Hải Vương Tế

Quyển 6 - Chương 11: Vẻ Đẹp Không Thể Che Giấu

Khô Lâu Tinh Linh

20/04/2013



Một nhóm ba người Caesar đã ra khỏi phạm vi của Mỹ Nhân Ngư vương thành. Hai vị công chúa không mấy khi ra ngoài nên cũng không rõ phương hướng. So ra Caesar lại khá thành thạo, mấy năm nay vào nam ra bắc, chu du rất nhiều nơi, nhưng phần nhiều đều là theo những nhóm mạo hiểm giả mà đi đến đâu thì hay tới đó, cũng có hiểu biết một chút về một số bí cảnh nguy hiểm, nhưng vị trí địa lý cụ thể thì lại không rõ ràng lắm.

- Hai vị công chúa điện hạ. Chẳng lẽ chúng ta cứ đi loăng quăng không có mục đích như thế này?

Cảm giác hưng phấn của Clara còn chưa giảm chút nào, vừa nghe vậy liền cười nói:

- Tạm thời không cần nóng vội rèn luyện gì hết, lần này là cơ hội đi chơi hiếm có, hơn thế nữa lại không có ai đi theo quản lý. Đúng không, Elena?

Elena cũng có tính tình của một thiếu nữ, nàng cũng không khác gì với Clara, nếu không thì năm đó cũng không ham chơi đến nỗi bị mất tích, chẳng qua so với Clara thì nàng có thêm một vẻ đẹp trầm tĩnh, an ổn.

Caesar nhìn hai vị công chúa xinh đẹp, mĩ danh lan xa bên cạnh mình tươi cười vui vẻ. Ánh mặt trời xuyên qua làn nước biếc, huyền ảo như tiên cảnh, khiến cho Caesar mê mẩn.

Clara cười tinh nghịch:

- Đầu tiên chúng ta phải thay đổi cách xưng hô, cứ liên mồm công chúa công chúa thì sao đi ra ngoài được. Anh gọi chúng ta là Lara, Nana là được rồi, mà chúng ta gọi anh là nhị ca.

Tất nhiên là Caesar cầu còn chẳng hết, nhưng tại sao lại là nhị ca đây? Chiếu theo tuổi thật thì Clara còn lớn hơn hắn và Elena một chút. Mà nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của hai người, Clara vểnh làn môi đỏ hồng, mềm mại, thản nhiên nói:

- Người ta cũng không muốn làm đại tỷ, anh xếp thứ hai nên gọi anh là nhị ca, chẳng nhẽ lại muốn được gọi là nhị đệ?

Choáng… Nhị ca là tốt rồi, mà trong ba người thì Clara là người còn có tính tình trẻ con nhất, Caesar và Elena vô tình vô ý coi nàng là em gái.

- Chúng ta có nên ngụy trang một chút không? Nếu chúng ta cứ như thế này mà đi thì ai gặp cũng sẽ nghi ngờ.

Caesar là đồng ý cả hai tay về chuyện này, với nhan sắc khuynh thành như thế này, chỉ sợ đi tới đâu cũng sẽ là tiêu điểm, đồng thời cũng rất rắc rối, lại ảnh hưởng tới sự vui thú của bọn họ. Hơn nữa, hắn cũng có một chút ý đồ đem vẻ đẹp như thế giấu đi. Có lẽ mỗi vị nam nhi khi nhìn thấy mỹ nữ như thế cũng đều giống nhau, mà Caesar thì chính xác có ý đồ này trong lòng.

Clara cười ranh mãnh:

- Đã chuẩn bị từ sớm rồi.

Một bộ trang phục võ sĩ, hai bộ áo choàng ma pháp sư màu trắng hiện ra trước mắt 3 người. Đó là không gian huân chương mà Caesar đã đưa cho Clara từ trước. Xem ra Clara đã chuẩn bị chu đáo.

- Đến đây, thay đồ đi, rồi người ta sẽ không nhận ra chúng ta.

Thần có tượng vàng, người có trang phục, câu này không sai một chút nào. Khuôn mặt thật của Caesar đã đủ anh tuấn, mà mặc vào bộ trang phục chiến sĩ bó sát người này, lại càng làm cho Clara và Elena ngẩn ngơ.

