Hải Vương Tế

Quyển 3 - Chương 6: Nợ Cũ Chưa Trả, Nợ Mới Đã Đến

Khô Lâu Tinh Linh

20/04/2013



Quay trở về kí túc xá, Caesar bỏ hết mọi tạp niệm, bắt đầu suy ngẫm lại sự thể ngộ từ hai phen chiến đấu vừa rồi, muốn đem cảm giác vừa rồi hiểu rõ.

Lão Tiều vẫn rất tự biết mình, lão già mãi không chịu chết Edinburgh kia dám chắc sẽ dùng chiêu uy bức lợi dụ, mặc dù điều kiện ở học viện Tiều Thạch không thể nào so được với học viện vương tộc, nhưng ở trong phạm vi quyền lực của lão Tiều thì lão đều cố gắng cho Caesar những ưu đãi tốt nhất. Người như Caesar đương nhiên thích một mình một phòng, cho nên lão Tiều đặc biệt vì hắn chuẩn bị một căn phòng đơn, vốn là dùng để cho khách ở xa tới nghỉ lại, trang bị rất khá, bình thường rất ít khi dùng đến, nhưng bởi vì Caesar mà đặc biệt sửa soạn thêm một lần nữa.

Lão Tiều kẹo kéo còn đặc biệt bỏ tiền túi mua thêm một ít đồ dùng, đó chính là mất không ít vốn liếng. Đương nhiên, lão ta vẫn biết như vậy vẫn còn chưa đủ được, cho nên sắp xếp lại khu vực túc xá một lần nữa. Ở bên trái tòa nhà ‘giao dịch’ này là khu túc xá của nữ sinh, bên phải là khu nhà dành cho giáo sư, đương nhiên chủ yếu là nữ giáo sư, mà nữ sinh ở khu túc xá này có phẩm chất cũng rất cao, hầu hết đều xinh đẹp rạng ngời.

Hao hết tâm can.

Rất đáng tiếc, do luôn bận bù đầu bù cổ nên Caesar cũng không có chú ý đến điểm này, Caio thì không biết lỉnh đi đâu, Isa càng xuất quỷ nhập thần, về phần Triết Biệt thì chỉ có hắn đi tìm kẻ khác chứ kẻ khác chớ hòng tìm ra hắn.

Caesar vẫn rất quen cuộc sống thanh tịnh một mình, hắn từng bao lần ngủ lại trong những hốc đá dơ bẩn dưới đáy biển, mà cũng từng nghỉ ngơi trong tòa vương cung hoa lệ, yêu cầu về nơi ở cũng không phải quá cao, nhưng vẫn hết sức cảm tạ lão đầu hiệu trưởng.

Quét sạch mọi suy nghĩ trong đầu, khoanh chân ngồi xuống, Caesar chậm rãi tiến vào cảnh giới minh tưởng. Trước kia khi lão nhân dạy cho hắn minh tưởng là để cho hắn thể ngộ được ma pháp nguyên tố. Rất đáng tiếc, Caesar đồng học là kẻ khác người, không cần minh tưởng cũng có thể cảm nhận được nguyên tố rõ ràng, chỉ là lão đầu lúc trước không có biết mà thôi. Quả thật minh tưởng lúc ấy đối với hắn không được việc gì, chỉ muốn ngủ, nhưng khi lớn lên, Caesar phát hiện việc này không ngờ lại có thể giúp mình hồi tưởng lại một số hình ảnh đã trải qua, mỗi lần minh tưởng hắn có thể đem những hình ảnh này khắc sâu trong lòng.

Cảnh giới đặc thù trong khi chiến đấu lúc nãy phải ở tình huống đặc biệt mới có thể cảm thấu được, trầm tư nửa ngày, Caesar cũng đành bỏ qua cảm giác huyền diệu khi nãy, xem ra phải cùng các chủng tộc có trí tuệ đánh nhiều hơn mới được, loại hải yêu đầu trái nho giờ không còn thú vị gì nữa rồi.

