Quyển 1 - Chương 2: Hải Yêu (yêu quái biển)
Phạn Tạp
24/05/2013
Hank mang theo một sấp giấy khế ước thật dày đi về phía đại bản doanh.
Khác hẳn với trong tưởng tượng về đám cướp biển ăn ở dơ bẩn, đây là một tòa thành màu trắng sạch sẽ. Nó nằm trên gò nùi cao nhất của Algiers. Một mặt hướng ra biển khơi, một mặt lại hướng xuống toàn thành. Tòa thành có những mái vòm hình tròn mang phong cách Islam (1), thường xuyên được bao phủ trong sương mù, tao nhã mà tuyệt đẹp.
Tòa thanh này đương nhiên không phải do Hayreddin xây.
Anh ta "tiếp quản" nó từ tay viên quan Tổng Đốc tiền nhiệm của Algiers. Khi Hayreddin tiếp quản tòa thành, tên mập mạp kia khóc lóc còn thảm thiết hơn lúc cha hắn chết. Những thuyền viên tạm thời không ra khơi đều có chỗ ở trên đất liền, chỉ có thuyền trưởng và một vài thành viên cấp cao mới có thể ở lại đây.
Hank không có tâm trạng ngắm nhìn những hoa văn điêu khắc trong sân. Hắn đi qua một hành lang quanh co ngoằn ngèo, đến trước một gian nhà lớn, gõ gõ cửa:
"Thuyền trưởng, tôi là Hank."
"Vào đi."
Một người đàn ông cao lớn, tóc đỏ đang uể oải dựa vào chiếc giường Arab êm ái. Một con sư tử trắng Châu Phi dài chừng ba thước nằm yên ở dưới chân hắn. Con sư tử đang híp mắt ngủ, bên miệng còn dính vài sợi lông chim sặc sỡ. Hank nghĩ, chắc đây là lông của con chim công cuối cùng trong sân vườn này.
Người đàn ông thuận tay lật xem bản đồ hàng hải, trông anh ta không có chút vẻ mặt mạnh mẽ hay bá đạo gì cả. Nhưng tất cả mọi người đều biết, Hayreddin cũng giống như con sư tử nằm bên chân hắn kia. Thuyền trưởng thích nhất là giấu móng vuốt sắc lẹm trong bàn chân, nhìn anh ta cứ như mặt hồ êm ả không một gợn sóng nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể trong tích tắc xé kẻ địch thành từng mảnh nhỏ.
Đây là hải tặc mạnh nhất vùng biển Địa Trung Hải, một trong ba anh em nhà Barborossa, có biệt danh "Red Lion Trên Biển" - Barbarossa Hayreddin.
Hank cung kính đưa xấp giấy khế ước lên:
"Thuyền trưởng, năm trăm người mới."
"Ừ, vất vả rồi." Hayreddin nhận lấy xấp giấy. "Có người thích hợp để bù vào chỗ khuyết không?"
"Không có mấy người có thể sử dụng, một đám người chưa vào đời." Không biết làm sao, trong đầu Hank đột nhiên hiện lên hình ảnh của cậu thiếu niên kia, nhưng cũng chỉ là chợt hiện lên mà thôi. Hắn lắc đầu, lựa chọn câu chữ, khó khăn nói:
"Thuyền trưởng, trong những năm gần đây, đội trưởng Arude vẫn luôn trung thành, giết địch cũng luôn xông lên phía trước, ngài có thể."
"Không thể." Người đàn ông tóc đỏ kiên quyết từ chối, anh vừa giở tay lật mở tập khế ước vừa nói: "Hank, xem những điều mục và dấu tay trong này. Dù không biết chữ thì ai lên thuyền cũng sẽ được đọc cho nghe. Anh đi theo tôi nhiều năm như vậy, vẫn không rõ sao?"
"Chắc ngày ấy đội trưởng uống say quá mà thôi, vừa lúc người phụ nữ kia cũng ở đó."
Hayreddin lạnh lùng nói: "Ồ, nói như anh thì người phụ nứ kia có lỗi, Arude thật ra là bị oan? Hank Vincelane, điều thứ tư của khế ước viết gì?" Nói đến câu cuối cùng, giọng điệu của anh liền trở nên vô cùng nghiêm khắc. Một đôi mắt màu lam lạnh lẽo như bắn ra tia sáng khiếp người. Cả người Hank khẽ chấn động, bất giác đứng thẳng, vội vàng đáp:
"Điều thứ tư: không được làm nhục phụ nữ, người vi phạm - xử tử!"
Căn phòng lại chìm vào im lặng. Một lúc lâu sau, Hayreddin mới nói:
"Đã có rất nhiều người cầu xin tôi. Trên thuyền khó khăn gian khổ, xuống thuyền đi quán rượu chè chén thoải mái, các anh có tìm mấy người đàn bà để tiêu tiền, tôi cũng không quản. Nhưng người phụ nữ kia không phải là người bán thân kiếm tiền, ngay sau hôm xảy ra chuyện đó, cô ta đã nhảy xuống biển tự tử."
Nói tới đây, Hayreddin ngừng lại một chút, kế đến mới là vấn đề quan trọng nhất: "Hank, cô ta là người phụ nữ truyền thống theo đạo Hồi. Chúng ta hàng năm hoạt động ở Algier, nếu chọc giận tín đồ Hồi giáo thì chúng ta còn có thể tiếp tục sống ở đây sao? Tha cho Arude, sau này tôi làm sao có thể quản lý các thuyền viên khác? Khế ước hải tặc đã biến thành rỗng tuếch từ khi nào?"
Đội thuyền của Hayreddin nhiều năm tung hoành vô địch ở Địa Trung Hải, có danh dự anh hùng ở ven bờ Bắc Phi, không phải chỉ dựa vào một đám cướp ô hợp mà chính là nhờ vào kỷ luật nghiêm khắc "thỏ không ăn cỏ gần hang". Bốn câu nói trên của Hayreddin giống như một quả bom nhổ mạnh. Hank im lặng gật đầu, hắn biết có tiếp tục cũng không có cách nào thay đổi được.
"Vâng, thuyền trưởng, tôi hiểu rồi."
Bóng người cường tráng của đội phó biến mất khỏi căn phòng, Hayreddin mới thầm nói:
"Arude, anh có một người anh em tốt."
