Quyển 8 - Chương 7: Công Chúa Dạo Kỹ Viện
Khô Lâu Tinh Linh
20/04/2013
Thành Starbuck vốn là địa phương rồng rắn hỗn tạp, ở loại địa phương này thì buổi tối cũng náo nhiệt như ban ngày. Với những nam nhân đang cô đơn tịch mịch mà nói, hiện tại đúng là thời điểm thích hợp để phát tiết, huống chi có một lượng lớn mạo hiểm giả cùng dong binh đến. Những kẻ sống trên miệng dao lưỡi kiếm này vốn là một trong những khách hàng thân thiết của địa phương này.
Trầm Hương các, nơi đóng góp nguồn thuế lớn nhất cho Starbuck , cũng là kỹ viện lớn nhất quanh đây. Địa phương càng loạn càng nhiều mỹ nữ. Trầm Hương các mặc dù tọa lạc ở Starbuck thành nhưng nghe nói thế lực phía sau vô cùng khổng lồ. Đám quan lại thủ thành cũng chỉ có thể đi tới thu thuế trong phạm vi quyền hạn của mình chứ không thể nhúng tay vào nơi đây.
Mà mấy ngày nay, Trầm Hương các lại có rất đông người lui tới. Đương nhiên cũng không phải mọi người đều tới nơi này chơi bời. Trầm Hương các cũng chia ra thành hai tòa đại viện trước sau. Hậu viện dùng cho một ít văn nhân nhã sĩ, nghe hát xem múa. Đây cũng chính là khu VIP.
Trước cửa Trầm Hương các lúc này có hai người trẻ tuổi vừa mới đi đến. Hai người này muốn tìm đến địa phương náo nhiệt nhất, mà nơi này dường như là nơi người nhiều nhất. Trước cửa còn có một vài chiêu triển cô nương đứng[mấy cô tiếp viên đó ]. Trực giác nói cho bọn họ biết nơi này có chút cổ quái, nhưng cổ quái ở nơi nào thì không rõ.
Chần chừ do dự mãi, hai người mới quyết định đi vào xem một cái. Nhãn lực của mấy cô tiếp viên ngoài cửa cũng không kém, liếc mắt một cái là nhìn ra đây là hai vị cô nương. Nhưng là đầu năm nay chuyện nữ nhân thích nữ nhân cũng không có gì ngạc nhiên. Xem cách ăn mặc của hai người thì trong lòng cũng đoán ra tám chín phần, vội vàng dẫn hai người vào hậu viện.
- Hai vị công tử, xin mời đi bên này, vận khí hai vị thậtlà tốt, có thể nhờ vào mặt mũi của vương tử Ottoman mà được thưởng thức phương dung tuyệt thế cùng với cầm kĩ vô song của tiểu thư Trầm Hương.
- Tiểu thư Trầm Hương , nàng trông rất được sao?
Larac tiên sinh tò mò hỏi.
Quy công (1) híp mắt cười hi hi, biết là đã gặp phải tay mơ, nhưng không sao cả, không cần biết là nam hay nữ, chỉ cần đưa tiền là được. Huống chi hai người này ra tay vô cùng hào phòng, có thể so với một ít tên quý tộc còn phóng khoáng hơn... Thật là rừng lớn thì chim gì cũng có.
- Đúng vậy, chính xác. Hai vị tiên sinh có thể còn không biết đại danh Trầm Hương các của chúng ta. Trầm Hương các đều có phân bộ trong tất cả các thành thị lớn trên toàn bộ Maya. Tiểu thư Trầm Hương là một trong ngũ đại hoa khôi của Trầm Hương các, đã đến nơi này của chúng ta tính ra cũng được đến mười ngày rồi. Hắc hắc, vẫn là nhờ vào phúc của con rồng kia.
Quy công tự mình một bộ dạng sắc dục trùng thiên, Larac vẫn không rõ nơi đây tột cùng địa phương nào. Nhưng mà vị Al tiên sinh kia hoàn toàn đã hiểu ra, kỳ thật cũng đã chứng thực được suy đoán của nàng.
Đây chính là kỹ viện trong truyền thuyết!