Áp súc ma pháp, đây chính là điều mà Caesar cảm thấy hứng thú nhất hiện giờ. Lần đầu nén ép ma pháp lại chưa có đủ kinh nghiệm, nén một hơi gần hai mươi quả cầu nước, không nghĩ tới mấy quả cầu nước bình thường đó khi nén ép lại có thể đạt uy lực biến thái tới cỡ đó, giống như cá heo đột nhiên biến thành cá mập trắng vậy, uy lực chênh nhau tới mấy bậc, nếu hắn có thể hoàn toàn nắm giữ được loại kỹ năng này, lão nhân khi quay lại chắc hẳn là vô cùng cao hứng.

Hắn vẫn hi vọng mình có thể trở thành một vị ma pháp sư, mà cũng hi vọng mình có thể sử dụng được ma pháp cao cấp. Trong nội tâm hắn, hắn không muốn để cho vị thân nhân duy nhất kia phải thất vọng, hắn muốn trưởng thành.

Hai quả cầu nước xuất hiện. Đối với các loại ma pháp cấp thấp, Caesar có thể thao túng tự nhiên, đơn giản như ăn bánh vậy, nhưng mà ma pháp cấp thấp có sức sát thương quả thật rất đáng thương, nhưng bây giờ một cảnh giới hoàn toàn mới xuất hiện.

Hải đấu khí bùng lên, hai quả cầu nước chậm rãi lại gần, đây không phải chỉ đơn giản là tiếp xúc lẫn nhau, nếu chỉ là hai quả cầu nước chạm nhau cũng chỉ có thể tạo nên một ít bọt nước, đó không thể gọi là áp súc ma pháp được. Caesar phải dùng đến ma khống lực khác thường của mình trực tiếp thao túng nguyên tố đem dung hợp.

Hai quả cầu nước dần dần dung hợp, càng ép vào nhau áp lực lại càng lớn, nhưng rõ ràng dễ dàng hơn lần đầu tiên kia rất nhiều, hơn nữa dưới sự giúp đỡ của Hải đấu khí, cũng không quá cố sức, chỉ là Caesar biết làm việc này phải hết sức cẩn thận, chỉ cần không cẩn thận một chút kết quả chính là nổ tung.

Kỳ thật, cho dù là là đại ma pháp sư, lần đầu tiên thử áp súc ma pháp đa phần cũng không có hung hãn như Caesar, đương nhiên có có kẻ làm như hắn, bất quá đều đã bị nổ bay tới chỗ của Hải thần cả rồi, dù sao người vừa có thể vận dụng ma pháp lại vừa có đấu khí bảo vệ cũng không nhiều lắm.

Vạn sự khởi đầu nan, sau lần đầu tiên thành công, việc tập luyện sau này cũng trở nên dễ dàng hơn, Caesar cũng không tham lam, áp súc hai cái là vừa phải, nếu nhiều hơn sẽ rất tốn thời gian, phải biết rằng trong lúc chiến đấu không ai ngồi pha trà uống chờ ngươi chuẩn bị xong.

Sau đó Caesar liền một mình chơi trò điều khiển quả cầu nước, các quả cầu nước bị áp súc trong tay hắn không ngừng bay qua bay lại, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, chỉ trong chốc lát trước mặt Caesar đã có mười mấy quả cầu màu xanh lơ lửng, bỗng nhiên Caesar phát hiện ra một vấn đề.

Mấy thứ này xử lý sao đây, nói cho cùng cũng không thể để hoài trong nhà được, đúng không?

Khi phóng thích ma pháp bình thường, nếu ngừng lại, ma pháp sẽ tiêu tán, nhưng một số ma pháp cao cấp có thể cắn trả lại, mà không may là áp súc ma pháp lại là một trong số đó, quá trình hình thành và tồn tại đã rất nguy hiểm, hơn nữa một khi hình thành sẽ không thể nghịch chuyển được, nhất là loại áp súc mà Caesar vẫn làm. Mà vương hậu Christina lại có thể, đây có thể coi như điểm đặc biệt của nàng, đem nguyên tố trực tiếp nén lại, đồng thời dưới ma khống lực thiên phú của Mỹ nhân ngư, có thể nghịch chuyển.

Caesar ngơ ngẩn nhìn đám cầu nhỏ lơ lửng kia, Bì cầu không biết từ đâu chui ra cũng lũn chũn nhìn đám ma pháp cầu, liếm mép, kêu ngao ngao, vẫy vẫy cặp cánh nhỏ xíu bay đến, bất quá phản ứng của Caesar đương nhiên nhanh hơn nó, một cước đá bay.

Trước đây chiêu này dùng rất hiệu quả, Bì cầu dám chắc sẽ bị đá bay, nhưng lần này, Bì cầu vẫn ôm cái bụng tròn vo của mình, tạo nên một vòng cung tuyệt đẹp giữa không trung, bay thẳng tới một quả cầu, há miệng ra nuốt ngay.

Chỉ thấy thân thể Bì cầu tỏa ra một vầng sáng xanh, mà tiểu gia hỏa kia còn thoải mái ợ một tiếng, miệng phun ra hai cái bong bóng, cặp mắt xanh lam nhỏ tỏa sáng, thèm thuồng nhìn đám áp súc ma pháp cầu còn lại.

Xui xẻo là Caio không biết từ đâu chạy ra, mở cửa liền thấy bộ dáng sảng khoái của Bì cầu. Tên tiểu gia hỏa này rất sành ăn, không phải đồ ngon là không ăn, vậy hãy xem đại gia ta ra tay cướp đồ ăn của nó. Caio không nói hai lời liền xông tới.

Quả là tên ngốc!

Đang bận bịu khống chế đám ‘tiểu tổ tông’, Caesar làm gì rảnh tay mà ứng phó với hai tên lưu manh kia, mạng nhỏ của mình quan trọng hơn, bây giờ cũng không thể để ý gì nhiều được, nhằm hướng cửa sổ xông mạnh ra. Cũng may sau ký túc xá là một vùng tuyết tảo cực lớn, đây là chuyên để cho khách tham quan, toàn bộ là do lão Tiều từ các vùng biển khác nhau vất vả thu thập tới, trong tình huống buộc phải lựa chọn giữa việc nổ tung mấy cái cây này, hay là khu kí túc xá, tự nhiên là chọn vế trước.

Ngay trước khi Bì cầu và Caio xông lên, Caesar nhanh chóng đem ma pháp cầu ném ra ngoài, sau đó trực tiếp ngã sấp xuống, hai tay ôm đầu.

Kẻ phản ứng nhanh thứ hai chính là Bì cầu, ngay khi Caesar quăng ra, tiểu gia hỏa kia đã trốn ngay dưới bụng Caesar, nó biết ở đó là một nơi cực kỳ an toàn.

Caio mặc dù rất ngốc, nhưng khi nhìn thấy tình huống này cũng biết là có chuyện, giữa không trung cố ghìm người lại, nhấc chiến phủ che trước ngực.

Ầm oàng ùng !!!

Một dòng nước cực mạnh ào tới, Caio đồng học bị cuốn vọt đi, Bì cầu ló đầu ra ngoài cười ngao ngao, gương mặt đầy vẻ hưởng thụ khí tức ma pháp từ dòng nước tràn tới.

- Trải qua một lúc khí lưu mới yên bình lại, rừng tuyết tảo mà Tiều tiên sinh luôn tự hào từ bây giờ đã có thể bắt đầu trồng lại, đám đệ tử ở chung quanh cũng ló đầu ra hướng nơi này nhìn lại.