- Nhị ca, anh đẹp trai quá…. Nana, ta thấy hối hận rồi.

- Ta cũng thế.

Caesar nghe mà như đi vào sương mù, hắn chỉ cảm thấy mặc bộ đồ này rất thoải mái. Quá đẹp trai? Cái này cùng hối hận thì có gì liên quan?

- Nhớ cho kĩ, không được dụ dỗ con gái nhà người ta, nếu không chúng ta sẽ không khách khí đâu.

Ngất… Thì ra là thế. Nếu có gã con trai nào mà còn có thể quyến rũ cô gái khác ngay trước mặt hai vị công chúa, thì tám chín phần mười là đầu óc tên này có vấn đề.

Nghe Caesar cam đoan, hai vị công chúa điện hạ liền lộ ra vẻ tươi cười. Rất nhanh chóng, hai vị công chúa xinh đẹp đã được bao bọc trong chiếc áo choàng ma pháp trắng như tuyết, từ đầu tới chân đều được che kín, chỉ cần hơi cúi đầu một chút là chỉ có thể thấy được một phần chiếc cằm nhỏ nhắn, nhưng dáng người hấp dẫn lại không thể che dấu được hoàn toàn. Mà quan trọng nhất chính là hơi thở của mỹ nữ lại càng khó che đậy, dù cố gắng cải trang đến đâu cũng vẫn có thể thu hút sự chú ý của người khác.

Tổ hợp ba người tuyệt đối là rất xinh đẹp, tiêu sái. Quần áo từ tay Clara thì không cần bàn cãi, đều là áo quần cho quý tộc. Elena và Clara một trái một phải đi cùng Caesar, mà tình cảnh bây giờ lại có khác biệt, dường như là thân phận công chúa hay bình dân cũng đều không còn, chỉ còn lại bản chất chân thật của chính họ, những chuyện khác thì không cần để ý tới.

Lấy tốc độ của ba người không bao lâu đã thấy được một thành thị. Ở đây vẫn nằm trong hải vực Mỹ Nhân Ngư, Clara và Elena cũng không mấy khi tới những chỗ thành thị nhỏ như thế này cho nên rất là hào hứng. Caesar vốn muốn thẳng đường mà đi qua, nhưng vẫn không từ chối nổi yêu cầu của Clara nên đành phải chấp nhận. Binh lính thủ thành vừa nhìn thấy cách ăn mặc của ba người, ánh mắt liền sáng ngời. Chiến sĩ và ma pháp sư ăn mặc như thế khá là hiếm thấy, chắc là một hộ vệ của quý tộc hoặc vương tộc, mà người thanh niên kia lại quá đẹp trai.

Đám thủ vệ vẫn phải kiểm tra lai lịch của ba người. Gần đây vương thành rối loạn như thế, mà hải vực Mỹ Nhân Ngư cũng không có yên bình cho lắm. Nếu là trước đây thì không cần kiểm tra, nhưng bây giờ thì phải hỏi một chút, còn về vong linh thì một sợi lông cũng không thấy nên cũng đành phải buông bỏ. Dù sao vong linh và hải tộc khác nhau rất nhiều, nếu có sẽ rất dễ phát hiện. Còn về những tên vong linh sắp tiếp cận được với sinh vật có tính mạng mà muốn vào thành thì quá dễ dàng, có phòng cũng chẳng được, mà kiểm tra thì cũng chỉ để ghi chép lại danh sách mà thôi.

- Ba vị chờ một chút, theo thông lệ, xin mời nói tính danh, giới tính, đến từ đâu, muốn đi nơi nào?

Thủ vệ nhìn thấy Caesar khí vũ bất phàm, hai bên người còn có hai ma pháp sư, nên ngữ khí rất là cùng kính. Mà bọn Caesar đã sớm có chuẩn bị sẵn.

- Chúng ta tới từ vương thành, đi ra ngoài rèn luyện chuẩn bị cho luận võ hàng năm.

Nói xong ba người đều đưa ra biểu tượng của học viện.

Thủ vệ vừa nghe thấy có tư cách tham gia luận võ thường niên, chắc chắn đây đều là tinh anh, hơn nữa lại đến từ vương thành, nên rất có thể là quý tộc, liền không gây khó khăn gì.

