chuyện lớn, ma tướng tuân lệnh, nhanh chóng điều động vô số ma tu đến trang hoàng Ma cung. Một số người trong họ tin rằng Ma Hậu thực sự là con alpaca kia, nhưng càng nhiều người cho rằng Ma Hậu cuối cùng mà Ma Chủ sẽ cưới vẫn là ‘tán tu họ Miêu’ đang được sắp xếp ở trong Ma cung.
Khi đó, sau khi Ma Chủ ôm alpaca rời đi, ‘tán tu họ Miêu’ và những người áp giải hắn vẫn đứng đờ tại chỗ, bầu không khí cực kì lúng túng.
Có một tên ma tướng tự cho là mình thông minh nhanh chóng chạy đến cung kính chào đón ‘tán tu họ Miêu’, rồi xếp hắn vào trong một điện phụ bên cạnh chính điện của Ma cung. Đây là nơi gần Ma Chủ nhất, quan trọng là con đường chính duy nhất giữa hai điện chính là con đường chắc chắn phải đi qua!
Ma tướng nghĩ thầm, bọn họ vì giúp Ma Chủ và Ma Hậu hòa hợp trở lại mà rầu thúi ruột.
Miêu Tòng Thù không biết suy nghĩ và hành động của những người bên ngoài, y lang thang ở điện chính của Ma cung, bùi ngùi nhớ lại những ký ức quen thuộc từ trăm năm trước.
Điện chính của Ma Cung là một cung điện hình vuông được xây bằng đá, gạch ngói với các màu tối như đen và xám, bên trong trống rỗng không có gì cả.
Ngoại trừ một chiếc giường lớn đơn giản thì ngay cả một chiếc ghế dài đặt cạnh cửa sổ cũng chẳng có.
Không khí u ám tựa như lãnh cung.
Nơi này vốn là nơi ở cũ của Miêu Tòng Thù và Doanh Phương Hộc, trăm năm trước nó là một hang động tồi tàn, bây giờ tuy dựng thành cung điện, nhưng quanh năm vẫn tối tăm u ám như cũ.
Miêu Tòng Thù leo cầu thang lên đài mây phía trên, đưa mắt nhìn nơi xa bên dưới, thấy ngọn đồi phía sau phủ một màu xanh bạt ngàn, trồng đầy những loại rau thông thường, ngọn đồi bên phải còn có một giàn mướp lớn, bên trong chứa đầy những quả mướp.
Y cảm thán, mảnh đất trồng rau đó là do năm đó y chinh chiến tứ phương mới giành được, sau đó dựa vào việc trồng trọt và bán rau để nuôi lớn Doanh Phương Hộc gầy gò suy dinh dưỡng.
Năm đó khi y bỏ chạy suốt đêm, thứ không thể buông bỏ nhất chính là luống rau y dốc hết tâm huyết chăm bẵm này.
Không ngờ Doanh Phương Hộc lại chăm sóc nó khá tốt, Miêu Tòng Thù cảm thấy rất yên tâm.
Ngay lúc y đang miên man suy nghĩ thì chợt nghe thấy có tiếng ầm ĩ truyền đến từ bên dưới: “Ma Chủ ở đâu? Ta muốn gặp hắn. Ngươi đã biết ta là ai thì tốt nhất đừng có ngăn cản ta.”
Giọng nói này rất xa lạ, có lẽ không phải là người quen của y, hơn nữa chủ yếu là đến tìm Doanh Phương Hộc, vậy thì không liên quan gì đến y cả.
Miêu Tòng Thù hai mắt đờ đẫn, đầu óc trống rỗng, dù sao thứ y ngày đêm nhớ thương cũng chỉ có luống râu kia.
Từng quả mướp dài xanh tươi đẹp mắt, dưới lớp vỏ mỏng là thịt quả trong suốt căng mọng, hương vị chắc chắn là rất ngon.
Bên cạnh giàn mướp là những cây nấm ngọc châm trắng được đặc biệt chia ra trồng, nhìn tựa như những viên ngọc mỡ dê, một cây to cỡ bàn tay người lớn. Có rất nhiều cách để ăn, có thể cắt thành từng lát rồi nướng trên vỉ, thoa thêm chút dầu và rắc chút gia vị, quả thực là vị ngon khó cưỡng. Cũng có thể cho vào nấu lẩu, vớt ra cắn một miếng, nước sốt đậm đà trào ra, hương vị tuyệt vời này có thể nghiền nát mọi vị giác trong khoang miệng.
…
Không thể tưởng tượng tiếp nữa, nếu không y sẽ phạm tội mất.
‘Cộp cộp cộp’ một loạt tiếng bước chân sau lưng y đột nhiên dừng lại, Miêu Tòng Thù kinh ngạc quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đó chính là người đã dịch dung thành khuôn mặt giả để giả làm y. Miêu Tòng Thù đặt tên cho hắn là “Mặt Giả Số 2”, Mặt Giả Số 2 không màng ngăn cản đột nhập vào điện chính để tìm Doanh Phương Hộc.
Hắn nhìn quanh một vòng, hô lên vài câu nhưng không ai trả lời.
Một thị nữ trong Ma cung bất đắc dĩ nói: “Ma Chủ thật sự không có ở đây.”
Mặt Giả Số 2 cau mày: “Nếu Ma Chủ trở lại, nhất định phải báo cho ta.”
Thị nữ trong Ma cung ở trong lòng trợn trắng mắt, nghĩ thầm, ngài là ai chứ? Cũng chẳng phải là Ma Hậu được Ma Chủ chính miệng thừa nhận!
Mặt Giả Số 2 có một khuôn mặt được Tu chân giới đồng loạt công nhận là mặt của ‘tán tu họ Miêu’, dù sao thì y cũng là người yêu cũ của Ma Chủ, ai mà biết được bọn họ có chơi trò ngược luyến tình thâm gì đó hay không.
Bởi vậy, thị nữ trong Ma cung chỉ có thể ở trong lòng thầm mắng một câu, vẻ mặt rất cung kính nói: “Nơi này lạnh lẽo đơn sơ, không thích hợp ở lâu, Miêu công tử, mời trở về điện phụ chờ tin tức.”
Mặt Giả Số 2: “Ngươi có biết đây là đâu không?”
Thị nữ trong Ma cung: “Điện chính của Ma cung.”
Mặt Giả Số 2: “Đây là nơi ta với Doanh Phương Hộc đính ước.”
Miêu Alpaca vẻ mặt ngơ ngác quay đầu lại: “??”
Mặt Giả Số 2 đã sớm chuẩn bị kỹ càng, than thở nhớ lại những kỉ niệm trong quá khứ, nửa úp nửa mở, vừa chân thật lại khiến người khác phải suy nghĩ xa xăm.
Nếu không phải Miêu Tòng Thù là người trong cuộc, y nhất định sẽ tin.
Thị nữ trong Ma cung hài lòng nghe xong một ít bí mật mới liền nhắc nhở Mặt Giả Số 2 rời khỏi điện chính, bởi vì có một số con rối trong điện sắp tỉnh dậy. Bởi vì Mặt Giả Số 2 đã kể rành mạch những chuyện trong quá khứ giữa hắn và Ma Chủ, nên thị nữ trong Ma cung đã tin hắn đến 80%, vậy nên thái độ cũng trở nên càng cung kính hơn.
Mặt Giả Số 2 đang muốn rời đi, chợt nhìn thấy Miêu Tòng Thù đang vô cùng thích thú lắng nghe chuyện xưa của mình, không khỏi dừng bước lại.
“Con alpaca này là thú cưng của ta.”
Bây giờ là Ma Hậu chưa qua cửa của Doanh Phương Hộc.
Mặt Giả Số 2 cười khổ: “Hắn giận ta.”
Hắn bước xuống lầu với vẻ mặt buồn bã, khi rời đi còn nhìn Miêu Tòng Thù bằng ánh mắt khó hiểu. Đó chính là thú cưng thực sự của đạo lữ Chủ Thần, hắn phải tìm cơ hội diệt trừ nó.
Miêu Tòng Thù nằm bò tại chỗ, nhẹ nhàng liếc nhìn Mặt Giả Số 2.
Thị nữ trong Ma cung và người hầu ma tu đi theo phía sau chợt được khai sáng, quả nhiên là ngược luyến tình thâm! Quả nhiên là do giận dỗi nhau!! Đợi đã _ _ hắn vẫn là đạo lữ của Chủ Thần mà!!
Chẳng lẽ đây mới là nguyên nhân mà Ma Chủ tuyên bố với bên ngoài rằng Ma Hậu là một con alpaca? Chính là để che giấu sự tồn tại của Ma Hậu thực sự!
Đám ma tu cảm nhận đã vén màn sự thật nháy mắt với nhau, trong lòng mưa rền gió dữ nhưng ngoài mặt vẫn sóng yên biển lặng, vây quanh Mặt Giả Số 2 trở về thiên điện, sau khi ra khỏi cửa bèn nhanh chóng kể những suy đoán của bọn họ về suy nghĩ thật sự của Ma Chủ một cách sống động, rồi lan truyền nó cho mọi người.
Kể xong, mọi người còn chưa thỏa mãn, ai nấy đều rất mong chờ buổi đại điển kết đạo lữ tối nay: “Không biết ai sẽ là người đứng ở vị trí Ma Hậu trong buổi đại điển kết đạo lữ tối nay đây?”, “Ngoại trừ cái vị ở trong thiên điện kia thì làm gì còn ai chứ.”
…
Cuối giờ Mão, Ma cung giăng đèn kết hoa, chiêng trống rộn ràng, trăng máu lên cao, trên đài cao nơi tổ chức đại điển kết đạo lữ, bóng dáng của Ma Chủ và Ma Hậu còn chưa xuất hiện thì Mặt Giả Số 2 đã đến sớm rồi.
Lại còn rất tự giác mặc một cây đồ đỏ.
Những ma tu và một số nhân tu từ Đông Hoang đến ăn mừng đều nhỏ giọng thì thầm, đặc biệt còn có hai người lái buôn trực tiếp dùng đá lưu ảnh ghi lại mọi chuyện, đồng thời chiếu ở các tửu lâu, trà quán ở Trung Châu, Đông Hoang và các nơi khác, tu sĩ phải lấy ra một số tiền hoặc linh khí mới được vào xem.
Việt Thanh Quang đã mời Võ Yếu Ly và những người khác đến thăm thành Chu Yểm ở Trung Châu quê nàng, nghe nói Ma Chủ Ma Vực chuẩn bị tổ chức đại điển kết đạo lữ, trong các hàng quán còn có đá lưu ảnh truyền tin trực tiếp.
Nàng thấy rất thích thú, lập tức đặt một phòng riêng lớn nhất với tầm nhìn đẹp nhất, đồng thời mạnh mẽ mời Võ Yếu Ly và những người khác đến xem cùng.
Các tu sĩ nghe nói đây là hôn lễ của Ma Chủ đều chen chúc tới xem, dù sao phí vào cửa cũng không cao, nếu tiết kiệm tiền thì vẫn có thể chi trả được.
Kết quả là các tửu lâu, hàng quán ở thành Chu Yểm đều chật kín, không chỉ ở thành Chu Yểm, tình trạng tương tự cũng xảy ra ở các thành phố khác.
Phòng riêng rất rộng, mấy chục người ngồi ở bên trong cũng không cảm thấy chật. Căn phòng được xây kín ba mặt, mặt còn lại được khảm đá lưu ảnh, hình ảnh bên trong là Ma cung hiếm khi chìm trong biển đỏ.
Võ Yếu Ly vừa ăn hạt dưa vừa tán gẫu: “Ta nhớ tình cũ của Ma Chủ là Miêu đạo hữu.”
Việt Thanh Quang: “Tình cũ đã dứt. Bây giờ cả hai đều đã có đạo lữ, tốt nhất là không nên dính líu đến nhau. Chia tay từ đây, ai cũng đều vui.” Nàng kiên quyết ủng hộ Miêu đạo hữu và Chủ Thần ở bên nhau, từ chối dây dưa với những người khác. “Đạo lữ của Ma Chủ là ai?”