Tên chủ mưu Caesar nhìn tình huống một chút, liền nắm lấy cánh Bì cầu, lôi Caio bỏ trốn, trước cứ rời đi đã rồi hẵng nói. Bây giờ nợ đã ngập cổ, nếu còn nợ nữa, cả đời này coi như chắc chắn oằn lưng làm trả nợ cũng không xong:

-Tên đầu bò kia, cái gì cũng không hỏi đã xông tới, nếu việc này bị lão Tiều phát hiện, ta sẽ ... ngươi cũng phải gánh chịu một nửa trách nhiệm!

Caesar căm tức lay Caio, vừa rồi tên này bị lôi xềnh xệch đi té mấy trăm lần.

Dùng tay che đầu, Caio đầy vẻ ủy khuất, đem Bì cầu ra nói :



- Lão đại, không thể trách ta được, ta thấy nó ăn ngon lành như vậy, mà ta bụng vừa hay lại đang đói, cho nên ...

- Choáng, trời ạ, nó không biết thì cũng thôi, đó là áp súc ma pháp đó, chẳng lẽ ngươi không cảm nhận được khí tức ma pháp ư?!

Lời vừa ra khỏi miệng, Caesar và Caio đều sửng sốt, quả thật chúng không có khí tức ma pháp mạnh mẽ, cho dù là lần đầu khi nén ép tới trên dưới hai mươi quả cầu nước, cũng không có nhiều khí tức ma pháp cho lắm, hai quả cầu nước nén lại với nhau căn bản là không cảm giác được, nhất là loại hình chiến sĩ như Caio ... Vấn đề là, lúc đó Bì cầu quả thật có ăn một cái.

Hai tên gia hỏa liền sờ sờ bóp bóp khắp nơi, làm cho Bì cầu nhột nhạt đến quay cuồng toàn thân, nhưng cánh đã bị chộp trong tay người, khổ sở đến mức nước mắt đều sắp chảy thành dòng.

Hai người nhìn nhau, tên tiểu gia hỏa này cũng có thể ăn được áp súc ma pháp, thật là ... bãi tảo bao la cá gì không có.

Bất quá đầu óc của Caesar chuyển động rất nhanh, hề hề, sau này có thể tiết kiệm chi tiêu được rồi, bây giờ hắn chính là một người cùng khổ, nuôi thú cưng là một việc rất không thông minh. Bây giờ vấn đề ăn uống của tên gia hỏa này đã có thể giải quyết được rồi, sau này cứ làm cho nó ăn thôi.

- Khoan đã, cái gì, sặc, lão đại, ngươi vừa mới nói mấy quả cầu chết tiệt lơ lửng vừa rồi là áp súc ma pháp ư? A, Hải thần, điều này sao có thể được, ngươi không phải là chiến sĩ sao?

Đối mặt với nghi vấn đầy hâm mộ của Caio, Caesar chỉ đành nhún vai bất đắc dĩ, rất nhiều chuyện hắn cũng không biết.

Caio ngửa mặt lên trời thở dài :

-Thần ơi, tại sao con đẹp trai hơn hắn, mà lại luôn không chiếu cố gì đến con vậy!

Xỉu ...

Lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến một tiếng rên thảm, quả thực so với tiếng hải ngưu bị cắt tiết còn khó nghe hơn một vạn lần, bất quả chủ nhân của tiếng kêu đó lại là vị hiệu trưởng vĩ đại của chúng ta : lão Tiều :

-Con cá mắm nào hủy đi biểu tượng của trường vậy hả, nếu để cho lão tử bắt được nhất định sẽ ninh nhừ hắn, đội giám thị đâu, toàn bộ xuất động hết cho ta, tra xét cho lão tử, tra không ra lão tử sẽ ghi nợ lên đầu các ngươi!

Lão Tiều giương nanh múa vuốt la hét, e rằng toàn trường đều có thể nghe được.

(Cá mắm là cách gọi khinh bỉ của loài người với Hải tộc, bây giờ đã lan truyền rộng rãi trong Hải tộc.)

Nghe thấy thanh âm đó Caesar và Caio lại thở phào nhẹ nhõm, đi học được một thời gian, bọn họ cũng đã hiểu rõ tính tình của hai vị hiệu trưởng ‘cao quý’ này, đều là loại người chỉ thích chiếm tiện nghi không chịu thiệt, một khi bị bọn họ chộp trúng liền xong đời.

Bất quá hai người nhẹ nhõm chưa được bao lâu, tiếng đập cửa đã vang lên, một gương mặt đầy nếp nhăn tươi cười xuất hiện, nhưng mà khi chứng kiến gương mặt này, trái tim Caesar cùng Caio đều lạnh cóng.

-A, hiệu trưởng đại nhân, sao ngài lại tới đây!

Caesar vội vàng tươi cười ra đón, người phạm lỗi luôn có thái độ rất tốt.

-A a, các ngươi đoán xem vì sao ta lại tới đây!

-Hiệu trưởng đại nhân tầm nhìn cao xa, đệ tử không cách nào đoán được, mau, đưa ghế mời ngồi!

Caio vội vàng ân cần đưa ghế đến, ánh mắt long lanh.

Ở chung với Caesar một thời gian, Caio cũng đã học được bản lãnh vờ vịt của hắn.

-Ài, vườn tuyết tảo của ta chính là dùng tới ba trăm vạn kim tệ mới có được, mà nó cũng là ta vì nâng cao danh tiếng cho học viện Tiều Thạch mà năm mươi năm trước tự bỏ tiền túi ra mua, trải qua bao nhiêu năm bồi dưỡng, giá trị sợ rằng đã ngoài ngàn vạn rồi!

Nghe đến giá trị hơn ngàn vạn, lòng Caesar cùng Caio cũng đều lạnh ngắt. Caesar đã bắt đầu hối hận, vừa rồi tại sao không cho nổ ở phòng mình kia chứ, hay là đem ma pháp cầu nhét hết vào bụng Caio cũng được.

Đương nhiên Caesar và Caio đã chuẩn bị thà chết không chịu nhận, không nhận còn có cơ may sống sót, thừa nhận thì chết chắc. Có câu :”Thẳng thắn nhận tội, ngồi tù miên man, miệng cứng như gang, về quê ăn Tết!”

-Được rồi, các ngươi cũng không cần trưng cái mặt thê thảm ấy ra, ta hiểu mà, việc này không phải là lỗi của các ngươi. Ma Pháp Long rất thích ăn tuyết tảo, gần đây đã phát hiện thiếu đi một mảng lớn, chỉ là không nghĩ tới nó lại còn là một con Ma Pháp Long tình tình nóng nảy.

-Ma Pháp Long?

Caesar và Caio tròn mắt gãi đầu nhìn nhau, không hiểu nổi ý lão.

-Caesar à, mấy con rồng là loại không tùy tiện giúp đỡ kẻ khác, con Ma Pháp Long lần đó ra tay đánh bị thương con Bích Ngọc Long của Shidiraya dám chắc là có nguyên nhân. Ngươi đừng tưởng rằng Ma Pháp Long thích cùng mấy con rồng khác đánh nhau, điều đó quá sai lầm, Ma Pháp Long chính là loại rồng không thích chiến đấu nhất, lười y chang Hải thần, cho nên, ngươi phải cố gắng bồi dưỡng cảm tình với nó, tìm cơ hội tiếp xúc với nó ... Oa ha ha, học viện Tiều Thạch chúng ta rất nhanh sẽ có một vị Long chiến sĩ mà trước nay chưa từng có!

Sợ rằng cũng chỉ có người không sợ trời sợ đất như hiệu trưởng mới dám nói Hải thần như vậy, nhìn vị hiệu trưởng đang phát rồ kia, Caesar và Caio càng thêm mơ hồ.

