Quyển 1 - Chương 23: Florence
Phạn Tạp
23/09/2016
Chuyển ngữ – Đặng Trà MyItaly, ngôi sao
văn minh của Châu Ây, là mảnh đất chôn nắm xương của St. Peter, ngọn
nguồn của văn hóa phục hưng… Italy với lịch sử vinh quang khôg phải là
một cường quốc, chỉ do phần đông những thành bang cấu thành hệ thống rời rạc. Trên bán đảo Apennine hình chiếc giày, Venice, Milan, Napoli và
đất nước của Giáo Hoàng luân phiên chiến tranh, từng phần tử độc lập lại liên hợp lẫn nhau.
Đã muốn tới thăm hệ thống tài chỉnh thì mục tiêu chỉ có một – Thành phố có sự nghiệp tài chính phát đại nhất ven bờ Địa Trung Hải, Florence.
Lúc bấy giờ, Red Lion cũng không gióng trống khua chiêng lên đất liền mà chỉ thả neo ở bến cảng, Hayreddin dẫn theo đội phó và bác sĩ trên thuyền xuất phát. Lúc rời thuyền, Vitor lại suýt chút nữa rơi qua mạn thuyền bé lăn xuống biển lần nữa. Tuy anh ta đã làm việc trên thuyền hải tặc được ba năm nhưng lại chẳng nhiễm được chút linh hoạt của thủy thủ nào, lúc nào cũng chỉ chực rơi xuống biển.
“Lần sau lúc anh rửa mặt, tôi sẽ trông chừng không để anh chết đuối trong chậu rửa.” Nick kịp thời túm lấy tay anh ta, nhưng lại cất lời ác độc nguyền rủa.
Mọi người đóng giả thương nhân, ngồi xe ngựa xuất phát vào khu vực ven bờ phồn hoa. Những nóc nhà màu đỏ nổi bật lên nền trời xanh mây trắng, thành phố phồn vinh này chèo chống nhờ lông dê và công nghệ dệt, dường như sau mỗi ô cửa sổ, người ta lại loáng thoáng thấy được guồng quay tơ đang quay tròn.
Nick từng lang thang nhiều năm ở Italy, tới Florence có thể nói là về lại chốn cũ rồi. Xe ngựa đi qua bến cảng nhộn nhịp, hành khách giàu có trên thyền ném tiền xuống biển mua vui, đám trẻ trên cầu lại nháo nhác nhảy xuống vớt.
“Hành vi của con người nơi đây vẫn ác liệt như thế.” Victor đội chiếc mũ rộng vành che khuất cả khuôn mặt, qua cửa xe ngựa cay nghiệt nhìn chằm chằm đám thủy thủ đang cười ha hả, “Hằng năm chết đuối bao nhiêu người rồi, đáng ra phải phán bọn họ tội giết người mới đúng.”
Cảnh tượng này cũng là cảnh tượng quen thuộc với Nick, chỉ có điều cô đã tập mãi thành quen, vốn cũng chẳng có cảm xúc tức giận gì. Cô chỉ buồn bực nói một câu: “Kỹ năng bơi lội tối thì một ngày cũng kiếm được không ít đâu, tiếc là tôi không biết bơi.”
Victor liếc cô một cái: “Cô chỉ có chút chí hướng đó thôi.”
Karl không dám tưởng tượng người thích kiếm tiền như Nick đã sống thế nào vào năm đó, phút chốc chẳng nói nổi nên lời.
“Mắt cô như thể con cún con nhìn cục xương chằm chằm ấy.” Hayreddin nói rồi lấy một túi tiền Tây Ban Nha ném cho Nick: “Lát nữa xuống xe cô cũng ném đi, nhớ ném tới trước mặt đám đốn mạt tự cho là đúng kia ấy.”
Nick bắt lấy cái túi, đánh giá chí ít cũng có hai mươi miếng, cô nhanh chóng thu bạc vào túi, nghiêm mặt nói: “Thuyền trưởng, tôi không thèm chấp bọn họ đâu.”
Hayreddin cười mỉm nhìn cô: “Đừng độc chiếm, đây là tiền dùng chung của mấy người đấy. Các mặt hàng ở Florence này là nhất Địa Trung Hải rồi, hôm nay làm việc xong thì giải tán, muốn mua gì thì mua đi.”
Nick vui sướng vô cùng, vội vàng ngắm nhìn những cửa hàng phồn hoa mọc như nấm ngoài cửa sổ, đó là những nơi mà ngay cả cửa cô cũng chưa từng bước chân vào. Cô, Victor và Karl chia ra thì mỗi người được bảy đồng, đây đã là chi phí mua sắm hết sức xa hoa của khách lữ hành rồi.
“Victor, anh là người địa phương à? Có đồ đẹp giá rẻ nào đáng đề cử không?”
“Đồ đẹp giá rẻ chưa thấy bao giờ, tiền nào của nấy mới là quy củ ở đây.”
Dường như Victor đặc biệt mẫn cảm với mấy chữ “người địa phương”, anh ta lại kéo vành nón thấp xuống.
“Cái khác cô cũng không nỡ mua đâu, đi mua chăn lông đi, giữ ấm mà lại bền, đây là sản phẩm tốt có tiếng của Florence đấy.”
Vì ở đây là nơi tập trung đông đảo lượng quý tộc lâu đời nên thị trường xa xỉ phẩm của Florence rực rỡ muôn màu, hàng sản xuất dệt và chế phẩm lông dê cũng là hàng cao cấp quan trọng, những thứ này đều được dùng thuốc nhuộm cực kỳ quý, màu sắc tươi đẹp lâu phai.
“Chăn lông à…” Nick vuốt kim loại hiếm trong túi áo, ánh mắt như in hai chữ kích động.
Mọi người trong xe thấy dáng vẻ Nick hưng phấn như thế thì cũng có chút hứng thú đi chơi.
Cuối cùng cũng vào khu vực thành thị, chuyện đầu tiên lúc xuống xe ngựa không phải là tìm khách sạn mà là đi đổi tiền.
Florence phát hành tiền Flo, đây là kim tệ đời trước của châu âu, thông hành trong đất liền. Khắp nơi trong thành thị đều có ngân hàng để đổi tiền, chỉ một cái bàn, một băng ghế dài, một nhân viên là đã có thể tiến hành công việc đổi hơi mười loại tiền như Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, nước Pháp, Nước Anh, Hà Lan, Othman, Thổ Nhĩ Kỳ, Ai Cập…
Đoàn người che giấu tung tích, xếp hàng trước một bàn làm việc, tiện thể đánh giá cảnh tượng trong tòa thành này.
Nick bần thần suy nghĩ về khoản tiền mua sắm của cô, bất thình lình, một âm thanh chói tai vang lên xuyên qua đám người:
“Ăn trộm! Có người trộm túi tiền của tôi!”
Cả đám người hỗn loạn, Nick không nói hai lời đã chạy vụt đi, ngơ ngác chạy hơn nửa con phố mới ngớ ra rằng không phải nói mình, bèn ngượng ngùng vuốt mũi đi về:
“Đã lâu không để ý nên thần kinh có hơi mẫn cảm…”
Hayreddin than thở: “Đôi khi tôi thật không muốn thừa nhận, nhưng dẫn cô đi đúng thật là mất giá quá.”
Victor thì quay lưng lại, ra vẻ không biết cô.
Karl muốn giải vây cho Nick, bèn hỏi: “Mấy chỗ làm việc này trông đơn sơ quá, trên bàn đều là vàng bạc chưa nộp thuế, chẳng có ai bảo vệ, nhân viên chỉ lo vùi đầu ghi chép, chẳng nhẽ không để ý vấn đề an toàn ư?”
“Không đâu, bọn họ đều là người nhà Medici.” Nick trả lời chắc nịch, “Cho dù đám nhân viên có buồn đi WC quá thì lúc trở lại cũng chẳng thiếu lấy nổi một đồng tiền đâu.”
Thấy Karl tỏ vẻ nghi ngờ, Victor bèn giải thích: “Medici là thế lực lớn nhất, độc ác nhất ở bản địa, là xã hội đen đấy.”
Tuy Victor xuất thân từ gia đình quý tộc có tiếng nhưng thật ra cũng không phải là huyết thống quý tộc Châu Âu. Bọn họ làm giàu theo lối ngân hàng xã hội đen, dùng tiền tài và vũ lực để uy hiếp, không chế thành phố này đã 300 năm.
Hayreddin thấp giọng tự thuật câu chuyện đồn đại năm đó: “Hơn ba mươi năm trước, tộc trưởng Medici “Hào hoa giả” Lorenzo và người em trai của ông ta bị đối thủ cạnh tranh tập kích ở giáo đường, em trai anh ta bỏ mình tại chỗ, Lorenzo trốn vào kho đồ thánh mới thoát thân được. Ngày hôm sau gia tộc Medici phản công, tiêu giệt cả nhà đối thủ đó, ngay cả đại giáo chủ họ ủng hộ cũng không thoát nổi, toàn bộ phố lớn ngõ nhỏ Florence ngập những tay chân đứt lìa, toàn bộ chỉ còn một người đàn ông có quan hệ thông gia với gia tộc Medici sống sót.”
Karl khiếp sợ: “Cái gì?! Chẳng lẽ dân chúng yên lặng, dễ dàng tha thứ cho loại tàn bạo này ư?! Hung thủ có tội, phải bị phán quyết chứ?”
“Cậu đánh giá cao dân thường quá rồi.” Victor cười rộ lên, “Thực tế Medici rất được tôn kính ở Florence, rất nhiều thị dân tham gia hành động báo thù này. Lúc xử phạt treo cổ công khai, dân chúng vây quanh đều hô hào “Treo cổ chúng đi!”, có những người bị mổ bụng treo lên ngoài tòa thị chính, Lorenzo treo thưởng cho những ai vẽ lại, ngay cả thấy tôi Da Vinci cũng tham gia vẽ. Nếu cậu muốn xem tràng cảnh đó một chút thì chúng được treo trong tòa thị chính đấy.”
Karl khiếp sợ không nói nổi nên lời, Nick tổng kết trần thuật: “Bởi thế nên có một điều luật bất thành văn rằng cho dù có trộm của thượng đế, cho dù có bị đánh gãy tay cũng không thể trộm đồ trên bàn này được.”
Cho dù Nick bị vàng nện cho chóng mặt thì cô cũng biết đến Florence không thể chỉ ngắm cảnh. Victor ghét bỏ thời tiết nóng nực bên ngoài, có thể khiến anh ta đội mũ mặc áo choàng giữa tiết trời tháng tám này thì chỉ có thể là nhiệm vụ đặc thù.
Quả nhiên đoàn người vừa đặt chân tới khách sạn không lâu đã có một cỗ xe ngựa màu đen xa hoa xuất hiện bên ngoài. Một quản gi trung tiên với dáng lưng thẳng tắp cúi đầu cung kính với Victor, chào một tiếng: “Tiểu thiếu gia.” Sắc mặt bác sĩ của thuyền lập tức trở nên khó coi.
Vừa lên xe ngựa, vẻ mặt trào phúng cay nghiệt đầy phong phú của anh ta biến mất, đổi lại là chiếc mặt nạ lạnh lùng.
“Nói rõ trước, tôi chỉ là người đã ở riêng, không có quyền thừa kế, lần này chỉ phụ trách giới thiệu, không thành cũng không thuộc trách nhiệm của tôi.”
Hayreddin an ủi bằng giọng nói trầm ổn: “Không cần phải lo lắng, cậu chỉ đi làm việc, không phải về nhà thăm người thân.”
“Hừ… Nơi này luôn khiến tôi không thoải mái.”
Một lát sau, Nick – người từ trước đến nay rất ít hỏi đến nhiệm vụ – đột nhiên mở miệng: “Thuyền trưởng? Anh muốn gửi tiền tiết kiệm ở ngân hàng gia tộc Medici à?”
“Nếu may mắn, tôi càng hi vọng có thể kiếm chút tiền từ Lorenzo, ví dụ như bán cho ông ta một vài thứ chẳng hạn.” Hayreddin đáp mơ hồ. Anh đang nói đến cháu trai của Lorenzo, kẻ tự xưng là Lorenzo II, chủ gia tộc Medici hiện nay, người thống trị thực sự của Florence.
“Sao thế, có vấn đề gì à?”
Nick không trả lời, chỉ vô thức đưa tay nắm lấy lưỡi hái trong túi vải, sự hưng phấn khi tới Florence đã bị quét sạch.
“Không sao cả. Chẳng qua nếu thuyền trưởng muốn cướp ngân hàng thì tôi phải chuẩn bị tâm lý trước một chút.”
Lăn lộn ở Italy bao nhiêu năm, Nick hiểu rất rõ “Medici” đại biểu cho cái gì, so với chính phủ, gia tộc Mafia này lại không từ thủ đoạn, tàn nhẫn bạo lực vô cùng.
“Chỉ bằng ba chúng ta thì muốn thuận lợi thoát thân cũng chẳng dễ gì đâu.”
Karl nắm chặt chuôi kiếm, suy tư ác liệt cách thức để Nick bình an đào thoát được, không khí trong xe trở nên ngột ngạt. Qua một lúc lâu (hoặc cũng chỉ mới hai ba phút), bác sĩ đột nhiên phát hiện chỗ không đúng trong lời Nick:
“Này nhóc con kia, tại sao lại là ‘chỉ bằng ba chúng ta’ được?”
Nick đếm trên đầu ngón tay cho anh ta nghe: “Thuyền trưởng này, tôi này, Karl này, đúng ba người rồi còn gì.”
“Tôi thì sao?”
“Anh ấy à…” Nick vô cảm đánh giá tên bác sĩ gầy yếu nọ: “Lực chiến đấu của anh bằng không, chả cần thiết tính vào làm gì.”
Victor: “!!!”
Trong xe đột nhiên ồn ào, giọng điệu tức giận của Victor được đề lên cực cao, thùng xe lay động không ngừng.
Hayreddin chỉ cười cười xem trận hỗn chiến này, đợi đến lúc Karl che chở Nick trong lòng, Victor chỉnh sửa áo sơ mi nhăn nhúm xong thì bầu không khí ngột ngạt đã chẳng còn chút nào nữa.
“Nếu là tôi, tôi sẽ chẳng tốn công tốn sức đến nói chuyện hiệp ước hữu nghị làm gì.” Thần kinh căng cứng của Victor đã bình tĩnh lại, cuối cùng không nhịn nổi nữa bèn nói với Hayreddin: “Chủ gia tộc Medici bây giờ là cấp cao của quân đội Tây Ban Nha ba năm trước, hơn nữa ông ta còn là cháu ruột của Giáo hoàng Lêô X, quan hệ giữa thuyền trưởng và bên đó “hữu nghị hòa hợp” vô cùng đấy…!”
“Cảm ơn, tôi hiểu rất rõ ranh giới quan hệ của mình.” Hayreddin cười nói, “Nhưng đồng thời, quan hệ giữa Medici và Thổ Nhĩ Kì cũng rất tốt. Đế quốc Othman là mối hàng quan trọng nhất trong việc buôn bán của Florence, xét từ điểm này thì thật ra Medici cũng không có lập trường chính trị gì, chẳng qua là theo chủ nghĩa tiền tài mà thôi. Bởi thế có lẽ tôi nên thử vận may xem sao, nếu thất bại cũng chẳng mất gì. Lại ói không phải cậu đã liên tục viết không ít thư hữu nghị về nhà đó ư.”
“Đó là công việc bất hợp lý mà thuyền trưởng anh áp đặt cho tôi đấy!” Victor bất mãn vô cùng, “Chừng nào thì anh mới có thể buông tha cách thức ngoại giao mập mờ này hả? Chẳng chịu đầu quân cho ai, chẳng thân cận ai, như thế thú vị lắm à?”
“Thú vị vô cùng ấy chứ!” Đôi mắt xanh của Hayreddin sáng rỡ, tràn ngập vẻ tự tin không gì sánh được, “Chuyến đi này chính là cầu phú quý trong nguy hiểm. Nếu thích an ổn thì chẳng bằng tôi mua lấy mấy trăm mẫu vườn trái cây làm địa chủ còn hơn!”
“Nhưng quan hệ ngoại giao mập mờ là con dao hai lưỡi, tuy rằng chiếm được nhiều lợi ích nhất nhưng bất kỳ ai cũng có thể trở mặt thành thù!”
“Như thế chẳng phải kích thích lắm ư?” Hayreddin hỏi lại, mỉm cười nói, “Cũng giống với đạo lý theo đuổi phụ nữ vậy, chỉ có lúc gần lúc xa, không lạnh không nóng thì cậu mới có thể chiếm được cô nàng, phải biết trả giá cả sức lực lẫn tiền tài.”
Victor im bặt, Hayreddin lại nhìn Nick, cô không nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn anh, dường như đang nghe rất thật tâm.
“Nghe hiểu gì rồi? Nói một câu xem.” Hayreddin hỏi.
“Ừ, đầu tiên tôi tán thành với cách nghĩ vườn trái cây và địa chủ.” Nick nghiêm túc phát biểu cảm tưởng của chính mình, “Còn có phương thức kết giao chiếm được nhiều tiền nhất nữa.”
“Phương thức gì?”
“Chính là như thuyền trưởng anh nói đấy, ngủ cùng tất cả mọi người, như thế thì tất cả mọi người sẽ tự nguyện trả cái giá tối đa.”
Hayreddin há hốc miệng, đau khổ tiêu hóa hàm nghĩa những lời này.
“Không, không đúng, tôi nói câu ‘như gần như xa, không lạnh không nóng’ cơ mà, cô không hiểu nghĩa hai câu đơn giản này ư? Không phải là ngủ! Là mập mờ!”
Nick trợn tròn mắt, hiển nhiên là rất hoang mang: “Không phải ngủ… Vậy đang nói chuyện giá tiền đúng không, có phải sau đóp còn cần giẫm giày dưới bàn cơm đúng không?”
Victor đã ngồi nẹp vào ghế cười không đứng dậy nổi, Karl thì mặt đỏ tới tận mang tai, chỉ muốn cầu xin thuyền trưởng đừng bàn đến vấn đề này nữa. Cuối cùng Hayreddin cũng nhớ được một nguyên tắc lớn khi mang trẻ con theo: Không được bàn chủ đề không thích hợp trước mặt trẻ con, bọn họ sẽ bị bẻ cong mất.
Trong xe ngựa thỉnh thoảng có tiếng tranh cãi xen lẫn, tiếng cười, tiếng cãi lại, quản gia ngồi ngoài nhẹ nhàng quất roi, khóe miệng hơi nở nụ cười.
Dường như thiếu gia đã tìm được đồng đội khiến cậu ấy vui vẻ rồi.
Đã muốn tới thăm hệ thống tài chỉnh thì mục tiêu chỉ có một – Thành phố có sự nghiệp tài chính phát đại nhất ven bờ Địa Trung Hải, Florence.
Lúc bấy giờ, Red Lion cũng không gióng trống khua chiêng lên đất liền mà chỉ thả neo ở bến cảng, Hayreddin dẫn theo đội phó và bác sĩ trên thuyền xuất phát. Lúc rời thuyền, Vitor lại suýt chút nữa rơi qua mạn thuyền bé lăn xuống biển lần nữa. Tuy anh ta đã làm việc trên thuyền hải tặc được ba năm nhưng lại chẳng nhiễm được chút linh hoạt của thủy thủ nào, lúc nào cũng chỉ chực rơi xuống biển.
“Lần sau lúc anh rửa mặt, tôi sẽ trông chừng không để anh chết đuối trong chậu rửa.” Nick kịp thời túm lấy tay anh ta, nhưng lại cất lời ác độc nguyền rủa.
Mọi người đóng giả thương nhân, ngồi xe ngựa xuất phát vào khu vực ven bờ phồn hoa. Những nóc nhà màu đỏ nổi bật lên nền trời xanh mây trắng, thành phố phồn vinh này chèo chống nhờ lông dê và công nghệ dệt, dường như sau mỗi ô cửa sổ, người ta lại loáng thoáng thấy được guồng quay tơ đang quay tròn.
Nick từng lang thang nhiều năm ở Italy, tới Florence có thể nói là về lại chốn cũ rồi. Xe ngựa đi qua bến cảng nhộn nhịp, hành khách giàu có trên thyền ném tiền xuống biển mua vui, đám trẻ trên cầu lại nháo nhác nhảy xuống vớt.
“Hành vi của con người nơi đây vẫn ác liệt như thế.” Victor đội chiếc mũ rộng vành che khuất cả khuôn mặt, qua cửa xe ngựa cay nghiệt nhìn chằm chằm đám thủy thủ đang cười ha hả, “Hằng năm chết đuối bao nhiêu người rồi, đáng ra phải phán bọn họ tội giết người mới đúng.”
Cảnh tượng này cũng là cảnh tượng quen thuộc với Nick, chỉ có điều cô đã tập mãi thành quen, vốn cũng chẳng có cảm xúc tức giận gì. Cô chỉ buồn bực nói một câu: “Kỹ năng bơi lội tối thì một ngày cũng kiếm được không ít đâu, tiếc là tôi không biết bơi.”
Victor liếc cô một cái: “Cô chỉ có chút chí hướng đó thôi.”
Karl không dám tưởng tượng người thích kiếm tiền như Nick đã sống thế nào vào năm đó, phút chốc chẳng nói nổi nên lời.
“Mắt cô như thể con cún con nhìn cục xương chằm chằm ấy.” Hayreddin nói rồi lấy một túi tiền Tây Ban Nha ném cho Nick: “Lát nữa xuống xe cô cũng ném đi, nhớ ném tới trước mặt đám đốn mạt tự cho là đúng kia ấy.”
Nick bắt lấy cái túi, đánh giá chí ít cũng có hai mươi miếng, cô nhanh chóng thu bạc vào túi, nghiêm mặt nói: “Thuyền trưởng, tôi không thèm chấp bọn họ đâu.”
Hayreddin cười mỉm nhìn cô: “Đừng độc chiếm, đây là tiền dùng chung của mấy người đấy. Các mặt hàng ở Florence này là nhất Địa Trung Hải rồi, hôm nay làm việc xong thì giải tán, muốn mua gì thì mua đi.”
Nick vui sướng vô cùng, vội vàng ngắm nhìn những cửa hàng phồn hoa mọc như nấm ngoài cửa sổ, đó là những nơi mà ngay cả cửa cô cũng chưa từng bước chân vào. Cô, Victor và Karl chia ra thì mỗi người được bảy đồng, đây đã là chi phí mua sắm hết sức xa hoa của khách lữ hành rồi.
“Victor, anh là người địa phương à? Có đồ đẹp giá rẻ nào đáng đề cử không?”
“Đồ đẹp giá rẻ chưa thấy bao giờ, tiền nào của nấy mới là quy củ ở đây.”
Dường như Victor đặc biệt mẫn cảm với mấy chữ “người địa phương”, anh ta lại kéo vành nón thấp xuống.
“Cái khác cô cũng không nỡ mua đâu, đi mua chăn lông đi, giữ ấm mà lại bền, đây là sản phẩm tốt có tiếng của Florence đấy.”
Vì ở đây là nơi tập trung đông đảo lượng quý tộc lâu đời nên thị trường xa xỉ phẩm của Florence rực rỡ muôn màu, hàng sản xuất dệt và chế phẩm lông dê cũng là hàng cao cấp quan trọng, những thứ này đều được dùng thuốc nhuộm cực kỳ quý, màu sắc tươi đẹp lâu phai.
“Chăn lông à…” Nick vuốt kim loại hiếm trong túi áo, ánh mắt như in hai chữ kích động.
Mọi người trong xe thấy dáng vẻ Nick hưng phấn như thế thì cũng có chút hứng thú đi chơi.
Cuối cùng cũng vào khu vực thành thị, chuyện đầu tiên lúc xuống xe ngựa không phải là tìm khách sạn mà là đi đổi tiền.
Florence phát hành tiền Flo, đây là kim tệ đời trước của châu âu, thông hành trong đất liền. Khắp nơi trong thành thị đều có ngân hàng để đổi tiền, chỉ một cái bàn, một băng ghế dài, một nhân viên là đã có thể tiến hành công việc đổi hơi mười loại tiền như Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, nước Pháp, Nước Anh, Hà Lan, Othman, Thổ Nhĩ Kỳ, Ai Cập…
Đoàn người che giấu tung tích, xếp hàng trước một bàn làm việc, tiện thể đánh giá cảnh tượng trong tòa thành này.
Nick bần thần suy nghĩ về khoản tiền mua sắm của cô, bất thình lình, một âm thanh chói tai vang lên xuyên qua đám người:
“Ăn trộm! Có người trộm túi tiền của tôi!”
Cả đám người hỗn loạn, Nick không nói hai lời đã chạy vụt đi, ngơ ngác chạy hơn nửa con phố mới ngớ ra rằng không phải nói mình, bèn ngượng ngùng vuốt mũi đi về:
“Đã lâu không để ý nên thần kinh có hơi mẫn cảm…”
Hayreddin than thở: “Đôi khi tôi thật không muốn thừa nhận, nhưng dẫn cô đi đúng thật là mất giá quá.”
Victor thì quay lưng lại, ra vẻ không biết cô.
Karl muốn giải vây cho Nick, bèn hỏi: “Mấy chỗ làm việc này trông đơn sơ quá, trên bàn đều là vàng bạc chưa nộp thuế, chẳng có ai bảo vệ, nhân viên chỉ lo vùi đầu ghi chép, chẳng nhẽ không để ý vấn đề an toàn ư?”
“Không đâu, bọn họ đều là người nhà Medici.” Nick trả lời chắc nịch, “Cho dù đám nhân viên có buồn đi WC quá thì lúc trở lại cũng chẳng thiếu lấy nổi một đồng tiền đâu.”
Thấy Karl tỏ vẻ nghi ngờ, Victor bèn giải thích: “Medici là thế lực lớn nhất, độc ác nhất ở bản địa, là xã hội đen đấy.”
Tuy Victor xuất thân từ gia đình quý tộc có tiếng nhưng thật ra cũng không phải là huyết thống quý tộc Châu Âu. Bọn họ làm giàu theo lối ngân hàng xã hội đen, dùng tiền tài và vũ lực để uy hiếp, không chế thành phố này đã 300 năm.
Hayreddin thấp giọng tự thuật câu chuyện đồn đại năm đó: “Hơn ba mươi năm trước, tộc trưởng Medici “Hào hoa giả” Lorenzo và người em trai của ông ta bị đối thủ cạnh tranh tập kích ở giáo đường, em trai anh ta bỏ mình tại chỗ, Lorenzo trốn vào kho đồ thánh mới thoát thân được. Ngày hôm sau gia tộc Medici phản công, tiêu giệt cả nhà đối thủ đó, ngay cả đại giáo chủ họ ủng hộ cũng không thoát nổi, toàn bộ phố lớn ngõ nhỏ Florence ngập những tay chân đứt lìa, toàn bộ chỉ còn một người đàn ông có quan hệ thông gia với gia tộc Medici sống sót.”
Karl khiếp sợ: “Cái gì?! Chẳng lẽ dân chúng yên lặng, dễ dàng tha thứ cho loại tàn bạo này ư?! Hung thủ có tội, phải bị phán quyết chứ?”
“Cậu đánh giá cao dân thường quá rồi.” Victor cười rộ lên, “Thực tế Medici rất được tôn kính ở Florence, rất nhiều thị dân tham gia hành động báo thù này. Lúc xử phạt treo cổ công khai, dân chúng vây quanh đều hô hào “Treo cổ chúng đi!”, có những người bị mổ bụng treo lên ngoài tòa thị chính, Lorenzo treo thưởng cho những ai vẽ lại, ngay cả thấy tôi Da Vinci cũng tham gia vẽ. Nếu cậu muốn xem tràng cảnh đó một chút thì chúng được treo trong tòa thị chính đấy.”
Karl khiếp sợ không nói nổi nên lời, Nick tổng kết trần thuật: “Bởi thế nên có một điều luật bất thành văn rằng cho dù có trộm của thượng đế, cho dù có bị đánh gãy tay cũng không thể trộm đồ trên bàn này được.”
Cho dù Nick bị vàng nện cho chóng mặt thì cô cũng biết đến Florence không thể chỉ ngắm cảnh. Victor ghét bỏ thời tiết nóng nực bên ngoài, có thể khiến anh ta đội mũ mặc áo choàng giữa tiết trời tháng tám này thì chỉ có thể là nhiệm vụ đặc thù.
Quả nhiên đoàn người vừa đặt chân tới khách sạn không lâu đã có một cỗ xe ngựa màu đen xa hoa xuất hiện bên ngoài. Một quản gi trung tiên với dáng lưng thẳng tắp cúi đầu cung kính với Victor, chào một tiếng: “Tiểu thiếu gia.” Sắc mặt bác sĩ của thuyền lập tức trở nên khó coi.
Vừa lên xe ngựa, vẻ mặt trào phúng cay nghiệt đầy phong phú của anh ta biến mất, đổi lại là chiếc mặt nạ lạnh lùng.
“Nói rõ trước, tôi chỉ là người đã ở riêng, không có quyền thừa kế, lần này chỉ phụ trách giới thiệu, không thành cũng không thuộc trách nhiệm của tôi.”
Hayreddin an ủi bằng giọng nói trầm ổn: “Không cần phải lo lắng, cậu chỉ đi làm việc, không phải về nhà thăm người thân.”
“Hừ… Nơi này luôn khiến tôi không thoải mái.”
Một lát sau, Nick – người từ trước đến nay rất ít hỏi đến nhiệm vụ – đột nhiên mở miệng: “Thuyền trưởng? Anh muốn gửi tiền tiết kiệm ở ngân hàng gia tộc Medici à?”
“Nếu may mắn, tôi càng hi vọng có thể kiếm chút tiền từ Lorenzo, ví dụ như bán cho ông ta một vài thứ chẳng hạn.” Hayreddin đáp mơ hồ. Anh đang nói đến cháu trai của Lorenzo, kẻ tự xưng là Lorenzo II, chủ gia tộc Medici hiện nay, người thống trị thực sự của Florence.
“Sao thế, có vấn đề gì à?”
Nick không trả lời, chỉ vô thức đưa tay nắm lấy lưỡi hái trong túi vải, sự hưng phấn khi tới Florence đã bị quét sạch.
“Không sao cả. Chẳng qua nếu thuyền trưởng muốn cướp ngân hàng thì tôi phải chuẩn bị tâm lý trước một chút.”
Lăn lộn ở Italy bao nhiêu năm, Nick hiểu rất rõ “Medici” đại biểu cho cái gì, so với chính phủ, gia tộc Mafia này lại không từ thủ đoạn, tàn nhẫn bạo lực vô cùng.
“Chỉ bằng ba chúng ta thì muốn thuận lợi thoát thân cũng chẳng dễ gì đâu.”
Karl nắm chặt chuôi kiếm, suy tư ác liệt cách thức để Nick bình an đào thoát được, không khí trong xe trở nên ngột ngạt. Qua một lúc lâu (hoặc cũng chỉ mới hai ba phút), bác sĩ đột nhiên phát hiện chỗ không đúng trong lời Nick:
“Này nhóc con kia, tại sao lại là ‘chỉ bằng ba chúng ta’ được?”
Nick đếm trên đầu ngón tay cho anh ta nghe: “Thuyền trưởng này, tôi này, Karl này, đúng ba người rồi còn gì.”
“Tôi thì sao?”
“Anh ấy à…” Nick vô cảm đánh giá tên bác sĩ gầy yếu nọ: “Lực chiến đấu của anh bằng không, chả cần thiết tính vào làm gì.”
Victor: “!!!”
Trong xe đột nhiên ồn ào, giọng điệu tức giận của Victor được đề lên cực cao, thùng xe lay động không ngừng.
Hayreddin chỉ cười cười xem trận hỗn chiến này, đợi đến lúc Karl che chở Nick trong lòng, Victor chỉnh sửa áo sơ mi nhăn nhúm xong thì bầu không khí ngột ngạt đã chẳng còn chút nào nữa.
“Nếu là tôi, tôi sẽ chẳng tốn công tốn sức đến nói chuyện hiệp ước hữu nghị làm gì.” Thần kinh căng cứng của Victor đã bình tĩnh lại, cuối cùng không nhịn nổi nữa bèn nói với Hayreddin: “Chủ gia tộc Medici bây giờ là cấp cao của quân đội Tây Ban Nha ba năm trước, hơn nữa ông ta còn là cháu ruột của Giáo hoàng Lêô X, quan hệ giữa thuyền trưởng và bên đó “hữu nghị hòa hợp” vô cùng đấy…!”
“Cảm ơn, tôi hiểu rất rõ ranh giới quan hệ của mình.” Hayreddin cười nói, “Nhưng đồng thời, quan hệ giữa Medici và Thổ Nhĩ Kì cũng rất tốt. Đế quốc Othman là mối hàng quan trọng nhất trong việc buôn bán của Florence, xét từ điểm này thì thật ra Medici cũng không có lập trường chính trị gì, chẳng qua là theo chủ nghĩa tiền tài mà thôi. Bởi thế có lẽ tôi nên thử vận may xem sao, nếu thất bại cũng chẳng mất gì. Lại ói không phải cậu đã liên tục viết không ít thư hữu nghị về nhà đó ư.”
“Đó là công việc bất hợp lý mà thuyền trưởng anh áp đặt cho tôi đấy!” Victor bất mãn vô cùng, “Chừng nào thì anh mới có thể buông tha cách thức ngoại giao mập mờ này hả? Chẳng chịu đầu quân cho ai, chẳng thân cận ai, như thế thú vị lắm à?”
“Thú vị vô cùng ấy chứ!” Đôi mắt xanh của Hayreddin sáng rỡ, tràn ngập vẻ tự tin không gì sánh được, “Chuyến đi này chính là cầu phú quý trong nguy hiểm. Nếu thích an ổn thì chẳng bằng tôi mua lấy mấy trăm mẫu vườn trái cây làm địa chủ còn hơn!”
“Nhưng quan hệ ngoại giao mập mờ là con dao hai lưỡi, tuy rằng chiếm được nhiều lợi ích nhất nhưng bất kỳ ai cũng có thể trở mặt thành thù!”
“Như thế chẳng phải kích thích lắm ư?” Hayreddin hỏi lại, mỉm cười nói, “Cũng giống với đạo lý theo đuổi phụ nữ vậy, chỉ có lúc gần lúc xa, không lạnh không nóng thì cậu mới có thể chiếm được cô nàng, phải biết trả giá cả sức lực lẫn tiền tài.”
Victor im bặt, Hayreddin lại nhìn Nick, cô không nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn anh, dường như đang nghe rất thật tâm.
“Nghe hiểu gì rồi? Nói một câu xem.” Hayreddin hỏi.
“Ừ, đầu tiên tôi tán thành với cách nghĩ vườn trái cây và địa chủ.” Nick nghiêm túc phát biểu cảm tưởng của chính mình, “Còn có phương thức kết giao chiếm được nhiều tiền nhất nữa.”
“Phương thức gì?”
“Chính là như thuyền trưởng anh nói đấy, ngủ cùng tất cả mọi người, như thế thì tất cả mọi người sẽ tự nguyện trả cái giá tối đa.”
Hayreddin há hốc miệng, đau khổ tiêu hóa hàm nghĩa những lời này.
“Không, không đúng, tôi nói câu ‘như gần như xa, không lạnh không nóng’ cơ mà, cô không hiểu nghĩa hai câu đơn giản này ư? Không phải là ngủ! Là mập mờ!”
Nick trợn tròn mắt, hiển nhiên là rất hoang mang: “Không phải ngủ… Vậy đang nói chuyện giá tiền đúng không, có phải sau đóp còn cần giẫm giày dưới bàn cơm đúng không?”
Victor đã ngồi nẹp vào ghế cười không đứng dậy nổi, Karl thì mặt đỏ tới tận mang tai, chỉ muốn cầu xin thuyền trưởng đừng bàn đến vấn đề này nữa. Cuối cùng Hayreddin cũng nhớ được một nguyên tắc lớn khi mang trẻ con theo: Không được bàn chủ đề không thích hợp trước mặt trẻ con, bọn họ sẽ bị bẻ cong mất.
Trong xe ngựa thỉnh thoảng có tiếng tranh cãi xen lẫn, tiếng cười, tiếng cãi lại, quản gia ngồi ngoài nhẹ nhàng quất roi, khóe miệng hơi nở nụ cười.
Dường như thiếu gia đã tìm được đồng đội khiến cậu ấy vui vẻ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.