Vừa đi vừa tán gẫu, hai người đã vị dẫn tới đại viện. Tiền thường của hai người cũng hào phóng nên được đưa tới một cái bàn nhỏ.
Quy công hơi có vẻ có lỗi nói:
- Hai vị tiên sinh, thật sự rất nhiều người, tiểu nhân cũng đã rất cố gắng mới giúp cho hai vị ngồi vị trí này. Hai vị trước cứ ngồi chỗ này đã.
Al tùy tay ném ra hai kim tệ, quy công vội vàng đón lấy, miệng cười toe toét.
- Không cần dài dòng, mang rượu ngon thức ăn ngon lên, ta phải cùng vị công tử này vui vẻ uống mấy chén.
Al nhìn vị đối tác bình thủy tương phùng này, đối với những người tới nơi này nàng vẫn vô cùng khinh thường. Bất quá đối với tên tiểu tử trước mắt này lại không thể tức giận, rất đẹp trai, ánh mắt rất linh động, thật sự là mê người!
Larac cũng vô cùng thuận mắt đối với vị huynh đệ đối diện này, tận lực bắt chước hào khí kiểu hiệp khách:
- Được, đã gặp là có duyên, hôm nay không say không dzìa.
Hậu viện mặc dù cũng rất nhiều người, ồn ảo cả khu nhưng với cái loại ồn ào này lại khác với bên kia, bên này ít đi vài phần hỗn độn. Ngồi ngay ở phía trước, một mình một bàn lớn là vương tử Ottoman, Larac cùng Al cũng thường nhìn qua vài lần.
- Nơi này chính là, khụ khụ, chính là địa phương nghe ca múa kịch đúng không?
Sặc!
Al thiếu chút nữa bị sặc. Vốn nghĩ nàng đã là đủ không theo kịp thời đại, hóa ra người trước mắt còn quái hơn. Nhìn đối phương mang bộ dạng trẻ con hiếu kì càng làm cho Al thích hơn. Xem ra đối phương cũng là lần đầu tới nhưng cũng không rõ nơi này thế nào, điều này khiến cho Al vô cùng hoan hỉ.
- Đúng vậy, nơi này chính là nơi nghe ca hát. Nhưng đằng trước là chỗ không tốt đẹp lắm, sau này đừng có tới chỗ đó.
- Vì sao? Ta thấy phía trước náo nhiệt hơn mà?
Larac không hiểu tại sao lại không tốt, nếu nhiều người đến như vậy, với lại thoạt nhìn đều có bộ dạng thật cao hứng, thì phải tốt lắm chứ!
- Việc này ... Ai, dù sao không tốt chính là không tốt. Không nói nữa, uống rượu nào!
Uống xong mấy chén, má hai người đều đỏ ửng. Xem ra tửu lượng hai vị này đều chỉ có hạn. Ngay sau đó, tiểu thư Trầm Hương đi ra trong tiếng hò reo vang dội, một tràng vỗ tay vang lên.
Hoa khôi của Trầm Hương các bán nghệ không bán thân. Ít nhất mặt ngoài là như thế, cũng không nghe nói có ai có thể khiến các nàng động lòng, với lại những người hiểu biết thì đều rõ, loại địa phương này chính là nơi có thể thu thập tin tình báo nhanh nhất, việc không có liên hệ với một vài tổ chức hắc ám là chuyện không có khả năng. Huống chi Trầm Hương các còn làm ăn lớn như vậy. Nếu mạo hiểm giả bình thường dám làm loạn sẽ bị bảo kê thẳng chân đá văng ra ngoài. Mà những đoàn dong binh hùng mạnh đều hiểu được có người sau lưng cũng sẽ không trêu chọc tới nơi này. Nhưng đối với những người như vương tử Ottoman thì sao phải để ý đây?
Đây là ý nghĩ trong lòng của rất nhiều người đang ngồi. Nếu phá hư quy củ này, bọn hắn cũng còn cơ hội!
Trầm Hương hiện thân, nàng mặc váy lụa mỏng màu hồng nhạt. Váy không ngắn, nhưng đủ lộ ra một cặp chân thuôn dài trắng như tuyết khiến nước miếng đám nam nhânchảy ròng ròng.
Lộ càng nhiều thì càng tầm thường, các nàng cực kì hiểu rõ nam nhân. Càng là thứ khó chiếm được thì càng là thứ tốt, càng là thứ thần bí thì càng có thể kích thích được nam nhân khát vọng. Rõ ràng là Trầm Hương có cấp bậc tông sư trong truyện này, không chỉ có cách ăn mặc mà mỗi động tác, mỗi tư thế đều ẩn chứa sự dung hợp của tao nhã và quyến rũ.
Tiếng nhạc còn chưa vang lên mà mọi người dưới đài đã tiến vào trạng thái hung phấn. So với người khác, Larac cùng Al thì còn tương đối bình tĩnh. Không thể không nói ở phương diện hấp dẫn nam nhân thì quả thật cô này rất có thủ đoạn, đến ngay cả nữ nhân nhìn vào cũng còn hơi bị kích thích, đã thế lại còn đẹp tới chết người. Nhất là cái loại cảm giác mông lung này lại khiến cho người xem càng nôn nóng muốn tìm hiểu. Đương nhiên hai người các nàng vẫn bảo trì bình tĩnh mà thưởng thức, dù các nàng có muốn xúc động cũng xúc động không được.
- Ngài cảm thấy nàng có xinh đẹp không?
Al hỏi.
Nàng quan sát Larac, thấy màu tóc rất quái lạ nhưng mà cũng rất đẹp. Không biết là dùng cái gì nhuộm mà thoạt nhìn rất tự nhiên. Nàng rất ghét loại nam nhân thô hào mà khá thích kiểu hòa hoa phong nhã này. Có lẽ bởi vì bản thân nàng quá hiếu động, cần một người bổ sung cái còn thiếu nên ngay khi chứng kiến Larac liền sinh ra những cảm xúc kỳ diệu.
- Có lẽ vậy, mặc dù đeo khăn che mặt nên không thấy rõ lắm.
Larac nhấp một ngụm rượu nhỏ nói.
Rượu của nhân loại có mùi vị hoàn toàn khác biệt với rượu hải tộc. Rượu của hải tộc khá nồng, nặng, mùi vị rất cay. Mà rượu của nhân loại lại nhạt, nhẹ, trôi xuống họng mà hương vị vẫn còn lưu lại. Không thể không nói ở phương diện hưởng thụ, hải tộc còn kém nhân loại rất xa, dùng một câu của nhân loại dùng để tả thì là vẫn còn ở “trạng thái nguyên thủy”. Ngay cả một cái thành thị nhỏ còn có mức hưởng thụ như này. Tưởng tượng xem trong hoàng cung của nhân loại thì còn xa hoa đến mức độ nào?
Chứng kiến Larac không quá để ý đối với nữ sắc, Al liền càng vui vẻ, quả nhiên là chính nhân quân tử, là loại nàng thích nhất.
- Đúng vậy, loại này nữ nhân cũng chỉ biết chơi trò thần bí, tục tĩu. Ta có một muội muội tên là Sissi, vô cùng xứng đôi với Larac tiên sinh. Có cơ hội sẽ giới thiệu cho hai bên biết một chút.
Nghe xong Al nói, Larac thiếu chút nữa phụt hết rượu ra ... Đối phương giới thiệu nữ hài tử cho nàng, điều này, thật sự là dở khóc dở cười. Nhưng bó tay thôi, nàng chỉ có thể cười trừ.
Chứng kiến phản ứng của Larac, Al còn tưởng là thẹn thùng, trong lòng lại càng thích. Sau khi tiếng đàn du dương vang lên, toàn bộ đại sảnh đều im lặng. Lúc mới bắt đầu Larac cùng Al còn không cho là đúng. Thế nhưng trong chốc lát hai người cũng lâm vào mê cảnh âm nhạc. Âm nhạc chân chính là làm cho linh hồn cộng minh (2). Còn Larac lại càng nhạy cảm đối với âm nhạc, vào lúc nàng nghe thấy tiếng nhạc thì liền nhanh chóng si mê. Như thế nào cũng không ngờ, ở phương diện âm nhạc, nhân loại cũng có thể có tài nghệ đến nỗi mà nhạc sư của Mỹ Nhân Ngư tộc cũng không cách nào so sánh được.
Nếu nàng đánh đàn, mình hát, còn Elena múa, đó tuyệt đối là một màn biểu diễn mà nhân gian khó gặp a. Nàng có cảm giác muốn được hát nhưng ý chí còn sót lại nói cho nàng biết tại hoàn cảnh hiện tại thì việc này tuyệt đối là không thể, đành phải đè nén xuống.
Khúc nhạc kết thúc, toàn trường tĩnh lặng, vốn Al có chút khinh bỉ đối với Trầm Hương nhưng lúc này thái độ cũng hơi thay đổi. Dù sao người có thể có tài nghệ như vậy ở phương diện nghệ thuật thì đều đáng để mọi người tôn trọng. Al cũng biết rất nhiều người do thân bất do kỷ, cũng không phải người nào cũng nắm được vận mệnh của chính mình.
- Được, tiểu thư Trầm Hương quản nhiên được xưng là cầm tiên tử. Hôm nay vừa nghe, không uổng phí ba ngày chờ đợi, nếu như có thể may mắn nghe tiếng đàn sáo hợp tấu của tiểu thư Trầm Hương cùng tiểu thư Tuệ Hương thì thật không uổng đời này!.
Ottoman đứng lên thở dài nói, hào khí cùng quý khí bẩm sinh rất dễ dàng khiến cho nữ nhân sinh hảo cảm.
- Vương tử điện hạ quá khen.
Trầm Hương cũng không có đắc ý, đối với những lời ca ngợi nàng đã nghe nhiều lắm. Cho dù đến từ vương tử của đế quốc Ottoman thì cũng thế thôi. Nhưng người trẻ tuổi trước mặt quả thật không bình thường, có kiêu ngạo nhưng có cảm giác từ trên cao nhìn xuống. Loại nam nhân này không hề thực sự coi trọng nữ nhân.
- Tiểu thư Trầm Hương, bản nhân cảm thấy vô cùng hứng thú đối với cầm nhạc âm luật, không biết có thể tìm một chỗ thanh tịnh chỉ giáo cho tại hạ một chút không?.
Ottoman lạnh nhạt cười nói, ngữ khí vô cùng thành khẩn, nhưng mà lần này thì hắn lầm rồi, Trầm Hương cũng không vì thân phận vương tử mà bị áp lực quá lớn.
- Vương tử điện hạ, Trầm Hương đến chỗ nào thì cũng cùng một vị tri kỉ trò chuyện vui vẻ, dù là nhân sinh, nghệ thuật, chính trị, võ học hay ma pháp cũng đều có thể. Nếu hôm nay vương tử điện hạ ở lại đây, đêm nay thành Starbuck sẽ có cơ hội này. Chư vị ở đây cũng sẽ được hưởng phúc của vương tử điện hạ, ai có thể chỉ ra chỗ sai sót trong tiếng đàn thì tối nay sẽ có được cơ hội.
Một câu vừa để lại mặt mũi cho vương tử Ottoman, cũng nói rõ lập trường của chính mình. Có thể được tiểu thư Trầm Hương tự mình châm trà cũng là một loại hưởng thụ thật lớn. Với lại có được cơ hội này hay không thì phải trông vào bản lĩnh của mình. Đương nhiên chẳng có nam nhân nào cho rằng mị lực của mình không đủ.
Mọi người đều tự hỏi, nếu nói về ưu điểm của khúc nhạc thì thật sự là nhiều không đếm xuể. Nhưng mà muốn tìm khuyết điểm thì lại làm cho mọi người khó xử.
Ottoman sớm có chuẩn bị, mấy tên tùy tùng hắn mang theo nhất định đều thông hiểu âm luật. Đáng tiếc người này cũng không phát hiện được. Muốn chỉ ra được khuyết điểm của tiểu thư Trầm Hương vốn được xưng là cầm tiên tử, hiển nhiên là không phải dạng nhạc sư thông thường có thể làm được.
- Thiệt hay giả đây, nữ nhân này không phải là đang cố lộng huyền hư đi, tiếng đàn dễ nghe như vậy làm gì có khuyết điểm nào.
Al nói với vẻ nghi ngờ.
Larac thể hiện nét mặt đồng cảm, nhưng không phải với Al mà là với Trầm Hương. Nàng biết đối phương thiếu cái gì, đó cũng là điểm mà nàng thiếu. Bởi vì lúc nàng hát, nhạc sĩ thường xuyên sẽ say mê nghe tiếng hát mà quên diễn tấu, làm cho tiếng hát cùng tiếng nhạc phối hợp không thật hoàn mỹ. Trong âm nhạc, sự hỗ trợ lẫn nhau giữa tiếng hát và tiếng đàn mới là vương đạo. Mà nàng cuối cùng cũng tìm được cầm sư có thể cùng hòa tấu với tiếng ca của nàng.
- Tiểu thư Trầm Hương nói đùa rồi, cầm kĩ của ngươi là số một số hai ở đại lục Maya, làm sao có thể có khuyết điểm, chẳng lẽ hoàn mỹ cũng là một sai lầm?
Ottoman đưa ra ý kiến cũng có chút xảo trá, đầu cơ trục lợi, hiển nhiên hắn cũng không muốn buông tha cơ hội này.
Trầm Hương thản nhiên cười
- Vương tử điện hạ, Trầm Hương làm sao dám nói đùa, đây là tiếc nuối mà Trầm Hương vẫn đi tìm kiếm bấy lâu nay.
Ở đây dù nhiều người như vậy nhưng không ai dám mở miệng, cũng không phải không nghĩ đến việc thử vận may. Vấn đề là trừ phi thật sự biết, bằng không sẽ đắc tội với vương tử Ottoman, chỉ sợ nói xong, vừa đi ra khỏi cửa là bị người ta chặt đầu. Vương tử Ottoman cũng không sợ đắc tội người khác.
- Ta biết tiểu thư Trầm Hương thiếu khuyết ở chỗ nào!
Soạt, mấy trăm ánh mắt từ khắp nơi đều tập trung về phía Larac lúc này đang cầm quạt giấy đứng lên:
- Cầm, chính là nhạc khí, người nhạc công muốn hoàn toàn phát huy linh hồn của âm nhạc thì cần phải có thanh âm của nhân loại. Đó mới là sự biểu đạt chân chính, nhưng muốn tìm một người ca sĩ dưới tiếng đàn này vẫn không bị ảnh hưởng chính là điều mà tiểu thư Trầm Hương vẫn đang tìm kiếm!.
Trên đài cao, Trầm Hương cũng bỗng nhiên đứng lên. Đáp án người kia đưa ra cũng cho nàng một giải thích thật hoàn mỹ. Thân là một nhạc công, nàng có thể nhận ra được trung khí ngân lên trong giọng nói của đối phương. Tuy thanh âm đã vô cùng dễ nghe nhưng đã được đối phương cố tình làm cho thô đi. Điểm này lại không thể gạt được nàng.
- Vị tiên sinh này, nếu ngài có thời gian, có thể tới tiểu xá của Trầm Hương hay không, Trầm Hương có vài vấn đề muốn thỉnh giáo tiên sinh.
Sự hâm mộ và ghen tị của mọi người không thể che dấu, cho dù là Ottoman cũng như thế, nhưng thân là vương tử của đế quốc hắn đương nhiên biết Trầm Hương các là như thế nào. Bằng không cũng không cố sức như vậy, đã sớm bắt nàng về.
Phải xưng vương xưng bá thì mới có thể tùy ý làm bậy, điểm ấy là điểm hắn rõ ràng.
Ngoại trừ những tên nam nhân này, giữa sân còn có một nữ nhân cũng ghen tị đến chết người!
- Tiểu thư Trầm Hương, tại hạ có thể có cái điều kiện nho nhỏ hay không?
Chú thích:
(1) Quy công: cái này thì đoán là giống như là quy nô hay cái gì nô trong Lộc đỉnh ký của Kim lão gia ấy, chuyên dắt khách đến phòng các cô nương.
(2) Linh hồn cộng minh: cái này khó giải thích quá, đại khái là giống kiểu cộng hưởng giữa linh hồn và âm nhạc, cùng tần số nên linh hồn bắt được âm nhạc, làm linh hồn cộng hưởng vả thăng ... hoa chứ ko phải thăng thiên hehe
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.