Vào thành, Clara trái lại lại thấy mới mẻ:

- Không ngờ có lắm quy định như thế, đến cả vào thành cũng rắc rối.



Caesar và Elena cười mà không nói, Clara chỉ là công chúa nhỏ mà thôi, làm sao biết được quy định ở bên ngoài.

- Chúng ta đi dạo qua một lát, tìm một cái nhà trọ, sau đó đi tới mạo hiểm giả công hội một chút, xác định lại hành trình của mình.

Caesar thuận việc dễ làm, thành thạo hơn hai vị công chúa nhiều.

- Tốt, tốt, người ta cũng muốn đi, còn muốn đi cả quán rượu nữa. Nghe nói đó là nơi nghe kể chuyện chiếu đấu rất tuyệt vời, Lara đã muốn đi tới đó từ lâu rồi nhưng phụ vương mẫu hậu lại không cho người ta đi. Lần này cuối cùng cũng không ai ngăn cản ta.

Clara hưng phấn vỗ tay, còn rất nhiều thứ mới lạ cũng phải thử cho biết. Vị công chúa nhỏ này chỉ sợ thiên hạ không loạn mà thôi.

Dàn xếp chỗ ở xong, dưới sự đòi hỏi mãnh liệt của Clara, Caesar chỉ có thể mang theo hai vị công chúa đi tới quán rượu. Quán rượu cũng không phải là cao sang lắm, chỉ là loại bình thường đơn giản có thể thấy được ở bất cứ đâu trong thành. Caesar chỉ chọn một quán hơi sang trọng một chút, rồi kéo theo Clara và Elena đi vào. Với cách ăn mặc của 3 người mà xuất hiện ở đây thì cũng khá đặc biệt, may mà trong quán rượu thì hạng người nào cũng có, không khí của quán rượu khôi phục bình thường rất nhanh nhưng vẫn có người chú ý tới bọn họ. Địa phương hỗn tạp như thế này, chuyện gì cũng có thể sảy ra, đồng thời cũng là một nơi rất rắc rối, nhất là lại có người đem theo hai cô gái như vậy.

Caesar dẫn Elena và Clara đi vào một góc ít người chú ý. Elena rất nghe lời, còn Clara lại hưng phấn quá độ, rất muốn cùng mọi người buôn chuyện một phen nhưng bị Caesar kéo tay một cái, cô bé liền bình tĩnh trở lại.

Ông chủ quán Phí Thị (*) tộc thấp lùn mập mạp, cười híp cả đôi mắt nhỏ, đi tới:

- Không biết ba vị khách muốn dùng gì?

- Ông chủ, cho hai cốc mễ cao tác thanh tửu (1), một cốc liệt diễm trùng thiên (2), sau đó chuẩn bị vài món đồ nhắm.

Clara kéo kéo góc áo Caesar:

- Người ta cũng muốn uống cái liệt diễm trùng thiên kia.

Ngất, cái đó là để cho đàn ông uống đấy, với tửu lượng của Clara thì không uống giỏi lắm. Vì chịu không nổi Clara vòi vĩnh nhõng nhẽo nên Caesar cũng chỉ có thể đáp ứng, nhưng chỉ được một ly thôi.

Ba cốc liệt diễm trùng thiên được bê lên rất nhanh chóng. Clara chưa bao giờ uống loại rượu làng quê này, loại rượu này có nồng độ rất cao, rất nặng. Elena và Clara liếc nhau, cẩn thận nhấp một chút rượu. Quả nhiên như một được lửa nóng chạy thẳng từ yết hầu vào trong bụng, trên mặt hai người liền xuất hiện hai đóa hoa đỏ ửng. Rượu này rất bình thường, không chưng cất cẩn thận, không thể so sánh được với phẩm chất của rượu trong cung đình, nhưng lại có một loại mùi vị thô ráp, nóng bỏng mà lại đơn giản, giống như liều lĩnh, phiêu lưu. Mà Caesar cũng đã lâu rồi chưa hưởng thụ như thế. Rời khỏi vương thành, lại giống như thời gian trước một mình phiêu lưu, có khác thì là bên người có thêm hai vị công chúa xinh đẹp.