"Vâng, như vậy chết cũng không hối tiếc." Một bóng người lặng lẽ bước ra sau tấm bình phong. Kia là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, mũi ưng, đúng là đội trưởng đội xung phong - Arude.
"Thuyền trưởng, tôi muốn một lần nữa được bước lên thuyền Hải Yêu."
"Muốn chết ở trên biển sao? Nhưng chuyến đi này không chắc có thể gặp một đối thủ tài giỏi có thể đánh bại anh."
"Vậy thì coi như tôi không may. Hải Thần không chịu thu nhận và giúp đỡ kẻ tội nhân này, khi trở về, tôi cam tâm tình nguyện lên giá treo cổ."
Hayreddin im lặng một lát rồi gật đầu đồng ý.
Điều này ngang với việc đã cho Arude một cơ hội có thể chết một cách tôn nghiêm. Arude cảm kích rơi lệ: "Cảm ơn thuyền trưởng, tôi ở nhà còn tích cóp được 200 đồng vàng. Mặc kệ tôi chết thế nào thì xin ngài hãy chuyển số tiền vàng đó cho người nhà của cô gái kia."
Trong màn sương mù mênh mông buổi sớm, sáu chiến thuyền trang bị đại pháo, mười hai chiến thuyền loại nhỏ có buồm tam giác đã chuẩn bị xong. Ở mỗi chiến thuyền đều có điêu khắc một mỹ nhân ngư ở mũi thuyền, tất cả lần lượt xuất phát từ cảng Algiers.
Thuyền gọi là "Hải Yêu" kia cũng chính là thuyền mà Hayreddin ngồi. Chiến hào này cũng không phải tàu chiến bọc thép mà là một con thuyền nhẹ có cột buồm cỡ trung, đi cùng với hai mươi tám khẩu pháo mười tám pound. Thuyền chở hàng chở đầy hàng hóa, võ trang đại pháo nên tốc độ tàu chiến cũng không nhanh. Khi truy đuổi, bao vây, cướp đoạt, rút lui, thuyền hải tặc cũng chẳng cần đòi hỏi phải cực mạnh mà chỉ yêu cầu nhanh chóng và linh hoạt nhất.
"Cục cưng, hãy đem xui xẻo đến cho kẻ địch của chúng ta đi!"
Người cầm lái vỗ vỗ pho tượng mỹ nhân ngữ xinh đẹp, uống một hớp rượu mạnh trong bình rồi đổ số còn lại xuống biển. Dưới sự điều khiển của thủy thủ và thuyền trưởng có kinh nghiệm nhất, tàu "Hải Yêu" chính là thuyền buồm mang đến sự tử vong nhanh nhất Địa Trung Hải.
"Xuất phát!"
Thuyền trưởng tóc đỏ phát hiệu lệnh. Ngàn mũi muốn cùng mở, mũi thuyền phá sóng mà đi khiến nước biển tung bọt trắng xóa.
Phía trên cánh buồm không phải là lá cờ hải tặc màu đen, mà lá cờ có hình sư tử bay màu vàng kim, nền đỏ - ký hiệu của nước cộng hòa Venice (2). Trước khi phát hiện đối tượng làm thịt, hải tặc sẽ không dùng cờ đầu lầu xương chéo mà đóng giả thành một thuyền mua bán bình thường để mê hoặc đối phương.
Những người mới khó có thể đè nén cảm giác hưng phấn trong lòng mình, đôi tay nắm dây thừng hơi run run. Nhưng đám thủy thủ cũ dường như lại có cái gì đó kỳ quái. Có lẽ vì bọn họ đều đoán được, đội trưởng đội xung phong sẽ nhận trừng phạt nghiêm khắc trong lần hành động này, táng thân nơi biển sâu sẽ giữ gìn tôn nghiêm của hắn.
Về đêm, bầu trời u ám không nhìn thấy trăng sao, sương mù dày đặc phủ hết màn trời, che lấp mặt biển. Bốn phía xung quanh thuyền không nhìn thấy rõ. Biển lặng gió, ngoài âm thanh do sự ma sát của thân thuyền và dây thừng phát ra nhè nhẹ thì không còn tiếng động gì nữa. Mỗi con thuyền đều giống như đang trôi một mình trong vũ trụ tối tăm.
Cái gì càng mờ mịt lại càng khinh khủng, không tìm được một chỗ đặt chân an toàn thì khó mà làm cho người ta yên lòng. Lần đầu tiên rời bến, mấy tay người mới ai nấy đều nơm nớp lo sợ, sống chết gì cũng không chịu lại gần mép thuyền. Ban ngày, nước biển có màu xanh lam trong suốt, ban đêm nó lại biến thành một mảng tối đen như mực. Mặt biển kia nhìn yên ả vậy nhưng bên trong nó lại tiềm ẩn vô số quái thú ăn thịt người. Lúc này, dù là người theo đạo hay không theo đạo, ai cũng cũng nhỏ giọng gọi tên Thượng Đế, Thánh A La.
"Xùy, mội lũ nhát gan." Lão cầm lái hớp một ngụm rượu trắng, quét mắt đến chỗ mấy tên người mới, khinh bỉ nói: "Trời sương mù là thời tiết tốt nhất để chúng ta mở hàng. Nếu không đoán trước trời có sương mù, thuyền trưởng cũng sẽ không cho thuyền rời bến. Mấy người chưa nghe nói sao, thuyền trưởng có thể ngửi được mùi của con mồi."
Lão cầm lái cố giảm âm thanh xuống thật thấp, người chung quanh không khỏi bị bộ dạng thần bí của lão hấp dẫn. Lão ta nói: "Thuyền trưởng có thể dự báo thời tiết, nghe hiểu tiếng chim biển, thấy hướng đi của cá, cái mũi vàng có thể ngửi được mùi của châu báu bảo thạch. Đi theo người rời bến thì mười lần có chín lần không thất bại. Biết không, nghe nói thuyền trưởng từng tặng em gái xinh đẹp nhất của mình cho Hải Thần để đổi lấy năng lực này."
Một thủy thủ mới sợ run cả người, nhất thời cảm thấy gió biển như càng lạnh thêm. Hắn ra vẻ bình tĩnh hỏi: "Đây đều là lời đồn phải không? Người anh em theo thuyền đã lâu, đã từng thấy qua cái thứ gì gọi là. thần chưa?"
"Thứ cậu muốn hỏi có phải là một con bạch tuột to lớn có thể kéo một chiếc thuyền vào trong đáy biển sâu, kền kền có thể xé rách cánh buồm, hay chính là hải yêu (yêu quái biển) có thể quyến rũ người xuống địa ngục? Ha ha ha ha." Lão cầm lái không có ý tốt, cười cười. Tiếng cười của lão làm nhóm người mới dựng hết cả tóc gáy, "Thực là may mắn, tôi chưa từng gặp lần nào. Bởi vì chỉ cần nhìn thấy thì đã không còn cơ hội đứng đây nói chuyện với mấy người."
Trong đêm tối, các câu chuyện xưa có phần khủng bố luôn được mọi người hoan nghênh nhất. Mọi người dù sợ hãi nhưng vẫn tò mò. Đây là nơi mà tín ngưỡng Thượng Đế cũng không vươn tới được, chuyện cổ từ xa xưa luôn chiếm ưu thế hơn. Trừ người đang trực lái và mấy thủy thủ đang theo dõi tình hình không dám thả lỏng ra thì mấy người kia đều đắm chìm vào trong những câu chuyện truyền thuyết.
Đúng lúc này, trên đài nhìn xa ở cột buồm cao nhất, thủy thủ theo dõi tình hình từ nãy giờ vẫn cầm kính viễn vọng được cuốn bằng da dê, đột nhiên nhìn thấy một thứ quỷ dị khó mà tin được. Hắn dùng tay áo xoa đi xoa lại thấu kính. Trong cổ họng hắn giống như là bị đút bông vào, muốn nói nhưng lời không thể phát ra được:
"Hải. hải yêu."
Gã thủy thủ hoảng sợ lắp bắp nói, cổ họng tắc nghẽn một lúc mới đột nhiên kêu gào lên như heo bị chọc tiết:
"Tây Nam! Tây Nam! Mọi người nhìn kìa!"
Mỗi người trên boong thuyền đều bị tiếng kêu thảm thiết kia dọa sợ, cứ tưởng mình bị kẻ địch tấn công, vội vàng rút vũ khí ra tiến đến gần mép thuyền. Ai ngờ họ lại được trông thấy một hình ảnh khiến cả đời bọn họ khó mà quên được.
Trong sương mù dày đặc, một cái bóng màu trắng quỷ dị mơ mơ hồ hồ lơ lửng trên mặt biển, nhấp nhô, phất phới theo con sóng. Gió biển cuốn đến, thổi bớt một ít sương mù. Mọi người lờ mờ thấy một bóng dáng trần trụi lộ ra trên mặt biển. Nửa thân trên mảnh khảnh trắng toát khác thường, mái tóc đen như rong biển, ướt đẫm rối tung buông xõa tự do, bao trùm lên bờ ngực đầy đặn trắng nõn.
"Cô gái" ấy cứ trôi lơ lửng trên mặt biển như vậy. Một giọng hát như có như không nhẹ nhàng vang lên. Hình ảnh quỷ dị mà xinh đẹp này nhanh chóng thu hút hết sự chú ý của mọi người.
"Hải Yêu, thật sự có Hải Yêu. Chúng ta cũng sẽ bị giọng hát của nàng kéo vào đáy biển sao."
"Cộp" một tiếng, bầu rượu của lão cầm lái rơi trên boong tàu, dịch rượu chảy đầy đất.
Lúc này, kể cả những thủy thủy có nhiệm vụ quan sát tình hình hay thủy thủ trên thuyền "Trân Châu" đều đã tụ tập đến bên mép trái của thuyền. Tất cả đều bận xem "cô gái" kia, không ai chú ý đến một con thuyền mang cờ đầu lâu xương chéo đang từ từ lướt ra từ màn sương mù dày đặc bên mạn phải.
Ánh lửa dần dâng lên trên mặt biển, "Hải Yêu" xinh đẹp không chút tao nhã hắt xì một cái. Người kia oán hận kéo kéo cái áo sơ mi trắng dán sát vào người, da gà nổi lên. Vải dệt kém chất lượng là vậy đó, sau khi thấm nước biển, bất kể là về mặt thị giác hay xúc giác đều giống như là không mặc quần áo vậy.
Nick đã hoàn thành nhiệm vụ làm mồi nhử. Tuy rằng lạnh muốn đóng băng nhưng thân thủ của cậu vẫn còn rất linh hoạt. Nick vặn người một cái, dưới mặt biển liền trồi lên một con thuyền nhỏ. Vừa rồi cậu đã ngồi trên vật này để giả mạo Hải Yêu.
Cậu vươn tay ra sau cổ cởi nút thắt, "bộ ngực sữa đầy đặn" trên ngực không ngờ là lại bị rơi xuống.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy đây thật ra là hai cái. bát sứ lật úp ở trước ngực. Óc tưởng tượng của đàn ông luôn phong phú, càng thấy không nhìn rõ thì lại càng cảm thấy thần bí gợi cảm, heo mẹ cũng có thể thành tiên nữ hạ phàm. Nick cắt đứt sợi dây thừng rồi buộc tóc lên, quấn khăn quanh cổ, tức thì liền trở về thân phận một cậu thiếu niên ngực phẳng.
Cậu bây giờ là một hải tặc. Tuy ban đầu khá thất vọng vì không không trúng tuyển ở quảng trường Algiers nhưng hải tặc có thể hoàng hành ở thời đại này cũng không phải chỉ có mỗi mình Hayreddin.
"Ối, đừng giết nhanh vậy chứ, chờ tôi một chút." Nghe tiếng chém giết liên tục truyền đến, Nick nhỏ giọng thì thào một câu rồi nhanh chóng chèo thuyền về phía thuyền "Trân Châu".
Đội tàu của Hayreddin bị cướp.
Thật ra đội thuyền đến cướp chỉ là một đám cướp biển nhỏ tên là "Hải Lang", bình thường có cho vàng chắc chắn bọn họ cũng không dám đánh cướp đoàn thuyền của Barbarossa, chỉ tiếc hôm nay sương mù quá dầy, Hayreddin lại treo cờ nước cộng hòa Venice nên bọn họ mới cả gan đánh cướp như vậy.
Trên thuyền "Trân Châu", ánh lửa xuyên thấu sương mù, hấp dẫn các thuyền khác lại gần. Đứng ở mũi tàu của thuyền "Hải Yêu" nhìn khói lửa bay lên, Hayreddin bật cười. Không ngờ lại có một đám người ngu ngốc hăng hái chiến đấu như vậy, đây không phải là tự đưa thịt đến miệng sư tử hay sao? Trên thuyền hải tặc không nhất định có hàng hóa nhưng lại có rất nhiều vũ khí và hỏa dược. Hayreddin nghĩ thôi thì tùy tiện cướp lại một chút, coi như là mở hàng đi.
Hơn nữa. nói không chừng còn có thể tìm được một đối thủ để Arude có thể chết một cách an lòng.
Nhưng chuyện lại vượt ngoài dự kiến, không đợi các thuyền đội tụ tập lại, tiếng súng kíp trên thuyền "Trân Châu" từ từ lặng xuống. Nhưng cờ đại biểu thắng lợi lại chưa được treo lên.
"Sao lại thế này?" Arude nhíu mày, trên thuyền "Trâu Châu" có mười sáu khẩu pháo, còn có trợ thủ dày dặn kinh nghiệm chiến đấu Hank của hắn. Đối thủ dù có chống chọi kịch liệt thế nào cũng sẽ không thể vượt quá mười phút. Arude nói với thủy thủ nhìn xa đứng trên cột buồm: "Nhìn xem chuyện gì xảy ra!" Không đợi hắn nói xong, giọng nói đầy hoảng sợ của thủy thủ kia đã vang lên:
"Đội phó Hank trọng thương! Chunly đã chết! Kia là cái quái gì!"
Mọi người tức thì ồ lên. Arude lớn tiếng nói: "Bình tĩnh! Không được ồn ào!" Hắn quay đầu lại nhìn thuyền trưởng. Hayreddin cũng không biểu hiện gì, hắn chỉ nhìn về phía thuyền "Trân Châu" rồi gật gật đầu.
"Căng buồm! Căng buồm!" Chủ lái lớn tiếng ra lệnh, đẩy nhanh tốc độ vọt tới Hải Yêu hòa.
Ba trăm mã, hai trăm mã, một trăm mã. (3)
Ánh sáng bạc chớp động sau lớp sương mù đang dần tiêu tán. Tiếng kêu la thảm thiết vang vọng trên biển, trên thuyền "Trân Châu" là một vùng nhuộm máu đỏ thẫm. Hank đã mất đi một cánh tay, máu tươi nhuộm đỏ hơn nửa thân thể. Một bàn tay của hắn liều mạng quơ thanh đao lớn, hai mắt đã đỏ rực, tinh thần đã hoàn toàn lâm rơi vào khủng hoảng.
"Chết đi chết đi, đồ yêu quái! Trở lại địa ngục đi!"
Hank khàn giọng gào thét điên cuồng nhưng đứng đối diện hắn cũng không phải là một quái thú cao hơn mười thước mà chỉ là một thiếu niên nhìn hơi gầy yếu.
Trong tay thiếu niên là một món binh khí vô cùng kỳ quái, nó dài đến hai thước, làm bằng kim loại màu đen. Thân binh khí là gậy thẳng có chiều dài còn cao hơn cả chính bản thân thiếu niên kia. Hai đầu là hai lưỡi hái thật lớn đẫm máu, trông giống như là binh khí của tử thần trong truyền thuyết. Vũ khí này ít nhất cũng phải nặng hai ba mươi cân vậy mà cánh tay mảnh khánh kia khua múa nó trông như không tốn chút sức lực nào. Mỗi lần lưỡi hái vung lên là trong không khí như có tiếng gào thét, địch nhân ở chung quanh nháy mắt bị chém đứt lìa.
Hank chiến đấu trong một thời gian quá dài, mất máu khiến thể lực của hắn giảm mạnh. Thiếu niên hình như cũng bị hành động điên khùng của hắn làm phiền. Cậu vung gậy lưỡi hái lên cao, xoay tròn vài vòng. Hai lưỡi đao trong tay cậu hóa thành một tia sáng màu đen. Mấy thuyền viên chung quanh bị hành động dọa sợ hãi, không dám tiến lên.
Kế tiếp, mấy thủy thủ trên tàu "Hải Yêu" liền trông thấy một cảnh tượng khủng khiếp nhất.
Lưỡi hái bay múa giống như chiến chùy của thần Thor trong truyền thuyết Bắc Âu đột nhiên hạ xuống! Hank đưa đao ra chắn, nhưng uy lực của một cú chém kia quả thực rất lớn, đao đưa ra chặn lập tức bị lưỡi hái chém đứt. Lưỡi hái thuận đường chém xuống thân thể của Hank, bổ dọc từ cổ xuống phía dưới, chia người đàn ông có thể hình to lớn này thành hai nửa!
Máu tươi phun ra như suối nhuộm đỏ mái buồm màu trắng, làm nên một bức tranh huyết sắc vô cùng mỹ lệ. Bốn phía tức thì chìm vào tĩnh lặng, những người còn lại ngay cả dũng khí phát ra tiếng kêu thảm thiết cũng không có. Mấy người đứng bên phe của thiếu niên, hải tặc của Hải Lang hào cũng nín thở nhỏ giọng, không dám phát ra một thanh âm nào kinh động tới tên người mới khủng bố này.
Có lẽ vì kinh ngạc địch nhân đã gãy một tay mà còn có thể chống cự trong thời gian dài như vậy, thiếu niên đến gần để nhìn kỹ khuôn mặt dính đầy máu của Hank. Đột nhiên cậu ta kêu lên một tiếng kinh ngạc: "Ấy chà, đây không phải người tuyển hải tặc ở Algiers sao."
Thuyền "Hải Yêu" rốt cục cũng đã đến gần chiến thuyền. Điều bất ngờ mang đến kinh ngạc kia nháy mắt liền biến mất, thiếu niên lấy lại lực chú ý, chăm chú nhìn chiến thuyền vừa mới tiếp cận kia.
Rất nhiều rất nhiều năm sau, những người đã từng tận mắt xem trận chiến này mỗi khi nhớ lại luôn ngỡ rằng nó như chỉ vừa mới xảy ra. Khắp Địa Trung Hải lan tràn một truyền thuyết, một Hải Yêu trông giống như một thiếu niên trắng nõn xuất hiện từ đáy biển, múa lưỡi hái thu nhặt sinh mệnh, và một đôi mắt đen lay láy không chút cảm xúc.
Khác hẳn với trong tưởng tượng về đám cướp biển ăn ở dơ bẩn, đây là một tòa thành màu trắng sạch sẽ. Nó nằm trên gò nùi cao nhất của Algiers. Một mặt hướng ra biển khơi, một mặt lại hướng xuống toàn thành. Tòa thành có những mái vòm hình tròn mang phong cách Islam (1), thường xuyên được bao phủ trong sương mù, tao nhã mà tuyệt đẹp.
Tòa thanh này đương nhiên không phải do Hayreddin xây.
Anh ta "tiếp quản" nó từ tay viên quan Tổng Đốc tiền nhiệm của Algiers. Khi Hayreddin tiếp quản tòa thành, tên mập mạp kia khóc lóc còn thảm thiết hơn lúc cha hắn chết. Những thuyền viên tạm thời không ra khơi đều có chỗ ở trên đất liền, chỉ có thuyền trưởng và một vài thành viên cấp cao mới có thể ở lại đây.
Hank không có tâm trạng ngắm nhìn những hoa văn điêu khắc trong sân. Hắn đi qua một hành lang quanh co ngoằn ngèo, đến trước một gian nhà lớn, gõ gõ cửa:
"Thuyền trưởng, tôi là Hank."
"Vào đi."
Một người đàn ông cao lớn, tóc đỏ đang uể oải dựa vào chiếc giường Arab êm ái. Một con sư tử trắng Châu Phi dài chừng ba thước nằm yên ở dưới chân hắn. Con sư tử đang híp mắt ngủ, bên miệng còn dính vài sợi lông chim sặc sỡ. Hank nghĩ, chắc đây là lông của con chim công cuối cùng trong sân vườn này.
Người đàn ông thuận tay lật xem bản đồ hàng hải, trông anh ta không có chút vẻ mặt mạnh mẽ hay bá đạo gì cả. Nhưng tất cả mọi người đều biết, Hayreddin cũng giống như con sư tử nằm bên chân hắn kia. Thuyền trưởng thích nhất là giấu móng vuốt sắc lẹm trong bàn chân, nhìn anh ta cứ như mặt hồ êm ả không một gợn sóng nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể trong tích tắc xé kẻ địch thành từng mảnh nhỏ.
Đây là hải tặc mạnh nhất vùng biển Địa Trung Hải, một trong ba anh em nhà Barborossa, có biệt danh "Red Lion Trên Biển" - Barbarossa Hayreddin.
Hank cung kính đưa xấp giấy khế ước lên:
"Thuyền trưởng, năm trăm người mới."
"Ừ, vất vả rồi." Hayreddin nhận lấy xấp giấy. "Có người thích hợp để bù vào chỗ khuyết không?"
"Không có mấy người có thể sử dụng, một đám người chưa vào đời." Không biết làm sao, trong đầu Hank đột nhiên hiện lên hình ảnh của cậu thiếu niên kia, nhưng cũng chỉ là chợt hiện lên mà thôi. Hắn lắc đầu, lựa chọn câu chữ, khó khăn nói:
"Thuyền trưởng, trong những năm gần đây, đội trưởng Arude vẫn luôn trung thành, giết địch cũng luôn xông lên phía trước, ngài có thể."
"Không thể." Người đàn ông tóc đỏ kiên quyết từ chối, anh vừa giở tay lật mở tập khế ước vừa nói: "Hank, xem những điều mục và dấu tay trong này. Dù không biết chữ thì ai lên thuyền cũng sẽ được đọc cho nghe. Anh đi theo tôi nhiều năm như vậy, vẫn không rõ sao?"
"Chắc ngày ấy đội trưởng uống say quá mà thôi, vừa lúc người phụ nữ kia cũng ở đó."
Hayreddin lạnh lùng nói: "Ồ, nói như anh thì người phụ nứ kia có lỗi, Arude thật ra là bị oan? Hank Vincelane, điều thứ tư của khế ước viết gì?" Nói đến câu cuối cùng, giọng điệu của anh liền trở nên vô cùng nghiêm khắc. Một đôi mắt màu lam lạnh lẽo như bắn ra tia sáng khiếp người. Cả người Hank khẽ chấn động, bất giác đứng thẳng, vội vàng đáp:
"Điều thứ tư: không được làm nhục phụ nữ, người vi phạm - xử tử!"
Căn phòng lại chìm vào im lặng. Một lúc lâu sau, Hayreddin mới nói:
"Đã có rất nhiều người cầu xin tôi. Trên thuyền khó khăn gian khổ, xuống thuyền đi quán rượu chè chén thoải mái, các anh có tìm mấy người đàn bà để tiêu tiền, tôi cũng không quản. Nhưng người phụ nữ kia không phải là người bán thân kiếm tiền, ngay sau hôm xảy ra chuyện đó, cô ta đã nhảy xuống biển tự tử."
Nói tới đây, Hayreddin ngừng lại một chút, kế đến mới là vấn đề quan trọng nhất: "Hank, cô ta là người phụ nữ truyền thống theo đạo Hồi. Chúng ta hàng năm hoạt động ở Algier, nếu chọc giận tín đồ Hồi giáo thì chúng ta còn có thể tiếp tục sống ở đây sao? Tha cho Arude, sau này tôi làm sao có thể quản lý các thuyền viên khác? Khế ước hải tặc đã biến thành rỗng tuếch từ khi nào?"
Đội thuyền của Hayreddin nhiều năm tung hoành vô địch ở Địa Trung Hải, có danh dự anh hùng ở ven bờ Bắc Phi, không phải chỉ dựa vào một đám cướp ô hợp mà chính là nhờ vào kỷ luật nghiêm khắc "thỏ không ăn cỏ gần hang". Bốn câu nói trên của Hayreddin giống như một quả bom nhổ mạnh. Hank im lặng gật đầu, hắn biết có tiếp tục cũng không có cách nào thay đổi được.
"Vâng, thuyền trưởng, tôi hiểu rồi."
Bóng người cường tráng của đội phó biến mất khỏi căn phòng, Hayreddin mới thầm nói:
"Arude, anh có một người anh em tốt."
"Vâng, như vậy chết cũng không hối tiếc." Một bóng người lặng lẽ bước ra sau tấm bình phong. Kia là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, mũi ưng, đúng là đội trưởng đội xung phong - Arude.
"Thuyền trưởng, tôi muốn một lần nữa được bước lên thuyền Hải Yêu."
"Muốn chết ở trên biển sao? Nhưng chuyến đi này không chắc có thể gặp một đối thủ tài giỏi có thể đánh bại anh."
"Vậy thì coi như tôi không may. Hải Thần không chịu thu nhận và giúp đỡ kẻ tội nhân này, khi trở về, tôi cam tâm tình nguyện lên giá treo cổ."
Hayreddin im lặng một lát rồi gật đầu đồng ý.
Điều này ngang với việc đã cho Arude một cơ hội có thể chết một cách tôn nghiêm. Arude cảm kích rơi lệ: "Cảm ơn thuyền trưởng, tôi ở nhà còn tích cóp được 200 đồng vàng. Mặc kệ tôi chết thế nào thì xin ngài hãy chuyển số tiền vàng đó cho người nhà của cô gái kia."
Trong màn sương mù mênh mông buổi sớm, sáu chiến thuyền trang bị đại pháo, mười hai chiến thuyền loại nhỏ có buồm tam giác đã chuẩn bị xong. Ở mỗi chiến thuyền đều có điêu khắc một mỹ nhân ngư ở mũi thuyền, tất cả lần lượt xuất phát từ cảng Algiers.
Thuyền gọi là "Hải Yêu" kia cũng chính là thuyền mà Hayreddin ngồi. Chiến hào này cũng không phải tàu chiến bọc thép mà là một con thuyền nhẹ có cột buồm cỡ trung, đi cùng với hai mươi tám khẩu pháo mười tám pound. Thuyền chở hàng chở đầy hàng hóa, võ trang đại pháo nên tốc độ tàu chiến cũng không nhanh. Khi truy đuổi, bao vây, cướp đoạt, rút lui, thuyền hải tặc cũng chẳng cần đòi hỏi phải cực mạnh mà chỉ yêu cầu nhanh chóng và linh hoạt nhất.
"Cục cưng, hãy đem xui xẻo đến cho kẻ địch của chúng ta đi!"
Người cầm lái vỗ vỗ pho tượng mỹ nhân ngữ xinh đẹp, uống một hớp rượu mạnh trong bình rồi đổ số còn lại xuống biển. Dưới sự điều khiển của thủy thủ và thuyền trưởng có kinh nghiệm nhất, tàu "Hải Yêu" chính là thuyền buồm mang đến sự tử vong nhanh nhất Địa Trung Hải.
"Xuất phát!"
Thuyền trưởng tóc đỏ phát hiệu lệnh. Ngàn mũi muốn cùng mở, mũi thuyền phá sóng mà đi khiến nước biển tung bọt trắng xóa.
Phía trên cánh buồm không phải là lá cờ hải tặc màu đen, mà lá cờ có hình sư tử bay màu vàng kim, nền đỏ - ký hiệu của nước cộng hòa Venice (2). Trước khi phát hiện đối tượng làm thịt, hải tặc sẽ không dùng cờ đầu lầu xương chéo mà đóng giả thành một thuyền mua bán bình thường để mê hoặc đối phương.
Những người mới khó có thể đè nén cảm giác hưng phấn trong lòng mình, đôi tay nắm dây thừng hơi run run. Nhưng đám thủy thủ cũ dường như lại có cái gì đó kỳ quái. Có lẽ vì bọn họ đều đoán được, đội trưởng đội xung phong sẽ nhận trừng phạt nghiêm khắc trong lần hành động này, táng thân nơi biển sâu sẽ giữ gìn tôn nghiêm của hắn.
Về đêm, bầu trời u ám không nhìn thấy trăng sao, sương mù dày đặc phủ hết màn trời, che lấp mặt biển. Bốn phía xung quanh thuyền không nhìn thấy rõ. Biển lặng gió, ngoài âm thanh do sự ma sát của thân thuyền và dây thừng phát ra nhè nhẹ thì không còn tiếng động gì nữa. Mỗi con thuyền đều giống như đang trôi một mình trong vũ trụ tối tăm.
Cái gì càng mờ mịt lại càng khinh khủng, không tìm được một chỗ đặt chân an toàn thì khó mà làm cho người ta yên lòng. Lần đầu tiên rời bến, mấy tay người mới ai nấy đều nơm nớp lo sợ, sống chết gì cũng không chịu lại gần mép thuyền. Ban ngày, nước biển có màu xanh lam trong suốt, ban đêm nó lại biến thành một mảng tối đen như mực. Mặt biển kia nhìn yên ả vậy nhưng bên trong nó lại tiềm ẩn vô số quái thú ăn thịt người. Lúc này, dù là người theo đạo hay không theo đạo, ai cũng cũng nhỏ giọng gọi tên Thượng Đế, Thánh A La.
"Xùy, mội lũ nhát gan." Lão cầm lái hớp một ngụm rượu trắng, quét mắt đến chỗ mấy tên người mới, khinh bỉ nói: "Trời sương mù là thời tiết tốt nhất để chúng ta mở hàng. Nếu không đoán trước trời có sương mù, thuyền trưởng cũng sẽ không cho thuyền rời bến. Mấy người chưa nghe nói sao, thuyền trưởng có thể ngửi được mùi của con mồi."
Lão cầm lái cố giảm âm thanh xuống thật thấp, người chung quanh không khỏi bị bộ dạng thần bí của lão hấp dẫn. Lão ta nói: "Thuyền trưởng có thể dự báo thời tiết, nghe hiểu tiếng chim biển, thấy hướng đi của cá, cái mũi vàng có thể ngửi được mùi của châu báu bảo thạch. Đi theo người rời bến thì mười lần có chín lần không thất bại. Biết không, nghe nói thuyền trưởng từng tặng em gái xinh đẹp nhất của mình cho Hải Thần để đổi lấy năng lực này."
Một thủy thủ mới sợ run cả người, nhất thời cảm thấy gió biển như càng lạnh thêm. Hắn ra vẻ bình tĩnh hỏi: "Đây đều là lời đồn phải không? Người anh em theo thuyền đã lâu, đã từng thấy qua cái thứ gì gọi là. thần chưa?"
"Thứ cậu muốn hỏi có phải là một con bạch tuột to lớn có thể kéo một chiếc thuyền vào trong đáy biển sâu, kền kền có thể xé rách cánh buồm, hay chính là hải yêu (yêu quái biển) có thể quyến rũ người xuống địa ngục? Ha ha ha ha." Lão cầm lái không có ý tốt, cười cười. Tiếng cười của lão làm nhóm người mới dựng hết cả tóc gáy, "Thực là may mắn, tôi chưa từng gặp lần nào. Bởi vì chỉ cần nhìn thấy thì đã không còn cơ hội đứng đây nói chuyện với mấy người."
Trong đêm tối, các câu chuyện xưa có phần khủng bố luôn được mọi người hoan nghênh nhất. Mọi người dù sợ hãi nhưng vẫn tò mò. Đây là nơi mà tín ngưỡng Thượng Đế cũng không vươn tới được, chuyện cổ từ xa xưa luôn chiếm ưu thế hơn. Trừ người đang trực lái và mấy thủy thủ đang theo dõi tình hình không dám thả lỏng ra thì mấy người kia đều đắm chìm vào trong những câu chuyện truyền thuyết.
Đúng lúc này, trên đài nhìn xa ở cột buồm cao nhất, thủy thủ theo dõi tình hình từ nãy giờ vẫn cầm kính viễn vọng được cuốn bằng da dê, đột nhiên nhìn thấy một thứ quỷ dị khó mà tin được. Hắn dùng tay áo xoa đi xoa lại thấu kính. Trong cổ họng hắn giống như là bị đút bông vào, muốn nói nhưng lời không thể phát ra được:
"Hải. hải yêu."
Gã thủy thủ hoảng sợ lắp bắp nói, cổ họng tắc nghẽn một lúc mới đột nhiên kêu gào lên như heo bị chọc tiết:
"Tây Nam! Tây Nam! Mọi người nhìn kìa!"
Mỗi người trên boong thuyền đều bị tiếng kêu thảm thiết kia dọa sợ, cứ tưởng mình bị kẻ địch tấn công, vội vàng rút vũ khí ra tiến đến gần mép thuyền. Ai ngờ họ lại được trông thấy một hình ảnh khiến cả đời bọn họ khó mà quên được.
Trong sương mù dày đặc, một cái bóng màu trắng quỷ dị mơ mơ hồ hồ lơ lửng trên mặt biển, nhấp nhô, phất phới theo con sóng. Gió biển cuốn đến, thổi bớt một ít sương mù. Mọi người lờ mờ thấy một bóng dáng trần trụi lộ ra trên mặt biển. Nửa thân trên mảnh khảnh trắng toát khác thường, mái tóc đen như rong biển, ướt đẫm rối tung buông xõa tự do, bao trùm lên bờ ngực đầy đặn trắng nõn.
"Cô gái" ấy cứ trôi lơ lửng trên mặt biển như vậy. Một giọng hát như có như không nhẹ nhàng vang lên. Hình ảnh quỷ dị mà xinh đẹp này nhanh chóng thu hút hết sự chú ý của mọi người.
"Hải Yêu, thật sự có Hải Yêu. Chúng ta cũng sẽ bị giọng hát của nàng kéo vào đáy biển sao."
"Cộp" một tiếng, bầu rượu của lão cầm lái rơi trên boong tàu, dịch rượu chảy đầy đất.
Lúc này, kể cả những thủy thủy có nhiệm vụ quan sát tình hình hay thủy thủ trên thuyền "Trân Châu" đều đã tụ tập đến bên mép trái của thuyền. Tất cả đều bận xem "cô gái" kia, không ai chú ý đến một con thuyền mang cờ đầu lâu xương chéo đang từ từ lướt ra từ màn sương mù dày đặc bên mạn phải.
Ánh lửa dần dâng lên trên mặt biển, "Hải Yêu" xinh đẹp không chút tao nhã hắt xì một cái. Người kia oán hận kéo kéo cái áo sơ mi trắng dán sát vào người, da gà nổi lên. Vải dệt kém chất lượng là vậy đó, sau khi thấm nước biển, bất kể là về mặt thị giác hay xúc giác đều giống như là không mặc quần áo vậy.
Nick đã hoàn thành nhiệm vụ làm mồi nhử. Tuy rằng lạnh muốn đóng băng nhưng thân thủ của cậu vẫn còn rất linh hoạt. Nick vặn người một cái, dưới mặt biển liền trồi lên một con thuyền nhỏ. Vừa rồi cậu đã ngồi trên vật này để giả mạo Hải Yêu.
Cậu vươn tay ra sau cổ cởi nút thắt, "bộ ngực sữa đầy đặn" trên ngực không ngờ là lại bị rơi xuống.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy đây thật ra là hai cái. bát sứ lật úp ở trước ngực. Óc tưởng tượng của đàn ông luôn phong phú, càng thấy không nhìn rõ thì lại càng cảm thấy thần bí gợi cảm, heo mẹ cũng có thể thành tiên nữ hạ phàm. Nick cắt đứt sợi dây thừng rồi buộc tóc lên, quấn khăn quanh cổ, tức thì liền trở về thân phận một cậu thiếu niên ngực phẳng.
Cậu bây giờ là một hải tặc. Tuy ban đầu khá thất vọng vì không không trúng tuyển ở quảng trường Algiers nhưng hải tặc có thể hoàng hành ở thời đại này cũng không phải chỉ có mỗi mình Hayreddin.
"Ối, đừng giết nhanh vậy chứ, chờ tôi một chút." Nghe tiếng chém giết liên tục truyền đến, Nick nhỏ giọng thì thào một câu rồi nhanh chóng chèo thuyền về phía thuyền "Trân Châu".
Đội tàu của Hayreddin bị cướp.
Thật ra đội thuyền đến cướp chỉ là một đám cướp biển nhỏ tên là "Hải Lang", bình thường có cho vàng chắc chắn bọn họ cũng không dám đánh cướp đoàn thuyền của Barbarossa, chỉ tiếc hôm nay sương mù quá dầy, Hayreddin lại treo cờ nước cộng hòa Venice nên bọn họ mới cả gan đánh cướp như vậy.
Trên thuyền "Trân Châu", ánh lửa xuyên thấu sương mù, hấp dẫn các thuyền khác lại gần. Đứng ở mũi tàu của thuyền "Hải Yêu" nhìn khói lửa bay lên, Hayreddin bật cười. Không ngờ lại có một đám người ngu ngốc hăng hái chiến đấu như vậy, đây không phải là tự đưa thịt đến miệng sư tử hay sao? Trên thuyền hải tặc không nhất định có hàng hóa nhưng lại có rất nhiều vũ khí và hỏa dược. Hayreddin nghĩ thôi thì tùy tiện cướp lại một chút, coi như là mở hàng đi.
Hơn nữa. nói không chừng còn có thể tìm được một đối thủ để Arude có thể chết một cách an lòng.
Nhưng chuyện lại vượt ngoài dự kiến, không đợi các thuyền đội tụ tập lại, tiếng súng kíp trên thuyền "Trân Châu" từ từ lặng xuống. Nhưng cờ đại biểu thắng lợi lại chưa được treo lên.
"Sao lại thế này?" Arude nhíu mày, trên thuyền "Trâu Châu" có mười sáu khẩu pháo, còn có trợ thủ dày dặn kinh nghiệm chiến đấu Hank của hắn. Đối thủ dù có chống chọi kịch liệt thế nào cũng sẽ không thể vượt quá mười phút. Arude nói với thủy thủ nhìn xa đứng trên cột buồm: "Nhìn xem chuyện gì xảy ra!" Không đợi hắn nói xong, giọng nói đầy hoảng sợ của thủy thủ kia đã vang lên:
"Đội phó Hank trọng thương! Chunly đã chết! Kia là cái quái gì!"
Mọi người tức thì ồ lên. Arude lớn tiếng nói: "Bình tĩnh! Không được ồn ào!" Hắn quay đầu lại nhìn thuyền trưởng. Hayreddin cũng không biểu hiện gì, hắn chỉ nhìn về phía thuyền "Trân Châu" rồi gật gật đầu.
"Căng buồm! Căng buồm!" Chủ lái lớn tiếng ra lệnh, đẩy nhanh tốc độ vọt tới Hải Yêu hòa.
Ba trăm mã, hai trăm mã, một trăm mã. (3)
Ánh sáng bạc chớp động sau lớp sương mù đang dần tiêu tán. Tiếng kêu la thảm thiết vang vọng trên biển, trên thuyền "Trân Châu" là một vùng nhuộm máu đỏ thẫm. Hank đã mất đi một cánh tay, máu tươi nhuộm đỏ hơn nửa thân thể. Một bàn tay của hắn liều mạng quơ thanh đao lớn, hai mắt đã đỏ rực, tinh thần đã hoàn toàn lâm rơi vào khủng hoảng.
"Chết đi chết đi, đồ yêu quái! Trở lại địa ngục đi!"
Hank khàn giọng gào thét điên cuồng nhưng đứng đối diện hắn cũng không phải là một quái thú cao hơn mười thước mà chỉ là một thiếu niên nhìn hơi gầy yếu.
Trong tay thiếu niên là một món binh khí vô cùng kỳ quái, nó dài đến hai thước, làm bằng kim loại màu đen. Thân binh khí là gậy thẳng có chiều dài còn cao hơn cả chính bản thân thiếu niên kia. Hai đầu là hai lưỡi hái thật lớn đẫm máu, trông giống như là binh khí của tử thần trong truyền thuyết. Vũ khí này ít nhất cũng phải nặng hai ba mươi cân vậy mà cánh tay mảnh khánh kia khua múa nó trông như không tốn chút sức lực nào. Mỗi lần lưỡi hái vung lên là trong không khí như có tiếng gào thét, địch nhân ở chung quanh nháy mắt bị chém đứt lìa.
Hank chiến đấu trong một thời gian quá dài, mất máu khiến thể lực của hắn giảm mạnh. Thiếu niên hình như cũng bị hành động điên khùng của hắn làm phiền. Cậu vung gậy lưỡi hái lên cao, xoay tròn vài vòng. Hai lưỡi đao trong tay cậu hóa thành một tia sáng màu đen. Mấy thuyền viên chung quanh bị hành động dọa sợ hãi, không dám tiến lên.
Kế tiếp, mấy thủy thủ trên tàu "Hải Yêu" liền trông thấy một cảnh tượng khủng khiếp nhất.
Lưỡi hái bay múa giống như chiến chùy của thần Thor trong truyền thuyết Bắc Âu đột nhiên hạ xuống! Hank đưa đao ra chắn, nhưng uy lực của một cú chém kia quả thực rất lớn, đao đưa ra chặn lập tức bị lưỡi hái chém đứt. Lưỡi hái thuận đường chém xuống thân thể của Hank, bổ dọc từ cổ xuống phía dưới, chia người đàn ông có thể hình to lớn này thành hai nửa!
Máu tươi phun ra như suối nhuộm đỏ mái buồm màu trắng, làm nên một bức tranh huyết sắc vô cùng mỹ lệ. Bốn phía tức thì chìm vào tĩnh lặng, những người còn lại ngay cả dũng khí phát ra tiếng kêu thảm thiết cũng không có. Mấy người đứng bên phe của thiếu niên, hải tặc của Hải Lang hào cũng nín thở nhỏ giọng, không dám phát ra một thanh âm nào kinh động tới tên người mới khủng bố này.
Có lẽ vì kinh ngạc địch nhân đã gãy một tay mà còn có thể chống cự trong thời gian dài như vậy, thiếu niên đến gần để nhìn kỹ khuôn mặt dính đầy máu của Hank. Đột nhiên cậu ta kêu lên một tiếng kinh ngạc: "Ấy chà, đây không phải người tuyển hải tặc ở Algiers sao."
Thuyền "Hải Yêu" rốt cục cũng đã đến gần chiến thuyền. Điều bất ngờ mang đến kinh ngạc kia nháy mắt liền biến mất, thiếu niên lấy lại lực chú ý, chăm chú nhìn chiến thuyền vừa mới tiếp cận kia.
Rất nhiều rất nhiều năm sau, những người đã từng tận mắt xem trận chiến này mỗi khi nhớ lại luôn ngỡ rằng nó như chỉ vừa mới xảy ra. Khắp Địa Trung Hải lan tràn một truyền thuyết, một Hải Yêu trông giống như một thiếu niên trắng nõn xuất hiện từ đáy biển, múa lưỡi hái thu nhặt sinh mệnh, và một đôi mắt đen lay láy không chút cảm xúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.