Đệ tử Vạn Pháp Đạo Môn: “Ta chưa từng nghe qua, hắn đột nhiên xuất hiện.”
Nãi Sát mở cửa bước vào: “Ta nghe nói đạo lữ của Ma Chủ là một con alpaca.”
“Khẩu vị của Ma Chủ nặng ghê.” Việt Thanh Quang bật cười, nụ cười đột nhiên cứng ngắc: “Ta nhớ hình như Miêu đạo hữu từng xuất hiện dưới hình dạng alpaca?”
Võ Yếu Ly không cắn nổi hạt dưa được nữa, trầm giọng nói: “Là lần đó khi chúng ta ăn lẩu với nhau.”
Việt Thanh Quang vẻ mặt nghiêm túc: “Thần thú nhiều như vậy, chưa chắc đã là Miêu đạo hữu. Bình tĩnh.”
Võ Yếu Ly lo lắng: “Một người kết hôn hai lần liệu có bị sét đánh không?”
Ai cũng biết, tu sĩ chỉ có một tình duyên trời định. Ai cũng biết, tu sĩ cả đời chỉ có một đạo lữ.
Nhưng hai luật thép trên đều không áp dụng được với vị tán tu họ Miêu nào đó.
Nãi Sát u oán hỏi: “Các ngươi quên là Chủ Thần vẫn còn sống à?”
Khi còn sống bị cắm sừng, là ai cũng không thể chịu đựng được.
Bầu không khí trong phòng riêng nặng nề, để giảm bớt áp lực và căng thẳng, bọn họ bắt đầu ăn uống thả ga.
…
Điện chính của Ma cung.
Doanh Phương Hộc lúc này rất cáu kỉnh, hắn ngồi xổm ở đầu giường, trừng mắt nhìn Miêu Tòng Thù không dùng bạo lực thì không chịu hợp tác: “Lễ kết hôn đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ còn thiếu anh và em thôi.”
Miêu Tòng Thù: “Ta đã có gia đình, không đi.”
Doanh Phương Hộc: “Anh đừng ép em phải ra tay!”
Miêu Tòng Thù mở một mắt, tiện tay đeo thêm một lớp phòng ngự cho mình: “Trời nóng, tính tình ta khó chịu, ta không vui thì ngươi đừng làm phiền nữa.”
“...” Doanh Phương Hộc nghiến răng nghiến lợi, hắn tính toán hết thảy, nhưng không ngờ rằng tu vi của mình thế mà lại không đánh bại được Miêu Tòng Thù. Bởi vậy nên dù hắn có đe dọa hay dụ dỗ, Miêu Tòng Thù vẫn cứ nằm im như chết. “Nếu trăm năm trước anh và em kết thành đạo lữ, thì bây giờ anh đã là của em rồi.”
Miêu Tòng Thù dùng giọng điệu như nhìn thấu hồng trần từng chút dẫn dắt hắn: “Cát bụi trở về với cát bụi, đất trở về với đất, vẫy tay chào mặt trời ngày hôm qua, ngươi sẽ thấy rạng đông ngày mai mọc. Hy vọng luôn ở đó, người sau sẽ tốt hơn.”
Y đây là đang khuyên hắn đi yêu người khác à? Mặc dù trái tim của Doanh Phương Hộc đã sớm bị thủng lỗ chỗ, hắn tưởng rằng mình đã sớm quen rồi mới phải, nhưng giờ đây vẫn cảm thấy đau đến xé lòng.
Hắn quay mặt đi, hốc mắt hơi nóng lên, nhưng không đỏ bừng vì kinh ngạc và tức giận như lúc trước, mà là vì ấm ức, bi thương và có chút hận ý.
“Em biết việc kết đạo lữ chỉ là hy vọng xa vời, Úc Phù Lê chắc chắn sẽ không đồng ý. Nhưng lần cuối thôi, xin anh đi cùng em.”
Miêu Tòng Thù mở mắt ra, chỉ có thể nhìn thấy một bên khuôn mặt của Doanh Phương Hộc, lại không nhìn ra được tâm tình của hắn bây giờ là thế nào.
Vì lo ngại một thiếu niên quá xinh đẹp có thể lừa dối người khác và việc y không thể làm chuyện có lỗi với lão Úc, Miêu Tòng Thù từ chối: “Bên ngoài có 'Mặt Giả Số 2', ngươi đi tìm hắn đi.”
Doanh Phương Hộc đột nhiên trừng mắt nhìn y: “Em cam đoan mình không có ý gì khác!!”
Miêu Tòng Thù: “Thật sao? Ta không tin.”
Doanh Phương Hộc nghĩ thầm, trước kia hắn vì sống sót đã làm rất nhiều chuyện lừa dối y, sau đó mới cảm thấy nhẹ nhõm vì mình không còn lừa dối y nữa. Cùng lắm là việc hắn không nói với y chuyện mình chế tạo con rối, nhưng cuối cùng Miêu Tòng Thù không phải cũng chạy mất dạng rồi sao?!
“Anh hận em sao?”
Miêu Tòng Thù: “Ta không quay lại, bởi vì đã chọn quên đi. Nhìn thấy nó, ta không nhịn được lại cảm thấy hận thù.” Ruộng rau ở sau núi! Đây là thành quả do y chinh chiến tứ phương mới giành được đó!! “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, kẻ ác báo thù không bao giờ muộn.”
Miêu Alpaca nở một nụ cười tà mị, nhất thời làm tổn thương đôi mắt của Doanh Phương Hộc.
Doanh Phương Hộc: “…” Hắn cạn lời luôn rồi.
Lúc này Miêu Tòng Thù đột nhiên từ trên giường nhảy xuống, động tác hết sức linh hoạt, nheo mắt nhìn chằm chằm sàn gạch dưới chân. Một lúc sau, y quay lại nói với Doanh Phương Hộc: “Chúng ta đến đại điển kết đạo lữ đi.”
Tại sao y lại đổi ý, Doanh Phương Hộc không muốn biết, đáng tiếc là trong nháy mắt hắn đã hiểu ra, càng đáng buồn hơn là hắn lại cảm thấy vui mừng.
Doanh Phương Hộc xuất hiện trong đại điển kết đạo lữ với Miêu Tòng Thù, cùng y chậm rãi bước lên bậc thang, bước từng bước lên đài cao dưới ánh nhìn của vô số ma tu và đám người trong Tu chân giới. Hắn muốn nói với Miêu Tòng Thù rằng, khung cảnh này đã được hắn chuẩn bị từ trăm năm trước, nhưng sau đó Ma Hậu của hắn lại bỏ chạy.
Sau đó, Ma Hậu của hắn trở thành đạo lữ của người khác, vui vẻ chờ đợi người khác đến đây đón y.
Khi Miêu Alpaca xuất hiện trên đài cao, nhạc hỉ tạm dừng trong chốc lát, mọi người hai mặt nhìn nhau. Ma tướng cẩn thận nhắc nhở Doanh Phương Hộc, còn xếp 'Mặt Giả Số 2' ở vị trí dễ thấy nhất.
Nhưng trong mắt trong tim Ma Chủ lại chỉ có con alpaca kia thôi.
Các tu sĩ đang xem cảnh này đều trợn mắt há mồm, đám người Việt Thanh Quang ở thành Chu Yểm trong lòng tuyệt vọng, chỉ có thể uống một ngụm trà sữa lớn cho bớt sợ.
Mặt Giả Số 2 tiến lên, từng bước nói: “Ma Chủ, là ta...”
Lời còn chưa dứt, cảnh chủ Đông Hoang Lộc Tang Đồ đã xuất hiện.
Hắn đeo thanh yêu đao quỷ đầu trên lưng, khí thế mạnh mẽ áp đảo tất cả mọi người, đi về phía 'Mặt Giả Số 2' và Doanh Phương Hộc, người thông minh vừa nhìn là biết hắn tới đây để cướp dâu.
Bên dưới vẻ ngoài bình tĩnh và thờ ơ của quần chúng vây xem là một trái tim đang sôi sục, đang gào thét, đang háo hức theo dõi trận đại chiến cướp dâu sắp diễn ra trên đài cao!
Chính là cái kiểu cướp dâu chỉ có trong truyện và hí khúc!!
'Mặt Giả Số 2' có chút khẩn trương, hắn còn chưa chuẩn bị tinh thần, Ngọc Nguyệt Diệu chỉ cho hắn biết về Doanh Phương Hộc và Chủ Thần Côn Luân, lại không nói cho hắn biết cảnh chủ Đông Hoang là người như thế nào.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cảnh chủ Đông Hoang siêu đẹp trai!
'Mặt Giả Số 2' tim đập thình thịch, chậm rãi nở nụ cười: “_ _” rồi trơ mắt nhìn Lộc Tang Đồ lướt qua hắn, dừng lại trước mặt Doanh Phương Hộc và Miêu Alpaca, ánh mắt dừng lại trên người Miêu Alpaca.
Doanh Phương Hộc: “Đến uống rượu tân hôn thì rẽ trái, đến đưa tiền mừng thì rẽ phải, còn đánh nhau thì để ngày mai.”
Lộc Tang Đồ chỉ vào Miêu Tòng Thù: “Ta tới để cướp y, nếu ngươi đã làm được thì ta cũng có thể làm được.”
Quần chúng vây xem: “_ _!!” Tại sao các ngươi cứ phải vừa ý con alpaca kia chứ?! Nó là loại thần thú gì vậy? Mà đáng để các ngươi từ bỏ mối tình đấu tranh hơn mười năm trước để lựa chọn nó!!!
Doanh Phương Hộc đáp lại một cách mỉa mai, nhưng hắn còn chưa kịp giễu cợt xong thì sắc mặt chợt thay đổi, dưới chân hắn đột nhiên xuất hiện một cái bóng to lớn, cái bóng dần dần mở rộng, bao trùm toàn bộ đài cao và Ma cung, thực sự che phủ bầu trời, không thể đo lường được.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy phía sau đài cao là một con thần thú đang chậm rãi đứng thẳng, dáng hình nó khổng lồ như dãy núi vô tận, cao như chạm tới tận mây, chiều dài không rõ, tên gọi, là Côn.
Côn biến thành Bằng, sau đó thu nhỏ lại thành một con chim ưng, đáp xuống bục cao. Trên lưng Côn Bằng chở một người, áo dài tay rộng, thanh khiết tao nhã, khí chất thoát tục tựa thần tiên
Hẳn đó là Chủ Thần Côn Luân.
Mặc dù rất nhiều người chưa từng nhìn thấy dung mạo thực sự của Chủ Thần Côn Luân, nhưng khi nhìn thấy Úc Phù Lê xuất hiện, họ không hẹn mà cùng nhất trí tin rằng hắn chính là Chủ Thần Côn Luân.
Chỉ có những vị thần chân chính mới có sức mạnh thần kỳ như vậy, mới có thể khiến người ta sùng bái và thần phục từ tận cõi lòng.
_ _ Nhưng Chủ Thần đến đây làm gì?
_ _ Đạo lữ của Chủ Thần đang ở đây!!
Úc Phù Lê đưa tay ra, nhẹ giọng nói: “Lại đây.”
Một bóng hình trắng nõn tròn trịa nhanh chóng lăn tới, đặt móng dê đen của mình vào trong lòng bàn tay trong suốt hoàn mỹ như bạch ngọc của Chủ Thần, nhìn thế nào cũng có cảm giác muốn lau mắt.
Ánh mắt của mọi người đồng loạt di chuyển xuống rồi dừng lại trên người con alpaca đang mỉm cười ngượng ngùng kia.
“...”
_ _ Tại sao lại là alpaca?!
Miêu Alpaca mỉm cười: Là ta, là ta, lại là ta, người bạn quen thuộc của các ngươi, chú alpaca bé nhỏ đây.
Tác giả có lời muốn nói:
Miêu Miêu: Điên đảo chúng sinh dễ như ăn kẹo.
Việt Thanh Quang: Đang hóng drama thì thấy bạn tốt lộ tin hẹn hò.
Tu chân giới: Bắt chước cách ăn mặc của tán tu áo xanh? Lạc hậu! Bây giờ phải học cách trở thành một con thần thú tuyệt sắc vô song!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.