Caesar làm một hơi nửa cốc, cảm giác nóng cháy dâng lên. Thật là thoải mái, Clara và Elena ngồi bên đều vỗ tay khen, âm thanh thanh thúy liền khiến cho người xung quanh lập tức chú ý. Nữ tính ở trong quán rượu là cực kì hiếm, mà cho dù có thì phần lớn là dong binh, mạo hiểm giả, khó mà xinh đẹp được, mà nhất định là xấu xí, nóng nảy, hoặc là lạnh lùng, băng giá, ánh mắt cũng có thể giết người, chứ thanh âm ôn nhu dễ nghe như vậy là rất hiếm thấy.

- Gần đây không biết có chuyện gì xảy ra, các tộc đều có không ít cao thủ xuất hiện mạnh mẽ, làm cho người ta có cảm giác sắp có đánh nhau to.

Một đám mạo hiểm giả tụ tập với nhau chém gió. Người ở đây thì không nhất định là phải quen biết, chỉ cần có duyên liền có thể cùng nhau uống rượu tán ngẫu. Có thời điểm mạo hiểm giả là người phức tạp nhất, nhưng có thời điểm họ lại vô cùng đơn giản.

- Đúng vậy, cao thủ các đại vương tộc nhiều như mây, đều là vì Hải Vương Tế mà tới. Ai có thể tham gia Hải Vương Tế thì thanh danh tất nhiên sẽ lên như diều gặp gió.

- Phải, các cao thủ đều là đang tạo thế. Nhưng các ngươi biết không, hải vực Mỹ Nhân Ngư chúng tay xuất hiện một siêu cấp cao thủ, ngay cả Hải Long tộc cũng phải cam bái hạ phong.

Một tên bối tộc chiến sĩ thần bí nói.

- Mịa, thật hay giả? Tên kia không phải là người bối tộc các ngươi chứ?

Gã mạo hiểm giả kia cười nói.

- Đúng vậy, là siêu cấp tiến hóa hệ của bối tộc chúng ta. Nghe đồn rằng người này có thể đánh ngang tay với Long kỵ sĩ của nhân loại. Cái tên Long kỵ sĩ kia gọi là Sờ cái gì a ấy, hình như cũng là nhân vật được xếp hạng trên toàn bộ Maya.

- À, ta cũng nghe nói thế, không biết có thể tin hay không. Nhưng người này gần đây lại vạch trần được âm mưu của vong linh, danh tiếng đang rất nổi bật, được coi là đại biểu của bình dân.

- Đầu chỉ có mỗi hắn, ta nghe nói rằng trong bình dân cũng xuất hiện đỉnh cấp cao thủ không thua gì lục đại vương tộc.

- Không đơn giản thế đâu, đồn đãi thôi, ta thấy Hải Long tộc, Cá heo(3) tộc và Thủy mẫu (4) tộc là có phần thắng lớn nhất. Có một số người rất mạnh nhưng khi đối mặt với 3 chủng tộc này lại bó tay, thiên phú cách nhau quá xa. Hải Long tộc có siêu cấp Long đấu khí, Cá heo tộc có sóng âm công kích im hơi lặng tiếng, Thủy mẫu tộc thì có bí thuật quỷ dị, khó mà gặp được đối thủ, huống chi còn có ma pháp của Mỹ Nhân Ngư tộc, Cự kình(5) tộc với Cự kình lực, Sa tộc (6) với Huyết tinh chiến loạn. Bình dân nhất tộc chúng ta muốn bộc lộ tài năng thì khả năng thành công cũng là rất bé nhỏ.

Người này vừa dứt lời, những người khác đang cao hứng, phấn chấn, tin tưởng liền lập tức hạ xuống. Đó là sự thật, mấy trăm năm qua đều là như thế, mọi người cũng phải chấp nhận. Bình dân nhất tộc xuất ra được một cao thủ là rất khó khăn, mà loại cao thủ này lại quá bình thường trong vương tộc.

- Ài, vương tộc còn có thần binh, mà Hải Vương Tế không chừng còn cho phép sử dụng thần binh, nếu thế lại càng không có hy vọng. Cho dù bình dân nhất tộc chúng ta có người có thể đạt tới trình độ như vậy, nhưng khi đối mặt với thần binh thì cũng khó chiếm được phần thắng.

Mọi người đang trong lúc thất vọng, đột nhiên một âm thanh sang sảng vang lên.

- Các vị sao lại tự xem thường thế. Sống ở trên đời là phải vô oán vô hối, chưa động thủ mà đã mất tự tin, chiến bại là tất yếu. Vương tộc có ưu thế nhưng chủng tộc khác cũng có điểm mạnh riêng biệt. Nghe nói trong thập đại thần binh, có Chân Không Chiến Phủ Granado đã xuất thế, vương tộc sở hữu lục đại thần binh, nhưng còn tứ đại thần binh biết đâu lại nằm trong tay bình dân nhất tộc. Thắng bại khó mà nói trước.

Tại một góc bàn chỉ có một người tuổi trẻ ngồi, là người Phí Thị tộc, nhưng từ phong thái và dáng người mà xem đều thấy được là cao thủ, nhất là loại khí phách ung dung nhàn nhã.

- Tên nhóc khẩu khí không nhỏ, có bản lãnh thì biểu diễn cho mọi người xem một chút.

Người trẻ tuổi cũng không phản bác, cười mà không nói, tiếp tục uống rượu. Nhưng Elena quan sát trang phục của hắn, nhất là trên cổ tay áo có thêu một dấu hiệu hai chiếc vòng màu vàng, trong đầu đột nhiên vang lên tên một người.

- Người này có thể là cao thủ nổi danh giống nhị ca, đến từ Phí Thị điện Diêu (7) tộc, là thiên tài trăm năm khó gặp của Diêu tộc, lại thừa kế thần binh “Vô Song Hoàn Canada”.



Thanh âm Elena tuy rất thấp, nhưng lỗ tại mọi người trong quán rượu lại quá thính, thân phận người thanh niên rất nhanh được lan ra, mà ánh mắt của mọi người nhìn hắn cũng đều thay đổi. Người thanh niên này rất tài giỏi, thanh danh lan xa, chỉ cần hắn có thể thừa kế thần binh thì lai lịch sẽ không bình thường. Đáng tiếc là không có ai biết thân thế cụ thể của hắn, chỉ là từ khi xuất đạo đến nay chưa từng bị đánh bại. Không biết lần này hắn tới hải vực Mỹ Nhân Ngư vì cái gì.

Người trẻ tuổi nghe thấy có người nói ra thân phận của hắn, ánh mắt lập tức hướng về phía bọn Caesar, cầm chén rượu đứng lên đi về phía họ.

Tại hạ là Edmond (8), các vị không để ý có thêm một người gia nhập chứ?

Caesar còn chưa kịp mở miệng thì Clara ngồi một bên không thèm nể mặt mũi, không nóng không lạnh trả lời:

- Rất để ý.

Nói thế làm cho Edmond sửng sốt. Người nếu đã biết thân phận của hắn mà lại không nể mặt nể mũi như thế thì hắn mới gặp lần đầu, không những thế lại còn là một cô gái. Với vẻ anh tuấn tiếu sái của hắn, còn thân thế thần bí, thực lực hơn người là không hề có một chút khó khăn gì với nữ giới, kể cả mỹ nữ quý tộc cũng vậy. Lần đầu gặp mặt lại kinh ngạc như vậy, thật sự là xấu hổ, đi không được mà ở lại cũng không xong.

- Ngại quá, Lara thường không thích gần gũi với người lạ.

Caesar nhẹ nhàng xin lỗi. Quen biết bạn mới đối với Caesar là không sao cả, nhưng nếu Clara không thích thì hắn cũng không cần phải để ý gì hết.

Edmond không cho là đúng:

- Đều là khách qua đường, gặp mặt là có duyên, các vị sao lại xa cách người khác vậy?

- Này, các ngươi cũng không để thể diện cho người ta thế. Quý tộc là có thể xem thường bình dân sao?

- Chắc là quý tộc sa cơ đây, nếu không thì tại sao lại tới chỗ như thế này.

Trong quán rượu đều có người chỉ sợ thiên hạ không loạn, thấy có Edmond đứng đó, liền a dua theo khiêu khích bên kia.

Caesar chậm rãi mân mê chén rượu, thản nhiên cười nói:

- Thiên vương lão tử cũng phải tuân theo quy củ, mà huống chi cũng không có ai có mặt mũi lớn như thế.

Caesar nói thẳng, làm gì có mấy người có thể ngồi cùng một chỗ với Clara và Elena.

- Tên nhóc mày quá điên cuồng rồi, đây là quán rượu chứ không phải là nhà mày. Đừng có đem bộ dáng ấy mà khoe khoang ở chỗ này.

Caesar bỗng nhiên đứng lên, hắn cũng không phải là người dễ nhẫn nhịn, trái lại, có lúc còn ngang ngạnh cực kì. Có những lúc chờ người tới chọc còn không bằng mình ra tay trước tiên. Người đang la ó liền lập tức rút trường đao ra, vết sẹo trên mặt toát ra vẻ hung ác dữ tợn.

- Tiểu tử, là ngươi muốn tìm cái chết.

Nói xong liền xông tới chém một đao. Mọi người đều tụm lại xung quanh xem náo nhiệt, loại chuyện không hợp liền rút đao rất bình thường ở quán rượu.

Đối mặt với trường đao, Caesar cũng không né tránh, từ từ giơ ngón tay điểm một cái lên chặn lưỡi đao, trong một lúc quán rượu lạnh ngắt không tiếng động…. Người này chắc điên rồi, cả ngón tay cũng không cần. Trong quán rượu có đánh nhau thì đánh nhau, nhưng thiệt hại về tính mạng thì không có nhiều lắm. Mạo hiểm giả đều quen tranh đua về khí thế, xuất chiêu đều lưu thủ, mà tên mạo hiểm giả ra tay nghĩ rằng đối phương sẽ trốn, ai ngờ lại gặp phải một gã điên.

“Keng”

Trường đao trong tay mạo hiểm giả vỡ ra thành từng mảnh nhỏ rơi xuống đất. Hiển nhiên là bị một ngón tay của người thanh niên kia đánh vỡ. Hải Thần linh thiêng, đao này rèn bằng thép đấy, có phải là đồ sứ đâu. Mạo hiểm giả ngơ ngác nhìn chiếc cán đao trong tay, vẻ mặt không thể tin được.

- Nhớ cho kĩ, nếu nói thêm một từ, ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của ngươi.

Caesar lạnh lùng lưu lại một câu nói, rồi quay người trở lại chỗ ngồi.

- Nhìn cái gì, quay ra chỗ khác hết đi.

Clara thừa dịp mượn oai hô lên, cảm giác này thật là thích.

Nhưng khi nàng hơi ngẩng mặt lại làm cho Edmond đứng ngay gần đó có thể thấy rõ ràng dung mạo. Điều này làm cho Edmond bị đả kích lần thứ hai. Elena ngồi cạnh vội vàng kéo Clara, khiến cho mọi ý nghĩ của Emond đều dừng lại khi hắn nhìn thấy nàng. Toàn bộ tiên nữ của hải tộc đều tập trung ở đây. Tuy ngọn đèn trong quán rượu hơi tối nhưng không thể che dấu sắc đẹp tuyệt trần.

- Edmond tiên sinh, có thể rời đi được chưa?

Caesar quay lại chỗ ngồi, nhìn khuôn mặt đờ đẫn của Edmond, cười nói. Xem ra dung mạo của hai vị công chúa là không thể chống đỡ được.

- Nhị ca quá đỉnh. Mà người này sao vẫn còn đứng ở đây, có cần đá hắn bay ra không?

Edmond liền nở nụ cười sáng lóa:

- Thật sao? Vậy tốt quá, tiểu thư có thể hỗ trợ một chút được không?

Đối phó nữ giới có rất nhiều cách, cũng không nhất định là phải có được sự yêu mến của nàng, có thể khiến nàng ghét cũng không sao, chỉ cần lưu lại ấn tượng cho nàng là được.

Caesar thầm than một hơi, rắc rối thế mà vẫn tới, anh bạn này rõ ràng là không muốn từ bỏ…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hải Vương Tế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook