Chương 24
Toán Liễu Bất An Toàn
14/07/2024
Ta ngoan ngoãn rúc vào lòng hắn, thầm nghĩ đêm qua mình có phải là đi3n quá rồi không, hình như đã vô tình dẫn dắt Hàn Thủy đi lệch đường rồi... Sao một đêm trôi qua, hắn lại trở thành kẻ háo sắc thé? Giống như tất cả những tình cảm kiềm nén trước kia đều không còn che giấu, bộc lộ hết ra ngoài, trở nên phóng túng không chút kiêng dè.
Ừm, cũng không tính là dẫn dắt sai lệch, kỳ thực lúc ta với hắn sống Thiên m tự đã rất tùy ý, chỉ là không biết tại sao sau khi về kinh thành, tâm tư lại càng ngày càng nặng.
Rốt cuộc Hàn Thủy có chuyện gì giấu ta? Nếu không phải đêm qua ta ép buộc hắn giải độc, chẳng lẽ hắn định nhịn cả đời sao?
Ai, thôi, ít nhất là một khởi đầu tốt.
Hắn bằng lòng đối mặt với tình cảm của mình đối với ta đã rất không dễ dàng, vẫn là phải từ từ, đừng dọa người ta chạy mất.
Chúng ta ôm nhau nghỉ ngơi thêm một lúc, sau đó ta đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng: “Trường Ninh… Hôm nay ta nên vào cung thăm hắn.”
……
Ta đến hoàng cung lúc mặt trời đã ngả về tây, vội vàng đi đến Trường Tín cung của Hoàng đệ, vì đi gấp nên cũng chưa kịp trang điểm.
Hoàng đệ và Khang Hòa đang đợi ta trong cung, thấy ta đến, cùng nhau đứng dậy: “Tỷ tỷ.”
Hai người đồng thanh sau lại cùng sửng sốt, nhìn nhau một cái, Hoàng đệ hừ lạnh một tiếng nói trước: “Tỷ tỷ đến rồi.”
Ta cười lấy khăn tay lau mồ hôi: “Tối hôm qua Ngụy Thừa mời ta du hồ, cho nên hôm nay dậy muộn một chút.”
Nói đến chuyện này, Khang Hòa mở miệng: “Tỷ tỷ còn chưa biết, Ngụy Thừa tối hôm qua bị người ta phát hiện ngã xuống trên thuyền hoa nhà mình, chỗ đó bị trọng thương, nghe nói sau này sợ là không thể sinh con được nữa.”
…… Ta quay đầu nhìn Hàn Thủy một cái, ra tay thật nặng.
Hoàng đệ thấy sắc mặt ta kỳ quái, hỏi nguyên nhân, ta liền kể lại chuyện Ngụy Thừa hạ dược ta tối hôm qua.
Hoàng đệ tức giận, rút kiếm nói muốn c.h.é.m tên khốn kiếp đó, ta còn chưa kịp ngăn cản hắn, Khang Hòa liền đứng dậy ấn cánh tay hắn: “Bệ hạ cẩn trọng.”
Hoàng đệ sững sờ, hồi thần, phẫn hận ném kiếm xuống, nhỏ giọng nói: “Cứ chờ xem!” Đột nhiên hắn nhớ tới chuyện gì đó, nhìn về phía ta: “Đã tỷ tỷ trúng độc...”
Ánh mắt hắn đột nhiên dừng lại trên cổ ta, trong nháy mắt sắc mặt trở nên âm trầm khó đoán, hất tay ngồi xuống: “Không sao là tốt rồi.”
Ta khó hiểu sờ sờ cổ, dùng ánh mắt hỏi Khang Hòa, chẳng lẽ sau khi ta rời đi tối hôm qua, bọn họ cãi nhau sao? Khang Hòa cười lắc đầu.
Không cãi nhau với Khang Hòa là tốt rồi, đứa nhỏ này từ trước đến nay tính tình bất định, ta chỉ sợ hắn chọc Khang Hòa không vui.
Ta chậm rãi uống cháo, rốt cuộc cũng có thời gian suy nghĩ chuyện của Ngụy Thừa, chuyện tối hôm qua là hắn sai, ta không so đo với hắn đã là rộng lượng, Đại tướng quân hẳn là sẽ không đối đầu trực diện với ta, chỉ sợ hắn sẽ âm thầm làm chút chuyện ám muội để trả thù.
Xem ra chuyện Ngụy Linh vào cung phải nhanh chóng sắp xếp, Ngụy Hổ không còn nhiều quân bài, Ngụy Thừa đã phế rồi, hy vọng phần lớn đều đặt trên người Ngụy Linh, mà nàng ta vào cung, chúng ta cũng dễ dàng nắm giữ Ngụy Hổ hơn.
Hôm nay vốn không có việc gì quan trọng, ta chỉ muốn xem Hoàng đệ và Khang Hòa chung sống thế nào, sau khi thương lượng xong chuyện Ngụy Linh, dùng xong bữa lại cảm thấy mệt mỏi, liền cáo từ Hoàng đệ hồi phủ.
Ai ngờ vừa về phủ một lúc, trong cung liền sai người đến mời: "Hoàng hậu nương nương mời Trưởng công chúa vào cung một chuyến, Bệ hạ nổi giận, đập phá Trường Tín cung tan tành, nương nương khuyên không được hắn."
Ta đau đầu, sai người đi nhà bếp lấy tôm viên ta làm xong bỏ vào trong băng, bất đắc dĩ chạy vào cung.
Hoàng đệ quả nhiên là tức giận thật, bên trong Trường Tín cung tan hoang một mảnh, lúc này hắn đang quỳ gối ngồi trên giường th ở dốc.
Ta thầm nghĩ trong lòng, một mực để hắn giả vờ yếu ớt, tuy hắn không yếu ớt thật, nhưng rốt cuộc cũng chưa từng rèn luyện, nhìn gầy gò, so với dáng người của Hàn Thủy thì trông ốm yếu hơn rất nhiều, đợi sau khi triều chính ổn định, cũng nên để hắn luyện tập nhiều hơn.
Khang Hòa đứng bên cạnh Hoàng đệ, đang cầm băng gạc băng bó cho hắn.
Ta kinh ngạc nói: “Bị thương rồi?”
Hoàng đệ: “Hừ!”
Khang Hòa nhẹ giọng nói: “Không sao, lúc ném bình không cẩn thận bị cứa vào tay, nếu tỷ tỷ không đến, ngày mai chắc cũng đã lành rồi.”
Hoàng đệ bị Khang Hòa làm nghẹn họng, cảm xúc cũng không liền mạch, tức giận nói: “Chuyện của trẫm không cần ngươi quản!”
Ừm, cũng không tính là dẫn dắt sai lệch, kỳ thực lúc ta với hắn sống Thiên m tự đã rất tùy ý, chỉ là không biết tại sao sau khi về kinh thành, tâm tư lại càng ngày càng nặng.
Rốt cuộc Hàn Thủy có chuyện gì giấu ta? Nếu không phải đêm qua ta ép buộc hắn giải độc, chẳng lẽ hắn định nhịn cả đời sao?
Ai, thôi, ít nhất là một khởi đầu tốt.
Hắn bằng lòng đối mặt với tình cảm của mình đối với ta đã rất không dễ dàng, vẫn là phải từ từ, đừng dọa người ta chạy mất.
Chúng ta ôm nhau nghỉ ngơi thêm một lúc, sau đó ta đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng: “Trường Ninh… Hôm nay ta nên vào cung thăm hắn.”
……
Ta đến hoàng cung lúc mặt trời đã ngả về tây, vội vàng đi đến Trường Tín cung của Hoàng đệ, vì đi gấp nên cũng chưa kịp trang điểm.
Hoàng đệ và Khang Hòa đang đợi ta trong cung, thấy ta đến, cùng nhau đứng dậy: “Tỷ tỷ.”
Hai người đồng thanh sau lại cùng sửng sốt, nhìn nhau một cái, Hoàng đệ hừ lạnh một tiếng nói trước: “Tỷ tỷ đến rồi.”
Ta cười lấy khăn tay lau mồ hôi: “Tối hôm qua Ngụy Thừa mời ta du hồ, cho nên hôm nay dậy muộn một chút.”
Nói đến chuyện này, Khang Hòa mở miệng: “Tỷ tỷ còn chưa biết, Ngụy Thừa tối hôm qua bị người ta phát hiện ngã xuống trên thuyền hoa nhà mình, chỗ đó bị trọng thương, nghe nói sau này sợ là không thể sinh con được nữa.”
…… Ta quay đầu nhìn Hàn Thủy một cái, ra tay thật nặng.
Hoàng đệ thấy sắc mặt ta kỳ quái, hỏi nguyên nhân, ta liền kể lại chuyện Ngụy Thừa hạ dược ta tối hôm qua.
Hoàng đệ tức giận, rút kiếm nói muốn c.h.é.m tên khốn kiếp đó, ta còn chưa kịp ngăn cản hắn, Khang Hòa liền đứng dậy ấn cánh tay hắn: “Bệ hạ cẩn trọng.”
Hoàng đệ sững sờ, hồi thần, phẫn hận ném kiếm xuống, nhỏ giọng nói: “Cứ chờ xem!” Đột nhiên hắn nhớ tới chuyện gì đó, nhìn về phía ta: “Đã tỷ tỷ trúng độc...”
Ánh mắt hắn đột nhiên dừng lại trên cổ ta, trong nháy mắt sắc mặt trở nên âm trầm khó đoán, hất tay ngồi xuống: “Không sao là tốt rồi.”
Ta khó hiểu sờ sờ cổ, dùng ánh mắt hỏi Khang Hòa, chẳng lẽ sau khi ta rời đi tối hôm qua, bọn họ cãi nhau sao? Khang Hòa cười lắc đầu.
Không cãi nhau với Khang Hòa là tốt rồi, đứa nhỏ này từ trước đến nay tính tình bất định, ta chỉ sợ hắn chọc Khang Hòa không vui.
Ta chậm rãi uống cháo, rốt cuộc cũng có thời gian suy nghĩ chuyện của Ngụy Thừa, chuyện tối hôm qua là hắn sai, ta không so đo với hắn đã là rộng lượng, Đại tướng quân hẳn là sẽ không đối đầu trực diện với ta, chỉ sợ hắn sẽ âm thầm làm chút chuyện ám muội để trả thù.
Xem ra chuyện Ngụy Linh vào cung phải nhanh chóng sắp xếp, Ngụy Hổ không còn nhiều quân bài, Ngụy Thừa đã phế rồi, hy vọng phần lớn đều đặt trên người Ngụy Linh, mà nàng ta vào cung, chúng ta cũng dễ dàng nắm giữ Ngụy Hổ hơn.
Hôm nay vốn không có việc gì quan trọng, ta chỉ muốn xem Hoàng đệ và Khang Hòa chung sống thế nào, sau khi thương lượng xong chuyện Ngụy Linh, dùng xong bữa lại cảm thấy mệt mỏi, liền cáo từ Hoàng đệ hồi phủ.
Ai ngờ vừa về phủ một lúc, trong cung liền sai người đến mời: "Hoàng hậu nương nương mời Trưởng công chúa vào cung một chuyến, Bệ hạ nổi giận, đập phá Trường Tín cung tan tành, nương nương khuyên không được hắn."
Ta đau đầu, sai người đi nhà bếp lấy tôm viên ta làm xong bỏ vào trong băng, bất đắc dĩ chạy vào cung.
Hoàng đệ quả nhiên là tức giận thật, bên trong Trường Tín cung tan hoang một mảnh, lúc này hắn đang quỳ gối ngồi trên giường th ở dốc.
Ta thầm nghĩ trong lòng, một mực để hắn giả vờ yếu ớt, tuy hắn không yếu ớt thật, nhưng rốt cuộc cũng chưa từng rèn luyện, nhìn gầy gò, so với dáng người của Hàn Thủy thì trông ốm yếu hơn rất nhiều, đợi sau khi triều chính ổn định, cũng nên để hắn luyện tập nhiều hơn.
Khang Hòa đứng bên cạnh Hoàng đệ, đang cầm băng gạc băng bó cho hắn.
Ta kinh ngạc nói: “Bị thương rồi?”
Hoàng đệ: “Hừ!”
Khang Hòa nhẹ giọng nói: “Không sao, lúc ném bình không cẩn thận bị cứa vào tay, nếu tỷ tỷ không đến, ngày mai chắc cũng đã lành rồi.”
Hoàng đệ bị Khang Hòa làm nghẹn họng, cảm xúc cũng không liền mạch, tức giận nói: “Chuyện của trẫm không cần ngươi quản!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.