Cũng thấy được mình đang để mất hình tượng trước hai tên đệ tử, lão Tiều vội vàng vuốt râu khẽ ho khan mấy tiếng:

-Mặc dù bổn hiệu trưởng là chiến sĩ, đối với phương thức chiến đấu õng à õng ẹo của đám ma pháp sư rất là coi thường, bất quá vẫn rất mẫn cảm với khí tức ma pháp. Hắc hắc, áp súc ma pháp ư, ở Mỹ nhân ngư vương thành này chỉ có ba người biết, lão già bất tử Edinburgh khốn kiếp kia, Alex bệ hạ và vương hậu, bất quá khí tức ma pháp của ba người này ta đều biết, khí tức ma pháp mới mẻ này tám phần là Ma Pháp Long rồi. Caesar, ngươi rất có thiên phú, xem ra con Ma Pháp Long này quyết theo ngươi rồi, chỉ cần tiếp tục giữ mối quan hệ tốt với nó, sau này chính là tung hoành sáu đại hải vực không đối thủ đó ... Lúc đó chớ có quên vị hiệu trưởng này đó.

Choáng toàn tập...

-Khục khục, hiệu trưởng đại nhân, ta cũng không rõ lắm, bất là nếu ngài đã nói vậy, ta nhất định sẽ cố gắng, cố gắng hơn nữa.



-Ừm ừm, đệ tử ngoan, ngươi yên tâm, chuyện một ngàn vạn kim tệ ta sẽ xử lý, cho nên nhất định phải cố gắng đó!

Nhìn nụ cười gian hiểm của hiệu trưởng, Caesar và Caio đã hiểu được việc này đã tính lên đầu bọn hắn, mà trên thực tế cũng là bọn hắn làm cho nên không có phản bác.

Đợi tấm thân núc ních của hiệu trưởng biến mất, hai người cơ hồ ngồi phịch ngay xuống đất. Lão đầu này quá giảo hoạt, quả thật kỳ quái là với vóc người như vậy tại sao lại đi làm chiến sĩ. Nếu lão ta cùng hiệu trưởng Edinburgh đổi chỗ cho nhau thì mới giống, ở tình huống bình thường thì đều chỉ có ma pháp sư do thiếu sự rèn luyện thân thể nên mới có thể phát phì, kết quả ở đây lại ngược hẳn.

-Lão đại, lão đầu này không ngờ lại coi ngươi thành Ma Pháp Long, chúng ta mò đâu ra cho hắn một con rồng đây. Quá choáng, gần đây vận số của lão đại dường nhưng không tốt lắm, làm sao mà cứ cả ngày thiếu nợ.

Nhắc tới nợ nần, Caesar liền khóc không ra nước mắt, sau đó liền đem món nợ thiếu vương hậu nói ra, Caio liền trực tiếp ngã sấp mặt xuống không bò dậy nổi.

- Chẳng lẽ người trong vương tộc đều ác ôn vậy sao?

- Không phải, hắn cũng rất là thiện lương thuần khiết mà.

- Cái tên tiểu tử Triết Biệt không biết đi lêu lổng ở chỗ nào, cả bóng người cũng không thấy, ngươi, còn cả Isa, cũng không phải đệ tử tốt, từ khi khai giảng đến giờ vẫn chưa từng thấy bóng dáng, chỉ có bổn nhân ham học nhất, mỗi ngày đều đi.

- Ừm, khoa các ngươi có phải con gái rất nhiều không?

- A, ngươi sao lại biết?

- Có phải là có một cô bé dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu, mà lại rất ngây thơ, mắt to đen long lanh nữa?

- Móa, lão đại, ngươi thật là thần rồi, việc này cũng biết nữa!

Caesar một cước đá văng hắn, mắng:

- Tên sắc quỷ nhà ngươi, đó không phải loại hình mà ngươi thích sao? Không có gái đẹp, con quỷ lười nhà ngươi đi học làm rắm gì!

- Hè hè, sinh ra ta là cha me, hiểu ta là ... Ái da, chớ cạp mông ta, con Bì Cầu chết toi này, có tin ta đặt mông xuống đè ngươi dẹp lép không?

Vẻ mặt của Bì Cầu đầy vẻ khinh thường, nhìn Caesar phun ra hai cái bong bóng thật to.

- Đầu nhi, ngươi thật chuẩn bị đi làm sư phụ của cô ả công chúa điêu ngoa kia ư? Theo như ta điều tra thì cô nàng này chính là điển hình của chuyên gia gây họa, đẹp thì cũng đẹp đấy nhưng tính tình ấy không phải người thường có thể thừa nhận nổi. Hơn nữa, ta xem ra hai tràng luyện võ tám phần đã đắc tội với đám thị vệ. Ngươi không biết, người trong hoàng cung cả ngày đấu trí đấu lực lẫn nhau, mỗi người đều là cáo già cả.

Caesar mỉm cười nói :

- Quân tới tướng ngăn, không có gì phải lo lắng, mặc gió thổi mưa rơi, tự ta vẫn bình yên bất động.

Caio nhấc Bì cầu đang cạp mông hắn lên, mắt to trợn mắt nhỏ :

- Móa, nuôi cái con ăn hại nhà ngươi thật tốn cơm, nếu ngươi là Ma Pháp Long có phải tốt không. Nếu vậy mông lão tử cho ngươi cắn, ngươi ăn cũng đều được, sặc, hưng phấn cái gì, ngươi nếu là Ma Pháp Long, lão tử chính là cha Hải thần đó.

- Hì hì, đầu nhi, không bằng buổi chiều giúp ta đi dò xét một chút, xem ánh mắt ta thế nào, người ta đang chuẩn bị một phen sơ luyến oanh oanh liệt liệt.

Phụt ...

- Khục khục, Caio, ngươi có thể hàm súc một chút không, cứ vậy thì con gái đều bị ngươi dọa chạy hết. Còn nữa, không nên gọi cái gì lão đại, đầu nhi, người ta lại cho rằng ta là hải tặc đó.

- Không phải đâu, đầu nhi, hôm qua khối ma pháp của trường ta chiếu một bộ phim về hải tặc, con mẹ nó thật là hấp dẫn, đám hải tặc trong đó đều đẹp trai, chiếm biển xưng vương, uống rượu bằng bát, gọi là cái gì mà Thủy Lương Sơn Bạc, trong đó có một trăm lẻ tám cao thủ.

(Dịch giả : sặc tiết)

- Về sau thì sao?

- Chầu trời hết!

- Vậy thì thôi nhé, ngươi quên cái Thủy phao Hải tặc đoàn xui xẻo kia rồi sao, hải tặc không dễ làm đâu.

-Biết, đầu nhi, ta chỉ là thấy ngứa miệng thôi.

- Ngươi cũng chớ nên cả ngày mơ con gái, con người lão Tiều này không đơn giản đâu, chúng ta nếu không có giá trị lợi dụng dám chắc là xong đời. Lão đã có an bài hết, thực lực là mấu chốt, ngươi phải nhanh hơn kế thừa Chân Không Chiến Phủ.

Nhắc tới chiến phủ, Caio liền đàng hoàng lại ngay, từ nhỏ đến lớn, cuộc đời hắn chỉ có cây chiến phủ, điều này đã thành một chấp niệm, kỳ thực đối với hắn mà nói, hắn chỉ có mỗi cây chiến phủ mà thôi.

Nhìn vẻ mặt của Caio, Caesar cũng hiểu là không nên ép hắn quá. Hắn biết, Caio khi còn nhỏ cũng không có an lành hơn hắn bao nhiêu, có thể thấy được là từ nhỏ đã bị bức bách học dùng chiến phủ, hắn mặc dù cũng khổ cực như vậy, nhưng mà trong lòng hắn vẫn có hy vọng là nàng Elena ở phương xa, hồi ức về người mỹ nữ ấy đủ để chống đỡ hắn.

Sau lưng một người đàn ông, luôn cần có một người đàn bà.

- Đi, ta đi cùng ngươi xem xem, mỹ nữ cỡ nào lại có thể khiến cho Caio đồng học của chúng ta mê mẩn, dù sao đến tối mới phải đến vương cung.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hải Vương Tế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook