Chương 57: Ngoại truyện 1: Nhân gian nghìn năm sau
Mộc Hề Nương
08/07/2024
Đại học A, ngày tân sinh nhập học vào tháng 9.
Tân sinh viên trước khi khai giảng, một đám bạn trẻ tuổi xách vali đi dọc đường trường, thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh. Phía trước có đàn anh hoặc đàn chị dẫn đường, chỉ cần đi theo đoàn lớn sẽ không lo bị lạc.
Cố Lê là một sinh viên miền Bắc thi đậu vào trường, cô chọn chuyên ngành kỹ thuật viễn thông có tiếng ở trường Đại học A. Đi cùng cô cũng có khá nhiều sinh viên cùng chuyên ngành. Cô rất nhanh đã kết bạn với những người bạn cùng chuyên ngành, đàn anh đang dẫn đội tình cờ cũng là người cùng chuyên ngành, hơn họ một tuổi, giữa họ có rất nhiều chủ đề để nói.
Khi đang đi, cả nhóm chợt thấy một hồ nước lớn ở phía trước.
Nước hồ trong vắt, bên hồ có một tảng đá Thái Sơn cao hai mét dựng đứng, trên thân đá đề hai chữ ‘Kính Hồ’ bằng chu sa, chữ viết rồng bay phượng múa, dù là người không hiểu thư pháp cũng cảm thấy đẹp.
Trong hồ nuôi một đàn thiên nga, ba con trắng và hai con đen, trong hồ có rất nhiều cá koi, bên hồ trồng đầy liễu rũ. Ngăn cách với hàng liễu rủ bằng con đường nhỏ rải sỏi là một sườn đồi trồng đầy cây vải.
Từng chùm vải chồng lên nhau, nhìn từ xa tựa như vô số chấm đỏ điểm giữa những chiếc lá xanh.
Đàn anh phía trước giới thiệu: “Đây là Kính Hồ, phong cảnh tuy đẹp nhưng nước hồ rất sâu, nếu muốn tham quan hồ, tốt nhất nên đi đường lớn, các em có nhìn thấy cái cổng nhỏ phía trước không? Ở đó cho thuê thuyền, mặc dù vải rất ngon nhưng đã có người bao thầu hết rồi, hơn nữa có thể đã bị phun thuốc trừ sâu, thỉnh thoảng trên sườn núi sẽ đột nhiên xuất hiện 1-2 con rắn cỏ vô hại dọa người khác. Cho nên dù thèm cỡ nào thì cũng phải kiềm chế, đừng để đến lúc bị dọa nhập viện rồi còn bị truy cập trách nhiệm hình sự.”
Đám người đang vui vẻ cười đùa, vị đàn anh đang giải thích được một nửa đột nhiên sửng sốt, dán đến gần Cố Lê nói: “Đó là loại chim gì vậy? Vừa to vừa tròn!”
Cố Lê cười đến đau cả bụng: “Vừa nãy nó muốn ăn trộm cá trong hồ, kết quả không hiểu sao lại đột nhiên trượt chân, suýt nữa thì rơi xuống nước.” Cứ vậy một con ưng đen tròn vo giống như con người trượt chân, suýt thì lao xuống hồ, động tác quả thực rất buồn cười.
Đàn anh nhìn theo tầm mắt của cô, nhận ra con chim đen đang leo lên chiếc thuyền trắng giữa hồ: “Con ưng đó là do giáo sư Úc ở đại học chúng ta nuôi. Nhìn nó ú vậy thôi, chứ kĩ năng bắt trộm phải gọi là đỉnh của chóp đó.”
Mọi người tụ tập quanh lan can, nhìn về phía con ưng đen ở giữa hồ, nói chuyện ríu rít, bầu không khí lập tức trở nên sôi động. Dù sao họ cũng chỉ là những đứa trẻ vừa mới lớn, bản tính thích vui đùa, có người thậm chí còn lên mạng tra cứu tập tính sinh học và đối tượng của loài ưng đen, bắt đầu phổ cập khoa học tại chỗ.
Cố Lê hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào con ưng đen nọ, không biết vì sao, cô cảm thấy con ưng đen này rất có linh tính, tròn tròn đáng yêu nhưng lại khá giống con người.
Đang lúc nhìn vui vẻ thì đột nhiên có một bàn tay từ trong mui thuyền vươn ra, ưng đen nhảy hai bước vào lòng bàn tay kia rồi tiến vào trong mui thuyền.
Đó là một chiếc thuyền đạp, mui thuyền đóng kín nên không thể nhìn thấy người ở bên trong.
Trong đầu Cố Lê tràn ngập hình ảnh bàn tay vừa vươn ra ban nãy, dưới ánh mặt trời, bản tay kia trắng đến phát sáng, không biết có phải do nhìn xa nên thấy đẹp không, cô cảm thấy bàn tay đó tựa như một tác phẩm nghệ thuật được tạc ra từ ngà voi.
Có người hỏi: “Trong thuyền là ai vậy?”
Đàn anh kia không nhìn thấy bàn tay vừa vươn ra ban nãy, nói: “Có lẽ là giáo sư Úc.” Cậu cũng không chắc chắn lắm: “Cũng có thể là hội trưởng Miêu.”
Tân sinh viên đều không mấy hứng thú với giáo sư, bọn họ cho rằng các giáo sư đều rất già, khoảng chừng 40-50 tuổi, đầu hói, hơn nữa còn giống cổ giả.
Nhưng lại rất hứng thú với hội trưởng Miêu trong lời của đàn anh
Thời sinh viên, bọn họ càng thấy hứng thú với sinh viên cùng tuổi có danh hiệu hội trưởng kia hơn nhiều so với các giáo sư, giáo viên.
Vì vậy, cả đám tụ tập quanh đàn anh, liên tục hỏi xem hội trưởng Miêu đó là ai.
“Hội trưởng Miêu là cựu hội trưởng của hội học sinh, năm nay là sinh viên năm cuối, đã từ chức. Bởi vì quá xuất sắc nên rất nổi tiếng.”
“Xuất sắc ở mảng nào?”
“Tất cả các phương diện đều rất xuất sắc. Anh sẽ kể chi tiết, mấy đứa đừng có quậy nữa…”
Đám người dần dần đi xa, con đường núi chẳng mấy chốc đã trở nên vắng vẻ. Một lúc sau, lại có người tới, nhưng lần này không có ưng đen, cũng không có người nào đi ra từ trong mui chiếc thuyền đạp, vậy nên chẳng có mấy ai đứng ở lại.
Sau đó không gian lại trở nên yên tĩnh.
Thời tiết nắng nóng, lá xanh phủ một lớp dầu dày do nắng. Sau khi nghe tiếng ve sầu vang vọng khắp sườn núi, cá chép trong Kính Hồ cũng lặn xuống đáy hồ không chịu ngoi lên, chiếc thuyền đạp ở giữa hồ đứng im hồi lâu, bỗng đột ngột di chuyển, cuối cùng dừng lại ở cổng vào bờ.
Một người bước ra từ trong mui thuyền, mặc áo cộc quần dài, đầu mang mũ lưỡi trai đội ngược, nước da trắng nõn, đôi mắt cong cong. Y nhẹ nhàng nhảy lên trên bờ, nhét con ưng đen đang đậu trên vai vào ba lô, chỉnh thẳng mũ rồi cúi đầu đi về phía ký túc xá của công nhân viên chức.
Ký túc xá của giảng viên và nhân viên cách xa khu giảng dạy và ký túc xá sinh viên, được xây dựng ở nơi sâu nhất trong khu rừng tươi tốt, tình cờ lại nằm ở một góc trong khuôn viên Đại học A nên bình thường chẳng có mấy ai đi qua, bởi vậy rất yên tĩnh.
Miêu Tòng Thù đeo ba lô bước vào khu ký túc của giảng viên và nhân viên, đi thang máy lên tầng bảy.
Tầng bảy có tổng cộng ba hộ, một hộ trong đó là phòng mà nhà trường phân cho lão Úc nhà y.
Mở cửa bước vào, trong phòng hơi tối, rèm cửa đã được kéo lại.
Miêu Tòng Thù thay giày, bỏ ba lô xuống kéo rèm ra, trong phòng đột nhiên sáng sủa nhưng không nóng, bởi vì toàn bộ ánh nắng đều bị giàn thường xuân rủ trên ban công che khuất.
Trên ban công ngoài giàn thường xuân, còn được chừa ra một nửa để bày một kệ gỗ bốn tầng, trên kệ để đầy những chậu hoa, các loại cây mọng nước cùng đủ loại hoa tươi và cây tử đằng, v.v. Trong góc ban công còn đặt một cái tổ chim, bên trong có ba chú chim non mới nở.
Nhóc ưng trèo ra khỏi ba lô, lạch bạch chạy ra ban công, đẩy cửa ra rồi bay đến tổ chim, nhả từ trong miệng ra mấy con cá vẫn còn tung tăng nhảy nhót. Nó nhai nát cá rồi mớm cho những chú chim nhỏ mất mẹ ăn, tiếng chim hót líu lo rất náo nhiệt.
Sau khi cho ăn xong, nhóc ưng kéo mấy con chim non xuống để chúng vận động sau khi ăn. Sau đó nó nhấc vòi sen lên bắt đầu tưới hoa.
Quên chưa nói, đống hoa trên kệ cơ bản đều là do Miêu Tòng Thù mua, nhưng y chỉ mua chứ không trồng, vậy nên mới để nhóc ưng phụ trách.
Miêu Tòng Thù: “Nhóc, mảnh gỗ này cái là gì?”
Nhóc ưng nhìn về phía mảnh gỗ màu đen trong góc, kêu ba tiếng trả lời: Phù Tang Mộc.
“...” Miêu Tòng Thù khiếp sợ: “Lão Úc thật sự đi lấy Phù Tang Mộc?”
Ba con chim đang nhảy nhót cạnh ban công bị Miêu Tòng Thù đột ngột cao giọng làm cho sợ đến mức sẩy chân, ngã vào tấm lưới xanh được bện thành từ dây thường xuân, lập tức choáng váng.
Nhóc ưng mang ba con chim lên rồi quay đầu lại nói với Miêu Tòng Thù: Là do mấy người bên trên gửi đến.
Miêu Tòng Thù lắc đầu: “Đúng là rảnh rỗi không có việc gì làm.”
Y và Úc Phù Lê vẫn ở lại Tiên Cư Thành, chỉ là lần này họ có thẻ căn cước, một người là giáo sư về tôn giáo học ở đại học A, người còn lại không chỉ tạo một cái giấy trúng tuyển, vào học bốn năm mà còn chơi một màn tình thầy trò nồng cháy.
Ban đầu Đại học A vốn là vườn vải có tiếng một thời, vải trên một số sườn núi trong khuôn viên trường đều được y thầu hết.
Còn loại gỗ Phù Tang này lại gắn liền với truyền thuyết nhân gian.
Trong nhân gian có rất nhiều thần thoại và truyền thuyết với nguồn gốc và phe phái khác nhau, trong đó nổi tiếng nhất là nhánh kể về chuyện thành thần. Úc Phù Lê là giáo sư về tôn giáo, tất nhiên cũng biết về những thần thoại và truyền thuyết này.
Mấy ngày trước, hắn biết được trong truyền thuyết có một loại thần mộc tên là Phù Tang Mộc, tương truyền nó mọc ở nơi mặt trời sinh sống, có thể hấp thu tinh hoa của mặt trời, nhất định là nguyên liệu tốt nhất để luyện chế vũ khí.
Vì vậy, hắn tìm kiếm khắp nơi, thậm chí lộ ra chút tiếng gió, ý bảo đám người kính sợ Chủ Thần ở trên giúp đỡ hắn tìm kiếm.
Chỉ vậy, Phù Tang Mộc đã được hiếu kính đến trước mặt.
Đang lúc Miêu Tòng Thù cảm thán không thôi thì nghe thấy tiếng khóa cửa phía sau được mở ra, quay lại thì thấy Úc Phù Lê mặc bộ quần áo vải rộng thùng thình quay về.
Miêu Tòng Thù: “Lạ nha. Em nhớ hôm nay anh không có lớp, sao lại ra ngoài làm gì?”
Bên ngoài có rất nhiều người, trong trường càng nhiều người hơn. Úc Phù Lê vừa ra khỏi cửa là bị vây quanh, vậy nên hắn thường không đi ra ngoài. Muốn ra ngoài cũng sẽ ẩn thân. Hơn nữa với thời tiết như này, hẳn là nên ở nhà ngủ mới phải.
Úc Phù Lê ngồi trên chiếc ghế tre, giơ tay chống cằm nói: “Trong nhóm có người đã ngộ được cả Phật pháp và Đạo pháp, nói muốn trao đổi với ta. Ta vốn tưởng rằng có thể gặp được người có thể trao đổi với ta.”
Phật pháp và Đạo pháp cũng có ở trong Tu chân giới, chỉ là hiếm người tu luyện hơn nhiều so với các công pháp khác, nhưng ngược lại lại cực kì phát triển ở nhân gian.
Một số quyển kinh pháp quả thực rất huyền diệu, khơi dậy sự hứng thú của Úc Phù Lê, nhưng đáng tiếc trên đời lại không ai có thể luận đạo cùng hắn.
Miêu Tòng Thù đi đến tủ lạnh, lấy ra bình trà hoa quả ướp lạnh lớn do y pha, rót hai ly ra, đưa một ly cho Úc Phù Lê, rồi hỏi nhóc ưng xem nó có muốn uống không.
Nhóc ưng nói muốn, Miêu Tòng Thù bèn rót thêm hai ly nữa, cầm một ly trong đó lên rồi ngồi trên ghế tre nhấp một ngụm, trà trái cây lạnh như băng lăn xuống cổ họng, tất cả lỗ chân lông trên cơ thể y đều thoải mái đến mức mở ra.
Miêu Tòng Thù không bị cái nóng làm phiền, nhưng y rất thích uống trà hoa quả ướp lạnh trong thời tiết nóng bức, bởi vì cảm giác chơi vơi giữa nóng và lạnh cực kì sảng khoái.
Úc Phù Lê lười biếng hỏi: “Còn em thì sao? Ta nhớ năm sau em sẽ tốt nghiệp nên năm nay phải đi thực tập _ _ khoa của em hình như phải có báo cáo thực tập đúng không.”
Miêu Tòng Thù gật đầu: “Em đã ra ngoài gửi CV rồi.”
Úc Phù Lê ngạc nhiên: “Em định đi làm thật à?”
Miêu Tòng Thù: “Tất nhiên là không rồi! Đến lúc đó tùy tiện bịa một cái báo cáo thực tập là được. Sao anh lại nghĩ là em sẽ đi làm chứ? Em là người chăm chỉ như vậy à?”
Thi cử chỉ là chuyện nhỏ, chủ yếu là do ngày thường toàn dựa Úc Phù Lê giúp y lấy lòng người khác. Tất nhiên, y cũng rất nỗ lực để đạt được điểm ấn tượng.
Miêu Tòng Thù nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Hạ phàm là để chơi, không phải để làm phong phú bản thân.”
“…” Một lúc lâu sau, Úc Phù Lê mới nói: “Tùy em.”
Nhóc ưng đi tới ‘ừng ực’ một cái uống hết trà trái cây, còn Miêu Tòng Thù thì nằm tựa vào trên người của Úc Phù Lê.
Trong nhà không có điều hòa, bởi vì Úc Phù Lê không thích.
Có một số công nghệ hiện đại hắn có thể chấp nhận, nhưng cũng có cái hân rất bài xích, điều hòa cũng là một trong số những công nghệ hiện đại bị bài xích.
Điều hòa có thể dùng để làm mát hoặc sưởi ấm, nhưng bọn họ có thể dùng băng ngọc để làm mát và linh lực để chống rét, vậy nên điều hòa không có tác dụng mấy.
Băng ngọc vừa tiết kiệm năng lượng, thân thiện với môi trường, vừa có thể sử dụng liên tục được đặt trong góc, nhiệt độ trong phòng được duy trì ở mức khoảng 20°C, rất mát mẻ. Dù hai người có dính sát vào nhau cũng không thấy nóng.
Miêu Tòng Thù chạm vào cần cổ và đôi vai trắng như ngọc của Úc Phù Lê, lòng bàn tay truyền đến cảm giác mát lạnh mịn màng, rất là thoải mái.
Úc Phù Lê để mặc y lúc có lúc không vuốt ve cơ thể mình, hắn khép hờ hai mắt, nhéo sau cổ Miêu Tòng Thù để trấn an y.
Tư thế hai người dính chặt vào nhau trông rất thân mật, cực kỳ đẹp mắt.
Mái tóc dài của Úc Phù Lê xõa ra, rơi trên tấm chiếu tre trải bên dưới, đen như mực, mịn như lụa, mát lạnh, còn mang theo mùi hương lạnh lẽo thoang thoảng.
Hắn giơ tay lên, xé nát ‘mái tóc ngắn’ tạo ra từ thuật pháp che mắt của Miêu Tòng Thù, lộ ra mái tóc dài xõa tung như mây giống hắn, ngay cả mùi cũng gần giống hắn.
Úc Phù Lê ôm má Miêu Tòng Thù, áp trán mình vào trán y rồi lặng lẽ hôn môi.
Nhóc ưng lặng lẽ lẻn ra ban công, chặn ba con chim non đang tò mò lại rồi giơ chân lên đóng cửa ban công, ngăn lại tiếng nước lép nhép cùng tiếng thở hổn hển và hơi thở hỗn loạn trong phòng sau đó.
…
Hai người ngồi trên ghế tre tựa lưng vào nhau, trên người đắp một tấm chăn mỏng, trên đất còn có hai ba mảnh quần áo đã được cởi ra.
Miêu Tòng Thù đưa tay tìm kiếm đá truyền tin trên đất, tấm chăn bị kéo xuống, lộ ra bả vai phủ kín dấu hôn.
Đá truyền tin là do Việt Thanh Quang lấy cảm hứng từ điện thoại di động của con người, sau khi trở về, nàng đã gây dựng sự nghiệp thành công.
Miêu Tòng Thù còn chưa kịp đọc tin tức mới nhất thì viên đá truyền tin trong tay đã bị Úc Phù Lê cầm lấy ném ra xa.
Úc Phù Lê thấp giọng nói: “Chắc chắn là lại rủ em đi chơi.”
Miêu Tòng Thù: “Em còn chưa xem nên cũng không chắc.”
Úc Phù Lê hừ lạnh một cái, kéo chăn lên che cho Miêu Tòng Thù: “Đừng làm hai việc cùng một lúc.”
Miêu Tòng Thù lần nữa bị cướp lời: “…” Được thôi.
…
Cố Lê bị các chị em trong ký túc xá kéo đến nghe buổi tọa đàm buổi chiều, cô cúi đầu nhìn chủ đề hiển thị trên app của trường: Tôn giáo học.
Cô không khỏi kéo kéo khóe môi, cảm thấy bất lực, nghiên cứu tôn giáo nhàm chán như vậy, sao cô lại phải lãng phí thời gian ngủ trưa đẹp đẽ của mình để ra ngoài nghe giảng chứ? Hơn nữa còn tận hai giờ!
Các chị em cùng ký túc xá thở phào nhẹ nhõm: “Tuyệt vời! Ngay giữa, view đẹp nhất mà còn chiếm được chỗ ngồi!”
“Ấy, sao chúng ta phải tốn hai giờ nghe giảng về tôn giáo vậy?”, “Đúng rồi, hình như chúng ta còn sớm hai tiếng?”, “Tớ muốn về ngủ một giấc.“... Cô gái đề nghị mọi người đến đây thần bí nói: “Tôi đảm bảo hôm nay các cậu đến đây nghe giảng rất đáng tiền!”
Cố Lê: “Là sao? Hơn nữa chúng ta cũng không có học về tôn giáo.”
Cô gái: “Đợi lát nữa các cậu sẽ biết. Tớ phải làm thân với các đàn chị mới có thể lấy được tin này đó. Sinh viên năm nhất cơ bản đều không biết, bởi vì rất khó tranh được một ghế trong buổi tọa đàm này.”
“Vì sao vậy?”, “Chẳng lẽ nghe giảng xong chúng ta có thể lập địa thành Phật à?”,… Cô gái: “Có thành Phật được không thì tớ không biết, dù sao tớ cũng chỉ có thể nói là lát nữa sẽ có một anh chàng đẹp trai đến đây! Một anh chàng đẹp trai ngàn năm mới có một lần!”
Mọi người sôi nổi thảo luận, nhưng Cố Lê lại chẳng chút hào hứng, bởi vì sự phát triển của truyền thông, nên trai xinh, gái đẹp cũng không còn hấp dẫn nữa.
Chỉ cần là người biết cách ăn mặc, trang điểm, ngoại hình trông ổn ổn chút thì đều là trai xinh gái đẹp, thì vị giáo sư nghiên cứu tôn giáo này có thể đẹp đến đâu chứ?
Mấy người ngồi một lúc, vốn định rời đi, lại nhìn thấy rất nhiều người chen chúc bước vào hai cánh cửa phòng học lớn. Hầu hết là nữ sinh, nhưng cũng có không ít nam sinh. Hơn một trăm chỗ ngồi trong phòng rất nhanh đã được lấp đầy, sau đó ngay cả khoảng trống trong phòng cũng chật kín người, ngoài cửa vẫn không ngừng có người chen vào.
Cuối cùng, người của hội học sinh phải đến chặn cửa, cấm không cho ai bước vào nữa.
Cố Lê nghĩ thầm, có cần khoa trương vậy không? Trường đại học họ đang học là trường đại học khoa học và kỹ thuật có số lượng nam sinh nhiều nhất, nam sinh đẹp trai và thông minh cũng không phải ít. Mấy ngày trước đã chọn ra hot boy trong lớp và trong ngành, một trong số đó còn có khuôn mặt như ngôi sao nổi tiếng khiến cho mọi người bàn tán không ngớt.
Chẳng lẽ anh ta còn đẹp trai hơn hot boy lớp họ à?
Các cô gái không biết chuyện thì thầm với nhau, lòng đầy tò mò và phấn khích.
Những đàn chị biết chuyện đều tỏ ra bình tĩnh.
Hai hàng ghế trước là hơn hai mươi vị hòa thượng đầu trọc, sau khi Cố Lê hỏi thăm mới biết họ đều là hòa thượng thật, họ từ khắp nơi trong nước đến đây để giao lưu với nhau, nghe nói tất cả họ đều rất xuất sắc.
Không phải chứ, có cần phải mê tín vậy không.
Cố Lê cúi đầu nghịch điện thoại di động, rất nhanh đã đắm chìm vào game.
Không biết qua bao lâu, lần đầu tiên cô nghe thấy tiếng la hét ồn ào, nhưng làn sóng đó rất nhanh đã lắng xuống, xung quanh lặng ngắt như tờ, tựa như ngay cả hô hấp cũng ngưng lại. Cố Lê đầu tiên là nhìn về phía nhóm chị em ở hai bên, thấy bọn họ đều đang ngây ngốc nhìn về một hướng nào đó cũng không khỏi tò mò nhìn sang.
Vừa nhìn đã không thể dời mắt được, thậm chí cả thở cũng không dám, chỉ sợ làm phiền tiên nhân.
Có vô số người khác cũng giống như Cố Lê.
Trong suốt buổi giảng kéo dài hai tiếng đồng hồ, không có ai rời đi, kể cả là ra ngoài đi toilet, mãi đến khi người rời đi rồi, mọi người mới như tỉnh dậy sau một giấc mộng dài.
“Ahhhhhh _ _ Đó là người thật sao?”, “Còn đẹp gấp trăm lần so với nam idol trẻ mà tớ mới đu nữa!”, “Khí chất này! Cái khí chất này quả thật là đỉnh của chóp!”, “Đây mới đúng là đàn ông chứ...”
Hôm nay diễn đàn của trường Đại học A vẫn lan truyền nhanh chóng như cũ, có người nhìn nhiều đã quen, thấy có người đến xin chụp ảnh, bèn tốt bụng tiến lên nói “Đừng nghĩ tới, không xin được đâu”. Có người hỏi vì sao, cũng có người up ảnh lên, nhưng không hiểu sao, ảnh nếu không phải là không up lên được thì cũng là bị 404.
Các sinh viên năm nhất bối rối, nhưng những tấm chiếu cũ đã trải nát lại rất bình tĩnh: 'Đừng hỏi, nếu phải nói thì đó chính là cơ học lượng tử’.
Vẫn có người tiếp tục đăng bài hỏi xin thông tin liên lạc và địa chỉ của Úc Phù Lê, ai cũng muốn có được thông tin trực tiếp.
Không bao lâu sau đã có người tiến lên nói: “Giáo sư không phải người độc thân, bạn trai của thầy chính là hội trưởng tiền nhiệm đó. Ai mà có ý định cua giáo sư Úc ấy, thì phải gặp qua hội trưởng Miêu trước đã.”
Quán cà phê gần trường Đại học A.
Việt Thanh Quang ngồi ở đối diện Miêu Tòng Thù nói: “Con đường nối giữa thượng giới và nhân giới đã tắc nghẽn, cơ hồ không ai có tư cách đi xuống. Nhưng tháng trước, một chi thứ của Bạch Ngọc tông của ta đã chạy xuống. Hắn tiến vào tà đạo, dùng tuổi thọ của người khác để bổ khuyết cho tu vi của bản thân, sau khi bị phát hiện đã chạy thoát.”
Miêu Tòng Thù: “Ngươi phụ trách bắt giữ hắn?”
Việt Thanh Quang: “Phải. Vất vả lắm ta mới lấy được cơ hội để xuống đây.” Nàng bây giờ đã là tông chủ của Bạch Ngọc Kinh. “Nhân gian đã thay đổi rất nhiều.”
“Nó phát triển rất nhanh.” Miêu Tòng Thù: “Cần ta giúp không?”
Việt Thanh Quang: “Không cần. Chỉ là ta đi ngang qua đây nên tiện đường đến thăm ngươi thôi.”
Miêu Tòng Thù cười, nói vài chuyện khác với nàng, bọn họ rất quen thuộc với nhau, nhưng điều này trong mắt người khác lại có hơi không ổn. Khi Cố Lê cùng nhóm chị em đến quán trà sữa, vừa nhìn đã thấy hai người có vẻ ngoài nổi bật nhất trong quán, hai người họ tựa như đang phát sáng, rất hấp dẫn ánh mắt người khác.
Cố Lê chú ý đến Miêu Tòng Thù không vì lý do gì khác, nguyên nhân chính là do cô nhận ra Miêu Tòng Thù chính là ‘hội trưởng Miêu’, Miêu Tòng Thù, người yêu của giáo sư Úc.
Nhưng Miêu Tòng Thù thân là bạn trai của giáo sư Úc, lại xuất hiện cùng một cô gái xinh đẹp khác trong phòng tình nhân nổi tiếng nhất trường đại học A?!
Việt Thanh Quang do dự một lát rồi hỏi: “Ngươi vụng trộm với người khác sau lưng Chủ Thần à?”
Miêu Tòng Thù: “Là ai khiến ngươi nghĩ ta như thế?”
Việt Thanh Quang: “Cô ấy.”
Miêu Tòng Thù nhìn theo tầm mắt của Việt Thanh Quang, đột nhiên không kịp phòng bị va phải ánh mắt tức giận và lên án của cô gái: “Ta không quen nàng ấy.”
Cô gái kia cũng sửng sốt, sau đó rời đi với vẻ mặt khó coi.
Miêu Tòng Thù dang tay, tỏ vẻ y cũng rất khó hiểu.
Hai người rất nhanh đã ném chuyện này ra khỏi đầu, trò chuyện một lúc, Việt Thanh Quang liền chạy đến thành phố bên cạnh để truy lùng tên tà tu kia, cố gắng giết hắn trước khi hắn gây ra chuyện lớn.
Miêu Tòng Thù rảnh rỗi không có việc gì làm bèn đi loanh quanh, cuối cùng đi đến vườn vải.
Cả vườn vải rộng lớn này đều là địa bàn của y, mỗi lần đi ngang qua, y đều cảm thấy rất vui vẻ.
Trong lúc không để ý thời gian đã đến hơn 7 giờ, gần 8 giờ tối, sắc trời tối sầm, đèn đường đã được bật sáng. Tuy nhiên do cách vườn vải hơi xa, nên vườn vải không đủ ánh sáng.
Miêu Tòng Thù đi trên một con đường nhỏ, các loại rắn, côn trùng, chuột và kiến trong núi không dám tới mạo phạm y, yên tĩnh, chỉ có tiếng lá khô bị giẫm lên. Âm thanh ấy càng lúc càng dồn dập, như thể có người đang chạy như điên, thậm chí còn có tiếng thở hổn hển.
Miêu Tòng Thù đứng im tại chỗ, nhìn ngó xung quanh, không phát hiện vấn đề gì. Y giải phóng thần thức ra nhìn xuống toàn bộ sườn đồi, nhưng vẫn không thấy vấn đề gì.
Nhưng bước chân vội vã và hơi thở hoảng hốt vẫn ở cách đó không xa, Miêu Tòng Thù suy nghĩ một hồi rồi đưa tay xé toạc không khí trước mặt, tiến về phía trước hai bước, lập tức đi tới một không gian khép kín khác.
Đây là một linh khí thuộc loại không gian, chỉ cần khoanh vòng một không gian nhất định trong thực tế là có thể biến nó thành địa bàn bản thân kiểm soát, hơn nữa trong hiện thực còn không phát hiện ra bất cứ chỗ bất thường nào.
Hiện tại, không gian khép kín này vẫn là một phần của vườn vải, con đường đá nhỏ quanh co, phủ đầy lá rụng, cây vải hai bên trĩu nặng quả đỏ, những cành cây bên đường rải đá bị gãy.
Miêu Tòng Thù chậm rãi đi về một hướng.
**
Cố Lê xác định bản thân quả thực đã rung động.
Cô chỉ mới gặp giáo sư Úc một lần trong hai giờ ngắn ngủi mà đã hãm sâu vào lưới tình. Sau đó lại đi tìm kiếm khắp nơi kiếm thông tin liên lạc và lịch dạy của giáo sư Úc, hy vọng có thể gặp lại và nói chuyện với hắn.
Nhưng mà hành tung của giáo sư Úc quá thần bí, căn bản không ai biết địa chỉ và thông tin liên lạc của hắn.
Lớp của giáo sư Úc lại rất ít, hơn nữa rất khó chọn, Cố Lê đã bám sát thời gian để giành được lớp của hắn, nhưng cuối cùng vẫn không tranh được. Sau đó định vào học ké, kết quả trí nhớ là của người nọ quá tốt, lại còn tự mình sàng lọc học viên, vậy nên nhiều người bởi vì khuôn mặt của hắn mà chọn lớp dù cho có giựt được slot cũng vẫn bị loại.
Tựa như không ai có thể giấu được giáo sư Úc, nếu không thành tâm muốn học thì đều sẽ bị lọc hết.
Cố Lê rất thất vọng, sau đó lại ở trên diễn đàn biết được giáo sư Úc đã sớm có bạn đời thì càng thất vọng hơn.
Nhưng cô vẫn không chịu bỏ cuộc, vì vậy bèn bí mật thu thập thông tin về Miêu Tòng Thù.
Dù càng xem càng cảm thấy vô vọng, nhưng những ảo tưởng trong lòng thỉnh thoảng vẫn trỗi dậy. Bạn của cô biết cô nghĩ gì liền kéo cô ra để khai sáng, kết quả là cô nhìn thấy Miêu Tòng Thù nói chuyện cười đùa thân mật với một người phụ nữ xinh đẹp khác.
Cố Lê nháy mắt tức giận đùng đùng, lòng thầm nghĩ, giáo sư Úc tốt như vậy lại bị Miêu Tòng Thù chiếm đoạt, sao y còn không biết quý trọng? Y không xứng với giáo sư Úc!
Sau đó trong đầu cô lại nảy ra ý nghĩ khác, lòng dạ rối bời bèn ra ngoài đi dạo, trong vô thức đi đến vườn vải, Cố Lê nhớ tới lời đồn nói vườn vải này là do giáo sư Úc mua, vì Miêu Tòng Thù rất thích ăn vải.
Cô càng cảm thấy trong lòng chua xót, dưới sự kích động bước vào vườn vải, đi xuyên qua sườn đồi, đến con đường rải đá hẻo lánh phía sau rồi bị lạc.
Nơi đây hoàn toàn yên tĩnh, không có ánh đèn hay ánh trăng, cũng chẳng có tiếng côn trùng, chỉ có tiếng lá rụng bị giẫm nát, cùng bóng cây lay động đáng sợ, Cố Lê trong lòng cảm thấy sợ hãi, cúi đầu bước nhanh về phía trước, đột nhiên trước mắt cô hiện lên một bóng đen _ _
“Ai?!” Cố Lê sợ hãi nhìn xung quanh: “Có ai không?”
Giọng nói phát ra từ phía sau một cái túi trên đất, Cố Lê đi vòng quanh chiếc túi, nhìn cẩn thận, nhìn thấy một bóng đen gầy gò đang ghé vào một con bê, miệng vừa hút vừa cắn xé.
Hình ảnh này cực kì kích thích, Cố Lê che miệng lùi về phía sau, lại giẫm phải lá rụng, khiến cho bóng đen kia chú ý.
Bóng đen xoay người lại, Cố Lê không biết vì sao đột nhiên nhìn thấy rõ ràng bộ dạng của ‘hắn’, trông giống như một cái xác khô héo, chỉ có da bọc xương, miệng đầy máu tựa như một con thú.
Bóng đen nhếch mép cười: “Con người _ _!!”
Cố Lê: “A a a a _ _ _ _” Cô hét lên rồi bỏ chạy, ngã xuống, bò dậy, cô lớn tiếng kêu cứu, nhưng âm thanh phát ra chỉ như muối bỏ bể, ngay cả tiếng vang cũng không phải có.
Không ổn rồi!
Sườn núi này rộng lớn và trống trải như vậy, bình thường mới nói chuyện hơi lớn chút đã có tiếng vọng, sao lần này lại không có?!
Cố Lê biết có vấn đề, nhưng cô không thể trốn thoát. Cô ngã trên đất, bóng đen tiến lại gần, khi nó ngồi xổm xuống, mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi cô, Cố Lê còn có thể nhìn thấy thịt sống và thịt nát đáng sợ còn sót lại trong hàm răng sắc nhọn của nó.
“Ọe _ _” Cố Lê vừa khóc vừa nôn, trong lòng không ngừng cầu nguyện có người tới cứu mình.
Ngay lúc cô tưởng mình sắp chết, lại nghe trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói êm ái nhất trong cuộc đời mình: “Hi, ngươi có biết Việt Thanh Quang không?”
Cố Lê và bóng đen ngẩng đầu lên, nhìn thấy Miêu Tòng Thù đang ngồi xổm trên cái túi trên đất, y cười tủm tỉm, thân thiện chào hỏi bọn họ.
Cố Lê: Sao lại là anh ta? Anh ta đến đây làm gì? Chỉ có một mình anh ta thôi sao?
Chết chắc rồi. Cố Lê nước mắt lưng tròng: “Anh, anh mau chạy trước đi, đừng phụ lòng giáo sư Úc...”
Miêu Tòng Thù kỳ quái nhìn Cố Lê, phát hiện Cố Lê cắn răng nhắm mắt lại, định lao tới ôm lấy bóng đen, hiển nhiên là muốn câu giờ giúp y. Y lập tức bật cười, thầm nghĩ cô bé này cũng khá dễ thương đó chứ.
Cố Lê vồ hụt một cái, bởi vì bóng đen kia khi nghe thấy ba chữ ‘Việt Thanh Quang’ liền theo phản xạ bỏ chạy, hơn nữa, hắn nhớ ra nơi đây có đặt một cái linh khí không gian, người bình thường trừ khi bị dẫn vào, nếu không không thể nào vào được.
Vậy Miêu Tòng Thùc làm sao vào được? Tại sao y lại biết Việt Thanh Quang? Điều này chứng tỏ y là người từ trên xuống đây!
Bóng đen hiểu được điều này, thu lại linh khí không gian rồi nhanh chóng bỏ chạy.
Miêu Tòng Thù nhặt một hòn đá, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của bóng đen sau đó ném mạnh, trực tiếp ném thủng một lỗ trên lưng hắn.
Bóng đen ngã xuống, giãy giụa trong chốc lát rồi lại bò dậy, thân tàn chí kiên tiếp tục bỏ chạy.
Miêu Tòng Thù vỗ tay: “Quả nhiên là nhân vật phản diện.” Nhân vật phản diện thường sống dai như đỉa, đãi ngộ có thể sánh ngang với nhân vật chính. “Ngươi không sao chứ?”
Cố Lê đang ở trong trạng thái ngơ ngác: “Tôi vẫn chưa chết à?”
Miêu Tòng Thù nhìn Cố Lê: “80 năm sau sẽ chết.”
Vậy chẳng phải nói cô có thể sống đến năm 98 tuổi à? Cố Lê đứng dậy, vẫn còn ngây ngốc: “Vậy, con quái vật kia...”
Miêu Tòng Thù: “Đó là người mắc bệnh lạ, yên tâm, sẽ có người tới xử lý.” Y đưa cho Cố Lê một bình nước và khăn giấy: “Rửa tay, lau mặt đi.”
“Ồ.” Cố Lê lúng túng đáp lời, nhận lấy nước và khăn giấy rồi rửa tay lau mặt.
Lau xong, trước mắt cô đột nhiên xuất hiện một chùm quả đỏ, phần cuống là quả vải nặng trĩu vẫn còn lủng lẳng, Cố Lê ngước mắt lên, đối diện với khuôn mặt xinh đẹp và đôi mày cong cong của Miêu Tòng Thù.
Miêu Tòng Thù: “Ăn chút trái cây ngọt đi, sau đó trở về ngủ ngon mơ đẹp.” Y nói: “Đừng sợ.”
Cố Lê: “…” Không, không ổn rồi, cái tên tình địch này đang cám dỗ tôi!
Cố Lê nhìn chằm chằm chùm vải hồi lâu, cuối cùng cầm lấy, bóc một quả nhét vào miệng, nước ngọt tràn ra, xoa dịu tâm hồn đang sợ hãi của cô.
Miêu Tòng Thù: “Ngọt không?”
Cố Lê hai má nóng bừng, đây là cảm giác rung động.
Miêu Tòng Thù đưa Cố Lê ra khỏi vườn vải, sau đó quay lại tìm bóng đen kia. Khi đến nơi đã thấy bóng đen chết không toàn thây, trên ngực có một lỗ thủng, đầu bị Việt Thanh Quang giẫm lên, Nãi Sát bẻ gãy hai tay hắn, còn Võ Yếu Ly vẫn đang khua tay múa chân xem nên chặt đùi hắn như nào.
Về phần thần hồn của bóng đen, đã sớm bị tiêu diệt.
Miêu Tòng Thù nhướng mày: “Sao các ngươi lại tới đây?”
Việt Thanh Quang: “Ban ngày ta chạy một đoạn, chợt phát hiện không ổn, hơi thở của tên rác rưởi này vẫn còn ở đây, vậy nên liền quay lại.”
Miêu Tòng Thù: “Việt Thanh Quang đến để thanh lý môn hộ thì ta còn hiểu được. Hai người có tới đây làm gì?”
Võ Yếu Ly: “Diệt trừ tà tu, bảo vệ chính nghĩa là trách nhiệm của mỗi người.”
Nãi Sát: “Gặp chuyên bất bình, rút đao tương trợ.”
Miêu Tòng Thù ghét bỏ nói: “Thôi đi. Các ngươi chỉ đang tìm cớ để lẻn xuống đây thôi.”
Võ Yếu Ly và Nãi Sát nghe vậy bật cười, bắt đầu diễn vẻ anh em tốt. Nhưng Việt Thanh Quang đã đứng ra chủ động giải thích: “Thanh lý môn hộ chỉ là vì tiện đường thôi, lần này ta xuống chủ yếu là để học hỏi các phương pháp giải trí ở nhân gian để sau khi trở về mở rộng hoạt động kinh doanh của Bạch Ngọc Kính.”
Miêu Tòng Thù tùy tiện xử lý thi thể của tên tà tu kia và xác của con bê mà hắn bắt được bên trong, mấy người bước ra khỏi vườn vải, vừa đi vừa nói: “Lần trước ta vừa thấy ngươi tổ chức lễ debut cho cái nhóm Hợp Hoan tông 101, sau đó còn quay rất nhiều phim truyền hình. Vậy mà vẫn chưa hài lòng à?”
“Lần này ta chủ yếu xuống học về Game.”
“Võ đạo hữu, đạo lữ của ngươi hẳn cũng xuống đây nhỉ.”
“Phải. Hắn xuống để tìm hiểu về vũ khí và trang bị ở thế giới con người. Lần trước lấy được Phù Tang Mộc nên có chút cảm hứng.”
“Lão Úc hình như có chuyện muốn nói với hắn. Hòa thượng thì sao?”
“Ta xuống đây để uống trà sữa.”
…
Bọn họ dần dần đi xa, vì Úc Phù Lê coi trọng riêng tư cá nhân nên Miêu Tòng Thù không đưa họ về nhà mà ra cổng trường đến nhà hàng BBQ ở bên ngoài. Đối diện quán đồ nướng là quán trà sữa rất nổi tiếng, đáp ứng đúng sở thích của Nãi Sát.
Miêu Tòng Thù dùng pháp quyết báo cho Úc Phù Lê, một lúc sau, Úc Phù Lê để xõa tóc dài coi đây như chốn không người bước tới, hồn nhiên không biết có bao nhiêu người đang nhìn mình.
Úc Phù Lê tiên khí xuất trần, đứng nướng thịt quả có hơi lạc quẻ.
Việt Thanh Quang và những người khác tuy rằng đã ngồi cùng bàn với Úc Phù Lê không dưới mười lần, nhưng họ vẫn kính sợ hắn, nỗi sợ phát ra từ tận trong xương.
Úc Phù Lê ngồi xuống, hai tay vẫn giao nhau đặt trong ống tay áo không quá rộng, Miêu Tòng Thù đứng dậy, thay hắn buộc lại mái tóc dài, dịu dàng vén một lọn tóc rủ xuống bên má hắn.
“Được rồi, mái tóc đẹp như vậy đừng để dầu bắn vào.” Miêu Tòng Thù nói, sau đó đặt thuật pháp ngăn mùi thịt nướng bám vào Úc Phù Lê. “Như vậy, anh vẫn sẽ thơm.”
Úc Phù Lê dùng đôi mắt hẹp dài nhìn y, khóe môi hơi nâng lên: “Lại đây.”
Miêu Tòng Thù nghiêng người, Úc Phù Lê nói với y: “Ta có mang theo nguyên liệu và đầu bếp đến này.”
Miêu Tòng Thù nghe vậy, hai mắt sáng lên: “Ở đâu?”
Úc Phù Lê: “Đang ở sau bếp làm việc.”
Nguyên liệu Úc Phù Lê mang đến tuyệt đối là hàng thượng hạng, ở nhân gian không có mấy loại như vậy, hơn nữa đầu bếp hắn mang theo, hẳn là rối gố, kế thừa kỹ năng nướng cá của Úc Phù Lê và tay nghề của các đầu bếp siêu cấp mà hắn gặp được trong lúc đi du lịch mấy năm nay, kĩ năng nấu nướng chắc chắn không phải bàn.
Miêu Tòng Thù nheo mắt lại, thèm chảy cả nước miếng.
Việt Thanh Quang và những người khác im lặng nhìn họ, nghĩ thầm, được ăn chung với Miêu Tòng Thù là chuyện tốt, bởi vì nguyên liệu có chất lượng cao và kỹ năng nấu nướng xuất sắc, nhược điểm duy nhất là bị thồn quá nhiều cơm chó.
Một lúc sau, Cảnh Trâm Bạch cũng tới.
Cảnh Hạo Bạch mang theo một bình rượu nhỏ, bên trong chứa vô tận linh tửu mát lạnh để giải ngấy, hắn đặc biệt chuẩn bị nó cho Võ Yếu Ly.
Hai mắt của Võ Yếu Ly sáng lên: “Ngươi vẫn nhớ mang theo nó xuống à?”
Cảnh Trâm Bạch mỉm cười, hắn đã thay lại đồ nam.
Trên người mặc một bộ đồ nam màu đen, khuôn mặt xinh đẹp sánh ngang với hoa đào cùng khí chất lạnh lùng như băng rất hấp dẫn người khác.
“Tất cả chuyện của em ta đều ghi tạc ở trong lòng.”
Việt Thanh Quang: Lẽ ra ta nên ở dưới gầm bàn, chứ không phải ngồi đây.
Tố chất tâm lý của Nãi Sát rất tốt, dù sao da mặt hắn cũng rất dày.
‘Chiêm chiếp’, ‘quạc quạc’... tiếng chim hót líu lo sôi nổi truyền đến, nhưng những thực khách xung quanh hoàn toàn không hề phát hiện, Miêu Tòng Thù nghe thấy, liền lần theo âm thanh đó thì tìm được nhóc ưng và ba chú chim non mà nó nhận nuôi trên cột điện bên ngoài cửa sổ.
Đồ nướng và đồ chay được mang ra, Miêu Tòng Thù chọn một ít đặt lên đĩa, dùng thuật pháp không gian đưa đồ ăn đến trước mặt nhóc ưng rồi rót một ít linh tửu.
Bởi vì thức ăn rất thơm nên quán làm ăn rất phát đạt, khách hàng nối đuôi nhau không dứt, nhưng dù có bao nhiêu người cũng không ảnh hưởng đến mấy người Miêu Tòng Thù.
Nên ăn thì ăn, nên nghịch thì nghịch, nên yên lặng thì cứ yên lặng.
Ánh mắt của Úc Phù Lê thường xuyên dừng lại trên Miêu Tòng Thù, Miêu Tòng Thù ngồi bên cạnh hắn, cười đùa với đám Võ Yếu Ly, kì thực, vẫn dành một nửa sự chú ý cho Úc Phù Lê.
Đó không phải là cố ý, mà là thói quen.
Họ đã quen dành chín phần sinh mệt của mình cho nhau, chỉ bủn xỉn dư lại một phần dành cho những thứ khác trên thế giới.
Trong học kỳ, một buổi giảng khác về nghiên cứu tôn giáo, các cô gái cùng ký túc xá lại hẹn Cố Lê đi gặp giáo sư Úc. Cố Lê tỏ ra không mấy nhiệt tình, sau khi buổi học kéo dài hai tiếng kết thúc, giáo sư Úc còn ở lại chưa đi, rất nhiều người chen lấn nhau muốn tiến lên nói chuyện.
Cô gái trong ký túc xá lắc lắc Cố Lê: “Cố Lê! Nhanh lên! Giáo sư Úc của cậu đang ở kia kìa, thầy ấy vẫn chưa về, mau đến xin số của thầy ấy đi!”
“Đừng có nói linh tinh.” Cố Lê vươn vai: “Tớ không có hứng thú.”
Cô gái ở cùng ký túc xá: “??” Cậu bị cái gì kích thích vậy? Lúc trước không phải vẫn là ‘không phải người ấy thì ta không gả’ à?
Đang lúc cô còn đang suy nghĩ, đám người ồn ào cãi cọ, đột nhiên bùng nổ dư luận.
Nữ sinh cùng ký túc xá tò mò nhìn sang, chỉ thấy không biết từ khi nào, bên cạnh giáo sư Úc đã xuất hiện một nam sinh rất tuấn tú, cậu lười biếng đặt tay lên vai giáo sư Úc, giáo sư Úc cũng không hất ra, vẻ mặt lộ ra nét dịu dàng mà bọn họ chưa từng thấy.
Tựa như mây tản sương mờ, trăng soi vạn dặm, gió thoảng hương hoa, vạn vật nhất thời yên tĩnh lại, chỉ còn lại nét đẹp không gì sánh bằng trên khuôn mặt hắn.
“…”
Mãi đến khi hai người sóng vai nhau đi được một quãng xa, nữ sinh cùng ký túc xá mới thở dài: “Ôi mẹ ơi, đúng là yêu nghiệt mà.”
Cố Lực gật đầu đồng ý: “Miêu Tòng Thù quả thực rất đẹp.”
“Ừm… Hả?” Mấy cô gái xung quanh đồng loạt nhìn về phía Cố Lê: “Có phải là cậu nói nhầm người rồi không?”
Cố Lê: “Sao có thể chứ? Tớ đang nói về Miêu Tòng Thù mà!” Dừng một chút, cô nói tiếp: “Vừa rồi các cậu đang nói đến giáo sư Úc à? Giáo sư Úc đẹp thì có đẹp, nhưng lại không có cảm giác giống như người thật, nhìn lâu cũng thấy chán, giống như một khúc gỗ vậy. Miêu Tòng Thù vẫn tốt hơn, rất hoạt bát, khi cậu ấy cười rộ lên siêu đẹp luôn, trong mắt tựa như có chứa cả dải ngân hà vậy...”
Cô không ngừng lải nhải, nói hoài không chán, khua tay múa chân, vô cùng hưng phấn, các cô gái trong ký túc xá có chút không nói nên lời: Tốc độ lật mặt của cô bán bánh tráng cũng không nhanh bằng tốc độ thay lòng đổi dạ của cậu.
Ở phía xa, Úc Phù Lê nheo mắt lại, cười lạnh hai tiếng.
Miêu Tòng Thù khó hiểu hỏi: “Là ai không có mắt chọc giận anh vậy?”
Úc Phù Lê lạnh lùng nói: “Một tên ‘hải vương’ lòng rộng như biển nào đó!!”
Miêu Tòng Thù: “...” Rốt cuộc là ai vậy?
Tác giả có lời muốn nói:
Miêu Miêu: Dù sao cũng không phải ta. Ta không nhận. Dù có chết cũng không nhận.
Mai: 8/7/2024 chúc mừng T1 trở thành đội đầu tiên vô địch EWC, Faker là người đầu tiên và duy nhất hiện tại đạt MVP tại tất cả cái giải đấu, ngạo nghễ Fakercon
Tân sinh viên trước khi khai giảng, một đám bạn trẻ tuổi xách vali đi dọc đường trường, thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh. Phía trước có đàn anh hoặc đàn chị dẫn đường, chỉ cần đi theo đoàn lớn sẽ không lo bị lạc.
Cố Lê là một sinh viên miền Bắc thi đậu vào trường, cô chọn chuyên ngành kỹ thuật viễn thông có tiếng ở trường Đại học A. Đi cùng cô cũng có khá nhiều sinh viên cùng chuyên ngành. Cô rất nhanh đã kết bạn với những người bạn cùng chuyên ngành, đàn anh đang dẫn đội tình cờ cũng là người cùng chuyên ngành, hơn họ một tuổi, giữa họ có rất nhiều chủ đề để nói.
Khi đang đi, cả nhóm chợt thấy một hồ nước lớn ở phía trước.
Nước hồ trong vắt, bên hồ có một tảng đá Thái Sơn cao hai mét dựng đứng, trên thân đá đề hai chữ ‘Kính Hồ’ bằng chu sa, chữ viết rồng bay phượng múa, dù là người không hiểu thư pháp cũng cảm thấy đẹp.
Trong hồ nuôi một đàn thiên nga, ba con trắng và hai con đen, trong hồ có rất nhiều cá koi, bên hồ trồng đầy liễu rũ. Ngăn cách với hàng liễu rủ bằng con đường nhỏ rải sỏi là một sườn đồi trồng đầy cây vải.
Từng chùm vải chồng lên nhau, nhìn từ xa tựa như vô số chấm đỏ điểm giữa những chiếc lá xanh.
Đàn anh phía trước giới thiệu: “Đây là Kính Hồ, phong cảnh tuy đẹp nhưng nước hồ rất sâu, nếu muốn tham quan hồ, tốt nhất nên đi đường lớn, các em có nhìn thấy cái cổng nhỏ phía trước không? Ở đó cho thuê thuyền, mặc dù vải rất ngon nhưng đã có người bao thầu hết rồi, hơn nữa có thể đã bị phun thuốc trừ sâu, thỉnh thoảng trên sườn núi sẽ đột nhiên xuất hiện 1-2 con rắn cỏ vô hại dọa người khác. Cho nên dù thèm cỡ nào thì cũng phải kiềm chế, đừng để đến lúc bị dọa nhập viện rồi còn bị truy cập trách nhiệm hình sự.”
Đám người đang vui vẻ cười đùa, vị đàn anh đang giải thích được một nửa đột nhiên sửng sốt, dán đến gần Cố Lê nói: “Đó là loại chim gì vậy? Vừa to vừa tròn!”
Cố Lê cười đến đau cả bụng: “Vừa nãy nó muốn ăn trộm cá trong hồ, kết quả không hiểu sao lại đột nhiên trượt chân, suýt nữa thì rơi xuống nước.” Cứ vậy một con ưng đen tròn vo giống như con người trượt chân, suýt thì lao xuống hồ, động tác quả thực rất buồn cười.
Đàn anh nhìn theo tầm mắt của cô, nhận ra con chim đen đang leo lên chiếc thuyền trắng giữa hồ: “Con ưng đó là do giáo sư Úc ở đại học chúng ta nuôi. Nhìn nó ú vậy thôi, chứ kĩ năng bắt trộm phải gọi là đỉnh của chóp đó.”
Mọi người tụ tập quanh lan can, nhìn về phía con ưng đen ở giữa hồ, nói chuyện ríu rít, bầu không khí lập tức trở nên sôi động. Dù sao họ cũng chỉ là những đứa trẻ vừa mới lớn, bản tính thích vui đùa, có người thậm chí còn lên mạng tra cứu tập tính sinh học và đối tượng của loài ưng đen, bắt đầu phổ cập khoa học tại chỗ.
Cố Lê hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào con ưng đen nọ, không biết vì sao, cô cảm thấy con ưng đen này rất có linh tính, tròn tròn đáng yêu nhưng lại khá giống con người.
Đang lúc nhìn vui vẻ thì đột nhiên có một bàn tay từ trong mui thuyền vươn ra, ưng đen nhảy hai bước vào lòng bàn tay kia rồi tiến vào trong mui thuyền.
Đó là một chiếc thuyền đạp, mui thuyền đóng kín nên không thể nhìn thấy người ở bên trong.
Trong đầu Cố Lê tràn ngập hình ảnh bàn tay vừa vươn ra ban nãy, dưới ánh mặt trời, bản tay kia trắng đến phát sáng, không biết có phải do nhìn xa nên thấy đẹp không, cô cảm thấy bàn tay đó tựa như một tác phẩm nghệ thuật được tạc ra từ ngà voi.
Có người hỏi: “Trong thuyền là ai vậy?”
Đàn anh kia không nhìn thấy bàn tay vừa vươn ra ban nãy, nói: “Có lẽ là giáo sư Úc.” Cậu cũng không chắc chắn lắm: “Cũng có thể là hội trưởng Miêu.”
Tân sinh viên đều không mấy hứng thú với giáo sư, bọn họ cho rằng các giáo sư đều rất già, khoảng chừng 40-50 tuổi, đầu hói, hơn nữa còn giống cổ giả.
Nhưng lại rất hứng thú với hội trưởng Miêu trong lời của đàn anh
Thời sinh viên, bọn họ càng thấy hứng thú với sinh viên cùng tuổi có danh hiệu hội trưởng kia hơn nhiều so với các giáo sư, giáo viên.
Vì vậy, cả đám tụ tập quanh đàn anh, liên tục hỏi xem hội trưởng Miêu đó là ai.
“Hội trưởng Miêu là cựu hội trưởng của hội học sinh, năm nay là sinh viên năm cuối, đã từ chức. Bởi vì quá xuất sắc nên rất nổi tiếng.”
“Xuất sắc ở mảng nào?”
“Tất cả các phương diện đều rất xuất sắc. Anh sẽ kể chi tiết, mấy đứa đừng có quậy nữa…”
Đám người dần dần đi xa, con đường núi chẳng mấy chốc đã trở nên vắng vẻ. Một lúc sau, lại có người tới, nhưng lần này không có ưng đen, cũng không có người nào đi ra từ trong mui chiếc thuyền đạp, vậy nên chẳng có mấy ai đứng ở lại.
Sau đó không gian lại trở nên yên tĩnh.
Thời tiết nắng nóng, lá xanh phủ một lớp dầu dày do nắng. Sau khi nghe tiếng ve sầu vang vọng khắp sườn núi, cá chép trong Kính Hồ cũng lặn xuống đáy hồ không chịu ngoi lên, chiếc thuyền đạp ở giữa hồ đứng im hồi lâu, bỗng đột ngột di chuyển, cuối cùng dừng lại ở cổng vào bờ.
Một người bước ra từ trong mui thuyền, mặc áo cộc quần dài, đầu mang mũ lưỡi trai đội ngược, nước da trắng nõn, đôi mắt cong cong. Y nhẹ nhàng nhảy lên trên bờ, nhét con ưng đen đang đậu trên vai vào ba lô, chỉnh thẳng mũ rồi cúi đầu đi về phía ký túc xá của công nhân viên chức.
Ký túc xá của giảng viên và nhân viên cách xa khu giảng dạy và ký túc xá sinh viên, được xây dựng ở nơi sâu nhất trong khu rừng tươi tốt, tình cờ lại nằm ở một góc trong khuôn viên Đại học A nên bình thường chẳng có mấy ai đi qua, bởi vậy rất yên tĩnh.
Miêu Tòng Thù đeo ba lô bước vào khu ký túc của giảng viên và nhân viên, đi thang máy lên tầng bảy.
Tầng bảy có tổng cộng ba hộ, một hộ trong đó là phòng mà nhà trường phân cho lão Úc nhà y.
Mở cửa bước vào, trong phòng hơi tối, rèm cửa đã được kéo lại.
Miêu Tòng Thù thay giày, bỏ ba lô xuống kéo rèm ra, trong phòng đột nhiên sáng sủa nhưng không nóng, bởi vì toàn bộ ánh nắng đều bị giàn thường xuân rủ trên ban công che khuất.
Trên ban công ngoài giàn thường xuân, còn được chừa ra một nửa để bày một kệ gỗ bốn tầng, trên kệ để đầy những chậu hoa, các loại cây mọng nước cùng đủ loại hoa tươi và cây tử đằng, v.v. Trong góc ban công còn đặt một cái tổ chim, bên trong có ba chú chim non mới nở.
Nhóc ưng trèo ra khỏi ba lô, lạch bạch chạy ra ban công, đẩy cửa ra rồi bay đến tổ chim, nhả từ trong miệng ra mấy con cá vẫn còn tung tăng nhảy nhót. Nó nhai nát cá rồi mớm cho những chú chim nhỏ mất mẹ ăn, tiếng chim hót líu lo rất náo nhiệt.
Sau khi cho ăn xong, nhóc ưng kéo mấy con chim non xuống để chúng vận động sau khi ăn. Sau đó nó nhấc vòi sen lên bắt đầu tưới hoa.
Quên chưa nói, đống hoa trên kệ cơ bản đều là do Miêu Tòng Thù mua, nhưng y chỉ mua chứ không trồng, vậy nên mới để nhóc ưng phụ trách.
Miêu Tòng Thù: “Nhóc, mảnh gỗ này cái là gì?”
Nhóc ưng nhìn về phía mảnh gỗ màu đen trong góc, kêu ba tiếng trả lời: Phù Tang Mộc.
“...” Miêu Tòng Thù khiếp sợ: “Lão Úc thật sự đi lấy Phù Tang Mộc?”
Ba con chim đang nhảy nhót cạnh ban công bị Miêu Tòng Thù đột ngột cao giọng làm cho sợ đến mức sẩy chân, ngã vào tấm lưới xanh được bện thành từ dây thường xuân, lập tức choáng váng.
Nhóc ưng mang ba con chim lên rồi quay đầu lại nói với Miêu Tòng Thù: Là do mấy người bên trên gửi đến.
Miêu Tòng Thù lắc đầu: “Đúng là rảnh rỗi không có việc gì làm.”
Y và Úc Phù Lê vẫn ở lại Tiên Cư Thành, chỉ là lần này họ có thẻ căn cước, một người là giáo sư về tôn giáo học ở đại học A, người còn lại không chỉ tạo một cái giấy trúng tuyển, vào học bốn năm mà còn chơi một màn tình thầy trò nồng cháy.
Ban đầu Đại học A vốn là vườn vải có tiếng một thời, vải trên một số sườn núi trong khuôn viên trường đều được y thầu hết.
Còn loại gỗ Phù Tang này lại gắn liền với truyền thuyết nhân gian.
Trong nhân gian có rất nhiều thần thoại và truyền thuyết với nguồn gốc và phe phái khác nhau, trong đó nổi tiếng nhất là nhánh kể về chuyện thành thần. Úc Phù Lê là giáo sư về tôn giáo, tất nhiên cũng biết về những thần thoại và truyền thuyết này.
Mấy ngày trước, hắn biết được trong truyền thuyết có một loại thần mộc tên là Phù Tang Mộc, tương truyền nó mọc ở nơi mặt trời sinh sống, có thể hấp thu tinh hoa của mặt trời, nhất định là nguyên liệu tốt nhất để luyện chế vũ khí.
Vì vậy, hắn tìm kiếm khắp nơi, thậm chí lộ ra chút tiếng gió, ý bảo đám người kính sợ Chủ Thần ở trên giúp đỡ hắn tìm kiếm.
Chỉ vậy, Phù Tang Mộc đã được hiếu kính đến trước mặt.
Đang lúc Miêu Tòng Thù cảm thán không thôi thì nghe thấy tiếng khóa cửa phía sau được mở ra, quay lại thì thấy Úc Phù Lê mặc bộ quần áo vải rộng thùng thình quay về.
Miêu Tòng Thù: “Lạ nha. Em nhớ hôm nay anh không có lớp, sao lại ra ngoài làm gì?”
Bên ngoài có rất nhiều người, trong trường càng nhiều người hơn. Úc Phù Lê vừa ra khỏi cửa là bị vây quanh, vậy nên hắn thường không đi ra ngoài. Muốn ra ngoài cũng sẽ ẩn thân. Hơn nữa với thời tiết như này, hẳn là nên ở nhà ngủ mới phải.
Úc Phù Lê ngồi trên chiếc ghế tre, giơ tay chống cằm nói: “Trong nhóm có người đã ngộ được cả Phật pháp và Đạo pháp, nói muốn trao đổi với ta. Ta vốn tưởng rằng có thể gặp được người có thể trao đổi với ta.”
Phật pháp và Đạo pháp cũng có ở trong Tu chân giới, chỉ là hiếm người tu luyện hơn nhiều so với các công pháp khác, nhưng ngược lại lại cực kì phát triển ở nhân gian.
Một số quyển kinh pháp quả thực rất huyền diệu, khơi dậy sự hứng thú của Úc Phù Lê, nhưng đáng tiếc trên đời lại không ai có thể luận đạo cùng hắn.
Miêu Tòng Thù đi đến tủ lạnh, lấy ra bình trà hoa quả ướp lạnh lớn do y pha, rót hai ly ra, đưa một ly cho Úc Phù Lê, rồi hỏi nhóc ưng xem nó có muốn uống không.
Nhóc ưng nói muốn, Miêu Tòng Thù bèn rót thêm hai ly nữa, cầm một ly trong đó lên rồi ngồi trên ghế tre nhấp một ngụm, trà trái cây lạnh như băng lăn xuống cổ họng, tất cả lỗ chân lông trên cơ thể y đều thoải mái đến mức mở ra.
Miêu Tòng Thù không bị cái nóng làm phiền, nhưng y rất thích uống trà hoa quả ướp lạnh trong thời tiết nóng bức, bởi vì cảm giác chơi vơi giữa nóng và lạnh cực kì sảng khoái.
Úc Phù Lê lười biếng hỏi: “Còn em thì sao? Ta nhớ năm sau em sẽ tốt nghiệp nên năm nay phải đi thực tập _ _ khoa của em hình như phải có báo cáo thực tập đúng không.”
Miêu Tòng Thù gật đầu: “Em đã ra ngoài gửi CV rồi.”
Úc Phù Lê ngạc nhiên: “Em định đi làm thật à?”
Miêu Tòng Thù: “Tất nhiên là không rồi! Đến lúc đó tùy tiện bịa một cái báo cáo thực tập là được. Sao anh lại nghĩ là em sẽ đi làm chứ? Em là người chăm chỉ như vậy à?”
Thi cử chỉ là chuyện nhỏ, chủ yếu là do ngày thường toàn dựa Úc Phù Lê giúp y lấy lòng người khác. Tất nhiên, y cũng rất nỗ lực để đạt được điểm ấn tượng.
Miêu Tòng Thù nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Hạ phàm là để chơi, không phải để làm phong phú bản thân.”
“…” Một lúc lâu sau, Úc Phù Lê mới nói: “Tùy em.”
Nhóc ưng đi tới ‘ừng ực’ một cái uống hết trà trái cây, còn Miêu Tòng Thù thì nằm tựa vào trên người của Úc Phù Lê.
Trong nhà không có điều hòa, bởi vì Úc Phù Lê không thích.
Có một số công nghệ hiện đại hắn có thể chấp nhận, nhưng cũng có cái hân rất bài xích, điều hòa cũng là một trong số những công nghệ hiện đại bị bài xích.
Điều hòa có thể dùng để làm mát hoặc sưởi ấm, nhưng bọn họ có thể dùng băng ngọc để làm mát và linh lực để chống rét, vậy nên điều hòa không có tác dụng mấy.
Băng ngọc vừa tiết kiệm năng lượng, thân thiện với môi trường, vừa có thể sử dụng liên tục được đặt trong góc, nhiệt độ trong phòng được duy trì ở mức khoảng 20°C, rất mát mẻ. Dù hai người có dính sát vào nhau cũng không thấy nóng.
Miêu Tòng Thù chạm vào cần cổ và đôi vai trắng như ngọc của Úc Phù Lê, lòng bàn tay truyền đến cảm giác mát lạnh mịn màng, rất là thoải mái.
Úc Phù Lê để mặc y lúc có lúc không vuốt ve cơ thể mình, hắn khép hờ hai mắt, nhéo sau cổ Miêu Tòng Thù để trấn an y.
Tư thế hai người dính chặt vào nhau trông rất thân mật, cực kỳ đẹp mắt.
Mái tóc dài của Úc Phù Lê xõa ra, rơi trên tấm chiếu tre trải bên dưới, đen như mực, mịn như lụa, mát lạnh, còn mang theo mùi hương lạnh lẽo thoang thoảng.
Hắn giơ tay lên, xé nát ‘mái tóc ngắn’ tạo ra từ thuật pháp che mắt của Miêu Tòng Thù, lộ ra mái tóc dài xõa tung như mây giống hắn, ngay cả mùi cũng gần giống hắn.
Úc Phù Lê ôm má Miêu Tòng Thù, áp trán mình vào trán y rồi lặng lẽ hôn môi.
Nhóc ưng lặng lẽ lẻn ra ban công, chặn ba con chim non đang tò mò lại rồi giơ chân lên đóng cửa ban công, ngăn lại tiếng nước lép nhép cùng tiếng thở hổn hển và hơi thở hỗn loạn trong phòng sau đó.
…
Hai người ngồi trên ghế tre tựa lưng vào nhau, trên người đắp một tấm chăn mỏng, trên đất còn có hai ba mảnh quần áo đã được cởi ra.
Miêu Tòng Thù đưa tay tìm kiếm đá truyền tin trên đất, tấm chăn bị kéo xuống, lộ ra bả vai phủ kín dấu hôn.
Đá truyền tin là do Việt Thanh Quang lấy cảm hứng từ điện thoại di động của con người, sau khi trở về, nàng đã gây dựng sự nghiệp thành công.
Miêu Tòng Thù còn chưa kịp đọc tin tức mới nhất thì viên đá truyền tin trong tay đã bị Úc Phù Lê cầm lấy ném ra xa.
Úc Phù Lê thấp giọng nói: “Chắc chắn là lại rủ em đi chơi.”
Miêu Tòng Thù: “Em còn chưa xem nên cũng không chắc.”
Úc Phù Lê hừ lạnh một cái, kéo chăn lên che cho Miêu Tòng Thù: “Đừng làm hai việc cùng một lúc.”
Miêu Tòng Thù lần nữa bị cướp lời: “…” Được thôi.
…
Cố Lê bị các chị em trong ký túc xá kéo đến nghe buổi tọa đàm buổi chiều, cô cúi đầu nhìn chủ đề hiển thị trên app của trường: Tôn giáo học.
Cô không khỏi kéo kéo khóe môi, cảm thấy bất lực, nghiên cứu tôn giáo nhàm chán như vậy, sao cô lại phải lãng phí thời gian ngủ trưa đẹp đẽ của mình để ra ngoài nghe giảng chứ? Hơn nữa còn tận hai giờ!
Các chị em cùng ký túc xá thở phào nhẹ nhõm: “Tuyệt vời! Ngay giữa, view đẹp nhất mà còn chiếm được chỗ ngồi!”
“Ấy, sao chúng ta phải tốn hai giờ nghe giảng về tôn giáo vậy?”, “Đúng rồi, hình như chúng ta còn sớm hai tiếng?”, “Tớ muốn về ngủ một giấc.“... Cô gái đề nghị mọi người đến đây thần bí nói: “Tôi đảm bảo hôm nay các cậu đến đây nghe giảng rất đáng tiền!”
Cố Lê: “Là sao? Hơn nữa chúng ta cũng không có học về tôn giáo.”
Cô gái: “Đợi lát nữa các cậu sẽ biết. Tớ phải làm thân với các đàn chị mới có thể lấy được tin này đó. Sinh viên năm nhất cơ bản đều không biết, bởi vì rất khó tranh được một ghế trong buổi tọa đàm này.”
“Vì sao vậy?”, “Chẳng lẽ nghe giảng xong chúng ta có thể lập địa thành Phật à?”,… Cô gái: “Có thành Phật được không thì tớ không biết, dù sao tớ cũng chỉ có thể nói là lát nữa sẽ có một anh chàng đẹp trai đến đây! Một anh chàng đẹp trai ngàn năm mới có một lần!”
Mọi người sôi nổi thảo luận, nhưng Cố Lê lại chẳng chút hào hứng, bởi vì sự phát triển của truyền thông, nên trai xinh, gái đẹp cũng không còn hấp dẫn nữa.
Chỉ cần là người biết cách ăn mặc, trang điểm, ngoại hình trông ổn ổn chút thì đều là trai xinh gái đẹp, thì vị giáo sư nghiên cứu tôn giáo này có thể đẹp đến đâu chứ?
Mấy người ngồi một lúc, vốn định rời đi, lại nhìn thấy rất nhiều người chen chúc bước vào hai cánh cửa phòng học lớn. Hầu hết là nữ sinh, nhưng cũng có không ít nam sinh. Hơn một trăm chỗ ngồi trong phòng rất nhanh đã được lấp đầy, sau đó ngay cả khoảng trống trong phòng cũng chật kín người, ngoài cửa vẫn không ngừng có người chen vào.
Cuối cùng, người của hội học sinh phải đến chặn cửa, cấm không cho ai bước vào nữa.
Cố Lê nghĩ thầm, có cần khoa trương vậy không? Trường đại học họ đang học là trường đại học khoa học và kỹ thuật có số lượng nam sinh nhiều nhất, nam sinh đẹp trai và thông minh cũng không phải ít. Mấy ngày trước đã chọn ra hot boy trong lớp và trong ngành, một trong số đó còn có khuôn mặt như ngôi sao nổi tiếng khiến cho mọi người bàn tán không ngớt.
Chẳng lẽ anh ta còn đẹp trai hơn hot boy lớp họ à?
Các cô gái không biết chuyện thì thầm với nhau, lòng đầy tò mò và phấn khích.
Những đàn chị biết chuyện đều tỏ ra bình tĩnh.
Hai hàng ghế trước là hơn hai mươi vị hòa thượng đầu trọc, sau khi Cố Lê hỏi thăm mới biết họ đều là hòa thượng thật, họ từ khắp nơi trong nước đến đây để giao lưu với nhau, nghe nói tất cả họ đều rất xuất sắc.
Không phải chứ, có cần phải mê tín vậy không.
Cố Lê cúi đầu nghịch điện thoại di động, rất nhanh đã đắm chìm vào game.
Không biết qua bao lâu, lần đầu tiên cô nghe thấy tiếng la hét ồn ào, nhưng làn sóng đó rất nhanh đã lắng xuống, xung quanh lặng ngắt như tờ, tựa như ngay cả hô hấp cũng ngưng lại. Cố Lê đầu tiên là nhìn về phía nhóm chị em ở hai bên, thấy bọn họ đều đang ngây ngốc nhìn về một hướng nào đó cũng không khỏi tò mò nhìn sang.
Vừa nhìn đã không thể dời mắt được, thậm chí cả thở cũng không dám, chỉ sợ làm phiền tiên nhân.
Có vô số người khác cũng giống như Cố Lê.
Trong suốt buổi giảng kéo dài hai tiếng đồng hồ, không có ai rời đi, kể cả là ra ngoài đi toilet, mãi đến khi người rời đi rồi, mọi người mới như tỉnh dậy sau một giấc mộng dài.
“Ahhhhhh _ _ Đó là người thật sao?”, “Còn đẹp gấp trăm lần so với nam idol trẻ mà tớ mới đu nữa!”, “Khí chất này! Cái khí chất này quả thật là đỉnh của chóp!”, “Đây mới đúng là đàn ông chứ...”
Hôm nay diễn đàn của trường Đại học A vẫn lan truyền nhanh chóng như cũ, có người nhìn nhiều đã quen, thấy có người đến xin chụp ảnh, bèn tốt bụng tiến lên nói “Đừng nghĩ tới, không xin được đâu”. Có người hỏi vì sao, cũng có người up ảnh lên, nhưng không hiểu sao, ảnh nếu không phải là không up lên được thì cũng là bị 404.
Các sinh viên năm nhất bối rối, nhưng những tấm chiếu cũ đã trải nát lại rất bình tĩnh: 'Đừng hỏi, nếu phải nói thì đó chính là cơ học lượng tử’.
Vẫn có người tiếp tục đăng bài hỏi xin thông tin liên lạc và địa chỉ của Úc Phù Lê, ai cũng muốn có được thông tin trực tiếp.
Không bao lâu sau đã có người tiến lên nói: “Giáo sư không phải người độc thân, bạn trai của thầy chính là hội trưởng tiền nhiệm đó. Ai mà có ý định cua giáo sư Úc ấy, thì phải gặp qua hội trưởng Miêu trước đã.”
Quán cà phê gần trường Đại học A.
Việt Thanh Quang ngồi ở đối diện Miêu Tòng Thù nói: “Con đường nối giữa thượng giới và nhân giới đã tắc nghẽn, cơ hồ không ai có tư cách đi xuống. Nhưng tháng trước, một chi thứ của Bạch Ngọc tông của ta đã chạy xuống. Hắn tiến vào tà đạo, dùng tuổi thọ của người khác để bổ khuyết cho tu vi của bản thân, sau khi bị phát hiện đã chạy thoát.”
Miêu Tòng Thù: “Ngươi phụ trách bắt giữ hắn?”
Việt Thanh Quang: “Phải. Vất vả lắm ta mới lấy được cơ hội để xuống đây.” Nàng bây giờ đã là tông chủ của Bạch Ngọc Kinh. “Nhân gian đã thay đổi rất nhiều.”
“Nó phát triển rất nhanh.” Miêu Tòng Thù: “Cần ta giúp không?”
Việt Thanh Quang: “Không cần. Chỉ là ta đi ngang qua đây nên tiện đường đến thăm ngươi thôi.”
Miêu Tòng Thù cười, nói vài chuyện khác với nàng, bọn họ rất quen thuộc với nhau, nhưng điều này trong mắt người khác lại có hơi không ổn. Khi Cố Lê cùng nhóm chị em đến quán trà sữa, vừa nhìn đã thấy hai người có vẻ ngoài nổi bật nhất trong quán, hai người họ tựa như đang phát sáng, rất hấp dẫn ánh mắt người khác.
Cố Lê chú ý đến Miêu Tòng Thù không vì lý do gì khác, nguyên nhân chính là do cô nhận ra Miêu Tòng Thù chính là ‘hội trưởng Miêu’, Miêu Tòng Thù, người yêu của giáo sư Úc.
Nhưng Miêu Tòng Thù thân là bạn trai của giáo sư Úc, lại xuất hiện cùng một cô gái xinh đẹp khác trong phòng tình nhân nổi tiếng nhất trường đại học A?!
Việt Thanh Quang do dự một lát rồi hỏi: “Ngươi vụng trộm với người khác sau lưng Chủ Thần à?”
Miêu Tòng Thù: “Là ai khiến ngươi nghĩ ta như thế?”
Việt Thanh Quang: “Cô ấy.”
Miêu Tòng Thù nhìn theo tầm mắt của Việt Thanh Quang, đột nhiên không kịp phòng bị va phải ánh mắt tức giận và lên án của cô gái: “Ta không quen nàng ấy.”
Cô gái kia cũng sửng sốt, sau đó rời đi với vẻ mặt khó coi.
Miêu Tòng Thù dang tay, tỏ vẻ y cũng rất khó hiểu.
Hai người rất nhanh đã ném chuyện này ra khỏi đầu, trò chuyện một lúc, Việt Thanh Quang liền chạy đến thành phố bên cạnh để truy lùng tên tà tu kia, cố gắng giết hắn trước khi hắn gây ra chuyện lớn.
Miêu Tòng Thù rảnh rỗi không có việc gì làm bèn đi loanh quanh, cuối cùng đi đến vườn vải.
Cả vườn vải rộng lớn này đều là địa bàn của y, mỗi lần đi ngang qua, y đều cảm thấy rất vui vẻ.
Trong lúc không để ý thời gian đã đến hơn 7 giờ, gần 8 giờ tối, sắc trời tối sầm, đèn đường đã được bật sáng. Tuy nhiên do cách vườn vải hơi xa, nên vườn vải không đủ ánh sáng.
Miêu Tòng Thù đi trên một con đường nhỏ, các loại rắn, côn trùng, chuột và kiến trong núi không dám tới mạo phạm y, yên tĩnh, chỉ có tiếng lá khô bị giẫm lên. Âm thanh ấy càng lúc càng dồn dập, như thể có người đang chạy như điên, thậm chí còn có tiếng thở hổn hển.
Miêu Tòng Thù đứng im tại chỗ, nhìn ngó xung quanh, không phát hiện vấn đề gì. Y giải phóng thần thức ra nhìn xuống toàn bộ sườn đồi, nhưng vẫn không thấy vấn đề gì.
Nhưng bước chân vội vã và hơi thở hoảng hốt vẫn ở cách đó không xa, Miêu Tòng Thù suy nghĩ một hồi rồi đưa tay xé toạc không khí trước mặt, tiến về phía trước hai bước, lập tức đi tới một không gian khép kín khác.
Đây là một linh khí thuộc loại không gian, chỉ cần khoanh vòng một không gian nhất định trong thực tế là có thể biến nó thành địa bàn bản thân kiểm soát, hơn nữa trong hiện thực còn không phát hiện ra bất cứ chỗ bất thường nào.
Hiện tại, không gian khép kín này vẫn là một phần của vườn vải, con đường đá nhỏ quanh co, phủ đầy lá rụng, cây vải hai bên trĩu nặng quả đỏ, những cành cây bên đường rải đá bị gãy.
Miêu Tòng Thù chậm rãi đi về một hướng.
**
Cố Lê xác định bản thân quả thực đã rung động.
Cô chỉ mới gặp giáo sư Úc một lần trong hai giờ ngắn ngủi mà đã hãm sâu vào lưới tình. Sau đó lại đi tìm kiếm khắp nơi kiếm thông tin liên lạc và lịch dạy của giáo sư Úc, hy vọng có thể gặp lại và nói chuyện với hắn.
Nhưng mà hành tung của giáo sư Úc quá thần bí, căn bản không ai biết địa chỉ và thông tin liên lạc của hắn.
Lớp của giáo sư Úc lại rất ít, hơn nữa rất khó chọn, Cố Lê đã bám sát thời gian để giành được lớp của hắn, nhưng cuối cùng vẫn không tranh được. Sau đó định vào học ké, kết quả trí nhớ là của người nọ quá tốt, lại còn tự mình sàng lọc học viên, vậy nên nhiều người bởi vì khuôn mặt của hắn mà chọn lớp dù cho có giựt được slot cũng vẫn bị loại.
Tựa như không ai có thể giấu được giáo sư Úc, nếu không thành tâm muốn học thì đều sẽ bị lọc hết.
Cố Lê rất thất vọng, sau đó lại ở trên diễn đàn biết được giáo sư Úc đã sớm có bạn đời thì càng thất vọng hơn.
Nhưng cô vẫn không chịu bỏ cuộc, vì vậy bèn bí mật thu thập thông tin về Miêu Tòng Thù.
Dù càng xem càng cảm thấy vô vọng, nhưng những ảo tưởng trong lòng thỉnh thoảng vẫn trỗi dậy. Bạn của cô biết cô nghĩ gì liền kéo cô ra để khai sáng, kết quả là cô nhìn thấy Miêu Tòng Thù nói chuyện cười đùa thân mật với một người phụ nữ xinh đẹp khác.
Cố Lê nháy mắt tức giận đùng đùng, lòng thầm nghĩ, giáo sư Úc tốt như vậy lại bị Miêu Tòng Thù chiếm đoạt, sao y còn không biết quý trọng? Y không xứng với giáo sư Úc!
Sau đó trong đầu cô lại nảy ra ý nghĩ khác, lòng dạ rối bời bèn ra ngoài đi dạo, trong vô thức đi đến vườn vải, Cố Lê nhớ tới lời đồn nói vườn vải này là do giáo sư Úc mua, vì Miêu Tòng Thù rất thích ăn vải.
Cô càng cảm thấy trong lòng chua xót, dưới sự kích động bước vào vườn vải, đi xuyên qua sườn đồi, đến con đường rải đá hẻo lánh phía sau rồi bị lạc.
Nơi đây hoàn toàn yên tĩnh, không có ánh đèn hay ánh trăng, cũng chẳng có tiếng côn trùng, chỉ có tiếng lá rụng bị giẫm nát, cùng bóng cây lay động đáng sợ, Cố Lê trong lòng cảm thấy sợ hãi, cúi đầu bước nhanh về phía trước, đột nhiên trước mắt cô hiện lên một bóng đen _ _
“Ai?!” Cố Lê sợ hãi nhìn xung quanh: “Có ai không?”
Giọng nói phát ra từ phía sau một cái túi trên đất, Cố Lê đi vòng quanh chiếc túi, nhìn cẩn thận, nhìn thấy một bóng đen gầy gò đang ghé vào một con bê, miệng vừa hút vừa cắn xé.
Hình ảnh này cực kì kích thích, Cố Lê che miệng lùi về phía sau, lại giẫm phải lá rụng, khiến cho bóng đen kia chú ý.
Bóng đen xoay người lại, Cố Lê không biết vì sao đột nhiên nhìn thấy rõ ràng bộ dạng của ‘hắn’, trông giống như một cái xác khô héo, chỉ có da bọc xương, miệng đầy máu tựa như một con thú.
Bóng đen nhếch mép cười: “Con người _ _!!”
Cố Lê: “A a a a _ _ _ _” Cô hét lên rồi bỏ chạy, ngã xuống, bò dậy, cô lớn tiếng kêu cứu, nhưng âm thanh phát ra chỉ như muối bỏ bể, ngay cả tiếng vang cũng không phải có.
Không ổn rồi!
Sườn núi này rộng lớn và trống trải như vậy, bình thường mới nói chuyện hơi lớn chút đã có tiếng vọng, sao lần này lại không có?!
Cố Lê biết có vấn đề, nhưng cô không thể trốn thoát. Cô ngã trên đất, bóng đen tiến lại gần, khi nó ngồi xổm xuống, mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi cô, Cố Lê còn có thể nhìn thấy thịt sống và thịt nát đáng sợ còn sót lại trong hàm răng sắc nhọn của nó.
“Ọe _ _” Cố Lê vừa khóc vừa nôn, trong lòng không ngừng cầu nguyện có người tới cứu mình.
Ngay lúc cô tưởng mình sắp chết, lại nghe trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói êm ái nhất trong cuộc đời mình: “Hi, ngươi có biết Việt Thanh Quang không?”
Cố Lê và bóng đen ngẩng đầu lên, nhìn thấy Miêu Tòng Thù đang ngồi xổm trên cái túi trên đất, y cười tủm tỉm, thân thiện chào hỏi bọn họ.
Cố Lê: Sao lại là anh ta? Anh ta đến đây làm gì? Chỉ có một mình anh ta thôi sao?
Chết chắc rồi. Cố Lê nước mắt lưng tròng: “Anh, anh mau chạy trước đi, đừng phụ lòng giáo sư Úc...”
Miêu Tòng Thù kỳ quái nhìn Cố Lê, phát hiện Cố Lê cắn răng nhắm mắt lại, định lao tới ôm lấy bóng đen, hiển nhiên là muốn câu giờ giúp y. Y lập tức bật cười, thầm nghĩ cô bé này cũng khá dễ thương đó chứ.
Cố Lê vồ hụt một cái, bởi vì bóng đen kia khi nghe thấy ba chữ ‘Việt Thanh Quang’ liền theo phản xạ bỏ chạy, hơn nữa, hắn nhớ ra nơi đây có đặt một cái linh khí không gian, người bình thường trừ khi bị dẫn vào, nếu không không thể nào vào được.
Vậy Miêu Tòng Thùc làm sao vào được? Tại sao y lại biết Việt Thanh Quang? Điều này chứng tỏ y là người từ trên xuống đây!
Bóng đen hiểu được điều này, thu lại linh khí không gian rồi nhanh chóng bỏ chạy.
Miêu Tòng Thù nhặt một hòn đá, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của bóng đen sau đó ném mạnh, trực tiếp ném thủng một lỗ trên lưng hắn.
Bóng đen ngã xuống, giãy giụa trong chốc lát rồi lại bò dậy, thân tàn chí kiên tiếp tục bỏ chạy.
Miêu Tòng Thù vỗ tay: “Quả nhiên là nhân vật phản diện.” Nhân vật phản diện thường sống dai như đỉa, đãi ngộ có thể sánh ngang với nhân vật chính. “Ngươi không sao chứ?”
Cố Lê đang ở trong trạng thái ngơ ngác: “Tôi vẫn chưa chết à?”
Miêu Tòng Thù nhìn Cố Lê: “80 năm sau sẽ chết.”
Vậy chẳng phải nói cô có thể sống đến năm 98 tuổi à? Cố Lê đứng dậy, vẫn còn ngây ngốc: “Vậy, con quái vật kia...”
Miêu Tòng Thù: “Đó là người mắc bệnh lạ, yên tâm, sẽ có người tới xử lý.” Y đưa cho Cố Lê một bình nước và khăn giấy: “Rửa tay, lau mặt đi.”
“Ồ.” Cố Lê lúng túng đáp lời, nhận lấy nước và khăn giấy rồi rửa tay lau mặt.
Lau xong, trước mắt cô đột nhiên xuất hiện một chùm quả đỏ, phần cuống là quả vải nặng trĩu vẫn còn lủng lẳng, Cố Lê ngước mắt lên, đối diện với khuôn mặt xinh đẹp và đôi mày cong cong của Miêu Tòng Thù.
Miêu Tòng Thù: “Ăn chút trái cây ngọt đi, sau đó trở về ngủ ngon mơ đẹp.” Y nói: “Đừng sợ.”
Cố Lê: “…” Không, không ổn rồi, cái tên tình địch này đang cám dỗ tôi!
Cố Lê nhìn chằm chằm chùm vải hồi lâu, cuối cùng cầm lấy, bóc một quả nhét vào miệng, nước ngọt tràn ra, xoa dịu tâm hồn đang sợ hãi của cô.
Miêu Tòng Thù: “Ngọt không?”
Cố Lê hai má nóng bừng, đây là cảm giác rung động.
Miêu Tòng Thù đưa Cố Lê ra khỏi vườn vải, sau đó quay lại tìm bóng đen kia. Khi đến nơi đã thấy bóng đen chết không toàn thây, trên ngực có một lỗ thủng, đầu bị Việt Thanh Quang giẫm lên, Nãi Sát bẻ gãy hai tay hắn, còn Võ Yếu Ly vẫn đang khua tay múa chân xem nên chặt đùi hắn như nào.
Về phần thần hồn của bóng đen, đã sớm bị tiêu diệt.
Miêu Tòng Thù nhướng mày: “Sao các ngươi lại tới đây?”
Việt Thanh Quang: “Ban ngày ta chạy một đoạn, chợt phát hiện không ổn, hơi thở của tên rác rưởi này vẫn còn ở đây, vậy nên liền quay lại.”
Miêu Tòng Thù: “Việt Thanh Quang đến để thanh lý môn hộ thì ta còn hiểu được. Hai người có tới đây làm gì?”
Võ Yếu Ly: “Diệt trừ tà tu, bảo vệ chính nghĩa là trách nhiệm của mỗi người.”
Nãi Sát: “Gặp chuyên bất bình, rút đao tương trợ.”
Miêu Tòng Thù ghét bỏ nói: “Thôi đi. Các ngươi chỉ đang tìm cớ để lẻn xuống đây thôi.”
Võ Yếu Ly và Nãi Sát nghe vậy bật cười, bắt đầu diễn vẻ anh em tốt. Nhưng Việt Thanh Quang đã đứng ra chủ động giải thích: “Thanh lý môn hộ chỉ là vì tiện đường thôi, lần này ta xuống chủ yếu là để học hỏi các phương pháp giải trí ở nhân gian để sau khi trở về mở rộng hoạt động kinh doanh của Bạch Ngọc Kính.”
Miêu Tòng Thù tùy tiện xử lý thi thể của tên tà tu kia và xác của con bê mà hắn bắt được bên trong, mấy người bước ra khỏi vườn vải, vừa đi vừa nói: “Lần trước ta vừa thấy ngươi tổ chức lễ debut cho cái nhóm Hợp Hoan tông 101, sau đó còn quay rất nhiều phim truyền hình. Vậy mà vẫn chưa hài lòng à?”
“Lần này ta chủ yếu xuống học về Game.”
“Võ đạo hữu, đạo lữ của ngươi hẳn cũng xuống đây nhỉ.”
“Phải. Hắn xuống để tìm hiểu về vũ khí và trang bị ở thế giới con người. Lần trước lấy được Phù Tang Mộc nên có chút cảm hứng.”
“Lão Úc hình như có chuyện muốn nói với hắn. Hòa thượng thì sao?”
“Ta xuống đây để uống trà sữa.”
…
Bọn họ dần dần đi xa, vì Úc Phù Lê coi trọng riêng tư cá nhân nên Miêu Tòng Thù không đưa họ về nhà mà ra cổng trường đến nhà hàng BBQ ở bên ngoài. Đối diện quán đồ nướng là quán trà sữa rất nổi tiếng, đáp ứng đúng sở thích của Nãi Sát.
Miêu Tòng Thù dùng pháp quyết báo cho Úc Phù Lê, một lúc sau, Úc Phù Lê để xõa tóc dài coi đây như chốn không người bước tới, hồn nhiên không biết có bao nhiêu người đang nhìn mình.
Úc Phù Lê tiên khí xuất trần, đứng nướng thịt quả có hơi lạc quẻ.
Việt Thanh Quang và những người khác tuy rằng đã ngồi cùng bàn với Úc Phù Lê không dưới mười lần, nhưng họ vẫn kính sợ hắn, nỗi sợ phát ra từ tận trong xương.
Úc Phù Lê ngồi xuống, hai tay vẫn giao nhau đặt trong ống tay áo không quá rộng, Miêu Tòng Thù đứng dậy, thay hắn buộc lại mái tóc dài, dịu dàng vén một lọn tóc rủ xuống bên má hắn.
“Được rồi, mái tóc đẹp như vậy đừng để dầu bắn vào.” Miêu Tòng Thù nói, sau đó đặt thuật pháp ngăn mùi thịt nướng bám vào Úc Phù Lê. “Như vậy, anh vẫn sẽ thơm.”
Úc Phù Lê dùng đôi mắt hẹp dài nhìn y, khóe môi hơi nâng lên: “Lại đây.”
Miêu Tòng Thù nghiêng người, Úc Phù Lê nói với y: “Ta có mang theo nguyên liệu và đầu bếp đến này.”
Miêu Tòng Thù nghe vậy, hai mắt sáng lên: “Ở đâu?”
Úc Phù Lê: “Đang ở sau bếp làm việc.”
Nguyên liệu Úc Phù Lê mang đến tuyệt đối là hàng thượng hạng, ở nhân gian không có mấy loại như vậy, hơn nữa đầu bếp hắn mang theo, hẳn là rối gố, kế thừa kỹ năng nướng cá của Úc Phù Lê và tay nghề của các đầu bếp siêu cấp mà hắn gặp được trong lúc đi du lịch mấy năm nay, kĩ năng nấu nướng chắc chắn không phải bàn.
Miêu Tòng Thù nheo mắt lại, thèm chảy cả nước miếng.
Việt Thanh Quang và những người khác im lặng nhìn họ, nghĩ thầm, được ăn chung với Miêu Tòng Thù là chuyện tốt, bởi vì nguyên liệu có chất lượng cao và kỹ năng nấu nướng xuất sắc, nhược điểm duy nhất là bị thồn quá nhiều cơm chó.
Một lúc sau, Cảnh Trâm Bạch cũng tới.
Cảnh Hạo Bạch mang theo một bình rượu nhỏ, bên trong chứa vô tận linh tửu mát lạnh để giải ngấy, hắn đặc biệt chuẩn bị nó cho Võ Yếu Ly.
Hai mắt của Võ Yếu Ly sáng lên: “Ngươi vẫn nhớ mang theo nó xuống à?”
Cảnh Trâm Bạch mỉm cười, hắn đã thay lại đồ nam.
Trên người mặc một bộ đồ nam màu đen, khuôn mặt xinh đẹp sánh ngang với hoa đào cùng khí chất lạnh lùng như băng rất hấp dẫn người khác.
“Tất cả chuyện của em ta đều ghi tạc ở trong lòng.”
Việt Thanh Quang: Lẽ ra ta nên ở dưới gầm bàn, chứ không phải ngồi đây.
Tố chất tâm lý của Nãi Sát rất tốt, dù sao da mặt hắn cũng rất dày.
‘Chiêm chiếp’, ‘quạc quạc’... tiếng chim hót líu lo sôi nổi truyền đến, nhưng những thực khách xung quanh hoàn toàn không hề phát hiện, Miêu Tòng Thù nghe thấy, liền lần theo âm thanh đó thì tìm được nhóc ưng và ba chú chim non mà nó nhận nuôi trên cột điện bên ngoài cửa sổ.
Đồ nướng và đồ chay được mang ra, Miêu Tòng Thù chọn một ít đặt lên đĩa, dùng thuật pháp không gian đưa đồ ăn đến trước mặt nhóc ưng rồi rót một ít linh tửu.
Bởi vì thức ăn rất thơm nên quán làm ăn rất phát đạt, khách hàng nối đuôi nhau không dứt, nhưng dù có bao nhiêu người cũng không ảnh hưởng đến mấy người Miêu Tòng Thù.
Nên ăn thì ăn, nên nghịch thì nghịch, nên yên lặng thì cứ yên lặng.
Ánh mắt của Úc Phù Lê thường xuyên dừng lại trên Miêu Tòng Thù, Miêu Tòng Thù ngồi bên cạnh hắn, cười đùa với đám Võ Yếu Ly, kì thực, vẫn dành một nửa sự chú ý cho Úc Phù Lê.
Đó không phải là cố ý, mà là thói quen.
Họ đã quen dành chín phần sinh mệt của mình cho nhau, chỉ bủn xỉn dư lại một phần dành cho những thứ khác trên thế giới.
Trong học kỳ, một buổi giảng khác về nghiên cứu tôn giáo, các cô gái cùng ký túc xá lại hẹn Cố Lê đi gặp giáo sư Úc. Cố Lê tỏ ra không mấy nhiệt tình, sau khi buổi học kéo dài hai tiếng kết thúc, giáo sư Úc còn ở lại chưa đi, rất nhiều người chen lấn nhau muốn tiến lên nói chuyện.
Cô gái trong ký túc xá lắc lắc Cố Lê: “Cố Lê! Nhanh lên! Giáo sư Úc của cậu đang ở kia kìa, thầy ấy vẫn chưa về, mau đến xin số của thầy ấy đi!”
“Đừng có nói linh tinh.” Cố Lê vươn vai: “Tớ không có hứng thú.”
Cô gái ở cùng ký túc xá: “??” Cậu bị cái gì kích thích vậy? Lúc trước không phải vẫn là ‘không phải người ấy thì ta không gả’ à?
Đang lúc cô còn đang suy nghĩ, đám người ồn ào cãi cọ, đột nhiên bùng nổ dư luận.
Nữ sinh cùng ký túc xá tò mò nhìn sang, chỉ thấy không biết từ khi nào, bên cạnh giáo sư Úc đã xuất hiện một nam sinh rất tuấn tú, cậu lười biếng đặt tay lên vai giáo sư Úc, giáo sư Úc cũng không hất ra, vẻ mặt lộ ra nét dịu dàng mà bọn họ chưa từng thấy.
Tựa như mây tản sương mờ, trăng soi vạn dặm, gió thoảng hương hoa, vạn vật nhất thời yên tĩnh lại, chỉ còn lại nét đẹp không gì sánh bằng trên khuôn mặt hắn.
“…”
Mãi đến khi hai người sóng vai nhau đi được một quãng xa, nữ sinh cùng ký túc xá mới thở dài: “Ôi mẹ ơi, đúng là yêu nghiệt mà.”
Cố Lực gật đầu đồng ý: “Miêu Tòng Thù quả thực rất đẹp.”
“Ừm… Hả?” Mấy cô gái xung quanh đồng loạt nhìn về phía Cố Lê: “Có phải là cậu nói nhầm người rồi không?”
Cố Lê: “Sao có thể chứ? Tớ đang nói về Miêu Tòng Thù mà!” Dừng một chút, cô nói tiếp: “Vừa rồi các cậu đang nói đến giáo sư Úc à? Giáo sư Úc đẹp thì có đẹp, nhưng lại không có cảm giác giống như người thật, nhìn lâu cũng thấy chán, giống như một khúc gỗ vậy. Miêu Tòng Thù vẫn tốt hơn, rất hoạt bát, khi cậu ấy cười rộ lên siêu đẹp luôn, trong mắt tựa như có chứa cả dải ngân hà vậy...”
Cô không ngừng lải nhải, nói hoài không chán, khua tay múa chân, vô cùng hưng phấn, các cô gái trong ký túc xá có chút không nói nên lời: Tốc độ lật mặt của cô bán bánh tráng cũng không nhanh bằng tốc độ thay lòng đổi dạ của cậu.
Ở phía xa, Úc Phù Lê nheo mắt lại, cười lạnh hai tiếng.
Miêu Tòng Thù khó hiểu hỏi: “Là ai không có mắt chọc giận anh vậy?”
Úc Phù Lê lạnh lùng nói: “Một tên ‘hải vương’ lòng rộng như biển nào đó!!”
Miêu Tòng Thù: “...” Rốt cuộc là ai vậy?
Tác giả có lời muốn nói:
Miêu Miêu: Dù sao cũng không phải ta. Ta không nhận. Dù có chết cũng không nhận.
Mai: 8/7/2024 chúc mừng T1 trở thành đội đầu tiên vô địch EWC, Faker là người đầu tiên và duy nhất hiện tại đạt MVP tại tất cả cái giải đấu, ngạo nghễ Fakercon
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.